Chương 198: Theo luật cũ
Tần Hạo
11/01/2021
Tần Hạo cười hì hì rồi bước tới, vỗ mặt hắn, giọng
điệu rất ôn hòa. Anh cười bảo: “Vậy mà anh vẫn đến
đây à? Theo lời anh nói, có phải bây giờ tôi nên giết
anh không?”
“Đại ca… Cậu Tần! Em thật sự biết sai rồi, xin lỗi
anh. Sau này em nhất định sẽ chú ý! Tuyệt đối không
bao giờ tái phạm!” , anh Hồ sợ đến mức mặt trắng
bệch. Từ khi vào Thanh Bang đến nay, đây là lần đầu
tiên hắn sợ hãi như thế.
Bởi vì hắn không thể trêu vào người thanh niên có
vẻ vô hại trước mặt này.
Đừng nói là hắn, cho dù tất cả các anh em ở đây
gộp lại thì cũng không ai dám chọc vào anh.
Tần Hạo vẫn nỡ nụ cưỡi ôn hòa. Anh nhìn anh Hồ,
bỗng mỉm cười: “Đừng căng thằng thế. Tôi đã đánh
anh đâu, anh sợ cái gì?”
Câu này khiến anh Hồ căng thằng hơn. Nếu chỉ bị
đánh một trận thì hắn chằng quan tâm chút nào. Dù sao anh Hồ cũng lăn lộn ờ Thanh Bang nhiều năm
như thế, đánh và bị đánh là chuyện thường xuyên xảy
ra. Không riêng gì bị người khác đánh đâu, hắn còn bị
người trong thế lực của kẻ đó đánh nữa.
Đánh vẫn còn nhẹ lắm, có cả cầm dao chém luôn
cơ! Đàn em của anh Hồ có một đám anh em, tất cả
đều do hắn ta chém mà có.
Anh Hồ thức thời, vội vàng nói: “Cậu Tần, anh có
việc gì thì cứ nói. Chắc chắn bọn em sẽ khiến anh hài
lòng!”
“Ha ha, dễ nói thôi, cũng không có chuyện gì
khác. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, tên nhóc kia bảo
anh đối phó với tôi thế nào?”
Tần Hạo hơi tò mò về chuyện này.
Câu này đúng là hỏi khó anh Hồ. Hắn thận trọng
nhìn Tần Hạo, không dám nói bừa, đành phải đáp:
“Hay em đi hỏi đã nhé?”
“Đi đi!”, Tần Hạo gật nhẹ đầu. Anh tiếp tục nhả
khói, không quan tâm đến mấy người này nữa.
Anh Hồ hấp tấp chạy đi, vừa đến trước mặt Triệu
Thiên Thành thì sống lưng đã thẳng tắp. Lúc này hắn
không dễ chịu với Tiệu Thiên Thành nữa, thậm chí còn hơi căm hận.
Nếu không do anh ta, sao hắn lại chọc phải cậu
Tần chứ?
Anh Hồ lạnh lùng hỏi: “Anh định đối phó với người
kia thế nào?”
Triệu Thiên Thành quá tự tin về anh Hồ và đám
người Thanh Bang nên vừa nãy vẫn tiếp tục chơi
Spider Solitaire, không hề để ý tới chuyện xảy ra sau
lưng!
Bây giờ thấy anh Hồ chạy về hỏi, Triệu Thiên
Thành hơi mất kiên nhẫn. Anh ta cau mày, lạnh nhạt
bảo: “Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi ư? Anh cứ dẫn
anh ta đến trước mặt tôi, tôi tự có sắp xếp!”
Anh Hồ nghe thấy giọng điệu này, càng thêm tức
giận.
Tên này tường mình là trùm Thanh Bang à? Giọng
điệu ra lệnh này nghe khó chịu thật đấy!
Anh Hồ bình thản hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ư? Sau đó là chuyện của tôi. Các anh chỉ
cần làm theo lời tôi là được!”, Triệu Thiên Thành lấy
một tấm thẻ trong túi ra, kẹp trên tay, ngạo mạn nói:
“Trong này có hơn năm trăm nghìn. Sau khi xong việc, nó sẽ là của anh!”
