Vệ Tư Lý Hệ Liệt: Tầm Mộng

Chương 11: Sự Việc Rốt Cuộc Đã Xảy Ra

Nghê Khuông

18/10/2024

Tôi cố gắng liên lạc với Dương Lập Quần, Bạch Tố thì tìm kiếm Lưu Lệ Linh, hai người này giống như đã biến mất trong không khí. Mãi đến nửa đêm tôi lại gọi đến chỗ của Lưu Lệ Linh lần nữa, khi đó báo chí cả thành phố đều đã đăng đầy tin tức Khổng Ngọc Trinh tử vong do tai nạn giao thông.

Lần này rốt cuộc cũng có người nghe điện thoại. Tôi nghe thấy giọng nói cực kì mệt mỏi của Dương Lập Quần, bảo:

"Vì Chúa, đừng làm phiền tôi nữa".

Tôi vội nói:

"Tôi không làm phiền ngài, tôi không phải phóng viên. Tôi là Vệ Tư Lý".

Dương Lập Quần phát ra tiếng rên rỉ, nói:

"Là ngài sao!".

Tôi đáp:

"Là tôi. Tôi đang tìm ngài đây. Nếu ngài quá mệt mỏi, hôm khác chúng ta sẽ nói về chuyện này sau vậy".

Dương Lập Quần vội hét lên:

"Không! Không được!".

Tôi rất ngạc nhiên trước phản ứng của anh ta. Tôi còn chưa kịp nói gì thì anh ta lại nói:

"Bây giờ tôi muốn nói chuyện với ngài, ngài đợi một lát".

Anh ta nói đến đây dường như đã đặt ống nghe xuống rồi bỏ đi, không lâu sau giọng anh ta lại vang lên, bảo:

"Lệ Linh đã ngủ rồi, tôi lập tức đến gặp ngài".

Tôi không hiểu tại sao Dương Lập Quần lại nôn nóng muốn gặp tôi đến thế. Vốn dĩ tôi đang muốn bàn bạc với anh ta, nếu anh ta đã muốn đến đây vậy không có lý do gì để từ chối. Thế nên tôi đồng ý với anh ta, gác máy, kêu lên với Bạch Tố đang ở dưới lầu:

"Dương Lập Quần bảo sẽ đến đây ngay lập tức. Nếu anh ta đến, để cho anh xử lý anh ta".

Bạch Tố đồng ý.

Tôi đi xuống lầu, đi tới đi lui trong phòng khách, chờ đợi.

Sớm hơn so với dự đoán của tôi, bỗng chốc đã nghe thấy tiếng ô tô phanh gấp ngoài cửa. Tôi kịp ội đi mở cửa đã nhìn thấy Dương Lập Quần bước xuống xe, sắc mặt nhợt nhạt tiến về phía tôi, cách một khoảng xa cũng ngửi được mùi rượu xộc vào mũi. Trông bộ dạng thế này đoán chừng anh ta uống rượu suốt cả ngày hôm nay. Tôi tiến đến định dìu anh ta, nhưng đầu óc anh ta có vẻ tỉnh táo, đẩy tay tôi ra và nói:

"Tôi không say". Anh ta vừa nói vừa chỉ tay vào tôi: "Ngài cũng đừng cho rằng tôi đã say, những điều tôi nghĩ và nói đều là nói ra trong trạng thái tỉnh táo".

Tôi ra dấu sao cũng được, mời anh ta vào nhà. Trước khi anh ta kịp ngồi xuống, tôi đứng cạnh anh ta hỏi nhỏ:

"Chuyện sáng nay không phải tai nạn, có đúng không?".

Tôi đã cho rằng lời nói của tôi nhất định sẽ khiến cho Dương Lập Quần bị choáng, không ngờ rằng sau khi anh ta nghe xong chỉ ngơ ngác nhìn sang tôi, đáp:

"Thì ra ngài đã đoán được từ trước rồi".

Cái loại thái độ bình tĩnh này của anh ta đã chọc cho bệnh cáu kỉnh của tôi phát tác đến tột đỉnh, tôi vươn tay ra nắm lấy cổ áo của anh ta, định cho anh ta hai bạt tai rồi mới nói tiếp. Nhưng trước khi tay tôi kịp giơ lên thì ai đó đã nắm lấy khuỷu tay mình, khiến cho động tác của tôi mất đi sự chính xác, tay tôi vung lên một cách buồn cười.

Tôi nhìn sang, đúng là Bạch Tố đã nắm lấy khuỷu tay mình. Nàng dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo tôi lắng nghe Dương Lập Quần nói.

Dương Lập Quần dường như không hề nhận ra suýt chút nữa đã ăn đấm, vẻ mặt vẫn ngơ ngác, nói:

"Không phải tai nạn, tôi cố ý tông chết hắn đấy. Tôi hận hắn, hắn đã hại tôi, đánh đập tôi, tôi nhất định phải báo thù. Tôi đã nhìn thấy hắn trước mặt mình, thế là tôi đạp mạnh chân ga, tông trúng hắn, nhìn thấy hắn bị tông trúng mà bay lên, nhìn thấy máu hắn bắn ra, tôi cảm thấy rất sảng khoái...".

Anh ta nói đến đây liền kịch liệt thở phì phò.

Tôi càng nghe càng kinh ngạc, hét lớn:

"Ngài đang nói đến ai vậy?".

Dương Lập Quần đáp:

"Là Lương Bách Tông, tôi đã tông chết hắn ta".

Lần này tôi không nhịn nổi nữa, trước tiên tôi lật tay đánh ra một chưởng ngăn cản khả năng Bạch Tố lại cản trở, sau đó trở tay trái "bốp" một tiếng, tát thật mạnh vào mặt anh ta.

Cả người Dương Lập Quần bị một cái tát của tôi làm nghiêng sang một bên, tôi hét lớn:

"Ngài đã tông chết Khổng Ngọc Trinh, không phải Lương Bách Tông!".

Dương Lập Quần vuốt một bên má bị tôi tát, vẻ mặt của anh ta lúc này không phải đau đớn cũng không phải tức giận mà là cực kì ấm ức, nói:

"Tôi còn tưởng ngài sẽ hiểu chứ, Khổng Ngọc Trinh chính là Lương Bách Tông".

Tôi càng thêm tức giận đến bốc khói, giọng nói trở nên nghiêm nghị hơn:

"Đồ chết dẩm".

Dương Lập Quần lẩm bẩm:

"Đúng thế, có lẽ tôi chết rồi cũng nên".

Tôi nhanh chóng nói:

"Dương Lập Quần, câu chuyện kiếp trước chết dẩm của anh không thể che đậy tội ác giết người của anh được nữa đâu".

