Về Cổ Đại Kiếm Tiền Để Làm Sâu Gạo
Chương 5
Thu Thảo
04/07/2016
"Ch...phu thân, người vừa mới tỉnh cứ nằm nghỉ ngơi thêm đi." Bước chân vào phòng đã thấy Hàn Vân muốn đỡ thân thể già nua ngồi dậy, Nhược San
lập tức chạy tới đỡ ông nằm xuống khuôn mặt lo lắng ân cần nói. Suýt nữa thì nàng đã dùng cách xưng hô ở hiện đại để gọi rồi thật may mà kịp
thời sửa lại nếu không sẽ rất dễ bị người khác nghi ngờ.
"San nhi, ta không sao thật không ngờ con lại về nhanh như vậy, thế nào đi đường có vất vả không?" Hàn lão gia lo lắng nhìn đứa con gái trước mặt, nghĩ đến quản gia nói đứa nhỏ này vì ông mà vội vàng từ gia trang đi ngày đi đêm về đến kinh thành khiến ông đau lòng không thôi. Xót xa nắm lấy bàn tay con gái cẩn thận nâng niu trong hỏi, ông biết mình tuổi cao không sống được bao lâu nhưng nghĩ đến đứa bé này lại cảm thấy áy náy vô cùng, vốn mất mẹ từ nhỏ giờ mà ông lại ra đi nữa thì biết làm sao, xem ra cũng đến lúc ép nó tìm chỗ dựa rồi.
"Phụ thân con không sao, người cứ an tâm tĩnh dưỡng đi, chuyện công việc buôn bán nữ nhi sẽ lo liệu hết." Khuôn mặt đau lòng kia khiến tim nàng hơi thắt lại nhanh chóng chuyển chủ đề không để ông thấy sự mệt mỏi của bản thân. Trước đây nàng cũng là được cha mẹ ở thế giới kia cưng chiều như vậy, nghĩ đến việc mình đã rời xa họ nhưng lại nhận được cảm giác ấm áp như vậy thật may mắn, trong lòng khẽ rung động nàng thề phải thay "nàng" chăm sóc người cha này thật tốt.
"San nhi không được đùa như vậy, chuyện buôn bán vẫn cứ là để cha lo đi." Hàn Vân nghe nữ nhi nhà mình nói không khỏi giật mình nhạc nhiên sau đó nhanh chóng cười mắng yêu nàng, ông không phải không biết tính tình của đứa con này có đôi khi rất bốc đồng làm việc tùy hứng. Hơn nữa cho dù nữ nhi này của ông có làm được ông cũng không nỡ để nó chịu cực khổ động đến công việc buôn bán, con gái ông là phải được chăm sóc nâng niu trong tay chứ không phải để chịu cực khổ.
"Phụ thân, nữ nhi không đùa con muốn chia sẻ gánh nặng với người, hơn nữa con còn có Trần quản gia giúp sẽ không có cực khổ gì đâu." Nhược San kiên trì nói, trong lòng lại cảm thấy "nàng" trước kia thật là ngu ngốc có người cha tốt như vậy mà không biết quý trọng chỉ suốt ngày ham vui, nghịch ngợm.
"Được rồi vậy thì để con làm một chút nhưng không được để bản thân chịu cực biết chưa, nếu không ta dù có chết cũng phải bắt con về đó biết chưa." Hàn lão gia thấy sự kiên trì của con gái không khỏi nhanh chóng đầu hàng, đứa bé này vốn dĩ là như vậy luôn luôn nhất nhất phải làm theo ý mình mới thôi. Thở dài đồng ý nhưng trong lòng ông không khỏi lo lắng con gái cực khổ bèn nhanh chóng nghĩ cách để Trần quản gia thay mình quản lý thời gian nghỉ ngơi của đứa trẻ này.
"Vâng, không còn sớm nữa người mau chóng nghỉ ngơi đi, nữ nhi cũng về phòng đây." Thấy Hàn lão gia đồng ý Nhược San vui vẻ cười tới tít mắt đắp chăn kín cho ông rồi mới quay trở về biệt viện của mình.
