Vệ Tư Lý Hệ Liệt: Tầm Mộng

Chương 7: Vụ Án Mưu Sát Vài Thập Niên Trước

Nghê Khuông

18/10/2024

Thông thường ngày ngày trôi qua, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh giữa chừng thì hẹn gặp nhau vào ngày hôm sau là chuyện hết sức bình thường, lúc ấy tôi chuẩn bị đi nghe băng ghi âm, lại khuyên giải Dương Lập Quần lần nữa, bảo anh ta đừng nên mang chuyện kiếp trước dây dưa đến kiếp này.

Tôi tuyệt đối không ngờ vào ngày tôi hẹn gặp lại anh ta sẽ xảy ra trong tình huống không thể lường trước được.

Tất nhiên đây là chuyện của ngày mai, sẽ được viết sau.

Sau khi Dương Lập Quần đồng ý về cuộc hẹn liền đi ra ngoài, tôi tiễn anh ta về. Nhìn thấy anh ta bước lên xe buýt và khuất bóng, tôi lập tức dùng tốc độ chạy nước rút 100m trở vào nhà, cầm lấy mấy cuộn băng và xông vào thư phòng.

Lần trước Dương Lập Quần chỉ phát một nửa rồi bỏ đi khiến cho tôi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vì tôi không thể nào chấp nhận điều kiện của anh ta nên chỉ đành phải tự mình ôm cục tức vào người.

Bây giờ đã có được thứ mình muốn, tôi không hề muốn chần chừ dù chỉ nửa giây.

Mở túi băng ghi âm nhỏ ra và cho vào máy, tìm đến đoạn nghe dở lần trước rồi tôi liền tập trung lắng nghe.

Dưới đây là những gì tôi chưa được nghe trong cuộn băng lần trước.

Lý: Chết trong xưởng dầu Nam Nghĩa. Khi tôi đến đó thì toán lính bảo an cũng vừa đến, còn có một người phụ nữ không ngừng khóc lóc. Tôi nhận ra người phụ nữ ấy, ả là “chiếc giày rách” trong trấn.

Dương: Chiếc giày rách đó...

Lý: Dáng vẻ rất hấp dẫn, hình như gọi là... gọi là... đúng rồi, là Thúy Liên. Nghe nói đàn ông trong trấn cứ 10 người đã có đến 8 từng có gì đó với ả. Ả cứ khóc mãi, bảo với đại đội trưởng lính bảo an rằng lúc ả đến đã thấy Đại Nghĩa ca bị đâm, vẫn chưa tắt thở, trong lúc hấp hối đã nói ra tên của hung thủ với ả.

Dương: (nghẹn ngào) Ồ.

Tôi hiểu tại sao Dương Lập Quần lại đột nhiên kêu lên thất thanh sau khi nghe Lý lão đầu kể, vì anh ta biết Thúy Liên nói dối, Dương Lập Quần không cần nghĩ cũng có thể chỉ ra lời nói dối của Thúy Liên, thế nhưng lúc bấy giờ lại không ai có khả năng vạch trần lời nói dối ấy.

Lý: (tiếp tục) Chiếc giày rách nói với toán lính bảo an rằng lúc Đại Nghĩa ca hấp hối đã chỉ ra hung thủ chính là Vương Thành!

Dương: Vương Thành là ai?

Tôn: (giọng điệu không kiên nhẫn) Dương tiên sinh, ngài cứ khăng khăng hỏi về những chuyện cũ rỗng tuếch này là có ý gì?

Dương: Anh mặc kệ tôi, nếu anh không hài lòng với tôi thì cứ việc báo cáo với cấp trên của anh! Lão đại gia, Vương Thành là người thế nào?

Lý: Vương Thành là một kẻ du thủ du thực trong trấn.

Nếu Dương Lập Quần đang ở bên cạnh tôi dám cá là anh ta sẽ lại bấm nút dừng và hỏi tôi có biết du thủ du thực nghĩa là gì không. Du thủ du thực nghĩa là lưu manh, côn đồ vô lại.

Lý: Toán lính bảo an nghe xong liền sốt sắn kêu lên cho người đi bắt hắn lại! Nhanh bắt hắn! Lúc ấy tôi nghe thế... nghe thế...

Đến đây Dương Lập Quần liền tiếp lời, vẻ mặt của Lý lão đầu trở nên vô cùng ngượng nghịu như có điều khó nói.

Dương: Xin ông kể tiếp, ông làm sao thế?

Lý: (giọng điệu ngượng ngùng) Tôi nghe nói đội lính bảo an đi bắt Vương Thành liền nhanh chân-

Tôn sốt sắn: (xen vào) Có chuyện gì với ông?

Lý: (giọng điệu càng ngượng ngùng hơn) Vương Thành thường đối xử với tôi rất tốt, thường xuyên mời ăn mời uống, cho nên vừa nghe thấy có người sắp đi bắt hắn tôi liền cảm thấy sốt ruột co chân chạy đi định báo cho Vương Thành biết, bảo hắn trốn đi.

Dương: Chờ chút đã, lão đại gia, ông làm sao thế? Triển Đại Nghĩa là ca ca của ông mà, sao ông lại đi báo tin cho kẻ giết ca ca mình bỏ trốn?

Lý: (kích động) Đó là do chiếc giày rách nói chứ tôi hoàn toàn không tin Vương Thành đã giết người. Chiếc giày rách không phải người tốt!

Tôn: Hừ, lão đại gia, ông làm thế không đúng đâu.

Lý: Tôi vẫn còn là một thằng nhóc, vẫn chưa hiểu thấu điều gì là đúng điều gì là sai. Lúc tôi ra ngoài không có ai chú ý, chạy vào trấn liền xông đến nhà Vương Thành, bên trong rất lộn xộn và không có ai, hàng xóm nói đã mấy ngày hắn không về nhà. Tôi đi tìm hắn nhưng tìm không thấy, từ đó về sau chưa từng gặp lại hắn nữa.

