Chương 10: Hành Vi Điên Cuồng Giết Người Lần Nữa
Nghê Khuông
18/10/2024
Trong những ngày sau đó, Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh đã đi du lịch rất nhiều lần, có một năm hai người họ gần như nửa năm đều bôn ba bên ngoài. Tình cảm của bọn họ dường như càng ngày càng tốt. Có vài lần tôi và Bạch Tố trông thấy mức độ thân mật của bọn họ, gần như ai cũng sẽ nổi lòng ghen tỵ.
Một năm sau, tôi và Bạch Tố đã vơi bớt sự lo lắng, bởi vì tình hình của hai người họ đã như vậy thực sự không có khả năng xảy ra bi kịch gì. Mãi cho đến gần hai năm sau, vào một buổi đêm nọ điện thoại đột ngột vang lên, tôi và Bạch Tố đang ở trong mộng bất chợt bừng tỉnh, tôi nhấc điện thoại lên đã nghe thấy giọng Dương Lập Quần nói:
"Này, Vệ Tư Lý, đến uống rượu không?".
Tôi ngây người nhìn đồng hồ, đã là rạng sáng 3 giờ 43 phút. Tôi không khỏi rên rỉ, nói:
"Ông anh à, anh biết bây giờ là mấy giờ không?".
Tôi chưa kịp nghe thấy giọng Dương Lập Quần trả lời đã nghe thấy tiếng của Lưu Lệ Linh, rõ ràng cô nàng đã giật lấy ống nghe, nàng nói:
"Mặc kệ là lúc nào, mau đến đây, chúng tôi nhớ hai người".
Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh đều nói chuyện rất lớn tiếng, ngay cả Bạch Tố ở bên cạnh cũng nghe thấy lời của bọn họ. Bạch Tố thì thầm vào tai tôi:
"Xem ra hai người họ say rượu cả rồi".
Tôi gật đầu, nói vào điện thoại:
"Thành thật xin lỗi, chúng tôi không có thói quen uống rượu vào lúc rạng sáng. Chúc hai người vui vẻ".
Tôi nói xong định gác máy, thế nhưng đầu dây bên kia truyền vào tiếng thét chói tai của Lưu Lệ Linh, rằng:
"Các người nhất định phải đến. Lập Quần bảo anh ấy đã từng kể cho ngài nghe bí mật lớn nhất của chúng tôi".
Tôi lại ngẩn ra, không rõ Lưu Lệ Linh đanh ám chỉ điều gì, vì tôi biết quá nhiều bí mật của Dương Lập Quần. Tôi còn chưa kịp hỏi, giọng nói của Lưu Lệ Linh ở đầu dây bên kia đã trở nên cực kì trầm thấp và tràn ngập vẻ bí ẩn, nói:
"Chính là việc anh ấy giết Hồ Hiệp Thành, còn tôi cho khẩu cung giả".
Tôi nói:
"Chuyện đã qua rồi, không cần phải nhắc lại".
Lưu Lệ Linh nói:
"Việc này chứng minh hai người là những người bạn tốt nhất, nếu hai người không đến chúng tôi sẽ rất buồn".
Tôi vẫn còn định tiếp tục từ chối thì Bạch Tố đã cầm lấy ống nghe, lớn tiếng nói:
"Được, chúng tôi lập tức đến đó".
Nàng nói hết câu lập tức gác máy.
Tôi trách móc, kêu:
"Em điên rồi! Vào lúc này mà cùng hai kẻ say xỉn uống rượu ư?".
Bạch Tố trừng tôi:
"Anh bị làm sao vậy? Không phải chúng ta đã thống nhất sẽ tận lực quan sát cuộc sống của bọn họ càng nhiều càng tốt rồi sao? Đương nhiên phải đi".
Tôi không thể làm gì khác, làu bàu:
"Kể cả việc uống rượu với bọn họ vào 4 giờ sáng hả? Chuyện này hơi quá đáng rồi đó".
Tuy tôi hoàn toàn không muốn, nhưng dưới sự hối thúc của Bạch Tố vẫn mặc quần áo đàng hoàn.
Tôi và Bạch Tố lái xe đến chỗ của Lưu Lệ Linh. Lúc chúng tôi đến nơi là khoảng nửa tiếng sau cú điện thoại, sau khi bấm chuông thì Lưu Lệ Linh ra mở cửa. Cả người nàng mặc trang phục lộng lẫy, dĩ nhiên bộ trang phục lộng lẫy đó đã trở nên vô cùng lộn xộn, xem ra sau khi bọn họ trở về từ một buổi tiệc tùng nào đó vẫn luôn uống rượu, chưa từng ngừng lại. Tôi vừa vào trong, người mở cửa Lưu Lệ Linh bước chân loạng choạng trỏ vào một tấm thảm ở phòng khách, nói:
"Hắn gục ở đây!".
Bạch Tố đi đến dìu nàng ấy, hỏi:
"Ai gục ở chỗ đó cơ?".
Dương Lập Quần bắt đầu cười ha hả, đáp:
"Còn ai nữa? Đương nhiên là Hồ Hiệp Thành đã gục ở chỗ đó".
Tôi nghe thấy không khỏi nổi nóng, nói:
"Dương Lập Quần, tuy anh thoát được sự chế tài của pháp luật nhưng đó cũng không phải chuyện gì vẻ vang vui sướng cho cam".
Dương Lập Quần nghe xong liền lao đến chỗ tôi, trừng mắt nói:
"Tại sao lại không vui? Quá vui nữa là đằng khác. Một nhát, hai nhát, ba nhát,... quá vui sướng, quá...".
Tôi thấy anh ta quả thực đã say đến không thể nói chuyện lý lẽ được nữa, đối phó với loại sâu rượu này cách tốt nhất là phải khiến cho anh ta tỉnh táo trở lại. Thế là tôi không nói gì, nắm lấy cánh tay anh ta lôi vào phòng tắm, vặn vòi nước xối lên mặt anh ta.
Mới đầu Dương Lập Quần cứ ra sức giãy giụa nhưng tôi nhấn mạnh đầu anh ta, anh ta la hét, hét được một lúc bỗng nhiên anh ta nói:
"Dù các ngươi có dìm chết ta, ta cũng không nói đâu!".
Bỗng nhiên anh ta nói ra câu đó khiến cho tôi giật mình, vội buông tay ra, Dương Lập Quần ngồi dậy, trong chớp mắt nhìn sang tôi. Anh ta dùng loại ánh mắt ấy nhìn tôi có hơi đáng sợ, sợ rằng trong đôi mắt đang nhìn tôi ấy tôi không phải là tôi nữa, mà là một người kì lạ nào đó, chẳng hạn như "lão Lương". Tôi không kềm được, hỏi:
"Ngài nhận ra tôi không?".
Tuy miệng Dương Lập Quần vẫn nói chuyện lớn tiếng, thế nhưng sau khi bị dội nước lạnh rõ ràng đã tỉnh táo khá nhiều, đáp:
"Đương nhiên nhận ra. Ngài là Vệ Tư Lý".
Tôi nghe anh ta nói thế mới cảm thấy nhẹ nhõm, tôi vừa lay người anh ta vừa nói:
"Ngài say rồi, mau lên giường ngủ đi!".
Dương Lập Quần không để ý đến tôi, kêu lớn:
"Lệ Linh! Lệ Linh!".
Lưu Lệ Linh trong phòng khách cũng lớn tiếng đáp lời, Dương Lập Quần muốn đi ra ngoài, tôi đành dìu anh ta ra. Đến phòng khách, tôi đẩy anh ta ngã xuống sô pha, anh ta lập tức bật dậy, tôi lại đẩy anh ta ngồi xuống, cứ thế ba bốn lần anh ta mới ngoan ngoãn ngồi yên, trỏ vào Lưu Lệ Linh, nói:
"Kể cho họ nghe chuyện mà chúng ta đã nghe được hôm nay".
Lưu Lệ Linh kêu lên:
"Đừng... kể!".
Dương Lập Quần nói:
"Anh muốn kể. Hôm nay chúng tôi đã tham dự một buổi tiệc, có người đã kể một câu chuyện rất thú vị".
Tôi và Bạch Tố liếc mắt nhìn nhau, cùng cười gượng. Phải nghe người say kể chuyện là việc hết sức nhàm chán.
Trong lúc tôi đang nghĩ cách làm sao để từ chối rồi nhanh chóng rời khỏi bọn họ, Lưu Lệ Linh đột ngột kêu lên, nói:
"Đừng kể, không có gì thú vị cả, không phải câu chuyện gì cả".
Vẻ mặt của Lưu Lệ Linh cực kì nghiêm túc, dường như câu chuyện mà Dương Lập Quần muốn kể can hệ rất lớn đến nàng.
Vẻ mặt của Lưu Lệ Linh chẳng những nghiêm túc mà còn có một loại sốt ruột đến cực độ. Tôi cảm thấy kì lạ, Bạch Tố cũng nhận ra sắc mặt của Lưu Lệ Linh rất khác thường, vội nói:
"Thôi được rồi, đừng kể. Chuyện của người khác có gì hay ho đâu sao phải nghe!".
Cân nhắc tình cảm giữa Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh mà nói, vốn dĩ tuyệt đối sẽ không vì những chuyện vụn vặt mà cãi vã, ấy thế mà lúc này tình hình quả thực vô cùng khác thường, chỉ cảm thấy một bầu không khí cực kì quỷ quái, thật sự câu chữ khó có thể miêu tả ra được, cảm thấy tất cả những chuyện hoàn toàn không nên xảy ra đều đã xảy ra rồi, hơn nữa chuyện xảy ra đột ngột, nhanh đến nổi không thể ngăn cản, biết rằng chuyện này không thể xảy ra nhưng đến khi xảy ra lại không ai có khả năng ngăn được nó.
Dương Lập Quần vốn là đã bị tôi ép buộc ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng lúc này sau khi nghe được Lưu Lệ Linh nói thế liền bật dậy, dáng vẻ chẳng những bướng bỉnh mà còn vô cùng hung ác, nói:
"Anh nhất định phải kể!".
Lúc anh ta nói câu này, giọng anh ta cực kì sắc bén, nhìn chằm chằm vào Lưu Lệ Linh giống như kẻ thù lâu năm.
Cơ thể Lưu Lệ Linh bỗng nhiên run rẩy dữ dội, nói:
"Anh dám kể sao? Anh dám kể sao?".
Dương Lập Quần nở nụ cười, đáp:
"Tại sao lại không dám? Không chỉ dám, mà là nhất định phải kể ra!".
Tôi và Bạch Tố nhìn tình cảnh càng lúc càng tệ đi, tôi liền lên tiếng trước:
"Thôi được rồi, tôi vốn không muốn nghe".
Thái độ của Dương Lập Quần cực kì quái gỡ, nhìn tôi chằm chằm mà lạnh lùng thốt lên:
"Ngài nhất định phải nghe, hơn nữa ngài nhất định có hứng thú nghe".
Bạch Tố đáp:
"Không, chúng tôi không có hứng thú, Lệ Linh cũng không muốn ngài kể. Ngài mau chóng đi ngủ đi, ngài say rồi".
Bạch Tố vừa dứt lời liền ra hiệu với tôi bằng ánh mắt, rồi lại dùng tay ra dấu. Tôi hiểu ý của Bạch Tố là muốn tôi đánh Dương Lập Quần ngất xỉu, chấm dứt cuộc cãi vã này, đợi ngày mai tỉnh rượu rồi sẽ không có việc gì nữa.
Tôi lập tức hiểu ra, tay đã vung lên. Tôi là người luyện võ, muốn đánh mạnh một người đến bất tỉnh vài tiếng đồng hồ là chuyện nhỏ. Nhưng mà đang lúc tôi vừa vung tay lên Dương Lập Quần đã xoay người lại kêu lên rằng:
"Người phụ nữ đó đi vào địa phận tỉnh Sơn Đông, mang theo tiền bạc bắt đầu kinh doanh, tầm nhìn độc đáo...".
Ban đầu khi anh ta nói đến đây thì tôi đã có thể đánh anh ta, nhưng lời nói của anh ta khiến tay của tôi đột ngột dừng lại. Trong lời nói gấp gáp của Dương Lập Quần có đề cập đến "người phụ nữ", "đến Sơn Đông", "mang theo tiền bạc", những câu này đều khiến cho tôi cảm thấy sốc. Người phụ nữ anh ta nhắc đến là ai?
Tôi lập tức nhìn sang Bạch Tố, Bạch Tố cũng đang mang vẻ mặt cực kì ngờ vực. Tôi tạm thời không đánh anh ta, lúc này Lưu Lệ Linh cũng xoay người lao đến, vươn tay ra tát về phía Dương Lập Quần.
Vừa nãy tôi đã nói rồi, chuyện xảy ra mang theo toàn bộ bầu không khí cực kì quỷ quái, không chuyện nào có thể lường trước được, vả lại còn xảy ra nhanh như gió bão mưa rào, như tuyết rơi sấm giật, khiến cho người ta không kịp nảy sinh ý nghĩ đề phòng.
Bỗng nhiên Lưu Lệ Linh trở nên hung dữ nhảy dựng lên tát Dương Lập Quần một bạt tai, ai mà đoán được chuyện này?
Tôi đứng ngay cạnh Dương Lập Quần nhưng khi tôi muốn ngăn bàn tay của Lưu Lệ Linh thì cũng đã muộn, "chát" một tiếng, Dương Lập Quần đã ăn một bạt tai đau điếng, sau khi bị tát liền hét to, cơ thể lùi về sau một bước, nói:
"Anh muốn kể, anh muốn kể. Dù em đánh anh chết thì anh cũng muốn kể! Người phụ nữ kia kinh doanh địa ốc rồi phát tài, không rõ lai lịch của bà ta, căn bản cũng không biết bà ta họ gì, trước giờ chưa từng lập gia đình, chỉ nhận vài đứa con nuôi. Bà ta là Thúy lão phu nhân rất nổi tiếng".
Dương Lập Quần nói một hơi đến đây mới ngừng lại.
Tôi và Bạch Tố không khỏi sững sờ. Cái tên "Thúy lão phu nhân" này chúng tôi không lạ lẫm gì, bà ấy là một nhân vật truyền kỳ đã chết rất nhiều năm, rất nhiều tài sản toàn bộ đều là của bà ấy. Bà ấy có vài người con nuôi cũng là những người giàu có vô cùng nổi tiếng, có người đã qua đời, có người vẫn còn sống nhưng tuổi tác đã khá cao.
Tại sao Dương Lập Quần bỗng nhiên lại kể chuyện của "Thúy lão phu nhân"? Quả thực khiến cho người ta không thể hiểu nổi.
Lưu Lệ Linh cay nghiệt nói:
"Anh còn nói nữa!".
Dương Lập Quần cười, vẻ tươi cười cực kì quỷ dị, đáp:
"Anh đương nhiên muốn nói, bởi vì anh biết Thúy lão phu nhân này".
Lưu Lệ Linh quay sang chúng tôi, giọng the thé:
"Ngài nghe rồi đó, anh ấy đang nói bậy nói bạ gì kia? Lúc bà cụ này qua đời anh ấy vẫn chưa được sinh ra, thế mà anh ấy lại bảo quen biết bà ấy!".
Dương Lập Quần xoay người bắt đầu gào rú, nói:
"Anh quen biết bà ấy".
Tôi vội nói:
"Ngài có quen biết bà ấy thì cũng không cần phải gào lên như thế. Nhưng mà ngài không có khả năng quen biết bà ấy".
Dương Lập Quần nghiêng về phía tôi, mùi rượu gay mũi, giảm thấp âm lượng, vẻ mặt càng thêm quỷ dị hết mức, nói:
"Tôi biết bà ta! Bà ta mang theo bốn trăm lượng vàng và một ít châu báu đến Sơn Đông, nhờ số vốn đó mà phát tài, ai cũng tôn kính gọi bà ta là Thúy lão phu nhân, không kẻ nào ngờ rằng bà ta vốn là một chiếc giày rách!".
Dương Lập Quần nói mấy câu này vô cùng gấp gáp, quả thực không cách nào ngắt lời anh ta.
Tôi chỉ nghe được một nửa đã hoàn toàn ngây dại.
Dương Lập Quần đang nhắc đến chính là Thúy Liên! "Thúy lão phu nhân" chính là Thúy Liên.
Tôi cũng biết rõ tại sao Lưu Lệ Linh nhất định không cho Dương Lập Quần kể ra, bởi vì nàng ta cũng biết Thúy lão phu nhân chính là Thúy Liên. Năm đó Thúy Liên rời bỏ quê hương không biết kết cục như thế nào, hóa ra ả ta đã xuôi về phương nam, đến nơi này kinh doanh địa ốc, trở thành nhân vật hiển hách.
Lưu Lệ Linh đương nhiên biết rõ kiếp trước mình là Thúy Liên, nên nàng mới không muốn cho Dương Lập Quần kể.
Trong tình hình này tôi và Bạch Tố thật sự sững sờ, tôi vội nói:
"Chuyện này có gì mà thú vị chứ, vốn dĩ có rất nhiều những nhân vật truyền kỳ thế này. Có một người giàu có xuất thân là tay lái đò nữa kia".