Bước ra khỏi phòng nàng ngước nhìn lên bầu trời xanh cảm thấy mình thật nhỏ bé như hạt cát lạc lõng giữa sa mạc rộng lớn, không biết tới bao giờ mới có thể trở về thế giới kia đoàn tụ cùng gia đình. Tình yêu thương Hàn Vân giành cho con gái khiến nàng nhớ về nhà mình nhớ những ngày hạnh phúc bên gia đình, khẽ thở dài nàng cô đơn một mình nhẹ bước về phòng tiếp tục nghỉ ngơi để chuẩn bị ngày mai bắt đầu kế hoạch kiếm tiền của mình.
Sau một đêm dài tiếp tục nghỉ ngơi rốt cuộc Hàn Nhược San cũng cảm thấy thỏa mãn, nàng bắt đầu tập trung toàn bộ tinh thần chuẩn bị cùng Trần quản gia cùng những người bên cạnh bắt đầu kế hoạch đã đặt ra, nhỏ giọng bảo Tiểu Anh đi gọi toàn bộ mọi người đến còn bản thân thì mang theo những giấy tờ đã vẽ hôm trước để lên bàn.
"Ta muốn thay đổi lại cách kinh doanh của những cửa tiệm trong kinh thành." Thấy tất cả đã đến đông đủ nàng liền bắt đầu đi thẳng vào vấn đề
"Trần quản gia, đầu tiên ta muốn nhờ thúc thay đổi thái độ của người làm trong các tiệm, cho dù là vị khách như thế nào cũng phải đối xử tử tế cung kính lễ phép. Còn đây là bản thảo ta đã thiết kế lại vị trí để hàng và cơ cấu các tầng theo địa vị của mỗi người.
Còn đây là bản thiết kế trang sức và một số mẫu y phục, Tề Đại thúc hãy giúp ta làm để chuẩn bị bán trong các cửa tiệm đã được sửa sang.
Tề Thu và Tiểu Anh thì thay ta đến thanh lâu và khách điếm thay đổi lại toàn bộ theo cái này. Còn Triệu Tấn và Triệu Dân các ngươi sẽ cùng ta đi ra ngoài có việc khác." Phân phó từng công việc, bản thảo kế hoạch của mình cho mọi người Nhược San cũng không muốn nói thêm mà chuẩn bị đi làm việc của mình.
"Tiểu thư, người không cần phải xuất đầu lộ diện chúng tôi cũng sẽ làm hết, người là chưa xuất giá nếu để người bên ngoài biết người xuất đầu lộ diện e là không tốt cho danh tiếng của người." Nghe chủ nhân nói là sẽ ra ngoài Trần quản gia không khỏi khó xử nhắc nhở.
"Ta biết rồi thúc và mọi người cứ đi làm việc của mình đi, ta khác có cách." Thở dài nói một câu Nhược San thực sự ghét nhất ở cổ đại này chính là thái độ trọng nam khinh nữ, chỉ là đi ra ngoài đối với nữ tử chưa xuất giá mà nói cũng là cả một vấn đề.
Chờ tất cả lui ra ngoài Nhược San mệt mỏi ngồi xuống tự rót một ly trà cho mình rồi từ từ thưởng thức, nếu như là nữ không tiện thì nàng đành phải cải trang thành nam tử thôi. Dù sao là một công tử thì khi ra ngoài cũng thuận tiện hơn, có thể tùy ý làm việc mình muốn mà không cần kiêng dè sợ người khác bàn tán, dị nghị.
Nàng gọi Triệu Tấn và Triệu Dân mang đến cho mình vài bộ quần áo của nam tử đến để tự mình lựa chọn bắt đầu cho việc tạo ra một danh phận mới.
Lấy một bộ đồ màu tím dành cho nam tử mặc lên người, tùy ý búi mái tóc dài lên cho giống với nam tử cộng thêm một cây quạt giấy thanh nhã khiến cho nàng từ nữ tử trở thành một chàng trai lười biếng mang theo vẻ tà mị có thể làm biết bao cô gái xiêu lòng. Nhìn mình trong gương một lần nữa nàng nhếch môi cười đeo thêm một chiếc mặt nạ bằng ngọc mà trước đây khi Tề Đại mới đi theo cô đã làm dẫn theo Triệu Dân và Triệu Tấn cùng ra ngoài.