Dương: Thế còn Triển Đại Nghĩa về sau thế nào?

Lý: (chần chờ) Chỉ chôn cất Đại Nghĩa ca qua loa rồi thôi. Người trong trấn bàn tán xôn xao, Vương Thành lại không xuất hiện nên lính bảo an không giải quyết được gì, về sau không ai nhớ về chuyện đó nữa.

Dương: (giọng háo hức) Ông suy nghĩ kỹ lại xem, có còn nhớ chuyện gì liên quan đến Triển Đại Nghĩa nữa không?

Lý: (lớn tiếng nói) Đúng rồi, có chứ. Trong toán lính bảo an có một thằng quỷ nọ tuổi tác không hơn tôi là bao, có một hôm hắn đã nói với tôi rằng nếu Đại Nghĩa ca không chết thì chắc hẳn đã là ông chủ lớn rồi. Tôi hỏi hắn nói vậy có ý gì, hắn bảo nửa năm trước ở trấn phí tây có một nhóm thương buôn bị đầu độc chết, toàn bộ tiền của và hàng hóa đều biến mất, tất cả là do Đại Nghĩa ca làm. Tôi nghe thế chỉ muốn đấm gãy răng hắn.

Dương: Chuyện này không quan trọng, người kia... chiếc giày rách sau này thế nào?

Lý: Chiếc giày rách ở trong trấn tầm một tháng thì bỗng nhiên biến mất, về sau không gặp lại ả nữa.

Dương: Ông chỉ biết bấy nhiêu thôi sao?

Lý: Có chứ, còn có... đúng rồi, còn hai người thường xuyên tụ tập với Vương Thành cũng không thấy đâu nữa, hai người đó cũng là bọn du thủ du thực trong trấn.

Dương: Thế Vương Thành... Vương Thành là người thế nào?

Tôn: (lớn giọng) Dương tiên sinh, rốt cuộc ngài đang điều tra chuyện gì?

Dương: Có nói anh cũng không hiểu đâu! Lão thái gia, xin hãy nói về Vương Thành có được không?

Lý: Chuyện này... chuyện này... đã quá lâu rồi...

Dương: Xin hãy cố nhớ lại!

Lý: Hắn hơi gầy, vóc dáng rất cao, tôi phải ngước lên nhìn hắn, trông... Ầy, tôi thực sự không nhớ nổi.

Dương: (thì thầm lẩm bẩm) Gã cao gầy!

Tôn: Ngài đang nói gì thế?

Dương: Lão thái gia, cảm ơn ông, cảm ơn ông rất nhiều.

Cuộn băng đến đây thì dừng lại.

Theo lời kể của Lý lão đầu, Dương Lập Quần chẳng những đã chứng minh được những chuyện từng xảy ra trong xưởng dầu, mà còn chứng minh được sự tồn tại của Triển Đại Nghĩa, Thúy Liên và Vương Thành – tức là gã cao gầy trong ba người hành hung Tiểu Triển.

Hoàn toàn chính xác rằng nhiều năm về trước đã từng xảy ra chuyện giống như trong giấc mộng của Dương Lập Quần.

Là trải nghiệm kiếp trước của Dương Lập Quần.

Tôi lấy tiếp cuộn băng thứ hai, vừa bật lên đã nghe thấy giọng của Dương Lập Quần.

“Sau khi nói chuyện với Lý Đắc Phú, tôi hoàn toàn khẳng định giấc mộng ấy đều là những chuyện đã xảy ra với tôi ở kiếp trước. Tôi vốn có loại cảm giác mãnh liệt rằng tôi cùng với mấy kẻ đã hành hung mình (một trong số đó là Vương Thành) và Thúy Liên có liên quan đến chuyện khuất tất, nên rất muốn tìm hiểu. Tuy nhiên thời gian xảy ra chuyện cách đây quá lâu, hơn nữa trong khoảng thời gian ấy còn xảy ra chiến loạn, trải qua không biết bao nhiêu biến động lịch sử, hoàn toàn không có khả năng phát hiện manh mối mới.

Tôi tiếp tục cố gắng tìm hiểu hơn mười ngày nữa nhưng vẫn không có kết quả. Người họ Tôn là một gã cực kỳ thiếu kiên nhẫn, cho nên bọn tôi đành phải trở lại trong huyện. Về huyện, tôi lại vô tình phát hiện được có những hồ sơ rất cũ vẫn còn được lưu trữ liền vội vã xin phép được xem những hồ sơ đó, mất hơn nửa tháng tôi mới được duyệt. Những hồ sơ đó đối với chuyện xảy ra năm xưa ít nhiều cũng hữu dụng, cho nên tôi chép lại những thông tin có liên quan”.

Tôi nghe đến đoạn này vẫn chưa biết hồ sơ mà Dương Lập Quần nói đến là gì, chỉ cầm lấy một cái túi da trâu rồi lấy ra một sấp giấy. Nét chữ rất cẩu thả, rõ ràng Dương Lập Quần đã sao chép lại những thứ này trong điều kiện không tốt, trên giấy vẫn còn dấu vết nước đọng mà tôi tin rằng đó là những giọt mồ hôi của anh ta. Tôi đọc vội hồ sơ mà Dương Lập Quần đã chép lại, trong đó ghi lại hai vụ án mạng rất nghiêm trọng.

Vụ án thứ nhất là vụ Triển Đại Nghĩa bị giết trong xưởng dầu, vụ còn lại càng kinh khủng hơn, liên quan đến 4 mạng người.

Cách dùng từ của sấp hồ sơ này hết nửa phần không rõ ràng, vô cùng kỳ lạ, lại tương đối mất trật tự cho nên tôi sẽ không ghi lại nguyên văn mà chỉ kể sơ phần nội dung đã được chỉnh sửa cho xuôi.