Dương Lập Quần phát ra một loạt tiếng cười khô khốc, nói:

"Ngài sai rồi, căn bản là tôi không hề biết bản thân mình khi lái xe ra ngoài sẽ gặp được ai. Chỉ vì lần đầu tiên cãi nhau với Lệ Linh nên tâm trạng của tôi không được tốt, mới lái xe đi giải sầu mà thôi. Không ngờ rằng tôi đã nhìn thấy Lương Bách Tông, sau khi nhìn thấy hắn tôi không kềm được...". Anh ta ngừng một lúc lại nói: "Tình hình lúc đó hệt như khi tôi nhìn thấy Hồ Hiệp Thành".

Tôi bị thái độ vô lại của anh ta chọc giận không nói được thành lời. Bạch Tố nói:

"Dương tiên sinh, ý ngài là vì kiếp trước Lương Bách Tông đã từng hãm hại ngài cho nên ngài mới muốn tông chết hắn ta sao?".

Dương Lập Quần rõ ràng không hề xấu hổ đáp:

"Đúng vậy".

Bạch Tố thở dài nói:

"Vậy nếu như ngài chạm mặt bốn thương nhân hàng da kia, ngài sẽ như thế nào?".

Dương Lập Quần nghe xong cúi gằm mặt xuống lẩm bẩm:

"Tôi không biết, tôi không biết, tôi thật sự không biết... đó là gói thuốc độc".

Anh ta liên tục lặp đi lặp lại mấy câu đó, Bạch Tố thì thầm với tôi:

"Anh xem anh ta kìa, đây là một ví dụ cực kì hiếm thấy. Những việc đã từng trải qua trong kiếp trước của một người đã thâm nhập sâu trong kí ức của anh ta ở kiếp này, khiến cho tinh thần của anh ta bị phân liệt cực kì nghiêm trọng. Có lúc anh ta là Dương Lập Quần, có lúc anh ta là Triển Đại Nghĩa".

Tôi gượng cười, Bạch Tố vẫn còn bình tĩnh phân tích tâm lý của anh ta thế kia.

Tôi nói:

"Hắn thích phân liệt thế nào kệ xác hắn. Tuy nhiên hắn lại xem người khác cũng là bệnh nhân tâm thần rồi giết người theo nhận định của riêng hắn".

Lời nói của tôi càng về sau càng lớn tiếng. Dương Lập Quần quay người sang đứng phắt dậy, gương mặt đỏ bừng nói:

"Không phải! Tôi không hề giết người bừa bãi, là bọn chúng đã hại tôi, tôi vốn không biết đó là thuốc. Bốn thương... bốn thương nhân hàng da kia, cho dù họ có gặp được tôi... đi nữa họ cũng sẽ không giết tôi đâu, họ nên đi tìm kẻ đã đưa thuốc độc cho tôi mới đúng!".

Tôi nhìn thấy vẻ mặt Dương Lập Quần lại đang tiến vào trạng thái gần như điên loạn nên tôi không hề khách sáo mà bất ngờ vươn tay ra đẩy vào ngực anh ta, khiến cho anh ta ngồi lại trên ghế sô pha, sau đó tôi cúi xuống đặt tay lên thành ghế, mặt đối mặt với anh ta, nói:

"Kiếp trước Hồ Hiệp Thành và Khổng Ngọc Trinh là ai, chẳng qua đều là do ngài tưởng tượng ra mà thôi!".

Dương Lập Quần hét lớn:

"Không phải thế!".

Tôi gần như không nhịn được nữa, tôi thật sự muốn nói cho anh ta biết đây chẳng qua là hiện tượng xảy ra do anh ta bị chứng tâm thần phân liệt rất nghiêm trọng mà ra cả thôi, nhìn thấy người mà anh ta ghét liền xem họ là kẻ thù kiếp trước. Tôi không nhịn nổi còn muốn cho anh ta biết người mà anh ta yêu nhất hiện tại còn là người đã giết anh ta ở kiếp trước.

Tôi nghĩ chỉ có nói ra như vậy anh ta mới biết chứng tâm thần phân liệt của anh ta nghiêm trọng đến cỡ nào, có khi sẽ giúp anh ta thoát khỏi những cơn ác mộng, tôi suýt nữa đã thốt ra hết.

Nhất định là do vẻ mặt của tôi trước lúc kịp nói ra đã trở nên rất kì lạ, khiến Bạch Tố xoay người lại kêu lên, nàng nhìn ra ý đồ của tôi nên nàng bảo:

"Vệ, đừng có nói năng linh tinh đấy!".

Tôi ngẩn ra, cơ mặt không tự chủ được mà co rúm lại. Nhưng Dương Lập Quần vào lúc này giống như đã rơi vào một loại trạng thái cực kì kích động. Vẻ mặt của tôi, tiếng kêu của Bạch Tố, xem chừng không hề được anh ta để ý đến, anh ta chỉ muốn đứng lên nhưng đã bị cả người của tôi đang cúi xuống ngăn trở, cho nên anh ta vùng vẫy vài lần vẫn cứ ngồi một chỗ.

Mặt anh ta đỏ lừ, hét to lên:

"Không! Bọn họ chắc chắn như thế! Tôi... tôi không hề giết người bừa bãi. Tôi nói cho ngài biết, tôi sớm đã biết Lưu Lệ Linh chính là Thúy Liên rồi, nhưng tôi không hề có ý định giết cô ấy!".

Dương Lập Quần đột ngột nói ra những lời này khiến cho cả tôi và Bạch Tố sợ điếng cả người.

Đó là bí mật hai người chúng tôi cố gắng gìn giữ bằng mọi giá, thế nhưng anh ta đã biết từ lâu.

Tôi lùi lại một bước, há hốc mồm, không nói ra được lời gì. Tôi vừa mới lùi ra Dương Lập Quần đã đứng dậy, vừa đứng lên anh ta đã thở phì phò, hét lớn:

"Kiếp trước của Lưu Lệ Linh là Thúy Liên, không ngờ phải không? Tôi sớm đã biết rồi!". Dương Lập Quần lại nói: "Tôi và Thúy Liên kiếp trước có dây mơ rễ má nên sẽ quen biết nhau thôi, nhưng mãi cho đến trước khi tôi khẳng định điều này bản thân tôi không thể ngờ rằng người mà mình tìm kiếm bấy lâu nay hóa ra ngày đêm đều ở bên cạnh mình".

Cú sốc quá lớn trong tích tắc khiến cho tôi thật sự không biết phải tiếp lời như thế nào mới tốt. Tôi đợi cho anh ta nói hết mới bảo:

"Đừng suy nghĩ vớ vẩn, sao có thể được chứ?".