Khi mới nhìn thấy tiểu chủ nhân mới nhà mình thật khiến cho Triệu Dân, Triệu Tấn bất ngờ, dáng vẻ hào hoa lười biếng cộng thêm chút tà mị này đúng thật là khí chất hơn người. Họ cũng thật không ngờ tiểu thư lại có thể nghĩ ra cách hóa trang thành nam tử để ra ngoài, xem ra tiểu thư lại muốn đánh cắp trái tim của nhiều thiều nữ rồi.
"Ra ngoài phải gọi ta là Huyền thiếu nghe rõ chưa." Mặc kệ vẻ mặt biểu hiện đa dạng của hai người trước mặt Nhược San chỉ lười biếng xòe quạt nói một câu, nàng phải tạo cho bản thân một thân phận mà sau này cho dù là ai trong đại lục này chỉ cần nghe danh là đã biết đến.
"Tại sao ạ?" Triệu Tấn khó hiểu nhíu mày còn bên cạnh là Triệu Dân cũng với bộ dạng tò mò khó hiểu nhìn vào Nhược San
"Tất nhiên là để làm việc rồi sao phải hỏi nhiều vậy." Lười biếng lên tiếng Nhược San nhún mình nhảy ra khỏi nhà đi theo phía sau là hai hộ vệ đang ngu ngơ chưa hiểu hết ý nghĩa lời nói của nàng
Vừa ra đến ngoài phố dáng vẻ và khí chất của nàng đã khiến không biết bao nhiêu thiếu nữ mặt đỏ tim đập không ngừng liếc mắt. Vậy mà nàng vẫn mặc kệ tiếp tục đi đến nơi gần nhất mà mình sửa lại đó là tửu lâu.
... ...... ...... ...... ......
Ở trong một tòa nhà hoa lệ, ngoại trừ khung cảnh thanh tịnh thì có cuộc nói chuyện nho nhỏ diễn ra mà chuyện này lại có liên quan đến con người đang nhởn nhơ đi ngoài phố kia.
"Chủ nhân, cô nương mà người nói chính là con gái độc nhất của phú thương đứng thứ ba trong giới thương nhân của Thánh Linh hoàng triều chúng ta." Người áo đen quỳ trên mặt đất cung kính báo cáo cho một người đàn ông đứng ngược ánh sáng không nhìn rõ mặt
"Được lui đi." Giọng nói tràn ngập từ tính vang lên theo sau đó chỉ thấy khóe miệng của người trong bóng tối nhếch lên một cách khó hiểu, dường như đã tìm được thứ gì đó rất thú vị.
"San nhi, ta không sao thật không ngờ con lại về nhanh như vậy, thế nào đi đường có vất vả không?" Hàn lão gia lo lắng nhìn đứa con gái trước mặt, nghĩ đến quản gia nói đứa nhỏ này vì ông mà vội vàng từ gia trang đi ngày đi đêm về đến kinh thành khiến ông đau lòng không thôi. Xót xa nắm lấy bàn tay con gái cẩn thận nâng niu trong hỏi, ông biết mình tuổi cao không sống được bao lâu nhưng nghĩ đến đứa bé này lại cảm thấy áy náy vô cùng, vốn mất mẹ từ nhỏ giờ mà ông lại ra đi nữa thì biết làm sao, xem ra cũng đến lúc ép nó tìm chỗ dựa rồi.
"Phụ thân con không sao, người cứ an tâm tĩnh dưỡng đi, chuyện công việc buôn bán nữ nhi sẽ lo liệu hết." Khuôn mặt đau lòng kia khiến tim nàng hơi thắt lại nhanh chóng chuyển chủ đề không để ông thấy sự mệt mỏi của bản thân. Trước đây nàng cũng là được cha mẹ ở thế giới kia cưng chiều như vậy, nghĩ đến việc mình đã rời xa họ nhưng lại nhận được cảm giác ấm áp như vậy thật may mắn, trong lòng khẽ rung động nàng thề phải thay "nàng" chăm sóc người cha này thật tốt.
"San nhi không được đùa như vậy, chuyện buôn bán vẫn cứ là để cha lo đi." Hàn Vân nghe nữ nhi nhà mình nói không khỏi giật mình nhạc nhiên sau đó nhanh chóng cười mắng yêu nàng, ông không phải không biết tính tình của đứa con này có đôi khi rất bốc đồng làm việc tùy hứng. Hơn nữa cho dù nữ nhi này của ông có làm được ông cũng không nỡ để nó chịu cực khổ động đến công việc buôn bán, con gái ông là phải được chăm sóc nâng niu trong tay chứ không phải để chịu cực khổ.