Vụ án đầu tiên là Triển Đại Nghĩa bị đâm trong xưởng dầu, hung thủ Vương Thành đã bỏ trốn. Trong hồ sơ có ghi chép chi tiết về tử thi, bao gồm độ lớn nhỏ và vị trí của vết thương cũng như hình dạng của hung khí gây án, ngoài ra không cung cấp thêm thông tin gì khác về vụ án của Tiểu Triển, chỉ viết qua loa rằng vẫn chưa bắt được hung thủ Vương Thành mà thôi.

Trước kia, từ “nghi phạm” rất ít được sử dụng, trong các loại hồ sơ đều ghi thẳng ra là “hung thủ”. Nghĩ đến đây cảm thấy thật may là Vương Thành không bị tóm, nếu không hắn sẽ chịu tội oan.

Vụ án thứ hai cực kỳ kinh hoàng, 4 người qua đường đều là thương buôn đi ngang qua Đa Nghĩa Câu đồng loạt chết ở một quán trà ven đường. Chảy máu bảy lỗ*, màu da biến thành xanh đen, đều là trúng độc mà chết.

*chảy máu ở hai mắt, hai tai, hai mũi và miệng

Loại quán trà này ở những vùng nông thôn phương bắc thường không có người quản lý, chỉ đơn giản là đặt một thùng trà mà thôi, hơn nữa ở nơi thâm sơn cùng cốc loại “trà” đó thực chất chỉ là lá du ngâm chứ không phải lá trà. Nguồn gốc của quán trà như vậy xuất phát từ một số người tốt bụng tự phát, muốn cho người đi đường khát nước có trà để uống, đôi khi những cô dì tốt bụng còn rang sẵn lúa mạch và ngâm thành trà lúa mạch cho người đi đường.

Bốn người mất mạng vì trúng độc rõ ràng là do đã uống trà trong thùng, sau khi điều tra xác nhận quả thực trong thùng trà có độc. Trong hồ sơ không hề nói rõ đó là loại độc gì, hơn nữa cách xác định thùng trà có độc cũng rất cũ kỹ, họ chỉ dùng một cây châm bạc nhúng vào mà thôi.

Đương nhiên là do có người cố ý hạ độc, bởi vì cả tư trang và hàng hóa của những thương buôn này đều đã mất sạch.

Sau khi thi thể bị phát hiện, có người kể đã từng đi ngang qua quán trà đó và nhìn thấy một nam một nữ ngồi trong quán, thế nhưng lại không mấy để ý đến bọn họ. Người đó bởi vì có việc gấp nên chưa từng dừng lại quán trà, sau đó anh ta đã cố gắng nhớ lại và miêu tả bộ dạng của người đàn ông, trông rất giống một người tên Triển Đại Nghĩa. Tiểu Triển bị gọi đến tra hỏi, sau đó có người tên là Vương Thành cực kỳ quả quyết rằng hắn ta và Tiểu Triển đã đánh bạc ăn tiền với nhau cả ngày trời, bọn họ còn đánh bạc cùng với một người tên là Lương Bách Tông và một người nữa tên là Tằng Tổ Nghiêu.

Thân phận của bốn thương buôn bị giết được điều tra kỹ lưỡng, tất cả bọn họ đều là thương nhân buôn bán hàng hóa bằng da vừa mới đi lấy hàng về, vô tình đi ngang qua Đa Nghĩa Câu. Căn cứ vào cuộc điều tra, đoán chừng bốn người này mang theo bên mình ít nhất là bốn trăm thỏi vàng, có thể còn có những món đồ quý giá khác nữa, không rõ kết cục của tiền và hàng hóa ra sao.

Vụ này trở thành án treo.

Trong hồ sơ lưu trữ có để lại những ghi chú của đội trưởng đội bảo an, xem ra bọn họ rất muốn phá vụ án này, thế nhưng lại không thu được kết quả gì, cuối cùng sau nhiều năm không ai nhắc đến nữa.

Sau khi đọc xong sấp hồ sơ này tôi đã rơi vào trầm tư rất lâu.

Dương Lập Quần không ngại vất vả chép lại những thông tin này, tôi tin chắc rằng anh ta cũng có suy nghĩ giống như tôi.

Vụ án bốn thương buôn bị đầu độc này thủ pháp vô cùng độc ác, giết người cướp của, nghi phạm duy nhất là Triển Đại Nghĩa.

Ngoại trừ Triển Đại Nghĩa còn có một người phụ nữ từng xuất hiện ở hiện trường vụ án, đó là ai? Có phải là Thúy Liên không? Điều khiến người ta hoài nghi nhất là việc Vương Thành một mực chứng minh Triển Đại Nghĩa không xuất hiện ở hiện trường, mà người này đã từng đánh đập Triển Đại Nghĩa rất dã man ở xưởng dầu. Còn có Tằng Tổ Nghiêu và Lương Bách Tông là hai kẻ còn lại trong nhóm ba người. Giữa Vương Thành, Triển Đại Nghĩa và Thúy Liên nhất định có mối liên hệ, bọn họ chắc chắn đã từng cùng nhau làm chuyện gì đó và chiếm được thứ gì đó. Vương Thành và hai người nữa ở xưởng dầu ép buộc Triển Đại Nghĩa khai ra tung tích những thứ đó, còn Triển Đại Nghĩa tình nguyện chịu đòn chứ không chịu nói ra bởi vì hắn đã hứa với Thúy Liên, có thể những thứ ba người kia tìm đều nằm cả trong tay Thúy Liên. Thúy Liên dỗ ngon dỗ ngọt Tiểu Triển rằng sẽ chia chác với hắn, nhưng kết quả là ả ta đã đâm chết Triển Đại Nghĩa.

Nội dung của câu chuyện đã được phát thảo xong.

Xét theo hành động hung ác của ba người Vương Thành và sự nhẫn tâm của Thúy Liên, không khó để đoán ra bốn thương buôn bị giết chết và cướp tài sản là do năm người bao gồm bọn người Vương Thành, Thúy Liên và Triển Đại Nghĩa gây ra.