Lời này của mình ngay bản thân tôi nghe thấy cũng cảm nhận được sự bất lực.

Dương Lập Quần nghe xong liền phá lên cười ha ha, nói:

"Suy nghĩ vớ vẩn sao? Tuyệt đối không phải, tôi đã nhận ra từ lâu rồi. Lần nào tôi tỉnh dậy từ cơn ác mộng về chuyện kiếp trước thì cô ấy cũng vậy, cô ấy cũng nằm mơ giống như tôi, cùng lúc tỉnh lại giống như tôi. Sau khi cô ấy giết tôi chúng tôi sẽ tỉnh lại cùng một lúc. Lắm khi tôi thức giấc có cảm giác như vẫn còn đang trong mộng, trước mặt tôi không phải Lưu Lệ Linh, mà quả thật là Thúy Liên!".

Bạch Tố cay đắng nói:

"Dương tiên sinh, ngài thật sự nên đi tìm bác sĩ tâm lý. Tôi cho rằng tinh thần của ngài đang cực kì không bình thường".

Lời nói của Bạch Tố cũng bất lực như tôi.

Dương Lập Quần lại cười, nói:

"Các người sợ cái gì? Sợ tôi giết Lệ Linh sao? Tôi cho các người biết, tôi không hề giết người bừa bãi. Sau khi biết được điều đó tôi vẫn không hề hận Lệ Linh dù chỉ một chút, tôi vẫn yêu cô ấy như trước kia!".

Tôi và Bạch Tố đưa mắt nhìn nhau, thật sự không còn gì để nói.

Dương Lập Quần vẫy tay rồi đi ra ngoài.

Lúc đi đến cửa liền xoay người lại nói lớn:

"Chuyện riêng của tôi, cho phép tôi được tự mình giải quyết. Quan hệ giữa người và người quá mức phức tạp, có quá nhiều nhân tố ngay cả bản thân người trong cuộc cũng không biết được huống chi là người ngoài. Vì vậy đừng lo lắng cho tôi nữa".

Anh ta nói xong, dáng vẻ như một nhà diễn thuyết vĩ đại, vẫy tay rồi nhanh chóng xoay người rời đi với tư thế ưỡn ngực và ngẩng cao đầu.

Tôi và Bạch Tố đờ người ra nhìn anh ta rời đi, không nói được lời nào. Chúng tôi không phải người không có kinh nghiệm ứng biến, nhưng chuyện đã xảy ra đến mức độ này rồi mà chúng tôi vẫn không thể đưa ra được biện pháp nào.

Sau khi anh ta đi khỏi, chúng tôi vẫn đứng yên một lúc lâu mới bình tĩnh lại được. Tôi đưa tay lên mặt lau đi những giọt mồ hôi tuôn ra vì khiếp sợ, nói:

"Thì ra anh ta đã biết từ lâu rồi".

Bạch Tố gượng cười, nói:

"Cái gọi là biết từ lâu đó, em nghĩ thật ra chỉ là chuyện không quá hai ngày. Đêm Khổng Ngọc Trinh xảy ra chuyện, cả Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh đều say rượu, mà thái độ và lời nói của Dương Lập Quần đối với Lưu Lệ Linh vào hôm đó rất kì lạ, có thể đến tận lúc đó anh ta mới xác nhận".

Tôi huơ tay không mục đích, nói:

"Thật kì lạ, Dương Lập Quần đã biết nhưng lại không giết Lưu Lệ Linh, anh ta còn bảo anh ta không hề cảm thấy thù hận Lưu Lệ Linh nữa!".

Bạch Tố từ chối cho ý kiến, chỉ ừ một tiếng.

Tôi lại nói:

"Tình hình này có thể duy trì trong bao lâu đây? Không chừng một ngày nào đó hai người họ sẽ vì những chuyện vặt vãnh mà cãi nhau, Dương Lập Quần sẽ đột nhiên nhớ đến chuyện Lưu Lệ Linh là Thúy Liên, rồi thần kinh anh ta sẽ đột ngột trở nên thất thường và giết Lưu Lệ Linh!".

Tôi nói rất nghiêm túc, Bạch Tố nghe xong thì sợ hãi, đi tới đi lui nói:



"Phù, hay là chúng ta báo cho Lưu Lệ Linh biết đi, ít ra cũng để cho cô ấy nắm được tình hình!".

Tôi đáp:

"Đương nhiên rồi!". Tôi trỏ vào điện thoại: "Báo cho cô ấy biết đi".

Bạch Tố lập tức cầm điện thoại lên bấm một dãy số rồi thở dài, gác máy rồi lại bấm số, nói:

"Đang gọi điện thoại".

Tôi hơi bồn chồn, Bạch Tố thì cứ gọi, thời gian cứ từ từ trôi. Tôi rít thuốc lá, hết điếu này đến điếu khác. Khoảng nửa tiếng sau điện thoại của Lưu Lệ Linh vẫn không thể liên lạc được. Không phải là không ai trả lời mà do đường dây luôn bận.

Tôi dụi tắt một điếu thuốc thật mạnh, nói:

"Không đúng, lúc Dương Lập Quần đến đây có bảo cô ấy đang ngủ say. Cô ấy đang nói chuyện điện thoại với ai mà nói lâu thế? Dương Lập Quần chắc cũng về đến nhà rồi, tại sao cô ấy vẫn cứ gọi điện thoại vậy nhỉ".

Bạch Tố nhíu mày, nói:

"Vậy chúng ta...".

Tôi đánh mạnh vào đầu mình, nói:

"20 phút trước chúng ta nên đến thẳng đó, gọi điện thoại làm quái gì chứ".

Bạch Tố cười gượng, chúng tôi cùng nhau lao ra ngoài. Đường xá vào nửa đêm khá vắng vẻ, tôi lái xe đến thẳng chỗ ở của Lưu Lệ Linh. Chiếc xe gần như không hề giảm tốc độ mà lao thẳng đến con đường dẫn đến tòa nhà cao tầng khiến cho bảo vệ tòa nhà ré lên sợ hãi.

Tôi và Bạch Tố phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc của bảo vệ mà vọt thẳng vào thang máy, lúc tôi đưa tay lên nhấn nút thang máy, ngón tay thậm chí còn hơi run rẩy, sắc mặt của Bạch Tố cũng cực kì nhợt nhạt.

Cả hai chúng tôi đều có linh cảm mạnh mẽ rằng sẽ xảy ra chuyện bất trắc nào đó.

Về phần tại sao lại có linh cảm đó không ai giải thích rõ ra được.