"Phụ thân, nữ nhi không đùa con muốn chia sẻ gánh nặng với người, hơn nữa con còn có Trần quản gia giúp sẽ không có cực khổ gì đâu." Nhược San kiên trì nói, trong lòng lại cảm thấy "nàng" trước kia thật là ngu ngốc có người cha tốt như vậy mà không biết quý trọng chỉ suốt ngày ham vui, nghịch ngợm.
"Được rồi vậy thì để con làm một chút nhưng không được để bản thân chịu cực biết chưa, nếu không ta dù có chết cũng phải bắt con về đó biết chưa." Hàn lão gia thấy sự kiên trì của con gái không khỏi nhanh chóng đầu hàng, đứa bé này vốn dĩ là như vậy luôn luôn nhất nhất phải làm theo ý mình mới thôi. Thở dài đồng ý nhưng trong lòng ông không khỏi lo lắng con gái cực khổ bèn nhanh chóng nghĩ cách để Trần quản gia thay mình quản lý thời gian nghỉ ngơi của đứa trẻ này.
"Vâng, không còn sớm nữa người mau chóng nghỉ ngơi đi, nữ nhi cũng về phòng đây." Thấy Hàn lão gia đồng ý Nhược San vui vẻ cười tới tít mắt đắp chăn kín cho ông rồi mới quay trở về biệt viện của mình.
Bước ra khỏi phòng nàng ngước nhìn lên bầu trời xanh cảm thấy mình thật nhỏ bé như hạt cát lạc lõng giữa sa mạc rộng lớn, không biết tới bao giờ mới có thể trở về thế giới kia đoàn tụ cùng gia đình. Tình yêu thương Hàn Vân giành cho con gái khiến nàng nhớ về nhà mình nhớ những ngày hạnh phúc bên gia đình, khẽ thở dài nàng cô đơn một mình nhẹ bước về phòng tiếp tục nghỉ ngơi để chuẩn bị ngày mai bắt đầu kế hoạch kiếm tiền của mình.
Sau một đêm dài tiếp tục nghỉ ngơi rốt cuộc Hàn Nhược San cũng cảm thấy thỏa mãn, nàng bắt đầu tập trung toàn bộ tinh thần chuẩn bị cùng Trần quản gia cùng những người bên cạnh bắt đầu kế hoạch đã đặt ra, nhỏ giọng bảo Tiểu Anh đi gọi toàn bộ mọi người đến còn bản thân thì mang theo những giấy tờ đã vẽ hôm trước để lên bàn.
"Ta muốn thay đổi lại cách kinh doanh của những cửa tiệm trong kinh thành." Thấy tất cả đã đến đông đủ nàng liền bắt đầu đi thẳng vào vấn đề
"Trần quản gia, đầu tiên ta muốn nhờ thúc thay đổi thái độ của người làm trong các tiệm, cho dù là vị khách như thế nào cũng phải đối xử tử tế cung kính lễ phép. Còn đây là bản thảo ta đã thiết kế lại vị trí để hàng và cơ cấu các tầng theo địa vị của mỗi người.
Còn đây là bản thiết kế trang sức và một số mẫu y phục, Tề Đại thúc hãy giúp ta làm để chuẩn bị bán trong các cửa tiệm đã được sửa sang.
Tề Thu và Tiểu Anh thì thay ta đến thanh lâu và khách điếm thay đổi lại toàn bộ theo cái này. Còn Triệu Tấn và Triệu Dân các ngươi sẽ cùng ta đi ra ngoài có việc khác." Phân phó từng công việc, bản thảo kế hoạch của mình cho mọi người Nhược San cũng không muốn nói thêm mà chuẩn bị đi làm việc của mình.
"Tiểu thư, người không cần phải xuất đầu lộ diện chúng tôi cũng sẽ làm hết, người là chưa xuất giá nếu để người bên ngoài biết người xuất đầu lộ diện e là không tốt cho danh tiếng của người." Nghe chủ nhân nói là sẽ ra ngoài Trần quản gia không khỏi khó xử nhắc nhở.
"Ta biết rồi thúc và mọi người cứ đi làm việc của mình đi, ta khác có cách." Thở dài nói một câu Nhược San thực sự ghét nhất ở cổ đại này chính là thái độ trọng nam khinh nữ, chỉ là đi ra ngoài đối với nữ tử chưa xuất giá mà nói cũng là cả một vấn đề.
Chờ tất cả lui ra ngoài Nhược San mệt mỏi ngồi xuống tự rót một ly trà cho mình rồi từ từ thưởng thức, nếu như là nữ không tiện thì nàng đành phải cải trang thành nam tử thôi. Dù sao là một công tử thì khi ra ngoài cũng thuận tiện hơn, có thể tùy ý làm việc mình muốn mà không cần kiêng dè sợ người khác bàn tán, dị nghị.
Nàng gọi Triệu Tấn và Triệu Dân mang đến cho mình vài bộ quần áo của nam tử đến để tự mình lựa chọn bắt đầu cho việc tạo ra một danh phận mới.
Lấy một bộ đồ màu tím dành cho nam tử mặc lên người, tùy ý búi mái tóc dài lên cho giống với nam tử cộng thêm một cây quạt giấy thanh nhã khiến cho nàng từ nữ tử trở thành một chàng trai lười biếng mang theo vẻ tà mị có thể làm biết bao cô gái xiêu lòng. Nhìn mình trong gương một lần nữa nàng nhếch môi cười đeo thêm một chiếc mặt nạ bằng ngọc mà trước đây khi Tề Đại mới đi theo cô đã làm dẫn theo Triệu Dân và Triệu Tấn cùng ra ngoài.
Khi mới nhìn thấy tiểu chủ nhân mới nhà mình thật khiến cho Triệu Dân, Triệu Tấn bất ngờ, dáng vẻ hào hoa lười biếng cộng thêm chút tà mị này đúng thật là khí chất hơn người. Họ cũng thật không ngờ tiểu thư lại có thể nghĩ ra cách hóa trang thành nam tử để ra ngoài, xem ra tiểu thư lại muốn đánh cắp trái tim của nhiều thiều nữ rồi.
"Ra ngoài phải gọi ta là Huyền thiếu nghe rõ chưa." Mặc kệ vẻ mặt biểu hiện đa dạng của hai người trước mặt Nhược San chỉ lười biếng xòe quạt nói một câu, nàng phải tạo cho bản thân một thân phận mà sau này cho dù là ai trong đại lục này chỉ cần nghe danh là đã biết đến.
"Tại sao ạ?" Triệu Tấn khó hiểu nhíu mày còn bên cạnh là Triệu Dân cũng với bộ dạng tò mò khó hiểu nhìn vào Nhược San
"Tất nhiên là để làm việc rồi sao phải hỏi nhiều vậy." Lười biếng lên tiếng Nhược San nhún mình nhảy ra khỏi nhà đi theo phía sau là hai hộ vệ đang ngu ngơ chưa hiểu hết ý nghĩa lời nói của nàng
Vừa ra đến ngoài phố dáng vẻ và khí chất của nàng đã khiến không biết bao nhiêu thiếu nữ mặt đỏ tim đập không ngừng liếc mắt. Vậy mà nàng vẫn mặc kệ tiếp tục đi đến nơi gần nhất mà mình sửa lại đó là tửu lâu.
... ...... ...... ...... ......
Ở trong một tòa nhà hoa lệ, ngoại trừ khung cảnh thanh tịnh thì có cuộc nói chuyện nho nhỏ diễn ra mà chuyện này lại có liên quan đến con người đang nhởn nhơ đi ngoài phố kia.
"Chủ nhân, cô nương mà người nói chính là con gái độc nhất của phú thương đứng thứ ba trong giới thương nhân của Thánh Linh hoàng triều chúng ta." Người áo đen quỳ trên mặt đất cung kính báo cáo cho một người đàn ông đứng ngược ánh sáng không nhìn rõ mặt
"Được lui đi." Giọng nói tràn ngập từ tính vang lên theo sau đó chỉ thấy khóe miệng của người trong bóng tối nhếch lên một cách khó hiểu, dường như đã tìm được thứ gì đó rất thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.