Về Cổ Đại Kiếm Tiền Để Làm Sâu Gạo
Chương 4: Trở về
Thu Thảo
04/07/2016
Sáng sớm hôm sau
đoàn người Nhược San nhanh chóng khởi hành chẳng bao lâu mà đã về tới
kinh thành, nơi đây vẫn sầm uất đông đúc như trước kia nhưng lại khiến
San rất hứng thú.
Trước đây khi còn ở kinh thành nàng cũng chưa từng ra ngoài mà chỉ tìm cách tránh xa nơi thị phi người ăn thịt người này. Hiện nay thấy được khung cảnh phồn hoa náo nhiệt còn hơn trong phim, tiểu thuyết khiến Nhược San cảm thấy tò mò muốn khám phá một chút về nơi này.
Ngồi trong xe ngựa mềm mại vén rèm lười biếng nhìn thế giới bên ngoài quả thực thú vị, lại nhắc đến xe ngựa làm Nhược San càng cảm thấy khâm phục bản thân. Nàng sau khi ngồi cỗ xe ngựa cổ đại đến gia trang nhà mình thì thực sự không chịu nổi bèn cải tiến xe lớn hơn để bản thân có thể thoải mái nghỉ ngơi, bên trong lót đủ đệm, chăn, gối mềm mại. Bản tính hay ăn cũng thúc đẩy nàng ướp được chút ô mai ngọt định để ăn dần ny lại tiện thể mang theo làm đồ ăn vặt luôn.
Nàng cũng biết chăm sóc người khác muốn để Tiểu Anh và Tề Thu cùng nằm chen chúc nhau trong xe ngựa chỉ đáng tiếc họ quá cố chấp một mực muốn ngồi cạnh hầu hạ thật không nói nổi. Còn hai tiểu cô nương kia lại cảm thấy vô cùng hâm mộ sự thông minh của tiểu thư của mình, bản thân không ngừng vui vẻ khi được tiểu thư coi trọng nhưng cũng không vì vậy mà bỏ qua lễ tiết.
"Tiểu thư đã tới phủ rồi." Đang lúc Nhược San ngắm cảnh khu phố phồn hoa thì xe ngựa dừng lại, tiếng gọi của lão quản gia vọng vào trong xe.
"Ừm, đưa ta tới phòng phụ thân luôn ta muốn thăm người trước." Nàng duỗi thẳng người bước ra khỏi xe ưu nhã bước vào nhà mình vừa đi vừa nhẹ giọng nói với quản gia.
Trước sự dẫn dắt của Trần quản gia, Nhược San cùng đám người theo sau đi qua vườn hoa xanh tươi với muôn hoa đua nở, mái hiên cong vòm, núi giả cao cao, mặt hồ yên ả, dãy hành lang uốn lượn cuối cùng cũng đến một biệt viện nhỏ. Nhìn qua nơi này cũng rộng rãi, cây cối xanh tốt chỉ có điều cửa phòng vừa mở ra đã thấy nồng nặc mùi thuốc cùng không khí ngột ngạt đến ngay cả người khỏe mạnh như San còn cảm thấy khó chịu huống chi là người đang bị bệnh như cha nàng.
Bước nhanh chân mở hết tất cả các cửa thông gió, cửa sổ, cửa chính ra cho không khí ngột ngạt này biến mất San quay lại đi đến bên giường bệnh. Chỉi thấy cha nàng tóc bạc trắng đầu, thân mình gầy gò hơn trước rất nhiều khuôn mặt già nua lúc này cũng tái nhợt không có chút huyết sắc nào. Càng nhìn càng thấy đau lòng nàng chỉ biết nắm lấy bàn tay gầy gò lạnh băng của người cha này mà nói không nên lời, nước mắt không tự chủ được trào ra như mưa không cách nào ngăn cản được.