Thang máy dừng lại, tôi vội vã chạy đến trước cửa giơ tay ra bấm chuông. Chúng tôi có thể nghe rõ tiếng chuông vang lên hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không có người mở cửa. Tôi nhìn Bạch Tố, Bạch Tố đã tháo kẹp tóc của nàng, tôi tránh ra một bên, vẫn bấm chuông cửa, để Bạch Tố mở khóa.

Vài phút sau Bạch Tố đã mở được cửa, nàng xoay nắm cửa rồi đẩy ra, cánh cửa đã bị cài xích khóa bên trong. Điều này chứng tỏ trong nhà có người, nhưng người trong nhà lại không ra mở cửa, việc này có nghĩa là gì?

Trong chớp mắt cả người tôi tràn ngập cảm giác ớn lạnh.

Muốn phá hỏng sợi xích khóa là chuyện rất dễ dàng, thế là tôi nghiêng người, thoáng chốc đã phá được cửa.

Sau khi cửa nhà bị mở toang ra, tôi gần như không có dũng khí bước vào trong, tôi nắm lấy tay Bạch Tố, chúng tôi cùng nhau đi vào. Trong phòng khách không có ai cả, dường như mọi thứ đều rất bình thường, cửa phòng ngủ đang đóng chặt. Phòng khách cực kì yên tĩnh, trong lòng tôi và Bạch Tố đều đang vô cùng căng thẳng thế nên chúng tôi gần như có thể nghe rõ được cả nhịp tim của chính mình.

Phòng khách không có người khiến cho tôi lấy lại được một ít sự bình tĩnh. Tôi nghĩ, có lẽ hai người họ đều đã say rượu nên mới không nghe thấy tiếng chuông cửa, càng không nghe thấy âm thanh phá cửa. Bọn họ không ở trong phòng khách, hẳn là đang ở trong phòng ngủ.

Tôi gọi lớn:

"Dương Lập Quần!".

Tôi vừa gọi vừa tiến về phía phòng ngủ.

Tôi gõ mạnh vào cánh cửa, tôi nghĩ rằng mình gõ cũng phải đến tận 20 hoặc 30 lần nhưng thoạt đầu bên trong cánh cửa không hề có một chút phản ứng. Tiếp đến, bất chợt bên trong phòng ngủ truyền ra âm thanh kỳ lạ khiến cho người ta nghe thấy mà dựng cả tóc gáy, giống như tiếng kêu nhưng lại không giống tiếng kêu, giống như âm thanh rên rỉ nhưng lại không giống âm thanh rên rỉ. Vừa nghe thấy âm thanh ấy, tôi và Bạch Tố bất giác không khỏi run rẩy, tôi không kềm được mà kêu to, vừa cố gắng gọi vừa đập cửa.

Sau khi đập lần thứ ba thì cánh cửa bật mở, tôi và Bạch Tố cùng nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.

Sau khi nhìn thấy tình hình đó, chúng tôi hóa đá.

Thật sự đã hóa đá.

Trong chớp mắt chúng tôi cảm thấy như mình đã bị đóng đinh xuống sàn, không thể nào di chuyển nổi, không thể nào phát ra âm thanh gì.

Trong lòng tôi rối tinh rối mù cả lên, trong sự hỗn loạn cực độ tôi chỉ nghĩ được một điều: Chúng tôi đã đến muộn.

Chúng tôi đã đến muộn!

Nó đã xảy ra rồi!

Chúng tôi đã đến muộn!

Do quá bối rối, tôi không thể nhớ nổi rốt cuộc là tôi hay Bạch Tố đã báo cảnh sát, nhưng điều khiến tôi có ấn tượng sâu sắc nhất chính là tôi đã nhìn thấy chiếc điện thoại. Chiếc điện thoại đặt trên bàn cạnh đầu giường, ống nghe rơi xuống đung đưa bên cạnh giường. Đây chính là lí do chúng tôi gọi điện thoại mãi mà không thể nào liên lạc được.

Sự việc đương nhiên bị điều tra và chỉnh lí, chuyện như thế nào mà phát sinh, nói chung là có manh mối. Sau đây là sơ lược về những gì đã xảy ra, bắt đầu từ lúc Dương Lập Quần rời khỏi nhà và đến tìm tôi cho đến khi sự việc kết thúc.

Đương nhiên không một ai biết được có phải mọi chuyện thực sự đã xảy ra như thế hay không, bởi vì một trong hai người đã chết, không một ai biết được liệu người còn lại đang nói thật hay nói dối.

Để cho dễ hiểu, tôi sẽ viết về những chuyện đã xảy ra dưới góc nhìn trực tiếp của người trong cuộc. Hai người trong cuộc đương nhiên chính là Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh.

Nói lại một lần nữa, không thể xác định những gì được viết ra dưới đây có đúng sự thật hay không, bởi vì nó được kể lại bởi người trong cuộc.

Dương Lập Quần trông thấy Lưu Lệ Linh đã ngủ say liền rời khỏi nhà để đến chỗ hẹn. Lúc Lưu Lệ Linh tỉnh lại cũng là lúc anh ta rời đi, có lẽ là do tiếng động của Dương Lập Quần đã khiến cô nàng tỉnh giấc.

Sau khi Lưu Lệ Linh tỉnh lại và không nhìn thấy Dương Lập Quần ở bên cạnh đã gọi điện thoại vài lần nhưng không có ai nghe máy, thế là nàng ta mặc áo ngủ vào rồi từ phòng ngủ đi ra phòng khách, trong phòng khách không có ai cả.

Vào hôm đó sau khi Lưu Lệ Linh đón Dương Lập Quần về từ cục cảnh sát, bọn họ đã luôn tránh tiếp xúc với người khác, ngay đến tôi liên tục tìm bọn họ mà đến tận nửa đêm mới liên lạc được. Tin tức buổi tối đăng đầy rẫy về cái chết của Khổng Ngọc Trinh khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Lưu Lệ Linh ngáp dài, kêu hai tiếng, mở cửa phòng bếp nhìn thử vẫn không thấy ai. Điều này khiến cho nàng cảm thấy tức giận vì Dương Lập Quần lại lặng lẽ rời khỏi nàng vào thời điểm thế này.

Lưu Lệ Linh vào bếp mở tủ lạnh lấy ra một quả táo rồi lại tiện tay mang theo một con dao gọt trái cây trở vào phòng ngủ. Nàng đặt quả táo trên bàn cạnh đầu giường, tay vẫn cầm con dao, bắt đầu gọi điện thoại liền đặt con dao bên cạnh điện thoại. Đang lúc vừa mới bấm số thì Dương Lập Quần về đến, anh ta nhìn thấy Lưu Lệ Linh.