Sau khi tôi suy đoán ra vấn đề trong lòng vừa mừng vừa lo, bởi vì không biết ngày mai gặp Dương Lập Quần tôi phải dùng từ như thế nào để khuyên anh ta đừng tìm kiếm người đó nữa.

Chạng vạng tối thì Bạch Tố về đến nhà, tôi vội vàng kể cho nàng nghe mọi chuyện bao gồm cả suy luận của tôi.

Bạch Tố trầm tư một lúc rồi nói:

“Rất có khả năng. Tuy nhiên Triển Đại Nghĩa là một người thật thà, anh ta khó mà tham gia vào vụ án tàn độc khủng khiếp như thế”.

Tôi lắc đầu:

“Rất khó nói, ai biết được tình hình lúc đó như thế nào?”.

Bạch Tố lại nghĩ ngợi một lúc rồi mỉm cười:

“Chuyện đã qua mấy chục năm trước rồi, còn nghiên cứu làm gì? Anh chuẩn bị nói gì với Dương Lập Quần vào ngày mai thế?”.

Tôi cười cười hỏi:

“Em từng đọc qua Tam quốc diễn nghĩa chưa?”.

Bạch Tố trừng mắt:

“Càng nói càng xa”.

Tôi cười đáp:

“Tuyệt đối không xa. Sau khi Quan Công chết đã hiển linh và hét vào không trung rằng ‘Trả đầu cho ta!’, câu trả lời mà ông ấy nhận được là gì?”.

Bạch Tố đáp:

“Ừm, một lão tăng đã hỏi ngược lại rằng: ‘Ngài muốn người ta trả đầu lại cho ngài, vậy ai trả lại đầu cho Nhan Lương, Văn Sú và sáu vị tướng mà khi ngài qua năm ải đã chém?’ “.

Tôi vỗ tay nói:



“Anh sẽ dùng cách giống như thế thuyết phục Dương Lập Quần”.

Bạch Tố vui vẻ nói:

“Đây đúng là cách tốt nhất”.

Tối hôm đó hai người bọn tôi đã vô cùng nhẹ nhõm.

Trưa hôm sau tôi đợi Dương Lập Quần đến, nhưng đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy anh ta đâu. Đến tận lúc giờ hẹn trôi qua mới có điện thoại gọi đến, đó là Lưu Lệ Linh, giọng nói của nàng cực kỳ gấp gáp mà rằng:

“Vệ tiên sinh, xin anh lập tức đến cục cảnh sát trung ương, Lập Quần đang ở đó!”.

Tôi biết Dương Lập Quần có mối liên hệ với rất nhiều nơi kỳ lạ chẳng hạn như Đa Nghĩa Câu gì đó, xưởng dầu gì đó, nhưng không thể nghĩ ra được anh ta và cục cảnh sát thì có liên quan gì với nhau.

Lưu Lệ Linh lặp đi lặp lại vài lần tôi mới ồ lên, hỏi:

“Cục cảnh sát sao? Tại sao lại đến cục cảnh sát gặp Dương tiên sinh?”.

Giọng của Lưu Lệ Linh cực kỳ lo lắng đáp:

“Anh đến nơi sẽ biết, xin anh bất cứ giá nào cũng hãy đến đó”.

Xét theo giọng điệu của Lưu Lệ Linh, tôi nghĩ Dương Lập Quần chắc chắn đã gây ra chuyện phiền phức rồi, bất quá tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều bởi vì anh ta là người có địa vị cao trong xã hội, sự nghiệp thành công, tiền đồ tốt đẹp, cho dù có là chuyện phiền phức hẳn là cũng không phải chuyện phiền phức lớn.

“Được rồi, tôi lập tức đến ngay. Có cần tôi gọi Bạch Tố đi cùng không?”.

Lưu Lệ Linh đáp:

“Tốt nhất là mang theo Bạch Tố, không tìm được cô ấy thì anh cứ nhanh chóng đến đấy trước”.

Nàng ta nhấn mạnh nhiều lần kêu tôi hãy nhanh chóng đi, tôi liền buông điện thoại xuống lập tức lái xe rời đi, 15 phút sau xe đã chạy vào bãi đỗ xe của cục cảnh sát trung ương. Xe vừa dừng lại tôi đã nhìn thấy Lưu Lệ Linh đang chạy về hướng của tôi.

Khi tôi nhìn thấy nàng liền cảm thấy quần áo của nàng có màu sắc rất đặc biệt, nói đúng hơn có hoa văn rất đặc biệt mới phải. Đó là bộ đồ màu be với rất nhiều đốm đỏ bất thường dính trên đó.

Nàng chạy rất nhanh, liều lĩnh phóng về trước, vội vã như vậy rất dễ vấp ngã cho nên tôi không buồn đóng cửa xe đã chạy ra, một tay đỡ lấy nàng. Trong nháy mắt đó tôi đột nhiên hoảng sợ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi há hốc mồm ra không nói nên lời, nét mặt Lưu Lệ Linh cũng hoảng sợ không thôi, mặt mày trắng bệch, hơi thở gấp gáp không nói nên lời.

Điều khiến cho tôi sợ hãi không phải vẻ mặt của nàng, là quần áo trên người nàng.

Lúc đầu tôi nghĩ những vết màu đỏ bất thường đó chẳng qua là hoa văn mà thôi, nhưng khi đến gần tôi liền khẳng định đó không phải hoa văn mà là máu!

Quần áo trên người Lưu Lệ Linh dính đầy máu!

Tôi sốc nặng, trong đầu chỉ nghĩ đến duy nhất một chuyện: giấc mộng của Lưu Lệ Linh đã bị Dương Lập Quần phát hiện, nàng ấy bị Dương Lập Quần hạ độc thủ.

Thế là tôi đột nhiên hét lên:

“Anh ta đâm cô chỗ nào? Tìm bác sĩ, nhanh lên!”.