"Mau đi dán cáo thị khắp kinh thành chỉ cần có thể cứu được phụ thân ta dù muốn bao nhiêu tiền ta cũng trả." Khóc một hồi nàng đã nhớ ra ở cổ đại người ta thường tìm danh y như vậy thôi thì mình cũng làm thử một lần xem có thể cứu được phụ thân hay không.
"Tiểu thư, lão gia là bị trúng độc cho dù có mời đại phu cũng không có cách gì đâu." Triệu Tấn lên tiếng ngăn cản, vừa bước vào cửa và quan sát sắc mặt của vị lão gia này hắn đã thấy có điểm bất thường khi nhìn thấy màu sắc trên móng tay người hắn giám khẳng định đây là bị hạ độc.
"Nếu đã biết vậy chắc chắn các ngươi sẽ có cách, làm ơn cứu phụ thân ta đi." Nghe Triệu Tấn nói vậy, trong lòng Nhược San lập tức nhẹ nhõm hơn hẳn, dường như đã bỏ được gánh nặng trong lòng suốt bao ngày nay.
"Vậy xin tiểu thư tránh ra để tại hạ bắt mạch cho lão gia." Lúc này Triệu Dân bước lên yêu cầu, chắc đây cũng chỉ là loại độc dược thông thường trong thiên hạ nên mới dễ dàng nhận ra như vậy. San nghe vậy lập tức đứng lên bước sang bên cạnh nhìn Triệu Dân tập trung tinh thần xem mạch cho phụ thân mình.
"Đây chỉ là độc nhẹ ta đã cho lão gia uống thuốc giải rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi thôi." Sau khi bắt mạch xong Triệu Dân móc một lọ dược từ trong túi ra cho Hàn lão gia uống rồi dặn dò thêm một chút rồi lui về phía sau cho Nhược San ngồi xuống.
"Trần quản gia, gần đây phụ thân ở bên ngoài có đắc tội với ai không?" Vốn dĩ đang bình thường không thể vô duyên vô cớ bị người khác hạ độc thủ được, nghĩ vậy San quay đầu hỏi quản gia.
"Dạ không có...à mà có là Vạn gia đứng đầu trong giới thương nhân vì gần đây làm ăn không tốt đã bị chúng ta cướp khá nhiều mối làm ăn rồi ạ." Trần quản gia theo phản xạ trả lời câu hỏi nhưng chợt nhớ ra gần đây Hàn gia làm ăn ngày càng đi lên đã cướp không ít mối làm ăn của Vạn gia.
"Vậy sao, từ ngày mai ta sẽ điều chỉnh lại một số cửa tiệm đối diện với cửa tiệm của Vạn gia mau chuẩn bị đi." Nhược San cười đến vui vẻ khiến Tiểu Anh, Tề Thu, Tề đại không khỏi lạnh sống lưng, một khi tiểu thư cười như vậy chứng tỏ người đang rất tức giận, mà người đó đã tức giận thì rất đáng sợ. Đây là kinh nghiệm xương máu mà ba người rút ra được sau một thời gian sống cùng chủ nhân tại gia trang.
Một khi nàng đã sống lại bằng cuộc sống của "nàng" chắc chắn nàng sẽ không để cơ thể này cũng như những người xung quanh bị tổn thương dù chỉ một chút. Hừ là một người hiện đại đã xem qua vô số phim, sách chẳng lẽ lại không thể làm cho mấy người cổ đại kìa thua thảm hại.
Sáng sớm hôm sau, qua một đêm nghỉ ngơi thoải mái tinh thần ai đó đã tốt lên thật nhiều bắt đầu khỏi động chuẩn bị cho một tàn phá vô cùng lớn khắp kinh thành Thánh Linh quốc này. Ăn sáng xong, dặn dò kỹ lưỡng người hầu phải chăm sóc cho mình thật tốt, nếu ông có tỉnh dậy thì phải lập tức hồi báo Nhược San mới dẫn theo mọi người đi thị sát các cửa hàng.