Khi nhìn năm trăm nghìn này, anh Hồ đã sớm
không còn sự thèm thuồng lúc trước nữa. Tuy được
cầm tiền nhưng chưa chắc đã còn mạng đề tiêu!
“Ha ha, được rồi!”
Anh Hồ cười lạnh, sờ mũi, nhìn người trước mặt
bằng ánh mắt khinh bì, chẳng muốn nói nhằm với tên
này nữa. Hắn bảo thẳng: “Các anh em đến đây!”
Anh Hồ vừa gọi, đám người Thanh Bang đã chạy
đến, cùng nhìn về phía hắn.
Anh Hồ khoát tay, lạnh lùng nói: “Chính tên này
đã hại anh em ta suýt chút nữa đắc tội cậu Tần. Ÿ
mình có vài đồng bạc lẻ nên mới dám chọc vào cậu
Tần, chơi nó đi!”
Sau khi anh Hồ ra lệnh xong, các anh em Thanh
Bang đều xắn tay áo rồi xông tới, kéo Triệu Thiên
Thành ra ghế sô pha ð quán net rồi đánh cho một
trận tơi bời. Sau đó họ dẫn anh ta đến trước mặt Tần
Hạo.
Tần Hạo đang chơi game, hơn nữa còn đến lúc
quan trọng.
“Cậu Tần…”
Một người trong Thanh Bang định gọi anh, nhưng
không ngờ vừa lên tiếng thì đã bị anh Hồ đập vào
đầu.
“Nói nhỏ cho ông. Nếu làm phiền cậu Tần chơi
game, ông làm gỏi mày đấy!”, anh Hồ nhướng mày,
khuôn mặt lạnh lùng cực kỳ đáng sợ, đằng đằng sát
khí, khiến người khác nhìn mà lạnh cả sống lưng.
Nghe thấy thế, Tần Hạo hơi dỡ khóc dỡ cười. Khả
năng nịnh hót của mấy tên này đúng là không phải
dạng vừa đâu, khiến người khác cực kỳ thoải mái.
Triệu Thiên Thành bị người khác đánh cho choáng
váng, bây giờ vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Mười mấy phút sau, rốt cuộc Tần Hạo cũng chơi
xong ván game.
Trong khoảng thời gian đó, mọi người đều đứng
đấy, im lặng nhìn anh, không dám phát ra tiếng động.
Chẳng những họ im lặng mà còn không cho
những người khác trong quán net lên tiếng.
Vụ đánh ngưỡi khi nãy đã thu hút sự chú ý của rất
nhiều khách lên mạng. Lúc này vẫn còn rất nhiều
người đang đề ý tới động tĩnh bên đây.
Nhưng khi thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của đám người Thanh Bang, không ai dám hỏi xem là đã
xảy ra chuyện gì nữa.
Sau khi chơi game xong, Tần Hạo vươn vai rồi
quay đầu nhìn anh Hồ: “Gọi anh ta dậy đi!”
Anh Hồ gật nhẹ đầu rồi lập tức cầm một chai
Coca lạnh trên cái bàn bên cạnh lên. Bàn này do một
người khách mua khi nãy. Cậu ta đã sớm đổi máy
tính, đang quan sát từ xa.
Anh Hồ mỡ nắp chai rồi xối thẳng lên đầu Triệu
Thiên Thành.
Coca xối lên đầu, lạnh toát. Triệu Thiên Thành lập
tức tỉnh lại.
“Ngầng đầu lên!”
Tần Hạo vừa nói xong, anh Hồ đã lập tức nắm tóc
Triệu Thiên Thành, bắt anh ta ngầng đầu.
Tần Hạo hơi nhếch môi, nỡ một nụ cười không
quá rõ ràng, có hơi gian xảo. Anh nhẹ giọng nói:
“Chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Triệu Thiên Thành đã bao giờ phải chịu nhục thế
này đâu. Anh ta định nhồ một bãi nước bọt.