Nhìn thấy tôi gào lên như vậy, Lưu Lệ Linh liền giật mình nói:

“Anh đang nói gì thế?”.

Bị Lưu Lệ Linh hỏi ngược lại như thế khiến cho tôi trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Lưu Lệ Linh không thể nào bị thương, nếu nàng thật sự bị thương thì làm sao còn sức mà chạy nhanh như thế được? Nhất định là do lúc nãy nhìn thấy vết máu, cộng với mấy tháng trời đều ám ảnh với việc sẽ có một ngày Dương Lập Quần báo thù cho nên mới có suy nghĩ ấy.

Tôi hít sâu vào, nói:

“Xin lỗi, là do tôi nhìn thấy trên người cô dính đầy máu nên mới bối rối như thế. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”.

Lưu Lệ Linh thở hổn hển đáp:

“Rất đáng sợ, rất đáng sợ”.

Tôi nắm lấy cánh tay nàng lay thật mạnh hy vọng có thể khiến cho nàng bình tĩnh lại, hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì...”.

Tôi còn chưa dứt lời Lưu Lệ Linh đã hét lên:

“Anh ấy giết hắn rồi... anh ấy giết hắn rồi!”.

Tuy rằng Lưu Lệ Linh đang hét lên nhưng tôi nghe không hiểu. ‘Anh ấy giết hắn’, nghĩa là có một người đã giết một người khác, nhưng mà ai đã giết ai?

Tôi vội hỏi:

“Lưu tiểu thư, cô bình tĩnh lại đi. Ai đã giết ai vậy?”.

Lưu Lệ Linh vẫn còn đang thở gấp, nàng chưa kịp trả lời đã có một nam một nữ là cảnh sát vội vã chạy đến phía sau Lưu Lệ Linh.

Nữ cảnh sát vươn tay đỡ lấy người Lưu Lệ Linh và nói:

“Lưu tiểu thư, cô nên đi làm chứng thôi”.

Nam cảnh sát vừa nhìn thấy tôi lập tức làm hành động chào, nói:

“Vệ tiên sinh, ra là ngài”.

Tôi chỉ vào Lưu Lệ Linh nói:

“Tôi là bạn của Lưu tiểu thư. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

“Một vụ đả thương người khác, Lưu tiểu thư là nhân chứng của vụ án”.

Tôi vội hỏi:

“Ai giết ai?”.

Vì tôi có mối quan hệ rất tốt với nhân viên cấp cao của cục cảnh sát, mà vị cảnh sát này cũng quen biết tôi cho nên câu hỏi của tôi lập tức nhận được câu trả lời từ anh ta:

“Một người đàn ông tên là Dương Lập Quần đã làm bị thương một người tên là Hồ Hiệp Thành”.

Tôi đờ người ra, nói:

“E là trong chuyện này có sự hiểu lầm. Dương Lập Quần là bạn của tôi, anh ta sẽ không đả thương người khác đâu”.

Vị cảnh sát nhìn tôi một lúc rồi nói:

“Sau khi Dương Lập Quần bị bắt thì anh ta không chịu nói năng gì cả, còn người bị thương vẫn đang được cấp cứu. Phía bệnh viện nói vết thương rất nghiêm trọng. Nếu nạn nhân tử vong thì đây sẽ trở thành một vụ mưu sát”.

Tôi cười gượng gạo hỏi:

“Hồ Hiệp Thành này là ai?”.

“Chúng tôi vẫn chưa rõ thân phận của nạn nhân. Dương Lập Quần một câu cũng không hé môi, Lưu tiểu thư tuy cũng có mặt vào lúc đó và cần lấy lời khai của cô ấy, thế nhưng cô ấy cứ nhất quyết đòi chờ ngài đến mới chịu cho lời khai”.

Trong lòng tôi cực kỳ thắc mắc nhìn về phía Lưu Lệ Linh, trông thấy vị nữ cảnh sát kia đang nửa ép buộc Lưu Lệ Linh đi về phía trước bằng cách kéo nàng ấy đi, còn nàng ấy vẫn đang giãy dụa.

Tôi vội nói:

“Lưu tiểu thư cứ yên tâm, tôi sẽ ở bên cạnh cô”.

Lưu Lệ Linh nghe thế mới không chống cự nữa, thế nhưng vị cảnh sát vẫn đang dùng sức lôi nàng đi.

Tôi nhịn không được liền lớn tiếng trách móc:

“Cô ấy sẽ đi, đừng ép buộc người ta như vậy nữa”.

Vị nữ cảnh sát ngẩn ra rồi buông tay, Lưu Lệ Linh ưỡn người đi về phía trước, tôi và vị nam cảnh sát nọ theo ở phía sau. Vào trong tòa nhà của cục cảnh sát đã nhìn thấy vài vị nhân viên cảnh sát cấp cao nghênh đón và chào hỏi tôi, còn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chòng chọc vào tôi.

Tôi chưa kịp nói gì đã có một người trung niên tay xách cặp táp, đầu chảy đầy mồ hôi chạy vào kêu lên:

“Thân chủ của tôi đang ở đâu?”. Người trung niên kia quét mắt một lúc nhìn thấy Lưu Lệ Linh lại kêu lên: “Lưu tiểu thư, cô có thể không nói gì hết”.

Lưu Lệ Linh mỉm cười chua xót:

“Luật sư Phương, cuối cùng ngài cũng đến rồi”.

Người trung niên vừa lau mồ hôi vừa nói:

“Tôi đã dùng hết khả năng để đến được đây”.

Lưu Lệ Linh không nói thêm gì nữa.

Tình hình lúc đó vô cùng hỗn loạn, vị luật sư Phương đó lập tức cùng mấy vị cảnh sát cấp cao cãi nhau, bọn họ tranh chấp với nhau một số vấn đề pháp lý. Tôi còn chưa kịp nhận ra bọn họ đang cãi vấn đề gì đã đi theo rất nhiều người cùng vào trong một gian phòng nọ, vừa vào trong liền nhìn thấy Dương Lập Quần.

Dương Lập Quần ôm đầu, mặt không cuối xuống mà chỉ nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt không biểu lộ điều gì, chỉ ngồi im bất động. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt bằng tơ tằm dính đầy máu.

Bên cạnh anh ta là vị cảnh sát ghi lời khai, tôi để ý thấy trên tờ giấy của vị cảnh sát không có chữ nào, điều này cho thấy quả thật Dương Lập Quần không hề hé môi dù chỉ một chữ.

Vừa vào phòng, tôi và luật sư Phương cùng lúc bước đến trước mặt Dương Lập Quần. Luật sư Phương nói:

“Dương tiên sinh, ngài có thể không cần nói gì cả. Tôi đã đến, các vấn đề pháp lý cứ giao hết cho tôi phụ trách”. Ống ấy hét lên với vị cảnh sát cấp cao: “Bắt đầu thủ tục bảo lãnh ngay bây giờ”.

Vị cảnh sát lắc đầu:

“Không được làm thủ tục bảo lãnh”.

Luật sư Phương giận dữ nói:

“Tại sao? Thân chủ của tôi có uy tín, có địa vị trong xã hội, có thân phận-“.

Vị cảnh sát lạnh lùng nói:

“Còn có kỹ thuật dùng dao rất cao siêu. Nạn nhân bị đâm trúng ba nhát, toàn bộ đều là những vị trí nguy hiểm”.

Luật sư Phương chỉ tay, ngón tay gần như chạm vào mũi vị cảnh sát, nói:

“Anh nói như vậy là vi phạm pháp luật. Anh vẫn chưa thể tuyệt đối khẳng định rằng người bị thương là do thân chủ của tôi gây ra”.

Sức chịu đựng của vị cảnh sát có lẽ đã đạt đến giới hạn, thế là anh ta cũng hét lên:

“Tôi dám khẳng định như thế!”. Anh ta vừa hét lên rồi quay đầu lại nói với một cảnh sát đang đứng sau lưng rằng: “Cậu hãy kể lại tình hình lúc đến được hiện trường xem”.

“Vâng. Tôi phụ trách xe tuần tra mang mã số 176 có nhận được cuộc điện thoại của một người phụ nữ, bởi vì xe của tôi ở gần khu vực xảy ra sự việc nên sau khi nhận được báo án, chỉ tầm 3 phút đã đến được hiện trường”.

“Tình hình hiện trường như thế nào?”.



Vị cảnh sát đáp:

“Hiện trường là một căn hộ cao cấp. Lúc tôi đến nơi liền bấm chuông cửa nhưng không có ai mở, chỉ có thể nghe thấy giọng phụ nữ hét lên ‘anh giết hắn rồi, anh giết hắn rồi’, vì thế tôi và hai cảnh sát nữa cùng nhau phá cửa xông vào”.

“Sau khi vào trong các anh đã nhìn thấy gì?”.

Vị cảnh sát hít sâu vào rồi đáp:

“Tôi thấy anh ta”. Anh ta vừa nói vừa chỉ vào Dương Lập Quần: “Tôi nhìn thấy trong tay anh ta cầm một con dao, trên người anh ta toàn là máu, còn nhìn thấy vị tiểu thư này người cũng dính đầy máu định đỡ người còn lại dậy, mà người đó mất máu càng lúc càng nhiều, rõ ràng là đã bị thương và ngất xỉu. Sau đó vị tiểu thư quay sang nhìn anh ta”.

Vị cảnh sát chỉ vào Dương Lập Quần nói:

“Cô ấy lại nói ‘Anh đã giết hắn’, tôi lập tức gọi cấp cứu và bắt giữ nghi can”.

Vị cảnh sát nói đến đây, sắc mặt của luật sư Phương đã trở nên cực kỳ khó coi, vị cảnh sát cấp cao âm hiểm nói:

“Thưa ngài luật sư, tôi thấy ngài nên quay về chuẩn bị sẵn lời bào chữa còn hay hơn đấy”.

Luật sư Phương kêu lên đau khổ:

“Tình huống này tôi đã thấy nhiều rồi, đó là tự vệ”.

Vị cảnh sát cấp cao tức giận không chịu nổi, gần như muốn xông vào đánh luật sư Phương, tôi vội vàng nói:

“Đừng cãi nữa. Hiện trường chỉ có ba người họ thôi à?”.

“Đúng vậy”.

Tôi ra dấu nói:

“Người bị thương đang ở bệnh viện, Dương tiên sinh ở đây lại không chịu nói gì, đã vậy chỉ có thể yêu cầu Lưu tiểu thư kể lại đầu đuôi sự việc để xem chuyện gì đã xảy ra mà thôi”.

Luật sư Phương lập tức nói:

“Lưu tiểu thư, cô có quyền giữ im lặng”.

Vị cảnh sát cấp cao tức giận nói:

“Về mặt pháp lý, Lưu tiểu thư cần phải hợp tác và cung cấp thông tin cho cảnh sát”.

Luật sư Phương lại sắp nói gì đó thì tôi lập tức ngăn anh ta lại, lớn tiếng nói:

“Tại sao chúng ta không thử nghe ý nguyện của Lưu tiểu thư xem thế nào?”.

Trong một lúc tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Lưu Lệ Linh, Lưu Lệ Linh vốn đã được nữ cảnh sát dìu ngồi xuống ghế lúc này liền bật dậy sau đó nàng lại ngồi xuống ghế.

Vẻ mặt nàng vô cùng mệt mỏi, nói:

“Đương nhiên tôi muốn kể. Nếu không phải Hồ Hiệp Thành tập kích Lập Quần trước thì Lập Quần đã không cướp lấy con dao trong tay hắn”.

Luật sư Phương liền kêu lên à há rồi nhìn vị cảnh sát cấp cao, vị cảnh sát vội vàng ra hiệu cho người chép lại lời khai rồi nói:

“Lưu tiểu thư, xin cô hãy kể chi tiết hơn”.

Một vị cảnh sát mang cho Lưu Lệ Linh ly nước, Lưu Lệ Linh hớp một ngụm rồi nhìn Dương Lập Quần nhưng anh ta vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt thẫn thờ, không biết anh ta đang suy nghĩ chuyện gì.

Lưu Lệ Linh nói:

“Chiều hôm đó tôi và Lập Quần cùng nhau về nhà”.

Vị cảnh sát cấp cao lập tức hỏi:

“Mối quan hệ giữa cô và Dương tiên sinh là...”.

Lưu Lệ Linh đáp:

“Chúng tôi sống chung”.

Vị cảnh sát không nói gì nữa, Lưu Lệ Linh lại nói:

“Vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Hồ Hiệp Thành đứng trước cửa nhà tôi”.

Vị cảnh sát lại hỏi:

“Hồ Hiệp Thành là người bị thương đúng không? Anh ta và hai người có quan hệ gì?”.

Lưu Lệ Linh đáp:

“Hồ Hiệp Thành là chồng cũ của tôi”.

Mãi đến lúc này tôi mới biết cái người bị thương nằm trong bệnh viện và đang nguy hiểm tính mạng chính là chồng cũ của Lưu Lệ Linh. Chuyện Lưu Lệ Linh đã từng kết hôn vô cùng phức tạp, xem ra sẽ gây bất lợi cho Dương Lập Quần.

Tôi nghĩ đến đây liền nhìn Dương Lập Quần, anh ta vẫn cứ ngồi yên bất động như thế.

Lưu Lệ Linh kể lại mọi chuyện trong cục cảnh sát hết sức chi tiết, cho nên sau khi vụ việc được đưa ra tòa, bồi thẩm đoàn rất tin tưởng lời khai của nàng là sự thật.

Những gì Lưu Lệ Linh kể lại tôi sẽ không dùng cách đối thoại để viết lại mà sẽ tóm lược theo tình huống đã xảy ra vào lúc đó.

Trưa hôm đó, Lưu Lệ Linh và Dương Lập Quần cùng quay về nhà vì hôm đó là thứ bảy, Dương Lập Quần chưa từng đề cập với tôi có hẹn với Lưu Lệ Linh và tôi cũng không chú ý hôm đó là ngày thứ bảy, khi bọn họ vừa ra khỏi thang máy đã gặp được Hồ Hiệp Thành. Ban đầu Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh ôm nhau rời khỏi thang máy, nhưng khi vừa thấy Hồ Hiệp Thành thì Lưu Lệ Linh lập tức đẩy Dương Lập Quần ra. Dương Lập Quần tuy không quen biết Hồ Hiệp Thành nhưng anh ta vẫn cảm nhận được gã đầu trâu mặt ngựa, dáng vẻ hèn mọn khó tả đang đứng trong hành lang trước cửa nhà nhất định có quan hệ gì đó với Lưu Lệ Linh.

Hắn vươn tay ra định níu lấy Lưu Lệ Linh nhưng nàng đã tránh đi, dùng giọng điệu lạnh như băng hỏi:

“Anh đến đây làm gì?”.

Nét mặt Hồ Hiệp Thành câng câng vờ như láu cá, vừa liếc mắt nhìn Dương Lập Quần vừa tặc lưỡi đáp:

“Đến thăm em”.

Một gã có mục đích như thế, bộ dạng vờ vịt như thế thật sự rất gai mắt, có thể nói là đáng ghét đến tột đỉnh. Lưu Lệ Linh từng có một cuộc hôn nhân cực kỳ khó chịu với hắn ta nên rất rõ bản tính đê tiện đáng ghét của hắn, bởi thế nàng càng khó kềm chế bản thân mà lạnh lùng nói:

“Cút đi”.

Dương Lập Quần không nhịn nổi mà lớn tiếng hỏi:

“Lệ Linh, đây là ai vậy?”. Anh ta trừng mắt với Hồ Hiệp Thành và quát: “Tránh ra!”.

Hồ Hiệp Thành vừa nghe thấy Dương Lập Quần quát nạt hắn liền nghiêng đầu, ngón tay gãi gãi mũi:

“Tao là gì của cô ấy à? Tao là chồng cô ấy! Mày mới là cái thá gì của cô ấy, đồ gian phu!”.

Bộ dạng và lời nói của Hồ Hiệp Thành thật sự rất quá đáng, Dương Lập Quần không nhịn được định lao về phía hắn thì Lưu Lệ Linh đã đưa tay ra cản lại rồi nói với Hồ Hiệp Thành:

“Chúng ta đã ly hôn rồi”.

Hồ Hiệp Thành cười khẩy:

“Một đêm vợ chồng trăm nghĩa phu thê, huống hồ chúng ta là vợ chồng gần ba năm trời, em nghĩ lại xem ba năm chúng ta ở bên nhau...”.

Những lời tiếp theo của Hồ Hiệp Thành cực kỳ quá sức chịu đựng không thể kể lại được, Dương Lập Quần gào lên rồi vươn tay ra nắm lấy cổ áo Hồ Hiệp Thành kéo hắn lại, sau đó tát thật mạnh vào mặt hắn. Hồ Hiệp Thành kêu lên một tiếng rất quái dị rồi đột ngột giơ tay đang cầm một con dao sắc nhọn lên, hướng mũi dao vào Dương Lập Quần. Dương Lập Quần không ngờ đối phương có mang dao theo nên vừa bị mũi dao kề đến gần lập tức không động đậy nữa.

Lưu Lệ Linh nhìn thấy tình huống này liền kêu lên, vẻ mặt Hồ Hiệp Thành trở nên hung tợn lập tức nói:

“Còn kêu nữa tao sẽ đâm chết nó. Kêu đi!”.