Dương Lập Quần kiên nhẫn đợi, qua mười phút sau Lưu Lệ Linh vẫn còn đang nói chuyện điện thoại. Lúc đó có lẽ là lúc Bạch Tố đang gọi cho Lưu Lệ Linh nhưng mãi vẫn không thể liên lạc được.

Dương Lập Quần cảm thấy sốt cả ruột. Những gì Lưu Lệ Linh đang nói trong điện thoại cực kì vô bổ, anh ta không khỏi cao giọng quát lên:

"Đừng nói nữa có được không?".

Đây là chuyện duy nhất được xác nhận là đúng sự thật trong toàn bộ sự việc. Cô gái nói chuyện điện thoại với Lưu Lệ Linh về sau đã khai rằng nàng nghe được giọng Dương Lập Quần lớn tiếng bảo Lưu Lệ Linh đừng nói nữa, nàng rất sợ hãi nên đã lập tức gác máy.

Lưu Lệ Linh đột nhiên không nghe thấy giọng người kia nữa liền biết rõ đối phương đã nghe được tiếng quát tháo của Dương Lập Quần, điều này khiến nàng không vui, nàng ném ống nghe đi, ngồi dậy nói:

"Từ lúc nào đến cả điện thoại cũng không được nghe thế hả?".

Lưu Lệ Linh vứt bừa ống nghe đi mà không gác lại đàng hoàng vào điện thoại khiến cho Bạch Tố gọi mãi mà không được.

Dương Lập Quần nhìn chằm chằm vào Lưu Lệ Linh, nói:

"Anh về rồi đây!".

Ý của anh ta khi nói "anh về rồi đây" có nghĩa vô cùng rõ ràng, rằng anh ta nói với Lưu Lệ Linh anh ta đã trở về thì Lưu Lệ Linh nên đặt sự chú ý của nàng vào anh ta, không cần thiết phải gọi điện thoại nói vớ vẩn.

Phản ứng của Lưu Lệ Linh là giễu cợt. Nàng không nhìn Dương Lập Quần mà quay đi đứng phắt dậy. Lúc này Dương Lập Quần đột nhiên nảy sinh một loại kích động, bước đến vươn tay ra tóm lấy cánh tay Lưu Lệ Linh mà kéo thật mạnh, suýt nữa đã lôi cả người Lưu Lệ Linh theo.

Dương Lập Quần mạnh bạo nắm chặt đến mức cánh tay Lưu Lệ Linh phát đau, đồng thời thái độ này của Dương Lập Quần càng khiến cho Lưu Lệ Linh thêm không vui, nàng lớn tiếng nói:

"Buông em ra!".

Dương Lập Quần cũng lớn tiếng đáp:

"Không được! Anh không buông em ra đâu, anh yêu em!".

Những lời của Dương Lập Quần vốn là những câu tâm tình cực kì êm tai, nhưng Lưu Lệ Linh giãy giụa, hét:

"Buông em ra!".

Dương Lập Quần chẳng những không buông nàng ra mà còn siết chặt hơn nữa, kéo nàng lại định hôn nàng. Lưu Lệ Linh chật vật lùi về phía sau, Dương Lập Quần cũng bước theo. Khi Lưu Lệ Linh lùi đến phía đầu giường thì đã không còn đường lui nữa, Dương Lập Quần mỉm cười chiến thắng, muốn hôn mãnh liệt, tay Lưu Lệ Linh đã vươn ra phía sau nắm vào con dao đặt bên cạnh điện thoại.

Ngay khi cầm được con dao trong tay, nàng liền đâm về phía trước. Con dao gọt trái cây cực kì sắc bén, lặng lẽ cắm vào ngực Dương Lập Quần.

Lúc con dao cắm vào ngực Dương Lập Quần, cơ thể hai người họ gần như suýt chút nữa đã ôm lấy nhau, Dương Lập Quần đột nhiên run rẩy nhìn Lưu Lệ Linh, Lưu Lệ Linh cũng nhìn Dương Lập Quần.

Lưu Lệ Linh dùng dao đâm vào ngực Dương Lập Quần, từ hành động, tư thế cho đến vị trí của hai người bọn họ đều giống hệt như lúc Thúy Liên đâm vào ngực Triển Đại Nghĩa.

Khi tôi và Bạch Tố phá cửa phòng ngủ, tình trạng chúng tôi nhìn thấy đã khác với lúc nó mới xảy ra rồi. Dương Lập Quần ngã xuống đất, một tay ôm ngực, máu không ngừng tuôn ra giữa những kẽ ngón tay.

Tay Lưu Lệ Linh cầm con dao gọt trái cây, máu trên mũi dao nhỏ xuống tí tách, ánh mắt trống rỗng đứng yên không nhúc nhích.

Chúng tôi thấy được cảnh này mà choáng váng.

Kể từ lúc biết được Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh có cùng một giấc mộng kì lạ giống như nhau, chúng tôi đã luôn nơm nớp nỗi lo lắng rằng sau khi Dương Lập Quần biết được kiếp trước của Lưu Lệ Linh chính là Thúy Liên thì anh ta sẽ giết nàng ấy. Nhưng những gì chúng tôi đang chứng kiến lại là Lưu Lệ Linh giết Dương Lập Quần!

Lưu Lệ Linh lại giết chết Dương Lập Quần!

Chữ "lại" này có thể vô cùng khó hiểu, nhưng vào lúc đó, trong khi đang cực kì bàng hoàng, tôi thực sự đã nghĩ đến chữ "lại" này.

Thúy Liên đã giết chết Tiểu Triển.

Lưu Lệ Linh lại giết chết Dương Lập Quần.

Do đang cực kì sốc, lúc đó tôi không nhớ rõ là tôi hay Bạch Tố trong phút giây bàng hoàng đã kêu to lên:

"Mau gọi điện thoại, gọi cấp cứu".

Cho dù người đó là Bạch Tố hay là tôi đi chăng nữa thì vẫn có một điều chắc chắn, đó là vì vào lúc đó tất cả chúng tôi đều nhìn thấy vị trí của con dao rõ ràng là vết thương chí mạng nhưng anh ta vẫn chưa chết. Lúc chúng tôi tiến vào, tròng mắt của anh ta vẫn còn chuyển động, anh ta đã nhìn chúng tôi.

Có thể chính Bạch Tố là người đã gọi điện thoại, bởi vì ngay khi nhìn thấy ánh mắt của Dương Lập Quần, tôi nhận ra nỗi bi ai, căm phẫn và ấm ức của một người đang lúc hấp hối. Tôi vội vàng cúi xuống trước cơ thể của anh ta.

Ngay khi tôi đến trước mặt anh ta, cơ thể Dương Lập Quần đột nhiên run rẩy, anh ta vươn tay ra nắm lấy vạt áo của tôi. Anh ta dường như đang cố gắng ngồi dậy bằng cách níu lấy áo tôi.

Thế nhưng, sự sống rất nhanh thôi sẽ rời bỏ anh ta, anh ta đã không còn sức lực để làm điều này nữa, anh ta chỉ có thể siết lấy áo tôi, đôi môi run rẩy cố gắng nói chuyện.

Tôi vội kề sát vào hơn nữa, chỉ nghe thấy anh ta nói từng hồi đứt quãng bằng giọng yếu ớt:

"Tại sao vậy? Tại sao... nàng lại giết ta? Hẳn là ta nên... giết nàng, tại sao... nàng lại giết ta thêm lần nữa... Tại sao vậy?".

Thành thật mà nói, tôi không biết phải trả lời câu hỏi của Dương Lập Quần như thế nào. Đối diện với Dương Lập Quần đang càng lúc càng cận kề cái chết, tôi thậm chí còn không rặn ra nổi câu an ủi giả dối nào cho anh ta được. Rất đơn giản, bởi vì tôi không biết tại sao.

Kiếp trước Thúy Liên đã giết Triển Đại Nghĩa, tại sao kiếp này Lưu Lệ Linh lại lần nữa giết Dương Lập Quần?

Hơi thở của Dương Lập Quần càng lúc càng gấp gáp, anh ta đột ngột cao giọng bằng âm thanh khiến cho người khác phải dựng tóc gáy, cơ thể lạnh lẽo tràn đầy oán hận và đau khổ kêu lên:

"Tại sao vậy?".

Tôi bị tiếng kêu đó của anh ta làm cho trái tim đau khổ không thể hiểu thấu, đến nổi không kềm chế được mà gào lên:

"Tôi không biết!".

Cổ họng Dương Lập Quần phát ra một loạt tiếng khàn khàn, tính mạng của anh ta dường như chỉ có thể kéo dài nhiều nhất là nửa phút nữa. Nhưng nhìn vào ánh mắt của anh ta có vẻ như vẫn còn muốn tận dụng nửa phút này tìm ra đáp án.

Tôi thực sự không thể chịu đựng được khi phải đối mặt với anh ta một lần nữa. Kiếp trước Triển Đại Nghĩa đã chết trong nổi oán hận tột độ, kiếp này Dương Lập Quần cũng chết trong sự đau đớn cùng cực không rõ nguyên do.

Tôi đẩy anh ta ra, không đứng dậy mà quay đi.

Đúng lúc này tôi nhìn thấy Lưu Lệ Linh tiến về phía Dương Lập Quần, ánh mắt của nàng đã không còn vẻ thẫn thờ nữa mà đã được thay bằng một loại biểu hiện khác thường. Nàng đến bên cạnh Dương Lập Quần, Dương Lập Quần dường như đã cố hết chút hơi tàn trong đời anh ta mà đưa mắt nhìn nàng ấy.

Trong tình huống đó, tôi thật sự lo sợ Lưu Lệ Linh sẽ lại đâm Dương Lập Quần lần nữa, tôi định ngăn cản Lưu Lệ Linh làm bất kì hành động gì thì Lưu Lệ Linh đã cúi xuống, nói một hai câu vào tai Dương Lập Quần.

Đây là một khoảnh khắc cực kì ngắn ngủi, Lưu Lệ Linh không thể nói nhiều được, cùng lắm nàng ấy chỉ nói được vài lời mà thôi. Đang lúc tôi không biết phải làm gì, chỉ thấy Dương Lập Quần lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, hơn nữa còn phát ra một nụ cười tự giễu, đồng thời còn à lên một tiếng.

Tuy nhiên anh ta chỉ cười được một nửa, tiếng à kia vừa phát ra liền ngay sau đó anh ta đã trút hơi thở cuối cùng, hai mắt mở to, tử vong.

Cả người tôi đông cứng, đứng lên, nhìn thấy Bạch Tố đi về phía tôi, còn nhìn thấy Lưu Lệ Linh đang lùi bước. Lúc này do tâm trạng đang rối loạn, mọi thứ đều giống như đang xem đoạn phim tua chậm cảnh tượng trong mơ, có rất nhiều chi tiết không thể nhớ rõ.

Điều tôi nhớ được rõ ràng nhất chính là bản thân đột nhiên giống như phát điên, đến gần Lưu Lệ Linh hỏi:

"Cô đã nói gì với anh ta? Nói cho tôi biết, cô đã nói gì với anh ta vậy hả?".

Bạch Tố giữ chặt tôi lại, lớn tiếng gọi tôi.

Lưu Lệ Linh thở gấp, nói:

"Tôi sẽ kể cho ngài, tôi nhất định sẽ kể cho ngài biết nhưng không phải bây giờ!".

Đáng lẽ xe cảnh sát không nên đến nhanh như vậy, thế nhưng ngay vào lúc Lưu Lệ Linh trả lời câu hỏi của tôi thì đã nghe được tiếng còi xe cảnh sát. Sau đó Bạch Tố tương đối bình tĩnh đã kể rằng tôi và Lưu Lệ Linh đã liên tục lặp lại những lời nói y như thế ít nhất cả trăm lần, cảm xúc của hai người chúng tôi cực kỳ kích động nên chúng tôi không hề nhận thức được thời gian trôi qua.

Ngay khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên bên tai, tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, run rẩy một lúc lại nhìn Lưu Lệ Linh nói:



"Cô đã giết anh ta!".

Khi nói ra những chữ này, tôi cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, âm thanh phát ra nghe không giống giọng tôi chút nào.

Sắc mặt Lưu Lệ Linh trông cũng rã rời, đáp:

"Đúng vậy, tôi đã giết anh ấy, nhưng là vì anh ấy tấn công tôi, giống như bị điên vậy, tôi không còn cách nào khác chỉ đành làm thế thôi. Đây đơn thuần là một tai nạn!".

Tôi cười gượng, nghĩ thầm nếu tòa án chấp nhận cách nói của cô nàng thì tốt thôi.

Không cần kể ra những việc vụn vặt khi cảnh sát đến nơi. Lưu Lệ Linh dù là ở cục cảnh sát hay ở tòa án đều khăng khăng khai mỗi vài câu, bồi thẩm đoàn phá kỷ lục sau hơn 30 tiếng đồng hồ thảo luận tuyên bố rằng Lưu Lệ Linh xuất phát từ hành vi tự vệ, không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm pháp lý nào.

Vì sự kiên trì của phía bên khống, Lưu Lệ Linh vẫn luôn bị cảnh sát tạm giam. Trong khoảng thời gian này, tôi và Bạch Tố đã gặp cô nàng vài ba lần nhưng nàng vẫn không nói gì, thậm chí còn từ chối thuê luật sư giỏi hơn để bào chữa cho mình, trông có vẻ rất tự tin.

Lúc bồi thẩm đoàn kết thúc phiên tòa thảo luận, tôi và Bạch Tố chờ đợi trong sự lo lắng, sau khi bồi thẩm đoàn đã thống nhất quyết định thì mở thêm một phiên tòa nữa, tôi và Bạch Tố cùng nhau đến nghe phán quyết.

Bồi thẩm đoàn đưa ra quyết định của họ, tuyên Lưu Lệ Linh trắng án, có lẽ là vụ án gây xôn xao náo động nhất từ trước đến nay tại tòa án. Ngược lại chính Lưu Lệ Linh dường như đã biết trước sẽ có kết quả này, biểu hiện bình tĩnh đến bất ngờ.

Cảnh sát mở buồng giam phạm nhân, Lưu Lệ Linh bước ra, tôi và Bạch Tố đến đón, nàng ta khẽ ôm Bạch Tố nói:

"Chúng ta đi thôi".

Tôi và Bạch Tố bảo vệ cô nàng khỏi đám phóng viên rời khỏi tòa án, bước lên xe.

Trong xe, Lưu Lệ Linh nói:

"Tôi có thể đến nhà hai người làm phiền một lúc không?".

Bạch Tố đáp:

"Đương nhiên có thể".

Sau khi nói câu đó, vẻ mặt cảu Lưu Lệ Linh rơi vào trầm tư, tận đến khi vào nhà nàng ta cũng chưa từng mở miệng.

Sau khi vào trong, Bạch Tố đưa cho nàng một ly rượu, Lưu Lệ Linh nốc cạn cả ly. Cô nàng uống nhanh đến nổi rượu chảy xuống khóe miệng, lúc nàng đưa tay lên lau thì Bạch Tố đột ngột hỏi:

"Bắt đầu từ lúc nào mà cô biết anh ta chính là Triển Đại Nghĩa trong cơn ác mộng của cô thế?".

Tôi vốn cũng muốn hỏi Lưu Lệ Linh một câu tương tự. Lúc Bạch Tố lên tiếng trước tôi thì tôi không nói gì nữa, chỉ đợi câu trả lời thuyết phục của nàng ấy.

Lưu Lệ Linh đáp:

"Vào buổi tối vài hôm trước".

Tôi sững sờ, nói:

"Cái đêm hôm đó... là...".

Lưu Lệ Linh đáp:

"Chính là hôm anh ấy cứ khăng khăng kể chuyện Thúy lão phu nhân cho tôi nghe nhưng tôi kiên quyết không muốn nghe".

Tôi ồ lên. Là cái hôm bọn họ cãi nhau dữ dội, sau khi tôi và Bạch Tố rời khỏi thì sáng sớm Dương Lập Quần đã lái xe ra ngoài và tông chết Khổng Ngọc Trinh.

Bạch Tố tiến đến gần Lưu Lệ Linh, nói:

"Cô làm sao bắt đầu nhận ra được? Anh ta đã kể về giấc mộng của anh ta cho cô nghe sao?".

Lưu Lệ Linh lắc đầu, đáp:

"Không phải, chỉ là đã quá nhiều lần khi tôi tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, tôi luôn nhìn thấy thần sắc trong ánh mắt của anh ấy giống hệt như ánh mắt của Tiểu Triển ở trong mộng. Thời gian trôi qua, tôi dần dần nhận ra thời điểm chúng tôi cùng bước vào trong mộng hoàn toàn giống y như nhau, chuyện về kiếp trước thỉnh thoảng lại tái hiện trong giấc mộng của chúng tôi cùng một lúc. Tôi bắt đầu thu thập tài liệu, bắt đầu tìm kiếm...".

Khi nghe thấy điều này, tôi không khỏi mỉm cười chua chát, hỏi:

"Cô cũng bắt đầu đi tìm giấc mộng của cô à?".

Lưu Lệ Linh cắn môi dưới, nhẹ gật đầu:

"Đúng vậy, nhưng tôi không giống anh ấy, không đi đến nơi bắt đầu giấc mộng, tôi chỉ thu thập thông tin về hành động của anh ấy mà thôi. Rất nhanh sau đó tôi đã phát hiện anh ấy đã đi đến chỗ đó và đã làm vài chuyện kì lạ. Cùng lúc đó, tôi không hiểu sao lại cảm thấy hứng thú với nhân vật truyền kỳ Thúy lão phu nhân ấy nên cũng thu thập thông tin về bà ta, việc này dễ dàng khiến cho tôi nhận ra Thúy lão phu nhân này là ai".

Tôi gượng cười, hỏi:

"Có phải là Thúy Liên không?".

Lưu Lệ Linh đáp:

"Đúng vậy, cũng chính là kiếp trước của tôi".

Tôi và Bạch Tố hít thật sâu vào.

Lưu Lệ Linh lại nói:

"Đồng thời tôi cũng hiểu ra, tôi gặp và yêu Dương Lập Quần không phải là việc ngẫu nhiên, mà đó là một loại nhân quả. Kiếp trước chúng tôi có vướng mắc với nhau, nên kiếp này nhất định chúng tôi sẽ gặp nhau!".

Tôi lẩm bẩm:

"Giống như việc cô và Hồ Hiệp Thành, Dương Lập Quần và Khổng Ngọc Trinh sao?".

Lưu Lệ Linh nói:

"Đúng thế, chính là ý này".

Tôi và Bạch Tố cùng kêu lên:

"Đã thế... đã thế...".

Lưu Lệ Linh không đợi chúng tôi nói xong đã tiếp lời:

"Đã thế kiếp này anh ấy phải giết tôi mới đúng, có phải không?".

Vấn đề này thực sự bí ẩn vượt ngoài tầm hiểu biết, nhưng trong luật nhân quả hoặc là suy luận logic thì đáng ra phải là như thế.

Sau khi Lưu Lệ Linh hỏi xong nàng ta lại nói tiếp:

"Không biết vì nguyên nhân gì mà tôi và Dương Lập Quần đều thấy được một số chuyện trải qua từ kiếp trước xuất hiện trong trí nhớ của chúng tôi. Nhưng tôi và anh ấy vẫn không có lại kí ức của kiếp trước đó nữa, ngài hiểu ý tôi chứ?".

Tôi ngây người, chẳng hiểu gì, nhìn vẻ mặt của Bạch Tố cũng đang mờ mịt, rõ ràng nàng cũng không hiểu nốt.

Lưu Lệ Linh dùng tay ra dấu, nói:

"Chúng ta không hề biết về chuyện của kiếp trước trước nữa. Có lẽ ở kiếp trước trước ấy anh ấy đã làm chuyện gì xấu xa đối với tôi, nên mới khiến cho anh ấy phải chết trong tay tôi hai lần chăng?".

Bạch Tố và tôi nghe xong không hẹn mà cùng đứng phắt dậy, cùng phát ra tiếng ồ rồi ngồi xuống lại, một hồi lâu cũng không nói nên lời.

Mất một lúc lâu sau tôi mới nói:

"Lúc anh ta sắp chết, cô đã nói điều này với anh ta sao?".

Lưu Lệ Linh gật đầu, đáp:

"Đúng vậy. Tôi nhìn dáng vẻ của anh ấy trước lúc chết rất oán hận, rất không hiểu nổi, lòng tôi không chịu được. Vốn dĩ tôi không thể khẳng định được điều đó, nhưng chỉ có thể tạm thời nói như thế với anh ấy thôi. Ấy vậy mà khi anh ấy sắp chết, nhất định là trong tâm trí đã xảy ra chuyện bất thường, có lẽ ngay lúc đó kí ức về chuyện của kiếp trước trước nữa đã tiến vào não của anh ấy cho nên anh ấy lập tức đã hiểu ra, hiểu rất nhanh và thấu đáo, chứng minh suy đoán của tôi là không sai".

Tôi phát ra tràn cười khô khốc, nói:

"Kiếp trước đã là chuyện hư ảo rồi, huống chi lại còn kiếp trước trước nữa!".

Lưu Lệ Linh đứng dậy nói:

"Tuy nhiên, vì có chuyện kiếp trước nên chắc chắn sẽ có kiếp trước trước đó nữa!".

Lời của Lưu Lệ Linh mà nói không thể chối cãi về mặt logic.

Tôi và Bạch Tố ngơ ngác nhìn nàng ta.

Nàng vuốt tóc, nói:

"Tôi đi đây. Tôi đã hoàn thành thủ tục di dân đến một nước châu Âu nhỏ, tôi nghĩ sau này chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa!".

Nàng vừa nói vừa đi ra ngoài, lúc nàng chuẩn bị ra khỏi cửa tôi đã ngăn nàng lại, nói:

"Lưu tiểu thư, chuyện giữa cô và Dương Lập Quần không liên quan gì đến tôi, nhưng tôi không hiểu tại sao mình lại dính líu đến nó...".

Tôi chưa kịp nói hết câu nàng ta đã nói:

"Không phải là không liên quan".

Điều tôi muốn chính là những lời này.

Tôi lập tức hỏi:

"Được, vậy xin cô hãy cho tôi biết, kiếp trước tôi có dây mơ rễ má gì với các người?".

Lưu Lệ Linh lắc đầu, đáp:

"Xin lỗi, tôi không biết, tôi thực sự không biết".

Nói xong, cô nàng rời đi.

Lưu Lệ Linh nhất định là đã lập tức rời khỏi thành phố, bởi vì ngay ngày hôm sau khi tôi muốn đi tìm nàng một lần nữa thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Mãi cho đến thật lâu về sau tôi mới gặp lại Giản Vân, kể về Lưu Lệ Linh, Dương Lập Quần, kiếp trước và rất nhiều vấn đề bí ẩn trong kiếp này, cũng nhắc đến thái độ mơ hồ của tôi vào cái đêm nọ khi tôi cứ nhất quyết rời đi.

Tôi nói:

"Chẳng lẽ kiếp trước tôi thật sự có khúc mắc với bọn họ sao?".

Giản Vân mỉm cười đáp:

"Tôi thấy chắc chắn là có".

Tôi hơi bực mình, bảo:

"Thế thì tôi là ai? Tổng cộng có ba tên hạ độc và đánh đập Tiểu Triển ở xưởng dầu Nam Nghĩa, trong đó có một tên vẫn không hề xuất hiện, thế nên tôi chắc chắn không phải kẻ đó!".

Giản Vân nói:

"Anh đương nhiên không phải kẻ đó. Theo tôi nghĩ, rất có thể anh là một trong những người điều tra vụ án bốn thương nhân hàng da bị mưu hại! Kiếp trước anh là người điều tra vụ án, điểm này rất giống với tính cách của anh ở kiếp này!".

Tôi hét lên với Giản Vân:

"Vớ vẩn!".

Giản Vân vỗ vai tôi, nói:

"Tôi đoán bừa thôi mà, đừng nghiêm túc thế chứ. Anh không có kí ức về chuyện kiếp trước nhưng hành vi vào đêm hôm đó của anh đúng là rất kì lạ. Không rõ là thế lực nào đã thúc đẩy anh làm như thế, anh không thể phủ nhận điều đó".

Tôi lầm bầm:

"Ai mà biết! Tôi thực sự không rõ".

Giản Vân thở dài:

"Đúng vậy. Chúng ta đối với cuộc sống có quá nhiều chuyện không biết rõ được".

Câu chuyện 「Đi tìm giấc mộng」kết thúc bằng lời cảm thán của Giản Vân và tôi.

Vẫn còn 3 điểm muốn nói rõ. Vào tháng 8/1990, các nhà khoa học từ khắp nơi trên thế giới đã tập hợp lại để nghiên cứu lý do tại sao con người đi ngủ và nằm mơ, nhưng kết quả là không có kết luận nào cả. Ai mà biết được? Tôi thực sự không biết.

Điểm thứ hai là càng ngày càng có nhiều nhà khoa học và chuyên gia tâm lý tin rằng sau khi thôi miên, một người sẽ có cảm giác đặc biệt mãnh liệt có thể kể ra những chuyện đã từng trải qua ở kiếp trước, có không ít ví dụ cụ thể để tham khảo.

Điểm thứ ba là những chuyện kiếp trước có thể ảnh hưởng đến kiếp này hay không? Điều này chỉ đành phải đổ cho nhân quả. Chúng ta ai cũng từng yêu và được yêu, tại sao rất nhiều người trên thế giới lại gặp gỡ, quen biết, yêu đương, không thể chia lìa? Luôn luôn có nguyên nhân.

Về phần đó là nguyên nhân gì, ai mà biết được? Chí ít là tôi không biết.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vệ Tư Lý Hệ Liệt: Tầm Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook