Chương 9: Ai Ai Cũng Có Vướng Mắc Kiếp Trước
Nghê Khuông
18/10/2024
Khoảng bốn tháng sau khi Hồ Hiệp Thành chết, trong một bữa tiệc rượu khi tôi đang trò chuyện với một người bạn, ánh mắt của người bạn đó bỗng nhiên nhìn sang phải thật lâu không suy chuyển. Tôi nhìn theo thì trông thấy Lưu Lệ Linh dáng điệu tỏa sáng, hào quang bốn bề, đang từ lối vào tiến đến. Bên cạnh nàng là Dương Lập Quần phong thái lịch thiệp, trông có hơi mệt mỏi.
Tôi mỉm cười, đấm nhẹ vào mặt bạn mình, nói:
"Đừng có nhìn phụ nữ như thế chứ!".
Bạn tôi đỏ mặt.
Dương Lập Quần phát hiện ra tôi liền tiến thẳng đến, vẻ mặt nghiêm túc, vừa nhìn sắc mặt anh ta tôi đã biết nhất định đã có chuyện xảy ra.
Quả nhiên lúc anh ta bước đến trước mặt tôi liền thấp giọng nói:
"Tôi muốn tìm ngài, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?".
Tôi đáp:
"Có thể...".
Bộ dạng Dương Lập Quần gấp rút, vừa nghe tôi đồng ý đã lập tức lôi tôi đi.
Tôi hỏi:
"Ngay bây giờ sao?".
Dương Lập Quần đáp:
"Ngay bây giờ".
Tôi liếc nhìn Lưu Lệ Linh đang mải miết trò chuyện với những người khác, nói:
"Mấy món đồ lần trước ngài để lại chỗ tôi vẫn còn trong tay tôi. Tôi đã định nói cho ngài biết nhưng bởi vì ngay hôm sau đã xảy ra chuyện của Hồ Hiệp Thành nên tôi không có cơ hội nói".
Lúc tôi nói mấy câu này, Dương Lập Quần đã lôi tôi rời khỏi hội trường và đi vào thang máy.
Sau khi vào thang máy, sắc mặt của anh ta trở nên vô cùng khác thường, nói:
"Ngài có còn nhớ chuyện của Hồ Hiệp Thành không?".
Dương Lập Quần nói lời này quả thật vô cùng buồn cười. Việc anh ta giết Hồ Hiệp Thành đã trở thành tin tức chấn động toàn thành phố, vả lại cũng không phải chuyện đã trôi qua mười mấy hai mươi năm, làm gì có ai không nhớ cho được? Bất quá tôi không hề nói gì, chỉ sợ lại khiến anh ta bị kích động.
Tôi chỉ nói:
"Đó không phải chuyện có thể quên một cách dễ dàng".
Dương Lập Quần có vẻ như không hề nghe thấy lời tôi nói, chỉ nhíu mày, không rõ anh ta đang suy nghĩ gì.
Mãi cho đến khi chúng tôi bước vào quán cà phê và chọn ngồi xuống trong một góc khuất, Dương Lập Quần nhìn quanh nhìn quất một lúc mới thấp giọng nói:
"Vệ tiên sinh, những gì tôi sắp nói ra, ngài có thể đảm bảo sẽ không tiết lộ ra ngoài không?".
Tôi sợ nhất người ta nói với tôi những lời này, bởi vì chuyện bí mật gì cũng có ngày sẽ bật mí, cho dù bạn có giữ lời hứa đi chăng nữa cũng chưa chắc người nói sẽ chỉ kể cho một mình bạn biết, tội gì phải chịu trách nhiệm tiết lộ bí mật của người khác trong tương lai?
Cho nên tôi vừa nghĩ xong liền liên tục lắc đầu:
"Không dám bảo đảm. Thôi thì ngài đừng nói cho tôi biết vẫn hơn".
Dương Lập Quần có vẻ như không ngờ đến phản ứng này của tôi, anh ta ngay người, vẻ mặt buồn bả nhìn tôi mà nói:
"Tôi... không nói với ngài thì biết nói với ai nữa đây?".
Tôi buộc miệng:
"Căn bản là không cần thiết phải nói ra".
Dương Lập Quần thở dài:
"Không nói ra trong lòng sẽ không thoải mái. Chuyện này chôn giấu trong lòng tôi cả ngày lẫn đêm, tôi nhất định phải nói ra mới có thể thả lỏng".
Tôi nhìn bộ dạng ủ rũ của anh ta trong lòng cũng không khỏi cảm thông:
"Hay là ngài hãy chia sẻ với những người thân thiết của mình xem sao, chẳng hạn như Lưu Lệ Linh...".
Tôi còn chưa dứt lời thì Dương Lập Quần đã kêu lên:
"Không được, không thể nói cho cô ấy biết được!". Sắc mặt anh ta hoảng hốt, thậm chí còn thở hổn hển không kiểm soát, lại nói thêm: "Tuyệt đối không thể!".
Tôi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh ta, Dương Lập Quần châm một điếu thuốc và điên cuồng rít vài hơi, nói:
"Nếu nói cho cô ấy biết, nhất định cô ấy sẽ cho rằng tôi bị bệnh thần kinh, chắc chắn cô ấy sẽ rời bỏ tôi!".
Tôi nuốt nước bọt, dò hỏi:
"Ý của ngài là chuyện này... có liên quan đến kiếp trước của ngài sao?".
Dương Lập Quần ra sức gật đầu.
Tôi thở dài:
"Thôi được rồi. Nếu ngài không nói ra, e rằng chuyện này sẽ luôn tra tấn ngài, cũng chẳng có gì hay ho. Có phải ngài lại nằm mơ không?".
Dương Lập Quần gượng cười:
"Vẫn luôn mơ thấy cùng một giấc mộng, lần nào cũng dọa Lệ Linh thức giấc. Nhưng cũng may cô ấy không hỏi đến".
Tôi vội nghiêng đầu, không dám tiếp xúc ánh mắt với anh ta.
Đó là bởi vì tôi biết một bí mật: mỗi lần Dương Lập Quần nằm mơ thì Lưu Lệ Linh cũng đang như vậy.
Rõ ràng tinh thần của Dương Lập Quần đều đặt hết vào chuyện của anh ta cho nên anh ta không hề phát giác ra sắc mặt của tôi có điểm bất thường. Anh ta bỗng nhiên kề sát đến, thấp giọng nói:
"Tôi đã giết Hồ Hiệp Thành!".
Tôi không khỏi ngơ ngác:
"Chuyện này ai mà không biết, hơn nữa cũng đã qua rồi mà".
Âm lượng của Dương Lập Quần càng thấp hơn nữa, giọng nói tràn ngập sự thần bí:
"Chân tướng của sự việc chỉ có tôi và Lệ Linh biết. Không, phải nói là chân tướng của sự việc chỉ có một mình tôi biết".
Khi tôi nghe anh ta nói thế liền không khỏi nghệch mặt ra một lúc lâu.
Dương Lập Quần nói như vậy là có ý gì? "Chân tướng của sự việc" chỉ có mình anh ta biết? Tức là lời khai của Lưu Lệ Linh là giả sao?
Sau một lúc lâu, tôi hít vào một hơi, nói:
"Ngài không cần phải lo. Cùng một tội danh sẽ không thể bị truy cứu đến hai lần đâu, ngài đã vô tội rồi mà".
Trong tình huống này tôi chỉ có thể giả định rằng trong "sự thật" này còn có nguyên nhân khác, vì vậy chỉ có thể an ủi anh ta.
Vẻ mặt Dương Lập Quần cay đắng:
"Tôi hiểu, nhưng mà... chính tôi đã giết Hồ Hiệp Thành".
Anh ta vừa nói vừa nhìn tôi, tôi giang tay ra nói:
"Điểm này không thể phủ nhận, ngài chỉ tự vệ thôi mà".
Dương Lập Quần chậm rãi lắc đầu:
"Không phải như thế".
Tôi thất kinh, lập tức nhớ đến biểu hiện của Dương Lập Quần ở cục cảnh sát sau khi sự việc xảy ra.
Lúc đó, anh ta chỉ ngồi yên với đôi mắt trống rỗng, không hề động đậy, không biết suy nghĩ về điều gì. Bây giờ anh ta lại nói chính anh ta đã giết Hồ Hiệp Thành mà không phải là tự vệ, rốt cuộc chuyện này như thế nào?
Tôi thấp giọng hỏi:
"Ngài cố ý giết người sao?".
Vẻ mặt Dương Lập Quần mờ mịt, đáp:
"Thế cũng... không phải. Trước hôm đó tôi chỉ biết đến sự tồn tại của Hồ Hiệp Thành chứ chưa bao giờ gặp qua hắn".
Lời nói của anh ta khiến cho tôi cảm thấy vô cùng hồ đồ, thật sự không đoán được anh ta đang muốn nói gì, chỉ có thể không cắt ngang lời anh ta và để anh ta nói tiếp.
Anh ta lại rít thêm vài hơi, sau đó dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ánh mắt nhìn xuống bàn:
"Lời Lệ Linh khai ở cục cảnh sát chỉ có câu đầu tiên là thật. Trưa hôm đó khi chúng tôi về nhà, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Hồ Hiệp Thành...". Dương Lập Quần nói đến đây liền ngừng lại một lúc mới nói tiếp: "Tôi trông thấy có người đứng đó, mặc dù chưa từng quen biết nhưng ấn tượng đầu tiên của người đó với tôi là hắn ta vô cùng đáng ghét. Tôi rất hiếm khi ghét một người đến như thế, lại còn là người chưa từng quen biết, thế nhưng cảm giác đó vô cùng mãnh liệt, đến nổi dù hắn ta không hề cản đường chúng tôi nhưng lúc bước ra khỏi thang máy tôi vẫn hét vào mặt hắn 'Tránh ra' ".
Tôi lắc đầu:
"Chỉ là do ngoại hình của Hồ Hiệp Thành rất thô bỉ, dễ khiến cho người ta ghét bỏ thôi".
Dương Lập Quần nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời:
"Ngoại hình sao? Không liên quan đến ngoại hình đâu, tôi chỉ đơn giản là ghét hắn thôi. Vừa nhìn thấy đã ghét. Ban đầu tôi còn không hiểu tại sao, thế nhưng khi tôi ra tay giết hắn, tôi liền hiểu rõ".
Tôi hoảng hốt, trong một lúc không biết nên trả lời thế nào, bộ dạng của tôi cũng chỉ có thể dùng bốn chữ há mồm cứng họng để diễn tả.
Dương Lập Quần lại nói:
"Hắn nghe tôi quát liền luôn mồm bảo 'được được được', còn lập tức lùi ra sau. Tôi chỉ xem hắn như một người xa lạ, người ta đã tránh đi rồi thì cũng bỏ qua. Thế nhưng hắn cứ nhìn chằm chằm vào Lệ Linh không chớp mắt, Lệ Linh lại tránh né ánh mắt của hắn, hơn nữa vẻ mặt còn thể hiện sự chán ghét. Tình huống này khiến cho tôi cảm nhận được bọn họ có quen biết nhau. Điều đó khiến cho tôi trở nên tức giận, tôi lại hỏi hắn 'Này, anh là ai?' ". Dương Lập Quần uống một ngụm cà phê, châm một điếu thuốc khác mới kể tiếp: "Thái độ của hắn rất cung kính nói 'Dương tiên sinh, tôi họ Hồ, tên là Hồ Hiệp Thành!'. Tôi vừa nghe thế đã biết hắn là ai, lúc này Lệ Linh liền lên tiếng bằng một giọng rất nghiêm túc tràn đầy sự ghét bỏ 'Anh đến đây làm gì? Tôi và anh không còn quan hệ gì nữa!', vẻ mặt Hồ Hiệp Thành cay đắng nói 'Lệ Linh...' nhưng hắn vừa gọi thì tôi đã quát lên, hắn đành chỉnh sửa cách xưng hô 'Lưu tiểu thư, tôi...' ".
Tôi tập trung lắng nghe, dựa vào lời kể của Dương Lập Quần mà cố gắng tưởng tượng tình cảnh lúc đó. Cuộc sống của Hồ Hiệp Thành sụp đổ, hắn tìm Lưu Lệ Linh hơn nửa phần là vì muốn kiếm chút đỉnh tiền nong. Đàn ông con trai phải đi đến bước đường này, lại còn phải ăn nói khép nép, không có tiền đồ đến cực điểm, đáng thương đến cực điểm.
"Tôi vừa kéo Lệ Linh vừa đi về phía cửa, quay lại nhìn Hồ Hiệp Thành như một tên ăn mày cứ lẽo đẽo theo sau liền mắng 'Cút đi!'. Trong lúc tôi mắng chửi Lệ Linh đã mở cửa và vào nhà. Hồ Hiệp Thành chết đứng, vẻ mặt cay đắng, miệng lí nhí nói 'Tôi thực sự không còn đường để đi nữa! Tôi... đã mua một con dao... dự định sẽ đi cướp, nhưng tôi... tôi không có dũng khí...' ".
Dương Lập Quần đưa mắt nhìn tôi, cơ mặt giật giật nói:
"Trước khi nghe những lời ấy, cả đời tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ giết người, thế nhưng vừa nghe hắn nói thế, tôi nhìn hắn, trong lòng liền cảm thấy sự chán ghét và căm thù đối với hắn đã lên đến đỉnh điểm. Tôi đột nhiên nổi lên ý nghĩa phải giết chết gã này. Thật sự đấy, trước lúc đó tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ giết người!"
Tôi bực bội nói:
"Chưa chắc là chưa từng nghĩ đến. Ngài luôn dùng trăm phương nghìn kế để đi tìm người đó còn không phải là vì muốn đâm chết người ta hay sao?".
Dương Lập Quần bị lời nói của tôi làm cho hơi kích động, mỉm cười cay đắng:
"Không hề, tôi chỉ muốn tìm cho được người đó, tuyệt đối không có ý định giết người. Tôi chỉ muốn biết tại sao lúc trước người đó lại giết tôi mà thôi!".
Tôi kêu lên đau đớn:
"Nói nhảm, ngài làm sao biết người ta vẫn còn nhớ được chuyện ở kiếp trước?".
Dương Lập Quần lập tức trả lời:
"Chính ngài đã cho tôi biết người đó cũng gặp phải giấc mộng ấy!".
"Chuyện trong mộng chỉ là một mảnh ghép, cũng giống như ngài không hề nhớ được chi tiết cả câu chuyện. Ví dụ như chuyện bốn thương nhân bị độc chết có liên quan đến kiếp trước của ngài ấy".
Trong nháy mắt, gương mặt Dương Lập Quần đỏ gay, gân xanh trên trán hiện ra, chóp mũi toát đầy mồ hôi. Bộ dạng này của anh ta khiến cho tôi vô cùng hoảng sợ, vội nói:
"Đừng nói đến chuyện này nữa. Ngài xuất hiện ý niệm giết chết Hồ Hiệp Thành... sau khi nó xuất hiện trong ngài ấy, ngài đã làm thế nào?".
Ít nhất phải hai phút sau vẻ mặt của anh ta mới dần dần khôi phục lại bình thường, chậm rãi nhấp cà phê:
"Lúc ấy tôi hừ một tiếng và cười lạnh lùng 'Anh muốn đi cướp sao? Tôi thấy đến cả dao anh còn cầm không chắc'. Tay Hồ Hiệp Thành run rẩy lấy ra một con dao, hắn mở tờ giấy bọc bên ngoài lưỡi dao ra và nói 'Dương tiên sinh, anh thấy đấy, thật ra tôi không cần nhiều lắm đâu. Tôi chỉ cần ba nghìn tệ là đủ, anh có thể giúp tôi được không? Một người giàu có như anh chỉ ba nghìn tệ không đáng là gì cả!'. Không hiểu tại sao càng nhìn bộ dạng khom lưng uốn gối của hắn càng khiến sự hận thù trong lòng tôi thêm sâu, tôi giả vờ đồng ý với hắn 'Được thôi, anh vào trong đi, tôi sẽ đưa'. Hắn vừa nghe thế liền vui mừng, cảm ơn luôn mồm rồi theo tôi vào trong". Hai bàn tay Dương Lập Quần bấu chặt vào nhau, chặt đến nổi các ngón tay trắng bệch cả ra: "Tôi nhìn thấy con dao của hắn trong đầu liền nảy ra toàn bộ kế hoạch giết hắn".
Sự thẳng thắn của Dương Lập Quần khiến cho tôi kinh hồn bạt vía.
"Hắn theo tôi vào nhà. Lệ Linh vô cùng tức giận hỏi 'Anh đưa hắn vào đây làm gì?', tôi thì thầm vào tai cô ấy 'Anh sẽ giải quyết rắc rối này cho em, mãi mãi!'. Lệ Linh không hiểu những lời tôi nói có nghĩa là gì. Trong lúc đó Hồ Hiệp Thành đứng yên không biết phải làm gì, hẳn là căn nhà trang hoàng xa hoa lộng lẫy đã khiến cho hắn hoa mắt, thảm màu trắng ngà cũng khiến cho hắn phân vân không biết nên cởi giày hay tiếp tục tiến về phía trước".
Dương Lập Quần miêu tả tình hình lúc đó, khiến cho một người rơi vào đường cùng trở nên vô cùng sống động.
"Tôi ra hiệu mời hắn ngồi, Hồ Hiệp Thành vội nói 'Không cần đâu, tôi đứng được rồi'. Tôi cười với hắn 'Thế thì ít nhất cũng nên đặt con dao xuống đi chứ, nếu không người ta sẽ nghĩ anh vào đây cướp đấy'. Hắn nghe tôi nói thế tay chân lập tức cuống lên, định cất con dao vào người, nhưng giấy bọc trên lưỡi dao đã bị vứt đi, con dao lại vô cùng sắc bén nên không thể làm thế. Lúc này tôi liền vươn tay ra với hắn, hắn cũng thuận theo đưa dao cho tôi...".
Dương Lập Quần nói đến đây liền liên tục thở dốc, sắc mặt tái nhợt tột cùng, giọng nói không tự chủ được cũng nâng lên cao.
Tôi vội nói:
"Xin ngài hãy nói nhỏ một chút".
Dương Lập Quần gật đầu, giọng nói lại nhỏ đi:
"Dao vừa đến tay, ý niệm giết người trong đầu tôi càng trở nên không thể ngăn nổi. Trong lúc đó đột nhiên... đột nhiên... đột nhiên...".
Anh ta liên tục nói đột nhiên đến ba lần, bởi vì hơi thở gấp gáp nên không thể nói tiếp được nữa.
Anh ta đang tự thuật lại tâm trạng lúc sắp giết người, tôi đương nhiên không thể nói chen vào, chỉ đành nhìn anh ta thở dốc một hồi lâu, sau đó anh ta nói:
"Đột nhiên... Tôi cảm thấy tôi đã thay đổi, tôi không còn là Dương Lập Quần nữa, tôi đã trở thành Triển Đại Nghĩa...".
Tôi nghe đến đây đột nhiên hít sâu vào, thân thể hơi chấn động, ngay cả cà phê trong tách cũng văng ra một ít.
Vẻ mặt Dương Lập Quần càng thêm kì lạ khó hiểu, hắn vẫn cứ thở hổn hển và nói:
"Tôi cảm thấy tôi là Triển Đại Nghĩa, càng không thể... không thể hiểu được là tôi nhìn thấy Hồ Hiệp Thành đã không còn là Hồ Hiệp Thành nữa, mà là... mà là...". Tôi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, Dương Lập Quần tiếp lời: "Hồ Hiệp Thành không còn là Hồ Hiệp Thành nữa, mà là Vương Thành!".
Sau khi hắn nói ra cái tên Vương Thành này, liền nhìn tôi và hỏi:
"Ngài đối với cái tên Vương Thành có phải có chút ấn tượng không?".
Đương nhiên tôi vô cùng có ấn tượng, ấn tượng rất sâu sắc là đằng khác. Đã nghe được những lời Hồ Hiệp Thành nói trước khi chết rồi làm sao mà không ấn tượng cho được?
Nhưng tôi chỉ gật đầu:
"Hình như là một trong số những người năm đó đã đánh ngài ở xưởng dầu Nam Nghĩa".
Dương Lập Quần đáp:
"Chính là hắn! Tôi lập tức hiểu ra nguyên do tại sao chỉ vừa trông thấy hắn đã khiến cho tôi căm ghét như thế. Hắn là Vương Thành! Hắn chính là Vương Thành! Tôi cầm con dao trên tay, suy nghĩ chỉ quanh quẩn như thế. Cho nên tôi không hề do dự đã dùng con dao đâm xuống. Một nhát, rồi lại một nhát, rồi lại một nhát...".
Tôi vội ngắt lời anh ta:
"Thôi được rồi, ngài tổng cộng đã đâm hắn ba nhát dao, không cần phải kể chi tiết mỗi nhát dao như thế nào đâu".
Dương Lập Quần đáp:
"Đúng thế, tôi đã đâm hắn ba nhát, máu phun ra, cơ thể hắn đổ gục về phía tôi, tôi đỡ lấy hắn, hắn hướng mắt nhìn tôi".
Dương Lập Quần đột ngột dừng lại.
Tôi hỏi:
"Chỉ thế thôi?".
Dương Lập Quần trả lời:
"Không phải, lúc hắn nhìn tôi đã xảy ra một chuyện rất kì quái".
Tôi cười khẩy:
"Còn có thể xảy ra chuyện quái lạ gì nữa, ngài đâu có thật sự cho hắn ba nghìn tệ, chẳng lẽ hắn lại còn có thể cảm ơn ngài sao?".
Dương Lập Quần khoát tay:
"Hắn gục về phía tôi, tôi đỡ lấy hắn. Lúc đó nhất định Lệ Linh đã bị chuyện xảy ra dọa cho khiếp vía, tôi cũng không rõ nàng đã làm gì... Sau khi được tôi đỡ lấy, Hồ Hiệp Thành đã nhìn tôi và thều thào rằng 'Tiểu Triển, là ngươi!' ".
Giọng nói của tôi gần như là thì thầm:
"Ngài... thật sự nghe rõ như thế ư?".
Dương Lập Quần đáp:
"Tuyệt đối rõ ràng. Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng ra hắn sẽ nói ra bốn chữ này, vào thời điểm đó tôi thật sự như ngây như dại. Kiếp trước của tôi là Tiểu Triển, chuyện này chỉ có ngài và tôn phu nhân biết, Hồ Hiệp Thành tuyệt đối không lý nào lại biết. Thế mà hắn đã gọi tôi là Tiểu Triển!".
Dương Lập Quần nói đến đây, ánh mắt đã tràn đầy sự nghi hoặc mà nhìn tôi, như thể anh ta đang hy vọng tôi có thể cho anh ta câu trả lời.
Tôi đương nhiên biết rõ đáp án.
Kiếp trước của Hồ Hiệp Thành là Vương Thành, lúc hắn sắp chết đã phát hiện ra điều đó, chính bản thân hắn cũng nhận ra kiếp trước của Dương Lập Quần là Tiểu Triển.
Tôi không rõ tại sao lại xảy ra tình trạng này, có thể khi con người trong trạng thái hấp hối sẽ có khả năng nhớ được hết tất cả những kiếp trước của mình. Hoặc cũng có thể đúng như những lời Bạch Tố đã nói, liên quan đến rất nhiều những nhân tố phức tạp, vào lúc này đây căn bản không một ai có khả năng hiểu được mấu chốt của vấn đề, chỉ có thể dựa vào những giả thuyết để suy đoán.
Dương Lập Quần nói:
"Sau khi hắn nói ra bốn chữ này, mắt nhìn bốn phía, tròng mắt đảo quanh. Tôi nhìn theo tầm mắt của hắn đang dừng lại trên người của Lệ Linh vẫn đang đờ đẫn đứng một chỗ. Lúc hắn nhìn cô ấy ánh mắt hiện ra sự kinh ngạc tột độ. Một kẻ đã bị trọng thương đáng lí ra không nên mang vẻ mặt đó mới phải".
Tôi nghe đến đây trong lòng liền vô cùng khẩn trương.
Bởi vì trước khi chết Hồ Hiệp Thành đã có được một khả năng vô cùng thần kỳ, có thể khiến hắn nhận ra kiếp trước của Dương Lập Quần là Tiểu Triển, đương nhiên hắn cũng có thể sẽ nhận ra kiếp trước của Lưu Lệ Linh là Thúy Liên.
Nếu hắn cũng nói ra những lời như "Thúy Liên, là ngươi" vậy Dương Lập Quần sẽ ngay lập tức biết được người mà hắn tìm kiếm chính là Lưu Lệ Linh.
Tôi lập tức nhớ lại lúc nãy Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh vẫn còn tay trong tay tiến vào tiệc rượu, cử chỉ thân mật, xem ra anh ta vẫn chưa phát hiện ra.
Tôi thở phào nhẹ nhõm nói:
"Đã bị trọng thương, thần trí hẳn là không còn minh mẫn, vẻ mặt kinh ngạc không có gì kì lạ".
Dương Lập Quần hiển nhiên là không hài lòng với lời giải thích của tôi, anh ta nói:
"Hồ Hiệp Thành nhìn Lệ Linh, bỗng nhiên hắn nói 'Thảo nào... thảo...nào...', giọng nói của hắn rất nhỏ, sau khi nói hai câu ấy hình như hắn còn nói thêm gì nữa nhưng bỗng nhiên lúc này Lệ Linh liền thét lên vô cùng chói tai cho nên tôi không thể nghe rõ hắn đã nói gì. Sau khi Lệ Linh hét lên thì Hồ Hiệp Thành đã ngất đi, chúng tôi đặt hắn nằm xuống sàn. Lệ Linh tiến đến định đỡ hắn khiến cho cả người cũng bị vấy máu, cô ấy không ngừng nói 'Anh đã giết hắn!'. Lúc đó tôi vô cùng bình tĩnh đỡ cô ấy dậy, chỉ cho cô ấy tiếp đến phải làm thế nào".
Tôi lại thở phào lần nữa.
Lúc Hồ Hiệp Thành sắp ngất đi, Dương Lập Quần đã không nghe thấy câu nói cuối cùng của hắn, quả thật là một sự may mắn.
Theo những lời Dương Lập Quần miêu tả, khả định là Hồ Hiệp Thành vào thời điểm đó đã nhận ra chuyện kiếp trước của Lưu Lệ Linh chính là Thúy Liên.
Hồ Hiệp Thành liên tục nói hai lần thảo nào, cũng rất dễ hiểu, khả năng là đến tận lúc đó hắn mới biết tại sao Lưu Lệ Linh lại được gả cho hắn hết ba năm, sau hai câu đó có khả năng câu tiếp theo là "Hóa ra cô là Thúy Liên", hoặc một câu gì đó mang ý nghĩa tương tự.
Dương Lập Quần không nghe thấy thật sự là điều tốt nhất.
Tôi nói:
"Thì ra những gì Lưu Lệ Linh đã khai là do chính anh đã dạy".
"Phải, mặc dù chính tay tôi đã giết người nhưng tất cả mọi thứ đều gây bất lợi cho Hồ Hiệp Thành, tôi sẽ có thể bình an vô sự".
Tôi hừ một tiếng:
"Lúc ngài ở cục cảnh sát không hé một lời nào, dáng vẻ đó cũng là ngụy tạo sao? Khả năng diễn xuất không tệ".
Dương Lập Quần đáp:
"Không phải, lúc đó trong lòng tôi quả thật rất mù mờ, bận suy nghĩ xem tại sao đột nhiên tôi lại xem hắn là Vương Thành, hắn lại gọi tôi là Tiểu Triển? Tôi cũng suy nghĩ tại sao vẻ mặt hắn quái dị nói hai câu thảo nào, có ý gì?".
Tôi hỏi:
"Có kết luận gì không?".
Dương Lập Quần thở dài:
"Suy nghĩ rất nhiều lần vẫn không có kết luận. Ngài... có thể cung cấp điều gì không?".
Tôi không đợi Dương Lập Quần nói hết đã nói:
"Không thể cung cấp thêm gì cả, lời nói của một kẻ bị trọng thương trong trạng thái mê sảng thì có ý nghĩa gì được chứ?".
Dương Lập Quần vẫn cố chấp nói:
"Nhưng hắn ta đã gọi tôi là Tiểu Triển".
"Ngài vẫn luôn tự cho mình là Tiểu Triển, có khi là do bản thân ngài nghe lầm cũng nên".
"Tuyệt đối không!".
Tôi không bình luận gì thêm, chỉ nói:
"Ngài kể chuyện này cho tôi biết là có dụng ý gì?".
Dương Lập Quần nhích ghế tiến sát gần tôi hơn một chút:
"Tôi đang nghĩ không biết có phải kiếp trước của Hồ Hiệp Thành là Vương Thành hay không?".
Tôi không có phản ứng gì.
Dương Lập Quần thở dài:
"Tôi nghĩ rất có thể Vương Thành đã từng làm nhiều chuyện có lỗi với tôi... với Tiểu Triển, cho nên hắn mới chết dưới dao của tôi không rõ ràng".
Dương Lập Quần tự mình giải thích như thế khiến tôi rất khó chịu. Vốn dĩ tôi có thể dùng lời nói để châm chích anh ta, thế nhưng tôi quả thật đã biết kiếp trước của Hồ Hiệp Thành thật sự là Vương Thành, hơn nữa Vương Thành đúng là đã làm không ít chuyện có lỗi với Tiểu Triển, cho nên tôi trở nên cạn ngôn, đành phải thở dài nói:
"Loại chuyện hư vô mờ ảo này ai mà biết được!".
Vẻ mặt Dương Lập Quần đã trở nên bình thản hơn rất nhiều, nói:
"Sau khi trải qua chuyện này tôi đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều".
Anh ta đột ngột nói thế trái lại càng khiến cho tôi cảm thấy ngoài ý muốn:
"Ngài nghĩ thông suốt như thế nào?".
Dương Lập Quần chậm rãi trả lời:
"Tôi căn bản không hề quen biết Hồ Hiệp Thành, thế mà lần đầu tiên gặp nhau hắn đã phải chết dưới dao của tôi. Đây có phải một loại nhân quả báo ứng không?".
Tôi không đưa ra bình luận gì mà chỉ ừ hử, Dương Lập Quần lại nói:
"Đã là như vậy tôi cũng không cần thiết phải cố gắng tìm người đó nữa. Kiếp trước chúng tôi đã có khúc mắc sinh tử, vậy thì kiếp này sớm muộn chúng tôi cũng sẽ gặp nhau vì nhân quả. Căn bản là tôi không cần đi tìm, chúng tôi nhất định sẽ gặp nhau, hơn nữa sẽ có kết thúc, ngài nói có đúng không!".
Sống lưng tôi lạnh toát, cố gắng trấn định:
"Căn cứ vào lý luận hư ảo đó mà nói cũng không hẳn là không có khả năng".
Những lời của tôi rất mơ hồ, nhưng Dương Lập Quần lại tỏ ra vô cùng tin tưởng, đáp:
"Nhất định thế nhất định thế!".
Cơn ớn lạnh của tôi càng dữ dội hơn, buộc miệng hỏi:
"Nếu khoảng khắc đó thật sự đến, ngài định sẽ thế nào?".
Dương Lập Quần hít một hơi thật sâu:
"Tôi không biết. Là Dương Lập Quần, căn bản là tôi không biết sẽ đối xử với người đó ra sao. Nhưng nếu đến lúc đó Tiểu Triển sẽ làm gì Thúy Liên tôi hoàn toàn không biết được".
Dương Lập Quần vô cùng thành thật trả lời, thế nhưng câu trả lời này càng khiến cho những mối lo trong lòng tôi càng tăng thêm.
Căn cứ vào những thông tin đã có, Vương Thành đã làm những gì với Tiểu Triển? Vương Thành mang bột nấm độc cho Tiểu Triển và nói dối là thuốc mê, bảo hắn bỏ vào thùng trà và khiến cho bốn thương nhân chết vì trúng độc.
Hung thủ trực tiếp giết chết bốn thương nhân hàng da là Tiểu Triển, nhưng là do Tiểu Triển bị lừa, hắn tưởng rằng chỉ bỏ thuốc mê bốn thương nhân mà thôi, hung thủ thực sự chính là Vương Thành.
Vương Thành cùng với hai kẻ khác hợp mưu đánh dập Tiểu Triển, hơn nữa ra tay tàn độc không chỉ một lần. Vương Thành đã làm những điều này với Tiểu Triển đã khiến cho Dương Lập Quần khi biến thành Tiểu Triển đã theo bản năng nảy sinh ý định giết hắn, hơn nữa ý niệm ấy vô cùng mãnh liệt, ngay lập tức thôi thúc phải đưa vào hiện thực.
Đã vậy khi Dương Lập Quần cho rằng mình là Tiểu Triển, theo bản năng sẽ có hành động gì với Thúy Liên?
Đây thực sự là một câu hỏi không thể nào suy nghĩ ra đáp án.
Tôi không thể không đổ mồ hôi lạnh cho Lưu Lệ Linh.
Ngay lúc này, tôi nhìn thấy Lưu Lệ Linh tiến vào, Dương Lập Quần lập tức nhìn thấy nàng, anh ta vừa đứng lên vừa nói:
"Đừng nhắc đến chuyện tôi vừa kể!".
Tôi rên rỉ, nhìn Lưu Lệ Linh đang đến rất gần, Dương Lập Quần rời khỏi chỗ ngồi ra đón nàng. Ai cũng có thể nhìn thấy người đàn ông và người phụ nữ này là một cặp tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, bởi vì từ trong ánh mắt của bọn họ có thể thấy ngoại trừ người mình yêu thì không có bất kì sự tồn tại nào khác.
Mãi cho đến khi đến chỗ tôi Lưu Lệ Linh mới gật đầu xem như chào hỏi tôi sau đó liền dùng giọng điệu giận dỗi nói:
"Anh sao thế, chớp mắt đã không thấy bóng dáng anh đâu".
Dương Lập Quần đáp:
"Anh xin lỗi, anh có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Vệ tiên sinh". Anh ta thêm vào: "Chuyện kinh doanh ấy mà!".
Anh ta vừa nói vừa ra dấu tạm biệt với tôi sau đó ôm lấy Lưu Lệ Linh và rời đi.
Bọn họ ôm nhau chặt như thế thật khiến cho người ta thắc mắc làm sao có thể di chuyển trong tư thế đó, thế mà bọn họ có vẻ đã quen với điều này, không hề khó khăn mà rời đi.
Nơi này là quán cà phê cao cấp, đa số khách hàng sẽ không mấy tò mò về người khác, ấy thế mà khi Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh đi ra ngoài đã thu hút tất cả ánh mắt của những người xung quanh.
Tôi tuyệt đối không hề hoài nghi tình yêu của bọn họ vào lúc này. Sau cái chết của Hồ Hiệp Thành, dường như bọn họ càng thêm cuồng nhiệt hơn, thế nhưng yêu và hận có khoảng cách rất mỏng manh. Tình yêu quá sâu đậm, đến khi biết được khúc mắc kiếp trước có thể sẽ biến thành hận thù sâu sắc chăng?
Nghĩ đến đây tôi không khỏi thở dài đánh thượt một hơi. Tôi giơ tay định gọi phục vụ để thanh toán, nhưng vào lúc này tôi nhìn thấy một người phụ nữ đang đi về phía mình.
Người phụ nữ ấy tôi dám chắc chắn cho đến lúc ấy chưa từng gặp qua bao giờ, nhưng cô ấy thật sự đang đi về phía tôi.
Nàng ta khoảng chừng ba mươi tuổi, bộ dạng tương đối bình thường tuy nhiên lại mang theo khí chất rất thanh nhã, quần áo cực kì đắt tiền, vẻ mặt lại xen lẫn giữa bất lực oán giận.
Khi nàng ta hướng về phía tôi tôi chỉ lịch sự nhìn nàng, nàng ấy vẫn bước đến, vừa đứng trước mặt đã hiện ra một nụ cười lịch sự:
"Thật xin lỗi, tôi có thể làm phiền ngài một lúc không?".
Tôi làm động tác mời ngồi.
Nàng ngồi xuống ghế và nói:
"Rất xin lỗi, tôi thật sự muốn nói chuyện với ngài. Ngài là Vệ Tư Lý tiên sinh đúng chứ? Kỳ thật ngài và Dương Lập Quần cũng không thể gọi là bạn bè, bất quá tôi thật sự rất cần nói với ngài một số chuyện, xin hãy lượng thứ".
Lời nói của nàng ta khiến tôi cảm thấy vô cùng thắc mắc, tôi hỏi:
"Cô đây là...".
"Thưa ngài, tôi là vợ của Dương Lập Quần, Khổng Ngọc Trinh. Dương Lập Quần và tôi vẫn chưa ly hôn. Là do tôi không đồng ý, chuyện ấy... có phải rất nhạt nhẽo hay không?".
Nàng đáp với nụ cười bất đắc dĩ.
Vừa rồi tôi chỉ lo chú ý lắng nghe Dương Lập Quần kể về chuyện anh ta giết Hồ Hiệp Thành như thế nào mà không chú ý đến những người trong quán cà phê này, cho nên không hề biết lúc đó Khổng Ngọc Trinh đang ở đâu. Có lẽ nàng ta đã ngồi trong một góc nào đó đến Dương Lập Quần cũng không tài nào nhận ra.
Tôi ồ lên:
"Dương phu nhân".
"Người khác vẫn luôn gọi tôi là Dương phu nhân. Lưu Lệ Linh kia muốn làm Dương phu nhân đến thế nhưng vẫn luôn thất bại!".
Tôi không kềm được mà nói:
"Dương phu nhân, giữa nam và nữ nếu đã không còn chút tình nào mà chỉ có hận, tôi thấy vẫn nên ly hôn sẽ tốt hơn...".
Tôi vừa nói đến đây đã trông thấy nét mặt Khổng Ngọc Trinh không thể chấp nhận được, tôi vội ra hiệu ý bảo cô ấy đợi tôi nói cho hết:
"Hơn nữa tôi thấy Lưu Lệ Linh không hề để tâm đến việc có được làm Dương phu nhân hay không, hai người họ ở bên nhau rất vui vẻ, chỉ thế đã đủ với họ. Cô vẫn cứ kiên quyết không chịu ly hôn sẽ chỉ càng khiến cho chính bản thân cô đau khổ chứ Dương tiên sinh tuyệt đối không cảm nhận được gì đâu!".
Có lẽ lời nói của tôi quá nặng nề cho nên khóe miệng Khổng Ngọc Trinh chỉ nhấc lên chút ít nhưng một lúc lâu vẫn không thốt ra được lời nào, sau đó mới nói:
"Vậy ngài bảo tôi có thể làm gì? Tôi còn có thể làm được gì nữa? Ngoại trừ không đồng ý ly hôn ra tôi chẳng còn món vũ khí nào khác, tôi lấy gì để chọi với bọn họ?".
Tôi rất đồng cảm với Khổng Ngọc Trinh, nhưng tôi không thể nghĩ ra lời nào để an ủi nàng, đành thở dài:
"Tôi chỉ nói sự thật thôi. Cô làm thế là vô ích".
Khổng Ngọc Trinh thở dài, xem ra rất kiên cường có thể kềm chế không rơi nước mắt, hơn nữa còn bày ra vẻ mặt không quan tâm.
"Lúc ngài và anh ấy bước vào, tôi thấy hai người trò chuyện vô cùng hăng say. Lúc mới kết hôn, anh ấy cũng từng nói với tôi rất nhiều, nhưng mà sau đó... sau đó...".
Khổng Ngọc Trinh nói một cách đứt quãng, lời phàn nàn của một người phụ nữ mất chồng chẳng có gì thú vị. Không phải do tôi không có lòng trắc ẩn, mà đây thật sự là chuyện không thể làm gì được, có nói những lời vô nghĩa, lắng nghe nàng tâm sự nỗi lòng, cũng là việc hết sức vô nghĩa.
Cho nên tôi cắt ngang lời nàng:
"Có lẽ nếu cô từ bỏ ba chữ Dương phu nhân và trở về với thân phận Khổng tiểu thư thì cuộc sống sau này của cô sẽ vui vẻ hơn nhiều".
Khổng Ngọc Trinh nhìn tôi một lúc mới trả lời:
"Lời của ngài rất có lý, nhiều người cũng từng khuyên tôi như thế". Khổng Ngọc Trinh lại nhìn chằm chằm vào tôi một lúc rồi hỏi: "Vệ tiên sinh, ngài có tin vào chuyện nhân quả tuần hoàn giữa kiếp trước với kiếp này không?".
Tôi nghe nàng ta hỏi câu này không khỏi trở nên vô cùng hoảng hốt. Tôi chỉ đáp:
"Loại chuyện này... thật sự rất khó nói. Tại sao cô lại hỏi thế?".
Vẻ mặt Khổng Ngọc Trinh chua xót:
"Vừa rồi ngài có nhắc đến hận, thật ra tôi không hề hận Lập Quần chút nào cả. Tôi chỉ cảm thấy số mệnh đã có sẵn định đoạt, không thể làm gì khác. Tôi thậm chí còn cảm thấy có lẽ kiếp trước tôi đã thiếu nợ anh ấy cho nên kiếp này mới bị anh ấy giày vò và vứt bỏ".