Lưu Lệ Linh không dám kêu lên nữa.

Vẻ mặt của Hồ Hiệp Thành rất độc ác, vừa áp sát mũi dao vào cổ họng Dương Lập Quần vừa quát lớn:

“Mở cửa, vào trong nói chuyện”.

Lưu Lệ Linh liền nói:

“Chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa, nếu anh cần tiền tôi sẽ đưa cho anh”.

Hồ Hiệp Thành lại quát lên:

“Mở cửa ra, nếu không tao sẽ giết nó! Mày biết rõ tao đã không còn gì nữa, ngay cả vợ tao cũng bỏ đi theo người đàn ông khác, tao còn sợ gì nữa chứ!”.

Lưu Lệ Linh vừa sợ hãi vừa tức giận, cả người run rẩy đến mức khi lấy chìa khóa ra còn cầm không chắc và đánh rơi xuống đất. Vào lúc này nếu như có ai đó đi ngang qua thì tốt biết mấy. Thật không may, nơi ở của Lưu Lệ Linh là một tòa chung cư cao cấp, nhà càng cao cấp thì càng ít người, trong lúc này xác suất có người xuất hiện rất thấp. Lưu Lệ Linh nhìn thấy Dương Lập Quần bị con dao khống chế không thể nhúc nhích và càng không có cách phản kháng, thêm nữa nàng biết Hồ Hiệp Thành là tên lưu manh dám nói dám làm cho nên đành phải ngoan ngoãn mở cửa nhà. Cửa vừa mở Hồ Hiệp Thành đã áp giải Dương Lập Quần vào trong, Lưu Lệ Linh cũng đi theo phía sau, Hồ Hiệp Thành đá vào cửa rồi nhìn xung quanh sau đó cười khẩy nói:

“Chỗ này thoải mái quá đó chứ”.

Lưu Lệ Linh giận dữ nói:

“Đây là do tự bản thân tôi kiếm tiền mua được”.

Hồ Hiệp Thành cười nhạt nói:

“Dựa vào đâu? Ngủ với đàn ông ấy hả?”.

Dương Lập Quần tức giận nói:

“Câm miệng lại, anh cần tiền thì mau cầm lấy rồi cút đi ngay!”.

Hồ Hiệp Thành giơ dao về phía trước khiến cho Dương Lập Quần bất giác ngửa ra sau, Hồ Hiệp Thành nở nụ cười đắc ý:

“Oai phong lắm. Tao cứ không đi đấy, mày định làm gì?”. Hắn nói xong đột nhiên lại quay sang quát Lưu Lệ Linh: “Mau cởi quần áo ra, chúng ta tiếp tục tiền duyên vợ chồng!”.

Sắc mặt Lưu Lệ Linh trắng bệch, giọng cười của Hồ Hiệp Thành tràn ngập sự hung ác, hắn lạnh lùng nói:

“Nhanh lên! Cô cũng không phải là chưa từng cởi đồ trước mặt tôi, cơ thể cô có dáng vẻ gì, trên người có bao nhiêu sợi lông tôi đều biết cả...”.

Hồ Hiệp Thành nhìn chằm chằm vào Lưu Lệ Linh, vừa nói đến đây thì xảy ra chuyện. Dương Lập Quần đột ngột nâng cánh tay Hồ Hiệp Thành lên, mũi dao hướng lên trên, Hồ Hiệp Thành liền ra sức đâm về phía Dương Lập Quần nhưng Dương Lập Quần đã tránh được và duỗi chân ra đốn ngã Hồ Hiệp Thành. Dương Lập Quần lập tức nắm lấy cơ hội mà nhào đến, hai người bọn họ dằn co dưới đất. Vóc dáng Dương Lập Quần cao to, sức mạnh cũng lớn đã cướp lại con dao, sau đó đâm Hồ Hiệp Thành liên tiếp ba nhát.

Hồ Hiệp Thành bị đâm ba nhát dao máu chảy như suối, Dương Lập Quần đứng mũi chịu sào nên cả người cũng dính đầy máu, Lưu Lệ Linh nhìn thấy Hồ Hiệp Thành nằm bẹt dưới đất liền chạy đến đỡ hắn, cho nên trên người cũng dính máu.

Lưu Lệ Linh gọi điện thoại báo cảnh sát, khi cảnh sát đến nơi phải phá cửa mới vào được bên trong và nhìn thấy cảnh tượng như những gì anh ta đã kể lại.

Cả tôi và luật sư Phương sau khi nghe xong lời khai của Lưu Lệ Linh đều thở phào nhẹ nhõm, vì theo như lời nàng nói Dương Lập Quần chỉ là tự vệ mà thôi, kẻ hành hung trước là Hồ Hiệp Thành, Dương Lập Quần chắc chắn sẽ không có chuyện gì.

Cảnh sát cấp cao tiếp tục thẩm vấn thêm một vài lần, mãi đến một tiếng đồng hồ sau lời khai được đã được chắc chắn thì Bạch Tố cũng vừa đến nơi, yêu cầu bảo lãnh của Dương Lập Quần được tiếp nhận và cùng chúng tôi rời khỏi cục cảnh sát.

Ra đến cổng, Bạch Tố đề nghị đưa Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh về, sắc mặt Dương Lập Quần vẫn mờ mịt như cũ không nói lời nào, Lưu Lệ Linh lại mang dáng vẻ mệt mỏi nói:

“Tôi không muốn trở về nơi khủng khiếp đó nữa, tôi muốn thuê phòng khách sạn. Hơn nữa chúng tôi muốn được yên tĩnh, không muốn bị ai làm phiền”.

Tôi và Bạch Tố không có lý do gì ở bên cạnh họ nữa nên bọn tôi rời đi.

Hồ Hiệp Thành bị đâm phải ở lại bệnh viện điều trị ba ngày, không cứu được và tử vong, vụ án khá chấn động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vệ Tư Lý Hệ Liệt: Tầm Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook