Chương 199: Tứ đại thiếu gia Trung Hải
Tần Hạo
11/01/2021
Khu biệt thự Từ Phong của Trung Hải là một khu
nhà ở dành riêng cho người giàu ð sát biển. Những
người sống ở đây không giàu thì cũng sang!
Những người bình thường ở Trung Hải chỉ biết nhà
họ Lý giàu có của giới kinh doanh sống ở đây, Lý Vạn
Niên từng là cậu quý tử nồi tiếng lẫy lừng của gia tộc
giàu sang này. Tuy nhiên, rất ít người biết ở đây còn
có cả nhà họ Triệu.
Bởi vì nhà họ Triệu rất khiêm tốn, khiêm tốn đến
nỗi người đời quên mất sự có mặt của họ.
Lúc này, tại biệt thự nhà họ Triệu!
“Bộp!”
Một người đàn ông trung niên giận dữ đập tay
xuống bàn trà, chỉ vào tờ báo trên bàn, gầm lên: “Nói
xem, việc này là sao?”
Người đàn ông đó chính là trụ cột của nhà họ
Triệu – Triệu Chí Ngôn, còn người trẻ tuồi vừa bị mắng chính là Triệu Thiên Thành.
Cũng chính là nhân vật chính trên đầu trang báo
hôm nay.
“Một người đàn ông cời truồng chạy khắp ba con
phố rốt cuộc là vì sao?”
Bên trên còn có thêm một bức ảnh to lù lù được
che mờ nhưng vẫn rõ mồn một góc nghiêng của Triệu
Thiên Thành, hơn nữa ở dưới còn có dòng chú thích
vô cùng rõ ràng.
Đây chính là Triệu Thiên Thành của nhà họ Triệu!
Sắc mặt Triệu Thiên Thành xám xịt lại như đưa
đám, không nói được câu gì.
Triệu Chí Ngôn thấy dáng vẻ như đưa đám này thì
tức đến nỗi lao tới cho Triệu Thiên Thành một bạt tai.
“Bốp!”
Một tiếng động vang lên, cú tát khiến cồ Triệu
Thiên Thành như ngoẹo sang một bên, thiếu điều ngã
lăn ra đất.
Triệu Chí Ngôn hừ lạnh một tiếng, nói: “Tự đi mà
thu dọn đống lộn xộn mình gây ra đi, nếu mai tao còn
nhìn thấy bài báo nào như vậy nữa thì mày cút ra khỏi nhà họ Triệt
Lần này, Triệu Thiên Thành biết bố mình thực sự
đã nồi giận.
Trước đây bất luận anh ta có ð bên ngoài gây ra
bao nhiêu chuyện thì Triệu Chí Ngôn cũng chẳng.
thèm quan tâm. Ngay cả lần trước, anh ta đập nát
chiếc ô tô giá mấy triệu tệ trên phố thì Triệu Chí Ngôn
cũng chẳng thèm hỏi một câu.
Nhưng việc lần này ành hường đến danh tiếng
nhà họ Triệu, Triệu Chí Ngôn không thề nhắm mắt bỏ
qua được nữa.
“Con sẽ tự mình giải quyết!”
Triệu Thiên Thành không nói thêm câu thứ hai,
anh ta nắm lấy tờ báo, vò nát trong tay, sau đó nhìn
bố mình rồi đi ra ngoài.
“Vậy thì tốt!”, tiếng của Triệu Chí Ngôn vọng với
theo từ sau lưng.
Triệu Thiên Thành rời khỏi biệt thự, rút điện thoại
ra gọi rồi lái xe rời đi.
Nữa tiếng sau, Triệu Thiên Thành tới quán bar
Ngày Thứ Tám của Trung Hải. Sau khi vào trong, anh
ta đi thằng tới một gian phòng, gõ cửa rồi đầy cửa nhà họ Triệu!”
Lần này, Triệu Thiên Thành biết bố mình thực sự
đã nồi giận.
Trước đây bất luận anh ta có ð bên ngoài gây ra
bao nhiêu chuyện thì Triệu Chí Ngôn cũng chẳng
thèm quan tâm. Ngay cả lần trước, anh ta đập nát
chiếc ô tô giá mấy triệu tệ trên phố thì Triệu Chí Ngôn
cũng chẳng thèm hỏi một câu.
Nhưng việc lần này ành hường đến danh tiếng
nhà họ Triệu, Triệu Chí Ngôn không thể nhắm mắt bỏ
qua được nữa.
“Con sẽ tự mình giải quyết!”
Triệu Thiên Thành không nói thêm câu thứ hai,
anh ta nắm lấy tờ báo, vò nát trong tay, sau đó nhìn
bố mình rồi đi ra ngoài.
“Vậy thì tốt!”, tiếng của Triệu Chí Ngôn vọng với
theo từ sau lưng.
Triệu Thiên Thành rời khỏi biệt thự, rút điện thoại
ra gọi rồi lái xe rời đi.
Nửa tiếng sau, Triệu Thiên Thành tới quán bar
Ngày Thứ Tám của Trung Hải. Sau khi vào trong, anh
ta đi thằng tới một gian phòng, gõ cửa rồi đầy cửa bước vào luôn.
“Ở, nhìn xem ai đây nào, chẳng phải ngôi sao trên
trang nhất báo hôm nay đây sao!”
Anh ta vừa bước vào phòng, một giọng nói quái dị
đã vang lên.
Triệu Thiên Thành tức phát điên mà không có chỗ
phát tiết. Anh ta lao lên phía trước đạp một đạp khiến
tên béo nói câu lúc nãy ngã lộn nhào ra đất.
Tên béo kia cũng khá linh hoạt, lộn một vòng trên
mặt đất rồi thuận thế đứng lên ngay. Trong tay hắn
cầm một chai rượu vang mà một giọt cũng chưa bắn
ra ngoài.
“Đừng có đến làm phiền tôi!”
Triệu Thiên Thành tức lắm rồi, anh ta lao tới giật
lấy chai rượu trên tay tên béo rồi đồ đầy một ly sau
đó tu ừng ực.
Trong gian phòng này có cả thảy sáu người, ba
nam ba nữ.
Ba người đàn ông đều là những người anh em
Triệu Thiên Thành chơi cùng.
Tên béo tên là Tôn Uy, bố hắn ta là người to nhất Cục công an thành phố Trung Hải.
Ngưỡi ngồi cạnh Tôn Uy đang ôm một cô gái xinh
đẹp, tay cầm micro hát tình ca với người đẹp kia cười
đồng cảm với nỗi đau khổ của Triệu Thiên Thành.
Anh ta tên Trịnh Nhất Hùng, quý tử nhà họ Trịnh.
Còn anh chàng đẹp trai ngồi ngay giữa chiếc ghế
sô pha từ đầu đến giờ chưa nói một lời là Diệp Bằng
Phi, là người nhà họ Diệp!
Thêm cả Triệu Thiên Thành, bốn người này được
mệnh danh là Tứ đại thiếu gia của Trung Hải. Đương
nhiên, có ít người biết đến bốn người này bời nếu
không thuộc tầng lớp thượng lưu thì sẽ không nằm
trong vòng quan hệ của họ, cũng không biết đến
tiếng tăm của họ.
Trong mắt của bốn thiếu gia này, cái ngữ lên voi
xuống chó như Lý Vạn Niên cũng chỉ là kẻ chuyên gây
rắc rối chứ chẳng nên cơm cháo gì. Những công tử
nhà giàu có bản lĩnh thực sự sẽ không phách lối như
vậy.
Từ độ xinh đẹp của ba cô gái bên cạnh ba người
kia là có thể nhận ra vị trí cao thấp của mỗi người.
Cô gái bên cạnh Diệp Bằng Phi là đẹp nhất! Mà trong bốn người, cũng chỉ có anh ta là có
phong độ, khí chất hơn cả.
Sau khi Triệu Thiên Thành uống rất nhiều rượu,
Diệp Bằng Phi mới ung dung nói: “Thiên Thành, cậu
cũng sơ suất quá, sao lại đề mình rơi vào bẫy của một
kẻ như vậy?”
Việc Triệu Thiên Thành trờ thành trò hề cho toàn
thiên hạ, ba người còn lại sớm đã hay tin.
Diệp Bằng Phi không có ý giễu cợt người anh em
của mình, chỉ là anh ta cảm thấy kì lạ. Với tính cách
của Triệu Thiên Thành trước giờ sẽ không đề xảy ra
chuyện như vậy.
Triệu Thiên Thành thở dài, nghĩ lại hậu quả sau
mấy lần đụng độ với Tần Hạo trước đây, không nén
được mà thờ dài thêm lần nữa. Anh ta nói: “Vỏ quýt
dày lại gặp phải móng tay nhọn! Đến cả anh Diệp gặp
phải kẻ đó e là cũng phải chịu thua thiệt. Thực sự nói
về khoản chém giết thì chúng ta không so được với
đám tạp chủng đó!”
Lai lịch của Tần Hạo, bốn người bọn họ cũng đã
điều tra được kha khá rồi.
Anh chỉ là tài xế cho Tổng giám đốc của tập đoàn Triều Dương, một người không biết ở đâu chui ra.
Đương nhiên, còn một lai lịch khác, hình như Tần
Hạo có dây dưa gì đó đến Thanh Bang!
“Thanh Bang! Đám người dơ bần đó sao đều cứ
như ở cái lỗ nẻ nào chui lên vậy?”
Diệp Bằng Phi khẽ cau mày, trầm ngâm không
nói.
“Anh Diệp có hứng thú với Thanh Bang sao? Có
cần em về nhờ bố em nghe ngóng tình hình cho
không?”, Tôn Uy lao tới hỏi.
Diệp Bằng Phi lắc đầu, đột nhiên mìm cười nói:
“Tôi không có hứng thú gì với đám xã hội đen đó.
Nhưng lần này đề Thiên Thành chịu thiệt, chúng ta là
anh em thì không thề khoanh tay đứng nhìn được!”
“Cái này dễ mà, Thiên Thành, tôi tặng cậu ‘ghệ”
của tôi nhá?”, Tôn Uy cưỡi thô bì rồi chợt đầy cô gái
ngồi cạnh mình ra.
Cô gái đó cũng cười e thẹn rồi bồ vào lòng Triệu
Thiên Thành, thẹn thùng nói: “Ai da, cậu Uy, sao cậu
lại như vậy chứ? Người phụ nữ của mình mà cũng
đem đi tặng cho người khác được sao?”
Tôn Uy cưỡi gian đáp: “Sao có thề là người phụ nữ của tôi được chứ, hai chúng ta hôm nay vừa mới
quen nhau mà!”
Cô gái kia tiếp tục đáp lại với giọng điệu chảy
nước: “Nhưng người ta đã yêu cậu ngay từ cái nhìn
đầu tiên rồi!”
“Cút!”
Triệu Thiên Thành lại cho Tôn Uy một phát đạp
ngã sõng soài dưới đất. Cô gái kia tươi cười rồi đi dìu
Tôn Uy dậy.
Tôn Uy sau khi ngồi ngay ngắn lại mới nghiêm mặt
nói: “Không phải nói cũng biết, Thiên Thành bị bêu
riếu, anh em chúng ta không thể khoanh tay đứng
nhìn. Đề tôi tìm người tần cho đám rác rười đó một
trận nên thân!”
‘Tần cho một trận’ là thế nào thì những người ð đó
đều hiểu rõ.
Thanh Bang là băng đảng xã hội đen, còn bố Tôn
Uy lại là Cục trường Cục công an. Muốn sờ gáy
Thanh Bang thì chẳng cần tìm cớ gì nữa, cứ quang
minh chính đại mà làm.
Trịnh Nhất Hùng đã bỏ micro xuống từ lâu, nói:
“Tôi có quan hệ với tập đoàn Triều Dương, có cần tôi giúp cậu xử lý tên đó không? Nghe nói hắn ta chỉ là
một nhân viên quèn của phòng kinh doanh?”
Diệp Bằng Phi lắc đầu, cười nói: “Nhất Hùng,
không cần làm vậy đâu. Tên đó có vẻ như có liên
quan tới Lâm Phong Dụ, nói không chừng là do hai
đứa con gái của ông ta!”
“Nghe nói hai cô gái đó đều là tuyệt sắc giai
nhân!”
Con gái sao! Ha ha, có cơ hội rồi, tốt nhất nên làm
quen một chút!”, Tôn Uy cười gian nói.
Diệp Bằng Phi liếc nhìn anh ta một cái, cười nói:
“Đây là ý kiến không tồi, Thiên Thành, nếu cậu muốn
báo thù thì có thề bắt đầu từ đây, ha ha! Đương
nhiên, đầu tiên, chúng ta phải xem ‘bộ rễ’ của tên kia
lớn đến đâu. Những người như chúng ta nói là mạnh,
nhưng cũng có điềm yếu chí mạng. Trước khi muốn
vùi dập kẻ khác thì trước tiên phải xem đối phương có
gì, như vậy chính mình mới không giẫm phải đỉnh!”
Có một câu mà Diệp Bằng Phi giữ lại trong lòng.
Đó là, một khi giẫm phải đinh thì sẽ mãi không
ngóc đầu lên được!
nhà ở dành riêng cho người giàu ð sát biển. Những
người sống ở đây không giàu thì cũng sang!
Những người bình thường ở Trung Hải chỉ biết nhà
họ Lý giàu có của giới kinh doanh sống ở đây, Lý Vạn
Niên từng là cậu quý tử nồi tiếng lẫy lừng của gia tộc
giàu sang này. Tuy nhiên, rất ít người biết ở đây còn
có cả nhà họ Triệu.
Bởi vì nhà họ Triệu rất khiêm tốn, khiêm tốn đến
nỗi người đời quên mất sự có mặt của họ.
Lúc này, tại biệt thự nhà họ Triệu!
“Bộp!”
Một người đàn ông trung niên giận dữ đập tay
xuống bàn trà, chỉ vào tờ báo trên bàn, gầm lên: “Nói
xem, việc này là sao?”
Người đàn ông đó chính là trụ cột của nhà họ
Triệu – Triệu Chí Ngôn, còn người trẻ tuồi vừa bị mắng chính là Triệu Thiên Thành.
Cũng chính là nhân vật chính trên đầu trang báo
hôm nay.
“Một người đàn ông cời truồng chạy khắp ba con
phố rốt cuộc là vì sao?”
Bên trên còn có thêm một bức ảnh to lù lù được
che mờ nhưng vẫn rõ mồn một góc nghiêng của Triệu
Thiên Thành, hơn nữa ở dưới còn có dòng chú thích
vô cùng rõ ràng.
Đây chính là Triệu Thiên Thành của nhà họ Triệu!
Sắc mặt Triệu Thiên Thành xám xịt lại như đưa
đám, không nói được câu gì.
Triệu Chí Ngôn thấy dáng vẻ như đưa đám này thì
tức đến nỗi lao tới cho Triệu Thiên Thành một bạt tai.
“Bốp!”
Một tiếng động vang lên, cú tát khiến cồ Triệu
Thiên Thành như ngoẹo sang một bên, thiếu điều ngã
lăn ra đất.
Triệu Chí Ngôn hừ lạnh một tiếng, nói: “Tự đi mà
thu dọn đống lộn xộn mình gây ra đi, nếu mai tao còn
nhìn thấy bài báo nào như vậy nữa thì mày cút ra khỏi nhà họ Triệt
Lần này, Triệu Thiên Thành biết bố mình thực sự
đã nồi giận.
Trước đây bất luận anh ta có ð bên ngoài gây ra
bao nhiêu chuyện thì Triệu Chí Ngôn cũng chẳng.
thèm quan tâm. Ngay cả lần trước, anh ta đập nát
chiếc ô tô giá mấy triệu tệ trên phố thì Triệu Chí Ngôn
cũng chẳng thèm hỏi một câu.
Nhưng việc lần này ành hường đến danh tiếng
nhà họ Triệu, Triệu Chí Ngôn không thề nhắm mắt bỏ
qua được nữa.
“Con sẽ tự mình giải quyết!”
Triệu Thiên Thành không nói thêm câu thứ hai,
anh ta nắm lấy tờ báo, vò nát trong tay, sau đó nhìn
bố mình rồi đi ra ngoài.
“Vậy thì tốt!”, tiếng của Triệu Chí Ngôn vọng với
theo từ sau lưng.
Triệu Thiên Thành rời khỏi biệt thự, rút điện thoại
ra gọi rồi lái xe rời đi.
Nữa tiếng sau, Triệu Thiên Thành tới quán bar
Ngày Thứ Tám của Trung Hải. Sau khi vào trong, anh
ta đi thằng tới một gian phòng, gõ cửa rồi đầy cửa nhà họ Triệu!”
Lần này, Triệu Thiên Thành biết bố mình thực sự
đã nồi giận.
Trước đây bất luận anh ta có ð bên ngoài gây ra
bao nhiêu chuyện thì Triệu Chí Ngôn cũng chẳng
thèm quan tâm. Ngay cả lần trước, anh ta đập nát
chiếc ô tô giá mấy triệu tệ trên phố thì Triệu Chí Ngôn
cũng chẳng thèm hỏi một câu.
Nhưng việc lần này ành hường đến danh tiếng
nhà họ Triệu, Triệu Chí Ngôn không thể nhắm mắt bỏ
qua được nữa.
“Con sẽ tự mình giải quyết!”
Triệu Thiên Thành không nói thêm câu thứ hai,
anh ta nắm lấy tờ báo, vò nát trong tay, sau đó nhìn
bố mình rồi đi ra ngoài.
“Vậy thì tốt!”, tiếng của Triệu Chí Ngôn vọng với
theo từ sau lưng.
Triệu Thiên Thành rời khỏi biệt thự, rút điện thoại
ra gọi rồi lái xe rời đi.
Nửa tiếng sau, Triệu Thiên Thành tới quán bar
Ngày Thứ Tám của Trung Hải. Sau khi vào trong, anh
ta đi thằng tới một gian phòng, gõ cửa rồi đầy cửa bước vào luôn.
“Ở, nhìn xem ai đây nào, chẳng phải ngôi sao trên
trang nhất báo hôm nay đây sao!”
Anh ta vừa bước vào phòng, một giọng nói quái dị
đã vang lên.
Triệu Thiên Thành tức phát điên mà không có chỗ
phát tiết. Anh ta lao lên phía trước đạp một đạp khiến
tên béo nói câu lúc nãy ngã lộn nhào ra đất.
Tên béo kia cũng khá linh hoạt, lộn một vòng trên
mặt đất rồi thuận thế đứng lên ngay. Trong tay hắn
cầm một chai rượu vang mà một giọt cũng chưa bắn
ra ngoài.
“Đừng có đến làm phiền tôi!”
Triệu Thiên Thành tức lắm rồi, anh ta lao tới giật
lấy chai rượu trên tay tên béo rồi đồ đầy một ly sau
đó tu ừng ực.
Trong gian phòng này có cả thảy sáu người, ba
nam ba nữ.
Ba người đàn ông đều là những người anh em
Triệu Thiên Thành chơi cùng.
Tên béo tên là Tôn Uy, bố hắn ta là người to nhất Cục công an thành phố Trung Hải.
Ngưỡi ngồi cạnh Tôn Uy đang ôm một cô gái xinh
đẹp, tay cầm micro hát tình ca với người đẹp kia cười
đồng cảm với nỗi đau khổ của Triệu Thiên Thành.
Anh ta tên Trịnh Nhất Hùng, quý tử nhà họ Trịnh.
Còn anh chàng đẹp trai ngồi ngay giữa chiếc ghế
sô pha từ đầu đến giờ chưa nói một lời là Diệp Bằng
Phi, là người nhà họ Diệp!
Thêm cả Triệu Thiên Thành, bốn người này được
mệnh danh là Tứ đại thiếu gia của Trung Hải. Đương
nhiên, có ít người biết đến bốn người này bời nếu
không thuộc tầng lớp thượng lưu thì sẽ không nằm
trong vòng quan hệ của họ, cũng không biết đến
tiếng tăm của họ.
Trong mắt của bốn thiếu gia này, cái ngữ lên voi
xuống chó như Lý Vạn Niên cũng chỉ là kẻ chuyên gây
rắc rối chứ chẳng nên cơm cháo gì. Những công tử
nhà giàu có bản lĩnh thực sự sẽ không phách lối như
vậy.
Từ độ xinh đẹp của ba cô gái bên cạnh ba người
kia là có thể nhận ra vị trí cao thấp của mỗi người.
Cô gái bên cạnh Diệp Bằng Phi là đẹp nhất! Mà trong bốn người, cũng chỉ có anh ta là có
phong độ, khí chất hơn cả.
Sau khi Triệu Thiên Thành uống rất nhiều rượu,
Diệp Bằng Phi mới ung dung nói: “Thiên Thành, cậu
cũng sơ suất quá, sao lại đề mình rơi vào bẫy của một
kẻ như vậy?”
Việc Triệu Thiên Thành trờ thành trò hề cho toàn
thiên hạ, ba người còn lại sớm đã hay tin.
Diệp Bằng Phi không có ý giễu cợt người anh em
của mình, chỉ là anh ta cảm thấy kì lạ. Với tính cách
của Triệu Thiên Thành trước giờ sẽ không đề xảy ra
chuyện như vậy.
Triệu Thiên Thành thở dài, nghĩ lại hậu quả sau
mấy lần đụng độ với Tần Hạo trước đây, không nén
được mà thờ dài thêm lần nữa. Anh ta nói: “Vỏ quýt
dày lại gặp phải móng tay nhọn! Đến cả anh Diệp gặp
phải kẻ đó e là cũng phải chịu thua thiệt. Thực sự nói
về khoản chém giết thì chúng ta không so được với
đám tạp chủng đó!”
Lai lịch của Tần Hạo, bốn người bọn họ cũng đã
điều tra được kha khá rồi.
Anh chỉ là tài xế cho Tổng giám đốc của tập đoàn Triều Dương, một người không biết ở đâu chui ra.
Đương nhiên, còn một lai lịch khác, hình như Tần
Hạo có dây dưa gì đó đến Thanh Bang!
“Thanh Bang! Đám người dơ bần đó sao đều cứ
như ở cái lỗ nẻ nào chui lên vậy?”
Diệp Bằng Phi khẽ cau mày, trầm ngâm không
nói.
“Anh Diệp có hứng thú với Thanh Bang sao? Có
cần em về nhờ bố em nghe ngóng tình hình cho
không?”, Tôn Uy lao tới hỏi.
Diệp Bằng Phi lắc đầu, đột nhiên mìm cười nói:
“Tôi không có hứng thú gì với đám xã hội đen đó.
Nhưng lần này đề Thiên Thành chịu thiệt, chúng ta là
anh em thì không thề khoanh tay đứng nhìn được!”
“Cái này dễ mà, Thiên Thành, tôi tặng cậu ‘ghệ”
của tôi nhá?”, Tôn Uy cưỡi thô bì rồi chợt đầy cô gái
ngồi cạnh mình ra.
Cô gái đó cũng cười e thẹn rồi bồ vào lòng Triệu
Thiên Thành, thẹn thùng nói: “Ai da, cậu Uy, sao cậu
lại như vậy chứ? Người phụ nữ của mình mà cũng
đem đi tặng cho người khác được sao?”
Tôn Uy cưỡi gian đáp: “Sao có thề là người phụ nữ của tôi được chứ, hai chúng ta hôm nay vừa mới
quen nhau mà!”
Cô gái kia tiếp tục đáp lại với giọng điệu chảy
nước: “Nhưng người ta đã yêu cậu ngay từ cái nhìn
đầu tiên rồi!”
“Cút!”
Triệu Thiên Thành lại cho Tôn Uy một phát đạp
ngã sõng soài dưới đất. Cô gái kia tươi cười rồi đi dìu
Tôn Uy dậy.
Tôn Uy sau khi ngồi ngay ngắn lại mới nghiêm mặt
nói: “Không phải nói cũng biết, Thiên Thành bị bêu
riếu, anh em chúng ta không thể khoanh tay đứng
nhìn. Đề tôi tìm người tần cho đám rác rười đó một
trận nên thân!”
‘Tần cho một trận’ là thế nào thì những người ð đó
đều hiểu rõ.
Thanh Bang là băng đảng xã hội đen, còn bố Tôn
Uy lại là Cục trường Cục công an. Muốn sờ gáy
Thanh Bang thì chẳng cần tìm cớ gì nữa, cứ quang
minh chính đại mà làm.
Trịnh Nhất Hùng đã bỏ micro xuống từ lâu, nói:
“Tôi có quan hệ với tập đoàn Triều Dương, có cần tôi giúp cậu xử lý tên đó không? Nghe nói hắn ta chỉ là
một nhân viên quèn của phòng kinh doanh?”
Diệp Bằng Phi lắc đầu, cười nói: “Nhất Hùng,
không cần làm vậy đâu. Tên đó có vẻ như có liên
quan tới Lâm Phong Dụ, nói không chừng là do hai
đứa con gái của ông ta!”
“Nghe nói hai cô gái đó đều là tuyệt sắc giai
nhân!”
Con gái sao! Ha ha, có cơ hội rồi, tốt nhất nên làm
quen một chút!”, Tôn Uy cười gian nói.
Diệp Bằng Phi liếc nhìn anh ta một cái, cười nói:
“Đây là ý kiến không tồi, Thiên Thành, nếu cậu muốn
báo thù thì có thề bắt đầu từ đây, ha ha! Đương
nhiên, đầu tiên, chúng ta phải xem ‘bộ rễ’ của tên kia
lớn đến đâu. Những người như chúng ta nói là mạnh,
nhưng cũng có điềm yếu chí mạng. Trước khi muốn
vùi dập kẻ khác thì trước tiên phải xem đối phương có
gì, như vậy chính mình mới không giẫm phải đỉnh!”
Có một câu mà Diệp Bằng Phi giữ lại trong lòng.
Đó là, một khi giẫm phải đinh thì sẽ mãi không
ngóc đầu lên được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.