Những lời này vốn dĩ rất bình thường, lại còn xuất phát từ một người phụ nữ thất bại trong tình cảm lại càng không thể bình thường hơn được nữa, ấy thế mà khi nó phát ra từ miệng của Khổng Ngọc Trinh và lọt vào tai tôi lại mang đến một loại cảm giác khác lạ, bởi vì mối quan hệ phức tạp giữa ba người Dương Lập Quần, Lưu Lệ Linh và Hồ Hiệp Thành đích thật là có liên quan đến nợ nần kiếp trước!
Tôi nghĩ đến đây bất giác tim hẫng đi một nhịp.
Khổng Ngọc Trinh và Dương Lập Quần là vợ chồng, đã vậy có khi nào kiếp trước bọn họ cũng mang theo nợ nần gì đó không?
Tôi vội nói:
"Tại sao cô lại nghĩ như thế? Có ví dụ cụ thể nào khiến cho cô hình thành suy nghĩ đó không?".
Khổng Ngọc Trinh ngây ra một lúc rồi hỏi lại:
"Ví dụ cụ thể gì? Ý anh là sao?".
'Ví dụ cụ thể' là ý gì ấy hả, thú thực là chính bản thân tôi cũng không thể nói ra được, cho dù tôi có thể giải thích được thì tôi cũng sẽ không nói ra miệng. Tôi chỉ đáp một cách mơ hồ:
"Cô bảo kiếp trước đã nợ ngài ấy như thế... điều gì khiến cho cô nghĩ như vậy?".
Khổng Ngọc Trinh cay đắng đáp:
"Thì con người đến một thời điểm bất lực, ngẫm lại khoảng thời gian sau khi kết hôn, tôi thật sự chưa từng làm bất cứ điều gì có lỗi với anh ấy, ấy vậy mà anh ấy lại đối xử với tôi thế này đây. Tôi chỉ có thể suy nghĩ như vậy thôi!".
Câu trả lời của Khổng Ngọc Trinh khiến tôi vô cùng thất vọng bởi vì nó chỉ là một suy nghĩ bình thường mà thôi, câu trả lời tôi muốn không phải như vậy. Thế là tôi tiếp tục dẫn dắt nàng ấy:
"Một số người có khả năng nhớ lại những điều vụn vặt từ kiếp trước, không biết cô có như thế không?".
Khổng Ngọc Trinh trợn trừng hai mắt, vẻ mặt cực kì quái lạ nhìn tôi:
"Thật sự có chuyện như thế sao? Ngài thật sự tin có chuyện kiếp trước?".
Tôi khẳng định Khổng Ngọc Trinh không phải đang giả vờ ngạc nhiên cho nên tôi vội chữa cháy:
"Không, không. Tôi chỉ tùy tiện hỏi thế thôi ấy mà".
Khổng Ngọc Trinh lại thở dài thườn thượt.
Tôi thay đổi tư thế ngồi, hỏi:
"Lúc cô vừa đến dường như có chuyện muốn nói với tôi có phải không? Cô cứ nói đi!".
Khổng Ngọc Trinh tỏ ra rất do dự, muốn nói lại thôi. Tôi không nói thêm lời nào mà chỉ dùng biểu cảm và cử chỉ động viên nàng ấy, sau một lúc do dự thì nàng ấy rốt cuộc đã chịu lên tiếng:
"Có một chuyện rất quái lạ mà tôi luôn giữ trong lòng, ngay cả với Lập Quần tôi cũng chưa bao giờ nhắc đến".
Tôi lại ra dấu bảo nàng tiếp tục câu chuyện.
Nàng nói:
"Năm thứ hai sau khi kết hôn, có một buổi tối anh ấy uống say, ban đầu là nôn thốc nôn tháo, sau đó anh ấy bắt đầu nói ra những lời rất kì quái mà tôi không thể nào hiểu nổi. Dường như là đang không ngừng gọi tên một người phụ nữ tên là cái gì đấy Liên!".
Hai tay tôi nắm chặt thành nắm đấm, thì ra những hồi ức kiếp trước trong đầu Dương Lập Quần hiện hữu mãnh liệt đến như thế, chúng không chỉ hiện diện trong mỗi giấc mộng. Sau khi say rượu, não sẽ ở vào trạng thái tạm ngưng cho nên rất nhiều người sau khi tỉnh rượu sẽ mang theo sự trống rỗng về kí ức của một khoảng thời gian nào đó.
Nếu như lý luận của Bạch Tố chính xác, thì khả năng sau khi con người ta say cụm kí ức sẽ tiến vào não bộ không phải là chuyện không thể.
Lúc ấy suy nghĩ của tôi vô cùng rối rắm, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, không để cho Khổng Ngọc Trinh nhận ra. Tôi nói:
"Uống say rồi ăn nói bậy bạ thì tính toán cái gì!".
Khổng Ngọc Trinh đáp:
"Lúc đó tôi vô cùng ghen tỵ. Bất kỳ người phụ nữ nào nghe được lúc chồng uống say không ngừng gọi tên người phụ nữ khác đều sẽ có phản ứng giống nhau thôi. Cho nên tôi đã đẩy anh ta, hỏi: 「Anh đang gọi tên ai? Cái gì đó Liên là ai?」, anh ta bị tôi đẩy rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào tôi, bộ dạng ấy cực kì đáng sợ...".
Khổng Ngọc Trinh nói đến đây rồi ngừng lại, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, liên tục thở gấp mấy ngụm rồi mới nói tiếp:
"Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi rồi bỗng nhiên kêu lên quái dị, dùng sức xô tôi, khiến cho tôi suýt nữa đã bị ngã, lại gào lên rằng: 「Lão Lương, ta nhận ra ngươi! Ngươi lại dùng ống tẩu làm phỏng ta nữa thì ta vẫn sẽ không nói ra đâu!」, anh ta vừa gào vẻ mặt vừa tỏ ra đau đớn, dường như thật sự đã từng có ai đó dùng cái gì đó làm anh ta bị phỏng".
Tôi nghe đến đó đã cảm thấy choáng váng.
Trong trạng thái say rượu, Dương Lập Quần thế mà lại gọi Khổng Ngọc Trinh là lão Lương!
Hai kẻ đang cùng mất tích với Vương Thành có một gã họ Lương, trong hồ sơ cái gã họ Lương này tên là Lương Bách Tông. Hơn nữa Dương Lập Quần còn nhắc đến tẩu thuốc, như vậy không còn gì nghi ngờ nữa, kẻ tên Lương Bách Tông ấy chính là tên cầm tẩu thuốc.
Chẳng lẽ tên cầm tẩu thuốc là kiếp trước của Khổng Ngọc Trinh sao?
Trong đầu tôi rối nùi, vẻ mặt vô cùng kinh hãi nên Khổng Ngọc Trinh nhìn sang tôi, hỏi:
"Chuyện này thật sự khiến cho người ta rất sợ hãi, đúng không?".
Tôi vội đáp:
"Không, chẳng đáng gì cả, kẻ say rượu lúc nào chẳng ăn nói lung tung".
Tôi lặp lại lời giải thích này lần thứ hai. Thực tế ngoài nói như vậy ra, tôi không còn lời nào khác để nói cả. Nếu nàng hoàn toàn không biết gì hết thì tôi không cần phải nói cho nàng nghe, cho nên chỉ đành phải đáp như thế.
Khổng Ngọc Trinh hít vào một hơi, nói:
"Nhưng anh ta nói rất rõ ràng như thế mà. Lúc anh ta nói những lời đó tôi cũng nhớ rất rõ. Anh ta gọi tôi là 'lão Lương', thật sự không thể hiểu nổi".
Tôi hỏi:
"Về sau thế nào?".
Khổng Ngọc Trinh đáp:
"Về sau tôi cảm thấy tình hình không ổn, lúc đó tôi thực sự bị anh ta dọa phát khiếp cho nên tôi đã gọi bác sĩ đến tiêm cho anh ta một mũi, khiến anh ta ngủ say. Ngày hôm sau tỉnh lại anh ta hoàn toàn không nhớ trong lúc say khướt đã nói gì, tôi cũng không nhắc lại nữa".
Tôi cười cười, cố sức làm cho vẻ mặt của mình tỏ ra thoải mái, đáp:
"Cô bảo có chuyện kì lạ, nhưng theo tôi thấy chuyện này không thể xem là chuyện kì lạ được".
Khổng Ngọc Trinh cười gượng, nói:
"Tôi không lừa ngài đâu, sau này tôi có nhờ thám tử tư đi điều tra xem anh ta có qua lại với ả nào tên cái gì Liên hay không, nhưng mà điều tra tới điều tra lui, vốn dĩ là không có".
Tôi lại lặp lại lần nữa, bảo:
"Có gì lạ đâu".
Khổng Ngọc Trinh lại nói:
"Có. Khoảng mấy tháng sau đó, có một lần ba tôi đến gặp tôi. Ba tôi là người hút ống tẩu, chúng tôi cùng ngồi trong phòng khách, đang nói chuyện êm đẹp, tôi vừa nói vừa nghịch cái tẩu của ba tôi, ai mà ngờ Lập Quần bỗng nhiên tỏ ra vô cùng hoảng sợ. Lúc ấy vẻ mặt của anh ta cực kì không bình thường!".
Khổng Ngọc Trinh nhìn sang tôi. Tôi hòi:
"Anh ta ra sao?".
Khổng Ngọc Trinh đáp:
"Anh ta tự dựng nhảy dựng lên trỏ vào tôi, cổ họng phát ra âm thanh nhưng nói không thành lời, cơ thể run rẩy. Tôi và ba tôi đều bị dáng vẻ này của anh ta dọa ngây người. Tôi gọi anh ta vài lần anh ta mới đột ngột ngồi xuống, hai tay ôm đầu, lúc tôi kéo tay anh ta ra nhìn đã thấy trán anh ta đổ đầy mồ hôi, tôi hỏi anh ta bị làm sao thì anh ta bảo「Lúc nãy... anh nghĩ em sẽ cầm tẩu thuốc đến làm anh bị phỏng」".
Nàng nói đến đây hơi ngừng lại, hỏi:
"Vệ tiên sinh, chuyện này là thế nào? Sao tôi lại cầm tẩu thuốc làm anh ta bị phỏng chứ? Có phải thần kinh của anh ta có chỗ nào không bình thường không?".
Tôi cười gượng gạo, trong lòng thầm nghĩ Dương Lập Quần trong vô thức nhận ra kiếp trước Khổng Ngọc Trinh là lão Lương, hay là anh ta thật sự biết rõ điều đó? Dương Lập Quần chưa từng nói với tôi cảm giác của anh ta về vợ mình, tôi tin rằng vẫn chỉ là chuyện xảy ra trong vô thức mà thôi, chính bản thân anh ta cũng không thể xác định rõ.
Tôi thuận miệng nói:
"Nói không chừng có lẽ là do lúc nhỏ anh ta đã từng xảy ra chuyện gì đó không vui với tẩu thuốc, chắc là áp lực tinh thần trên thương trường quá nặng nên mới gây ra tình trạng này...".
Tôi nói đến đây liền ngừng một chút mới tiếp tục:
"Dương phu nhân, những chuyện này thật ra không phải vấn đề gì lớn lao cả, tại sao cô lại có ấn tượng sâu sắc thế?".
Khổng Ngọc Trinh hiện ra vẻ mặt mơ hồ, đáp:
"Tôi cũng không rõ. Tôi cảm thấy... cảm thấy đó là một cảm giác rất mãnh liệt. Anh ta bắt đầu lạnh nhạt với tôi là từ sau lần say rượu đó".
Tôi gượng cười, nói:
"Chắc là do tác động tâm lý của cô mà ra cả thôi".
Khổng Ngọc Trinh hít vào một hơi, ngẩn người nhìn ra ngoài sau đó đứng dậy nói:
"Thật xin lỗi, đã làm phiền ngài rồi. Tôi còn tưởng nói cho ngài nghe những chuyện này thì ngài sẽ có lời giải thích khác".
Tôi ra dấu rất lấy làm xin lỗi. Tôi thực sự rất có lỗi, bởi vì đích xác rằng tôi hoàn toàn có lời giải thích, cũng biết rất rõ nguyên nhân, nhưng tôi không có cách gì nói cho nàng biết được. Chuyện đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, cần gì phải khiến cho cả đám người có liên hệ trong đó biết để làm gì?
Khổng Ngọc Trinh đứng dậy rồi chậm rãi rời đi, đi được hai bước liền xoay người lại, nói:
"Tại sao anh ta ghét bỏ tôi như vậy, tôi thật sự không hiểu. Thật sự không hiểu".
Tôi đáp:
"Chuyện tình cảm là vấn đề không thể giải thích".
Khổng Ngọc Trinh không nói gì nữa, đi ra ngoài. Tôi ngồi im lặng trong chốc lát rồi điện thoại cho Bạch Tố, sau đó phóng về nhà, mang hết mọi chuyện kể cho Bạch Tố.
Bạch Tố sợ hãi nói:
"Anh không cảm thấy chuyện này đang càng ngày càng nghiêm trọng à?".
Tôi đáp:
"Dĩ nhiên cảm thấy! Dương Lập Quần đã giết Hồ Hiệp Thành, nếu như anh ta mà biết ai là Thúy Liên thì...".
Bạch Tố ngẫm nghĩ, nói:
"Kỳ lạ, anh ta trong vô thức biết được kiếp trước Vương Thành là Hồ Hiệp Thành, biết được kiếp trước Khổng Ngọc Trinh là Lương Bách Tông, vậy tại sao không biết kiếp trước Lưu Lệ Linh là Thúy Liên?".
Tôi cười gượng, nói:
"E là vấn đề sớm muộn thôi".
Bạch Tố thì thào nhắc lại câu nói của tôi.
Sau khi lặp lại nhiều lần nàng mới thở dài.
Đã là "vấn đề sớm muộn", vậy tôi và Bạch Tố trừ việc tiếp tục như cũ, cẩn mật chú ý sinh hoạt của Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh ra thì không còn nghĩ ra cách nào khác nữa.
Tôi mỉm cười, đấm nhẹ vào mặt bạn mình, nói:
"Đừng có nhìn phụ nữ như thế chứ!".
Bạn tôi đỏ mặt.
Dương Lập Quần phát hiện ra tôi liền tiến thẳng đến, vẻ mặt nghiêm túc, vừa nhìn sắc mặt anh ta tôi đã biết nhất định đã có chuyện xảy ra.
Quả nhiên lúc anh ta bước đến trước mặt tôi liền thấp giọng nói:
"Tôi muốn tìm ngài, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?".
Tôi đáp:
"Có thể...".
Bộ dạng Dương Lập Quần gấp rút, vừa nghe tôi đồng ý đã lập tức lôi tôi đi.
Tôi hỏi:
"Ngay bây giờ sao?".
Dương Lập Quần đáp:
"Ngay bây giờ".
Tôi liếc nhìn Lưu Lệ Linh đang mải miết trò chuyện với những người khác, nói:
"Mấy món đồ lần trước ngài để lại chỗ tôi vẫn còn trong tay tôi. Tôi đã định nói cho ngài biết nhưng bởi vì ngay hôm sau đã xảy ra chuyện của Hồ Hiệp Thành nên tôi không có cơ hội nói".
Lúc tôi nói mấy câu này, Dương Lập Quần đã lôi tôi rời khỏi hội trường và đi vào thang máy.
Sau khi vào thang máy, sắc mặt của anh ta trở nên vô cùng khác thường, nói:
"Ngài có còn nhớ chuyện của Hồ Hiệp Thành không?".
Dương Lập Quần nói lời này quả thật vô cùng buồn cười. Việc anh ta giết Hồ Hiệp Thành đã trở thành tin tức chấn động toàn thành phố, vả lại cũng không phải chuyện đã trôi qua mười mấy hai mươi năm, làm gì có ai không nhớ cho được? Bất quá tôi không hề nói gì, chỉ sợ lại khiến anh ta bị kích động.
Tôi chỉ nói:
"Đó không phải chuyện có thể quên một cách dễ dàng".
Dương Lập Quần có vẻ như không hề nghe thấy lời tôi nói, chỉ nhíu mày, không rõ anh ta đang suy nghĩ gì.
Mãi cho đến khi chúng tôi bước vào quán cà phê và chọn ngồi xuống trong một góc khuất, Dương Lập Quần nhìn quanh nhìn quất một lúc mới thấp giọng nói:
"Vệ tiên sinh, những gì tôi sắp nói ra, ngài có thể đảm bảo sẽ không tiết lộ ra ngoài không?".
Tôi sợ nhất người ta nói với tôi những lời này, bởi vì chuyện bí mật gì cũng có ngày sẽ bật mí, cho dù bạn có giữ lời hứa đi chăng nữa cũng chưa chắc người nói sẽ chỉ kể cho một mình bạn biết, tội gì phải chịu trách nhiệm tiết lộ bí mật của người khác trong tương lai?
Cho nên tôi vừa nghĩ xong liền liên tục lắc đầu:
"Không dám bảo đảm. Thôi thì ngài đừng nói cho tôi biết vẫn hơn".
Dương Lập Quần có vẻ như không ngờ đến phản ứng này của tôi, anh ta ngay người, vẻ mặt buồn bả nhìn tôi mà nói:
"Tôi... không nói với ngài thì biết nói với ai nữa đây?".
Tôi buộc miệng:
"Căn bản là không cần thiết phải nói ra".
Dương Lập Quần thở dài:
"Không nói ra trong lòng sẽ không thoải mái. Chuyện này chôn giấu trong lòng tôi cả ngày lẫn đêm, tôi nhất định phải nói ra mới có thể thả lỏng".
Tôi nhìn bộ dạng ủ rũ của anh ta trong lòng cũng không khỏi cảm thông:
"Hay là ngài hãy chia sẻ với những người thân thiết của mình xem sao, chẳng hạn như Lưu Lệ Linh...".
Tôi còn chưa dứt lời thì Dương Lập Quần đã kêu lên:
"Không được, không thể nói cho cô ấy biết được!". Sắc mặt anh ta hoảng hốt, thậm chí còn thở hổn hển không kiểm soát, lại nói thêm: "Tuyệt đối không thể!".
Tôi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh ta, Dương Lập Quần châm một điếu thuốc và điên cuồng rít vài hơi, nói:
"Nếu nói cho cô ấy biết, nhất định cô ấy sẽ cho rằng tôi bị bệnh thần kinh, chắc chắn cô ấy sẽ rời bỏ tôi!".
Tôi nuốt nước bọt, dò hỏi:
"Ý của ngài là chuyện này... có liên quan đến kiếp trước của ngài sao?".
Dương Lập Quần ra sức gật đầu.
Tôi thở dài:
"Thôi được rồi. Nếu ngài không nói ra, e rằng chuyện này sẽ luôn tra tấn ngài, cũng chẳng có gì hay ho. Có phải ngài lại nằm mơ không?".
Dương Lập Quần gượng cười:
"Vẫn luôn mơ thấy cùng một giấc mộng, lần nào cũng dọa Lệ Linh thức giấc. Nhưng cũng may cô ấy không hỏi đến".
Tôi vội nghiêng đầu, không dám tiếp xúc ánh mắt với anh ta.
Đó là bởi vì tôi biết một bí mật: mỗi lần Dương Lập Quần nằm mơ thì Lưu Lệ Linh cũng đang như vậy.
Rõ ràng tinh thần của Dương Lập Quần đều đặt hết vào chuyện của anh ta cho nên anh ta không hề phát giác ra sắc mặt của tôi có điểm bất thường. Anh ta bỗng nhiên kề sát đến, thấp giọng nói:
"Tôi đã giết Hồ Hiệp Thành!".
Tôi không khỏi ngơ ngác:
"Chuyện này ai mà không biết, hơn nữa cũng đã qua rồi mà".
Âm lượng của Dương Lập Quần càng thấp hơn nữa, giọng nói tràn ngập sự thần bí:
"Chân tướng của sự việc chỉ có tôi và Lệ Linh biết. Không, phải nói là chân tướng của sự việc chỉ có một mình tôi biết".
Khi tôi nghe anh ta nói thế liền không khỏi nghệch mặt ra một lúc lâu.
Dương Lập Quần nói như vậy là có ý gì? "Chân tướng của sự việc" chỉ có mình anh ta biết? Tức là lời khai của Lưu Lệ Linh là giả sao?
Sau một lúc lâu, tôi hít vào một hơi, nói:
"Ngài không cần phải lo. Cùng một tội danh sẽ không thể bị truy cứu đến hai lần đâu, ngài đã vô tội rồi mà".
Trong tình huống này tôi chỉ có thể giả định rằng trong "sự thật" này còn có nguyên nhân khác, vì vậy chỉ có thể an ủi anh ta.
Vẻ mặt Dương Lập Quần cay đắng:
"Tôi hiểu, nhưng mà... chính tôi đã giết Hồ Hiệp Thành".
Anh ta vừa nói vừa nhìn tôi, tôi giang tay ra nói:
"Điểm này không thể phủ nhận, ngài chỉ tự vệ thôi mà".
Dương Lập Quần chậm rãi lắc đầu:
"Không phải như thế".
Tôi thất kinh, lập tức nhớ đến biểu hiện của Dương Lập Quần ở cục cảnh sát sau khi sự việc xảy ra.
Lúc đó, anh ta chỉ ngồi yên với đôi mắt trống rỗng, không hề động đậy, không biết suy nghĩ về điều gì. Bây giờ anh ta lại nói chính anh ta đã giết Hồ Hiệp Thành mà không phải là tự vệ, rốt cuộc chuyện này như thế nào?
Tôi thấp giọng hỏi:
"Ngài cố ý giết người sao?".
Vẻ mặt Dương Lập Quần mờ mịt, đáp:
"Thế cũng... không phải. Trước hôm đó tôi chỉ biết đến sự tồn tại của Hồ Hiệp Thành chứ chưa bao giờ gặp qua hắn".
Lời nói của anh ta khiến cho tôi cảm thấy vô cùng hồ đồ, thật sự không đoán được anh ta đang muốn nói gì, chỉ có thể không cắt ngang lời anh ta và để anh ta nói tiếp.
Anh ta lại rít thêm vài hơi, sau đó dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ánh mắt nhìn xuống bàn:
"Lời Lệ Linh khai ở cục cảnh sát chỉ có câu đầu tiên là thật. Trưa hôm đó khi chúng tôi về nhà, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Hồ Hiệp Thành...". Dương Lập Quần nói đến đây liền ngừng lại một lúc mới nói tiếp: "Tôi trông thấy có người đứng đó, mặc dù chưa từng quen biết nhưng ấn tượng đầu tiên của người đó với tôi là hắn ta vô cùng đáng ghét. Tôi rất hiếm khi ghét một người đến như thế, lại còn là người chưa từng quen biết, thế nhưng cảm giác đó vô cùng mãnh liệt, đến nổi dù hắn ta không hề cản đường chúng tôi nhưng lúc bước ra khỏi thang máy tôi vẫn hét vào mặt hắn 'Tránh ra' ".
Tôi lắc đầu:
"Chỉ là do ngoại hình của Hồ Hiệp Thành rất thô bỉ, dễ khiến cho người ta ghét bỏ thôi".
Dương Lập Quần nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời:
"Ngoại hình sao? Không liên quan đến ngoại hình đâu, tôi chỉ đơn giản là ghét hắn thôi. Vừa nhìn thấy đã ghét. Ban đầu tôi còn không hiểu tại sao, thế nhưng khi tôi ra tay giết hắn, tôi liền hiểu rõ".
Tôi hoảng hốt, trong một lúc không biết nên trả lời thế nào, bộ dạng của tôi cũng chỉ có thể dùng bốn chữ há mồm cứng họng để diễn tả.
Dương Lập Quần lại nói:
"Hắn nghe tôi quát liền luôn mồm bảo 'được được được', còn lập tức lùi ra sau. Tôi chỉ xem hắn như một người xa lạ, người ta đã tránh đi rồi thì cũng bỏ qua. Thế nhưng hắn cứ nhìn chằm chằm vào Lệ Linh không chớp mắt, Lệ Linh lại tránh né ánh mắt của hắn, hơn nữa vẻ mặt còn thể hiện sự chán ghét. Tình huống này khiến cho tôi cảm nhận được bọn họ có quen biết nhau. Điều đó khiến cho tôi trở nên tức giận, tôi lại hỏi hắn 'Này, anh là ai?' ". Dương Lập Quần uống một ngụm cà phê, châm một điếu thuốc khác mới kể tiếp: "Thái độ của hắn rất cung kính nói 'Dương tiên sinh, tôi họ Hồ, tên là Hồ Hiệp Thành!'. Tôi vừa nghe thế đã biết hắn là ai, lúc này Lệ Linh liền lên tiếng bằng một giọng rất nghiêm túc tràn đầy sự ghét bỏ 'Anh đến đây làm gì? Tôi và anh không còn quan hệ gì nữa!', vẻ mặt Hồ Hiệp Thành cay đắng nói 'Lệ Linh...' nhưng hắn vừa gọi thì tôi đã quát lên, hắn đành chỉnh sửa cách xưng hô 'Lưu tiểu thư, tôi...' ".
Tôi tập trung lắng nghe, dựa vào lời kể của Dương Lập Quần mà cố gắng tưởng tượng tình cảnh lúc đó. Cuộc sống của Hồ Hiệp Thành sụp đổ, hắn tìm Lưu Lệ Linh hơn nửa phần là vì muốn kiếm chút đỉnh tiền nong. Đàn ông con trai phải đi đến bước đường này, lại còn phải ăn nói khép nép, không có tiền đồ đến cực điểm, đáng thương đến cực điểm.
"Tôi vừa kéo Lệ Linh vừa đi về phía cửa, quay lại nhìn Hồ Hiệp Thành như một tên ăn mày cứ lẽo đẽo theo sau liền mắng 'Cút đi!'. Trong lúc tôi mắng chửi Lệ Linh đã mở cửa và vào nhà. Hồ Hiệp Thành chết đứng, vẻ mặt cay đắng, miệng lí nhí nói 'Tôi thực sự không còn đường để đi nữa! Tôi... đã mua một con dao... dự định sẽ đi cướp, nhưng tôi... tôi không có dũng khí...' ".
Dương Lập Quần đưa mắt nhìn tôi, cơ mặt giật giật nói:
"Trước khi nghe những lời ấy, cả đời tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ giết người, thế nhưng vừa nghe hắn nói thế, tôi nhìn hắn, trong lòng liền cảm thấy sự chán ghét và căm thù đối với hắn đã lên đến đỉnh điểm. Tôi đột nhiên nổi lên ý nghĩa phải giết chết gã này. Thật sự đấy, trước lúc đó tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ giết người!"
Tôi bực bội nói:
"Chưa chắc là chưa từng nghĩ đến. Ngài luôn dùng trăm phương nghìn kế để đi tìm người đó còn không phải là vì muốn đâm chết người ta hay sao?".
Dương Lập Quần bị lời nói của tôi làm cho hơi kích động, mỉm cười cay đắng:
"Không hề, tôi chỉ muốn tìm cho được người đó, tuyệt đối không có ý định giết người. Tôi chỉ muốn biết tại sao lúc trước người đó lại giết tôi mà thôi!".
Tôi kêu lên đau đớn:
"Nói nhảm, ngài làm sao biết người ta vẫn còn nhớ được chuyện ở kiếp trước?".
Dương Lập Quần lập tức trả lời:
"Chính ngài đã cho tôi biết người đó cũng gặp phải giấc mộng ấy!".
"Chuyện trong mộng chỉ là một mảnh ghép, cũng giống như ngài không hề nhớ được chi tiết cả câu chuyện. Ví dụ như chuyện bốn thương nhân bị độc chết có liên quan đến kiếp trước của ngài ấy".
Trong nháy mắt, gương mặt Dương Lập Quần đỏ gay, gân xanh trên trán hiện ra, chóp mũi toát đầy mồ hôi. Bộ dạng này của anh ta khiến cho tôi vô cùng hoảng sợ, vội nói:
"Đừng nói đến chuyện này nữa. Ngài xuất hiện ý niệm giết chết Hồ Hiệp Thành... sau khi nó xuất hiện trong ngài ấy, ngài đã làm thế nào?".
Ít nhất phải hai phút sau vẻ mặt của anh ta mới dần dần khôi phục lại bình thường, chậm rãi nhấp cà phê:
"Lúc ấy tôi hừ một tiếng và cười lạnh lùng 'Anh muốn đi cướp sao? Tôi thấy đến cả dao anh còn cầm không chắc'. Tay Hồ Hiệp Thành run rẩy lấy ra một con dao, hắn mở tờ giấy bọc bên ngoài lưỡi dao ra và nói 'Dương tiên sinh, anh thấy đấy, thật ra tôi không cần nhiều lắm đâu. Tôi chỉ cần ba nghìn tệ là đủ, anh có thể giúp tôi được không? Một người giàu có như anh chỉ ba nghìn tệ không đáng là gì cả!'. Không hiểu tại sao càng nhìn bộ dạng khom lưng uốn gối của hắn càng khiến sự hận thù trong lòng tôi thêm sâu, tôi giả vờ đồng ý với hắn 'Được thôi, anh vào trong đi, tôi sẽ đưa'. Hắn vừa nghe thế liền vui mừng, cảm ơn luôn mồm rồi theo tôi vào trong". Hai bàn tay Dương Lập Quần bấu chặt vào nhau, chặt đến nổi các ngón tay trắng bệch cả ra: "Tôi nhìn thấy con dao của hắn trong đầu liền nảy ra toàn bộ kế hoạch giết hắn".
Sự thẳng thắn của Dương Lập Quần khiến cho tôi kinh hồn bạt vía.
"Hắn theo tôi vào nhà. Lệ Linh vô cùng tức giận hỏi 'Anh đưa hắn vào đây làm gì?', tôi thì thầm vào tai cô ấy 'Anh sẽ giải quyết rắc rối này cho em, mãi mãi!'. Lệ Linh không hiểu những lời tôi nói có nghĩa là gì. Trong lúc đó Hồ Hiệp Thành đứng yên không biết phải làm gì, hẳn là căn nhà trang hoàng xa hoa lộng lẫy đã khiến cho hắn hoa mắt, thảm màu trắng ngà cũng khiến cho hắn phân vân không biết nên cởi giày hay tiếp tục tiến về phía trước".
Dương Lập Quần miêu tả tình hình lúc đó, khiến cho một người rơi vào đường cùng trở nên vô cùng sống động.
"Tôi ra hiệu mời hắn ngồi, Hồ Hiệp Thành vội nói 'Không cần đâu, tôi đứng được rồi'. Tôi cười với hắn 'Thế thì ít nhất cũng nên đặt con dao xuống đi chứ, nếu không người ta sẽ nghĩ anh vào đây cướp đấy'. Hắn nghe tôi nói thế tay chân lập tức cuống lên, định cất con dao vào người, nhưng giấy bọc trên lưỡi dao đã bị vứt đi, con dao lại vô cùng sắc bén nên không thể làm thế. Lúc này tôi liền vươn tay ra với hắn, hắn cũng thuận theo đưa dao cho tôi...".
Dương Lập Quần nói đến đây liền liên tục thở dốc, sắc mặt tái nhợt tột cùng, giọng nói không tự chủ được cũng nâng lên cao.
Tôi vội nói:
"Xin ngài hãy nói nhỏ một chút".
Dương Lập Quần gật đầu, giọng nói lại nhỏ đi:
"Dao vừa đến tay, ý niệm giết người trong đầu tôi càng trở nên không thể ngăn nổi. Trong lúc đó đột nhiên... đột nhiên... đột nhiên...".
Anh ta liên tục nói đột nhiên đến ba lần, bởi vì hơi thở gấp gáp nên không thể nói tiếp được nữa.
Anh ta đang tự thuật lại tâm trạng lúc sắp giết người, tôi đương nhiên không thể nói chen vào, chỉ đành nhìn anh ta thở dốc một hồi lâu, sau đó anh ta nói:
"Đột nhiên... Tôi cảm thấy tôi đã thay đổi, tôi không còn là Dương Lập Quần nữa, tôi đã trở thành Triển Đại Nghĩa...".
Tôi nghe đến đây đột nhiên hít sâu vào, thân thể hơi chấn động, ngay cả cà phê trong tách cũng văng ra một ít.
Vẻ mặt Dương Lập Quần càng thêm kì lạ khó hiểu, hắn vẫn cứ thở hổn hển và nói:
"Tôi cảm thấy tôi là Triển Đại Nghĩa, càng không thể... không thể hiểu được là tôi nhìn thấy Hồ Hiệp Thành đã không còn là Hồ Hiệp Thành nữa, mà là... mà là...". Tôi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, Dương Lập Quần tiếp lời: "Hồ Hiệp Thành không còn là Hồ Hiệp Thành nữa, mà là Vương Thành!".
Sau khi hắn nói ra cái tên Vương Thành này, liền nhìn tôi và hỏi:
"Ngài đối với cái tên Vương Thành có phải có chút ấn tượng không?".
Đương nhiên tôi vô cùng có ấn tượng, ấn tượng rất sâu sắc là đằng khác. Đã nghe được những lời Hồ Hiệp Thành nói trước khi chết rồi làm sao mà không ấn tượng cho được?
Nhưng tôi chỉ gật đầu:
"Hình như là một trong số những người năm đó đã đánh ngài ở xưởng dầu Nam Nghĩa".
Dương Lập Quần đáp:
"Chính là hắn! Tôi lập tức hiểu ra nguyên do tại sao chỉ vừa trông thấy hắn đã khiến cho tôi căm ghét như thế. Hắn là Vương Thành! Hắn chính là Vương Thành! Tôi cầm con dao trên tay, suy nghĩ chỉ quanh quẩn như thế. Cho nên tôi không hề do dự đã dùng con dao đâm xuống. Một nhát, rồi lại một nhát, rồi lại một nhát...".
Tôi vội ngắt lời anh ta:
"Thôi được rồi, ngài tổng cộng đã đâm hắn ba nhát dao, không cần phải kể chi tiết mỗi nhát dao như thế nào đâu".
Dương Lập Quần đáp:
"Đúng thế, tôi đã đâm hắn ba nhát, máu phun ra, cơ thể hắn đổ gục về phía tôi, tôi đỡ lấy hắn, hắn hướng mắt nhìn tôi".
Dương Lập Quần đột ngột dừng lại.
Tôi hỏi:
"Chỉ thế thôi?".
Dương Lập Quần trả lời:
"Không phải, lúc hắn nhìn tôi đã xảy ra một chuyện rất kì quái".
Tôi cười khẩy:
"Còn có thể xảy ra chuyện quái lạ gì nữa, ngài đâu có thật sự cho hắn ba nghìn tệ, chẳng lẽ hắn lại còn có thể cảm ơn ngài sao?".
Dương Lập Quần khoát tay:
"Hắn gục về phía tôi, tôi đỡ lấy hắn. Lúc đó nhất định Lệ Linh đã bị chuyện xảy ra dọa cho khiếp vía, tôi cũng không rõ nàng đã làm gì... Sau khi được tôi đỡ lấy, Hồ Hiệp Thành đã nhìn tôi và thều thào rằng 'Tiểu Triển, là ngươi!' ".
Giọng nói của tôi gần như là thì thầm:
"Ngài... thật sự nghe rõ như thế ư?".
Dương Lập Quần đáp:
"Tuyệt đối rõ ràng. Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng ra hắn sẽ nói ra bốn chữ này, vào thời điểm đó tôi thật sự như ngây như dại. Kiếp trước của tôi là Tiểu Triển, chuyện này chỉ có ngài và tôn phu nhân biết, Hồ Hiệp Thành tuyệt đối không lý nào lại biết. Thế mà hắn đã gọi tôi là Tiểu Triển!".
Dương Lập Quần nói đến đây, ánh mắt đã tràn đầy sự nghi hoặc mà nhìn tôi, như thể anh ta đang hy vọng tôi có thể cho anh ta câu trả lời.
Tôi đương nhiên biết rõ đáp án.
Kiếp trước của Hồ Hiệp Thành là Vương Thành, lúc hắn sắp chết đã phát hiện ra điều đó, chính bản thân hắn cũng nhận ra kiếp trước của Dương Lập Quần là Tiểu Triển.
Tôi không rõ tại sao lại xảy ra tình trạng này, có thể khi con người trong trạng thái hấp hối sẽ có khả năng nhớ được hết tất cả những kiếp trước của mình. Hoặc cũng có thể đúng như những lời Bạch Tố đã nói, liên quan đến rất nhiều những nhân tố phức tạp, vào lúc này đây căn bản không một ai có khả năng hiểu được mấu chốt của vấn đề, chỉ có thể dựa vào những giả thuyết để suy đoán.
Dương Lập Quần nói:
"Sau khi hắn nói ra bốn chữ này, mắt nhìn bốn phía, tròng mắt đảo quanh. Tôi nhìn theo tầm mắt của hắn đang dừng lại trên người của Lệ Linh vẫn đang đờ đẫn đứng một chỗ. Lúc hắn nhìn cô ấy ánh mắt hiện ra sự kinh ngạc tột độ. Một kẻ đã bị trọng thương đáng lí ra không nên mang vẻ mặt đó mới phải".
Tôi nghe đến đây trong lòng liền vô cùng khẩn trương.
Bởi vì trước khi chết Hồ Hiệp Thành đã có được một khả năng vô cùng thần kỳ, có thể khiến hắn nhận ra kiếp trước của Dương Lập Quần là Tiểu Triển, đương nhiên hắn cũng có thể sẽ nhận ra kiếp trước của Lưu Lệ Linh là Thúy Liên.
Nếu hắn cũng nói ra những lời như "Thúy Liên, là ngươi" vậy Dương Lập Quần sẽ ngay lập tức biết được người mà hắn tìm kiếm chính là Lưu Lệ Linh.
Tôi lập tức nhớ lại lúc nãy Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh vẫn còn tay trong tay tiến vào tiệc rượu, cử chỉ thân mật, xem ra anh ta vẫn chưa phát hiện ra.
Tôi thở phào nhẹ nhõm nói:
"Đã bị trọng thương, thần trí hẳn là không còn minh mẫn, vẻ mặt kinh ngạc không có gì kì lạ".
Dương Lập Quần hiển nhiên là không hài lòng với lời giải thích của tôi, anh ta nói:
"Hồ Hiệp Thành nhìn Lệ Linh, bỗng nhiên hắn nói 'Thảo nào... thảo...nào...', giọng nói của hắn rất nhỏ, sau khi nói hai câu ấy hình như hắn còn nói thêm gì nữa nhưng bỗng nhiên lúc này Lệ Linh liền thét lên vô cùng chói tai cho nên tôi không thể nghe rõ hắn đã nói gì. Sau khi Lệ Linh hét lên thì Hồ Hiệp Thành đã ngất đi, chúng tôi đặt hắn nằm xuống sàn. Lệ Linh tiến đến định đỡ hắn khiến cho cả người cũng bị vấy máu, cô ấy không ngừng nói 'Anh đã giết hắn!'. Lúc đó tôi vô cùng bình tĩnh đỡ cô ấy dậy, chỉ cho cô ấy tiếp đến phải làm thế nào".
Tôi lại thở phào lần nữa.
Lúc Hồ Hiệp Thành sắp ngất đi, Dương Lập Quần đã không nghe thấy câu nói cuối cùng của hắn, quả thật là một sự may mắn.
Theo những lời Dương Lập Quần miêu tả, khả định là Hồ Hiệp Thành vào thời điểm đó đã nhận ra chuyện kiếp trước của Lưu Lệ Linh chính là Thúy Liên.
Hồ Hiệp Thành liên tục nói hai lần thảo nào, cũng rất dễ hiểu, khả năng là đến tận lúc đó hắn mới biết tại sao Lưu Lệ Linh lại được gả cho hắn hết ba năm, sau hai câu đó có khả năng câu tiếp theo là "Hóa ra cô là Thúy Liên", hoặc một câu gì đó mang ý nghĩa tương tự.
Dương Lập Quần không nghe thấy thật sự là điều tốt nhất.
Tôi nói:
"Thì ra những gì Lưu Lệ Linh đã khai là do chính anh đã dạy".
"Phải, mặc dù chính tay tôi đã giết người nhưng tất cả mọi thứ đều gây bất lợi cho Hồ Hiệp Thành, tôi sẽ có thể bình an vô sự".
Tôi hừ một tiếng:
"Lúc ngài ở cục cảnh sát không hé một lời nào, dáng vẻ đó cũng là ngụy tạo sao? Khả năng diễn xuất không tệ".
Dương Lập Quần đáp:
"Không phải, lúc đó trong lòng tôi quả thật rất mù mờ, bận suy nghĩ xem tại sao đột nhiên tôi lại xem hắn là Vương Thành, hắn lại gọi tôi là Tiểu Triển? Tôi cũng suy nghĩ tại sao vẻ mặt hắn quái dị nói hai câu thảo nào, có ý gì?".
Tôi hỏi:
"Có kết luận gì không?".
Dương Lập Quần thở dài:
"Suy nghĩ rất nhiều lần vẫn không có kết luận. Ngài... có thể cung cấp điều gì không?".
Tôi không đợi Dương Lập Quần nói hết đã nói:
"Không thể cung cấp thêm gì cả, lời nói của một kẻ bị trọng thương trong trạng thái mê sảng thì có ý nghĩa gì được chứ?".
Dương Lập Quần vẫn cố chấp nói:
"Nhưng hắn ta đã gọi tôi là Tiểu Triển".
"Ngài vẫn luôn tự cho mình là Tiểu Triển, có khi là do bản thân ngài nghe lầm cũng nên".
"Tuyệt đối không!".
Tôi không bình luận gì thêm, chỉ nói:
"Ngài kể chuyện này cho tôi biết là có dụng ý gì?".
Dương Lập Quần nhích ghế tiến sát gần tôi hơn một chút:
"Tôi đang nghĩ không biết có phải kiếp trước của Hồ Hiệp Thành là Vương Thành hay không?".
Tôi không có phản ứng gì.
Dương Lập Quần thở dài:
"Tôi nghĩ rất có thể Vương Thành đã từng làm nhiều chuyện có lỗi với tôi... với Tiểu Triển, cho nên hắn mới chết dưới dao của tôi không rõ ràng".
Dương Lập Quần tự mình giải thích như thế khiến tôi rất khó chịu. Vốn dĩ tôi có thể dùng lời nói để châm chích anh ta, thế nhưng tôi quả thật đã biết kiếp trước của Hồ Hiệp Thành thật sự là Vương Thành, hơn nữa Vương Thành đúng là đã làm không ít chuyện có lỗi với Tiểu Triển, cho nên tôi trở nên cạn ngôn, đành phải thở dài nói:
"Loại chuyện hư vô mờ ảo này ai mà biết được!".
Vẻ mặt Dương Lập Quần đã trở nên bình thản hơn rất nhiều, nói:
"Sau khi trải qua chuyện này tôi đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều".
Anh ta đột ngột nói thế trái lại càng khiến cho tôi cảm thấy ngoài ý muốn:
"Ngài nghĩ thông suốt như thế nào?".
Dương Lập Quần chậm rãi trả lời:
"Tôi căn bản không hề quen biết Hồ Hiệp Thành, thế mà lần đầu tiên gặp nhau hắn đã phải chết dưới dao của tôi. Đây có phải một loại nhân quả báo ứng không?".
Tôi không đưa ra bình luận gì mà chỉ ừ hử, Dương Lập Quần lại nói:
"Đã là như vậy tôi cũng không cần thiết phải cố gắng tìm người đó nữa. Kiếp trước chúng tôi đã có khúc mắc sinh tử, vậy thì kiếp này sớm muộn chúng tôi cũng sẽ gặp nhau vì nhân quả. Căn bản là tôi không cần đi tìm, chúng tôi nhất định sẽ gặp nhau, hơn nữa sẽ có kết thúc, ngài nói có đúng không!".
Sống lưng tôi lạnh toát, cố gắng trấn định:
"Căn cứ vào lý luận hư ảo đó mà nói cũng không hẳn là không có khả năng".
Những lời của tôi rất mơ hồ, nhưng Dương Lập Quần lại tỏ ra vô cùng tin tưởng, đáp:
"Nhất định thế nhất định thế!".
Cơn ớn lạnh của tôi càng dữ dội hơn, buộc miệng hỏi:
"Nếu khoảng khắc đó thật sự đến, ngài định sẽ thế nào?".
Dương Lập Quần hít một hơi thật sâu:
"Tôi không biết. Là Dương Lập Quần, căn bản là tôi không biết sẽ đối xử với người đó ra sao. Nhưng nếu đến lúc đó Tiểu Triển sẽ làm gì Thúy Liên tôi hoàn toàn không biết được".
Dương Lập Quần vô cùng thành thật trả lời, thế nhưng câu trả lời này càng khiến cho những mối lo trong lòng tôi càng tăng thêm.
Căn cứ vào những thông tin đã có, Vương Thành đã làm những gì với Tiểu Triển? Vương Thành mang bột nấm độc cho Tiểu Triển và nói dối là thuốc mê, bảo hắn bỏ vào thùng trà và khiến cho bốn thương nhân chết vì trúng độc.
Hung thủ trực tiếp giết chết bốn thương nhân hàng da là Tiểu Triển, nhưng là do Tiểu Triển bị lừa, hắn tưởng rằng chỉ bỏ thuốc mê bốn thương nhân mà thôi, hung thủ thực sự chính là Vương Thành.
Vương Thành cùng với hai kẻ khác hợp mưu đánh dập Tiểu Triển, hơn nữa ra tay tàn độc không chỉ một lần. Vương Thành đã làm những điều này với Tiểu Triển đã khiến cho Dương Lập Quần khi biến thành Tiểu Triển đã theo bản năng nảy sinh ý định giết hắn, hơn nữa ý niệm ấy vô cùng mãnh liệt, ngay lập tức thôi thúc phải đưa vào hiện thực.
Đã vậy khi Dương Lập Quần cho rằng mình là Tiểu Triển, theo bản năng sẽ có hành động gì với Thúy Liên?
Đây thực sự là một câu hỏi không thể nào suy nghĩ ra đáp án.
Tôi không thể không đổ mồ hôi lạnh cho Lưu Lệ Linh.
Ngay lúc này, tôi nhìn thấy Lưu Lệ Linh tiến vào, Dương Lập Quần lập tức nhìn thấy nàng, anh ta vừa đứng lên vừa nói:
"Đừng nhắc đến chuyện tôi vừa kể!".
Tôi rên rỉ, nhìn Lưu Lệ Linh đang đến rất gần, Dương Lập Quần rời khỏi chỗ ngồi ra đón nàng. Ai cũng có thể nhìn thấy người đàn ông và người phụ nữ này là một cặp tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, bởi vì từ trong ánh mắt của bọn họ có thể thấy ngoại trừ người mình yêu thì không có bất kì sự tồn tại nào khác.
Mãi cho đến khi đến chỗ tôi Lưu Lệ Linh mới gật đầu xem như chào hỏi tôi sau đó liền dùng giọng điệu giận dỗi nói:
"Anh sao thế, chớp mắt đã không thấy bóng dáng anh đâu".
Dương Lập Quần đáp:
"Anh xin lỗi, anh có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Vệ tiên sinh". Anh ta thêm vào: "Chuyện kinh doanh ấy mà!".
Anh ta vừa nói vừa ra dấu tạm biệt với tôi sau đó ôm lấy Lưu Lệ Linh và rời đi.
Bọn họ ôm nhau chặt như thế thật khiến cho người ta thắc mắc làm sao có thể di chuyển trong tư thế đó, thế mà bọn họ có vẻ đã quen với điều này, không hề khó khăn mà rời đi.
Nơi này là quán cà phê cao cấp, đa số khách hàng sẽ không mấy tò mò về người khác, ấy thế mà khi Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh đi ra ngoài đã thu hút tất cả ánh mắt của những người xung quanh.
Tôi tuyệt đối không hề hoài nghi tình yêu của bọn họ vào lúc này. Sau cái chết của Hồ Hiệp Thành, dường như bọn họ càng thêm cuồng nhiệt hơn, thế nhưng yêu và hận có khoảng cách rất mỏng manh. Tình yêu quá sâu đậm, đến khi biết được khúc mắc kiếp trước có thể sẽ biến thành hận thù sâu sắc chăng?
Nghĩ đến đây tôi không khỏi thở dài đánh thượt một hơi. Tôi giơ tay định gọi phục vụ để thanh toán, nhưng vào lúc này tôi nhìn thấy một người phụ nữ đang đi về phía mình.
Người phụ nữ ấy tôi dám chắc chắn cho đến lúc ấy chưa từng gặp qua bao giờ, nhưng cô ấy thật sự đang đi về phía tôi.
Nàng ta khoảng chừng ba mươi tuổi, bộ dạng tương đối bình thường tuy nhiên lại mang theo khí chất rất thanh nhã, quần áo cực kì đắt tiền, vẻ mặt lại xen lẫn giữa bất lực oán giận.
Khi nàng ta hướng về phía tôi tôi chỉ lịch sự nhìn nàng, nàng ấy vẫn bước đến, vừa đứng trước mặt đã hiện ra một nụ cười lịch sự:
"Thật xin lỗi, tôi có thể làm phiền ngài một lúc không?".
Tôi làm động tác mời ngồi.
Nàng ngồi xuống ghế và nói:
"Rất xin lỗi, tôi thật sự muốn nói chuyện với ngài. Ngài là Vệ Tư Lý tiên sinh đúng chứ? Kỳ thật ngài và Dương Lập Quần cũng không thể gọi là bạn bè, bất quá tôi thật sự rất cần nói với ngài một số chuyện, xin hãy lượng thứ".
Lời nói của nàng ta khiến tôi cảm thấy vô cùng thắc mắc, tôi hỏi:
"Cô đây là...".
"Thưa ngài, tôi là vợ của Dương Lập Quần, Khổng Ngọc Trinh. Dương Lập Quần và tôi vẫn chưa ly hôn. Là do tôi không đồng ý, chuyện ấy... có phải rất nhạt nhẽo hay không?".
Nàng đáp với nụ cười bất đắc dĩ.
Vừa rồi tôi chỉ lo chú ý lắng nghe Dương Lập Quần kể về chuyện anh ta giết Hồ Hiệp Thành như thế nào mà không chú ý đến những người trong quán cà phê này, cho nên không hề biết lúc đó Khổng Ngọc Trinh đang ở đâu. Có lẽ nàng ta đã ngồi trong một góc nào đó đến Dương Lập Quần cũng không tài nào nhận ra.
Tôi ồ lên:
"Dương phu nhân".
"Người khác vẫn luôn gọi tôi là Dương phu nhân. Lưu Lệ Linh kia muốn làm Dương phu nhân đến thế nhưng vẫn luôn thất bại!".
Tôi không kềm được mà nói:
"Dương phu nhân, giữa nam và nữ nếu đã không còn chút tình nào mà chỉ có hận, tôi thấy vẫn nên ly hôn sẽ tốt hơn...".
Tôi vừa nói đến đây đã trông thấy nét mặt Khổng Ngọc Trinh không thể chấp nhận được, tôi vội ra hiệu ý bảo cô ấy đợi tôi nói cho hết:
"Hơn nữa tôi thấy Lưu Lệ Linh không hề để tâm đến việc có được làm Dương phu nhân hay không, hai người họ ở bên nhau rất vui vẻ, chỉ thế đã đủ với họ. Cô vẫn cứ kiên quyết không chịu ly hôn sẽ chỉ càng khiến cho chính bản thân cô đau khổ chứ Dương tiên sinh tuyệt đối không cảm nhận được gì đâu!".
Có lẽ lời nói của tôi quá nặng nề cho nên khóe miệng Khổng Ngọc Trinh chỉ nhấc lên chút ít nhưng một lúc lâu vẫn không thốt ra được lời nào, sau đó mới nói:
"Vậy ngài bảo tôi có thể làm gì? Tôi còn có thể làm được gì nữa? Ngoại trừ không đồng ý ly hôn ra tôi chẳng còn món vũ khí nào khác, tôi lấy gì để chọi với bọn họ?".
Tôi rất đồng cảm với Khổng Ngọc Trinh, nhưng tôi không thể nghĩ ra lời nào để an ủi nàng, đành thở dài:
"Tôi chỉ nói sự thật thôi. Cô làm thế là vô ích".
Khổng Ngọc Trinh thở dài, xem ra rất kiên cường có thể kềm chế không rơi nước mắt, hơn nữa còn bày ra vẻ mặt không quan tâm.
"Lúc ngài và anh ấy bước vào, tôi thấy hai người trò chuyện vô cùng hăng say. Lúc mới kết hôn, anh ấy cũng từng nói với tôi rất nhiều, nhưng mà sau đó... sau đó...".
Khổng Ngọc Trinh nói một cách đứt quãng, lời phàn nàn của một người phụ nữ mất chồng chẳng có gì thú vị. Không phải do tôi không có lòng trắc ẩn, mà đây thật sự là chuyện không thể làm gì được, có nói những lời vô nghĩa, lắng nghe nàng tâm sự nỗi lòng, cũng là việc hết sức vô nghĩa.
Cho nên tôi cắt ngang lời nàng:
"Có lẽ nếu cô từ bỏ ba chữ Dương phu nhân và trở về với thân phận Khổng tiểu thư thì cuộc sống sau này của cô sẽ vui vẻ hơn nhiều".
Khổng Ngọc Trinh nhìn tôi một lúc mới trả lời:
"Lời của ngài rất có lý, nhiều người cũng từng khuyên tôi như thế". Khổng Ngọc Trinh lại nhìn chằm chằm vào tôi một lúc rồi hỏi: "Vệ tiên sinh, ngài có tin vào chuyện nhân quả tuần hoàn giữa kiếp trước với kiếp này không?".
Tôi nghe nàng ta hỏi câu này không khỏi trở nên vô cùng hoảng hốt. Tôi chỉ đáp:
"Loại chuyện này... thật sự rất khó nói. Tại sao cô lại hỏi thế?".
Vẻ mặt Khổng Ngọc Trinh chua xót:
"Vừa rồi ngài có nhắc đến hận, thật ra tôi không hề hận Lập Quần chút nào cả. Tôi chỉ cảm thấy số mệnh đã có sẵn định đoạt, không thể làm gì khác. Tôi thậm chí còn cảm thấy có lẽ kiếp trước tôi đã thiếu nợ anh ấy cho nên kiếp này mới bị anh ấy giày vò và vứt bỏ".
Những lời này vốn dĩ rất bình thường, lại còn xuất phát từ một người phụ nữ thất bại trong tình cảm lại càng không thể bình thường hơn được nữa, ấy thế mà khi nó phát ra từ miệng của Khổng Ngọc Trinh và lọt vào tai tôi lại mang đến một loại cảm giác khác lạ, bởi vì mối quan hệ phức tạp giữa ba người Dương Lập Quần, Lưu Lệ Linh và Hồ Hiệp Thành đích thật là có liên quan đến nợ nần kiếp trước!
Tôi nghĩ đến đây bất giác tim hẫng đi một nhịp.
Khổng Ngọc Trinh và Dương Lập Quần là vợ chồng, đã vậy có khi nào kiếp trước bọn họ cũng mang theo nợ nần gì đó không?
Tôi vội nói:
"Tại sao cô lại nghĩ như thế? Có ví dụ cụ thể nào khiến cho cô hình thành suy nghĩ đó không?".
Khổng Ngọc Trinh ngây ra một lúc rồi hỏi lại:
"Ví dụ cụ thể gì? Ý anh là sao?".
'Ví dụ cụ thể' là ý gì ấy hả, thú thực là chính bản thân tôi cũng không thể nói ra được, cho dù tôi có thể giải thích được thì tôi cũng sẽ không nói ra miệng. Tôi chỉ đáp một cách mơ hồ:
"Cô bảo kiếp trước đã nợ ngài ấy như thế... điều gì khiến cho cô nghĩ như vậy?".
Khổng Ngọc Trinh cay đắng đáp:
"Thì con người đến một thời điểm bất lực, ngẫm lại khoảng thời gian sau khi kết hôn, tôi thật sự chưa từng làm bất cứ điều gì có lỗi với anh ấy, ấy vậy mà anh ấy lại đối xử với tôi thế này đây. Tôi chỉ có thể suy nghĩ như vậy thôi!".
Câu trả lời của Khổng Ngọc Trinh khiến tôi vô cùng thất vọng bởi vì nó chỉ là một suy nghĩ bình thường mà thôi, câu trả lời tôi muốn không phải như vậy. Thế là tôi tiếp tục dẫn dắt nàng ấy:
"Một số người có khả năng nhớ lại những điều vụn vặt từ kiếp trước, không biết cô có như thế không?".
Khổng Ngọc Trinh trợn trừng hai mắt, vẻ mặt cực kì quái lạ nhìn tôi:
"Thật sự có chuyện như thế sao? Ngài thật sự tin có chuyện kiếp trước?".
Tôi khẳng định Khổng Ngọc Trinh không phải đang giả vờ ngạc nhiên cho nên tôi vội chữa cháy:
"Không, không. Tôi chỉ tùy tiện hỏi thế thôi ấy mà".
Khổng Ngọc Trinh lại thở dài thườn thượt.
Tôi thay đổi tư thế ngồi, hỏi:
"Lúc cô vừa đến dường như có chuyện muốn nói với tôi có phải không? Cô cứ nói đi!".
Khổng Ngọc Trinh tỏ ra rất do dự, muốn nói lại thôi. Tôi không nói thêm lời nào mà chỉ dùng biểu cảm và cử chỉ động viên nàng ấy, sau một lúc do dự thì nàng ấy rốt cuộc đã chịu lên tiếng:
"Có một chuyện rất quái lạ mà tôi luôn giữ trong lòng, ngay cả với Lập Quần tôi cũng chưa bao giờ nhắc đến".
Tôi lại ra dấu bảo nàng tiếp tục câu chuyện.
Nàng nói:
"Năm thứ hai sau khi kết hôn, có một buổi tối anh ấy uống say, ban đầu là nôn thốc nôn tháo, sau đó anh ấy bắt đầu nói ra những lời rất kì quái mà tôi không thể nào hiểu nổi. Dường như là đang không ngừng gọi tên một người phụ nữ tên là cái gì đấy Liên!".
Hai tay tôi nắm chặt thành nắm đấm, thì ra những hồi ức kiếp trước trong đầu Dương Lập Quần hiện hữu mãnh liệt đến như thế, chúng không chỉ hiện diện trong mỗi giấc mộng. Sau khi say rượu, não sẽ ở vào trạng thái tạm ngưng cho nên rất nhiều người sau khi tỉnh rượu sẽ mang theo sự trống rỗng về kí ức của một khoảng thời gian nào đó.
Nếu như lý luận của Bạch Tố chính xác, thì khả năng sau khi con người ta say cụm kí ức sẽ tiến vào não bộ không phải là chuyện không thể.
Lúc ấy suy nghĩ của tôi vô cùng rối rắm, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, không để cho Khổng Ngọc Trinh nhận ra. Tôi nói:
"Uống say rồi ăn nói bậy bạ thì tính toán cái gì!".
Khổng Ngọc Trinh đáp:
"Lúc đó tôi vô cùng ghen tỵ. Bất kỳ người phụ nữ nào nghe được lúc chồng uống say không ngừng gọi tên người phụ nữ khác đều sẽ có phản ứng giống nhau thôi. Cho nên tôi đã đẩy anh ta, hỏi: 「Anh đang gọi tên ai? Cái gì đó Liên là ai?」, anh ta bị tôi đẩy rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào tôi, bộ dạng ấy cực kì đáng sợ...".
Khổng Ngọc Trinh nói đến đây rồi ngừng lại, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, liên tục thở gấp mấy ngụm rồi mới nói tiếp:
"Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi rồi bỗng nhiên kêu lên quái dị, dùng sức xô tôi, khiến cho tôi suýt nữa đã bị ngã, lại gào lên rằng: 「Lão Lương, ta nhận ra ngươi! Ngươi lại dùng ống tẩu làm phỏng ta nữa thì ta vẫn sẽ không nói ra đâu!」, anh ta vừa gào vẻ mặt vừa tỏ ra đau đớn, dường như thật sự đã từng có ai đó dùng cái gì đó làm anh ta bị phỏng".
Tôi nghe đến đó đã cảm thấy choáng váng.
Trong trạng thái say rượu, Dương Lập Quần thế mà lại gọi Khổng Ngọc Trinh là lão Lương!
Hai kẻ đang cùng mất tích với Vương Thành có một gã họ Lương, trong hồ sơ cái gã họ Lương này tên là Lương Bách Tông. Hơn nữa Dương Lập Quần còn nhắc đến tẩu thuốc, như vậy không còn gì nghi ngờ nữa, kẻ tên Lương Bách Tông ấy chính là tên cầm tẩu thuốc.
Chẳng lẽ tên cầm tẩu thuốc là kiếp trước của Khổng Ngọc Trinh sao?
Trong đầu tôi rối nùi, vẻ mặt vô cùng kinh hãi nên Khổng Ngọc Trinh nhìn sang tôi, hỏi:
"Chuyện này thật sự khiến cho người ta rất sợ hãi, đúng không?".
Tôi vội đáp:
"Không, chẳng đáng gì cả, kẻ say rượu lúc nào chẳng ăn nói lung tung".
Tôi lặp lại lời giải thích này lần thứ hai. Thực tế ngoài nói như vậy ra, tôi không còn lời nào khác để nói cả. Nếu nàng hoàn toàn không biết gì hết thì tôi không cần phải nói cho nàng nghe, cho nên chỉ đành phải đáp như thế.
Khổng Ngọc Trinh hít vào một hơi, nói:
"Nhưng anh ta nói rất rõ ràng như thế mà. Lúc anh ta nói những lời đó tôi cũng nhớ rất rõ. Anh ta gọi tôi là 'lão Lương', thật sự không thể hiểu nổi".
Tôi hỏi:
"Về sau thế nào?".
Khổng Ngọc Trinh đáp:
"Về sau tôi cảm thấy tình hình không ổn, lúc đó tôi thực sự bị anh ta dọa phát khiếp cho nên tôi đã gọi bác sĩ đến tiêm cho anh ta một mũi, khiến anh ta ngủ say. Ngày hôm sau tỉnh lại anh ta hoàn toàn không nhớ trong lúc say khướt đã nói gì, tôi cũng không nhắc lại nữa".
Tôi cười cười, cố sức làm cho vẻ mặt của mình tỏ ra thoải mái, đáp:
"Cô bảo có chuyện kì lạ, nhưng theo tôi thấy chuyện này không thể xem là chuyện kì lạ được".
Khổng Ngọc Trinh cười gượng, nói:
"Tôi không lừa ngài đâu, sau này tôi có nhờ thám tử tư đi điều tra xem anh ta có qua lại với ả nào tên cái gì Liên hay không, nhưng mà điều tra tới điều tra lui, vốn dĩ là không có".
Tôi lại lặp lại lần nữa, bảo:
"Có gì lạ đâu".
Khổng Ngọc Trinh lại nói:
"Có. Khoảng mấy tháng sau đó, có một lần ba tôi đến gặp tôi. Ba tôi là người hút ống tẩu, chúng tôi cùng ngồi trong phòng khách, đang nói chuyện êm đẹp, tôi vừa nói vừa nghịch cái tẩu của ba tôi, ai mà ngờ Lập Quần bỗng nhiên tỏ ra vô cùng hoảng sợ. Lúc ấy vẻ mặt của anh ta cực kì không bình thường!".
Khổng Ngọc Trinh nhìn sang tôi. Tôi hòi:
"Anh ta ra sao?".
Khổng Ngọc Trinh đáp:
"Anh ta tự dựng nhảy dựng lên trỏ vào tôi, cổ họng phát ra âm thanh nhưng nói không thành lời, cơ thể run rẩy. Tôi và ba tôi đều bị dáng vẻ này của anh ta dọa ngây người. Tôi gọi anh ta vài lần anh ta mới đột ngột ngồi xuống, hai tay ôm đầu, lúc tôi kéo tay anh ta ra nhìn đã thấy trán anh ta đổ đầy mồ hôi, tôi hỏi anh ta bị làm sao thì anh ta bảo「Lúc nãy... anh nghĩ em sẽ cầm tẩu thuốc đến làm anh bị phỏng」".
Nàng nói đến đây hơi ngừng lại, hỏi:
"Vệ tiên sinh, chuyện này là thế nào? Sao tôi lại cầm tẩu thuốc làm anh ta bị phỏng chứ? Có phải thần kinh của anh ta có chỗ nào không bình thường không?".
Tôi cười gượng gạo, trong lòng thầm nghĩ Dương Lập Quần trong vô thức nhận ra kiếp trước Khổng Ngọc Trinh là lão Lương, hay là anh ta thật sự biết rõ điều đó? Dương Lập Quần chưa từng nói với tôi cảm giác của anh ta về vợ mình, tôi tin rằng vẫn chỉ là chuyện xảy ra trong vô thức mà thôi, chính bản thân anh ta cũng không thể xác định rõ.
Tôi thuận miệng nói:
"Nói không chừng có lẽ là do lúc nhỏ anh ta đã từng xảy ra chuyện gì đó không vui với tẩu thuốc, chắc là áp lực tinh thần trên thương trường quá nặng nên mới gây ra tình trạng này...".
Tôi nói đến đây liền ngừng một chút mới tiếp tục:
"Dương phu nhân, những chuyện này thật ra không phải vấn đề gì lớn lao cả, tại sao cô lại có ấn tượng sâu sắc thế?".
Khổng Ngọc Trinh hiện ra vẻ mặt mơ hồ, đáp:
"Tôi cũng không rõ. Tôi cảm thấy... cảm thấy đó là một cảm giác rất mãnh liệt. Anh ta bắt đầu lạnh nhạt với tôi là từ sau lần say rượu đó".
Tôi gượng cười, nói:
"Chắc là do tác động tâm lý của cô mà ra cả thôi".
Khổng Ngọc Trinh hít vào một hơi, ngẩn người nhìn ra ngoài sau đó đứng dậy nói:
"Thật xin lỗi, đã làm phiền ngài rồi. Tôi còn tưởng nói cho ngài nghe những chuyện này thì ngài sẽ có lời giải thích khác".
Tôi ra dấu rất lấy làm xin lỗi. Tôi thực sự rất có lỗi, bởi vì đích xác rằng tôi hoàn toàn có lời giải thích, cũng biết rất rõ nguyên nhân, nhưng tôi không có cách gì nói cho nàng biết được. Chuyện đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, cần gì phải khiến cho cả đám người có liên hệ trong đó biết để làm gì?
Khổng Ngọc Trinh đứng dậy rồi chậm rãi rời đi, đi được hai bước liền xoay người lại, nói:
"Tại sao anh ta ghét bỏ tôi như vậy, tôi thật sự không hiểu. Thật sự không hiểu".
Tôi đáp:
"Chuyện tình cảm là vấn đề không thể giải thích".
Khổng Ngọc Trinh không nói gì nữa, đi ra ngoài. Tôi ngồi im lặng trong chốc lát rồi điện thoại cho Bạch Tố, sau đó phóng về nhà, mang hết mọi chuyện kể cho Bạch Tố.
Bạch Tố sợ hãi nói:
"Anh không cảm thấy chuyện này đang càng ngày càng nghiêm trọng à?".
Tôi đáp:
"Dĩ nhiên cảm thấy! Dương Lập Quần đã giết Hồ Hiệp Thành, nếu như anh ta mà biết ai là Thúy Liên thì...".
Bạch Tố ngẫm nghĩ, nói:
"Kỳ lạ, anh ta trong vô thức biết được kiếp trước Vương Thành là Hồ Hiệp Thành, biết được kiếp trước Khổng Ngọc Trinh là Lương Bách Tông, vậy tại sao không biết kiếp trước Lưu Lệ Linh là Thúy Liên?".
Tôi cười gượng, nói:
"E là vấn đề sớm muộn thôi".
Bạch Tố thì thào nhắc lại câu nói của tôi.
Sau khi lặp lại nhiều lần nàng mới thở dài.
Đã là "vấn đề sớm muộn", vậy tôi và Bạch Tố trừ việc tiếp tục như cũ, cẩn mật chú ý sinh hoạt của Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh ra thì không còn nghĩ ra cách nào khác nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.