Dương Lập Quần bắt đầu cười khanh khách, nói:
"Cái người Thúy lão phu nhân này phát tài rồi, ai ai cũng kính trọng bà ta, nào có ai biết rõ thì ra bà ta là một kỹ nữ chứ?".
Giọng Lưu Lệ Linh bén nhọn, hỏi:
"Sao anh biết bà ấy là kỹ nữ?".
Dương Lập Quần đáp:
"Anh biết rõ! Anh biết rất rõ, anh quen biết bà ta, anh biết bà ta là một ả kỹ nữ không biết xấu hổ...".
Tôi không đợi anh ta nói thêm gì nữa liền lôi mạnh anh ta sang một bên, nói vào tai anh ta: "Dương Lập Quần, nếu ngài còn nói nữa Lưu Lệ Linh sẽ nghĩ ngài bị bệnh tâm thần đấy. Ngài đang tiết lộ ra chuyện kiếp trước, là bí mật mà ngài phải tuyệt đối giữ kín, nếu không Lưu Lệ Linh sẽ rời bỏ ngài".
Lời của tôi rất đanh thép, Dương Lập Quần sững sốt, đầu óc có vẻ đã tỉnh táo hơn, anh ta lập tức hỏi tôi:
"Tại sao Lệ Linh lại không cho tôi kể? Tại sao lúc có người nhắc đến Thúy lão phu nhân trong bữa tiệc cô ấy cũng thất thố không cho người ta nhắc đến?".
Tôi hiểu rõ việc này rất khó giải thích, mà tôi lại không thể nói cho anh ta hiểu hành động của Lưu Lệ Linh. Tôi trông thấy cô nàng đang nốc rượu ừng ực, Bạch Tố cố gắng ngăn nàng ta tiếp tục điên cuồng uống tiếp nhưng bất thành. Lưu Lệ Linh đã say khướt, sau khi ném mạnh chai rượu đi liền ngã lên ghế sô pha.
Tôi lôi Dương Lập Quần đến, Dương Lập Quần lẩm bẩm:
"Tôi biết bà ta, bà ta là ả kỹ nữ, chính là bà ta! Chính là bà ta!".
Tôi giúp Dương Lập Quần tiến vào phòng ngủ, đặt anh ta nằm trên giường, Dương Lập Quần lại lẩm bẩm thêm một lúc rồi mới ngừng hẳn. Tôi quay về phòng khách, cười gượng với Bạch Tố, hỏi:
"Chúng ta phải làm sao đây?".
Bạch Tố đáp:
"Em thấy phải ở lại đây với bọn họ thôi".
Lúc này tôi liền ra một quyết định, nói:
"Thôi mặc kệ họ đi".
Tôi không rõ nếu như chúng tôi làm theo ý của Bạch Tố mà ở lại với bọn họ thì về sau kết quả của câu chuyện sẽ như thế nào, đó là điều không thể đoán được. Nhưng rốt cuộc, vào lúc đó Bạch Tố đã làm theo ý của tôi, khiến cho ngày hôm sau xảy ra sự việc rất đáng sợ. Nếu chúng tôi chịu ở lại thì sự việc đáng sợ ấy có khi nào sẽ không xảy ra hay không? Tôi không biết. Tôi cũng không biết trường hợp nếu chúng tôi ở lại, có khi nào chuyện đáng sợ ấy vẫn sẽ xảy ra hay không.
Chuyện tương lai hoàn toàn không thể nào đoán biết trước được, chuyện tương lai bị ảnh hưởng bởi đủ loại nhân tố thiên biến vạn hóa, hoàn toàn là một cuộc tìm kiếm không thể nào tìm ra đáp án.
Về sau tôi và Bạch Tố đã thảo luận lại về sự phát triển và kết quả của câu chuyện đều có lời giải thích giống nhau.
Lại nói, vào lúc ấy Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh đã say thành như thế, dù chúng tôi có ở lại cũng có tác dụng gì đâu? Đương nhiên đành phải về thôi.
Lúc tôi và Bạch Tố rời khỏi nhà Lưu Lệ Linh, vừa mới đóng cửa đã nghe thấy tiếng Dương Lập Quần tức giận kêu lên kì quái, tiếp đến là âm thanh vật nặng va chạm nặng nề.
Bạch Tố lập tức nhìn tôi mà không nói gì, chỉ có ánh mắt của nàng mang vẻ dò hỏi. Tôi vươn tay trỏ vào thang máy, tỏ vẻ nên đi thì hơn.
Sau khi Bạch Tố nhìn thấy thái độ của tôi thì có hơi ngạc nhiên, nhưng nàng cũng không lộ ralver gì, cùng tôi tiến vào thang máy.
Sau này chúng tôi đã thảo luận về thái độ của tôi vào đêm hôm đó.
Tự bản thân mình cũng cho rằng, lúc ấy cứ nhất quyết muốn rời đi không chịu ở lại, tình huống ấy không giống tính cách của tôi, Bạch Tố đã cảm thấy kì lạ rồi.
Mà lúc ấy Bạch Tố đã cảm thấy kì lạ chứ còn tôi thì mãi đến sau này mới cảm thấy hành động của mình kì lạ, vào lúc đó tôi cảm thấy rất hợp lý, tuyệt đối không có gì không đúng, lại càng hoàn toàn không cân nhắc đến hậu quả sẽ ra sao.
Cảm giác lúc ấy căn cứ vào đâu mà lại nảy sinh, đến bây giờ dù chuyện đã qua lâu rồi nhưng tôi vẫn không rõ. Chỉ đến khi cực kì lâu về sau khi tôi và Giản Vân nhắc về chuyện của Dương Lập Quần, nhà tâm lý học này mới đưa ra một lời giải thích, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ thái độ lắng nghe và vẫn không tin tưởng.
Về phần Giản Vân đã giải thích như thế nào tôi sẽ tỉ mỉ kể lại sau, cho dù có nói ra ngay tại đoạn này cũng không có ý nghĩa. Bởi vì xét theo thứ tự phát sinh của sự việc phải tường thuật lại khi chúng tôi rời khỏi đó, Lưu Lệ Linh và Dương Lập Quần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trước đã.
Sau khi tôi và Bạch Tố rời khỏi nhà Lưu Lệ Linh, Bạch Tố lái xe về nhà. Theo lời Bạch Tố, trên đường về nhà thái độ của tôi vô cùng nhẹ nhõm, không ngừng run đùi trong xe, huýt sáo, thậm chí còn ngân nga hát, giống như thể tôi đã giải quyết xong một khúc mắc nhiều năm trong lòng. Bạch Tố đã vừa lái xe vừa dùng ánh mắt kì lạ nhìn tôi, ấy thế mà tôi chưa từng để ý đến.
Về đến nhà tôi không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Tuy nằm trên giường nhưng hai tay nâng sau đầu, hai mắt mở thao láo, tận lúc Bạch Tố lớn tiếng quát lên hỏi:
"Rốt cuộc anh đang nghĩ gì thế?".
Theo lời nàng kể, nàng phải hỏi đến ba lần thì tôi mới có phản ứng.
Tôi xoay người sang như vừa mới tỉnh mộng, đáp:
"Không có gì, anh có nghĩ gì đâu".
Tôi vừa trả lời vừa trông thấy thái độ cực kì nghi hoặc của Bạch Tố. Tôi mỉm cười, nói:
"Thật đấy, anh không nghĩ gì cả".
Bạch Tố thở dài, nói:
"Em hơi lo...".
Tôi xua tay, nói:
"Lo cái gì chứ? Lo Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh cãi nhau, sau đó sẽ...".
Vẻ mặt Bạch Tố càng thêm lo lắng, nói:
"Nếu như bọn họ xảy ra xung đột, vậy... Xét theo vấn đề dây mơ rễ má của họ ở kiếp trước, có thể nào... có thể nào...".
Tôi gượng cười, nói:
"Chúng ta cũng không thể nào giám sát bọn họ suốt 24 tiếng, đúng không? Đành phải mặc kệ họ đi".
Bạch Tố thở dài, không nói thêm gì nữa mà nằm xuống rồi tắt đèn, dưới ánh trăng mờ ảo tôi thiếp đi. Không biết ngủ bao lâu, trong cảm giác của mình tôi chỉ thấy nó như là khoảnh khắc rất ngắn ngủi thì điện thoại ở đầu giường bỗng nhiên reo ầm lên như có người giẫm lên cái đuôi.
Tôi bật dậy, mở to mắt, kềm không nổi mà văng tục. Bạch Tố cũng bị đánh thức, xoa xoa mắt, tôi để ý ngoài cửa sổ đã có ánh sáng của nắng mai, chắc là mới hửng sáng thôi.
Tôi vừa chửi rủa vừa nhấc điện thoại, nói với Bạch Tố:
"Nếu lại là hai kẻ khốn kia gọi anh sẽ không khách sáo với bọn họ đâu!".
Hai kẻ khốn mà tôi nói ám chỉ Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh.
Bạch Tố ra hiệu bảo tôi mau nghe điện thoại, tôi lớn tiếng nói vào ống nghe:
"A lô?".
Âm thanh trong điện thoại không thuộc về bất kì ai trong hai kẻ khốn kia mà là giọng nói gấp gáp của một người đàn ông luôn miệng xin lỗi, sau đó mới nói:
"Vệ tiên sinh, tôi là Huỳnh Đường!".
Tôi sững sốt, gã Huỳnh Đường viên cảnh sát cấp cao!
Tôi hít vào một hơi, hỏi:
"Huỳnh Đường à, bây giờ mấy giờ rồi?".
Huỳnh Đường nói:
"6 giờ 12 phút sáng. Thành thật xin lỗi ngài, tôi không thể không tìm ngài. Xin mời ngài đến đây một lát, vốn dĩ đây là chuyện không nên do tôi xử lý, lại càng không nên làm phiền đến ngài, nhưng mà một trong những đương sự của vụ việc là người quen của chúng ta...".
Anh ta nói đến đây đã khiến tôi sốt ruột hét lớn, bảo:
"Nói nhanh lên, đừng vòng vo nữa!".
Huỳnh Đường "vâng vâng" liên hồi rồi mới nói:
"Chuyện là thế này, Dương Lập Quần lái xe tông chết người rồi".
Tôi nghe thấy liền kêu lên a một tiếng, Bạch Tố cũng đã nghe thấy, hai tay che mặt.
Trong nháy mắt ý nghĩ của tôi và Bạch Tố đều giống như nhau.
Chuyện bất hạnh rốt cuộc đã xảy ra.
Dương Lập Quần báo thù chuyện kiếp trước, anh ta không dùng dao đâm Lưu Lệ Linh mà là dùng xe tông chết nàng ấy.
Khi nghĩ đến chuyện này, tôi há hốc mồm, ngoại trừ phát ra âm thanh a a thì không nói nổi thành lời nữa.
Huỳnh Đường nói tiếp:
"Kì lạ là người bị Dương Lập Quần tông chết... cô gái ấy...".
Tôi rên rỉ, nói:
"Lưu Lệ Linh!".
Huỳnh Đường nghe tôi nói ra cái tên Lưu Lệ Linh thì có hơi ngây người rồi mới bảo:
"Tại sao lại là Lưu tiểu thư? Không, không phải cô ấy".
Tôi lắc mạnh đầu, kéo tay đang che mặt của Bạch Tố xuống, nói:
"Không phải Lưu Lệ Linh thì là ai?".
Huỳnh Đường đáp:
"Là Khổng Ngọc Trinh, vợ của Dương Lập Quần".
Khi tôi nghe nói Dương Lập Quần đã giết người (tông chết người cũng là giết người), mà người bị giết còn là phụ nữ, suy nghĩ trong đầu tôi đó là người phụ nữ ấy nhất định là Lưu Lệ Linh. Tâm trạng của tôi là loại cảm giác đã biết trước, tấn bi kịch đang chờ đợi rốt cuộc đã xảy ra, tuy ngạc nhiên, khổ sở nhưng còn có một loại cảm giác bất lực.
Ấy thế mà lúc này Huỳnh Đường lại nói ra tên người phụ nữ bị tông chết lại là Khổng Ngọc Trinh, vợ của Dương Lập Quần! Quả thật khiến cho tôi cực kì không thể ngờ đến. Tôi ngạc nhiên đến mức ngoài kêu lên a một tiếng thì không thể thốt nên lời nổi.
Huỳnh Đường trong điện thoại liên tục gọi ê này vài lần, hỏi:
"Ngài có đang nghe không đấy?".
Tôi giống như vận động viên vừa hoàn thành một cuộc chạy marathon, vừa thở phì phò vừa dùng giọng nói yếu ớt đáp:
"Có, tôi nghe rồi. Dương Lập Quần tông chết Khổng Ngọc Trinh, vợ của anh ta".
Huỳnh Đường dường như bị lời nói của tôi làm cho sững sốt, nói:
"Vệ tiên sinh, theo cách nói của ngài có vẻ giống như Dương Lập Quần cố ý mưu sát vợ anh ta vậy".
Giọng tôi vẫn yếu ớt, hỏi:
"Không phải thế ư?".
Huỳnh Đường hơi do dự rồi mới nói:
"Có người đã chứng kiến. Theo như lời khai của nhân chứng, rất khó để kết luận là mưu sát, hẳn là tai nạn mà thôi".
Tôi và Bạch Tố nhìn nhau, trong một lúc suy nghĩ cực kì rối rắm. Tôi và Dương Lập Quần chia tay không lâu, nhiều lắm chỉ 2 tiếng đồng hồ thôi, vào lúc chia tay Dương Lập Quần đã say mèm, sao anh ta có thể lái xe ra ngoài rồi tông chết Khổng Ngọc Trinh được chứ? Còn Khổng Ngọc Trinh mới sáng tinh mơ sao lại không ở nhà ngủ mà còn đi ngoài đường? Thật khó mà tin nổi!
Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói:
"Nếu chỉ là một vụ tai nạn giao thông bình thường, tuy là người chồng tông chết người vợ có khiến cho người khác cảm thấy nghi ngờ đi chăng nữa, thì cũng đâu cần phải báo cho tôi biết làm gì? Anh cũng đâu cần phải xử lí việc này!".
Huỳnh Đường đáp:
"Vốn là thế, nhưng mà sau khi xảy ra tai nạn Dương Lập Quần đã tự nhốt mình trong xe không chịu ra ngoài!".
Tôi hơi nổi cáu, nói:
"Có thể cạy cửa lôi anh ta ra mà".
Huỳnh Đường gượng cười nói:
"Loại xe mà anh ta dùng không thể cạy cửa xe được, nếu muốn anh ta ra ngoài chỉ có thể dùng cưa điện, nhưng mà chúng tôi không muốn làm như thế nên mới nhờ tới ngài".
Tôi vừa mặc quần áo vừa nói:
"Được rồi, ở đâu thế? Tôi lập tức đến ngay".
Huỳnh Đường tức thì nói địa chỉ cho tôi biết. Tôi vừa nghe xong liền đần người ra, nơi đó là một chỗ khá sầm uất trong nội thành, gần một nhà hát, cách nhà của cả Lưu Lệ Linh và Dương Lập Quần tương đối xa. Tôi chẳng những không nghĩ ra nổi lý do tại sao Dương Lập Quần lại đến nơi đó mà còn không hiểu nổi tại sao mới sáng tinh mơ Khổng Ngọc Trinh cũng xuất hiện ở chỗ đó.
Tôi lại nói thêm một câu lập tức đến ngay rồi để điện thoại xuống, dùng tốc độ nhanh nhất có thể mặc quần áo vào, sau đó ra dấu ý bảo Bạch Tố ở nhà đợi tôi rồi vội vàng rời khỏi nhà.
Khi tôi lái xe đến nơi xảy ra tai nạn, chỗ đó là tuyến đường giao thông huyết mạch, thế nên dù trời vẫn còn sớm nhưng giao thông đã khá đông đúc, lại còn vì vụ tai nạn mà một đoạn đường đã bị phong tỏa, vì vậy các loại xe chen chúc nhau thành một đống tương đối hỗn loạn. Vài viên cảnh sát duy trì trật tự đang yêu cầu những chiếc xe khác thay đổi tuyến đường. Xe của tôi chạy đến gần đó thì có một cảnh sát chạy ra đón, cúi người và nói lớn: "Giám đốc Huỳnh đang rất sốt ruột. Vệ tiên sinh, xin ngài mau chóng đến đó".
Tôi gật đầu, lái xe chạy nhanh về phía trước, rẽ vào một khúc cua liền trông thấy xe của Dương Lập Quần.
Tôi có ấn tượng rất sâu sắc với chiếc xe đó. Nên nói là xe của Lưu Lệ Linh thì đúng hơn. Vào hôm đó, Lưu Lệ Linh vì lái chiếc xe này mới quen biết được Dương Lập Quần.
Tôi nhìn thấy trong xe có một người hai tay ôm đầu, cuộn tròn trên ghế lái, mà bên cạnh chiếc xe có mấy vị cảnh sát đang dùng những dụng cụ khác nhau cố gắng mở cửa xe.
