Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù
Chương 42: Kiểm Tra 2
Thu Thủy Doanh Doanh
21/01/2024
Trong một đêm, Lý Hồng Anh đã mất đi cha mẹ và bạn trai, trong nhà không có nổi một hạt gạo, cô ta không thể không đi tìm việc làm nuôi sống mình.
Sáng sớm, Lạc Tĩnh Nghiên không có nhàn rỗi, cô lặng lẽ chú ý đến động tĩnh bên phía nhà họ Lý, nếu người nhà họ Lý không tự mình tìm đường chết, cô còn chuẩn bị đi báo cáo bọn họ một chút, lần này ngược lại giúp cô bớt việc.
Nhưng mà, bây giờ còn có một Lý Hồng Anh chưa giải quyết.
Cô nghĩ Lý Hồng Anh có thể cũng sẽ xuống nông thôn, thay vì để cô ta có cơ hội đi đến một nơi tốt, không bằng mình báo tên cô ta tới Tây Bắc.
Đợi đến khi cô tới điểm thanh niên trí thức, phát hiện người phụ trách đăng ký cũng không phải Lưu Chính, mà là một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi.
Không biết mọi chuyện có thể tiến hành thuận lợi hay không, cô đi đến trước mặt người phụ nữ, nói: "Đồng chí, tôi tới báo tên cho chị họ xuống nông thôn. Hôm nay chị ấy đổ bệnh, nên nhờ tôi tới báo tên giúp."
Người phụ nữ nhìn cô một chút, hỏi: "Chị họ cô tên là gì?"
"Lý Hồng Anh."
Người phụ nữ suy nghĩ: "Tên của cô ta đã có trên danh sách rồi, cô nói địa chỉ gia đình cô ta, tôi xem có phải là cùng một người hay không."
Lạc Tĩnh Nghiên nói địa chỉ nhà Lý Bảo Quân ra, người phụ nữ nói: "Đúng là đã báo tên rồi, không cần báo lại nữa."
Lạc Tĩnh Nghiên không dám hỏi nhiều, sợ sẽ bị người phụ nữ này phát hiện cái gì.
"Thật là, chị ấy báo tên rồi, cũng không nói với tôi một tiếng, hại tôi đi một chuyến tay không. Nếu đã báo tên rồi, vậy cứ như vậy đi, đồng chí bận rộn, tôi đi đây."
Trước khi cô ra ngoài, vô tình nhìn thoáng qua một tờ báo trên bàn làm việc, phía trên viết vài chữ to bắt mắt: "Phản quốc tặc Cao Thiết Sơn phản quốc đã làm tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích quốc gia, hôm qua đã bị chấp hành xử bắn, vợ tòng phạm bị tù chung thân."
Trái tim nhỏ của Lạc Tĩnh Nghiên không nhịn được mà run rẩy, không ngờ có một ngày cô cũng làm ra được "chuyện lớn" như thế, nhưng mà, đó cũng là Cao Thiết Sơn gieo gió gặt bão, cô nhiều lắm chỉ là anh hùng vô danh thay trời hành đạo mà thôi.
Rời khỏi chỗ thanh niên trí thức, cô vẫn rất nghi ngờ chuyện Lý Hồng Anh xuống nông thôn.
Chẳng lẽ là Lý Hồng Anh tự mình báo danh về quê, cô ta sẽ báo danh đến chỗ nào chứ?
Ngay khi cô đang suy tư, đối diện thấy một người, người này chính là Triệu Văn Tùng, Triệu Văn Tùng thấy cô, há to miệng, muốn nói cái gì, Lạc Tĩnh Nghiên không để ý tới anh ta, trực tiếp rời đi.
Nhưng khi cô quay đầu, lại phát hiện Triệu Văn Tùng cũng tiến vào chỗ thanh niên trí thức.
Cô không để ý đến, rời đi.