Nhưng anh Hồ mau tay nhanh mắt đã vung tay lên.
Chát! Cái tát này khiến đầu Triệu Thiên Thành
ngoẹo sang một bên. Anh ta không nhồ nước bọt nữa
mà gắng gượng nuốt về.
Tần Hạo nhún vai, thờ dài với vẻ bất đắc dĩ, như
thể đã chịu rất nhiều ấm ức: “Sao phải thế chứ? Hai
ta cũng không có nhiều thù oán, sao phải nghĩ đến
chuyện chơi tôi? Tuy tôi sợ phiền phức nhất nhưng
thứ tôi không sợ nhất cũng là phiền phức. Anh xác
định vẫn muốn sống mái với tôi
Triệu Thiên Thành hung tợn nói: “Đúng thế đấy,
thì sao? Hôm nay ông đây rơi vào tay mày, xem như
ông đây xui xẻo, tin phải đám chó này. Mẹ nó, mày có
gan thì giết tao đi!”
Tần Hạo giang tay ra, có vẻ bất đắc dĩ.
“Được rồi, các anh xử lý đi. Cứ theo luật cũ của
các anh là được!”
Tần Hạo đứng dậy, châm một điếu thuốc. Anh vỗ
nhẹ vai anh Hồ rồi nhanh chóng rời khỏi quán net.
Sau khi Tần Hạo đi, đám anh em của anh Hồ nhìn
nhau.
“Anh Hồ, cậu Tần có ý gì thế?”, một đàn em của anh Hồ hỏi.
Anh Hồ cưỡi lạnh: “Chuyện này mà cũng phải hỏi
ông đây à? Mày vào Thanh Bang lần đầu hà? Trước
đó chúng ta xử lý chuyện này thế nào thì giờ cũng
làm như thế!”
“Ở? Ý anh là cho anh ta cời truồng chạy à?” , tên
đàn em trợn tròn mắt.
Anh Hồ gật nhẹ đầu, chỉ phun ra một chữ:
“Đúng!”
Sắc mặt của Triệu Thiên Thành thay đồi!
điệu rất ôn hòa. Anh cười bảo: “Vậy mà anh vẫn đến
đây à? Theo lời anh nói, có phải bây giờ tôi nên giết
anh không?”
“Đại ca… Cậu Tần! Em thật sự biết sai rồi, xin lỗi
anh. Sau này em nhất định sẽ chú ý! Tuyệt đối không
bao giờ tái phạm!” , anh Hồ sợ đến mức mặt trắng
bệch. Từ khi vào Thanh Bang đến nay, đây là lần đầu
tiên hắn sợ hãi như thế.
Bởi vì hắn không thể trêu vào người thanh niên có
vẻ vô hại trước mặt này.
Đừng nói là hắn, cho dù tất cả các anh em ở đây
gộp lại thì cũng không ai dám chọc vào anh.
Tần Hạo vẫn nỡ nụ cưỡi ôn hòa. Anh nhìn anh Hồ,
bỗng mỉm cười: “Đừng căng thằng thế. Tôi đã đánh
anh đâu, anh sợ cái gì?”
Câu này khiến anh Hồ căng thằng hơn. Nếu chỉ bị
đánh một trận thì hắn chằng quan tâm chút nào. Dù sao anh Hồ cũng lăn lộn ờ Thanh Bang nhiều năm
như thế, đánh và bị đánh là chuyện thường xuyên xảy
ra. Không riêng gì bị người khác đánh đâu, hắn còn bị
người trong thế lực của kẻ đó đánh nữa.
Đánh vẫn còn nhẹ lắm, có cả cầm dao chém luôn
cơ! Đàn em của anh Hồ có một đám anh em, tất cả
đều do hắn ta chém mà có.
Anh Hồ thức thời, vội vàng nói: “Cậu Tần, anh có
việc gì thì cứ nói. Chắc chắn bọn em sẽ khiến anh hài
lòng!”
“Ha ha, dễ nói thôi, cũng không có chuyện gì
khác. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, tên nhóc kia bảo
anh đối phó với tôi thế nào?”
Tần Hạo hơi tò mò về chuyện này.
Câu này đúng là hỏi khó anh Hồ. Hắn thận trọng
nhìn Tần Hạo, không dám nói bừa, đành phải đáp:
“Hay em đi hỏi đã nhé?”
“Đi đi!”, Tần Hạo gật nhẹ đầu. Anh tiếp tục nhả
khói, không quan tâm đến mấy người này nữa.
Anh Hồ hấp tấp chạy đi, vừa đến trước mặt Triệu
Thiên Thành thì sống lưng đã thẳng tắp. Lúc này hắn
không dễ chịu với Tiệu Thiên Thành nữa, thậm chí còn hơi căm hận.
Nếu không do anh ta, sao hắn lại chọc phải cậu
Tần chứ?
Anh Hồ lạnh lùng hỏi: “Anh định đối phó với người
kia thế nào?”
Triệu Thiên Thành quá tự tin về anh Hồ và đám
người Thanh Bang nên vừa nãy vẫn tiếp tục chơi
Spider Solitaire, không hề để ý tới chuyện xảy ra sau
lưng!
Bây giờ thấy anh Hồ chạy về hỏi, Triệu Thiên
Thành hơi mất kiên nhẫn. Anh ta cau mày, lạnh nhạt
bảo: “Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi ư? Anh cứ dẫn
anh ta đến trước mặt tôi, tôi tự có sắp xếp!”
Anh Hồ nghe thấy giọng điệu này, càng thêm tức
giận.
Tên này tường mình là trùm Thanh Bang à? Giọng
điệu ra lệnh này nghe khó chịu thật đấy!
Anh Hồ bình thản hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ư? Sau đó là chuyện của tôi. Các anh chỉ
cần làm theo lời tôi là được!”, Triệu Thiên Thành lấy
một tấm thẻ trong túi ra, kẹp trên tay, ngạo mạn nói:
“Trong này có hơn năm trăm nghìn. Sau khi xong việc, nó sẽ là của anh!”
Khi nhìn năm trăm nghìn này, anh Hồ đã sớm
không còn sự thèm thuồng lúc trước nữa. Tuy được
cầm tiền nhưng chưa chắc đã còn mạng đề tiêu!
“Ha ha, được rồi!”
Anh Hồ cười lạnh, sờ mũi, nhìn người trước mặt
bằng ánh mắt khinh bì, chẳng muốn nói nhằm với tên
này nữa. Hắn bảo thẳng: “Các anh em đến đây!”
Anh Hồ vừa gọi, đám người Thanh Bang đã chạy
đến, cùng nhìn về phía hắn.
Anh Hồ khoát tay, lạnh lùng nói: “Chính tên này
đã hại anh em ta suýt chút nữa đắc tội cậu Tần. Ÿ
mình có vài đồng bạc lẻ nên mới dám chọc vào cậu
Tần, chơi nó đi!”
Sau khi anh Hồ ra lệnh xong, các anh em Thanh
Bang đều xắn tay áo rồi xông tới, kéo Triệu Thiên
Thành ra ghế sô pha ð quán net rồi đánh cho một
trận tơi bời. Sau đó họ dẫn anh ta đến trước mặt Tần
Hạo.
Tần Hạo đang chơi game, hơn nữa còn đến lúc
quan trọng.
“Cậu Tần…”
Một người trong Thanh Bang định gọi anh, nhưng
không ngờ vừa lên tiếng thì đã bị anh Hồ đập vào
đầu.
“Nói nhỏ cho ông. Nếu làm phiền cậu Tần chơi
game, ông làm gỏi mày đấy!”, anh Hồ nhướng mày,
khuôn mặt lạnh lùng cực kỳ đáng sợ, đằng đằng sát
khí, khiến người khác nhìn mà lạnh cả sống lưng.
Nghe thấy thế, Tần Hạo hơi dỡ khóc dỡ cười. Khả
năng nịnh hót của mấy tên này đúng là không phải
dạng vừa đâu, khiến người khác cực kỳ thoải mái.