Huỳnh Đường trông thấy tôi liền vội vàng chạy đến. Tôi trỏ vào những người đang đứng cạnh chiếc xe, nói:
"Anh hãy bảo họ đừng lãng phí thời gian nữa, đặc điểm của loại xe thể thao này là có ổ khóa không thể mở được bằng bất cứ thứ gì khác ngoài chìa khóa của nó ra".
Huỳnh Đường gượng cười, xua tay với những người đứng bên chiếc xe, họ đều mang theo vẻ mặt giận dữ mà bỏ đi.
Tôi bước đến cạnh chiếc xe xem xét vết máu dưới đất, đầu xe có một bóng đèn đã bị đâm vỡ nát bấy, trên miểng thủy tinh của chiếc đèn vỡ có vết máu, có thể thấy được lực va chạm vào lúc ấy cực kì dữ dội. Tôi cũng chú ý nơi chiếc xe dừng lại cách trụ đèn giao thông không xa lắm, khoảng chừng 20m.
Từ vị trí đèn giao thông đến vị trí chiếc xe đang đỗ có dấu vết phanh xe cực kì rõ ràng, cho thấy nơi mà chiếc xe đã tông vào người nọ là ngay tại vị trí đèn giao thông!
Tôi nhìn ngó hoàn cảnh bốn phía rồi hạ thấp người xuống nhìn Dương Lập Quần ở trong xe. Dương Lập Quần co rúc trên ghế lái không hề động đậy, chí ít là từ lúc tôi đến đây thì anh ta vẫn không hề nhúc nhích, hai tay vẫn ôm đầu, giấu đầu phía sau bàn tay, căn bản không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh ta.
Tôi vừa nhìn anh ta vừa gõ vào cửa sổ, nhưng Dương Lập Quần vẫn không có phản ứng gì cả. Tôi thoáng cười khẩy, quay sang Huỳnh Đường nói:
"Tôi có cách đơn giản nhất để mở cửa xe rồi".
Huỳnh Đường đáp:
"Tôi hiểu, nếu làm vỡ kính xe thì mở được cửa rồi. Tuy nhiên suy cho cùng anh ta không phạm pháp, nếu chúng tôi hành động không cẩn thận sẽ làm tổn thương anh ta".
Tôi kêu lên:
"Anh ta mà không phạm pháp hả? Anh ta đã tông chết người đấy! Tông chết vợ anh ta! Anh biết rất rõ cuộc sống hôn nhân của anh ta, chừng như... chừng như...".
Tôi vốn muốn nói "chừng như là mưu sát", nhưng Huỳnh Đường đã ngăn tôi lại. Trong chớp mắt tâm trạng của tôi trở nên kích động như thế đương nhiên là có nguyên do. Mối quan hệ yêu đương của Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh đã được công khai từ lâu, Khổng Ngọc Trinh và anh ta đã dứt tình ai ai cũng biết. Xét theo mối quan hệ tế nhị như thế, nếu bảo Dương Lập Quần "trùng hợp" lái xe tông chết Khổng Ngọc Trinh, bất kể thế nào cũng là quá ư trùng hợp.
Tôi trừng mắt nhìn Huỳnh Đường, trách anh ta đã ngăn không cho tôi nói tiếp, Huỳnh Đường vội nói:
"Có đến vài nhân chứng tận mắt trông thấy rất rõ ràng, lúc ấy đèn cho người đi bộ màu đỏ, đèn cho xe là màu xanh, những người khác đều dừng lại chờ nhưng Khổng Ngọc Trinh đứng gần họ lại xông thẳng về phía trước. Mặc dù lúc đó không có xe nào khác, nhưng ngài cũng thấy rồi đó, ở đây có một khúc cua, xe của Dương Lập Quần chính là từ chỗ đó tiến đến với tốc độ tương đối cao nhưng không cao hơn luật cho phép, vừa mới rẽ vào đã tông cực kì mạnh vào Khổng Ngọc Trinh đang vượt đèn đỏ...". Huỳnh Đường nói tiếp: "Họ là những người với thân phận khác nhau. Có người bán báo, có người là quản lí một công ty, cũng có người là tài xế của ông trùm X,... vân vân, Dương Lập Quần hoàn toàn không quen biết bọn họ".
Dường như Huỳnh Đường đã đoán được việc tôi định nói Dương Lập Quần có thể đã mua chuộc nhân chứng cho nên anh ta mới giải thích trước cho tôi. Tôi sững sờ, xem ra việc này chỉ đơn giản là Khổng Ngọc Trinh không tuân thủ quy tắc giao thông mà gây nên vụ tai nạn ngoài ý muốn.
Nhưng tôi không tin là tai nạn.
Vì tôi đã biết quá nhiều.
Tôi biết kiếp trước Dương Lập Quần là Triển Đại Nghĩa.
Mà gã Dương Lập Quần kiếp trước là Triển Đại Nghĩa này đã từng dùng cách hết sức xảo quyệt để giết Hồ Hiệp Thành kiếp trước là Vương Thành.
Mà kiếp trước của Khổng Ngọc Trinh xét từ việc Dương Lập từng nhìn thấy qua cảnh tượng nàng ta cầm tẩu thuốc liền xuất hiện biển hiện dị thường, thì rất có khả năng chính là tên cầm tẩu thuốc Lương Bách Tông, một trong số những người đã ra tay hạ độc đám thương nhân và đánh đập Tiểu Triển ở xưởng dầu Nam Nghĩa.
Tôi không tin việc Dương Lập Quần tông chết Khổng Ngọc Trinh chỉ là một tai nạn.
Tôi vừa suy nghĩ vừa gõ cửa sổ xe và hét lên, nhưng gã Dương Lập Quần ở trong xe vẫn không có phản ứng. Tôi thuận tay chộp lấy một vật định đập vào cửa sổ xe.
Lúc này trong lòng tôi chỉ nghĩ đến một điều.
Tôi nghĩ cần phải ngăn chặn hành vi của Dương Lập Quần.
Hồ Hiệp Thành đã bị anh ta mưu sát một cách máu lạnh, mà Dương Lập Quần muốn giết Hồ Hiệp Thành là do kiếp trước Hồ Hiệp Thành là Vương Thành.
Chuyện kiếp trước của Vương Thành là Hồ Hiệp Thành cực kì khó mà tin nổi. Tuy rằng trước lúc Hồ Hiệp Thành chết đã từng nhắc qua, nhưng căn bản là không có bằng chứng nào thuyết phục cả. Hơn nữa, cho dù có bằng chứng đi chăng nữa, chẳng lẽ Dương Lập Quần có quyền giết Hồ Hiệp Thành sao? Tất nhiên là không.
Lúc Dương Lập Quần thẳng thắn thú nhận với tôi anh ta đã máu lạnh giết Hồ Hiệp Thành như thế nào tôi đã không chịu nổi. Thế nhưng về mặt pháp luật tôi cũng chỉ có thể nhịn.
Ấy vậy mà lúc này đây anh ta lại giết chết Khổng Ngọc Trinh, hơn nữa ngoài mặt anh ta cũng không cần phải gánh bất cứ trách nhiệm gì.
Loại chuyện như thế này nếu còn tiếp tục phát triển nữa thì ai sẽ là nạn nhân tiếp theo đây? Rất có thể sẽ đến lượt Lưu Lệ Linh, bởi vì kiếp trước Thúy Liên đã đâm Tiểu Triển một dao.
Sau Lưu Lệ Linh còn ai nữa? Ngoài Vương Thành, Lương Bách Tông, còn có một Tằng Tổ Nghiêu!
Tình trạng này bắt buộc phải dừng lại, không thể để cho Dương Lập Quần giết người bừa bãi nữa, cho dù có là để báo thù chuyện kiếp trước.
Chính vì như vậy mà tâm trạng của tôi khác với Huỳnh Đường, trước mắt tôi nhất định phải lôi Dương Lập Quần ra khỏi xe, dạy cho anh ta một bài học bắt anh ta phải dừng lại, cố gắng ngăn cản anh ta tiếp tục hành vi điên cuồng này.
Tay tôi cầm vật nọ là một cái cần trục loại nhỏ, vừa đủ để đập vỡ cửa kính. Tôi giơ cần trục lên, Huỳnh Đường vội ré lên:
"Vệ tiên sinh, chờ đã".
Tôi khựng lại. Vào lúc đó, Dương Lập Quần ở trong xe bỗng ngẩng đầu lên.
Sau khi Dương Lập Quần ngẩng lên, hai mắt trống rỗng.
Tôi rất quen với loại dáng vẻ này trong ánh mắt của anh ta. Ngày đó sau khi Hồ Hiệp Thành chết, anh ta đã ở trong phòng cho khẩu cung trong cục cảnh sát với cái dáng vẻ này suốt cả buổi. Cho nên lúc nhìn thấy anh ta lại bày ra vẻ mặt như thế càng khiến cho tôi thêm ngạc nhiên và ghê tởm. Tôi phớt lờ sự can ngăn của Huỳnh Đường, vẫn vung mạnh vật trong tay vào cửa kính. Tôi dùng lực cực kì mạnh, đập vào một phát cửa kính đã nát bấy, kính vỡ tung tóe, văng lên mặt Dương Lập Quần không ít, lập tức đã gây ra rất nhiều vết thương nhỏ.
Máu từ những vết thương đó chảy xuống từng vệt từng vệt, khiến cho khuôn mặt của anh ta trở nên rất đáng sợ.
Lúc bấy giờ anh ta giống như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng, anh ta gào lên, âm thanh the thé, sau đó vội vàng hỏi:
"Tôi đã đâm phải một người, đâm phải người rồi đúng không? Người đó đâu? Người đó đâu mất rồi?".
Anh ta vừa nói vừa ngồi thẳng dậy nhìn ra ngoài, giống như đang tìm xem người vừa bị anh ta tông trúng đang ở đâu. Huỳnh Đường lạnh lùng nói:
"Không cần nhìn nữa, người bị anh tông trúng trước khi xe cấp cứu đến nơi đã tử vong rồi".
Dương Lập Quần há hốc mồm, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Tôi nhìn anh ta chằm chằm, trông thấy vẻ mặt đó của anh ta không thể không cười chua chát, thầm nghĩ nếu Dương Lập Quần đang giả vờ giả vịt thì anh ta thực sự là diễn viên giỏi nhất thế giới.
Dương Lập Quần cực kì ngạc nhiên, lắp bắp nói:
"Tôi... người đó... có phải phụ nữ không? Cô ấy... đột nhiên xông qua đường, lúc đó rõ ràng đang là đèn xanh, tôi hoàn toàn không lường trước được để giảm tốc độ, mà cũng đã không kịp nữa, tôi tông vào cô ấy, rồi lập tức dừng xe... tôi... chuyện xảy ra bao lâu rồi? Có phải tôi... đã bị ngất không?".
Thay vào đó Dương Lập Quần liên tiếp đặt câu hỏi cho chúng tôi. Tôi thò tay vào trong mở cửa xe, đồng thời nắm lấy cánh tay lôi anh ta ra ngoài, lắc mạnh cơ thể anh ta, cáu kỉnh hỏi:
"Lúc tôi và anh chia tay nhau thì anh đã say rượu, tại sao anh lại lái xe ra ngoài?".
Đương nhiên lời nói của tôi lập tức được chứng minh, bởi vì Dương Lập Quần ngay vào thời điểm này vẫn còn nồng nặc mùi rượu, ai cũng ngửi thấy.
Dương Lập Quần bị tôi lắc mạnh phải kêu lên, nói:
"Đúng vậy, tôi đã uống rất nhiều rượu, nhưng tôi vẫn có thể lái xe, tôi không vi phạm luật giao thông chút nào cả. Là do cô ấy đột ngột lao ra, là một phụ nữ đúng không?".
Anh ta liên tục hỏi có phải người bị tông là một phụ nữ hay không, điều này khiến cho tôi cực kì nghi ngờ, nhưng vẫn không nắm được bất kì sơ hở gì của anh ta, vì vậy tôi đáp:
"Đúng thế, là một người phụ nữ. Anh có biết anh đã tông phải ai không?".
Tôi vừa hỏi xong Dương Lập Quần đột ngột run rẩy rồi quay mặt đi. Tuy anh ta lập tức quay mặt lại nhưng dáng vẻ ngạc nhiên trong một chớp mắt đó không thể nào qua mặt tôi được.
Tại sao anh ta lại ngạc nhiên khi tôi đề cập đến người đã bị anh ta tông chết? Biểu hiện của anh ta khi hỏi nhiều lần người bị tông có phải là phụ nữ hay không, là do anh ta không dám khẳng định điều đó sao?
Đối với biểu hiện của Dương Lập Quần, mối nghi hoặc trong lòng tôi thực sự đã gia tăng đến đỉnh điểm, thế nhưng tôi không có cách nào gặng hỏi được. Tôi nhìn anh ta chằm chằm, anh ta dường như đang né tránh ánh mắt của tôi. Tôi không chịu buông tha cho anh ta, dùng giọng cực kì nghiêm nghị nói:
"Người bị xe của anh tông phải lập tức tử vong là vợ của anh, Khổng Ngọc Trinh!".
Dương Lập Quần nghe tôi nói như vậy đã chịu đả kích lớn đến mức không thể diễn tả được. Tôi chưa bao giờ trông thấy qua bất kì ai hứng chịu sự khủng khiếp chỉ vì một câu nói đến mức độ này bao giờ.
Trong chớp mắt sắc mặt của anh ta trở nên xấu xí, dáng vẻ không thể tìm thấy được sự tức giận, ánh mắt đáng sợ hiện ra, miệng há to kịch liệt thở hổn hển giống như một con cá rời khỏi nước, cơ thể run rẩy dữ dội, không chỉ cơ thể anh ta run rẩy mà đến cả tóc của anh ta cũng phất phơ vì cơn run rẩy.
Lúc này anh ta lại ngồi trên ghế lái, hai tay nắm vô lăng rất chặt, dáng vẻ ấy cũng khiến cho Huỳnh Đường giật thót mà hỏi:
"Ngài làm sao thế?".
Yết hầu Dương Lập Quần phát ra âm thanh "hơ hơ", nói:
"Là thật rồi, là thật rồi".
Huỳnh Đường đáp:
"Là thật".
Tôi cần phải nói rõ về đoạn này, Dương Lập Quần nói hai lần "là thật rồi" nhưng Huỳnh Đường đã hiểu câu này giống như anh ta đang hỏi tôi "có thật không". Câu Huỳnh Đường nghe được là một câu kết thúc bằng dấu chấm hỏi.
Ba chữ kia rơi vào tai tôi lại mang một cảm giác hoàn toàn khác biệt. Tai tôi nghe thấy ba chữ "là thật rồi" của Dương Lập Quần kết thúc bằng dấu chấm than! Rõ ràng trong lòng anh ta đang ngờ hoặc một điều gì đó, mà sau khi anh ta nghe xong những lời của tôi thì mối ngờ hoặc trong lòng anh ta đã được xác nhận, cho nên anh ta mới nói như thế.
Anh ta ngờ hoặc điều gì? Những lời tôi nói đã xác nhận điều gì? Tôi không kềm được nữa mà lớn tiếng nói:
"Dương Lập Quần, rốt cuộc anh...".
Anh ta không đợi tôi nói xong đã dùng ánh mắt van xin tôi, nói:
"Đừng gấp, tôi sẽ kể rõ chi tiết cho ngài".
Mặc dù ánh mắt và lời nói của anh ta tràn ngập ý tứ cầu xin van nài nhưng tôi lúc ấy vẫn không thể chắc chắn, tôi thò đầu vào trong xe, nói nhỏ bằng giọng hung dữ:
"Nhớ kỹ, anh đã giết hai người rồi đấy!".
Dương Lập Quần nghe tôi nói thế cơ thể lại run rẩy dữ dội. Huỳnh Đường ở bên cạnh không biết tôi và Dương Lập Quần đang bàn bạc chuyện gì, anh ta nói:
"Dương tiên sinh, mời ngài ra ngoài. Ngài đã làm ách tắc tuyến đường giao thông huyết mạch ba tiếng đồng hồ rồi, không thể tiếp tục tắc thêm được nữa".
Dương Lập Quần nghe thấy Huỳnh Đường gọi anh ta liền giống như được đại xá, không ngớt lời vâng dạ. Vì tôi đứng chắn mất một bên cửa xe nên anh ta đành mở cánh cửa còn lại.
Tôi đứng thẳng dậy hỏi Huỳnh Đường:
"Hết chuyện của tôi rồi chứ?".
Huỳnh Đường luôn miệng đáp:
"Vâng, vâng".
Tôi trỏ vào những mảnh kính bị mình đập vỡ, nói:
"Sau này đừng làm phiền tôi đích thân xử lý những chuyện có thể được giải quyết bằng cách đơn giản như thế nữa".
Huỳnh Đường lại nói:
"Vâng, vâng".
Tôi rời đi, lúc đi ngang qua Dương Lập Quần tôi lại nói nhỏ, đầy hung hăng mà cảnh cáo anh ta:
"Đừng quên lời hứa lúc nãy của ngài".
Vẻ mặt Dương Lập Quần như muốn khóc òa lên. Tôi không để ý đến anh ta nữa, tự mình lên xe. Vừa chạy đến gần cổng nhà mình đã trông thấy Bạch Tố chạy ra đón. Vẻ mặt Bạch Tố hơi khác thường đi ra cổng, trỏ tay nói:
"Lưu Lệ Linh đang ở trong nhà. Cô ấy nhận được điện thoại của Dương Lập Quần, Dương Lập Quần bảo anh ta đã gây họa, tông chết vợ anh ta rồi".