Trong căn phòng đơn sơ nào đó, trên cửa có khóa, có một đôi vợ chồng toàn thân chật vật không thôi vừa bị áp tải từ bên ngoài đến ngồi trên giường gỗ, người phụ nữ đang lấy nước mắt rửa mặt.
Sáng sớm, Lạc Tĩnh Nghiên không có nhàn rỗi, cô lặng lẽ chú ý đến động tĩnh bên phía nhà họ Lý, nếu người nhà họ Lý không tự mình tìm đường chết, cô còn chuẩn bị đi báo cáo bọn họ một chút, lần này ngược lại giúp cô bớt việc.
Nhưng mà, bây giờ còn có một Lý Hồng Anh chưa giải quyết.
Cô nghĩ Lý Hồng Anh có thể cũng sẽ xuống nông thôn, thay vì để cô ta có cơ hội đi đến một nơi tốt, không bằng mình báo tên cô ta tới Tây Bắc.
Đợi đến khi cô tới điểm thanh niên trí thức, phát hiện người phụ trách đăng ký cũng không phải Lưu Chính, mà là một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi.
Không biết mọi chuyện có thể tiến hành thuận lợi hay không, cô đi đến trước mặt người phụ nữ, nói: "Đồng chí, tôi tới báo tên cho chị họ xuống nông thôn. Hôm nay chị ấy đổ bệnh, nên nhờ tôi tới báo tên giúp."
Người phụ nữ nhìn cô một chút, hỏi: "Chị họ cô tên là gì?"
"Lý Hồng Anh."
Người phụ nữ suy nghĩ: "Tên của cô ta đã có trên danh sách rồi, cô nói địa chỉ gia đình cô ta, tôi xem có phải là cùng một người hay không."
Lạc Tĩnh Nghiên nói địa chỉ nhà Lý Bảo Quân ra, người phụ nữ nói: "Đúng là đã báo tên rồi, không cần báo lại nữa."
Lạc Tĩnh Nghiên không dám hỏi nhiều, sợ sẽ bị người phụ nữ này phát hiện cái gì.
"Thật là, chị ấy báo tên rồi, cũng không nói với tôi một tiếng, hại tôi đi một chuyến tay không. Nếu đã báo tên rồi, vậy cứ như vậy đi, đồng chí bận rộn, tôi đi đây."
Trước khi cô ra ngoài, vô tình nhìn thoáng qua một tờ báo trên bàn làm việc, phía trên viết vài chữ to bắt mắt: "Phản quốc tặc Cao Thiết Sơn phản quốc đã làm tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích quốc gia, hôm qua đã bị chấp hành xử bắn, vợ tòng phạm bị tù chung thân."
Trái tim nhỏ của Lạc Tĩnh Nghiên không nhịn được mà run rẩy, không ngờ có một ngày cô cũng làm ra được "chuyện lớn" như thế, nhưng mà, đó cũng là Cao Thiết Sơn gieo gió gặt bão, cô nhiều lắm chỉ là anh hùng vô danh thay trời hành đạo mà thôi.
Rời khỏi chỗ thanh niên trí thức, cô vẫn rất nghi ngờ chuyện Lý Hồng Anh xuống nông thôn.
Chẳng lẽ là Lý Hồng Anh tự mình báo danh về quê, cô ta sẽ báo danh đến chỗ nào chứ?
Ngay khi cô đang suy tư, đối diện thấy một người, người này chính là Triệu Văn Tùng, Triệu Văn Tùng thấy cô, há to miệng, muốn nói cái gì, Lạc Tĩnh Nghiên không để ý tới anh ta, trực tiếp rời đi.
Nhưng khi cô quay đầu, lại phát hiện Triệu Văn Tùng cũng tiến vào chỗ thanh niên trí thức.
Cô không để ý đến, rời đi.
Trong căn phòng đơn sơ nào đó, trên cửa có khóa, có một đôi vợ chồng toàn thân chật vật không thôi vừa bị áp tải từ bên ngoài đến ngồi trên giường gỗ, người phụ nữ đang lấy nước mắt rửa mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.