Triệu Thiên Thành bị người khác đánh cho choáng
váng, bây giờ vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Mười mấy phút sau, rốt cuộc Tần Hạo cũng chơi
xong ván game.
Trong khoảng thời gian đó, mọi người đều đứng
đấy, im lặng nhìn anh, không dám phát ra tiếng động.
Chẳng những họ im lặng mà còn không cho
những người khác trong quán net lên tiếng.
Vụ đánh ngưỡi khi nãy đã thu hút sự chú ý của rất
nhiều khách lên mạng. Lúc này vẫn còn rất nhiều
người đang đề ý tới động tĩnh bên đây.
Nhưng khi thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của đám người Thanh Bang, không ai dám hỏi xem là đã
xảy ra chuyện gì nữa.
Sau khi chơi game xong, Tần Hạo vươn vai rồi
quay đầu nhìn anh Hồ: “Gọi anh ta dậy đi!”
Anh Hồ gật nhẹ đầu rồi lập tức cầm một chai
Coca lạnh trên cái bàn bên cạnh lên. Bàn này do một
người khách mua khi nãy. Cậu ta đã sớm đổi máy
tính, đang quan sát từ xa.
Anh Hồ mỡ nắp chai rồi xối thẳng lên đầu Triệu
Thiên Thành.
Coca xối lên đầu, lạnh toát. Triệu Thiên Thành lập
tức tỉnh lại.
“Ngầng đầu lên!”
Tần Hạo vừa nói xong, anh Hồ đã lập tức nắm tóc
Triệu Thiên Thành, bắt anh ta ngầng đầu.
Tần Hạo hơi nhếch môi, nỡ một nụ cười không
quá rõ ràng, có hơi gian xảo. Anh nhẹ giọng nói:
“Chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Triệu Thiên Thành đã bao giờ phải chịu nhục thế
này đâu. Anh ta định nhồ một bãi nước bọt.
Nhưng anh Hồ mau tay nhanh mắt đã vung tay lên.
Chát! Cái tát này khiến đầu Triệu Thiên Thành
ngoẹo sang một bên. Anh ta không nhồ nước bọt nữa
mà gắng gượng nuốt về.
Tần Hạo nhún vai, thờ dài với vẻ bất đắc dĩ, như
thể đã chịu rất nhiều ấm ức: “Sao phải thế chứ? Hai
ta cũng không có nhiều thù oán, sao phải nghĩ đến
chuyện chơi tôi? Tuy tôi sợ phiền phức nhất nhưng
thứ tôi không sợ nhất cũng là phiền phức. Anh xác
định vẫn muốn sống mái với tôi
Triệu Thiên Thành hung tợn nói: “Đúng thế đấy,
thì sao? Hôm nay ông đây rơi vào tay mày, xem như
ông đây xui xẻo, tin phải đám chó này. Mẹ nó, mày có
gan thì giết tao đi!”
Tần Hạo giang tay ra, có vẻ bất đắc dĩ.
“Được rồi, các anh xử lý đi. Cứ theo luật cũ của
các anh là được!”
Tần Hạo đứng dậy, châm một điếu thuốc. Anh vỗ
nhẹ vai anh Hồ rồi nhanh chóng rời khỏi quán net.
Sau khi Tần Hạo đi, đám anh em của anh Hồ nhìn
nhau.
“Anh Hồ, cậu Tần có ý gì thế?”, một đàn em của anh Hồ hỏi.
Anh Hồ cưỡi lạnh: “Chuyện này mà cũng phải hỏi
ông đây à? Mày vào Thanh Bang lần đầu hà? Trước
đó chúng ta xử lý chuyện này thế nào thì giờ cũng
làm như thế!”
“Ở? Ý anh là cho anh ta cời truồng chạy à?” , tên
đàn em trợn tròn mắt.
Anh Hồ gật nhẹ đầu, chỉ phun ra một chữ:
“Đúng!”
Sắc mặt của Triệu Thiên Thành thay đồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.