Tôi hít sâu vào, cùng Bạch Tố đi vào nhà. Vừa vào tới cửa đã thấy sắc mặt Lưu Lệ Linh tái nhợt, đứng bật dậy hỏi:
"Sao rồi? Có khi nào... cảnh sát sẽ hoài nghi anh ấy mưu sát vợ không?".
Tôi rên rỉ, Hồ Hiệp Thành bị Dương Lập Quần mưu sát một cách tàn độc, tuy Lưu Lệ Linh không phải đồng phạm nhưng cô nàng đã bịa ra khẩu cung giả, khiến cho Dương Lập Quần tránh thoát khỏi sự chế tài của pháp luật. Đối với chuyện này, trong lòng tôi không thể tha thứ cho Lưu Lệ Linh. Vì thế ngay khi tôi nghe cô nàng hỏi liền không nhịn được mà nói:
"Chuyện đó còn phải xem có người nào lại giở trò thay cho anh ta nữa hay không".
Lưu Lệ Linh nghe xong sắc mặt liền trở nên xám ngoét, ngồi phịch xuống.
Bạch Tố trừng tôi.
Tôi hỏi:
"Sau khi chúng tôi rời khỏi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh ta lại lái xe ra ngoài?".
Lưu Lệ Linh lắc đầu đáp:
"Tôi không biết, tôi thật sự không biết. Căn bản là tôi không hề biết anh ấy đã ra ngoài. Tôi say đến bất tỉnh nhân sự mãi tận lúc bị cú điện thoại của anh ấy đánh thức, hiện tại đầu của tôi vẫn còn đang quay cuồng đây".
Tôi nhìn nàng ta một lúc mới nói:
"Cô thật sự không nhớ gì cả à?".
Lưu Lệ Linh đáp:
"Có nhớ một chuyện, đó là... lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau... là lần đầu tiên đó".
Tôi cúi người xuống, nói:
"Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Tôi cần phải khuyên cô, cảnh báo cho cô biết, nhanh chóng chia tay với anh ta đi! Thần kinh của anh ta có hơi không được bình thường, cô còn tiếp tục ở bên cạnh anh ta nữa sẽ rất nguy hiểm đấy!".
Lúc tôi nói ra những lời này, Bạch Tố đứng sau lưng tôi không ngừng kéo áo tôi, ý bảo tôi đừng nên nói nữa. Nhưng tôi không buồn để ý đến, vẫn nói ra cho bằng hết.
Tôi thật sự cần phải nói ra.
Năm đó ở xưởng dầu Nam Nghĩa xuất hiện tổng cộng năm người, trừ Tiểu Triển ra thì còn lại toàn là kẻ thù của Tiểu Triển. Vương Thành và Lương Bách Tông đã chết trong tay Dương Lập Quần, mà Tằng Tổ Nghiêu kiếp này đã trở thành ai căn bản là không ai biết được, đã vậy nếu Dương Lập Quần còn tiếp tục giết người, người tiếp theo ngoại trừ Lưu Lệ Linh thì còn ai vào đây nữa?
Lời cảnh báo của tôi với Lưu Lệ Linh quả thực không phải là "gợi ý", mà có nói thẳng ra cũng không thể nào hiểu rõ được.
Có lẽ là do nội dung cảnh báo của tôi quá kinh khủng, Lưu Lệ Linh dùng ánh mắt cực kì ngạc nhiên nhìn tôi, đáp:
"Không được, không được... Tôi không thể xa anh ấy, anh ấy... yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy".
Tôi không thể giữ mồm miệng mà nói:
"Cô biết rõ anh ta là một kẻ giết người máu lạnh mà cô vẫn yêu anh ta ư?".
Lưu Lệ Linh hét lên, bảo:
"Anh ấy... không có tội! Hồ Hiệp Thành là cái thá gì chứ, loại người cặn bã đó sao có thể so sánh với Lập Quần được!".
Tôi hung hăng nói:
"Anh ta đã giết vợ mình đấy! Chờ đến khi tính khí hung ác của anh ta bùng phát lần nữa, người kế tiếp sẽ là cô!".
Tôi vừa nói vừa trỏ vào Lưu Lệ Linh. Bạch Tố bên cạnh hét lên:
"Vệ, quá đáng rồi đấy!".
Tay tôi trỏ vào Lưu Lệ Linh vẫn không thu lại. Nàng nhìn qua ngón tay của tôi, cơ thể run rẩy, qua một lúc lâu nàng ta mới dần bình tĩnh lại, nói:
"Không, tôi sẽ không rời bỏ anh ấy, anh ấy nhất định cũng không rời bỏ tôi".
Tôi định nói thêm nữa thì điện thoại đột ngột vang lên, Bạch Tố đi đến nghe điện thoại rồi vẫy tay với Lưu Lệ Linh. Lưu Lệ Linh chật vật đứng dậy đi qua cầm ống nghe. Tôi và Bạch Tố đều có thể nghe thấy đầu dây bên kia truyền ra giọng của Dương Lập Quần.
Dương Lập Quần nói lớn:
"Lệ Linh, có rất nhiều người chứng kiến, có thể chứng minh hoàn toàn không phải lỗi của anh. Em yên tâm đi, anh không sao cả".
Vẻ mặt Lưu Lệ Linh cực kì kích động, nói:
"Cảm ơn trời phật, em lập tức đến đón anh".
Nàng ta nói xong liền đặt điện thoại xuống, xông ra ngoài.
Bạch Tố thở dài, nói:
"Anh cần gì phải như thế!".
Tôi cảm thấy cực kì mệt mỏi, đáp:
"Anh chỉ không muốn Dương Lập Quần giết người nữa thôi mà. Vì khúc mắc bí ẩn của kiếp trước mà giết chóc".
Bạch Tố nói:
"Chuyện lần này...".
Tôi không đợi nàng nói hết câu đã kêu lên:
"Anh không tin là tai nạn, tuyệt đối không tin. Đôi cẩu nam nữ này có nói gì đi nữa thì anh cũng không tin lấy một câu!".
Bạch Tố cười khẩy. Bộ dạng kích động của tôi rõ ràng có hơi bất thường, nàng hỏi ngược lại:
"Không tin đến mức nào?".
Tôi không buồn suy nghĩ liền thốt lên:
"Có lẽ đã được lên kế hoạch kỹ càng từ lâu rồi. Cái gì mà cùng mơ một giấc mộng gì chứ, kiếp trước gì chứ, toàn là nói bậy! Mục đích chỉ để giết Hồ Hiệp Thành và Khổng Ngọc Trinh, khiến cho bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật mà thôi!".
Vẻ mặt Bạch Tố kinh ngạc nói:
"Anh võ đoán rồi. Hai người họ quen biết ngay trước cổng nhà chúng ta, Dương Lập Quần lại từng vượt vạn dặm đi tìm giấc mộng của mình nữa đấy".
Tôi vẫn đang rất kích động, huơ tay nói:
"Ai biết được! Có lẽ cũng là do bọn họ sắp đặt sẵn cả rồi".
Bạch Tố quả quyết nói:
"Không thể nào".
Tôi trừng mắt nói:
"Mặc kệ ra sao, anh không tin bọn họ. Anh cũng muốn ngăn cản Dương Lập Quần tiếp tục giết người".
Tôi vừa nói vừa định ra ngoài, Bạch Tố hỏi:
"Anh chuẩn bị đi đâu đấy?".
Tôi đã đi đến cửa, quay đầu lại nói lớn:
"Anh đi điều tra xem tại sao mới sáng tinh mơ Khổng Ngọc Trinh lại đến cái chỗ bị Dương Lập Quần tông chết".
Bạch Tố thở dài, mệt mỏi nói:
"Vệ, hình như không liên quan đến chúng ta mà đúng không?".
Giọng của tôi càng lớn hơn nữa, đáp:
"Đương nhiên là chuyện của chúng ta. Dương Lập Quần đã giết hai mạng người rồi, căn cứ vào nguyên nhân giết người, chí ít cả Lưu Lệ Linh cũng sẽ bị giết, tại sao lại không liên quan đến chúng ta được?".
Bạch Tố lại thở dài, nói bằng giọng cực nhỏ:
"Anh không nên phủ nhận những mâu thuẫn hiện tại giữa bọn họ không liên quan gì đến kiếp trước cả".
Tôi đáp:
"Anh không có chối bỏ, anh chỉ bảo Dương Lập Quần không có quyền giết người, hắn không thể viện cớ vì những mâu thuẫn của kiếp trước mà hết lần này đến lần khác đi giết người".
Tôi liên tục nhấn mạnh rằng Dương Lập Quần đã "giết người", Bạch Tố đi đến cạnh tôi, nói:
"Nếu như hôm qua chúng ta không rời đi thì Dương Lập Quần sẽ không ra ngoài, và sẽ không gây ra cái chết của Khổng Ngọc Trinh...".
Tôi nghe Bạch Tố nói mà sững sốt. Tiếp đó, chuyện chúng tôi thảo luận đã từng được đề cập qua, không cần phải nhắc lại. Chúng tôi kết luận cho dù Khổng Ngọc Trinh không chết vào sáng hôm nay đi chăng nữa thì cũng sẽ chết vì một "tai nạn" nào đó, hơn nữa cái chết của cô ấy nhất định vẫn sẽ "có quan hệ trực tiếp" với Dương Lập Quần.
"Có quan hệ trực tiếp" là cách dùng từ của Bạch Tố.
Theo như cách nói của tôi thì tôi sẽ nói Khổng Ngọc Trinh sớm muộn gì cũng sẽ bị Dương Lập Quần giết chết. Xét theo những gì đã xảy ra với Hồ Hiệp Thành và Khổng Ngọc Trinh, không nghi ngờ gì nữa, Lưu Lệ Linh cũng sẽ bị giết trong tay Dương Lập Quần, đây chính là điều mà tôi muốn dùng hết khả năng ngăn cản nó xảy ra.
Vẻ mặt Bạch Tố bất lực nhìn tôi rời đi, tôi dường như còn nghe thấy nàng lẩm bẩm:
"Đừng cố quá, có những chuyện sức người không thể cứu vãn được đâu".
Tôi không dừng lại tranh luận vấn đề này với Bạch Tố mà vẫn đi ra ngoài. Lúc này đây chuyện tôi muốn làm đó là phải điều tra nguyên nhân chính thức cái chết của Khổng Ngọc Trinh. Nếu tôi có thể chứng minh Khổng Ngọc Trinh chết là do sự sắp đặt của Dương Lập Quần, vậy sẽ có thể lôi Dương Lập Quần ra trước pháp luật. Nếu Dương Lập Quần bị chứng minh có tội, Lưu Lệ Linh sẽ không yêu anh ta nữa, vậy sẽ có thể bảo toàn tính mạng cho Lưu Lệ Linh. Nếu không, bất luận tôi có nói gì đi nữa e rằng Lưu Lệ Linh vẫn sẽ không tin, một ngày nào đó cô nàng sẽ chết trong tay Dương Lập Quần.
Tôi lái xe đến nhà Dương Lập Quần... Sau khi Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh chung sống với nhau, Khổng Ngọc Trinh đã ở lại căn nhà có khu vườn nhỏ. Ngay khi tôi đến cửa đã trông thấy một chiếc xe cảnh sát đậu bên ngoài, có một người từ bên trong đi ra. Ngay khi nhìn thấy anh ta, tôi đã kêu lên:
"Huỳnh Đường!".
Huỳnh Đường quay đầu sang, tôi dừng xe lại nhìn anh ta ngoài cửa sổ. Anh ta cũng nhìn tôi, cả hai chúng tôi đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng khi vừa nhìn nhau, chỉ trong chốc lát không hẹn mà cùng mỉm cười.
Tôi xuống xe, đi đến bên cạnh anh ta nói:
"Anh đến...".
Anh ta và tôi gần như hỏi nhau cùng một lúc. Tôi trỏ vào căn nhà, đáp:
"Tôi muốn đến đây tìm hiểu tại sao Khổng Ngọc Trinh lại đi đến chỗ xảy ra chuyện không may kia. Anh cũng đến đây vì chuyện đó à?".
Huỳnh Đường gật đầu, nói:
"Đúng thế, hơn nữa tôi đã thu được kết quả rồi".
Tôi vội hỏi:
"Dương Lập Quần hẹn gặp cô ta sao?".
Huỳnh Đường lắc đầu, đáp:
"Không phải. Người làm trong nhà cũng như người thân của Khổng Ngọc Trinh đều nói Khổng Ngọc Trinh có thói quen tản bộ vào sáng sớm, không gián đoạn ngày nào cả".
Tôi ngây ra một lúc rồi nói:
"Tản bộ mà đi đến tận khu phố sầm uất thế ư?".
Huỳnh Đường đáp:
"Đối với người khác thì kì lạ thôi, nhưng đó quả thật là thói quen của Khổng Ngọc Trinh. Cô ấy có thói quen lái xe đi lòng vòng không có mục đích, hễ dừng xe sẽ đi ngắm nghía khắp nơi, thỉnh thoảng sẽ mua thức ăn gần chợ mang về. Chúng tôi đã tìm được chiếc xe của Khổng Ngọc Trinh trong một bãi đậu xe gần nơi xảy ra tai nạn. Đây dường như chỉ đơn giản là một vụ tai nạn mà thôi".
Tôi rên rỉ nói:
"Đã là tai nạn vậy tại sao anh lại đến đây điều tra?".
Huỳnh Đường lộ ra vẻ bất lực, nói:
"Bởi vì mọi chuyện quá trùng hợp. Dương Lập Quần đã giết chết Hồ Hiệp Thành, lại giết cả Khổng Ngọc Trinh, hai người này là cản trở lớn nhất trong mối quan hệ của anh ta và Lưu Lệ Linh".
Tôi cười khẩy:
"Không chỉ có thế thôi đâu".
Huỳnh Đường trầm tư một lúc rồi nói:
"Đúng vậy. Cái chết của Hồ Hiệp Thành đã khiến chúng tôi có nghi ngờ, bây giờ Khổng Ngọc Trinh cũng chết, cho nên tôi mới đến điều tra".
Lúc trước tôi đã từng nói qua, Huỳnh Đường là một nhân vật lợi hại. Anh ta nói xong liền nhìn tôi và hỏi:
"Ngài biết không ít nội tình bên trong có đúng không?".
Tôi giữ bình tĩnh đáp:
"Nội tình? Nội tình gì chứ? Tôi cũng giống như anh, cảm thấy cái chết của Hồ Hiệp Thành và Khổng Ngọc Trinh rất có lợi đối với Dương Lập Quần, hai người bọn họ lại đồng thời chết trong tay Dương Lập Quần cho nên tôi cũng rất lấy làm nghi ngờ mà thôi".
Huỳnh Đường thở dài, nói:
"Giác quan thứ sáu nói cho tôi biết hai người kia đều là bị Dương Lập Quần mưu sát".
Tôi thầm ngạc nhiên nhưng không lộ ra trên mặt. Tuy tôi nghĩ "giác quan thứ sáu" của Huỳnh Đường rất gần với sự thật, nhưng nếu như muốn kể ra chi tiết dây mơ rễ má giữa Dương Lập Quần, Hồ Hiệp Thành và Khổng Ngọc Trinh e rằng đối với một viên cảnh sát tài giỏi khôn khéo là chuyện không thể nào tiếp nhận được, vì thế tôi vẫn không nói ra. Tôi cũng thở dài và nói:
"Đúng vậy, tiếc là không thể kết án bằng giác quan thứ sáu được".
Huỳnh Đường lộ vẻ chán nản, đáp:
"Tôi nhất định sẽ tiếp tục điều tra". Anh ta dừng một lúc rồi tiếp: "Nếu trên đời có tội ác hoàn hảo, vậy thì hai vụ án của Dương Lập Quần sẽ là ví dụ điển hình".
Tôi không biết phải nói gì, chỉ đành cười cay đắng. Ngây ra một lúc lâu, tôi mới hỏi:
"Theo như anh thấy, cái chết của Khổng Ngọc Trinh có phải hoàn toàn chỉ là vô tình không?".
Huỳnh Đường đáp:
"Xét theo tất cả chứng cứ, đây là một vụ tai nạn. Cảnh sát chúng tôi thậm chí không thể bắt giữ Dương Lập Quần được".
Tôi à lên, nói:
"Đã là như thế...". Tâm trí tôi rối bời, sau khi nói ra vài chữ tôi không biết làm sao để tiếp tục. Tôi gượng cười, nói: "Vậy tôi có thể lập tức tìm anh ta nói chuyện".
Huỳnh Đường trừng tôi, hỏi:
"Ngài muốn moi điều gì từ trong miệng anh ta? Muốn anh ta tự thừa nhận đã giết Khổng Ngọc Trinh, cố ý giết người sao?".
Tôi định đáp "đúng thế", nhưng hai chữ này vừa lên đến cổ họng lại nuốt xuống. Tôi tự rời đi. Vừa về đến nhà tôi bắt đầu tìm Dương Lập Quần, nhưng tôi chỉ biết anh ta đã cùng Lưu Lệ Linh rời khỏi cục cảnh sát, điện thoại ở nhà không ai nghe máy, văn phòng lại bảo anh ta không đi làm.
Một năm sau, tôi và Bạch Tố đã vơi bớt sự lo lắng, bởi vì tình hình của hai người họ đã như vậy thực sự không có khả năng xảy ra bi kịch gì. Mãi cho đến gần hai năm sau, vào một buổi đêm nọ điện thoại đột ngột vang lên, tôi và Bạch Tố đang ở trong mộng bất chợt bừng tỉnh, tôi nhấc điện thoại lên đã nghe thấy giọng Dương Lập Quần nói:
"Này, Vệ Tư Lý, đến uống rượu không?".
Tôi ngây người nhìn đồng hồ, đã là rạng sáng 3 giờ 43 phút. Tôi không khỏi rên rỉ, nói:
"Ông anh à, anh biết bây giờ là mấy giờ không?".
Tôi chưa kịp nghe thấy giọng Dương Lập Quần trả lời đã nghe thấy tiếng của Lưu Lệ Linh, rõ ràng cô nàng đã giật lấy ống nghe, nàng nói:
"Mặc kệ là lúc nào, mau đến đây, chúng tôi nhớ hai người".
Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh đều nói chuyện rất lớn tiếng, ngay cả Bạch Tố ở bên cạnh cũng nghe thấy lời của bọn họ. Bạch Tố thì thầm vào tai tôi:
"Xem ra hai người họ say rượu cả rồi".
Tôi gật đầu, nói vào điện thoại:
"Thành thật xin lỗi, chúng tôi không có thói quen uống rượu vào lúc rạng sáng. Chúc hai người vui vẻ".
Tôi nói xong định gác máy, thế nhưng đầu dây bên kia truyền vào tiếng thét chói tai của Lưu Lệ Linh, rằng:
"Các người nhất định phải đến. Lập Quần bảo anh ấy đã từng kể cho ngài nghe bí mật lớn nhất của chúng tôi".
Tôi lại ngẩn ra, không rõ Lưu Lệ Linh đanh ám chỉ điều gì, vì tôi biết quá nhiều bí mật của Dương Lập Quần. Tôi còn chưa kịp hỏi, giọng nói của Lưu Lệ Linh ở đầu dây bên kia đã trở nên cực kì trầm thấp và tràn ngập vẻ bí ẩn, nói:
"Chính là việc anh ấy giết Hồ Hiệp Thành, còn tôi cho khẩu cung giả".
Tôi nói:
"Chuyện đã qua rồi, không cần phải nhắc lại".
Lưu Lệ Linh nói:
"Việc này chứng minh hai người là những người bạn tốt nhất, nếu hai người không đến chúng tôi sẽ rất buồn".
Tôi vẫn còn định tiếp tục từ chối thì Bạch Tố đã cầm lấy ống nghe, lớn tiếng nói:
"Được, chúng tôi lập tức đến đó".
Nàng nói hết câu lập tức gác máy.
Tôi trách móc, kêu:
"Em điên rồi! Vào lúc này mà cùng hai kẻ say xỉn uống rượu ư?".
Bạch Tố trừng tôi:
"Anh bị làm sao vậy? Không phải chúng ta đã thống nhất sẽ tận lực quan sát cuộc sống của bọn họ càng nhiều càng tốt rồi sao? Đương nhiên phải đi".
Tôi không thể làm gì khác, làu bàu:
"Kể cả việc uống rượu với bọn họ vào 4 giờ sáng hả? Chuyện này hơi quá đáng rồi đó".
Tuy tôi hoàn toàn không muốn, nhưng dưới sự hối thúc của Bạch Tố vẫn mặc quần áo đàng hoàn.
Tôi và Bạch Tố lái xe đến chỗ của Lưu Lệ Linh. Lúc chúng tôi đến nơi là khoảng nửa tiếng sau cú điện thoại, sau khi bấm chuông thì Lưu Lệ Linh ra mở cửa. Cả người nàng mặc trang phục lộng lẫy, dĩ nhiên bộ trang phục lộng lẫy đó đã trở nên vô cùng lộn xộn, xem ra sau khi bọn họ trở về từ một buổi tiệc tùng nào đó vẫn luôn uống rượu, chưa từng ngừng lại. Tôi vừa vào trong, người mở cửa Lưu Lệ Linh bước chân loạng choạng trỏ vào một tấm thảm ở phòng khách, nói:
"Hắn gục ở đây!".
Bạch Tố đi đến dìu nàng ấy, hỏi:
"Ai gục ở chỗ đó cơ?".
Dương Lập Quần bắt đầu cười ha hả, đáp:
"Còn ai nữa? Đương nhiên là Hồ Hiệp Thành đã gục ở chỗ đó".
Tôi nghe thấy không khỏi nổi nóng, nói:
"Dương Lập Quần, tuy anh thoát được sự chế tài của pháp luật nhưng đó cũng không phải chuyện gì vẻ vang vui sướng cho cam".
Dương Lập Quần nghe xong liền lao đến chỗ tôi, trừng mắt nói:
"Tại sao lại không vui? Quá vui nữa là đằng khác. Một nhát, hai nhát, ba nhát,... quá vui sướng, quá...".
Tôi thấy anh ta quả thực đã say đến không thể nói chuyện lý lẽ được nữa, đối phó với loại sâu rượu này cách tốt nhất là phải khiến cho anh ta tỉnh táo trở lại. Thế là tôi không nói gì, nắm lấy cánh tay anh ta lôi vào phòng tắm, vặn vòi nước xối lên mặt anh ta.
Mới đầu Dương Lập Quần cứ ra sức giãy giụa nhưng tôi nhấn mạnh đầu anh ta, anh ta la hét, hét được một lúc bỗng nhiên anh ta nói:
"Dù các ngươi có dìm chết ta, ta cũng không nói đâu!".
Bỗng nhiên anh ta nói ra câu đó khiến cho tôi giật mình, vội buông tay ra, Dương Lập Quần ngồi dậy, trong chớp mắt nhìn sang tôi. Anh ta dùng loại ánh mắt ấy nhìn tôi có hơi đáng sợ, sợ rằng trong đôi mắt đang nhìn tôi ấy tôi không phải là tôi nữa, mà là một người kì lạ nào đó, chẳng hạn như "lão Lương". Tôi không kềm được, hỏi:
"Ngài nhận ra tôi không?".
Tuy miệng Dương Lập Quần vẫn nói chuyện lớn tiếng, thế nhưng sau khi bị dội nước lạnh rõ ràng đã tỉnh táo khá nhiều, đáp:
"Đương nhiên nhận ra. Ngài là Vệ Tư Lý".
Tôi nghe anh ta nói thế mới cảm thấy nhẹ nhõm, tôi vừa lay người anh ta vừa nói:
"Ngài say rồi, mau lên giường ngủ đi!".
Dương Lập Quần không để ý đến tôi, kêu lớn:
"Lệ Linh! Lệ Linh!".
Lưu Lệ Linh trong phòng khách cũng lớn tiếng đáp lời, Dương Lập Quần muốn đi ra ngoài, tôi đành dìu anh ta ra. Đến phòng khách, tôi đẩy anh ta ngã xuống sô pha, anh ta lập tức bật dậy, tôi lại đẩy anh ta ngồi xuống, cứ thế ba bốn lần anh ta mới ngoan ngoãn ngồi yên, trỏ vào Lưu Lệ Linh, nói:
"Kể cho họ nghe chuyện mà chúng ta đã nghe được hôm nay".
Lưu Lệ Linh kêu lên:
"Đừng... kể!".
Dương Lập Quần nói:
"Anh muốn kể. Hôm nay chúng tôi đã tham dự một buổi tiệc, có người đã kể một câu chuyện rất thú vị".
Tôi và Bạch Tố liếc mắt nhìn nhau, cùng cười gượng. Phải nghe người say kể chuyện là việc hết sức nhàm chán.
Trong lúc tôi đang nghĩ cách làm sao để từ chối rồi nhanh chóng rời khỏi bọn họ, Lưu Lệ Linh đột ngột kêu lên, nói:
"Đừng kể, không có gì thú vị cả, không phải câu chuyện gì cả".
Vẻ mặt của Lưu Lệ Linh cực kì nghiêm túc, dường như câu chuyện mà Dương Lập Quần muốn kể can hệ rất lớn đến nàng.
Vẻ mặt của Lưu Lệ Linh chẳng những nghiêm túc mà còn có một loại sốt ruột đến cực độ. Tôi cảm thấy kì lạ, Bạch Tố cũng nhận ra sắc mặt của Lưu Lệ Linh rất khác thường, vội nói:
"Thôi được rồi, đừng kể. Chuyện của người khác có gì hay ho đâu sao phải nghe!".
Cân nhắc tình cảm giữa Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh mà nói, vốn dĩ tuyệt đối sẽ không vì những chuyện vụn vặt mà cãi vã, ấy thế mà lúc này tình hình quả thực vô cùng khác thường, chỉ cảm thấy một bầu không khí cực kì quỷ quái, thật sự câu chữ khó có thể miêu tả ra được, cảm thấy tất cả những chuyện hoàn toàn không nên xảy ra đều đã xảy ra rồi, hơn nữa chuyện xảy ra đột ngột, nhanh đến nổi không thể ngăn cản, biết rằng chuyện này không thể xảy ra nhưng đến khi xảy ra lại không ai có khả năng ngăn được nó.
Dương Lập Quần vốn là đã bị tôi ép buộc ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng lúc này sau khi nghe được Lưu Lệ Linh nói thế liền bật dậy, dáng vẻ chẳng những bướng bỉnh mà còn vô cùng hung ác, nói:
"Anh nhất định phải kể!".
Lúc anh ta nói câu này, giọng anh ta cực kì sắc bén, nhìn chằm chằm vào Lưu Lệ Linh giống như kẻ thù lâu năm.
Cơ thể Lưu Lệ Linh bỗng nhiên run rẩy dữ dội, nói:
"Anh dám kể sao? Anh dám kể sao?".
Dương Lập Quần nở nụ cười, đáp:
"Tại sao lại không dám? Không chỉ dám, mà là nhất định phải kể ra!".
Tôi và Bạch Tố nhìn tình cảnh càng lúc càng tệ đi, tôi liền lên tiếng trước:
"Thôi được rồi, tôi vốn không muốn nghe".
Thái độ của Dương Lập Quần cực kì quái gỡ, nhìn tôi chằm chằm mà lạnh lùng thốt lên:
"Ngài nhất định phải nghe, hơn nữa ngài nhất định có hứng thú nghe".
Bạch Tố đáp:
"Không, chúng tôi không có hứng thú, Lệ Linh cũng không muốn ngài kể. Ngài mau chóng đi ngủ đi, ngài say rồi".
Bạch Tố vừa dứt lời liền ra hiệu với tôi bằng ánh mắt, rồi lại dùng tay ra dấu. Tôi hiểu ý của Bạch Tố là muốn tôi đánh Dương Lập Quần ngất xỉu, chấm dứt cuộc cãi vã này, đợi ngày mai tỉnh rượu rồi sẽ không có việc gì nữa.
Tôi lập tức hiểu ra, tay đã vung lên. Tôi là người luyện võ, muốn đánh mạnh một người đến bất tỉnh vài tiếng đồng hồ là chuyện nhỏ. Nhưng mà đang lúc tôi vừa vung tay lên Dương Lập Quần đã xoay người lại kêu lên rằng:
"Người phụ nữ đó đi vào địa phận tỉnh Sơn Đông, mang theo tiền bạc bắt đầu kinh doanh, tầm nhìn độc đáo...".
Ban đầu khi anh ta nói đến đây thì tôi đã có thể đánh anh ta, nhưng lời nói của anh ta khiến tay của tôi đột ngột dừng lại. Trong lời nói gấp gáp của Dương Lập Quần có đề cập đến "người phụ nữ", "đến Sơn Đông", "mang theo tiền bạc", những câu này đều khiến cho tôi cảm thấy sốc. Người phụ nữ anh ta nhắc đến là ai?
Tôi lập tức nhìn sang Bạch Tố, Bạch Tố cũng đang mang vẻ mặt cực kì ngờ vực. Tôi tạm thời không đánh anh ta, lúc này Lưu Lệ Linh cũng xoay người lao đến, vươn tay ra tát về phía Dương Lập Quần.
Vừa nãy tôi đã nói rồi, chuyện xảy ra mang theo toàn bộ bầu không khí cực kì quỷ quái, không chuyện nào có thể lường trước được, vả lại còn xảy ra nhanh như gió bão mưa rào, như tuyết rơi sấm giật, khiến cho người ta không kịp nảy sinh ý nghĩ đề phòng.
Bỗng nhiên Lưu Lệ Linh trở nên hung dữ nhảy dựng lên tát Dương Lập Quần một bạt tai, ai mà đoán được chuyện này?
Tôi đứng ngay cạnh Dương Lập Quần nhưng khi tôi muốn ngăn bàn tay của Lưu Lệ Linh thì cũng đã muộn, "chát" một tiếng, Dương Lập Quần đã ăn một bạt tai đau điếng, sau khi bị tát liền hét to, cơ thể lùi về sau một bước, nói:
"Anh muốn kể, anh muốn kể. Dù em đánh anh chết thì anh cũng muốn kể! Người phụ nữ kia kinh doanh địa ốc rồi phát tài, không rõ lai lịch của bà ta, căn bản cũng không biết bà ta họ gì, trước giờ chưa từng lập gia đình, chỉ nhận vài đứa con nuôi. Bà ta là Thúy lão phu nhân rất nổi tiếng".
Dương Lập Quần nói một hơi đến đây mới ngừng lại.
Tôi và Bạch Tố không khỏi sững sờ. Cái tên "Thúy lão phu nhân" này chúng tôi không lạ lẫm gì, bà ấy là một nhân vật truyền kỳ đã chết rất nhiều năm, rất nhiều tài sản toàn bộ đều là của bà ấy. Bà ấy có vài người con nuôi cũng là những người giàu có vô cùng nổi tiếng, có người đã qua đời, có người vẫn còn sống nhưng tuổi tác đã khá cao.
Tại sao Dương Lập Quần bỗng nhiên lại kể chuyện của "Thúy lão phu nhân"? Quả thực khiến cho người ta không thể hiểu nổi.
Lưu Lệ Linh cay nghiệt nói:
"Anh còn nói nữa!".
Dương Lập Quần cười, vẻ tươi cười cực kì quỷ dị, đáp:
"Anh đương nhiên muốn nói, bởi vì anh biết Thúy lão phu nhân này".
Lưu Lệ Linh quay sang chúng tôi, giọng the thé:
"Ngài nghe rồi đó, anh ấy đang nói bậy nói bạ gì kia? Lúc bà cụ này qua đời anh ấy vẫn chưa được sinh ra, thế mà anh ấy lại bảo quen biết bà ấy!".
Dương Lập Quần xoay người bắt đầu gào rú, nói:
"Anh quen biết bà ấy".
Tôi vội nói:
"Ngài có quen biết bà ấy thì cũng không cần phải gào lên như thế. Nhưng mà ngài không có khả năng quen biết bà ấy".
Dương Lập Quần nghiêng về phía tôi, mùi rượu gay mũi, giảm thấp âm lượng, vẻ mặt càng thêm quỷ dị hết mức, nói:
"Tôi biết bà ta! Bà ta mang theo bốn trăm lượng vàng và một ít châu báu đến Sơn Đông, nhờ số vốn đó mà phát tài, ai cũng tôn kính gọi bà ta là Thúy lão phu nhân, không kẻ nào ngờ rằng bà ta vốn là một chiếc giày rách!".
Dương Lập Quần nói mấy câu này vô cùng gấp gáp, quả thực không cách nào ngắt lời anh ta.
Tôi chỉ nghe được một nửa đã hoàn toàn ngây dại.
Dương Lập Quần đang nhắc đến chính là Thúy Liên! "Thúy lão phu nhân" chính là Thúy Liên.
Tôi cũng biết rõ tại sao Lưu Lệ Linh nhất định không cho Dương Lập Quần kể ra, bởi vì nàng ta cũng biết Thúy lão phu nhân chính là Thúy Liên. Năm đó Thúy Liên rời bỏ quê hương không biết kết cục như thế nào, hóa ra ả ta đã xuôi về phương nam, đến nơi này kinh doanh địa ốc, trở thành nhân vật hiển hách.
Lưu Lệ Linh đương nhiên biết rõ kiếp trước mình là Thúy Liên, nên nàng mới không muốn cho Dương Lập Quần kể.
Trong tình hình này tôi và Bạch Tố thật sự sững sờ, tôi vội nói:
"Chuyện này có gì mà thú vị chứ, vốn dĩ có rất nhiều những nhân vật truyền kỳ thế này. Có một người giàu có xuất thân là tay lái đò nữa kia".
Dương Lập Quần bắt đầu cười khanh khách, nói:
"Cái người Thúy lão phu nhân này phát tài rồi, ai ai cũng kính trọng bà ta, nào có ai biết rõ thì ra bà ta là một kỹ nữ chứ?".
Giọng Lưu Lệ Linh bén nhọn, hỏi:
"Sao anh biết bà ấy là kỹ nữ?".
Dương Lập Quần đáp:
"Anh biết rõ! Anh biết rất rõ, anh quen biết bà ta, anh biết bà ta là một ả kỹ nữ không biết xấu hổ...".
Tôi không đợi anh ta nói thêm gì nữa liền lôi mạnh anh ta sang một bên, nói vào tai anh ta: "Dương Lập Quần, nếu ngài còn nói nữa Lưu Lệ Linh sẽ nghĩ ngài bị bệnh tâm thần đấy. Ngài đang tiết lộ ra chuyện kiếp trước, là bí mật mà ngài phải tuyệt đối giữ kín, nếu không Lưu Lệ Linh sẽ rời bỏ ngài".
Lời của tôi rất đanh thép, Dương Lập Quần sững sốt, đầu óc có vẻ đã tỉnh táo hơn, anh ta lập tức hỏi tôi:
"Tại sao Lệ Linh lại không cho tôi kể? Tại sao lúc có người nhắc đến Thúy lão phu nhân trong bữa tiệc cô ấy cũng thất thố không cho người ta nhắc đến?".
Tôi hiểu rõ việc này rất khó giải thích, mà tôi lại không thể nói cho anh ta hiểu hành động của Lưu Lệ Linh. Tôi trông thấy cô nàng đang nốc rượu ừng ực, Bạch Tố cố gắng ngăn nàng ta tiếp tục điên cuồng uống tiếp nhưng bất thành. Lưu Lệ Linh đã say khướt, sau khi ném mạnh chai rượu đi liền ngã lên ghế sô pha.
Tôi lôi Dương Lập Quần đến, Dương Lập Quần lẩm bẩm:
"Tôi biết bà ta, bà ta là ả kỹ nữ, chính là bà ta! Chính là bà ta!".
Tôi giúp Dương Lập Quần tiến vào phòng ngủ, đặt anh ta nằm trên giường, Dương Lập Quần lại lẩm bẩm thêm một lúc rồi mới ngừng hẳn. Tôi quay về phòng khách, cười gượng với Bạch Tố, hỏi:
"Chúng ta phải làm sao đây?".
Bạch Tố đáp:
"Em thấy phải ở lại đây với bọn họ thôi".
Lúc này tôi liền ra một quyết định, nói:
"Thôi mặc kệ họ đi".
Tôi không rõ nếu như chúng tôi làm theo ý của Bạch Tố mà ở lại với bọn họ thì về sau kết quả của câu chuyện sẽ như thế nào, đó là điều không thể đoán được. Nhưng rốt cuộc, vào lúc đó Bạch Tố đã làm theo ý của tôi, khiến cho ngày hôm sau xảy ra sự việc rất đáng sợ. Nếu chúng tôi chịu ở lại thì sự việc đáng sợ ấy có khi nào sẽ không xảy ra hay không? Tôi không biết. Tôi cũng không biết trường hợp nếu chúng tôi ở lại, có khi nào chuyện đáng sợ ấy vẫn sẽ xảy ra hay không.
Chuyện tương lai hoàn toàn không thể nào đoán biết trước được, chuyện tương lai bị ảnh hưởng bởi đủ loại nhân tố thiên biến vạn hóa, hoàn toàn là một cuộc tìm kiếm không thể nào tìm ra đáp án.
Về sau tôi và Bạch Tố đã thảo luận lại về sự phát triển và kết quả của câu chuyện đều có lời giải thích giống nhau.
Lại nói, vào lúc ấy Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh đã say thành như thế, dù chúng tôi có ở lại cũng có tác dụng gì đâu? Đương nhiên đành phải về thôi.
Lúc tôi và Bạch Tố rời khỏi nhà Lưu Lệ Linh, vừa mới đóng cửa đã nghe thấy tiếng Dương Lập Quần tức giận kêu lên kì quái, tiếp đến là âm thanh vật nặng va chạm nặng nề.
Bạch Tố lập tức nhìn tôi mà không nói gì, chỉ có ánh mắt của nàng mang vẻ dò hỏi. Tôi vươn tay trỏ vào thang máy, tỏ vẻ nên đi thì hơn.
Sau khi Bạch Tố nhìn thấy thái độ của tôi thì có hơi ngạc nhiên, nhưng nàng cũng không lộ ralver gì, cùng tôi tiến vào thang máy.
Sau này chúng tôi đã thảo luận về thái độ của tôi vào đêm hôm đó.
Tự bản thân mình cũng cho rằng, lúc ấy cứ nhất quyết muốn rời đi không chịu ở lại, tình huống ấy không giống tính cách của tôi, Bạch Tố đã cảm thấy kì lạ rồi.
Mà lúc ấy Bạch Tố đã cảm thấy kì lạ chứ còn tôi thì mãi đến sau này mới cảm thấy hành động của mình kì lạ, vào lúc đó tôi cảm thấy rất hợp lý, tuyệt đối không có gì không đúng, lại càng hoàn toàn không cân nhắc đến hậu quả sẽ ra sao.
Cảm giác lúc ấy căn cứ vào đâu mà lại nảy sinh, đến bây giờ dù chuyện đã qua lâu rồi nhưng tôi vẫn không rõ. Chỉ đến khi cực kì lâu về sau khi tôi và Giản Vân nhắc về chuyện của Dương Lập Quần, nhà tâm lý học này mới đưa ra một lời giải thích, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ thái độ lắng nghe và vẫn không tin tưởng.
Về phần Giản Vân đã giải thích như thế nào tôi sẽ tỉ mỉ kể lại sau, cho dù có nói ra ngay tại đoạn này cũng không có ý nghĩa. Bởi vì xét theo thứ tự phát sinh của sự việc phải tường thuật lại khi chúng tôi rời khỏi đó, Lưu Lệ Linh và Dương Lập Quần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trước đã.
Sau khi tôi và Bạch Tố rời khỏi nhà Lưu Lệ Linh, Bạch Tố lái xe về nhà. Theo lời Bạch Tố, trên đường về nhà thái độ của tôi vô cùng nhẹ nhõm, không ngừng run đùi trong xe, huýt sáo, thậm chí còn ngân nga hát, giống như thể tôi đã giải quyết xong một khúc mắc nhiều năm trong lòng. Bạch Tố đã vừa lái xe vừa dùng ánh mắt kì lạ nhìn tôi, ấy thế mà tôi chưa từng để ý đến.
Về đến nhà tôi không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Tuy nằm trên giường nhưng hai tay nâng sau đầu, hai mắt mở thao láo, tận lúc Bạch Tố lớn tiếng quát lên hỏi:
"Rốt cuộc anh đang nghĩ gì thế?".
Theo lời nàng kể, nàng phải hỏi đến ba lần thì tôi mới có phản ứng.
Tôi xoay người sang như vừa mới tỉnh mộng, đáp:
"Không có gì, anh có nghĩ gì đâu".
Tôi vừa trả lời vừa trông thấy thái độ cực kì nghi hoặc của Bạch Tố. Tôi mỉm cười, nói:
"Thật đấy, anh không nghĩ gì cả".
Bạch Tố thở dài, nói:
"Em hơi lo...".
Tôi xua tay, nói:
"Lo cái gì chứ? Lo Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh cãi nhau, sau đó sẽ...".
Vẻ mặt Bạch Tố càng thêm lo lắng, nói:
"Nếu như bọn họ xảy ra xung đột, vậy... Xét theo vấn đề dây mơ rễ má của họ ở kiếp trước, có thể nào... có thể nào...".
Tôi gượng cười, nói:
"Chúng ta cũng không thể nào giám sát bọn họ suốt 24 tiếng, đúng không? Đành phải mặc kệ họ đi".
Bạch Tố thở dài, không nói thêm gì nữa mà nằm xuống rồi tắt đèn, dưới ánh trăng mờ ảo tôi thiếp đi. Không biết ngủ bao lâu, trong cảm giác của mình tôi chỉ thấy nó như là khoảnh khắc rất ngắn ngủi thì điện thoại ở đầu giường bỗng nhiên reo ầm lên như có người giẫm lên cái đuôi.
Tôi bật dậy, mở to mắt, kềm không nổi mà văng tục. Bạch Tố cũng bị đánh thức, xoa xoa mắt, tôi để ý ngoài cửa sổ đã có ánh sáng của nắng mai, chắc là mới hửng sáng thôi.
Tôi vừa chửi rủa vừa nhấc điện thoại, nói với Bạch Tố:
"Nếu lại là hai kẻ khốn kia gọi anh sẽ không khách sáo với bọn họ đâu!".
Hai kẻ khốn mà tôi nói ám chỉ Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh.
Bạch Tố ra hiệu bảo tôi mau nghe điện thoại, tôi lớn tiếng nói vào ống nghe:
"A lô?".
Âm thanh trong điện thoại không thuộc về bất kì ai trong hai kẻ khốn kia mà là giọng nói gấp gáp của một người đàn ông luôn miệng xin lỗi, sau đó mới nói:
"Vệ tiên sinh, tôi là Huỳnh Đường!".
Tôi sững sốt, gã Huỳnh Đường viên cảnh sát cấp cao!
Tôi hít vào một hơi, hỏi:
"Huỳnh Đường à, bây giờ mấy giờ rồi?".
Huỳnh Đường nói:
"6 giờ 12 phút sáng. Thành thật xin lỗi ngài, tôi không thể không tìm ngài. Xin mời ngài đến đây một lát, vốn dĩ đây là chuyện không nên do tôi xử lý, lại càng không nên làm phiền đến ngài, nhưng mà một trong những đương sự của vụ việc là người quen của chúng ta...".
Anh ta nói đến đây đã khiến tôi sốt ruột hét lớn, bảo:
"Nói nhanh lên, đừng vòng vo nữa!".
Huỳnh Đường "vâng vâng" liên hồi rồi mới nói:
"Chuyện là thế này, Dương Lập Quần lái xe tông chết người rồi".
Tôi nghe thấy liền kêu lên a một tiếng, Bạch Tố cũng đã nghe thấy, hai tay che mặt.
Trong nháy mắt ý nghĩ của tôi và Bạch Tố đều giống như nhau.
Chuyện bất hạnh rốt cuộc đã xảy ra.
Dương Lập Quần báo thù chuyện kiếp trước, anh ta không dùng dao đâm Lưu Lệ Linh mà là dùng xe tông chết nàng ấy.
Khi nghĩ đến chuyện này, tôi há hốc mồm, ngoại trừ phát ra âm thanh a a thì không nói nổi thành lời nữa.
Huỳnh Đường nói tiếp:
"Kì lạ là người bị Dương Lập Quần tông chết... cô gái ấy...".
Tôi rên rỉ, nói:
"Lưu Lệ Linh!".
Huỳnh Đường nghe tôi nói ra cái tên Lưu Lệ Linh thì có hơi ngây người rồi mới bảo:
"Tại sao lại là Lưu tiểu thư? Không, không phải cô ấy".
Tôi lắc mạnh đầu, kéo tay đang che mặt của Bạch Tố xuống, nói:
"Không phải Lưu Lệ Linh thì là ai?".
Huỳnh Đường đáp:
"Là Khổng Ngọc Trinh, vợ của Dương Lập Quần".
Khi tôi nghe nói Dương Lập Quần đã giết người (tông chết người cũng là giết người), mà người bị giết còn là phụ nữ, suy nghĩ trong đầu tôi đó là người phụ nữ ấy nhất định là Lưu Lệ Linh. Tâm trạng của tôi là loại cảm giác đã biết trước, tấn bi kịch đang chờ đợi rốt cuộc đã xảy ra, tuy ngạc nhiên, khổ sở nhưng còn có một loại cảm giác bất lực.
Ấy thế mà lúc này Huỳnh Đường lại nói ra tên người phụ nữ bị tông chết lại là Khổng Ngọc Trinh, vợ của Dương Lập Quần! Quả thật khiến cho tôi cực kì không thể ngờ đến. Tôi ngạc nhiên đến mức ngoài kêu lên a một tiếng thì không thể thốt nên lời nổi.
Huỳnh Đường trong điện thoại liên tục gọi ê này vài lần, hỏi:
"Ngài có đang nghe không đấy?".
Tôi giống như vận động viên vừa hoàn thành một cuộc chạy marathon, vừa thở phì phò vừa dùng giọng nói yếu ớt đáp:
"Có, tôi nghe rồi. Dương Lập Quần tông chết Khổng Ngọc Trinh, vợ của anh ta".
Huỳnh Đường dường như bị lời nói của tôi làm cho sững sốt, nói:
"Vệ tiên sinh, theo cách nói của ngài có vẻ giống như Dương Lập Quần cố ý mưu sát vợ anh ta vậy".
Giọng tôi vẫn yếu ớt, hỏi:
"Không phải thế ư?".
Huỳnh Đường hơi do dự rồi mới nói:
"Có người đã chứng kiến. Theo như lời khai của nhân chứng, rất khó để kết luận là mưu sát, hẳn là tai nạn mà thôi".
Tôi và Bạch Tố nhìn nhau, trong một lúc suy nghĩ cực kì rối rắm. Tôi và Dương Lập Quần chia tay không lâu, nhiều lắm chỉ 2 tiếng đồng hồ thôi, vào lúc chia tay Dương Lập Quần đã say mèm, sao anh ta có thể lái xe ra ngoài rồi tông chết Khổng Ngọc Trinh được chứ? Còn Khổng Ngọc Trinh mới sáng tinh mơ sao lại không ở nhà ngủ mà còn đi ngoài đường? Thật khó mà tin nổi!
Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói:
"Nếu chỉ là một vụ tai nạn giao thông bình thường, tuy là người chồng tông chết người vợ có khiến cho người khác cảm thấy nghi ngờ đi chăng nữa, thì cũng đâu cần phải báo cho tôi biết làm gì? Anh cũng đâu cần phải xử lí việc này!".
Huỳnh Đường đáp:
"Vốn là thế, nhưng mà sau khi xảy ra tai nạn Dương Lập Quần đã tự nhốt mình trong xe không chịu ra ngoài!".
Tôi hơi nổi cáu, nói:
"Có thể cạy cửa lôi anh ta ra mà".
Huỳnh Đường gượng cười nói:
"Loại xe mà anh ta dùng không thể cạy cửa xe được, nếu muốn anh ta ra ngoài chỉ có thể dùng cưa điện, nhưng mà chúng tôi không muốn làm như thế nên mới nhờ tới ngài".
Tôi vừa mặc quần áo vừa nói:
"Được rồi, ở đâu thế? Tôi lập tức đến ngay".
Huỳnh Đường tức thì nói địa chỉ cho tôi biết. Tôi vừa nghe xong liền đần người ra, nơi đó là một chỗ khá sầm uất trong nội thành, gần một nhà hát, cách nhà của cả Lưu Lệ Linh và Dương Lập Quần tương đối xa. Tôi chẳng những không nghĩ ra nổi lý do tại sao Dương Lập Quần lại đến nơi đó mà còn không hiểu nổi tại sao mới sáng tinh mơ Khổng Ngọc Trinh cũng xuất hiện ở chỗ đó.
Tôi lại nói thêm một câu lập tức đến ngay rồi để điện thoại xuống, dùng tốc độ nhanh nhất có thể mặc quần áo vào, sau đó ra dấu ý bảo Bạch Tố ở nhà đợi tôi rồi vội vàng rời khỏi nhà.
Khi tôi lái xe đến nơi xảy ra tai nạn, chỗ đó là tuyến đường giao thông huyết mạch, thế nên dù trời vẫn còn sớm nhưng giao thông đã khá đông đúc, lại còn vì vụ tai nạn mà một đoạn đường đã bị phong tỏa, vì vậy các loại xe chen chúc nhau thành một đống tương đối hỗn loạn. Vài viên cảnh sát duy trì trật tự đang yêu cầu những chiếc xe khác thay đổi tuyến đường. Xe của tôi chạy đến gần đó thì có một cảnh sát chạy ra đón, cúi người và nói lớn: "Giám đốc Huỳnh đang rất sốt ruột. Vệ tiên sinh, xin ngài mau chóng đến đó".
Tôi gật đầu, lái xe chạy nhanh về phía trước, rẽ vào một khúc cua liền trông thấy xe của Dương Lập Quần.
Tôi có ấn tượng rất sâu sắc với chiếc xe đó. Nên nói là xe của Lưu Lệ Linh thì đúng hơn. Vào hôm đó, Lưu Lệ Linh vì lái chiếc xe này mới quen biết được Dương Lập Quần.
Tôi nhìn thấy trong xe có một người hai tay ôm đầu, cuộn tròn trên ghế lái, mà bên cạnh chiếc xe có mấy vị cảnh sát đang dùng những dụng cụ khác nhau cố gắng mở cửa xe.
Huỳnh Đường trông thấy tôi liền vội vàng chạy đến. Tôi trỏ vào những người đang đứng cạnh chiếc xe, nói:
"Anh hãy bảo họ đừng lãng phí thời gian nữa, đặc điểm của loại xe thể thao này là có ổ khóa không thể mở được bằng bất cứ thứ gì khác ngoài chìa khóa của nó ra".
Huỳnh Đường gượng cười, xua tay với những người đứng bên chiếc xe, họ đều mang theo vẻ mặt giận dữ mà bỏ đi.
Tôi bước đến cạnh chiếc xe xem xét vết máu dưới đất, đầu xe có một bóng đèn đã bị đâm vỡ nát bấy, trên miểng thủy tinh của chiếc đèn vỡ có vết máu, có thể thấy được lực va chạm vào lúc ấy cực kì dữ dội. Tôi cũng chú ý nơi chiếc xe dừng lại cách trụ đèn giao thông không xa lắm, khoảng chừng 20m.
Từ vị trí đèn giao thông đến vị trí chiếc xe đang đỗ có dấu vết phanh xe cực kì rõ ràng, cho thấy nơi mà chiếc xe đã tông vào người nọ là ngay tại vị trí đèn giao thông!
Tôi nhìn ngó hoàn cảnh bốn phía rồi hạ thấp người xuống nhìn Dương Lập Quần ở trong xe. Dương Lập Quần co rúc trên ghế lái không hề động đậy, chí ít là từ lúc tôi đến đây thì anh ta vẫn không hề nhúc nhích, hai tay vẫn ôm đầu, giấu đầu phía sau bàn tay, căn bản không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh ta.
Tôi vừa nhìn anh ta vừa gõ vào cửa sổ, nhưng Dương Lập Quần vẫn không có phản ứng gì cả. Tôi thoáng cười khẩy, quay sang Huỳnh Đường nói:
"Tôi có cách đơn giản nhất để mở cửa xe rồi".
Huỳnh Đường đáp:
"Tôi hiểu, nếu làm vỡ kính xe thì mở được cửa rồi. Tuy nhiên suy cho cùng anh ta không phạm pháp, nếu chúng tôi hành động không cẩn thận sẽ làm tổn thương anh ta".
Tôi kêu lên:
"Anh ta mà không phạm pháp hả? Anh ta đã tông chết người đấy! Tông chết vợ anh ta! Anh biết rất rõ cuộc sống hôn nhân của anh ta, chừng như... chừng như...".
Tôi vốn muốn nói "chừng như là mưu sát", nhưng Huỳnh Đường đã ngăn tôi lại. Trong chớp mắt tâm trạng của tôi trở nên kích động như thế đương nhiên là có nguyên do. Mối quan hệ yêu đương của Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh đã được công khai từ lâu, Khổng Ngọc Trinh và anh ta đã dứt tình ai ai cũng biết. Xét theo mối quan hệ tế nhị như thế, nếu bảo Dương Lập Quần "trùng hợp" lái xe tông chết Khổng Ngọc Trinh, bất kể thế nào cũng là quá ư trùng hợp.
Tôi trừng mắt nhìn Huỳnh Đường, trách anh ta đã ngăn không cho tôi nói tiếp, Huỳnh Đường vội nói:
"Có đến vài nhân chứng tận mắt trông thấy rất rõ ràng, lúc ấy đèn cho người đi bộ màu đỏ, đèn cho xe là màu xanh, những người khác đều dừng lại chờ nhưng Khổng Ngọc Trinh đứng gần họ lại xông thẳng về phía trước. Mặc dù lúc đó không có xe nào khác, nhưng ngài cũng thấy rồi đó, ở đây có một khúc cua, xe của Dương Lập Quần chính là từ chỗ đó tiến đến với tốc độ tương đối cao nhưng không cao hơn luật cho phép, vừa mới rẽ vào đã tông cực kì mạnh vào Khổng Ngọc Trinh đang vượt đèn đỏ...". Huỳnh Đường nói tiếp: "Họ là những người với thân phận khác nhau. Có người bán báo, có người là quản lí một công ty, cũng có người là tài xế của ông trùm X,... vân vân, Dương Lập Quần hoàn toàn không quen biết bọn họ".
Dường như Huỳnh Đường đã đoán được việc tôi định nói Dương Lập Quần có thể đã mua chuộc nhân chứng cho nên anh ta mới giải thích trước cho tôi. Tôi sững sờ, xem ra việc này chỉ đơn giản là Khổng Ngọc Trinh không tuân thủ quy tắc giao thông mà gây nên vụ tai nạn ngoài ý muốn.
Nhưng tôi không tin là tai nạn.
Vì tôi đã biết quá nhiều.
Tôi biết kiếp trước Dương Lập Quần là Triển Đại Nghĩa.
Mà gã Dương Lập Quần kiếp trước là Triển Đại Nghĩa này đã từng dùng cách hết sức xảo quyệt để giết Hồ Hiệp Thành kiếp trước là Vương Thành.
Mà kiếp trước của Khổng Ngọc Trinh xét từ việc Dương Lập từng nhìn thấy qua cảnh tượng nàng ta cầm tẩu thuốc liền xuất hiện biển hiện dị thường, thì rất có khả năng chính là tên cầm tẩu thuốc Lương Bách Tông, một trong số những người đã ra tay hạ độc đám thương nhân và đánh đập Tiểu Triển ở xưởng dầu Nam Nghĩa.
Tôi không tin việc Dương Lập Quần tông chết Khổng Ngọc Trinh chỉ là một tai nạn.
Tôi vừa suy nghĩ vừa gõ cửa sổ xe và hét lên, nhưng gã Dương Lập Quần ở trong xe vẫn không có phản ứng. Tôi thuận tay chộp lấy một vật định đập vào cửa sổ xe.
Lúc này trong lòng tôi chỉ nghĩ đến một điều.
Tôi nghĩ cần phải ngăn chặn hành vi của Dương Lập Quần.
Hồ Hiệp Thành đã bị anh ta mưu sát một cách máu lạnh, mà Dương Lập Quần muốn giết Hồ Hiệp Thành là do kiếp trước Hồ Hiệp Thành là Vương Thành.
Chuyện kiếp trước của Vương Thành là Hồ Hiệp Thành cực kì khó mà tin nổi. Tuy rằng trước lúc Hồ Hiệp Thành chết đã từng nhắc qua, nhưng căn bản là không có bằng chứng nào thuyết phục cả. Hơn nữa, cho dù có bằng chứng đi chăng nữa, chẳng lẽ Dương Lập Quần có quyền giết Hồ Hiệp Thành sao? Tất nhiên là không.
Lúc Dương Lập Quần thẳng thắn thú nhận với tôi anh ta đã máu lạnh giết Hồ Hiệp Thành như thế nào tôi đã không chịu nổi. Thế nhưng về mặt pháp luật tôi cũng chỉ có thể nhịn.
Ấy vậy mà lúc này đây anh ta lại giết chết Khổng Ngọc Trinh, hơn nữa ngoài mặt anh ta cũng không cần phải gánh bất cứ trách nhiệm gì.
Loại chuyện như thế này nếu còn tiếp tục phát triển nữa thì ai sẽ là nạn nhân tiếp theo đây? Rất có thể sẽ đến lượt Lưu Lệ Linh, bởi vì kiếp trước Thúy Liên đã đâm Tiểu Triển một dao.
Sau Lưu Lệ Linh còn ai nữa? Ngoài Vương Thành, Lương Bách Tông, còn có một Tằng Tổ Nghiêu!
Tình trạng này bắt buộc phải dừng lại, không thể để cho Dương Lập Quần giết người bừa bãi nữa, cho dù có là để báo thù chuyện kiếp trước.
Chính vì như vậy mà tâm trạng của tôi khác với Huỳnh Đường, trước mắt tôi nhất định phải lôi Dương Lập Quần ra khỏi xe, dạy cho anh ta một bài học bắt anh ta phải dừng lại, cố gắng ngăn cản anh ta tiếp tục hành vi điên cuồng này.
Tay tôi cầm vật nọ là một cái cần trục loại nhỏ, vừa đủ để đập vỡ cửa kính. Tôi giơ cần trục lên, Huỳnh Đường vội ré lên:
"Vệ tiên sinh, chờ đã".
Tôi khựng lại. Vào lúc đó, Dương Lập Quần ở trong xe bỗng ngẩng đầu lên.
Sau khi Dương Lập Quần ngẩng lên, hai mắt trống rỗng.
Tôi rất quen với loại dáng vẻ này trong ánh mắt của anh ta. Ngày đó sau khi Hồ Hiệp Thành chết, anh ta đã ở trong phòng cho khẩu cung trong cục cảnh sát với cái dáng vẻ này suốt cả buổi. Cho nên lúc nhìn thấy anh ta lại bày ra vẻ mặt như thế càng khiến cho tôi thêm ngạc nhiên và ghê tởm. Tôi phớt lờ sự can ngăn của Huỳnh Đường, vẫn vung mạnh vật trong tay vào cửa kính. Tôi dùng lực cực kì mạnh, đập vào một phát cửa kính đã nát bấy, kính vỡ tung tóe, văng lên mặt Dương Lập Quần không ít, lập tức đã gây ra rất nhiều vết thương nhỏ.
Máu từ những vết thương đó chảy xuống từng vệt từng vệt, khiến cho khuôn mặt của anh ta trở nên rất đáng sợ.
Lúc bấy giờ anh ta giống như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng, anh ta gào lên, âm thanh the thé, sau đó vội vàng hỏi:
"Tôi đã đâm phải một người, đâm phải người rồi đúng không? Người đó đâu? Người đó đâu mất rồi?".
Anh ta vừa nói vừa ngồi thẳng dậy nhìn ra ngoài, giống như đang tìm xem người vừa bị anh ta tông trúng đang ở đâu. Huỳnh Đường lạnh lùng nói:
"Không cần nhìn nữa, người bị anh tông trúng trước khi xe cấp cứu đến nơi đã tử vong rồi".
Dương Lập Quần há hốc mồm, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Tôi nhìn anh ta chằm chằm, trông thấy vẻ mặt đó của anh ta không thể không cười chua chát, thầm nghĩ nếu Dương Lập Quần đang giả vờ giả vịt thì anh ta thực sự là diễn viên giỏi nhất thế giới.
Dương Lập Quần cực kì ngạc nhiên, lắp bắp nói:
"Tôi... người đó... có phải phụ nữ không? Cô ấy... đột nhiên xông qua đường, lúc đó rõ ràng đang là đèn xanh, tôi hoàn toàn không lường trước được để giảm tốc độ, mà cũng đã không kịp nữa, tôi tông vào cô ấy, rồi lập tức dừng xe... tôi... chuyện xảy ra bao lâu rồi? Có phải tôi... đã bị ngất không?".
Thay vào đó Dương Lập Quần liên tiếp đặt câu hỏi cho chúng tôi. Tôi thò tay vào trong mở cửa xe, đồng thời nắm lấy cánh tay lôi anh ta ra ngoài, lắc mạnh cơ thể anh ta, cáu kỉnh hỏi:
"Lúc tôi và anh chia tay nhau thì anh đã say rượu, tại sao anh lại lái xe ra ngoài?".
Đương nhiên lời nói của tôi lập tức được chứng minh, bởi vì Dương Lập Quần ngay vào thời điểm này vẫn còn nồng nặc mùi rượu, ai cũng ngửi thấy.
Dương Lập Quần bị tôi lắc mạnh phải kêu lên, nói:
"Đúng vậy, tôi đã uống rất nhiều rượu, nhưng tôi vẫn có thể lái xe, tôi không vi phạm luật giao thông chút nào cả. Là do cô ấy đột ngột lao ra, là một phụ nữ đúng không?".
Anh ta liên tục hỏi có phải người bị tông là một phụ nữ hay không, điều này khiến cho tôi cực kì nghi ngờ, nhưng vẫn không nắm được bất kì sơ hở gì của anh ta, vì vậy tôi đáp:
"Đúng thế, là một người phụ nữ. Anh có biết anh đã tông phải ai không?".
Tôi vừa hỏi xong Dương Lập Quần đột ngột run rẩy rồi quay mặt đi. Tuy anh ta lập tức quay mặt lại nhưng dáng vẻ ngạc nhiên trong một chớp mắt đó không thể nào qua mặt tôi được.
Tại sao anh ta lại ngạc nhiên khi tôi đề cập đến người đã bị anh ta tông chết? Biểu hiện của anh ta khi hỏi nhiều lần người bị tông có phải là phụ nữ hay không, là do anh ta không dám khẳng định điều đó sao?
Đối với biểu hiện của Dương Lập Quần, mối nghi hoặc trong lòng tôi thực sự đã gia tăng đến đỉnh điểm, thế nhưng tôi không có cách nào gặng hỏi được. Tôi nhìn anh ta chằm chằm, anh ta dường như đang né tránh ánh mắt của tôi. Tôi không chịu buông tha cho anh ta, dùng giọng cực kì nghiêm nghị nói:
"Người bị xe của anh tông phải lập tức tử vong là vợ của anh, Khổng Ngọc Trinh!".
Dương Lập Quần nghe tôi nói như vậy đã chịu đả kích lớn đến mức không thể diễn tả được. Tôi chưa bao giờ trông thấy qua bất kì ai hứng chịu sự khủng khiếp chỉ vì một câu nói đến mức độ này bao giờ.
Trong chớp mắt sắc mặt của anh ta trở nên xấu xí, dáng vẻ không thể tìm thấy được sự tức giận, ánh mắt đáng sợ hiện ra, miệng há to kịch liệt thở hổn hển giống như một con cá rời khỏi nước, cơ thể run rẩy dữ dội, không chỉ cơ thể anh ta run rẩy mà đến cả tóc của anh ta cũng phất phơ vì cơn run rẩy.
Lúc này anh ta lại ngồi trên ghế lái, hai tay nắm vô lăng rất chặt, dáng vẻ ấy cũng khiến cho Huỳnh Đường giật thót mà hỏi:
"Ngài làm sao thế?".
Yết hầu Dương Lập Quần phát ra âm thanh "hơ hơ", nói:
"Là thật rồi, là thật rồi".
Huỳnh Đường đáp:
"Là thật".
Tôi cần phải nói rõ về đoạn này, Dương Lập Quần nói hai lần "là thật rồi" nhưng Huỳnh Đường đã hiểu câu này giống như anh ta đang hỏi tôi "có thật không". Câu Huỳnh Đường nghe được là một câu kết thúc bằng dấu chấm hỏi.
Ba chữ kia rơi vào tai tôi lại mang một cảm giác hoàn toàn khác biệt. Tai tôi nghe thấy ba chữ "là thật rồi" của Dương Lập Quần kết thúc bằng dấu chấm than! Rõ ràng trong lòng anh ta đang ngờ hoặc một điều gì đó, mà sau khi anh ta nghe xong những lời của tôi thì mối ngờ hoặc trong lòng anh ta đã được xác nhận, cho nên anh ta mới nói như thế.
Anh ta ngờ hoặc điều gì? Những lời tôi nói đã xác nhận điều gì? Tôi không kềm được nữa mà lớn tiếng nói:
"Dương Lập Quần, rốt cuộc anh...".
Anh ta không đợi tôi nói xong đã dùng ánh mắt van xin tôi, nói:
"Đừng gấp, tôi sẽ kể rõ chi tiết cho ngài".
Mặc dù ánh mắt và lời nói của anh ta tràn ngập ý tứ cầu xin van nài nhưng tôi lúc ấy vẫn không thể chắc chắn, tôi thò đầu vào trong xe, nói nhỏ bằng giọng hung dữ:
"Nhớ kỹ, anh đã giết hai người rồi đấy!".
Dương Lập Quần nghe tôi nói thế cơ thể lại run rẩy dữ dội. Huỳnh Đường ở bên cạnh không biết tôi và Dương Lập Quần đang bàn bạc chuyện gì, anh ta nói:
"Dương tiên sinh, mời ngài ra ngoài. Ngài đã làm ách tắc tuyến đường giao thông huyết mạch ba tiếng đồng hồ rồi, không thể tiếp tục tắc thêm được nữa".
Dương Lập Quần nghe thấy Huỳnh Đường gọi anh ta liền giống như được đại xá, không ngớt lời vâng dạ. Vì tôi đứng chắn mất một bên cửa xe nên anh ta đành mở cánh cửa còn lại.
Tôi đứng thẳng dậy hỏi Huỳnh Đường:
"Hết chuyện của tôi rồi chứ?".
Huỳnh Đường luôn miệng đáp:
"Vâng, vâng".
Tôi trỏ vào những mảnh kính bị mình đập vỡ, nói:
"Sau này đừng làm phiền tôi đích thân xử lý những chuyện có thể được giải quyết bằng cách đơn giản như thế nữa".
Huỳnh Đường lại nói:
"Vâng, vâng".
Tôi rời đi, lúc đi ngang qua Dương Lập Quần tôi lại nói nhỏ, đầy hung hăng mà cảnh cáo anh ta:
"Đừng quên lời hứa lúc nãy của ngài".
Vẻ mặt Dương Lập Quần như muốn khóc òa lên. Tôi không để ý đến anh ta nữa, tự mình lên xe. Vừa chạy đến gần cổng nhà mình đã trông thấy Bạch Tố chạy ra đón. Vẻ mặt Bạch Tố hơi khác thường đi ra cổng, trỏ tay nói:
"Lưu Lệ Linh đang ở trong nhà. Cô ấy nhận được điện thoại của Dương Lập Quần, Dương Lập Quần bảo anh ta đã gây họa, tông chết vợ anh ta rồi".
Tôi hít sâu vào, cùng Bạch Tố đi vào nhà. Vừa vào tới cửa đã thấy sắc mặt Lưu Lệ Linh tái nhợt, đứng bật dậy hỏi:
"Sao rồi? Có khi nào... cảnh sát sẽ hoài nghi anh ấy mưu sát vợ không?".
Tôi rên rỉ, Hồ Hiệp Thành bị Dương Lập Quần mưu sát một cách tàn độc, tuy Lưu Lệ Linh không phải đồng phạm nhưng cô nàng đã bịa ra khẩu cung giả, khiến cho Dương Lập Quần tránh thoát khỏi sự chế tài của pháp luật. Đối với chuyện này, trong lòng tôi không thể tha thứ cho Lưu Lệ Linh. Vì thế ngay khi tôi nghe cô nàng hỏi liền không nhịn được mà nói:
"Chuyện đó còn phải xem có người nào lại giở trò thay cho anh ta nữa hay không".
Lưu Lệ Linh nghe xong sắc mặt liền trở nên xám ngoét, ngồi phịch xuống.
Bạch Tố trừng tôi.
Tôi hỏi:
"Sau khi chúng tôi rời khỏi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh ta lại lái xe ra ngoài?".
Lưu Lệ Linh lắc đầu đáp:
"Tôi không biết, tôi thật sự không biết. Căn bản là tôi không hề biết anh ấy đã ra ngoài. Tôi say đến bất tỉnh nhân sự mãi tận lúc bị cú điện thoại của anh ấy đánh thức, hiện tại đầu của tôi vẫn còn đang quay cuồng đây".
Tôi nhìn nàng ta một lúc mới nói:
"Cô thật sự không nhớ gì cả à?".
Lưu Lệ Linh đáp:
"Có nhớ một chuyện, đó là... lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau... là lần đầu tiên đó".
Tôi cúi người xuống, nói:
"Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Tôi cần phải khuyên cô, cảnh báo cho cô biết, nhanh chóng chia tay với anh ta đi! Thần kinh của anh ta có hơi không được bình thường, cô còn tiếp tục ở bên cạnh anh ta nữa sẽ rất nguy hiểm đấy!".
Lúc tôi nói ra những lời này, Bạch Tố đứng sau lưng tôi không ngừng kéo áo tôi, ý bảo tôi đừng nên nói nữa. Nhưng tôi không buồn để ý đến, vẫn nói ra cho bằng hết.
Tôi thật sự cần phải nói ra.
Năm đó ở xưởng dầu Nam Nghĩa xuất hiện tổng cộng năm người, trừ Tiểu Triển ra thì còn lại toàn là kẻ thù của Tiểu Triển. Vương Thành và Lương Bách Tông đã chết trong tay Dương Lập Quần, mà Tằng Tổ Nghiêu kiếp này đã trở thành ai căn bản là không ai biết được, đã vậy nếu Dương Lập Quần còn tiếp tục giết người, người tiếp theo ngoại trừ Lưu Lệ Linh thì còn ai vào đây nữa?
Lời cảnh báo của tôi với Lưu Lệ Linh quả thực không phải là "gợi ý", mà có nói thẳng ra cũng không thể nào hiểu rõ được.
Có lẽ là do nội dung cảnh báo của tôi quá kinh khủng, Lưu Lệ Linh dùng ánh mắt cực kì ngạc nhiên nhìn tôi, đáp:
"Không được, không được... Tôi không thể xa anh ấy, anh ấy... yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy".
Tôi không thể giữ mồm miệng mà nói:
"Cô biết rõ anh ta là một kẻ giết người máu lạnh mà cô vẫn yêu anh ta ư?".
Lưu Lệ Linh hét lên, bảo:
"Anh ấy... không có tội! Hồ Hiệp Thành là cái thá gì chứ, loại người cặn bã đó sao có thể so sánh với Lập Quần được!".
Tôi hung hăng nói:
"Anh ta đã giết vợ mình đấy! Chờ đến khi tính khí hung ác của anh ta bùng phát lần nữa, người kế tiếp sẽ là cô!".
Tôi vừa nói vừa trỏ vào Lưu Lệ Linh. Bạch Tố bên cạnh hét lên:
"Vệ, quá đáng rồi đấy!".
Tay tôi trỏ vào Lưu Lệ Linh vẫn không thu lại. Nàng nhìn qua ngón tay của tôi, cơ thể run rẩy, qua một lúc lâu nàng ta mới dần bình tĩnh lại, nói:
"Không, tôi sẽ không rời bỏ anh ấy, anh ấy nhất định cũng không rời bỏ tôi".
Tôi định nói thêm nữa thì điện thoại đột ngột vang lên, Bạch Tố đi đến nghe điện thoại rồi vẫy tay với Lưu Lệ Linh. Lưu Lệ Linh chật vật đứng dậy đi qua cầm ống nghe. Tôi và Bạch Tố đều có thể nghe thấy đầu dây bên kia truyền ra giọng của Dương Lập Quần.
Dương Lập Quần nói lớn:
"Lệ Linh, có rất nhiều người chứng kiến, có thể chứng minh hoàn toàn không phải lỗi của anh. Em yên tâm đi, anh không sao cả".
Vẻ mặt Lưu Lệ Linh cực kì kích động, nói:
"Cảm ơn trời phật, em lập tức đến đón anh".
Nàng ta nói xong liền đặt điện thoại xuống, xông ra ngoài.
Bạch Tố thở dài, nói:
"Anh cần gì phải như thế!".
Tôi cảm thấy cực kì mệt mỏi, đáp:
"Anh chỉ không muốn Dương Lập Quần giết người nữa thôi mà. Vì khúc mắc bí ẩn của kiếp trước mà giết chóc".
Bạch Tố nói:
"Chuyện lần này...".
Tôi không đợi nàng nói hết câu đã kêu lên:
"Anh không tin là tai nạn, tuyệt đối không tin. Đôi cẩu nam nữ này có nói gì đi nữa thì anh cũng không tin lấy một câu!".
Bạch Tố cười khẩy. Bộ dạng kích động của tôi rõ ràng có hơi bất thường, nàng hỏi ngược lại:
"Không tin đến mức nào?".
Tôi không buồn suy nghĩ liền thốt lên:
"Có lẽ đã được lên kế hoạch kỹ càng từ lâu rồi. Cái gì mà cùng mơ một giấc mộng gì chứ, kiếp trước gì chứ, toàn là nói bậy! Mục đích chỉ để giết Hồ Hiệp Thành và Khổng Ngọc Trinh, khiến cho bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật mà thôi!".
Vẻ mặt Bạch Tố kinh ngạc nói:
"Anh võ đoán rồi. Hai người họ quen biết ngay trước cổng nhà chúng ta, Dương Lập Quần lại từng vượt vạn dặm đi tìm giấc mộng của mình nữa đấy".
Tôi vẫn đang rất kích động, huơ tay nói:
"Ai biết được! Có lẽ cũng là do bọn họ sắp đặt sẵn cả rồi".
Bạch Tố quả quyết nói:
"Không thể nào".
Tôi trừng mắt nói:
"Mặc kệ ra sao, anh không tin bọn họ. Anh cũng muốn ngăn cản Dương Lập Quần tiếp tục giết người".
Tôi vừa nói vừa định ra ngoài, Bạch Tố hỏi:
"Anh chuẩn bị đi đâu đấy?".
Tôi đã đi đến cửa, quay đầu lại nói lớn:
"Anh đi điều tra xem tại sao mới sáng tinh mơ Khổng Ngọc Trinh lại đến cái chỗ bị Dương Lập Quần tông chết".
Bạch Tố thở dài, mệt mỏi nói:
"Vệ, hình như không liên quan đến chúng ta mà đúng không?".
Giọng của tôi càng lớn hơn nữa, đáp:
"Đương nhiên là chuyện của chúng ta. Dương Lập Quần đã giết hai mạng người rồi, căn cứ vào nguyên nhân giết người, chí ít cả Lưu Lệ Linh cũng sẽ bị giết, tại sao lại không liên quan đến chúng ta được?".
Bạch Tố lại thở dài, nói bằng giọng cực nhỏ:
"Anh không nên phủ nhận những mâu thuẫn hiện tại giữa bọn họ không liên quan gì đến kiếp trước cả".
Tôi đáp:
"Anh không có chối bỏ, anh chỉ bảo Dương Lập Quần không có quyền giết người, hắn không thể viện cớ vì những mâu thuẫn của kiếp trước mà hết lần này đến lần khác đi giết người".
Tôi liên tục nhấn mạnh rằng Dương Lập Quần đã "giết người", Bạch Tố đi đến cạnh tôi, nói:
"Nếu như hôm qua chúng ta không rời đi thì Dương Lập Quần sẽ không ra ngoài, và sẽ không gây ra cái chết của Khổng Ngọc Trinh...".
Tôi nghe Bạch Tố nói mà sững sốt. Tiếp đó, chuyện chúng tôi thảo luận đã từng được đề cập qua, không cần phải nhắc lại. Chúng tôi kết luận cho dù Khổng Ngọc Trinh không chết vào sáng hôm nay đi chăng nữa thì cũng sẽ chết vì một "tai nạn" nào đó, hơn nữa cái chết của cô ấy nhất định vẫn sẽ "có quan hệ trực tiếp" với Dương Lập Quần.
"Có quan hệ trực tiếp" là cách dùng từ của Bạch Tố.
Theo như cách nói của tôi thì tôi sẽ nói Khổng Ngọc Trinh sớm muộn gì cũng sẽ bị Dương Lập Quần giết chết. Xét theo những gì đã xảy ra với Hồ Hiệp Thành và Khổng Ngọc Trinh, không nghi ngờ gì nữa, Lưu Lệ Linh cũng sẽ bị giết trong tay Dương Lập Quần, đây chính là điều mà tôi muốn dùng hết khả năng ngăn cản nó xảy ra.
Vẻ mặt Bạch Tố bất lực nhìn tôi rời đi, tôi dường như còn nghe thấy nàng lẩm bẩm:
"Đừng cố quá, có những chuyện sức người không thể cứu vãn được đâu".
Tôi không dừng lại tranh luận vấn đề này với Bạch Tố mà vẫn đi ra ngoài. Lúc này đây chuyện tôi muốn làm đó là phải điều tra nguyên nhân chính thức cái chết của Khổng Ngọc Trinh. Nếu tôi có thể chứng minh Khổng Ngọc Trinh chết là do sự sắp đặt của Dương Lập Quần, vậy sẽ có thể lôi Dương Lập Quần ra trước pháp luật. Nếu Dương Lập Quần bị chứng minh có tội, Lưu Lệ Linh sẽ không yêu anh ta nữa, vậy sẽ có thể bảo toàn tính mạng cho Lưu Lệ Linh. Nếu không, bất luận tôi có nói gì đi nữa e rằng Lưu Lệ Linh vẫn sẽ không tin, một ngày nào đó cô nàng sẽ chết trong tay Dương Lập Quần.
Tôi lái xe đến nhà Dương Lập Quần... Sau khi Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh chung sống với nhau, Khổng Ngọc Trinh đã ở lại căn nhà có khu vườn nhỏ. Ngay khi tôi đến cửa đã trông thấy một chiếc xe cảnh sát đậu bên ngoài, có một người từ bên trong đi ra. Ngay khi nhìn thấy anh ta, tôi đã kêu lên:
"Huỳnh Đường!".
Huỳnh Đường quay đầu sang, tôi dừng xe lại nhìn anh ta ngoài cửa sổ. Anh ta cũng nhìn tôi, cả hai chúng tôi đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng khi vừa nhìn nhau, chỉ trong chốc lát không hẹn mà cùng mỉm cười.
Tôi xuống xe, đi đến bên cạnh anh ta nói:
"Anh đến...".
Anh ta và tôi gần như hỏi nhau cùng một lúc. Tôi trỏ vào căn nhà, đáp:
"Tôi muốn đến đây tìm hiểu tại sao Khổng Ngọc Trinh lại đi đến chỗ xảy ra chuyện không may kia. Anh cũng đến đây vì chuyện đó à?".
Huỳnh Đường gật đầu, nói:
"Đúng thế, hơn nữa tôi đã thu được kết quả rồi".
Tôi vội hỏi:
"Dương Lập Quần hẹn gặp cô ta sao?".
Huỳnh Đường lắc đầu, đáp:
"Không phải. Người làm trong nhà cũng như người thân của Khổng Ngọc Trinh đều nói Khổng Ngọc Trinh có thói quen tản bộ vào sáng sớm, không gián đoạn ngày nào cả".
Tôi ngây ra một lúc rồi nói:
"Tản bộ mà đi đến tận khu phố sầm uất thế ư?".
Huỳnh Đường đáp:
"Đối với người khác thì kì lạ thôi, nhưng đó quả thật là thói quen của Khổng Ngọc Trinh. Cô ấy có thói quen lái xe đi lòng vòng không có mục đích, hễ dừng xe sẽ đi ngắm nghía khắp nơi, thỉnh thoảng sẽ mua thức ăn gần chợ mang về. Chúng tôi đã tìm được chiếc xe của Khổng Ngọc Trinh trong một bãi đậu xe gần nơi xảy ra tai nạn. Đây dường như chỉ đơn giản là một vụ tai nạn mà thôi".
Tôi rên rỉ nói:
"Đã là tai nạn vậy tại sao anh lại đến đây điều tra?".
Huỳnh Đường lộ ra vẻ bất lực, nói:
"Bởi vì mọi chuyện quá trùng hợp. Dương Lập Quần đã giết chết Hồ Hiệp Thành, lại giết cả Khổng Ngọc Trinh, hai người này là cản trở lớn nhất trong mối quan hệ của anh ta và Lưu Lệ Linh".
Tôi cười khẩy:
"Không chỉ có thế thôi đâu".
Huỳnh Đường trầm tư một lúc rồi nói:
"Đúng vậy. Cái chết của Hồ Hiệp Thành đã khiến chúng tôi có nghi ngờ, bây giờ Khổng Ngọc Trinh cũng chết, cho nên tôi mới đến điều tra".
Lúc trước tôi đã từng nói qua, Huỳnh Đường là một nhân vật lợi hại. Anh ta nói xong liền nhìn tôi và hỏi:
"Ngài biết không ít nội tình bên trong có đúng không?".
Tôi giữ bình tĩnh đáp:
"Nội tình? Nội tình gì chứ? Tôi cũng giống như anh, cảm thấy cái chết của Hồ Hiệp Thành và Khổng Ngọc Trinh rất có lợi đối với Dương Lập Quần, hai người bọn họ lại đồng thời chết trong tay Dương Lập Quần cho nên tôi cũng rất lấy làm nghi ngờ mà thôi".
Huỳnh Đường thở dài, nói:
"Giác quan thứ sáu nói cho tôi biết hai người kia đều là bị Dương Lập Quần mưu sát".
Tôi thầm ngạc nhiên nhưng không lộ ra trên mặt. Tuy tôi nghĩ "giác quan thứ sáu" của Huỳnh Đường rất gần với sự thật, nhưng nếu như muốn kể ra chi tiết dây mơ rễ má giữa Dương Lập Quần, Hồ Hiệp Thành và Khổng Ngọc Trinh e rằng đối với một viên cảnh sát tài giỏi khôn khéo là chuyện không thể nào tiếp nhận được, vì thế tôi vẫn không nói ra. Tôi cũng thở dài và nói:
"Đúng vậy, tiếc là không thể kết án bằng giác quan thứ sáu được".
Huỳnh Đường lộ vẻ chán nản, đáp:
"Tôi nhất định sẽ tiếp tục điều tra". Anh ta dừng một lúc rồi tiếp: "Nếu trên đời có tội ác hoàn hảo, vậy thì hai vụ án của Dương Lập Quần sẽ là ví dụ điển hình".
Tôi không biết phải nói gì, chỉ đành cười cay đắng. Ngây ra một lúc lâu, tôi mới hỏi:
"Theo như anh thấy, cái chết của Khổng Ngọc Trinh có phải hoàn toàn chỉ là vô tình không?".
Huỳnh Đường đáp:
"Xét theo tất cả chứng cứ, đây là một vụ tai nạn. Cảnh sát chúng tôi thậm chí không thể bắt giữ Dương Lập Quần được".
Tôi à lên, nói:
"Đã là như thế...". Tâm trí tôi rối bời, sau khi nói ra vài chữ tôi không biết làm sao để tiếp tục. Tôi gượng cười, nói: "Vậy tôi có thể lập tức tìm anh ta nói chuyện".
Huỳnh Đường trừng tôi, hỏi:
"Ngài muốn moi điều gì từ trong miệng anh ta? Muốn anh ta tự thừa nhận đã giết Khổng Ngọc Trinh, cố ý giết người sao?".
Tôi định đáp "đúng thế", nhưng hai chữ này vừa lên đến cổ họng lại nuốt xuống. Tôi tự rời đi. Vừa về đến nhà tôi bắt đầu tìm Dương Lập Quần, nhưng tôi chỉ biết anh ta đã cùng Lưu Lệ Linh rời khỏi cục cảnh sát, điện thoại ở nhà không ai nghe máy, văn phòng lại bảo anh ta không đi làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.