Sau một hồi đi quanh nàng phát hiện ra rất nhiều vấn đề ví dụ như thái độ phục vụ của nhân viên trong tiệm, chất lượng sản phẩm và giá cả của chúng cũng khá đắt đỏ...... Hơn nữa các cửa tiệm cạnh tranh cũng gặp phải những vấn đề này, hơn nữa bọn họ cũng chưa chú ý đến việc quan tâm đến thị trường bình dân nghèo khó mà chỉ chú ý đến tầng lớp khá giả, giàu có trong kinh thành.
Nhanh chóng trở về phòng vẽ phác thảo, lập ra một vài kế hoạch để cải thiện tình hình buôn bán, lần này nàng nhất định phải khiến Hàn gia trở thành phú thương đứng đầu Thánh Linh quốc rồi sau đó sẽ là lớn nhất đại lục. Sau đó bản thân sẽ tiêu diêu tự tại sống cuộc đời vui vẻ ở cổ đại chờ ngày có thể trở về nhà.
Bắt đầu nàng phác họa cơ cấu yêu cầu đối với người làm trong cửa tiệm nhà mình phải có thái độ, lễ nghi chừng mực với tất cả các vị khách kể cả người nghèo. Sau đó là một số cách sắp xếp bài trí để làm cửa hàng gọn gàng và có từng khu mua bán, kệ hàng phù hợp với từng tầng lớp trong xã hội như ở hiện đại. Về cơ bản đây là những điều cần thiết nhất phải làm, tiếp theo là việc cải thiện các tửu quán, thanh lâu.
Là cô gái có tư tưởng hiện đại, nàng ghét nhất là loại nam nhân tam thê tứ thiếp lại còn coi phụ nữ như món đồ chơi nên quyết định sửa đổi cho các cô nương trong thanh lâu chỉ bán nghệ không bán thân. Người nào kiếm đủ tiền chuộc thân có thể tự do rời đi, cô nương nào lẳng lơ, phóng đãng đừng mong bước vào mà nhúng chàm thanh lâu nhà nàng. Để khác biệt với thanh lâu khác nàng sẽ tổ chức nhiều trò tiêu khiển, đối đáp cộng thêm dàn dựng các buổi biểu diễn tựa như các tiết mục ở hiện đại chắc chắn sẽ được chú ý.
Tửu quán, khách điếm đều phải cải thiện toàn bộ hơn nữa cũng phải sắp xếp thêm nhiều kế hoạch, về phần cửa tiệm trang sức, y phục thì chỉ cần xây dựng lại bên trong quán rồi vẽ ra một số bản thảo cho làm ra chắc sẽ tạo được trào lưu mới.... .... Tóm lại Nhược San đã phải hi sinh giấc ngủ một đêm mới làm xong, nhưng xong rồi nàng chỉ tùy ý cất đi rồi leo lên giường ngủ một mạch đến tận chiều tối.
Trong thời gian này không ai làm phiền nàng vì có Triệu Dân, Triệu Tấn luôn thay nhau canh giữ ngoài cửa không để ai làm phiền chủ tử. Ngay cả khi Hàn lão gia tỉnh lại, Lão Trần đến báo tin cũng bị họ giữ ở bên ngoài không cho vào nửa bước.
"Tiểu thư người tỉnh rồi sao, lão gia cũng đã tỉnh rồi." Tiểu Anh vừa thấy cửa phòng Nhược San mở ra lập tức vui mừng tuôn một tràng không để ý đến Triệu Tấn bên cạnh trừng mắt nhìn mình. Nàng đâu có biết tên kia là đang lo lắng chủ nhân vừa muốn tỉnh dậy sau một đêm thức trắng chưa được ăn uống gì đã phải đi thăm người bệnh không phải sẽ bị đói sao?
"Được rồi ta tới chỗ cha xem tình hình thế nào một chút, Triệu Tấn ngươi cũng vất vả rồi mau về nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng cho ta đâu." Miễn cưỡng cười trấn an tiểu tử mặt than kia rồi đi về phía phòng Hàn lão gia, thực ra nàng cũng đang rất đói nhưng dù sao sức khỏe của cha vẫn quan trọng hơn.
Trước đây khi còn ở kinh thành nàng cũng chưa từng ra ngoài mà chỉ tìm cách tránh xa nơi thị phi người ăn thịt người này. Hiện nay thấy được khung cảnh phồn hoa náo nhiệt còn hơn trong phim, tiểu thuyết khiến Nhược San cảm thấy tò mò muốn khám phá một chút về nơi này.
Ngồi trong xe ngựa mềm mại vén rèm lười biếng nhìn thế giới bên ngoài quả thực thú vị, lại nhắc đến xe ngựa làm Nhược San càng cảm thấy khâm phục bản thân. Nàng sau khi ngồi cỗ xe ngựa cổ đại đến gia trang nhà mình thì thực sự không chịu nổi bèn cải tiến xe lớn hơn để bản thân có thể thoải mái nghỉ ngơi, bên trong lót đủ đệm, chăn, gối mềm mại. Bản tính hay ăn cũng thúc đẩy nàng ướp được chút ô mai ngọt định để ăn dần ny lại tiện thể mang theo làm đồ ăn vặt luôn.
Nàng cũng biết chăm sóc người khác muốn để Tiểu Anh và Tề Thu cùng nằm chen chúc nhau trong xe ngựa chỉ đáng tiếc họ quá cố chấp một mực muốn ngồi cạnh hầu hạ thật không nói nổi. Còn hai tiểu cô nương kia lại cảm thấy vô cùng hâm mộ sự thông minh của tiểu thư của mình, bản thân không ngừng vui vẻ khi được tiểu thư coi trọng nhưng cũng không vì vậy mà bỏ qua lễ tiết.
"Tiểu thư đã tới phủ rồi." Đang lúc Nhược San ngắm cảnh khu phố phồn hoa thì xe ngựa dừng lại, tiếng gọi của lão quản gia vọng vào trong xe.
"Ừm, đưa ta tới phòng phụ thân luôn ta muốn thăm người trước." Nàng duỗi thẳng người bước ra khỏi xe ưu nhã bước vào nhà mình vừa đi vừa nhẹ giọng nói với quản gia.
Trước sự dẫn dắt của Trần quản gia, Nhược San cùng đám người theo sau đi qua vườn hoa xanh tươi với muôn hoa đua nở, mái hiên cong vòm, núi giả cao cao, mặt hồ yên ả, dãy hành lang uốn lượn cuối cùng cũng đến một biệt viện nhỏ. Nhìn qua nơi này cũng rộng rãi, cây cối xanh tốt chỉ có điều cửa phòng vừa mở ra đã thấy nồng nặc mùi thuốc cùng không khí ngột ngạt đến ngay cả người khỏe mạnh như San còn cảm thấy khó chịu huống chi là người đang bị bệnh như cha nàng.
Bước nhanh chân mở hết tất cả các cửa thông gió, cửa sổ, cửa chính ra cho không khí ngột ngạt này biến mất San quay lại đi đến bên giường bệnh. Chỉi thấy cha nàng tóc bạc trắng đầu, thân mình gầy gò hơn trước rất nhiều khuôn mặt già nua lúc này cũng tái nhợt không có chút huyết sắc nào. Càng nhìn càng thấy đau lòng nàng chỉ biết nắm lấy bàn tay gầy gò lạnh băng của người cha này mà nói không nên lời, nước mắt không tự chủ được trào ra như mưa không cách nào ngăn cản được.
"Mau đi dán cáo thị khắp kinh thành chỉ cần có thể cứu được phụ thân ta dù muốn bao nhiêu tiền ta cũng trả." Khóc một hồi nàng đã nhớ ra ở cổ đại người ta thường tìm danh y như vậy thôi thì mình cũng làm thử một lần xem có thể cứu được phụ thân hay không.
"Tiểu thư, lão gia là bị trúng độc cho dù có mời đại phu cũng không có cách gì đâu." Triệu Tấn lên tiếng ngăn cản, vừa bước vào cửa và quan sát sắc mặt của vị lão gia này hắn đã thấy có điểm bất thường khi nhìn thấy màu sắc trên móng tay người hắn giám khẳng định đây là bị hạ độc.
"Nếu đã biết vậy chắc chắn các ngươi sẽ có cách, làm ơn cứu phụ thân ta đi." Nghe Triệu Tấn nói vậy, trong lòng Nhược San lập tức nhẹ nhõm hơn hẳn, dường như đã bỏ được gánh nặng trong lòng suốt bao ngày nay.
"Vậy xin tiểu thư tránh ra để tại hạ bắt mạch cho lão gia." Lúc này Triệu Dân bước lên yêu cầu, chắc đây cũng chỉ là loại độc dược thông thường trong thiên hạ nên mới dễ dàng nhận ra như vậy. San nghe vậy lập tức đứng lên bước sang bên cạnh nhìn Triệu Dân tập trung tinh thần xem mạch cho phụ thân mình.
"Đây chỉ là độc nhẹ ta đã cho lão gia uống thuốc giải rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi thôi." Sau khi bắt mạch xong Triệu Dân móc một lọ dược từ trong túi ra cho Hàn lão gia uống rồi dặn dò thêm một chút rồi lui về phía sau cho Nhược San ngồi xuống.
"Trần quản gia, gần đây phụ thân ở bên ngoài có đắc tội với ai không?" Vốn dĩ đang bình thường không thể vô duyên vô cớ bị người khác hạ độc thủ được, nghĩ vậy San quay đầu hỏi quản gia.
"Dạ không có...à mà có là Vạn gia đứng đầu trong giới thương nhân vì gần đây làm ăn không tốt đã bị chúng ta cướp khá nhiều mối làm ăn rồi ạ." Trần quản gia theo phản xạ trả lời câu hỏi nhưng chợt nhớ ra gần đây Hàn gia làm ăn ngày càng đi lên đã cướp không ít mối làm ăn của Vạn gia.
"Vậy sao, từ ngày mai ta sẽ điều chỉnh lại một số cửa tiệm đối diện với cửa tiệm của Vạn gia mau chuẩn bị đi." Nhược San cười đến vui vẻ khiến Tiểu Anh, Tề Thu, Tề đại không khỏi lạnh sống lưng, một khi tiểu thư cười như vậy chứng tỏ người đang rất tức giận, mà người đó đã tức giận thì rất đáng sợ. Đây là kinh nghiệm xương máu mà ba người rút ra được sau một thời gian sống cùng chủ nhân tại gia trang.
Một khi nàng đã sống lại bằng cuộc sống của "nàng" chắc chắn nàng sẽ không để cơ thể này cũng như những người xung quanh bị tổn thương dù chỉ một chút. Hừ là một người hiện đại đã xem qua vô số phim, sách chẳng lẽ lại không thể làm cho mấy người cổ đại kìa thua thảm hại.
Sáng sớm hôm sau, qua một đêm nghỉ ngơi thoải mái tinh thần ai đó đã tốt lên thật nhiều bắt đầu khỏi động chuẩn bị cho một tàn phá vô cùng lớn khắp kinh thành Thánh Linh quốc này. Ăn sáng xong, dặn dò kỹ lưỡng người hầu phải chăm sóc cho mình thật tốt, nếu ông có tỉnh dậy thì phải lập tức hồi báo Nhược San mới dẫn theo mọi người đi thị sát các cửa hàng.
Sau một hồi đi quanh nàng phát hiện ra rất nhiều vấn đề ví dụ như thái độ phục vụ của nhân viên trong tiệm, chất lượng sản phẩm và giá cả của chúng cũng khá đắt đỏ...... Hơn nữa các cửa tiệm cạnh tranh cũng gặp phải những vấn đề này, hơn nữa bọn họ cũng chưa chú ý đến việc quan tâm đến thị trường bình dân nghèo khó mà chỉ chú ý đến tầng lớp khá giả, giàu có trong kinh thành.
Nhanh chóng trở về phòng vẽ phác thảo, lập ra một vài kế hoạch để cải thiện tình hình buôn bán, lần này nàng nhất định phải khiến Hàn gia trở thành phú thương đứng đầu Thánh Linh quốc rồi sau đó sẽ là lớn nhất đại lục. Sau đó bản thân sẽ tiêu diêu tự tại sống cuộc đời vui vẻ ở cổ đại chờ ngày có thể trở về nhà.
Bắt đầu nàng phác họa cơ cấu yêu cầu đối với người làm trong cửa tiệm nhà mình phải có thái độ, lễ nghi chừng mực với tất cả các vị khách kể cả người nghèo. Sau đó là một số cách sắp xếp bài trí để làm cửa hàng gọn gàng và có từng khu mua bán, kệ hàng phù hợp với từng tầng lớp trong xã hội như ở hiện đại. Về cơ bản đây là những điều cần thiết nhất phải làm, tiếp theo là việc cải thiện các tửu quán, thanh lâu.
Là cô gái có tư tưởng hiện đại, nàng ghét nhất là loại nam nhân tam thê tứ thiếp lại còn coi phụ nữ như món đồ chơi nên quyết định sửa đổi cho các cô nương trong thanh lâu chỉ bán nghệ không bán thân. Người nào kiếm đủ tiền chuộc thân có thể tự do rời đi, cô nương nào lẳng lơ, phóng đãng đừng mong bước vào mà nhúng chàm thanh lâu nhà nàng. Để khác biệt với thanh lâu khác nàng sẽ tổ chức nhiều trò tiêu khiển, đối đáp cộng thêm dàn dựng các buổi biểu diễn tựa như các tiết mục ở hiện đại chắc chắn sẽ được chú ý.
Tửu quán, khách điếm đều phải cải thiện toàn bộ hơn nữa cũng phải sắp xếp thêm nhiều kế hoạch, về phần cửa tiệm trang sức, y phục thì chỉ cần xây dựng lại bên trong quán rồi vẽ ra một số bản thảo cho làm ra chắc sẽ tạo được trào lưu mới.... .... Tóm lại Nhược San đã phải hi sinh giấc ngủ một đêm mới làm xong, nhưng xong rồi nàng chỉ tùy ý cất đi rồi leo lên giường ngủ một mạch đến tận chiều tối.
Trong thời gian này không ai làm phiền nàng vì có Triệu Dân, Triệu Tấn luôn thay nhau canh giữ ngoài cửa không để ai làm phiền chủ tử. Ngay cả khi Hàn lão gia tỉnh lại, Lão Trần đến báo tin cũng bị họ giữ ở bên ngoài không cho vào nửa bước.
"Tiểu thư người tỉnh rồi sao, lão gia cũng đã tỉnh rồi." Tiểu Anh vừa thấy cửa phòng Nhược San mở ra lập tức vui mừng tuôn một tràng không để ý đến Triệu Tấn bên cạnh trừng mắt nhìn mình. Nàng đâu có biết tên kia là đang lo lắng chủ nhân vừa muốn tỉnh dậy sau một đêm thức trắng chưa được ăn uống gì đã phải đi thăm người bệnh không phải sẽ bị đói sao?
"Được rồi ta tới chỗ cha xem tình hình thế nào một chút, Triệu Tấn ngươi cũng vất vả rồi mau về nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng cho ta đâu." Miễn cưỡng cười trấn an tiểu tử mặt than kia rồi đi về phía phòng Hàn lão gia, thực ra nàng cũng đang rất đói nhưng dù sao sức khỏe của cha vẫn quan trọng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.