Chương 6: Yêu Cuồng Nhiệt
Nghê Khuông
18/10/2024
Ba tháng trôi qua rất nhanh.
Trong ba tháng này tình cảm giữa Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh tiến triển vô cùng thần tốc, chỉ sau ba tháng bọn họ đã có cuộc hẹn hò đầu tiên.
Tiến triển tình cảm giữa Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh mà rơi vào tay một tiểu thuyết gia chuyên viết truyện lãng mạn nhất định sẽ trở thành quyển truyện tình yêu dài kỳ cực kỳ cảm động, chỉ tiếc là tôi không giỏi miêu tả loại chuyện này cho nên chỉ có thể tóm lược ngắn gọn lần đầu gặp mặt cho đến lần hẹn hò đầu tiên của bọn họ. Đương nhiên là sau lần hẹn hò đầu tiên, tiến triển tình cảm của bọn họ vẫn sẽ sử dụng cùng một phương thức mà viết ra.
Lưu Lệ Linh không có ấn tượng tốt với Dương Lập Quần. Lúc anh ta từ trong nhà tôi đi ra là khi anh ta vừa mới trở về từ phương bắc xa xôi, cuộc sống khổ cực khiến cho anh ta trở nên tiều tụy, gió bụi mệt mỏi, y như một tên thang lang đầu đường xó chợ. Thế nhưng dù sao Dương Lập Quần cũng là một người thành đạt, tuy ngoại hình tiều tụy mệt mỏi cũng không che dấu được thần thái đặc biệt của anh ta, thế nên khi anh ta bị ánh sáng tươi đẹp của Lưu Lệ Linh hấp dẫn tiến đến gần chiếc xe và mở miệng ra bắt chuyện thì Lưu Lệ Linh cũng lập tức bị anh ta hấp dẫn.
Một trong những sở thích của Lưu Lệ Linh là tốc độ, vừa hay Dương Lập Quần lại rất am hiểu lĩnh vực này, cho nên từ lúc bắt đầu mặc dù bọn họ xảy ra tranh chấp về vấn đề lái chiếc xe thể thao của Lưu Lệ Linh, nhưng sau khi Lưu Lệ Linh chở Dương Lập Quần đi và Dương Lập Quần nắm rõ chiếc xe như lòng bàn tay đã khiến cho Lưu Lệ Linh vô cùng bội phục.
Dương Lập Quần ngồi vào ghế lái, phát huy tính năng của chiếc xe vô cùng nhuần nhuyễn khiến cho Lưu Lệ Linh càng thêm bội phục, mãi cho đến mấy giờ sau khi bọn họ đã hết hứng thú thì đôi bên mới bắt đầu tự giới thiệu bản thân. Lưu Lệ Linh nhận lấy danh thiếp của Dương Lập Quần mà há hốc mồm, trong lòng kinh ngạc không thôi, hết nhìn danh thiếp lại nhìn cái người ăn mặc tả tơi trước mặt nói:
“Anh đang làm gì thế? Vi phục xuất tuần à?”.
Tôi biết được những chuyện này là nhờ Bạch Tố kể lại, và tôi sẽ sử dụng cách đối thoại trực tiếp của bọn họ để mọi người dễ hình dung.
Dương Lập Quần cười nói:
“Đương nhiên không phải. Tôi đã đến một nơi có nằm mơ cũng không nghĩ ra để làm một chuyện có nằm mơ cũng không nghĩ ra”.
Lưu Lệ Linh mở to mắt hỏi:
“À? Làm chuyện gì?”.
Lưu Lệ Linh hỏi như vậy có thể là vì thật sự tò mò hoặc chỉ đơn giản là thuận miệng hỏi, nhưng khi Bạch Tố kể đến đó lòng tôi vẫn không tránh khỏi sốt sắn. Tôi đã được gặp qua Lưu Lệ Linh và biết nàng ấy là một mỹ nữ, mà thông thường mỹ nữ đều có sức hấp dẫn rất lớn, rất dễ khiến cho một người đàn ông thao thao bất tuyệt. Lỡ như Dương Lập Quần đem những chuyện anh ta từng làm, những nơi anh ta từng đi qua nói ra, Lưu Lệ Linh sẽ biết bọn họ có cùng một giấc mộng.
Tạ ơn trời Dương Lập Quần không hề nói gì.
Dương Lập Quần cười cười:
“Có nói cô cũng không tin, chuyện đó rất hoang đường, rất vô căn cứ”.
Điều Dương Lập Quần đã làm đó là đi tìm giấc mộng không ngừng theo chân anh ta từ khi còn bé, loại chuyện này đương nhiên không dễ dàng khiến cho người khác tin tưởng, cho nên câu trả lời của Dương Lập Quần cực kỳ khéo léo.
Lưu Lệ Linh cũng không hỏi tiếp nữa, có lẽ nàng cảm thấy vừa mới quen biết thì không nên tìm hiểu quá cặn kẽ chuyện của người khác, nàng cũng chưa từng hỏi tại sao ngày hôm đó trang phục và vẻ mặt của Dương Lập Quần lại đặc biệt như thế, hơn thế nữa mãi đến tận sau này cả Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh đều không nhắc gì đến chuyện này.
Bởi thế nên từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến lần đầu tiên hẹn hò với nhau ba tháng sau, bọn họ vẫn không biết mình có cùng giấc mộng với nhau. Dương Lập Quần càng tuyệt nhiên không nghĩ đến mỹ nữ mà anh ta gặp gỡ mỗi ngày chính là người mà anh ta dùng trăm phương ngàn kế tìm kiếm.
Trải nghiệm lần đầu gặp mặt của bọn họ vô cùng thú vị, cho nên lúc chia tay bọn họ đã hẹn sẽ gặp lại nhau.
Đêm đó sau khi hai người bọn họ tận hứng lao vun vút trên đường cao tốc, Lưu Lệ Linh đã đưa Dương Lập Quần về nhà.
Mấy tiếng ở bên cạnh nhau khiến cho tinh thần của bọn họ vô cùng vui vẻ, nhưng khi Lưu Lệ Linh rẽ vào góc phố và nhìn thấy ngôi nhà nho nhỏ đẹp đẽ của Dương Lập Quần thì cảm xúc của anh ta thay đổi, anh ta thậm chí có hơi thô lỗ mà hét lên:
“Dừng lại! Dừng xe lại!”.
Lưu Lệ Linh lập tức đạp phanh. Chiếc xe đang chạy với tốc độ cao bỗng dưng phanh lại khiến cho lốp xe và mặt đường ma sát, tạo ra âm thanh két két rất khó nghe. Sau khi xe đã dừng lại, Lưu Lệ Linh quay sang nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Dương Lập Quần, hỏi:
“Thử tài lái xe của tôi đấy à?”.
Dương Lập Quần mỉm cười gượng gạo:
“Không, tôi về đến nhà rồi. Cảm ơn đã đưa tôi về”.
Lưu Lệ Linh nhìn xung quanh vị trí xe đang đỗ thấy trống huơ trống hoắc liền mỉm cười:
“Tôi không biết anh lại sống trên bãi cỏ đấy, không nhìn thấy lều của anh đâu cả”.
Dương Lập Quần chỉ tay về căn nhà phía trước ý bảo đó mới là nhà của anh ta.
Lưu Lệ Linh mỉm cười nói:
“Lần đầu đưa anh về nên cũng không hy vọng sẽ được anh mời vào nhà uống một ly rượu, nhưng mà đưa đến cửa rồi hôn tạm biệt vẫn được chứ?”.
Đây là câu hay được nói khi phái nam đưa phái nữ về nhà sau lần hẹn hò đầu tiên, Lưu Lệ Linh đương nhiên nhận ra sự xấu hổ của Dương Lập Quần, hơn nữa cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra cho nên mới cố ý trêu ghẹo anh ta.
Dương Lập Quần nhìn Lưu Lệ Linh một lúc mới nói:
“Tôi rất muốn mời cô một ly rượu, nhưng mà có người không chịu đâu”.
Lưu Lệ Linh ồ lên:
“Đúng ha, Dương phu nhân”.
Dương Lập Quần đáp:
“Đúng vậy, nàng ấy”. Anh ta ngừng lại một lúc rồi nói: “Xin lỗi, tôi không nói cho cô biết sớm”.
Lưu Lệ Linh rất thoải mái thả lỏng hai tay:
“Không cần nói sớm cho tôi biết, dù sao chúng ta cũng đâu có cơ hội nói về chuyện hôn nhân của anh”.
Dương Lập Quần không nói gì nữa mà mở cửa xe, đang chuẩn bị bước xuống thì anh ta lại đột ngột quay người lại, nghiêng về phía Lưu Lệ Linh, Lưu Lệ Linh lập tức nghiêng về phía sau.
Lưu Lệ Linh đã nói với Bạch Tố thế này:
“Đương nhiên là vì anh ta muốn hôn tôi, nhưng mà tôi đã tránh được. Anh ta vừa thấy tôi nghiêng người tránh đi lập tức đã ngừng ngay hành động, tay sờ lên mu bàn tay của tôi nhẹ nhàng ấn xuống, mỉm cười bất đắc dĩ rồi rời khỏi xe, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Anh ta đứng thẩn thờ một lúc sau đó cúi xuống cửa sổ xe nhìn tôi rồi mới từng bước từng bước trở về nhà. Mỗi một bước đi anh ta đều quay đầu lại nhìn tôi, khi anh ta vào nhà rồi tôi mới rời đi, tôi lái xe rề rề vô cùng chậm”.
Bạch Tố không ý kiến gì mà chỉ ừ hử, Lưu Lệ Linh chỉnh lại tư thế ngồi thoải mái hơn, ngẩng mặt lên nói:
“Trong khoảnh khắc ấy tôi đã biết tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi. Cực kỳ kỳ diệu. Vô tình gặp được nhau rồi lại hấp dẫn nhau”.
Đến lúc này Bạch Tố không thể không nói, nàng cẩn thận nhắc nhở:
“Dương tiên sinh là người đã có vợ, hơn nữa tôi tin rằng cô cũng sẽ không đến mức lại đi tin vào mấy câu nói đại loại như “vợ anh không hiểu anh” của người đàn ông chứ”.
Lưu Lệ Linh đáp:
“Tôi đương nhiên biết anh ấy đã có vợ, nhưng mà vợ chồng là vợ chồng, tình yêu là tình yêu. Tình yêu và hôn nhân là hai việc hoàn toàn khác nhau”.
Bạch Tố ồ lên:
“Không ngờ cô còn khá am hiểu tiểu thuyết lãng mạn”.
Cách nói của Bạch Tố khiến cho Lưu Lệ Linh không vui, nàng nói:
“Không phải tiểu thuyết, đấy là cuộc đời. Cuộc đời này tôi đã gặp được anh ấy, anh ấy gặp được tôi, hai người bọn tôi gặp được nhau. Chỉ trong vài tiếng quen biết đã hiểu nhau, ở bên cạnh nhau vô cùng vui vẻ. Cuộc đời này ngoại trừ theo đuổi niềm vui thì còn có thể theo đuổi thứ gì nữa?”.
Bạch Tố thở dài không nói thêm gì nữa.
Về phần tình hình sau khi Dương Lập Quần về đến nhà, Dương Lập Quần đã kể cho Lưu Lệ Linh nghe, Lưu Lệ Linh cũng có kể lại. Mọi chuyện càng về sau càng rắc rối, cho nên những chuyện xảy ra giữa Dương Lập Quần và vợ anh ta cũng cần phải được tường thuật sơ lại.
Cửa mở ra, Dương Lập Quần vào nhà, bên trong là một vườn hoa nho nhỏ. Anh ta vừa vào cửa đã không khỏi cau mày, vườn hoa nhỏ vốn là do anh ta tự mình chăm sóc vô cùng cẩn thận, mọi thứ đều rất gọn gàng sạch sẽ, thế nhưng lúc này anh ta nhìn thấy đã mọc đầy cỏ dại, bồn hoa hồng đã héo vàng, vài bông hoa nhỏ gần đó thì đang sắp nở.
Dương Lập Quần dừng lại, ngẩng đầu lên trông thấy vợ anh ta đang đứng ngay cửa.
Giới thiệu đơn giản về vợ của Dương Lập Quần là Khổng Ngọc Trinh phu nhân. Nàng là người có trình độ học vấn cao và xuất thân giàu có, cha là một nhà kỹ nghệ rất nổi tiếng trong vùng, giàu lên từ rất sớm. Thế hệ làm công nghiệp cũ đối với việc kinh doanh tương đối bảo thủ, vì vậy mấy năm nay việc làm ăn có hơi ảm đạm, thế nhưng sức mạnh công ty Khổng gia vẫn đang vô cùng hùng hậu.
Khổng Ngọc Trinh và Dương Lập Quần quen biết nhau khi du học bên Mỹ. Tuy hai người học khác trường đại học nhưng vì hội du học sinh thường xuyên qua lại với nhau nên hai người trở thành bạn bè, rồi sau đó thành vợ chồng.
Sau khi kết hôn, trở về nước Dương Lập Quần bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, thành tựu càng ngày càng lớn, nhiệt huyết yêu đương của lúc xưa càng ngày càng giảm, tình cảm vợ chồng cũng càng ngày càng phai nhạt.
Trên thực tế không thể đổ lỗi cho bên nào được, do tính cách mà ra cả thôi.
Có đôi nam nữ có thể gắn bó với nhau lâu dài, nhưng cũng có đôi không thể ở bên cạnh nhau, bất hạnh thay Dương Lập Quần và Khổng Ngọc Trinh lại thuộc vế thứ hai.
Dương Lập Quần là người vô cùng hoạt bát, sức sống bền vững vô tận, Khổng Ngọc Trinh lại không chút hoạt bát mà chỉ hy vọng được tận hưởng sự ấm áp từ chồng mình. Đối với những hoạt động vui vẻ tưng bừng của chồng mà nhất là những hoạt động và thành tựu sự nghiệp, mỗi lần Dương Lập Quần nhắc đến với Khổng Ngọc Trinh nàng đều chẳng lấy gì làm hào hứng, bởi vì nàng lớn lên trong một gia đình có sự nghiệp đồ sộ từ bé.
Lần nào phản ứng lạnh nhạt của Khổng Ngọc Trinh cũng đều khiến cho Dương Lập Quần cảm thấy không vui hoặc cực kỳ tức giận.
Về phương diện khác, việc chăn gối của bọn họ không hòa hợp. Khổng Ngọc Trinh quá bảo thủ khiến cho Dương Lập Quần ra ngoài tìm kiếm những người phụ nữ khác, sau khi bị Khổng Ngọc Trinh phát hiện đôi ba lần thì tình cảm vợ chồng càng thêm nguội lạnh. Tình cảm nhạt phai là một vòng lẩn quẩn cực kỳ đáng sợ, mọi chuyện chỉ có càng ngày càng tệ đi và sẽ không xuất hiện kỳ tích gì cả.
Tình trạng của Dương Lập Quần và Khổng Ngọc Trinh chính là như thế, bọn họ từ lâu đã đồng sàng dị mộng.
Dương Lập Quần đi vào, thấy Khổng Ngọc Trinh đứng trên bậc thang lạnh lùng nhìn anh ta, anh ta tiến về phía cầu thang và nói:
“Anh về rồi!”.
Xa nhà đã lâu vừa mới trở về, vợ chồng xa cách lâu ngày trong tình huống này vốn sẽ có rất nhiều chuyện để nói với nhau, nhưng quan hệ của vợ chồng bọn họ không giống bình thường, cho nên sau khi Dương Lập Quần nói ra câu đó thì không còn gì để nói nữa. Vào lúc này nếu có một con đường khác có thể lên lầu, anh ta nhất định sẽ chọn đi đường vòng để tránh Khổng Ngọc Trinh.
Vẻ mặt Khổng Ngọc Trinh lạnh như băng, lời nói lạnh lùng:
“Sao không mời người phụ nữ đã đưa anh về nhà vào đây ngồi chơi một lúc?”.
Đối với trình độ giáo dục của Khổng Ngọc Trinh mà nói đáng lẽ không nên dùng từ “người phụ nữ đó”, ít ra phải gọi người ta là “vị tiểu thư nọ”, nhưng bởi vì nàng đang bất mãn cho nên lời nói cũng trở nên dung tục hơn rất nhiều. Loại ngữ khí này khiến cho Dương Lập Quần cảm thấy cực kỳ phản cảm, anh ta cũng chẳng màn đến phong độ gì nữa mà chỉ cười lạnh lùng:
“Có lẽ là do căn bản người ta không thích gặp em thôi”.
Khổng Ngọc Trinh lên tiếng:
“Giống như anh không thích nhìn thấy tôi ấy hả?”.
Dương Lập Quần vừa mới trở về từ trong niềm vui tột độ cùng với Lưu Lệ Linh cho nên thái độ của Khổng Ngọc Trinh càng khiến cho anh ta cảm thấy gai mắt hơn nữa, anh ta không chút lo lắng liền đáp:
“Đúng vậy, tôi không thích”.
Gương mặt của Khổng Ngọc Trinh càng trở nên khó coi hơn, giọng nói trở nên sắc bén hơn, hỏi:
“Vậy anh còn trở về đây làm gì?”.
Dương Lập Quần lập tức xoay người lại sải bước đi về phía cửa sau đó quay đầu lại, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy nói với Khổng Ngọc Trinh đang vịn vào lan can cầu thang:
“Đúng vậy, tôi không nên trở về. Tôi đã sai, bây giờ tôi sẽ sửa chữa sai lầm của mình”.
Dương Lập Quần nói xong liền đạp cửa rồi đi ra ngoài, Khổng Ngọc Trinh đứng hình, định gọi anh ta lại, thế nhưng lòng tự trọng không cho phép nàng phát ra âm thanh nào.
Dương Lập Quần rời khỏi nhà qua đêm trong một khách sạn, hôm sau anh ta trở về công ty xử lý công việc và nói chuyện điện thoại với Lưu Lệ Linh.
Bọn họ hẹn gặp nhau lần thứ hai.
Cuộc gặp mặt lần thứ hai theo như lời của Lưu Lệ Linh diễn ra rất long trọng, bởi vì đó là lần hẹn gặp mặt chính thức đầu tiên sau lần gặp mặt tình cờ cho nên Lưu Lệ Linh cố ý ăn mặc thật đẹp, Dương Lập Quần cũng chải chuốt rất cẩn thận. Dương Lập Quần chỉnh trang thoạt nhìn có vẻ tùy tiện thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái, Lưu Lệ Linh ăn mặc vừa phải càng khiến cho bốn bề đều là ánh sáng tươi đẹp.
Bắt đầu từ lúc hoàng hôn mãi đến tận nửa đêm mới nghĩ đến việc đã đến lúc chia tay nhau, thời gian suýt nữa đã không tồn tại giữa bọn họ, một phút trôi qua chỉ như một giây ngắn ngủi, chớp mắt đã là nửa đêm.
Bọn họ ở trong xe của Lưu Lệ Linh, đầu Lưu Lệ Linh hơi ngửa ra sau khiến cho mái tóc dài giống như thác nước đổ xuống làm nổi bật lên màu trắng sữa của ghế ô tô, dáng vẻ cực kỳ mê người.
Nàng nháy mắt:
“Hay là tôi lại đưa anh về nhà nhé?”.
Dương Lập Quần cũng dựa vào phía sau theo một góc độ song song với Lưu Lệ Linh, nghiêng mặt nhìn nàng nói:
“Hôm đó sau khi về nhà thì tôi liền rời đi, ở trong một khách sạn”.
Lưu Lệ Linh ồ lên nói:
“Khách sạn, không phải nhà sao?”.
“Khách sạn đương nhiên không phải nhà, nhưng mà...”. Giọng Dương Lập Quần trở nên trầm thấp: “Khách sạn cũng có chỗ tốt của khách sạn mà”.
Lưu Lệ Linh kiều diễm cười khẽ:
“Ví dụ như có thể đưa về đủ loại phụ nữ”.
Dương Lập Quần mỉm cười không hề phủ nhận, rất rõ ràng anh ta ở trước mặt Lưu Lệ Linh không cần thiết phải tỏ ra là quân tử gì cả, vì một gã lãng tử càng có thể khiến cho Lưu Lệ Linh thêm yêu thích.
“Đúng thế, giống như hôm qua là hai người đẹp tóc vàng”.
Lưu Lệ Linh nhướng mày nhìn ra ngoài:
“Hai người?”.
Giọng Dương Lập Quần trầm thấp đáp:
“Hai người”.
Lưu Lệ Linh không nói gì liền đột ngột khởi động xe lao vun vút về phía trước, từ ngoại ô đến nội thành, sau đó lại đột ngột dừng lại, vẫn không nhìn Dương Lập Quần mà nói:
“Mời xuống xe”.
Dương Lập Quần không nói một lời liền mở cửa xe, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lưu Lệ Linh đặt lên đó một nụ hôn rồi đi xuống đóng cửa xe lại, không quay đầu lại nhìn đã rời đi.
Lưu Lệ Linh ở trong xe nhìn theo bóng dáng Dương Lập Quần cắn môi dưới, trong lòng bối rối không biết phải làm thế nào. Có điều trong lúc tâm trạng rối bời nàng đã có thể khẳng định mình đã yêu Dương Lập Quần, còn có thể khẳng định thêm một việc là Dương Lập Quần cũng yêu nàng.
Tình yêu như vậy của hai người trưởng thành không có vấn đề gì, chỉ là làm sao để hai bên có thể ở thời điểm thích hợp phá vỡ sự rụt rè, nhanh chóng khiến cho mối quan hệ của cả hai trở nên trực tiếp hơn, không cần phải đề phòng bằng ngôn ngữ để bảo vệ lòng tự trọng của nhau nữa.
Cơ hội giống như thế không xuất hiện trong những lần gặp mặt sau này, nhưng tình cảm của Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh ngày một phát triển hơn, mãi đến ngày hôm đó trên boong chiếc du thuyền của Dương Lập Quần, hoàng hôn buông xuống, du thuyền neo trên biển cách xa phố xá bụi bặm, hai người bọn họ nằm cạnh nhau hưởng thụ gió biển bao bọc lấy cơ thể mình.
Ánh mắt của Dương Lập Quần hướng xuống dưới mê muội nhìn ngắm đôi chân thon thả của Lưu Lệ Linh, tóc Lưu Lệ Linh bị gió thổi phất phới sượt trên mặt Dương Lập Quần. Dương Lập Quần duỗi tay ra, Lưu Lệ Linh rất tự nhiên gối lên đó, hô hấp của hai người trở nên dồn dập.
Lưu Lệ Linh nói:
“Hôm qua tôi ở chỗ luật sư đã đặt bút ký tên rồi”.
Dương Lập Quần quay mặt đi, Lưu Lệ Linh cũng trùng hợp quay mặt lại, vẻ mặt Dương Lập Quần hiện ra sự quan tâm.
Giọng của Lưu Lệ Linh rất thấp nói:
“Tôi đã ký tên, anh ta cũng đã ký tên, thủ tục ly hôn của tôi đã hoàn tất”.
Dương Lập Quần ồ lên, không phản ứng gì nữa.
Chuyện đã từng kết hôn là bí mật của Lưu Lệ Linh, nàng không muốn người khác biết được bí mật này, cũng không dễ dàng gì đi nói với người khác. Thế nhưng lúc này nàng nghĩ mình cần phải nói rõ ra cho Dương Lập Quần biết. Đây là mối quan hệ vô cùng vi diệu giữa người với người, đến một thời điểm nhất định, tại một nơi nhất định, có được cơ duyên nhất định làm cơ sở thì sẽ thổ lộ một ít chuyện bí mật giấu trong lòng ra.
Phản ứng của Dương Lập Quần có phần hờ hững và lãnh đạm, điều này khiến cho Lưu Lệ Linh cảm thấy xấu hổ.
Lưu Lệ Linh tự mỉa mai:
“Chuyện tôi đã kết hôn, anh không ngờ đến sao?”.
Vẻ mặt của Dương Lập Quần rất nghiêm túc đáp:
“Đúng vậy, quả thật không ngờ đến”.
Anh ta nói xong những lời ấy liền phá ra cười ha hả, Lưu Lệ Linh giật nảy người định giơ chân lên đá anh ta một cái, anh ta bắt được chân nàng khiến cho nàng ngã xuống, cả hai người ôm lấy nhau lăn qua lăn lại, đến khi đụng phải một đống dây thừng mới ngừng lại.
Du thuyền neo trên biển đến tận chiều hôm sau mới quay về thành phố, hai hôm sau Lưu Lệ Linh cùng ăn trưa với Bạch Tố mới len lén kể cho nàng nghe.
Bạch Tố không phải là người không giữ được bình tĩnh, thế nhưng lúc ấy nàng đang ăn súp, tay bất giác trở nên run rẩy, vội nói:
“Lệ Linh, tôi cho rằng dù cô yêu một người đến đâu đi chăng nữa thì vẫn nên giữ lại một ít bí mật với anh ta”.
Vẻ mặt Lưu Lệ Linh tràn ngập gió xuân đáp:
“Tôi không muốn giữ bí mật gì với anh ấy cả, tôi nghĩ anh ấy cũng giống như vậy”.
Bạch Tố càng thêm hoảng hốt:
“Cô định kể mọi thứ về cô cho anh ta biết sao? Thậm chí... cả... giấc mộng ấy?”.
Lúc Bạch Tố nhắc đến giấc mộng thì âm lượng đã trở nên vô cùng thấp lại còn rất thần bí. Sau khi nghe Bạch Tố nói như thế sắc mặt Lưu Lệ Linh nhanh chóng trở nên buồn bả cúi gằm mặt xuống, qua một lúc lâu nàng mới nói:
“Tôi sẽ không kể giấc mộng cho anh ấy biết. Nhưng nếu bọn tôi sống với nhau thì sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ biết thôi”.
Bạch Tố nhìn nàng chằm chằm:
“Chẳng lẽ cô vẫn...”.
Lưu Lệ Linh nói:
“Đúng vậy, trừ khi tôi không còn mơ thấy nữa, bằng không đến cuối cùng tôi vẫn đâm một dao ấy vào...”.
Bạch Tố nói:
“Không phải cô đâm, mà là người phụ nữ trong mộng”.
Lưu Lệ Linh gượng cười:
“Người phụ nữ đó chính là tôi! Chính là tôi!”.
Bạch Tố nắm lấy cánh tay của nàng, nói:
“Cô tuyệt đối không được nghĩ như vậy, đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi. Người phụ nữ đó chỉ là hiện thân trong mộng của cô mà thôi”.
Vẻ mặt Lưu Lệ Linh chua xót nói:
“Tại sao tôi lại có giấc mộng như thế? Người phụ nữ trong mộng có lẽ là tôi... tôi đã từng trải qua, có khi nào là kiếp trước của tôi không?”.
Đây là lần đầu tiên hai chữ kiếp trước xuất hiện từ trong miệng Lưu Lệ Linh, Bạch Tố nghe thế liền ngắt lời:
“Kiếp trước? Chuyện kiếp này còn không thể biết rõ chứ nói gì đến kiếp trước”.
Lưu Lệ Linh ngẩn người một lúc rồi nói:
“Tóm lại mỗi lần nằm mơ tôi nhất định sẽ hét lên đầy sợ hãi. Không phải ai cũng nằm mộng rồi hét lên khi tỉnh dậy giống như thế, nếu như anh ấy hỏi đến, tôi phải trả lời như thế nào đây?”.
Bạch Tố hoảng hốt hỏi:
“Lệ Linh, cô vừa kể hai người chỉ mới ở trên du thuyền... tại sao nhanh như vậy đã bàn đến việc ở chung rồi?”.
Lưu Lệ Linh cười đầy hào sảng nói:
“Không phải bàn về chuyện ở chung, mà là đã ở chung rồi”.
Bạch Tố ồ lên, không biết phải nói như thế nào mới tốt. Một lúc sau nàng mới lên tiếng:
“Có lẽ tôi hơi cổ hủ, không thích ứng được với quan hệ nam nữ thời nay”.
Lưu Lệ Linh nói:
“Đương nhiên rồi, bởi vì cô đang có một cuộc hôn nhân vô cùng hạnh phúc, không cần phải theo đuổi những mối quan hệ nam nữ để khiến bản thân vui vẻ nữa nên cô mới cảm thấy bất ngờ. Giống như tôi vậy, có thể hạnh phúc trong một mối quan hệ đơn giản chỉ là một phần của cuộc sống, một khi tìm được tình yêu, tôi không muốn lãng phí một phút một giây nào cả”.
Bạch Tố à à cho có, Lưu Lệ Linh lại nói:
“Nếu bọn tôi đã yêu nhau, cả hai đều là người trưởng thành thì không việc gì phải xấu hổ nữa. Anh ấy đã chuyển về ở chung với tôi rồi”.
Bạch Tố cuối cùng cũng nắm được mối quan hệ hiện tại giữa Lưu Lệ Linh và Dương Lập Quần nên dò hỏi:
“Đã vậy, mấy đêm cô ở cạnh anh ta đều không... nằm mơ nữa ư?”.
Lưu Lệ Linh đáp:
“Không có, nhưng tôi biết rõ sớm muộn gì nó cũng xuất hiện, tôi nhất định sẽ lại hét lên mà tỉnh lại”.
Bạch Tố nắm chặt tay của nàng nói:
“Cho dù là thế cũng không sao, cô cứ nói là gặp ác mộng thì được rồi. Ai cũng từng gặp ác mộng mà, anh ta sẽ không tìm hiểu cặn kẽ đâu”.
Lưu Lệ Linh cầm thìa khuấy chén súp, thì thầm:
“Chỉ có thể giải thích như vậy. Hầy, không biết tại sao lại gặp phải giấc mộng như thế”.
Bạch Tố không nói gì thêm, Lưu Lệ Linh sau một lúc buồn rầu lại trở về với dáng vẻ sáng sủa như thiếu nữ lần đầu biết yêu, lại kể cho Bạch Tố về rất nhiều chuyện liên quan đến Dương Lập Quần. Xem ra trong mắt nàng, Dương Lập Quần không có điểm nào là không tốt, từng hành động của anh ta đều rất đáng yêu.
Người đang chìm đắm trong ái tình đều sẽ nhìn người trong mộng hóa Tây Thi.
Sau khi Bạch Tố kể cho tôi nghe xong nàng liền lắc đầu nói:
“Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh vẫn chưa biết chuyện kiếp trước bọn họ có vướng mắc với nhau. Xem ra Dương Lập Quần là người rất cẩn trọng, vẫn chưa nói về giấc mộng của anh ta với Lưu Lệ Linh”.
Tôi thở dài:
“Như lời em nói, biết hay không biết cũng như nhau cả thôi. Bọn họ đã quen biết, yêu nhau và hiện tại thậm chí còn đang sống chung nữa”.
Bạch Tố trầm tư:
“Bọn họ mà biết có thể sẽ khác, Dương Lập Quần sẽ từ yêu chuyển thành hận rồi giết cô ấy báo thù”.
Tôi ớn lạnh:
“Em nói nghe đáng sợ quá”.
Bạch Tố lẩm bẩm:
“Hy vọng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra”.
Trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.
Đúng như Lưu Lệ Linh đã nói, chỉ cần nàng ấy vẫn sống chung với Dương Lập Quần, chỉ cần nàng ấy lại nằm mơ thì bí mật này rất khó giữ kín.
Vào buổi tối một hôm nọ sau khoảng thời gian dọn về ở chung, Lưu Lệ Linh và Dương Lập Quần vẫn không có gì khác biệt, 5 giờ 30 phút xe của bọn họ gặp nhau ở một ngã tư. Tiếp theo đó cứ như đường phố nhộn nhịp chỉ có hai người họ lái xe mà đuổi bắt nhau như những đứa trẻ nghịch ngợm, rồi lại đột ngột dừng xe, hai chiếc xe đỗ sát vào nhau, rồi bọn họ thò ra cửa sổ hôn nhau, không hề để tâm đến những tiếng chửi bới ầm ĩ hoặc tiếng huýt sáo của người xung quanh.
Khi trở về đến nhà, tức là nơi ở của Lưu Lệ Linh. Bản thân Lưu Lệ Linh có một sự nghiệp thành công rực rỡ, sống một cuộc đời xa hoa, nơi ở của nàng được bày trí vô cùng thoải mái. Bọn họ ở chung với nhau có một ưu điểm mà rất ít cặp đôi khác có được, đó là cả hai đều không cần để tâm đến vấn đề tiền bạc, ở nhà của ai cũng đều sẽ không khiến người còn lại cảm thấy tự ti. Vừa vào cửa hai người họ đã ôm hôn cuồng nhiệt, sau đó là hơn một tiếng đồng hồ nóng bỏng đến cả sắt thép cũng bị nung chảy, rồi lại hi ha đi tắm, bật nhạc, cùng nhau nấu nướng, cùng nhau ăn uống, sau đó là đắm chìm vào âm nhạc.
Trong thế giới của hai người chỉ có niềm vui.
Đến nửa đêm bọn họ mới bắt đầu ngả lưng, không bao lâu Lưu Lệ Linh đã ngủ thiếp đi.
Vừa chợp mắt không bao lâu nàng lại bắt đầu nằm mơ, lúc bắt đầu nàng ngồi bên giếng nhìn vào bóng dáng của chính mình phản chiếu bên dưới. Trong mộng, nàng đã không còn là Lưu Lệ Linh nữa mà là một người tên là Thúy Liên. Cảnh tượng trong mộng không hề thay đổi, đến cuối cùng nàng vẫn dùng một dao đâm chết Tiểu Triển, Tiểu Triển dùng ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn Thúy Liên khiến cho nàng tỉnh giấc.
Giống như vô số những lần khác, Lưu Lệ Linh hoảng sợ cực độ mà hét lên, cơ thể đột ngột bật dậy và hai mắt mở to.
Nàng đã nói với Bạch Tố rằng:
“Tuy tôi đã ngồi dậy, mở to hai mắt, nhưng trong khoảnh khắc dường như không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy ánh mắt oán độc trong mộng của tên nhóc kia đang ở ngay trước mắt tôi, tôi cực kỳ hoảng sợ. Tôi ý thức được bản thân không nên hét lên như thế khi Lập Quần ở bên cạnh, anh ấy nhất định sẽ hỏi tôi nguyên do, tôi không muốn anh ấy biết chuyện tôi thường xuyên nằm mơ thấy giấc mộng như thế, nhưng tôi lại không thể kềm chế được”.
Bạch Tố hỏi:
“Tại sao? Cô là người rất có khả năng tự chủ mà”.
Lưu Lệ Linh gượng cười:
“Bởi vì lúc đó tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, hoàn toàn tỉnh táo khỏi giấc mộng”.
Bạch Tố không hiểu lắm nói:
“Nếu đã hoàn toàn tỉnh táo vậy cô càng phải...”.
Ý của Bạch Tố là nếu đã hoàn toàn tỉnh táo thì sẽ có thể kềm chế tiếng hét ấy và quên đi sự sợ hãi trong mộng.
Lưu Lệ Linh bất giác thở hổn hển:
“Phải, tôi hoàn toàn tỉnh táo, nhưng tôi lại thấy rõ ràng đôi mắt oán hận ở trong mộng đang ở ngay trước mặt tôi, ngay trước mặt tôi!”.
Tình cảnh ấy nhất định đã khiến cho Lưu Lệ Linh sợ hãi cực độ, cho nên khi nàng kể với Bạch Tố đến chỗ này bất giác đã che mắt lại. Bạch Tố nhận ra được sự bối rối của nàng đành miễn cưỡng nói:
“Chuyện này... làm sao có thể chứ, không phải đâu”.
Lưu Lệ Linh đáp:
“Tôi vừa nhìn thấy đôi mắt ấy lại hét lên lần nữa, nhưng tôi lập tức phát hiện ánh mắt đang nhìn tôi chính là Lập Quần, anh ấy cũng đã ngồi dậy, đổ đầy mồ hôi, thậm chí gân xanh trên trán cũng nổi hết cả lên, hơn nữa miệng đang thở phì phò, dáng vẻ cực kỳ thống khổ”.
Bạch Tố à lên, nàng đã đoán ra chuyện gì rồi nhưng không hề nói ra.
Lưu Lệ Linh lại nói:
“Tôi kêu anh ấy hai lần thế nhưng anh ấy vẫn cứ nhìn tôi, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh hỏi 「Lập Quần, anh sao thế?」, Lập Quần thở hổn hển một lúc rồi mới yếu ớt nói 「Xin lỗi đã làm em sợ rồi, anh vừa mới gặp ác mộng」, tôi liền ồ lên bảo: 「Em cũng vừa gặp ác mộng」. Dáng vẻ của anh ấy nhanh chóng trở lại bình thường, lau mồ hôi trên trán nói 「Nhất định là vì quá mệt mỏi nên mới gặp ác mộng」, tôi tán đồng rồi bọn tôi lại nằm xuống”.
Bạch Tố nghe thế liền trở nên cực kỳ sốt ruột, hỏi:
“Anh ta không hỏi cô gặp phải ác mộng gì sao?”.
Lưu Lệ Linh đáp:
“Không có, tại sao phải hỏi? Tôi cũng đâu có hỏi anh ấy, dù sao thì ác mộng cũng chỉ là ác mộng, ai cũng sẽ gặp phải mà có gì đâu phải hỏi”.
Lúc Bạch Tố kể đến đây tôi không thể không thở dài cảm thán:
“Cơn ác mộng của bọn họ cứ phải khác nhau mới chết”.
Bạch Tố thở dài nói:
“Anh có để ý qua lời kể của Lưu Lệ Linh rằng bọn họ đã giật mình tỉnh giấc cùng một lúc không?”.
Tôi ngây người nói:
“Đúng vậy, điều này chứng tỏ hai người bọn họ tiến vào giấc mộng cùng một lúc, tất cả những chuyện trong mộng xảy ra hoàn toàn phối hợp nhịp nhàng với nhau, lúc Thúy Liên đâm vào cũng là lúc Tiểu Triển bị đâm trúng”.
Vẻ mặt Bạch Tố hoảng sợ nói:
“Trước kia đã như thế hay là sau khi bọn họ ở chung mới như thế?”.
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười nói:
“Ai mà biết được!”. Tôi ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Lần đầu tiên bọn họ không hề hỏi nhau đã gặp phải cơn ác mộng gì, lần thứ hai có lẽ cũng như thế, nhưng còn lần thứ ba sẽ thế nào? Rất nhiều lần sau nữa sẽ thế nào? Chỉ cần cất lời hỏi thì Dương Lập Quần nhất định sẽ biết người đó là ai!”.
Bạch Tố nói:
“Xét theo trạng thái yêu đương cuồng nhiệt của bọn họ hiện tại mà nói, cho dù Dương Lập Quần có biết đi nữa e là vẫn sẽ không như thế đâu nhỉ?”.
Tôi lặp lại lời của Bạch Tố, giọng nói chua xót:
“E là vẫn sẽ không như thế, ai mà biết được chuyện này sẽ đi về đâu”.
Bạch Tố gượng cười nói:
“Cách an toàn nhất chính là phải tách bọn họ ra, thế nhưng vào lúc này em nghĩ cả thế giới không một ai, không một lực lượng nào có thể làm được điều này cả”.
Tôi thở dài, cũng tin là thế.
Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh đã không còn là thiếu nam thiếu nữ, bọn họ đều là những con người có chủ kiến, loại người như vậy tuyệt đối không dễ sa vào lưới tình, thế nhưng một khi đã yêu vào rồi sẽ rất khó mà chia cắt được bọn họ.
Tôi lại thở dài nói:
“Đành phải để cho bọn họ như thế thôi, xem ra dù chuyện này có như thế nào đi nữa cũng không thể dùng sức người mà cứu vãn”.
Vẻ mặt Bạch Tố buồn bã nói:
“Chúng ta mới là những người khổ nhất, biết rõ sẽ có chuyện xảy ra nhưng lại không có cách gì”.
Tôi cũng cay đắng nói:
“Vậy chứ biết làm sao, có lẽ đây chính là nhân quả kiếp trước. Nói không chừng kiếp trước em chính là gã cao gầy đấy”.
Bạch Tố phụt cười nói:
“Anh là gã cầm tẩu thuốc thì có”.
Vừa đùa như vậy bầu không khí đã trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dù sao cũng là chuyện bất khả thi, chỉ đành phải vứt sang một bên.
Sau cái đêm Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh cùng gặp ác mộng, Lưu Lệ Linh lập tức kể lại cho Bạch Tố nghe, đến trưa hôm ấy Bạch Tố lại kể cho tôi nghe, rồi đến chiều cũng vào cái hôm ấy nàng không ở nhà còn tôi đang bận chỉnh sửa một số tài liệu có liên quan đến một câu chuyện quái dị khác mà tôi sẽ kể sau. Ba giờ chiều đột ngột có tiếng chuông cửa, tôi nghe thấy tiếng lão Thái mở cửa và bảo vị khách ngồi đợi. Tôi lật sổ, nhìn thấy mình không hẹn ai vào giờ này, có thể thấy đây là vị khách không mời đã đột ngột đến đây.
Tôi lại nghe thấy tiếng lão Thái đang từ chối vị khách đó, còn vị khách đó thì hét lên:
“Hãy để tôi gặp anh ta, tôi có chuyện rất quan trọng”.
Tôi vừa nghe được giọng nói đó lập tức nhận ra đó là Dương Lập Quần.
Tôi đứng lên đi mở cửa thư phòng, nhìn thấy Dương Lập Quần đang đẩy lão Thái mà xông vào, tôi liền sầm mặt nói:
“Dương tiên sinh, ngài có chuyện quan trọng, còn tôi không có”.
Dương Lập Quần ngây người, rõ ràng đã nhận ra sự bực bội trong lời nói của tôi, thế nhưng anh ta vẫn vội vả tiến vào, đi đến trước mặt và nhìn thẳng vào tôi.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, chừng nửa phút sau anh ta liền nói:
“Thôi được rồi, tôi chịu thua”.
Tôi nghe thế liền bật cười:
“Dương tiên sinh, giữa tôi và ngài không hề có bất kỳ trận đấu nào, cái gì mà thắng với chẳng thua chứ?”.
Dương Lập Quần ngây người ra rồi đột nhiên kêu lên:
“Có chứ, tôi đã cược rằng ngài sẽ không thể chịu nổi sự tò mò mà muốn biết những tư liệu tôi đã thu thập được”.
Tôi vừa để cho anh ta vào thư phòng vừa cười ha ha:
“Ngài đã chứng thực được con người có kiếp trước, mà đối với những chi tiết về kiếp trước của ngài có gì để hứng thú đâu chứ?”.
Dương Lập Quần vừa mới ngồi xuống đã bật dậy lần nữa:
“Ngài nhất định có hứng thú, nhất định là thế!”.
Tôi mở hai tay ra, nói:
“Thôi được, nếu ngài đã chắc chắn như thế vậy tôi sẽ không ngại nghe thử”.
Dương Lập Quần lập tức nói:
“Nhưng ngài phải nói cho tôi biết người kia là ai, đang ở đâu”.
Tôi cười lần nữa, đáp:
“Dương tiên sinh, ngài tự gọi mình là thương nhân, nhưng tôi thấy có vẻ như ngài không được thành công cho lắm. Ngài có một số hàng nhập lậu, mỗi ngày đều phải tốn tiền thuê kho bãi, bây giờ có người chấp nhận vận chuyển miễn phí cho ngài đã là vận đại cát rồi, thế mà ngài lại còn cò kè mặc cả điều kiện với tôi ư?”.
Dương Lập Quần mở to hai mắt nhìn tôi, hơi thở nặng nhọc, dáng vẻ khác một trời một vực so với sự giảo hoạt lúc dọn dẹp băng ghi âm trước khi rời đi trong lần trước, xem ra vô cùng đáng thương.
Tôi muốn mở miệng khuyên anh ta đừng nên phí tâm tổn sức đi tìm người đó nữa, đừng mang chuyện kiếp trước lẫn lộn với chuyện kiếp này, thế nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng thì anh ta đã khản giọng kêu lên:
“Tôi phải tìm thấy người đó, phải tìm bằng được!”.
Tôi có hơi cảm thấy chán ghét nói:
“Cái tên này, sao lại cứ...”.
Tôi vẫn chưa nói xong thì anh ta lại kêu lên:
“Không thể không tìm người đó, bằng không tôi sẽ không có được hạnh phúc”. Anh ta dừng lại rồi tiếp tục: “Tôi đang rất hạnh phúc, tôi không muốn sự hạnh phúc này bị phá hủy”.
Dương Lập Quần nói thế khiến tôi hơi ngạc nhiên, anh ta bảo rằng cuộc sống hiện tại đang rất hạnh phúc rõ ràng là đang nhắc đến mối quan hệ giữa anh ta và Lưu Lệ Linh, thế mà anh ta lại liều mạng đi tìm người đó, đây mới thực sự là không hạnh phúc.
Đương nhiên là tôi sẽ không bao giờ giải thích cho anh ta, tôi chỉ nhìn anh ta.
Hơi thở của anh ta càng gấp gáp hơn mà nói:
“Tối hôm qua tôi lại nằm mơ”.
Tôi chỉ ồ lên, Dương Lập Quần siết chặt nắm đấm, kêu lên:
“Tôi giật mình tỉnh giấc từ trong mộng đã dọa người ngủ bên cạnh phải hét toáng lên”.
Tôi cố gắng giả vờ điềm nhiên, trong lòng lại không rõ là mùi vị gì.
Dương Lập Quần cho rằng Lưu Lệ Linh hét lên là vì bị anh ta dọa mà ra, hoàn toàn không biết nguyên nhân thực sự là vì giấc mộng của chính nàng ấy.
Tôi nghĩ bụng không biết sự hiểu lầm này của Dương Lập Quần có thể duy trì được bao lâu?
Trong lúc tôi còn mãi suy nghĩ miên man thì anh ta đã đẩy tôi đầy thô bạo, nói:
“Bây giờ ngài đã hiểu chưa?”.
Tôi giả vờ hồ đồ hỏi:
“Tôi không hiểu. Ai ngủ bên cạnh ngài thế?”.
Dương Lập Quần không ngờ đến câu hỏi này liền ngây người đáp:
“Lưu Lệ Linh”.
Tôi giả vờ ngạc nhiên nói:
“Tình cảm của hai người tiến triển thần tốc quá nhỉ”.
Dương Lập Quần lại đau khổ kêu lên:
“Lần đầu tôi có thể nói là do gặp ác mộng, nhưng nếu xảy ra nhiều lần, mà lần nào cũng đánh thức cô ấy vào nửa đêm canh ba có thể sẽ khiến cô ấy nghĩ tôi bị bệnh thần kinh, sẽ rời bỏ tôi”.
Tôi lẩm bẩm:
“Thì thần kinh của anh không bình thường thật mà”.
Dương Lập Quần đột nhiên hét lên:
“Mau nói cho tôi biết người đó là ai, tôi phải chấm dứt cơn ác mộng này!”.
Tôi không khỏi tức giận mà lạnh lùng nói:
“Chó má nhà anh! Cho dù có biết người đó là ai đi chăng nữa thì ngài sẽ dùng cách gì để chấm dứt cơn ác mộng đó hả? Đâm người ta một dao sao?”.
Dương Lập Quần bị tôi mắng liền đỏ mặt, miệng há hốc không nói được gì.
Tôi lại không hề khách sáo mà tiếp tục mắng anh ta:
“Đừng nằm mơ giấc mộng Xuân Thu nữa. Ngài là một bệnh nhân tâm thần, tôi đề nghị ngài nên chấp nhận điều trị đến khi hoàn toàn khỏe mạnh. Hãy rời xa Lưu tiểu thư đi, cô ấy là một cô gái tốt, loại người thần kinh không ổn định như ngài hoàn toàn không xứng ở bên cạnh cô ấy”.
Dương Lập Quần bị lời nói của tôi chọc giận, anh ta đột nhiên điên cuồng hét lên, bật dậy xông về phía tôi rồi vung quyền đánh tôi, tôi vươn tay nắm lấy nắm đấm của anh ta, dùng sức đẩy anh ta ra.
Cái đẩy tay kia khiến cho anh ta lùi xa bảy tám bước, đâm vào tường thật mạnh khiến cho thần trí của anh ta tỉnh táo lại một chút. Khi anh ta đứng dậy, vẻ mặt cuồng nộ lúc nãy đã không thấy đâu nữa, anh ta chỉ thở hổn hển rồi lau mồ hôi, cúi đầu xuống và đi ra ngoài. Khi anh ta ra đến cửa liền chỉ vào chiếc túi nhỏ của anh ta mà nói:
“Tất cả băng ghi âm đều ở đây, ngài cứ giữ lại từ từ mà nghiên cứu”.
Tôi đang định từ chối “ý tốt” của anh ta thì anh ta đã vẫy vẫy tay với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi:
“Ngài cứ xem như là thương hại tôi, hãy cho tôi gặp người đã giết tôi trong kiếp trước một lần đi”.
Lúc này tôi thật sự có hơi cảm thông cho anh ta, vội hỏi:
“Nếu ngài gặp được người ta, ngài định thế nào?”.
Dương Lập Quần thở dài:
“Tôi sao? Tôi đương nhiên sẽ không giết người đó. Tôi chỉ muốn biết tại sao người đó lại giết tôi, để cho tôi mở cái gúc trong lòng, có lẽ sẽ không còn nằm mơ nữa”.
Tôi gượng cười, biết thừa tuyệt đối không thể chấp nhận yêu cầu của anh ta, bất quá tôi vẫn cố gắng trả lời cho có lệ:
“Tôi nghĩ chưa chắc có tác dụng, nhưng tôi sẽ cân nhắc”.
Dương Lập Quần nhìn tôi đầy bất lực rồi chỉ vào mấy cuộn băng:
“Ngài nghe hết những cuộn băng này sẽ biết được những điều mà tôi đã phát hiện, trong đó có những thứ vô cùng thú vị”.
Tôi không rõ anh ta nói thế là có ý gì, hơn nữa tôi cần phải thảo luận với Bạch Tố về chuyện của anh ta cho nên tôi nói:
“Ngày mai ngài có rảnh không? Chúng ta hẹn gặp nhau”.
Dương Lập Quần nhìn tôi một lúc lâu rồi mới đáp:
“Được”.
Ba tháng trôi qua rất nhanh.
Trong ba tháng này tình cảm giữa Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh tiến triển vô cùng thần tốc, chỉ sau ba tháng bọn họ đã có cuộc hẹn hò đầu tiên.
Tiến triển tình cảm giữa Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh mà rơi vào tay một tiểu thuyết gia chuyên viết truyện lãng mạn nhất định sẽ trở thành quyển truyện tình yêu dài kỳ cực kỳ cảm động, chỉ tiếc là tôi không giỏi miêu tả loại chuyện này cho nên chỉ có thể tóm lược ngắn gọn lần đầu gặp mặt cho đến lần hẹn hò đầu tiên của bọn họ. Đương nhiên là sau lần hẹn hò đầu tiên, tiến triển tình cảm của bọn họ vẫn sẽ sử dụng cùng một phương thức mà viết ra.
Lưu Lệ Linh không có ấn tượng tốt với Dương Lập Quần. Lúc anh ta từ trong nhà tôi đi ra là khi anh ta vừa mới trở về từ phương bắc xa xôi, cuộc sống khổ cực khiến cho anh ta trở nên tiều tụy, gió bụi mệt mỏi, y như một tên thang lang đầu đường xó chợ. Thế nhưng dù sao Dương Lập Quần cũng là một người thành đạt, tuy ngoại hình tiều tụy mệt mỏi cũng không che dấu được thần thái đặc biệt của anh ta, thế nên khi anh ta bị ánh sáng tươi đẹp của Lưu Lệ Linh hấp dẫn tiến đến gần chiếc xe và mở miệng ra bắt chuyện thì Lưu Lệ Linh cũng lập tức bị anh ta hấp dẫn.
Một trong những sở thích của Lưu Lệ Linh là tốc độ, vừa hay Dương Lập Quần lại rất am hiểu lĩnh vực này, cho nên từ lúc bắt đầu mặc dù bọn họ xảy ra tranh chấp về vấn đề lái chiếc xe thể thao của Lưu Lệ Linh, nhưng sau khi Lưu Lệ Linh chở Dương Lập Quần đi và Dương Lập Quần nắm rõ chiếc xe như lòng bàn tay đã khiến cho Lưu Lệ Linh vô cùng bội phục.
Dương Lập Quần ngồi vào ghế lái, phát huy tính năng của chiếc xe vô cùng nhuần nhuyễn khiến cho Lưu Lệ Linh càng thêm bội phục, mãi cho đến mấy giờ sau khi bọn họ đã hết hứng thú thì đôi bên mới bắt đầu tự giới thiệu bản thân. Lưu Lệ Linh nhận lấy danh thiếp của Dương Lập Quần mà há hốc mồm, trong lòng kinh ngạc không thôi, hết nhìn danh thiếp lại nhìn cái người ăn mặc tả tơi trước mặt nói:
“Anh đang làm gì thế? Vi phục xuất tuần à?”.
Tôi biết được những chuyện này là nhờ Bạch Tố kể lại, và tôi sẽ sử dụng cách đối thoại trực tiếp của bọn họ để mọi người dễ hình dung.
Dương Lập Quần cười nói:
“Đương nhiên không phải. Tôi đã đến một nơi có nằm mơ cũng không nghĩ ra để làm một chuyện có nằm mơ cũng không nghĩ ra”.
Lưu Lệ Linh mở to mắt hỏi:
“À? Làm chuyện gì?”.
Lưu Lệ Linh hỏi như vậy có thể là vì thật sự tò mò hoặc chỉ đơn giản là thuận miệng hỏi, nhưng khi Bạch Tố kể đến đó lòng tôi vẫn không tránh khỏi sốt sắn. Tôi đã được gặp qua Lưu Lệ Linh và biết nàng ấy là một mỹ nữ, mà thông thường mỹ nữ đều có sức hấp dẫn rất lớn, rất dễ khiến cho một người đàn ông thao thao bất tuyệt. Lỡ như Dương Lập Quần đem những chuyện anh ta từng làm, những nơi anh ta từng đi qua nói ra, Lưu Lệ Linh sẽ biết bọn họ có cùng một giấc mộng.
Tạ ơn trời Dương Lập Quần không hề nói gì.
Dương Lập Quần cười cười:
“Có nói cô cũng không tin, chuyện đó rất hoang đường, rất vô căn cứ”.
Điều Dương Lập Quần đã làm đó là đi tìm giấc mộng không ngừng theo chân anh ta từ khi còn bé, loại chuyện này đương nhiên không dễ dàng khiến cho người khác tin tưởng, cho nên câu trả lời của Dương Lập Quần cực kỳ khéo léo.
Lưu Lệ Linh cũng không hỏi tiếp nữa, có lẽ nàng cảm thấy vừa mới quen biết thì không nên tìm hiểu quá cặn kẽ chuyện của người khác, nàng cũng chưa từng hỏi tại sao ngày hôm đó trang phục và vẻ mặt của Dương Lập Quần lại đặc biệt như thế, hơn thế nữa mãi đến tận sau này cả Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh đều không nhắc gì đến chuyện này.
Bởi thế nên từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến lần đầu tiên hẹn hò với nhau ba tháng sau, bọn họ vẫn không biết mình có cùng giấc mộng với nhau. Dương Lập Quần càng tuyệt nhiên không nghĩ đến mỹ nữ mà anh ta gặp gỡ mỗi ngày chính là người mà anh ta dùng trăm phương ngàn kế tìm kiếm.
Trải nghiệm lần đầu gặp mặt của bọn họ vô cùng thú vị, cho nên lúc chia tay bọn họ đã hẹn sẽ gặp lại nhau.
Đêm đó sau khi hai người bọn họ tận hứng lao vun vút trên đường cao tốc, Lưu Lệ Linh đã đưa Dương Lập Quần về nhà.
Mấy tiếng ở bên cạnh nhau khiến cho tinh thần của bọn họ vô cùng vui vẻ, nhưng khi Lưu Lệ Linh rẽ vào góc phố và nhìn thấy ngôi nhà nho nhỏ đẹp đẽ của Dương Lập Quần thì cảm xúc của anh ta thay đổi, anh ta thậm chí có hơi thô lỗ mà hét lên:
“Dừng lại! Dừng xe lại!”.
Lưu Lệ Linh lập tức đạp phanh. Chiếc xe đang chạy với tốc độ cao bỗng dưng phanh lại khiến cho lốp xe và mặt đường ma sát, tạo ra âm thanh két két rất khó nghe. Sau khi xe đã dừng lại, Lưu Lệ Linh quay sang nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Dương Lập Quần, hỏi:
“Thử tài lái xe của tôi đấy à?”.
Dương Lập Quần mỉm cười gượng gạo:
“Không, tôi về đến nhà rồi. Cảm ơn đã đưa tôi về”.
Lưu Lệ Linh nhìn xung quanh vị trí xe đang đỗ thấy trống huơ trống hoắc liền mỉm cười:
“Tôi không biết anh lại sống trên bãi cỏ đấy, không nhìn thấy lều của anh đâu cả”.
Dương Lập Quần chỉ tay về căn nhà phía trước ý bảo đó mới là nhà của anh ta.
Lưu Lệ Linh mỉm cười nói:
“Lần đầu đưa anh về nên cũng không hy vọng sẽ được anh mời vào nhà uống một ly rượu, nhưng mà đưa đến cửa rồi hôn tạm biệt vẫn được chứ?”.
Đây là câu hay được nói khi phái nam đưa phái nữ về nhà sau lần hẹn hò đầu tiên, Lưu Lệ Linh đương nhiên nhận ra sự xấu hổ của Dương Lập Quần, hơn nữa cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra cho nên mới cố ý trêu ghẹo anh ta.
Dương Lập Quần nhìn Lưu Lệ Linh một lúc mới nói:
“Tôi rất muốn mời cô một ly rượu, nhưng mà có người không chịu đâu”.
Lưu Lệ Linh ồ lên:
“Đúng ha, Dương phu nhân”.
Dương Lập Quần đáp:
“Đúng vậy, nàng ấy”. Anh ta ngừng lại một lúc rồi nói: “Xin lỗi, tôi không nói cho cô biết sớm”.
Lưu Lệ Linh rất thoải mái thả lỏng hai tay:
“Không cần nói sớm cho tôi biết, dù sao chúng ta cũng đâu có cơ hội nói về chuyện hôn nhân của anh”.
Dương Lập Quần không nói gì nữa mà mở cửa xe, đang chuẩn bị bước xuống thì anh ta lại đột ngột quay người lại, nghiêng về phía Lưu Lệ Linh, Lưu Lệ Linh lập tức nghiêng về phía sau.
Lưu Lệ Linh đã nói với Bạch Tố thế này:
“Đương nhiên là vì anh ta muốn hôn tôi, nhưng mà tôi đã tránh được. Anh ta vừa thấy tôi nghiêng người tránh đi lập tức đã ngừng ngay hành động, tay sờ lên mu bàn tay của tôi nhẹ nhàng ấn xuống, mỉm cười bất đắc dĩ rồi rời khỏi xe, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Anh ta đứng thẩn thờ một lúc sau đó cúi xuống cửa sổ xe nhìn tôi rồi mới từng bước từng bước trở về nhà. Mỗi một bước đi anh ta đều quay đầu lại nhìn tôi, khi anh ta vào nhà rồi tôi mới rời đi, tôi lái xe rề rề vô cùng chậm”.
Bạch Tố không ý kiến gì mà chỉ ừ hử, Lưu Lệ Linh chỉnh lại tư thế ngồi thoải mái hơn, ngẩng mặt lên nói:
“Trong khoảnh khắc ấy tôi đã biết tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi. Cực kỳ kỳ diệu. Vô tình gặp được nhau rồi lại hấp dẫn nhau”.
Đến lúc này Bạch Tố không thể không nói, nàng cẩn thận nhắc nhở:
“Dương tiên sinh là người đã có vợ, hơn nữa tôi tin rằng cô cũng sẽ không đến mức lại đi tin vào mấy câu nói đại loại như “vợ anh không hiểu anh” của người đàn ông chứ”.
Lưu Lệ Linh đáp:
“Tôi đương nhiên biết anh ấy đã có vợ, nhưng mà vợ chồng là vợ chồng, tình yêu là tình yêu. Tình yêu và hôn nhân là hai việc hoàn toàn khác nhau”.
Bạch Tố ồ lên:
“Không ngờ cô còn khá am hiểu tiểu thuyết lãng mạn”.
Cách nói của Bạch Tố khiến cho Lưu Lệ Linh không vui, nàng nói:
“Không phải tiểu thuyết, đấy là cuộc đời. Cuộc đời này tôi đã gặp được anh ấy, anh ấy gặp được tôi, hai người bọn tôi gặp được nhau. Chỉ trong vài tiếng quen biết đã hiểu nhau, ở bên cạnh nhau vô cùng vui vẻ. Cuộc đời này ngoại trừ theo đuổi niềm vui thì còn có thể theo đuổi thứ gì nữa?”.
Bạch Tố thở dài không nói thêm gì nữa.
Về phần tình hình sau khi Dương Lập Quần về đến nhà, Dương Lập Quần đã kể cho Lưu Lệ Linh nghe, Lưu Lệ Linh cũng có kể lại. Mọi chuyện càng về sau càng rắc rối, cho nên những chuyện xảy ra giữa Dương Lập Quần và vợ anh ta cũng cần phải được tường thuật sơ lại.
Cửa mở ra, Dương Lập Quần vào nhà, bên trong là một vườn hoa nho nhỏ. Anh ta vừa vào cửa đã không khỏi cau mày, vườn hoa nhỏ vốn là do anh ta tự mình chăm sóc vô cùng cẩn thận, mọi thứ đều rất gọn gàng sạch sẽ, thế nhưng lúc này anh ta nhìn thấy đã mọc đầy cỏ dại, bồn hoa hồng đã héo vàng, vài bông hoa nhỏ gần đó thì đang sắp nở.
Dương Lập Quần dừng lại, ngẩng đầu lên trông thấy vợ anh ta đang đứng ngay cửa.
Giới thiệu đơn giản về vợ của Dương Lập Quần là Khổng Ngọc Trinh phu nhân. Nàng là người có trình độ học vấn cao và xuất thân giàu có, cha là một nhà kỹ nghệ rất nổi tiếng trong vùng, giàu lên từ rất sớm. Thế hệ làm công nghiệp cũ đối với việc kinh doanh tương đối bảo thủ, vì vậy mấy năm nay việc làm ăn có hơi ảm đạm, thế nhưng sức mạnh công ty Khổng gia vẫn đang vô cùng hùng hậu.
Khổng Ngọc Trinh và Dương Lập Quần quen biết nhau khi du học bên Mỹ. Tuy hai người học khác trường đại học nhưng vì hội du học sinh thường xuyên qua lại với nhau nên hai người trở thành bạn bè, rồi sau đó thành vợ chồng.
Sau khi kết hôn, trở về nước Dương Lập Quần bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, thành tựu càng ngày càng lớn, nhiệt huyết yêu đương của lúc xưa càng ngày càng giảm, tình cảm vợ chồng cũng càng ngày càng phai nhạt.
Trên thực tế không thể đổ lỗi cho bên nào được, do tính cách mà ra cả thôi.
Có đôi nam nữ có thể gắn bó với nhau lâu dài, nhưng cũng có đôi không thể ở bên cạnh nhau, bất hạnh thay Dương Lập Quần và Khổng Ngọc Trinh lại thuộc vế thứ hai.
Dương Lập Quần là người vô cùng hoạt bát, sức sống bền vững vô tận, Khổng Ngọc Trinh lại không chút hoạt bát mà chỉ hy vọng được tận hưởng sự ấm áp từ chồng mình. Đối với những hoạt động vui vẻ tưng bừng của chồng mà nhất là những hoạt động và thành tựu sự nghiệp, mỗi lần Dương Lập Quần nhắc đến với Khổng Ngọc Trinh nàng đều chẳng lấy gì làm hào hứng, bởi vì nàng lớn lên trong một gia đình có sự nghiệp đồ sộ từ bé.
Lần nào phản ứng lạnh nhạt của Khổng Ngọc Trinh cũng đều khiến cho Dương Lập Quần cảm thấy không vui hoặc cực kỳ tức giận.
Về phương diện khác, việc chăn gối của bọn họ không hòa hợp. Khổng Ngọc Trinh quá bảo thủ khiến cho Dương Lập Quần ra ngoài tìm kiếm những người phụ nữ khác, sau khi bị Khổng Ngọc Trinh phát hiện đôi ba lần thì tình cảm vợ chồng càng thêm nguội lạnh. Tình cảm nhạt phai là một vòng lẩn quẩn cực kỳ đáng sợ, mọi chuyện chỉ có càng ngày càng tệ đi và sẽ không xuất hiện kỳ tích gì cả.
Tình trạng của Dương Lập Quần và Khổng Ngọc Trinh chính là như thế, bọn họ từ lâu đã đồng sàng dị mộng.
Dương Lập Quần đi vào, thấy Khổng Ngọc Trinh đứng trên bậc thang lạnh lùng nhìn anh ta, anh ta tiến về phía cầu thang và nói:
“Anh về rồi!”.
Xa nhà đã lâu vừa mới trở về, vợ chồng xa cách lâu ngày trong tình huống này vốn sẽ có rất nhiều chuyện để nói với nhau, nhưng quan hệ của vợ chồng bọn họ không giống bình thường, cho nên sau khi Dương Lập Quần nói ra câu đó thì không còn gì để nói nữa. Vào lúc này nếu có một con đường khác có thể lên lầu, anh ta nhất định sẽ chọn đi đường vòng để tránh Khổng Ngọc Trinh.
Vẻ mặt Khổng Ngọc Trinh lạnh như băng, lời nói lạnh lùng:
“Sao không mời người phụ nữ đã đưa anh về nhà vào đây ngồi chơi một lúc?”.
Đối với trình độ giáo dục của Khổng Ngọc Trinh mà nói đáng lẽ không nên dùng từ “người phụ nữ đó”, ít ra phải gọi người ta là “vị tiểu thư nọ”, nhưng bởi vì nàng đang bất mãn cho nên lời nói cũng trở nên dung tục hơn rất nhiều. Loại ngữ khí này khiến cho Dương Lập Quần cảm thấy cực kỳ phản cảm, anh ta cũng chẳng màn đến phong độ gì nữa mà chỉ cười lạnh lùng:
“Có lẽ là do căn bản người ta không thích gặp em thôi”.
Khổng Ngọc Trinh lên tiếng:
“Giống như anh không thích nhìn thấy tôi ấy hả?”.
Dương Lập Quần vừa mới trở về từ trong niềm vui tột độ cùng với Lưu Lệ Linh cho nên thái độ của Khổng Ngọc Trinh càng khiến cho anh ta cảm thấy gai mắt hơn nữa, anh ta không chút lo lắng liền đáp:
“Đúng vậy, tôi không thích”.
Gương mặt của Khổng Ngọc Trinh càng trở nên khó coi hơn, giọng nói trở nên sắc bén hơn, hỏi:
“Vậy anh còn trở về đây làm gì?”.
Dương Lập Quần lập tức xoay người lại sải bước đi về phía cửa sau đó quay đầu lại, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy nói với Khổng Ngọc Trinh đang vịn vào lan can cầu thang:
“Đúng vậy, tôi không nên trở về. Tôi đã sai, bây giờ tôi sẽ sửa chữa sai lầm của mình”.
Dương Lập Quần nói xong liền đạp cửa rồi đi ra ngoài, Khổng Ngọc Trinh đứng hình, định gọi anh ta lại, thế nhưng lòng tự trọng không cho phép nàng phát ra âm thanh nào.
Dương Lập Quần rời khỏi nhà qua đêm trong một khách sạn, hôm sau anh ta trở về công ty xử lý công việc và nói chuyện điện thoại với Lưu Lệ Linh.
Bọn họ hẹn gặp nhau lần thứ hai.
Cuộc gặp mặt lần thứ hai theo như lời của Lưu Lệ Linh diễn ra rất long trọng, bởi vì đó là lần hẹn gặp mặt chính thức đầu tiên sau lần gặp mặt tình cờ cho nên Lưu Lệ Linh cố ý ăn mặc thật đẹp, Dương Lập Quần cũng chải chuốt rất cẩn thận. Dương Lập Quần chỉnh trang thoạt nhìn có vẻ tùy tiện thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái, Lưu Lệ Linh ăn mặc vừa phải càng khiến cho bốn bề đều là ánh sáng tươi đẹp.
Bắt đầu từ lúc hoàng hôn mãi đến tận nửa đêm mới nghĩ đến việc đã đến lúc chia tay nhau, thời gian suýt nữa đã không tồn tại giữa bọn họ, một phút trôi qua chỉ như một giây ngắn ngủi, chớp mắt đã là nửa đêm.
Bọn họ ở trong xe của Lưu Lệ Linh, đầu Lưu Lệ Linh hơi ngửa ra sau khiến cho mái tóc dài giống như thác nước đổ xuống làm nổi bật lên màu trắng sữa của ghế ô tô, dáng vẻ cực kỳ mê người.
Nàng nháy mắt:
“Hay là tôi lại đưa anh về nhà nhé?”.
Dương Lập Quần cũng dựa vào phía sau theo một góc độ song song với Lưu Lệ Linh, nghiêng mặt nhìn nàng nói:
“Hôm đó sau khi về nhà thì tôi liền rời đi, ở trong một khách sạn”.
Lưu Lệ Linh ồ lên nói:
“Khách sạn, không phải nhà sao?”.
“Khách sạn đương nhiên không phải nhà, nhưng mà...”. Giọng Dương Lập Quần trở nên trầm thấp: “Khách sạn cũng có chỗ tốt của khách sạn mà”.
Lưu Lệ Linh kiều diễm cười khẽ:
“Ví dụ như có thể đưa về đủ loại phụ nữ”.
Dương Lập Quần mỉm cười không hề phủ nhận, rất rõ ràng anh ta ở trước mặt Lưu Lệ Linh không cần thiết phải tỏ ra là quân tử gì cả, vì một gã lãng tử càng có thể khiến cho Lưu Lệ Linh thêm yêu thích.
“Đúng thế, giống như hôm qua là hai người đẹp tóc vàng”.
Lưu Lệ Linh nhướng mày nhìn ra ngoài:
“Hai người?”.
Giọng Dương Lập Quần trầm thấp đáp:
“Hai người”.
Lưu Lệ Linh không nói gì liền đột ngột khởi động xe lao vun vút về phía trước, từ ngoại ô đến nội thành, sau đó lại đột ngột dừng lại, vẫn không nhìn Dương Lập Quần mà nói:
“Mời xuống xe”.
Dương Lập Quần không nói một lời liền mở cửa xe, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lưu Lệ Linh đặt lên đó một nụ hôn rồi đi xuống đóng cửa xe lại, không quay đầu lại nhìn đã rời đi.
Lưu Lệ Linh ở trong xe nhìn theo bóng dáng Dương Lập Quần cắn môi dưới, trong lòng bối rối không biết phải làm thế nào. Có điều trong lúc tâm trạng rối bời nàng đã có thể khẳng định mình đã yêu Dương Lập Quần, còn có thể khẳng định thêm một việc là Dương Lập Quần cũng yêu nàng.
Tình yêu như vậy của hai người trưởng thành không có vấn đề gì, chỉ là làm sao để hai bên có thể ở thời điểm thích hợp phá vỡ sự rụt rè, nhanh chóng khiến cho mối quan hệ của cả hai trở nên trực tiếp hơn, không cần phải đề phòng bằng ngôn ngữ để bảo vệ lòng tự trọng của nhau nữa.
Cơ hội giống như thế không xuất hiện trong những lần gặp mặt sau này, nhưng tình cảm của Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh ngày một phát triển hơn, mãi đến ngày hôm đó trên boong chiếc du thuyền của Dương Lập Quần, hoàng hôn buông xuống, du thuyền neo trên biển cách xa phố xá bụi bặm, hai người bọn họ nằm cạnh nhau hưởng thụ gió biển bao bọc lấy cơ thể mình.
Ánh mắt của Dương Lập Quần hướng xuống dưới mê muội nhìn ngắm đôi chân thon thả của Lưu Lệ Linh, tóc Lưu Lệ Linh bị gió thổi phất phới sượt trên mặt Dương Lập Quần. Dương Lập Quần duỗi tay ra, Lưu Lệ Linh rất tự nhiên gối lên đó, hô hấp của hai người trở nên dồn dập.
Lưu Lệ Linh nói:
“Hôm qua tôi ở chỗ luật sư đã đặt bút ký tên rồi”.
Dương Lập Quần quay mặt đi, Lưu Lệ Linh cũng trùng hợp quay mặt lại, vẻ mặt Dương Lập Quần hiện ra sự quan tâm.
Giọng của Lưu Lệ Linh rất thấp nói:
“Tôi đã ký tên, anh ta cũng đã ký tên, thủ tục ly hôn của tôi đã hoàn tất”.
Dương Lập Quần ồ lên, không phản ứng gì nữa.
Chuyện đã từng kết hôn là bí mật của Lưu Lệ Linh, nàng không muốn người khác biết được bí mật này, cũng không dễ dàng gì đi nói với người khác. Thế nhưng lúc này nàng nghĩ mình cần phải nói rõ ra cho Dương Lập Quần biết. Đây là mối quan hệ vô cùng vi diệu giữa người với người, đến một thời điểm nhất định, tại một nơi nhất định, có được cơ duyên nhất định làm cơ sở thì sẽ thổ lộ một ít chuyện bí mật giấu trong lòng ra.
Phản ứng của Dương Lập Quần có phần hờ hững và lãnh đạm, điều này khiến cho Lưu Lệ Linh cảm thấy xấu hổ.
Lưu Lệ Linh tự mỉa mai:
“Chuyện tôi đã kết hôn, anh không ngờ đến sao?”.
Vẻ mặt của Dương Lập Quần rất nghiêm túc đáp:
“Đúng vậy, quả thật không ngờ đến”.
Anh ta nói xong những lời ấy liền phá ra cười ha hả, Lưu Lệ Linh giật nảy người định giơ chân lên đá anh ta một cái, anh ta bắt được chân nàng khiến cho nàng ngã xuống, cả hai người ôm lấy nhau lăn qua lăn lại, đến khi đụng phải một đống dây thừng mới ngừng lại.
Du thuyền neo trên biển đến tận chiều hôm sau mới quay về thành phố, hai hôm sau Lưu Lệ Linh cùng ăn trưa với Bạch Tố mới len lén kể cho nàng nghe.
Bạch Tố không phải là người không giữ được bình tĩnh, thế nhưng lúc ấy nàng đang ăn súp, tay bất giác trở nên run rẩy, vội nói:
“Lệ Linh, tôi cho rằng dù cô yêu một người đến đâu đi chăng nữa thì vẫn nên giữ lại một ít bí mật với anh ta”.
Vẻ mặt Lưu Lệ Linh tràn ngập gió xuân đáp:
“Tôi không muốn giữ bí mật gì với anh ấy cả, tôi nghĩ anh ấy cũng giống như vậy”.
Bạch Tố càng thêm hoảng hốt:
“Cô định kể mọi thứ về cô cho anh ta biết sao? Thậm chí... cả... giấc mộng ấy?”.
Lúc Bạch Tố nhắc đến giấc mộng thì âm lượng đã trở nên vô cùng thấp lại còn rất thần bí. Sau khi nghe Bạch Tố nói như thế sắc mặt Lưu Lệ Linh nhanh chóng trở nên buồn bả cúi gằm mặt xuống, qua một lúc lâu nàng mới nói:
“Tôi sẽ không kể giấc mộng cho anh ấy biết. Nhưng nếu bọn tôi sống với nhau thì sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ biết thôi”.
Bạch Tố nhìn nàng chằm chằm:
“Chẳng lẽ cô vẫn...”.
Lưu Lệ Linh nói:
“Đúng vậy, trừ khi tôi không còn mơ thấy nữa, bằng không đến cuối cùng tôi vẫn đâm một dao ấy vào...”.
Bạch Tố nói:
“Không phải cô đâm, mà là người phụ nữ trong mộng”.
Lưu Lệ Linh gượng cười:
“Người phụ nữ đó chính là tôi! Chính là tôi!”.
Bạch Tố nắm lấy cánh tay của nàng, nói:
“Cô tuyệt đối không được nghĩ như vậy, đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi. Người phụ nữ đó chỉ là hiện thân trong mộng của cô mà thôi”.
Vẻ mặt Lưu Lệ Linh chua xót nói:
“Tại sao tôi lại có giấc mộng như thế? Người phụ nữ trong mộng có lẽ là tôi... tôi đã từng trải qua, có khi nào là kiếp trước của tôi không?”.
Đây là lần đầu tiên hai chữ kiếp trước xuất hiện từ trong miệng Lưu Lệ Linh, Bạch Tố nghe thế liền ngắt lời:
“Kiếp trước? Chuyện kiếp này còn không thể biết rõ chứ nói gì đến kiếp trước”.
Lưu Lệ Linh ngẩn người một lúc rồi nói:
“Tóm lại mỗi lần nằm mơ tôi nhất định sẽ hét lên đầy sợ hãi. Không phải ai cũng nằm mộng rồi hét lên khi tỉnh dậy giống như thế, nếu như anh ấy hỏi đến, tôi phải trả lời như thế nào đây?”.
Bạch Tố hoảng hốt hỏi:
“Lệ Linh, cô vừa kể hai người chỉ mới ở trên du thuyền... tại sao nhanh như vậy đã bàn đến việc ở chung rồi?”.
Lưu Lệ Linh cười đầy hào sảng nói:
“Không phải bàn về chuyện ở chung, mà là đã ở chung rồi”.
Bạch Tố ồ lên, không biết phải nói như thế nào mới tốt. Một lúc sau nàng mới lên tiếng:
“Có lẽ tôi hơi cổ hủ, không thích ứng được với quan hệ nam nữ thời nay”.
Lưu Lệ Linh nói:
“Đương nhiên rồi, bởi vì cô đang có một cuộc hôn nhân vô cùng hạnh phúc, không cần phải theo đuổi những mối quan hệ nam nữ để khiến bản thân vui vẻ nữa nên cô mới cảm thấy bất ngờ. Giống như tôi vậy, có thể hạnh phúc trong một mối quan hệ đơn giản chỉ là một phần của cuộc sống, một khi tìm được tình yêu, tôi không muốn lãng phí một phút một giây nào cả”.
Bạch Tố à à cho có, Lưu Lệ Linh lại nói:
“Nếu bọn tôi đã yêu nhau, cả hai đều là người trưởng thành thì không việc gì phải xấu hổ nữa. Anh ấy đã chuyển về ở chung với tôi rồi”.
Bạch Tố cuối cùng cũng nắm được mối quan hệ hiện tại giữa Lưu Lệ Linh và Dương Lập Quần nên dò hỏi:
“Đã vậy, mấy đêm cô ở cạnh anh ta đều không... nằm mơ nữa ư?”.
Lưu Lệ Linh đáp:
“Không có, nhưng tôi biết rõ sớm muộn gì nó cũng xuất hiện, tôi nhất định sẽ lại hét lên mà tỉnh lại”.
Bạch Tố nắm chặt tay của nàng nói:
“Cho dù là thế cũng không sao, cô cứ nói là gặp ác mộng thì được rồi. Ai cũng từng gặp ác mộng mà, anh ta sẽ không tìm hiểu cặn kẽ đâu”.
Lưu Lệ Linh cầm thìa khuấy chén súp, thì thầm:
“Chỉ có thể giải thích như vậy. Hầy, không biết tại sao lại gặp phải giấc mộng như thế”.
Bạch Tố không nói gì thêm, Lưu Lệ Linh sau một lúc buồn rầu lại trở về với dáng vẻ sáng sủa như thiếu nữ lần đầu biết yêu, lại kể cho Bạch Tố về rất nhiều chuyện liên quan đến Dương Lập Quần. Xem ra trong mắt nàng, Dương Lập Quần không có điểm nào là không tốt, từng hành động của anh ta đều rất đáng yêu.
Người đang chìm đắm trong ái tình đều sẽ nhìn người trong mộng hóa Tây Thi.
Sau khi Bạch Tố kể cho tôi nghe xong nàng liền lắc đầu nói:
“Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh vẫn chưa biết chuyện kiếp trước bọn họ có vướng mắc với nhau. Xem ra Dương Lập Quần là người rất cẩn trọng, vẫn chưa nói về giấc mộng của anh ta với Lưu Lệ Linh”.
Tôi thở dài:
“Như lời em nói, biết hay không biết cũng như nhau cả thôi. Bọn họ đã quen biết, yêu nhau và hiện tại thậm chí còn đang sống chung nữa”.
Bạch Tố trầm tư:
“Bọn họ mà biết có thể sẽ khác, Dương Lập Quần sẽ từ yêu chuyển thành hận rồi giết cô ấy báo thù”.
Tôi ớn lạnh:
“Em nói nghe đáng sợ quá”.
Bạch Tố lẩm bẩm:
“Hy vọng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra”.
Trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.
Đúng như Lưu Lệ Linh đã nói, chỉ cần nàng ấy vẫn sống chung với Dương Lập Quần, chỉ cần nàng ấy lại nằm mơ thì bí mật này rất khó giữ kín.
Vào buổi tối một hôm nọ sau khoảng thời gian dọn về ở chung, Lưu Lệ Linh và Dương Lập Quần vẫn không có gì khác biệt, 5 giờ 30 phút xe của bọn họ gặp nhau ở một ngã tư. Tiếp theo đó cứ như đường phố nhộn nhịp chỉ có hai người họ lái xe mà đuổi bắt nhau như những đứa trẻ nghịch ngợm, rồi lại đột ngột dừng xe, hai chiếc xe đỗ sát vào nhau, rồi bọn họ thò ra cửa sổ hôn nhau, không hề để tâm đến những tiếng chửi bới ầm ĩ hoặc tiếng huýt sáo của người xung quanh.
Khi trở về đến nhà, tức là nơi ở của Lưu Lệ Linh. Bản thân Lưu Lệ Linh có một sự nghiệp thành công rực rỡ, sống một cuộc đời xa hoa, nơi ở của nàng được bày trí vô cùng thoải mái. Bọn họ ở chung với nhau có một ưu điểm mà rất ít cặp đôi khác có được, đó là cả hai đều không cần để tâm đến vấn đề tiền bạc, ở nhà của ai cũng đều sẽ không khiến người còn lại cảm thấy tự ti. Vừa vào cửa hai người họ đã ôm hôn cuồng nhiệt, sau đó là hơn một tiếng đồng hồ nóng bỏng đến cả sắt thép cũng bị nung chảy, rồi lại hi ha đi tắm, bật nhạc, cùng nhau nấu nướng, cùng nhau ăn uống, sau đó là đắm chìm vào âm nhạc.
Trong thế giới của hai người chỉ có niềm vui.
Đến nửa đêm bọn họ mới bắt đầu ngả lưng, không bao lâu Lưu Lệ Linh đã ngủ thiếp đi.
Vừa chợp mắt không bao lâu nàng lại bắt đầu nằm mơ, lúc bắt đầu nàng ngồi bên giếng nhìn vào bóng dáng của chính mình phản chiếu bên dưới. Trong mộng, nàng đã không còn là Lưu Lệ Linh nữa mà là một người tên là Thúy Liên. Cảnh tượng trong mộng không hề thay đổi, đến cuối cùng nàng vẫn dùng một dao đâm chết Tiểu Triển, Tiểu Triển dùng ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn Thúy Liên khiến cho nàng tỉnh giấc.
Giống như vô số những lần khác, Lưu Lệ Linh hoảng sợ cực độ mà hét lên, cơ thể đột ngột bật dậy và hai mắt mở to.
Nàng đã nói với Bạch Tố rằng:
“Tuy tôi đã ngồi dậy, mở to hai mắt, nhưng trong khoảnh khắc dường như không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy ánh mắt oán độc trong mộng của tên nhóc kia đang ở ngay trước mắt tôi, tôi cực kỳ hoảng sợ. Tôi ý thức được bản thân không nên hét lên như thế khi Lập Quần ở bên cạnh, anh ấy nhất định sẽ hỏi tôi nguyên do, tôi không muốn anh ấy biết chuyện tôi thường xuyên nằm mơ thấy giấc mộng như thế, nhưng tôi lại không thể kềm chế được”.
Bạch Tố hỏi:
“Tại sao? Cô là người rất có khả năng tự chủ mà”.
Lưu Lệ Linh gượng cười:
“Bởi vì lúc đó tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, hoàn toàn tỉnh táo khỏi giấc mộng”.
Bạch Tố không hiểu lắm nói:
“Nếu đã hoàn toàn tỉnh táo vậy cô càng phải...”.
Ý của Bạch Tố là nếu đã hoàn toàn tỉnh táo thì sẽ có thể kềm chế tiếng hét ấy và quên đi sự sợ hãi trong mộng.
Lưu Lệ Linh bất giác thở hổn hển:
“Phải, tôi hoàn toàn tỉnh táo, nhưng tôi lại thấy rõ ràng đôi mắt oán hận ở trong mộng đang ở ngay trước mặt tôi, ngay trước mặt tôi!”.
Tình cảnh ấy nhất định đã khiến cho Lưu Lệ Linh sợ hãi cực độ, cho nên khi nàng kể với Bạch Tố đến chỗ này bất giác đã che mắt lại. Bạch Tố nhận ra được sự bối rối của nàng đành miễn cưỡng nói:
“Chuyện này... làm sao có thể chứ, không phải đâu”.
Lưu Lệ Linh đáp:
“Tôi vừa nhìn thấy đôi mắt ấy lại hét lên lần nữa, nhưng tôi lập tức phát hiện ánh mắt đang nhìn tôi chính là Lập Quần, anh ấy cũng đã ngồi dậy, đổ đầy mồ hôi, thậm chí gân xanh trên trán cũng nổi hết cả lên, hơn nữa miệng đang thở phì phò, dáng vẻ cực kỳ thống khổ”.
Bạch Tố à lên, nàng đã đoán ra chuyện gì rồi nhưng không hề nói ra.
Lưu Lệ Linh lại nói:
“Tôi kêu anh ấy hai lần thế nhưng anh ấy vẫn cứ nhìn tôi, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh hỏi 「Lập Quần, anh sao thế?」, Lập Quần thở hổn hển một lúc rồi mới yếu ớt nói 「Xin lỗi đã làm em sợ rồi, anh vừa mới gặp ác mộng」, tôi liền ồ lên bảo: 「Em cũng vừa gặp ác mộng」. Dáng vẻ của anh ấy nhanh chóng trở lại bình thường, lau mồ hôi trên trán nói 「Nhất định là vì quá mệt mỏi nên mới gặp ác mộng」, tôi tán đồng rồi bọn tôi lại nằm xuống”.
Bạch Tố nghe thế liền trở nên cực kỳ sốt ruột, hỏi:
“Anh ta không hỏi cô gặp phải ác mộng gì sao?”.
Lưu Lệ Linh đáp:
“Không có, tại sao phải hỏi? Tôi cũng đâu có hỏi anh ấy, dù sao thì ác mộng cũng chỉ là ác mộng, ai cũng sẽ gặp phải mà có gì đâu phải hỏi”.
Lúc Bạch Tố kể đến đây tôi không thể không thở dài cảm thán:
“Cơn ác mộng của bọn họ cứ phải khác nhau mới chết”.
Bạch Tố thở dài nói:
“Anh có để ý qua lời kể của Lưu Lệ Linh rằng bọn họ đã giật mình tỉnh giấc cùng một lúc không?”.
Tôi ngây người nói:
“Đúng vậy, điều này chứng tỏ hai người bọn họ tiến vào giấc mộng cùng một lúc, tất cả những chuyện trong mộng xảy ra hoàn toàn phối hợp nhịp nhàng với nhau, lúc Thúy Liên đâm vào cũng là lúc Tiểu Triển bị đâm trúng”.
Vẻ mặt Bạch Tố hoảng sợ nói:
“Trước kia đã như thế hay là sau khi bọn họ ở chung mới như thế?”.
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười nói:
“Ai mà biết được!”. Tôi ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Lần đầu tiên bọn họ không hề hỏi nhau đã gặp phải cơn ác mộng gì, lần thứ hai có lẽ cũng như thế, nhưng còn lần thứ ba sẽ thế nào? Rất nhiều lần sau nữa sẽ thế nào? Chỉ cần cất lời hỏi thì Dương Lập Quần nhất định sẽ biết người đó là ai!”.
Bạch Tố nói:
“Xét theo trạng thái yêu đương cuồng nhiệt của bọn họ hiện tại mà nói, cho dù Dương Lập Quần có biết đi nữa e là vẫn sẽ không như thế đâu nhỉ?”.
Tôi lặp lại lời của Bạch Tố, giọng nói chua xót:
“E là vẫn sẽ không như thế, ai mà biết được chuyện này sẽ đi về đâu”.
Bạch Tố gượng cười nói:
“Cách an toàn nhất chính là phải tách bọn họ ra, thế nhưng vào lúc này em nghĩ cả thế giới không một ai, không một lực lượng nào có thể làm được điều này cả”.
Tôi thở dài, cũng tin là thế.
Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh đã không còn là thiếu nam thiếu nữ, bọn họ đều là những con người có chủ kiến, loại người như vậy tuyệt đối không dễ sa vào lưới tình, thế nhưng một khi đã yêu vào rồi sẽ rất khó mà chia cắt được bọn họ.
Tôi lại thở dài nói:
“Đành phải để cho bọn họ như thế thôi, xem ra dù chuyện này có như thế nào đi nữa cũng không thể dùng sức người mà cứu vãn”.
Vẻ mặt Bạch Tố buồn bã nói:
“Chúng ta mới là những người khổ nhất, biết rõ sẽ có chuyện xảy ra nhưng lại không có cách gì”.
Tôi cũng cay đắng nói:
“Vậy chứ biết làm sao, có lẽ đây chính là nhân quả kiếp trước. Nói không chừng kiếp trước em chính là gã cao gầy đấy”.
Bạch Tố phụt cười nói:
“Anh là gã cầm tẩu thuốc thì có”.
Vừa đùa như vậy bầu không khí đã trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dù sao cũng là chuyện bất khả thi, chỉ đành phải vứt sang một bên.
Sau cái đêm Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh cùng gặp ác mộng, Lưu Lệ Linh lập tức kể lại cho Bạch Tố nghe, đến trưa hôm ấy Bạch Tố lại kể cho tôi nghe, rồi đến chiều cũng vào cái hôm ấy nàng không ở nhà còn tôi đang bận chỉnh sửa một số tài liệu có liên quan đến một câu chuyện quái dị khác mà tôi sẽ kể sau. Ba giờ chiều đột ngột có tiếng chuông cửa, tôi nghe thấy tiếng lão Thái mở cửa và bảo vị khách ngồi đợi. Tôi lật sổ, nhìn thấy mình không hẹn ai vào giờ này, có thể thấy đây là vị khách không mời đã đột ngột đến đây.
Tôi lại nghe thấy tiếng lão Thái đang từ chối vị khách đó, còn vị khách đó thì hét lên:
“Hãy để tôi gặp anh ta, tôi có chuyện rất quan trọng”.
Tôi vừa nghe được giọng nói đó lập tức nhận ra đó là Dương Lập Quần.
Tôi đứng lên đi mở cửa thư phòng, nhìn thấy Dương Lập Quần đang đẩy lão Thái mà xông vào, tôi liền sầm mặt nói:
“Dương tiên sinh, ngài có chuyện quan trọng, còn tôi không có”.
Dương Lập Quần ngây người, rõ ràng đã nhận ra sự bực bội trong lời nói của tôi, thế nhưng anh ta vẫn vội vả tiến vào, đi đến trước mặt và nhìn thẳng vào tôi.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, chừng nửa phút sau anh ta liền nói:
“Thôi được rồi, tôi chịu thua”.
Tôi nghe thế liền bật cười:
“Dương tiên sinh, giữa tôi và ngài không hề có bất kỳ trận đấu nào, cái gì mà thắng với chẳng thua chứ?”.
Dương Lập Quần ngây người ra rồi đột nhiên kêu lên:
“Có chứ, tôi đã cược rằng ngài sẽ không thể chịu nổi sự tò mò mà muốn biết những tư liệu tôi đã thu thập được”.
Tôi vừa để cho anh ta vào thư phòng vừa cười ha ha:
“Ngài đã chứng thực được con người có kiếp trước, mà đối với những chi tiết về kiếp trước của ngài có gì để hứng thú đâu chứ?”.
Dương Lập Quần vừa mới ngồi xuống đã bật dậy lần nữa:
“Ngài nhất định có hứng thú, nhất định là thế!”.
Tôi mở hai tay ra, nói:
“Thôi được, nếu ngài đã chắc chắn như thế vậy tôi sẽ không ngại nghe thử”.
Dương Lập Quần lập tức nói:
“Nhưng ngài phải nói cho tôi biết người kia là ai, đang ở đâu”.
Tôi cười lần nữa, đáp:
“Dương tiên sinh, ngài tự gọi mình là thương nhân, nhưng tôi thấy có vẻ như ngài không được thành công cho lắm. Ngài có một số hàng nhập lậu, mỗi ngày đều phải tốn tiền thuê kho bãi, bây giờ có người chấp nhận vận chuyển miễn phí cho ngài đã là vận đại cát rồi, thế mà ngài lại còn cò kè mặc cả điều kiện với tôi ư?”.
Dương Lập Quần mở to hai mắt nhìn tôi, hơi thở nặng nhọc, dáng vẻ khác một trời một vực so với sự giảo hoạt lúc dọn dẹp băng ghi âm trước khi rời đi trong lần trước, xem ra vô cùng đáng thương.
Tôi muốn mở miệng khuyên anh ta đừng nên phí tâm tổn sức đi tìm người đó nữa, đừng mang chuyện kiếp trước lẫn lộn với chuyện kiếp này, thế nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng thì anh ta đã khản giọng kêu lên:
“Tôi phải tìm thấy người đó, phải tìm bằng được!”.
Tôi có hơi cảm thấy chán ghét nói:
“Cái tên này, sao lại cứ...”.
Tôi vẫn chưa nói xong thì anh ta lại kêu lên:
“Không thể không tìm người đó, bằng không tôi sẽ không có được hạnh phúc”. Anh ta dừng lại rồi tiếp tục: “Tôi đang rất hạnh phúc, tôi không muốn sự hạnh phúc này bị phá hủy”.
Dương Lập Quần nói thế khiến tôi hơi ngạc nhiên, anh ta bảo rằng cuộc sống hiện tại đang rất hạnh phúc rõ ràng là đang nhắc đến mối quan hệ giữa anh ta và Lưu Lệ Linh, thế mà anh ta lại liều mạng đi tìm người đó, đây mới thực sự là không hạnh phúc.
Đương nhiên là tôi sẽ không bao giờ giải thích cho anh ta, tôi chỉ nhìn anh ta.
Hơi thở của anh ta càng gấp gáp hơn mà nói:
“Tối hôm qua tôi lại nằm mơ”.
Tôi chỉ ồ lên, Dương Lập Quần siết chặt nắm đấm, kêu lên:
“Tôi giật mình tỉnh giấc từ trong mộng đã dọa người ngủ bên cạnh phải hét toáng lên”.
Tôi cố gắng giả vờ điềm nhiên, trong lòng lại không rõ là mùi vị gì.
Dương Lập Quần cho rằng Lưu Lệ Linh hét lên là vì bị anh ta dọa mà ra, hoàn toàn không biết nguyên nhân thực sự là vì giấc mộng của chính nàng ấy.
Tôi nghĩ bụng không biết sự hiểu lầm này của Dương Lập Quần có thể duy trì được bao lâu?
Trong lúc tôi còn mãi suy nghĩ miên man thì anh ta đã đẩy tôi đầy thô bạo, nói:
“Bây giờ ngài đã hiểu chưa?”.
Tôi giả vờ hồ đồ hỏi:
“Tôi không hiểu. Ai ngủ bên cạnh ngài thế?”.
Dương Lập Quần không ngờ đến câu hỏi này liền ngây người đáp:
“Lưu Lệ Linh”.
Tôi giả vờ ngạc nhiên nói:
“Tình cảm của hai người tiến triển thần tốc quá nhỉ”.
Dương Lập Quần lại đau khổ kêu lên:
“Lần đầu tôi có thể nói là do gặp ác mộng, nhưng nếu xảy ra nhiều lần, mà lần nào cũng đánh thức cô ấy vào nửa đêm canh ba có thể sẽ khiến cô ấy nghĩ tôi bị bệnh thần kinh, sẽ rời bỏ tôi”.
Tôi lẩm bẩm:
“Thì thần kinh của anh không bình thường thật mà”.
Dương Lập Quần đột nhiên hét lên:
“Mau nói cho tôi biết người đó là ai, tôi phải chấm dứt cơn ác mộng này!”.
Tôi không khỏi tức giận mà lạnh lùng nói:
“Chó má nhà anh! Cho dù có biết người đó là ai đi chăng nữa thì ngài sẽ dùng cách gì để chấm dứt cơn ác mộng đó hả? Đâm người ta một dao sao?”.
Dương Lập Quần bị tôi mắng liền đỏ mặt, miệng há hốc không nói được gì.
Tôi lại không hề khách sáo mà tiếp tục mắng anh ta:
“Đừng nằm mơ giấc mộng Xuân Thu nữa. Ngài là một bệnh nhân tâm thần, tôi đề nghị ngài nên chấp nhận điều trị đến khi hoàn toàn khỏe mạnh. Hãy rời xa Lưu tiểu thư đi, cô ấy là một cô gái tốt, loại người thần kinh không ổn định như ngài hoàn toàn không xứng ở bên cạnh cô ấy”.
Dương Lập Quần bị lời nói của tôi chọc giận, anh ta đột nhiên điên cuồng hét lên, bật dậy xông về phía tôi rồi vung quyền đánh tôi, tôi vươn tay nắm lấy nắm đấm của anh ta, dùng sức đẩy anh ta ra.
Cái đẩy tay kia khiến cho anh ta lùi xa bảy tám bước, đâm vào tường thật mạnh khiến cho thần trí của anh ta tỉnh táo lại một chút. Khi anh ta đứng dậy, vẻ mặt cuồng nộ lúc nãy đã không thấy đâu nữa, anh ta chỉ thở hổn hển rồi lau mồ hôi, cúi đầu xuống và đi ra ngoài. Khi anh ta ra đến cửa liền chỉ vào chiếc túi nhỏ của anh ta mà nói:
“Tất cả băng ghi âm đều ở đây, ngài cứ giữ lại từ từ mà nghiên cứu”.
Tôi đang định từ chối “ý tốt” của anh ta thì anh ta đã vẫy vẫy tay với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi:
“Ngài cứ xem như là thương hại tôi, hãy cho tôi gặp người đã giết tôi trong kiếp trước một lần đi”.
Lúc này tôi thật sự có hơi cảm thông cho anh ta, vội hỏi:
“Nếu ngài gặp được người ta, ngài định thế nào?”.
Dương Lập Quần thở dài:
“Tôi sao? Tôi đương nhiên sẽ không giết người đó. Tôi chỉ muốn biết tại sao người đó lại giết tôi, để cho tôi mở cái gúc trong lòng, có lẽ sẽ không còn nằm mơ nữa”.
Tôi gượng cười, biết thừa tuyệt đối không thể chấp nhận yêu cầu của anh ta, bất quá tôi vẫn cố gắng trả lời cho có lệ:
“Tôi nghĩ chưa chắc có tác dụng, nhưng tôi sẽ cân nhắc”.
Dương Lập Quần nhìn tôi đầy bất lực rồi chỉ vào mấy cuộn băng:
“Ngài nghe hết những cuộn băng này sẽ biết được những điều mà tôi đã phát hiện, trong đó có những thứ vô cùng thú vị”.
Tôi không rõ anh ta nói thế là có ý gì, hơn nữa tôi cần phải thảo luận với Bạch Tố về chuyện của anh ta cho nên tôi nói:
“Ngày mai ngài có rảnh không? Chúng ta hẹn gặp nhau”.
Dương Lập Quần nhìn tôi một lúc lâu rồi mới đáp:
“Được”.
Trong ba tháng này tình cảm giữa Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh tiến triển vô cùng thần tốc, chỉ sau ba tháng bọn họ đã có cuộc hẹn hò đầu tiên.
Tiến triển tình cảm giữa Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh mà rơi vào tay một tiểu thuyết gia chuyên viết truyện lãng mạn nhất định sẽ trở thành quyển truyện tình yêu dài kỳ cực kỳ cảm động, chỉ tiếc là tôi không giỏi miêu tả loại chuyện này cho nên chỉ có thể tóm lược ngắn gọn lần đầu gặp mặt cho đến lần hẹn hò đầu tiên của bọn họ. Đương nhiên là sau lần hẹn hò đầu tiên, tiến triển tình cảm của bọn họ vẫn sẽ sử dụng cùng một phương thức mà viết ra.
Lưu Lệ Linh không có ấn tượng tốt với Dương Lập Quần. Lúc anh ta từ trong nhà tôi đi ra là khi anh ta vừa mới trở về từ phương bắc xa xôi, cuộc sống khổ cực khiến cho anh ta trở nên tiều tụy, gió bụi mệt mỏi, y như một tên thang lang đầu đường xó chợ. Thế nhưng dù sao Dương Lập Quần cũng là một người thành đạt, tuy ngoại hình tiều tụy mệt mỏi cũng không che dấu được thần thái đặc biệt của anh ta, thế nên khi anh ta bị ánh sáng tươi đẹp của Lưu Lệ Linh hấp dẫn tiến đến gần chiếc xe và mở miệng ra bắt chuyện thì Lưu Lệ Linh cũng lập tức bị anh ta hấp dẫn.
Một trong những sở thích của Lưu Lệ Linh là tốc độ, vừa hay Dương Lập Quần lại rất am hiểu lĩnh vực này, cho nên từ lúc bắt đầu mặc dù bọn họ xảy ra tranh chấp về vấn đề lái chiếc xe thể thao của Lưu Lệ Linh, nhưng sau khi Lưu Lệ Linh chở Dương Lập Quần đi và Dương Lập Quần nắm rõ chiếc xe như lòng bàn tay đã khiến cho Lưu Lệ Linh vô cùng bội phục.
Dương Lập Quần ngồi vào ghế lái, phát huy tính năng của chiếc xe vô cùng nhuần nhuyễn khiến cho Lưu Lệ Linh càng thêm bội phục, mãi cho đến mấy giờ sau khi bọn họ đã hết hứng thú thì đôi bên mới bắt đầu tự giới thiệu bản thân. Lưu Lệ Linh nhận lấy danh thiếp của Dương Lập Quần mà há hốc mồm, trong lòng kinh ngạc không thôi, hết nhìn danh thiếp lại nhìn cái người ăn mặc tả tơi trước mặt nói:
“Anh đang làm gì thế? Vi phục xuất tuần à?”.
Tôi biết được những chuyện này là nhờ Bạch Tố kể lại, và tôi sẽ sử dụng cách đối thoại trực tiếp của bọn họ để mọi người dễ hình dung.
Dương Lập Quần cười nói:
“Đương nhiên không phải. Tôi đã đến một nơi có nằm mơ cũng không nghĩ ra để làm một chuyện có nằm mơ cũng không nghĩ ra”.
Lưu Lệ Linh mở to mắt hỏi:
“À? Làm chuyện gì?”.
Lưu Lệ Linh hỏi như vậy có thể là vì thật sự tò mò hoặc chỉ đơn giản là thuận miệng hỏi, nhưng khi Bạch Tố kể đến đó lòng tôi vẫn không tránh khỏi sốt sắn. Tôi đã được gặp qua Lưu Lệ Linh và biết nàng ấy là một mỹ nữ, mà thông thường mỹ nữ đều có sức hấp dẫn rất lớn, rất dễ khiến cho một người đàn ông thao thao bất tuyệt. Lỡ như Dương Lập Quần đem những chuyện anh ta từng làm, những nơi anh ta từng đi qua nói ra, Lưu Lệ Linh sẽ biết bọn họ có cùng một giấc mộng.
Tạ ơn trời Dương Lập Quần không hề nói gì.
Dương Lập Quần cười cười:
“Có nói cô cũng không tin, chuyện đó rất hoang đường, rất vô căn cứ”.
Điều Dương Lập Quần đã làm đó là đi tìm giấc mộng không ngừng theo chân anh ta từ khi còn bé, loại chuyện này đương nhiên không dễ dàng khiến cho người khác tin tưởng, cho nên câu trả lời của Dương Lập Quần cực kỳ khéo léo.
Lưu Lệ Linh cũng không hỏi tiếp nữa, có lẽ nàng cảm thấy vừa mới quen biết thì không nên tìm hiểu quá cặn kẽ chuyện của người khác, nàng cũng chưa từng hỏi tại sao ngày hôm đó trang phục và vẻ mặt của Dương Lập Quần lại đặc biệt như thế, hơn thế nữa mãi đến tận sau này cả Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh đều không nhắc gì đến chuyện này.
Bởi thế nên từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến lần đầu tiên hẹn hò với nhau ba tháng sau, bọn họ vẫn không biết mình có cùng giấc mộng với nhau. Dương Lập Quần càng tuyệt nhiên không nghĩ đến mỹ nữ mà anh ta gặp gỡ mỗi ngày chính là người mà anh ta dùng trăm phương ngàn kế tìm kiếm.
Trải nghiệm lần đầu gặp mặt của bọn họ vô cùng thú vị, cho nên lúc chia tay bọn họ đã hẹn sẽ gặp lại nhau.
Đêm đó sau khi hai người bọn họ tận hứng lao vun vút trên đường cao tốc, Lưu Lệ Linh đã đưa Dương Lập Quần về nhà.
Mấy tiếng ở bên cạnh nhau khiến cho tinh thần của bọn họ vô cùng vui vẻ, nhưng khi Lưu Lệ Linh rẽ vào góc phố và nhìn thấy ngôi nhà nho nhỏ đẹp đẽ của Dương Lập Quần thì cảm xúc của anh ta thay đổi, anh ta thậm chí có hơi thô lỗ mà hét lên:
“Dừng lại! Dừng xe lại!”.
Lưu Lệ Linh lập tức đạp phanh. Chiếc xe đang chạy với tốc độ cao bỗng dưng phanh lại khiến cho lốp xe và mặt đường ma sát, tạo ra âm thanh két két rất khó nghe. Sau khi xe đã dừng lại, Lưu Lệ Linh quay sang nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Dương Lập Quần, hỏi:
“Thử tài lái xe của tôi đấy à?”.
Dương Lập Quần mỉm cười gượng gạo:
“Không, tôi về đến nhà rồi. Cảm ơn đã đưa tôi về”.
Lưu Lệ Linh nhìn xung quanh vị trí xe đang đỗ thấy trống huơ trống hoắc liền mỉm cười:
“Tôi không biết anh lại sống trên bãi cỏ đấy, không nhìn thấy lều của anh đâu cả”.
Dương Lập Quần chỉ tay về căn nhà phía trước ý bảo đó mới là nhà của anh ta.
Lưu Lệ Linh mỉm cười nói:
“Lần đầu đưa anh về nên cũng không hy vọng sẽ được anh mời vào nhà uống một ly rượu, nhưng mà đưa đến cửa rồi hôn tạm biệt vẫn được chứ?”.
Đây là câu hay được nói khi phái nam đưa phái nữ về nhà sau lần hẹn hò đầu tiên, Lưu Lệ Linh đương nhiên nhận ra sự xấu hổ của Dương Lập Quần, hơn nữa cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra cho nên mới cố ý trêu ghẹo anh ta.
Dương Lập Quần nhìn Lưu Lệ Linh một lúc mới nói:
“Tôi rất muốn mời cô một ly rượu, nhưng mà có người không chịu đâu”.
Lưu Lệ Linh ồ lên:
“Đúng ha, Dương phu nhân”.
Dương Lập Quần đáp:
“Đúng vậy, nàng ấy”. Anh ta ngừng lại một lúc rồi nói: “Xin lỗi, tôi không nói cho cô biết sớm”.
Lưu Lệ Linh rất thoải mái thả lỏng hai tay:
“Không cần nói sớm cho tôi biết, dù sao chúng ta cũng đâu có cơ hội nói về chuyện hôn nhân của anh”.
Dương Lập Quần không nói gì nữa mà mở cửa xe, đang chuẩn bị bước xuống thì anh ta lại đột ngột quay người lại, nghiêng về phía Lưu Lệ Linh, Lưu Lệ Linh lập tức nghiêng về phía sau.
Lưu Lệ Linh đã nói với Bạch Tố thế này:
“Đương nhiên là vì anh ta muốn hôn tôi, nhưng mà tôi đã tránh được. Anh ta vừa thấy tôi nghiêng người tránh đi lập tức đã ngừng ngay hành động, tay sờ lên mu bàn tay của tôi nhẹ nhàng ấn xuống, mỉm cười bất đắc dĩ rồi rời khỏi xe, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Anh ta đứng thẩn thờ một lúc sau đó cúi xuống cửa sổ xe nhìn tôi rồi mới từng bước từng bước trở về nhà. Mỗi một bước đi anh ta đều quay đầu lại nhìn tôi, khi anh ta vào nhà rồi tôi mới rời đi, tôi lái xe rề rề vô cùng chậm”.
Bạch Tố không ý kiến gì mà chỉ ừ hử, Lưu Lệ Linh chỉnh lại tư thế ngồi thoải mái hơn, ngẩng mặt lên nói:
“Trong khoảnh khắc ấy tôi đã biết tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi. Cực kỳ kỳ diệu. Vô tình gặp được nhau rồi lại hấp dẫn nhau”.
Đến lúc này Bạch Tố không thể không nói, nàng cẩn thận nhắc nhở:
“Dương tiên sinh là người đã có vợ, hơn nữa tôi tin rằng cô cũng sẽ không đến mức lại đi tin vào mấy câu nói đại loại như “vợ anh không hiểu anh” của người đàn ông chứ”.
Lưu Lệ Linh đáp:
“Tôi đương nhiên biết anh ấy đã có vợ, nhưng mà vợ chồng là vợ chồng, tình yêu là tình yêu. Tình yêu và hôn nhân là hai việc hoàn toàn khác nhau”.
Bạch Tố ồ lên:
“Không ngờ cô còn khá am hiểu tiểu thuyết lãng mạn”.
Cách nói của Bạch Tố khiến cho Lưu Lệ Linh không vui, nàng nói:
“Không phải tiểu thuyết, đấy là cuộc đời. Cuộc đời này tôi đã gặp được anh ấy, anh ấy gặp được tôi, hai người bọn tôi gặp được nhau. Chỉ trong vài tiếng quen biết đã hiểu nhau, ở bên cạnh nhau vô cùng vui vẻ. Cuộc đời này ngoại trừ theo đuổi niềm vui thì còn có thể theo đuổi thứ gì nữa?”.
Bạch Tố thở dài không nói thêm gì nữa.
Về phần tình hình sau khi Dương Lập Quần về đến nhà, Dương Lập Quần đã kể cho Lưu Lệ Linh nghe, Lưu Lệ Linh cũng có kể lại. Mọi chuyện càng về sau càng rắc rối, cho nên những chuyện xảy ra giữa Dương Lập Quần và vợ anh ta cũng cần phải được tường thuật sơ lại.
Cửa mở ra, Dương Lập Quần vào nhà, bên trong là một vườn hoa nho nhỏ. Anh ta vừa vào cửa đã không khỏi cau mày, vườn hoa nhỏ vốn là do anh ta tự mình chăm sóc vô cùng cẩn thận, mọi thứ đều rất gọn gàng sạch sẽ, thế nhưng lúc này anh ta nhìn thấy đã mọc đầy cỏ dại, bồn hoa hồng đã héo vàng, vài bông hoa nhỏ gần đó thì đang sắp nở.
Dương Lập Quần dừng lại, ngẩng đầu lên trông thấy vợ anh ta đang đứng ngay cửa.
Giới thiệu đơn giản về vợ của Dương Lập Quần là Khổng Ngọc Trinh phu nhân. Nàng là người có trình độ học vấn cao và xuất thân giàu có, cha là một nhà kỹ nghệ rất nổi tiếng trong vùng, giàu lên từ rất sớm. Thế hệ làm công nghiệp cũ đối với việc kinh doanh tương đối bảo thủ, vì vậy mấy năm nay việc làm ăn có hơi ảm đạm, thế nhưng sức mạnh công ty Khổng gia vẫn đang vô cùng hùng hậu.
Khổng Ngọc Trinh và Dương Lập Quần quen biết nhau khi du học bên Mỹ. Tuy hai người học khác trường đại học nhưng vì hội du học sinh thường xuyên qua lại với nhau nên hai người trở thành bạn bè, rồi sau đó thành vợ chồng.
Sau khi kết hôn, trở về nước Dương Lập Quần bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, thành tựu càng ngày càng lớn, nhiệt huyết yêu đương của lúc xưa càng ngày càng giảm, tình cảm vợ chồng cũng càng ngày càng phai nhạt.
Trên thực tế không thể đổ lỗi cho bên nào được, do tính cách mà ra cả thôi.
Có đôi nam nữ có thể gắn bó với nhau lâu dài, nhưng cũng có đôi không thể ở bên cạnh nhau, bất hạnh thay Dương Lập Quần và Khổng Ngọc Trinh lại thuộc vế thứ hai.
Dương Lập Quần là người vô cùng hoạt bát, sức sống bền vững vô tận, Khổng Ngọc Trinh lại không chút hoạt bát mà chỉ hy vọng được tận hưởng sự ấm áp từ chồng mình. Đối với những hoạt động vui vẻ tưng bừng của chồng mà nhất là những hoạt động và thành tựu sự nghiệp, mỗi lần Dương Lập Quần nhắc đến với Khổng Ngọc Trinh nàng đều chẳng lấy gì làm hào hứng, bởi vì nàng lớn lên trong một gia đình có sự nghiệp đồ sộ từ bé.
Lần nào phản ứng lạnh nhạt của Khổng Ngọc Trinh cũng đều khiến cho Dương Lập Quần cảm thấy không vui hoặc cực kỳ tức giận.
Về phương diện khác, việc chăn gối của bọn họ không hòa hợp. Khổng Ngọc Trinh quá bảo thủ khiến cho Dương Lập Quần ra ngoài tìm kiếm những người phụ nữ khác, sau khi bị Khổng Ngọc Trinh phát hiện đôi ba lần thì tình cảm vợ chồng càng thêm nguội lạnh. Tình cảm nhạt phai là một vòng lẩn quẩn cực kỳ đáng sợ, mọi chuyện chỉ có càng ngày càng tệ đi và sẽ không xuất hiện kỳ tích gì cả.
Tình trạng của Dương Lập Quần và Khổng Ngọc Trinh chính là như thế, bọn họ từ lâu đã đồng sàng dị mộng.
Dương Lập Quần đi vào, thấy Khổng Ngọc Trinh đứng trên bậc thang lạnh lùng nhìn anh ta, anh ta tiến về phía cầu thang và nói:
“Anh về rồi!”.
Xa nhà đã lâu vừa mới trở về, vợ chồng xa cách lâu ngày trong tình huống này vốn sẽ có rất nhiều chuyện để nói với nhau, nhưng quan hệ của vợ chồng bọn họ không giống bình thường, cho nên sau khi Dương Lập Quần nói ra câu đó thì không còn gì để nói nữa. Vào lúc này nếu có một con đường khác có thể lên lầu, anh ta nhất định sẽ chọn đi đường vòng để tránh Khổng Ngọc Trinh.
Vẻ mặt Khổng Ngọc Trinh lạnh như băng, lời nói lạnh lùng:
“Sao không mời người phụ nữ đã đưa anh về nhà vào đây ngồi chơi một lúc?”.
Đối với trình độ giáo dục của Khổng Ngọc Trinh mà nói đáng lẽ không nên dùng từ “người phụ nữ đó”, ít ra phải gọi người ta là “vị tiểu thư nọ”, nhưng bởi vì nàng đang bất mãn cho nên lời nói cũng trở nên dung tục hơn rất nhiều. Loại ngữ khí này khiến cho Dương Lập Quần cảm thấy cực kỳ phản cảm, anh ta cũng chẳng màn đến phong độ gì nữa mà chỉ cười lạnh lùng:
“Có lẽ là do căn bản người ta không thích gặp em thôi”.
Khổng Ngọc Trinh lên tiếng:
“Giống như anh không thích nhìn thấy tôi ấy hả?”.
Dương Lập Quần vừa mới trở về từ trong niềm vui tột độ cùng với Lưu Lệ Linh cho nên thái độ của Khổng Ngọc Trinh càng khiến cho anh ta cảm thấy gai mắt hơn nữa, anh ta không chút lo lắng liền đáp:
“Đúng vậy, tôi không thích”.
Gương mặt của Khổng Ngọc Trinh càng trở nên khó coi hơn, giọng nói trở nên sắc bén hơn, hỏi:
“Vậy anh còn trở về đây làm gì?”.
Dương Lập Quần lập tức xoay người lại sải bước đi về phía cửa sau đó quay đầu lại, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy nói với Khổng Ngọc Trinh đang vịn vào lan can cầu thang:
“Đúng vậy, tôi không nên trở về. Tôi đã sai, bây giờ tôi sẽ sửa chữa sai lầm của mình”.
Dương Lập Quần nói xong liền đạp cửa rồi đi ra ngoài, Khổng Ngọc Trinh đứng hình, định gọi anh ta lại, thế nhưng lòng tự trọng không cho phép nàng phát ra âm thanh nào.
Dương Lập Quần rời khỏi nhà qua đêm trong một khách sạn, hôm sau anh ta trở về công ty xử lý công việc và nói chuyện điện thoại với Lưu Lệ Linh.
Bọn họ hẹn gặp nhau lần thứ hai.
Cuộc gặp mặt lần thứ hai theo như lời của Lưu Lệ Linh diễn ra rất long trọng, bởi vì đó là lần hẹn gặp mặt chính thức đầu tiên sau lần gặp mặt tình cờ cho nên Lưu Lệ Linh cố ý ăn mặc thật đẹp, Dương Lập Quần cũng chải chuốt rất cẩn thận. Dương Lập Quần chỉnh trang thoạt nhìn có vẻ tùy tiện thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái, Lưu Lệ Linh ăn mặc vừa phải càng khiến cho bốn bề đều là ánh sáng tươi đẹp.
Bắt đầu từ lúc hoàng hôn mãi đến tận nửa đêm mới nghĩ đến việc đã đến lúc chia tay nhau, thời gian suýt nữa đã không tồn tại giữa bọn họ, một phút trôi qua chỉ như một giây ngắn ngủi, chớp mắt đã là nửa đêm.
Bọn họ ở trong xe của Lưu Lệ Linh, đầu Lưu Lệ Linh hơi ngửa ra sau khiến cho mái tóc dài giống như thác nước đổ xuống làm nổi bật lên màu trắng sữa của ghế ô tô, dáng vẻ cực kỳ mê người.
Nàng nháy mắt:
“Hay là tôi lại đưa anh về nhà nhé?”.
Dương Lập Quần cũng dựa vào phía sau theo một góc độ song song với Lưu Lệ Linh, nghiêng mặt nhìn nàng nói:
“Hôm đó sau khi về nhà thì tôi liền rời đi, ở trong một khách sạn”.
Lưu Lệ Linh ồ lên nói:
“Khách sạn, không phải nhà sao?”.
“Khách sạn đương nhiên không phải nhà, nhưng mà...”. Giọng Dương Lập Quần trở nên trầm thấp: “Khách sạn cũng có chỗ tốt của khách sạn mà”.
Lưu Lệ Linh kiều diễm cười khẽ:
“Ví dụ như có thể đưa về đủ loại phụ nữ”.
Dương Lập Quần mỉm cười không hề phủ nhận, rất rõ ràng anh ta ở trước mặt Lưu Lệ Linh không cần thiết phải tỏ ra là quân tử gì cả, vì một gã lãng tử càng có thể khiến cho Lưu Lệ Linh thêm yêu thích.
“Đúng thế, giống như hôm qua là hai người đẹp tóc vàng”.
Lưu Lệ Linh nhướng mày nhìn ra ngoài:
“Hai người?”.
Giọng Dương Lập Quần trầm thấp đáp:
“Hai người”.
Lưu Lệ Linh không nói gì liền đột ngột khởi động xe lao vun vút về phía trước, từ ngoại ô đến nội thành, sau đó lại đột ngột dừng lại, vẫn không nhìn Dương Lập Quần mà nói:
“Mời xuống xe”.
Dương Lập Quần không nói một lời liền mở cửa xe, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lưu Lệ Linh đặt lên đó một nụ hôn rồi đi xuống đóng cửa xe lại, không quay đầu lại nhìn đã rời đi.
Lưu Lệ Linh ở trong xe nhìn theo bóng dáng Dương Lập Quần cắn môi dưới, trong lòng bối rối không biết phải làm thế nào. Có điều trong lúc tâm trạng rối bời nàng đã có thể khẳng định mình đã yêu Dương Lập Quần, còn có thể khẳng định thêm một việc là Dương Lập Quần cũng yêu nàng.
Tình yêu như vậy của hai người trưởng thành không có vấn đề gì, chỉ là làm sao để hai bên có thể ở thời điểm thích hợp phá vỡ sự rụt rè, nhanh chóng khiến cho mối quan hệ của cả hai trở nên trực tiếp hơn, không cần phải đề phòng bằng ngôn ngữ để bảo vệ lòng tự trọng của nhau nữa.
Cơ hội giống như thế không xuất hiện trong những lần gặp mặt sau này, nhưng tình cảm của Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh ngày một phát triển hơn, mãi đến ngày hôm đó trên boong chiếc du thuyền của Dương Lập Quần, hoàng hôn buông xuống, du thuyền neo trên biển cách xa phố xá bụi bặm, hai người bọn họ nằm cạnh nhau hưởng thụ gió biển bao bọc lấy cơ thể mình.
Ánh mắt của Dương Lập Quần hướng xuống dưới mê muội nhìn ngắm đôi chân thon thả của Lưu Lệ Linh, tóc Lưu Lệ Linh bị gió thổi phất phới sượt trên mặt Dương Lập Quần. Dương Lập Quần duỗi tay ra, Lưu Lệ Linh rất tự nhiên gối lên đó, hô hấp của hai người trở nên dồn dập.
Lưu Lệ Linh nói:
“Hôm qua tôi ở chỗ luật sư đã đặt bút ký tên rồi”.
Dương Lập Quần quay mặt đi, Lưu Lệ Linh cũng trùng hợp quay mặt lại, vẻ mặt Dương Lập Quần hiện ra sự quan tâm.
Giọng của Lưu Lệ Linh rất thấp nói:
“Tôi đã ký tên, anh ta cũng đã ký tên, thủ tục ly hôn của tôi đã hoàn tất”.
Dương Lập Quần ồ lên, không phản ứng gì nữa.
Chuyện đã từng kết hôn là bí mật của Lưu Lệ Linh, nàng không muốn người khác biết được bí mật này, cũng không dễ dàng gì đi nói với người khác. Thế nhưng lúc này nàng nghĩ mình cần phải nói rõ ra cho Dương Lập Quần biết. Đây là mối quan hệ vô cùng vi diệu giữa người với người, đến một thời điểm nhất định, tại một nơi nhất định, có được cơ duyên nhất định làm cơ sở thì sẽ thổ lộ một ít chuyện bí mật giấu trong lòng ra.
Phản ứng của Dương Lập Quần có phần hờ hững và lãnh đạm, điều này khiến cho Lưu Lệ Linh cảm thấy xấu hổ.
Lưu Lệ Linh tự mỉa mai:
“Chuyện tôi đã kết hôn, anh không ngờ đến sao?”.
Vẻ mặt của Dương Lập Quần rất nghiêm túc đáp:
“Đúng vậy, quả thật không ngờ đến”.
Anh ta nói xong những lời ấy liền phá ra cười ha hả, Lưu Lệ Linh giật nảy người định giơ chân lên đá anh ta một cái, anh ta bắt được chân nàng khiến cho nàng ngã xuống, cả hai người ôm lấy nhau lăn qua lăn lại, đến khi đụng phải một đống dây thừng mới ngừng lại.
Du thuyền neo trên biển đến tận chiều hôm sau mới quay về thành phố, hai hôm sau Lưu Lệ Linh cùng ăn trưa với Bạch Tố mới len lén kể cho nàng nghe.
Bạch Tố không phải là người không giữ được bình tĩnh, thế nhưng lúc ấy nàng đang ăn súp, tay bất giác trở nên run rẩy, vội nói:
“Lệ Linh, tôi cho rằng dù cô yêu một người đến đâu đi chăng nữa thì vẫn nên giữ lại một ít bí mật với anh ta”.
Vẻ mặt Lưu Lệ Linh tràn ngập gió xuân đáp:
“Tôi không muốn giữ bí mật gì với anh ấy cả, tôi nghĩ anh ấy cũng giống như vậy”.
Bạch Tố càng thêm hoảng hốt:
“Cô định kể mọi thứ về cô cho anh ta biết sao? Thậm chí... cả... giấc mộng ấy?”.
Lúc Bạch Tố nhắc đến giấc mộng thì âm lượng đã trở nên vô cùng thấp lại còn rất thần bí. Sau khi nghe Bạch Tố nói như thế sắc mặt Lưu Lệ Linh nhanh chóng trở nên buồn bả cúi gằm mặt xuống, qua một lúc lâu nàng mới nói:
“Tôi sẽ không kể giấc mộng cho anh ấy biết. Nhưng nếu bọn tôi sống với nhau thì sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ biết thôi”.
Bạch Tố nhìn nàng chằm chằm:
“Chẳng lẽ cô vẫn...”.
Lưu Lệ Linh nói:
“Đúng vậy, trừ khi tôi không còn mơ thấy nữa, bằng không đến cuối cùng tôi vẫn đâm một dao ấy vào...”.
Bạch Tố nói:
“Không phải cô đâm, mà là người phụ nữ trong mộng”.
Lưu Lệ Linh gượng cười:
“Người phụ nữ đó chính là tôi! Chính là tôi!”.
Bạch Tố nắm lấy cánh tay của nàng, nói:
“Cô tuyệt đối không được nghĩ như vậy, đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi. Người phụ nữ đó chỉ là hiện thân trong mộng của cô mà thôi”.
Vẻ mặt Lưu Lệ Linh chua xót nói:
“Tại sao tôi lại có giấc mộng như thế? Người phụ nữ trong mộng có lẽ là tôi... tôi đã từng trải qua, có khi nào là kiếp trước của tôi không?”.
Đây là lần đầu tiên hai chữ kiếp trước xuất hiện từ trong miệng Lưu Lệ Linh, Bạch Tố nghe thế liền ngắt lời:
“Kiếp trước? Chuyện kiếp này còn không thể biết rõ chứ nói gì đến kiếp trước”.
Lưu Lệ Linh ngẩn người một lúc rồi nói:
“Tóm lại mỗi lần nằm mơ tôi nhất định sẽ hét lên đầy sợ hãi. Không phải ai cũng nằm mộng rồi hét lên khi tỉnh dậy giống như thế, nếu như anh ấy hỏi đến, tôi phải trả lời như thế nào đây?”.
Bạch Tố hoảng hốt hỏi:
“Lệ Linh, cô vừa kể hai người chỉ mới ở trên du thuyền... tại sao nhanh như vậy đã bàn đến việc ở chung rồi?”.
Lưu Lệ Linh cười đầy hào sảng nói:
“Không phải bàn về chuyện ở chung, mà là đã ở chung rồi”.
Bạch Tố ồ lên, không biết phải nói như thế nào mới tốt. Một lúc sau nàng mới lên tiếng:
“Có lẽ tôi hơi cổ hủ, không thích ứng được với quan hệ nam nữ thời nay”.
Lưu Lệ Linh nói:
“Đương nhiên rồi, bởi vì cô đang có một cuộc hôn nhân vô cùng hạnh phúc, không cần phải theo đuổi những mối quan hệ nam nữ để khiến bản thân vui vẻ nữa nên cô mới cảm thấy bất ngờ. Giống như tôi vậy, có thể hạnh phúc trong một mối quan hệ đơn giản chỉ là một phần của cuộc sống, một khi tìm được tình yêu, tôi không muốn lãng phí một phút một giây nào cả”.
Bạch Tố à à cho có, Lưu Lệ Linh lại nói:
“Nếu bọn tôi đã yêu nhau, cả hai đều là người trưởng thành thì không việc gì phải xấu hổ nữa. Anh ấy đã chuyển về ở chung với tôi rồi”.
Bạch Tố cuối cùng cũng nắm được mối quan hệ hiện tại giữa Lưu Lệ Linh và Dương Lập Quần nên dò hỏi:
“Đã vậy, mấy đêm cô ở cạnh anh ta đều không... nằm mơ nữa ư?”.
Lưu Lệ Linh đáp:
“Không có, nhưng tôi biết rõ sớm muộn gì nó cũng xuất hiện, tôi nhất định sẽ lại hét lên mà tỉnh lại”.
Bạch Tố nắm chặt tay của nàng nói:
“Cho dù là thế cũng không sao, cô cứ nói là gặp ác mộng thì được rồi. Ai cũng từng gặp ác mộng mà, anh ta sẽ không tìm hiểu cặn kẽ đâu”.
Lưu Lệ Linh cầm thìa khuấy chén súp, thì thầm:
“Chỉ có thể giải thích như vậy. Hầy, không biết tại sao lại gặp phải giấc mộng như thế”.
Bạch Tố không nói gì thêm, Lưu Lệ Linh sau một lúc buồn rầu lại trở về với dáng vẻ sáng sủa như thiếu nữ lần đầu biết yêu, lại kể cho Bạch Tố về rất nhiều chuyện liên quan đến Dương Lập Quần. Xem ra trong mắt nàng, Dương Lập Quần không có điểm nào là không tốt, từng hành động của anh ta đều rất đáng yêu.
Người đang chìm đắm trong ái tình đều sẽ nhìn người trong mộng hóa Tây Thi.
Sau khi Bạch Tố kể cho tôi nghe xong nàng liền lắc đầu nói:
“Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh vẫn chưa biết chuyện kiếp trước bọn họ có vướng mắc với nhau. Xem ra Dương Lập Quần là người rất cẩn trọng, vẫn chưa nói về giấc mộng của anh ta với Lưu Lệ Linh”.
Tôi thở dài:
“Như lời em nói, biết hay không biết cũng như nhau cả thôi. Bọn họ đã quen biết, yêu nhau và hiện tại thậm chí còn đang sống chung nữa”.
Bạch Tố trầm tư:
“Bọn họ mà biết có thể sẽ khác, Dương Lập Quần sẽ từ yêu chuyển thành hận rồi giết cô ấy báo thù”.
Tôi ớn lạnh:
“Em nói nghe đáng sợ quá”.
Bạch Tố lẩm bẩm:
“Hy vọng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra”.
Trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.
Đúng như Lưu Lệ Linh đã nói, chỉ cần nàng ấy vẫn sống chung với Dương Lập Quần, chỉ cần nàng ấy lại nằm mơ thì bí mật này rất khó giữ kín.
Vào buổi tối một hôm nọ sau khoảng thời gian dọn về ở chung, Lưu Lệ Linh và Dương Lập Quần vẫn không có gì khác biệt, 5 giờ 30 phút xe của bọn họ gặp nhau ở một ngã tư. Tiếp theo đó cứ như đường phố nhộn nhịp chỉ có hai người họ lái xe mà đuổi bắt nhau như những đứa trẻ nghịch ngợm, rồi lại đột ngột dừng xe, hai chiếc xe đỗ sát vào nhau, rồi bọn họ thò ra cửa sổ hôn nhau, không hề để tâm đến những tiếng chửi bới ầm ĩ hoặc tiếng huýt sáo của người xung quanh.
Khi trở về đến nhà, tức là nơi ở của Lưu Lệ Linh. Bản thân Lưu Lệ Linh có một sự nghiệp thành công rực rỡ, sống một cuộc đời xa hoa, nơi ở của nàng được bày trí vô cùng thoải mái. Bọn họ ở chung với nhau có một ưu điểm mà rất ít cặp đôi khác có được, đó là cả hai đều không cần để tâm đến vấn đề tiền bạc, ở nhà của ai cũng đều sẽ không khiến người còn lại cảm thấy tự ti. Vừa vào cửa hai người họ đã ôm hôn cuồng nhiệt, sau đó là hơn một tiếng đồng hồ nóng bỏng đến cả sắt thép cũng bị nung chảy, rồi lại hi ha đi tắm, bật nhạc, cùng nhau nấu nướng, cùng nhau ăn uống, sau đó là đắm chìm vào âm nhạc.
Trong thế giới của hai người chỉ có niềm vui.
Đến nửa đêm bọn họ mới bắt đầu ngả lưng, không bao lâu Lưu Lệ Linh đã ngủ thiếp đi.
Vừa chợp mắt không bao lâu nàng lại bắt đầu nằm mơ, lúc bắt đầu nàng ngồi bên giếng nhìn vào bóng dáng của chính mình phản chiếu bên dưới. Trong mộng, nàng đã không còn là Lưu Lệ Linh nữa mà là một người tên là Thúy Liên. Cảnh tượng trong mộng không hề thay đổi, đến cuối cùng nàng vẫn dùng một dao đâm chết Tiểu Triển, Tiểu Triển dùng ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn Thúy Liên khiến cho nàng tỉnh giấc.
Giống như vô số những lần khác, Lưu Lệ Linh hoảng sợ cực độ mà hét lên, cơ thể đột ngột bật dậy và hai mắt mở to.
Nàng đã nói với Bạch Tố rằng:
“Tuy tôi đã ngồi dậy, mở to hai mắt, nhưng trong khoảnh khắc dường như không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy ánh mắt oán độc trong mộng của tên nhóc kia đang ở ngay trước mắt tôi, tôi cực kỳ hoảng sợ. Tôi ý thức được bản thân không nên hét lên như thế khi Lập Quần ở bên cạnh, anh ấy nhất định sẽ hỏi tôi nguyên do, tôi không muốn anh ấy biết chuyện tôi thường xuyên nằm mơ thấy giấc mộng như thế, nhưng tôi lại không thể kềm chế được”.
Bạch Tố hỏi:
“Tại sao? Cô là người rất có khả năng tự chủ mà”.
Lưu Lệ Linh gượng cười:
“Bởi vì lúc đó tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, hoàn toàn tỉnh táo khỏi giấc mộng”.
Bạch Tố không hiểu lắm nói:
“Nếu đã hoàn toàn tỉnh táo vậy cô càng phải...”.
Ý của Bạch Tố là nếu đã hoàn toàn tỉnh táo thì sẽ có thể kềm chế tiếng hét ấy và quên đi sự sợ hãi trong mộng.
Lưu Lệ Linh bất giác thở hổn hển:
“Phải, tôi hoàn toàn tỉnh táo, nhưng tôi lại thấy rõ ràng đôi mắt oán hận ở trong mộng đang ở ngay trước mặt tôi, ngay trước mặt tôi!”.
Tình cảnh ấy nhất định đã khiến cho Lưu Lệ Linh sợ hãi cực độ, cho nên khi nàng kể với Bạch Tố đến chỗ này bất giác đã che mắt lại. Bạch Tố nhận ra được sự bối rối của nàng đành miễn cưỡng nói:
“Chuyện này... làm sao có thể chứ, không phải đâu”.
Lưu Lệ Linh đáp:
“Tôi vừa nhìn thấy đôi mắt ấy lại hét lên lần nữa, nhưng tôi lập tức phát hiện ánh mắt đang nhìn tôi chính là Lập Quần, anh ấy cũng đã ngồi dậy, đổ đầy mồ hôi, thậm chí gân xanh trên trán cũng nổi hết cả lên, hơn nữa miệng đang thở phì phò, dáng vẻ cực kỳ thống khổ”.
Bạch Tố à lên, nàng đã đoán ra chuyện gì rồi nhưng không hề nói ra.
Lưu Lệ Linh lại nói:
“Tôi kêu anh ấy hai lần thế nhưng anh ấy vẫn cứ nhìn tôi, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh hỏi 「Lập Quần, anh sao thế?」, Lập Quần thở hổn hển một lúc rồi mới yếu ớt nói 「Xin lỗi đã làm em sợ rồi, anh vừa mới gặp ác mộng」, tôi liền ồ lên bảo: 「Em cũng vừa gặp ác mộng」. Dáng vẻ của anh ấy nhanh chóng trở lại bình thường, lau mồ hôi trên trán nói 「Nhất định là vì quá mệt mỏi nên mới gặp ác mộng」, tôi tán đồng rồi bọn tôi lại nằm xuống”.
Bạch Tố nghe thế liền trở nên cực kỳ sốt ruột, hỏi:
“Anh ta không hỏi cô gặp phải ác mộng gì sao?”.
Lưu Lệ Linh đáp:
“Không có, tại sao phải hỏi? Tôi cũng đâu có hỏi anh ấy, dù sao thì ác mộng cũng chỉ là ác mộng, ai cũng sẽ gặp phải mà có gì đâu phải hỏi”.
Lúc Bạch Tố kể đến đây tôi không thể không thở dài cảm thán:
“Cơn ác mộng của bọn họ cứ phải khác nhau mới chết”.
Bạch Tố thở dài nói:
“Anh có để ý qua lời kể của Lưu Lệ Linh rằng bọn họ đã giật mình tỉnh giấc cùng một lúc không?”.
Tôi ngây người nói:
“Đúng vậy, điều này chứng tỏ hai người bọn họ tiến vào giấc mộng cùng một lúc, tất cả những chuyện trong mộng xảy ra hoàn toàn phối hợp nhịp nhàng với nhau, lúc Thúy Liên đâm vào cũng là lúc Tiểu Triển bị đâm trúng”.
Vẻ mặt Bạch Tố hoảng sợ nói:
“Trước kia đã như thế hay là sau khi bọn họ ở chung mới như thế?”.
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười nói:
“Ai mà biết được!”. Tôi ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Lần đầu tiên bọn họ không hề hỏi nhau đã gặp phải cơn ác mộng gì, lần thứ hai có lẽ cũng như thế, nhưng còn lần thứ ba sẽ thế nào? Rất nhiều lần sau nữa sẽ thế nào? Chỉ cần cất lời hỏi thì Dương Lập Quần nhất định sẽ biết người đó là ai!”.
Bạch Tố nói:
“Xét theo trạng thái yêu đương cuồng nhiệt của bọn họ hiện tại mà nói, cho dù Dương Lập Quần có biết đi nữa e là vẫn sẽ không như thế đâu nhỉ?”.
Tôi lặp lại lời của Bạch Tố, giọng nói chua xót:
“E là vẫn sẽ không như thế, ai mà biết được chuyện này sẽ đi về đâu”.
Bạch Tố gượng cười nói:
“Cách an toàn nhất chính là phải tách bọn họ ra, thế nhưng vào lúc này em nghĩ cả thế giới không một ai, không một lực lượng nào có thể làm được điều này cả”.
Tôi thở dài, cũng tin là thế.
Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh đã không còn là thiếu nam thiếu nữ, bọn họ đều là những con người có chủ kiến, loại người như vậy tuyệt đối không dễ sa vào lưới tình, thế nhưng một khi đã yêu vào rồi sẽ rất khó mà chia cắt được bọn họ.
Tôi lại thở dài nói:
“Đành phải để cho bọn họ như thế thôi, xem ra dù chuyện này có như thế nào đi nữa cũng không thể dùng sức người mà cứu vãn”.
Vẻ mặt Bạch Tố buồn bã nói:
“Chúng ta mới là những người khổ nhất, biết rõ sẽ có chuyện xảy ra nhưng lại không có cách gì”.
Tôi cũng cay đắng nói:
“Vậy chứ biết làm sao, có lẽ đây chính là nhân quả kiếp trước. Nói không chừng kiếp trước em chính là gã cao gầy đấy”.
Bạch Tố phụt cười nói:
“Anh là gã cầm tẩu thuốc thì có”.
Vừa đùa như vậy bầu không khí đã trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dù sao cũng là chuyện bất khả thi, chỉ đành phải vứt sang một bên.
Sau cái đêm Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh cùng gặp ác mộng, Lưu Lệ Linh lập tức kể lại cho Bạch Tố nghe, đến trưa hôm ấy Bạch Tố lại kể cho tôi nghe, rồi đến chiều cũng vào cái hôm ấy nàng không ở nhà còn tôi đang bận chỉnh sửa một số tài liệu có liên quan đến một câu chuyện quái dị khác mà tôi sẽ kể sau. Ba giờ chiều đột ngột có tiếng chuông cửa, tôi nghe thấy tiếng lão Thái mở cửa và bảo vị khách ngồi đợi. Tôi lật sổ, nhìn thấy mình không hẹn ai vào giờ này, có thể thấy đây là vị khách không mời đã đột ngột đến đây.
Tôi lại nghe thấy tiếng lão Thái đang từ chối vị khách đó, còn vị khách đó thì hét lên:
“Hãy để tôi gặp anh ta, tôi có chuyện rất quan trọng”.
Tôi vừa nghe được giọng nói đó lập tức nhận ra đó là Dương Lập Quần.
Tôi đứng lên đi mở cửa thư phòng, nhìn thấy Dương Lập Quần đang đẩy lão Thái mà xông vào, tôi liền sầm mặt nói:
“Dương tiên sinh, ngài có chuyện quan trọng, còn tôi không có”.
Dương Lập Quần ngây người, rõ ràng đã nhận ra sự bực bội trong lời nói của tôi, thế nhưng anh ta vẫn vội vả tiến vào, đi đến trước mặt và nhìn thẳng vào tôi.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, chừng nửa phút sau anh ta liền nói:
“Thôi được rồi, tôi chịu thua”.
Tôi nghe thế liền bật cười:
“Dương tiên sinh, giữa tôi và ngài không hề có bất kỳ trận đấu nào, cái gì mà thắng với chẳng thua chứ?”.
Dương Lập Quần ngây người ra rồi đột nhiên kêu lên:
“Có chứ, tôi đã cược rằng ngài sẽ không thể chịu nổi sự tò mò mà muốn biết những tư liệu tôi đã thu thập được”.
Tôi vừa để cho anh ta vào thư phòng vừa cười ha ha:
“Ngài đã chứng thực được con người có kiếp trước, mà đối với những chi tiết về kiếp trước của ngài có gì để hứng thú đâu chứ?”.
Dương Lập Quần vừa mới ngồi xuống đã bật dậy lần nữa:
“Ngài nhất định có hứng thú, nhất định là thế!”.
Tôi mở hai tay ra, nói:
“Thôi được, nếu ngài đã chắc chắn như thế vậy tôi sẽ không ngại nghe thử”.
Dương Lập Quần lập tức nói:
“Nhưng ngài phải nói cho tôi biết người kia là ai, đang ở đâu”.
Tôi cười lần nữa, đáp:
“Dương tiên sinh, ngài tự gọi mình là thương nhân, nhưng tôi thấy có vẻ như ngài không được thành công cho lắm. Ngài có một số hàng nhập lậu, mỗi ngày đều phải tốn tiền thuê kho bãi, bây giờ có người chấp nhận vận chuyển miễn phí cho ngài đã là vận đại cát rồi, thế mà ngài lại còn cò kè mặc cả điều kiện với tôi ư?”.
Dương Lập Quần mở to hai mắt nhìn tôi, hơi thở nặng nhọc, dáng vẻ khác một trời một vực so với sự giảo hoạt lúc dọn dẹp băng ghi âm trước khi rời đi trong lần trước, xem ra vô cùng đáng thương.
Tôi muốn mở miệng khuyên anh ta đừng nên phí tâm tổn sức đi tìm người đó nữa, đừng mang chuyện kiếp trước lẫn lộn với chuyện kiếp này, thế nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng thì anh ta đã khản giọng kêu lên:
“Tôi phải tìm thấy người đó, phải tìm bằng được!”.
Tôi có hơi cảm thấy chán ghét nói:
“Cái tên này, sao lại cứ...”.
Tôi vẫn chưa nói xong thì anh ta lại kêu lên:
“Không thể không tìm người đó, bằng không tôi sẽ không có được hạnh phúc”. Anh ta dừng lại rồi tiếp tục: “Tôi đang rất hạnh phúc, tôi không muốn sự hạnh phúc này bị phá hủy”.
Dương Lập Quần nói thế khiến tôi hơi ngạc nhiên, anh ta bảo rằng cuộc sống hiện tại đang rất hạnh phúc rõ ràng là đang nhắc đến mối quan hệ giữa anh ta và Lưu Lệ Linh, thế mà anh ta lại liều mạng đi tìm người đó, đây mới thực sự là không hạnh phúc.
Đương nhiên là tôi sẽ không bao giờ giải thích cho anh ta, tôi chỉ nhìn anh ta.
Hơi thở của anh ta càng gấp gáp hơn mà nói:
“Tối hôm qua tôi lại nằm mơ”.
Tôi chỉ ồ lên, Dương Lập Quần siết chặt nắm đấm, kêu lên:
“Tôi giật mình tỉnh giấc từ trong mộng đã dọa người ngủ bên cạnh phải hét toáng lên”.
Tôi cố gắng giả vờ điềm nhiên, trong lòng lại không rõ là mùi vị gì.
Dương Lập Quần cho rằng Lưu Lệ Linh hét lên là vì bị anh ta dọa mà ra, hoàn toàn không biết nguyên nhân thực sự là vì giấc mộng của chính nàng ấy.
Tôi nghĩ bụng không biết sự hiểu lầm này của Dương Lập Quần có thể duy trì được bao lâu?
Trong lúc tôi còn mãi suy nghĩ miên man thì anh ta đã đẩy tôi đầy thô bạo, nói:
“Bây giờ ngài đã hiểu chưa?”.
Tôi giả vờ hồ đồ hỏi:
“Tôi không hiểu. Ai ngủ bên cạnh ngài thế?”.
Dương Lập Quần không ngờ đến câu hỏi này liền ngây người đáp:
“Lưu Lệ Linh”.
Tôi giả vờ ngạc nhiên nói:
“Tình cảm của hai người tiến triển thần tốc quá nhỉ”.
Dương Lập Quần lại đau khổ kêu lên:
“Lần đầu tôi có thể nói là do gặp ác mộng, nhưng nếu xảy ra nhiều lần, mà lần nào cũng đánh thức cô ấy vào nửa đêm canh ba có thể sẽ khiến cô ấy nghĩ tôi bị bệnh thần kinh, sẽ rời bỏ tôi”.
Tôi lẩm bẩm:
“Thì thần kinh của anh không bình thường thật mà”.
Dương Lập Quần đột nhiên hét lên:
“Mau nói cho tôi biết người đó là ai, tôi phải chấm dứt cơn ác mộng này!”.
Tôi không khỏi tức giận mà lạnh lùng nói:
“Chó má nhà anh! Cho dù có biết người đó là ai đi chăng nữa thì ngài sẽ dùng cách gì để chấm dứt cơn ác mộng đó hả? Đâm người ta một dao sao?”.
Dương Lập Quần bị tôi mắng liền đỏ mặt, miệng há hốc không nói được gì.
Tôi lại không hề khách sáo mà tiếp tục mắng anh ta:
“Đừng nằm mơ giấc mộng Xuân Thu nữa. Ngài là một bệnh nhân tâm thần, tôi đề nghị ngài nên chấp nhận điều trị đến khi hoàn toàn khỏe mạnh. Hãy rời xa Lưu tiểu thư đi, cô ấy là một cô gái tốt, loại người thần kinh không ổn định như ngài hoàn toàn không xứng ở bên cạnh cô ấy”.
Dương Lập Quần bị lời nói của tôi chọc giận, anh ta đột nhiên điên cuồng hét lên, bật dậy xông về phía tôi rồi vung quyền đánh tôi, tôi vươn tay nắm lấy nắm đấm của anh ta, dùng sức đẩy anh ta ra.
Cái đẩy tay kia khiến cho anh ta lùi xa bảy tám bước, đâm vào tường thật mạnh khiến cho thần trí của anh ta tỉnh táo lại một chút. Khi anh ta đứng dậy, vẻ mặt cuồng nộ lúc nãy đã không thấy đâu nữa, anh ta chỉ thở hổn hển rồi lau mồ hôi, cúi đầu xuống và đi ra ngoài. Khi anh ta ra đến cửa liền chỉ vào chiếc túi nhỏ của anh ta mà nói:
“Tất cả băng ghi âm đều ở đây, ngài cứ giữ lại từ từ mà nghiên cứu”.
Tôi đang định từ chối “ý tốt” của anh ta thì anh ta đã vẫy vẫy tay với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi:
“Ngài cứ xem như là thương hại tôi, hãy cho tôi gặp người đã giết tôi trong kiếp trước một lần đi”.
Lúc này tôi thật sự có hơi cảm thông cho anh ta, vội hỏi:
“Nếu ngài gặp được người ta, ngài định thế nào?”.
Dương Lập Quần thở dài:
“Tôi sao? Tôi đương nhiên sẽ không giết người đó. Tôi chỉ muốn biết tại sao người đó lại giết tôi, để cho tôi mở cái gúc trong lòng, có lẽ sẽ không còn nằm mơ nữa”.
Tôi gượng cười, biết thừa tuyệt đối không thể chấp nhận yêu cầu của anh ta, bất quá tôi vẫn cố gắng trả lời cho có lệ:
“Tôi nghĩ chưa chắc có tác dụng, nhưng tôi sẽ cân nhắc”.
Dương Lập Quần nhìn tôi đầy bất lực rồi chỉ vào mấy cuộn băng:
“Ngài nghe hết những cuộn băng này sẽ biết được những điều mà tôi đã phát hiện, trong đó có những thứ vô cùng thú vị”.
Tôi không rõ anh ta nói thế là có ý gì, hơn nữa tôi cần phải thảo luận với Bạch Tố về chuyện của anh ta cho nên tôi nói:
“Ngày mai ngài có rảnh không? Chúng ta hẹn gặp nhau”.
Dương Lập Quần nhìn tôi một lúc lâu rồi mới đáp:
“Được”.
Ba tháng trôi qua rất nhanh.
Trong ba tháng này tình cảm giữa Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh tiến triển vô cùng thần tốc, chỉ sau ba tháng bọn họ đã có cuộc hẹn hò đầu tiên.
Tiến triển tình cảm giữa Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh mà rơi vào tay một tiểu thuyết gia chuyên viết truyện lãng mạn nhất định sẽ trở thành quyển truyện tình yêu dài kỳ cực kỳ cảm động, chỉ tiếc là tôi không giỏi miêu tả loại chuyện này cho nên chỉ có thể tóm lược ngắn gọn lần đầu gặp mặt cho đến lần hẹn hò đầu tiên của bọn họ. Đương nhiên là sau lần hẹn hò đầu tiên, tiến triển tình cảm của bọn họ vẫn sẽ sử dụng cùng một phương thức mà viết ra.
Lưu Lệ Linh không có ấn tượng tốt với Dương Lập Quần. Lúc anh ta từ trong nhà tôi đi ra là khi anh ta vừa mới trở về từ phương bắc xa xôi, cuộc sống khổ cực khiến cho anh ta trở nên tiều tụy, gió bụi mệt mỏi, y như một tên thang lang đầu đường xó chợ. Thế nhưng dù sao Dương Lập Quần cũng là một người thành đạt, tuy ngoại hình tiều tụy mệt mỏi cũng không che dấu được thần thái đặc biệt của anh ta, thế nên khi anh ta bị ánh sáng tươi đẹp của Lưu Lệ Linh hấp dẫn tiến đến gần chiếc xe và mở miệng ra bắt chuyện thì Lưu Lệ Linh cũng lập tức bị anh ta hấp dẫn.
Một trong những sở thích của Lưu Lệ Linh là tốc độ, vừa hay Dương Lập Quần lại rất am hiểu lĩnh vực này, cho nên từ lúc bắt đầu mặc dù bọn họ xảy ra tranh chấp về vấn đề lái chiếc xe thể thao của Lưu Lệ Linh, nhưng sau khi Lưu Lệ Linh chở Dương Lập Quần đi và Dương Lập Quần nắm rõ chiếc xe như lòng bàn tay đã khiến cho Lưu Lệ Linh vô cùng bội phục.
Dương Lập Quần ngồi vào ghế lái, phát huy tính năng của chiếc xe vô cùng nhuần nhuyễn khiến cho Lưu Lệ Linh càng thêm bội phục, mãi cho đến mấy giờ sau khi bọn họ đã hết hứng thú thì đôi bên mới bắt đầu tự giới thiệu bản thân. Lưu Lệ Linh nhận lấy danh thiếp của Dương Lập Quần mà há hốc mồm, trong lòng kinh ngạc không thôi, hết nhìn danh thiếp lại nhìn cái người ăn mặc tả tơi trước mặt nói:
“Anh đang làm gì thế? Vi phục xuất tuần à?”.
Tôi biết được những chuyện này là nhờ Bạch Tố kể lại, và tôi sẽ sử dụng cách đối thoại trực tiếp của bọn họ để mọi người dễ hình dung.
Dương Lập Quần cười nói:
“Đương nhiên không phải. Tôi đã đến một nơi có nằm mơ cũng không nghĩ ra để làm một chuyện có nằm mơ cũng không nghĩ ra”.
Lưu Lệ Linh mở to mắt hỏi:
“À? Làm chuyện gì?”.
Lưu Lệ Linh hỏi như vậy có thể là vì thật sự tò mò hoặc chỉ đơn giản là thuận miệng hỏi, nhưng khi Bạch Tố kể đến đó lòng tôi vẫn không tránh khỏi sốt sắn. Tôi đã được gặp qua Lưu Lệ Linh và biết nàng ấy là một mỹ nữ, mà thông thường mỹ nữ đều có sức hấp dẫn rất lớn, rất dễ khiến cho một người đàn ông thao thao bất tuyệt. Lỡ như Dương Lập Quần đem những chuyện anh ta từng làm, những nơi anh ta từng đi qua nói ra, Lưu Lệ Linh sẽ biết bọn họ có cùng một giấc mộng.
Tạ ơn trời Dương Lập Quần không hề nói gì.
Dương Lập Quần cười cười:
“Có nói cô cũng không tin, chuyện đó rất hoang đường, rất vô căn cứ”.
Điều Dương Lập Quần đã làm đó là đi tìm giấc mộng không ngừng theo chân anh ta từ khi còn bé, loại chuyện này đương nhiên không dễ dàng khiến cho người khác tin tưởng, cho nên câu trả lời của Dương Lập Quần cực kỳ khéo léo.
Lưu Lệ Linh cũng không hỏi tiếp nữa, có lẽ nàng cảm thấy vừa mới quen biết thì không nên tìm hiểu quá cặn kẽ chuyện của người khác, nàng cũng chưa từng hỏi tại sao ngày hôm đó trang phục và vẻ mặt của Dương Lập Quần lại đặc biệt như thế, hơn thế nữa mãi đến tận sau này cả Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh đều không nhắc gì đến chuyện này.
Bởi thế nên từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến lần đầu tiên hẹn hò với nhau ba tháng sau, bọn họ vẫn không biết mình có cùng giấc mộng với nhau. Dương Lập Quần càng tuyệt nhiên không nghĩ đến mỹ nữ mà anh ta gặp gỡ mỗi ngày chính là người mà anh ta dùng trăm phương ngàn kế tìm kiếm.
Trải nghiệm lần đầu gặp mặt của bọn họ vô cùng thú vị, cho nên lúc chia tay bọn họ đã hẹn sẽ gặp lại nhau.
Đêm đó sau khi hai người bọn họ tận hứng lao vun vút trên đường cao tốc, Lưu Lệ Linh đã đưa Dương Lập Quần về nhà.
Mấy tiếng ở bên cạnh nhau khiến cho tinh thần của bọn họ vô cùng vui vẻ, nhưng khi Lưu Lệ Linh rẽ vào góc phố và nhìn thấy ngôi nhà nho nhỏ đẹp đẽ của Dương Lập Quần thì cảm xúc của anh ta thay đổi, anh ta thậm chí có hơi thô lỗ mà hét lên:
“Dừng lại! Dừng xe lại!”.
Lưu Lệ Linh lập tức đạp phanh. Chiếc xe đang chạy với tốc độ cao bỗng dưng phanh lại khiến cho lốp xe và mặt đường ma sát, tạo ra âm thanh két két rất khó nghe. Sau khi xe đã dừng lại, Lưu Lệ Linh quay sang nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Dương Lập Quần, hỏi:
“Thử tài lái xe của tôi đấy à?”.
Dương Lập Quần mỉm cười gượng gạo:
“Không, tôi về đến nhà rồi. Cảm ơn đã đưa tôi về”.
Lưu Lệ Linh nhìn xung quanh vị trí xe đang đỗ thấy trống huơ trống hoắc liền mỉm cười:
“Tôi không biết anh lại sống trên bãi cỏ đấy, không nhìn thấy lều của anh đâu cả”.
Dương Lập Quần chỉ tay về căn nhà phía trước ý bảo đó mới là nhà của anh ta.
Lưu Lệ Linh mỉm cười nói:
“Lần đầu đưa anh về nên cũng không hy vọng sẽ được anh mời vào nhà uống một ly rượu, nhưng mà đưa đến cửa rồi hôn tạm biệt vẫn được chứ?”.
Đây là câu hay được nói khi phái nam đưa phái nữ về nhà sau lần hẹn hò đầu tiên, Lưu Lệ Linh đương nhiên nhận ra sự xấu hổ của Dương Lập Quần, hơn nữa cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra cho nên mới cố ý trêu ghẹo anh ta.
Dương Lập Quần nhìn Lưu Lệ Linh một lúc mới nói:
“Tôi rất muốn mời cô một ly rượu, nhưng mà có người không chịu đâu”.
Lưu Lệ Linh ồ lên:
“Đúng ha, Dương phu nhân”.
Dương Lập Quần đáp:
“Đúng vậy, nàng ấy”. Anh ta ngừng lại một lúc rồi nói: “Xin lỗi, tôi không nói cho cô biết sớm”.
Lưu Lệ Linh rất thoải mái thả lỏng hai tay:
“Không cần nói sớm cho tôi biết, dù sao chúng ta cũng đâu có cơ hội nói về chuyện hôn nhân của anh”.
Dương Lập Quần không nói gì nữa mà mở cửa xe, đang chuẩn bị bước xuống thì anh ta lại đột ngột quay người lại, nghiêng về phía Lưu Lệ Linh, Lưu Lệ Linh lập tức nghiêng về phía sau.
Lưu Lệ Linh đã nói với Bạch Tố thế này:
“Đương nhiên là vì anh ta muốn hôn tôi, nhưng mà tôi đã tránh được. Anh ta vừa thấy tôi nghiêng người tránh đi lập tức đã ngừng ngay hành động, tay sờ lên mu bàn tay của tôi nhẹ nhàng ấn xuống, mỉm cười bất đắc dĩ rồi rời khỏi xe, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Anh ta đứng thẩn thờ một lúc sau đó cúi xuống cửa sổ xe nhìn tôi rồi mới từng bước từng bước trở về nhà. Mỗi một bước đi anh ta đều quay đầu lại nhìn tôi, khi anh ta vào nhà rồi tôi mới rời đi, tôi lái xe rề rề vô cùng chậm”.
Bạch Tố không ý kiến gì mà chỉ ừ hử, Lưu Lệ Linh chỉnh lại tư thế ngồi thoải mái hơn, ngẩng mặt lên nói:
“Trong khoảnh khắc ấy tôi đã biết tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi. Cực kỳ kỳ diệu. Vô tình gặp được nhau rồi lại hấp dẫn nhau”.
Đến lúc này Bạch Tố không thể không nói, nàng cẩn thận nhắc nhở:
“Dương tiên sinh là người đã có vợ, hơn nữa tôi tin rằng cô cũng sẽ không đến mức lại đi tin vào mấy câu nói đại loại như “vợ anh không hiểu anh” của người đàn ông chứ”.
Lưu Lệ Linh đáp:
“Tôi đương nhiên biết anh ấy đã có vợ, nhưng mà vợ chồng là vợ chồng, tình yêu là tình yêu. Tình yêu và hôn nhân là hai việc hoàn toàn khác nhau”.
Bạch Tố ồ lên:
“Không ngờ cô còn khá am hiểu tiểu thuyết lãng mạn”.
Cách nói của Bạch Tố khiến cho Lưu Lệ Linh không vui, nàng nói:
“Không phải tiểu thuyết, đấy là cuộc đời. Cuộc đời này tôi đã gặp được anh ấy, anh ấy gặp được tôi, hai người bọn tôi gặp được nhau. Chỉ trong vài tiếng quen biết đã hiểu nhau, ở bên cạnh nhau vô cùng vui vẻ. Cuộc đời này ngoại trừ theo đuổi niềm vui thì còn có thể theo đuổi thứ gì nữa?”.
Bạch Tố thở dài không nói thêm gì nữa.
Về phần tình hình sau khi Dương Lập Quần về đến nhà, Dương Lập Quần đã kể cho Lưu Lệ Linh nghe, Lưu Lệ Linh cũng có kể lại. Mọi chuyện càng về sau càng rắc rối, cho nên những chuyện xảy ra giữa Dương Lập Quần và vợ anh ta cũng cần phải được tường thuật sơ lại.
Cửa mở ra, Dương Lập Quần vào nhà, bên trong là một vườn hoa nho nhỏ. Anh ta vừa vào cửa đã không khỏi cau mày, vườn hoa nhỏ vốn là do anh ta tự mình chăm sóc vô cùng cẩn thận, mọi thứ đều rất gọn gàng sạch sẽ, thế nhưng lúc này anh ta nhìn thấy đã mọc đầy cỏ dại, bồn hoa hồng đã héo vàng, vài bông hoa nhỏ gần đó thì đang sắp nở.
Dương Lập Quần dừng lại, ngẩng đầu lên trông thấy vợ anh ta đang đứng ngay cửa.
Giới thiệu đơn giản về vợ của Dương Lập Quần là Khổng Ngọc Trinh phu nhân. Nàng là người có trình độ học vấn cao và xuất thân giàu có, cha là một nhà kỹ nghệ rất nổi tiếng trong vùng, giàu lên từ rất sớm. Thế hệ làm công nghiệp cũ đối với việc kinh doanh tương đối bảo thủ, vì vậy mấy năm nay việc làm ăn có hơi ảm đạm, thế nhưng sức mạnh công ty Khổng gia vẫn đang vô cùng hùng hậu.
Khổng Ngọc Trinh và Dương Lập Quần quen biết nhau khi du học bên Mỹ. Tuy hai người học khác trường đại học nhưng vì hội du học sinh thường xuyên qua lại với nhau nên hai người trở thành bạn bè, rồi sau đó thành vợ chồng.
Sau khi kết hôn, trở về nước Dương Lập Quần bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, thành tựu càng ngày càng lớn, nhiệt huyết yêu đương của lúc xưa càng ngày càng giảm, tình cảm vợ chồng cũng càng ngày càng phai nhạt.
Trên thực tế không thể đổ lỗi cho bên nào được, do tính cách mà ra cả thôi.
Có đôi nam nữ có thể gắn bó với nhau lâu dài, nhưng cũng có đôi không thể ở bên cạnh nhau, bất hạnh thay Dương Lập Quần và Khổng Ngọc Trinh lại thuộc vế thứ hai.
Dương Lập Quần là người vô cùng hoạt bát, sức sống bền vững vô tận, Khổng Ngọc Trinh lại không chút hoạt bát mà chỉ hy vọng được tận hưởng sự ấm áp từ chồng mình. Đối với những hoạt động vui vẻ tưng bừng của chồng mà nhất là những hoạt động và thành tựu sự nghiệp, mỗi lần Dương Lập Quần nhắc đến với Khổng Ngọc Trinh nàng đều chẳng lấy gì làm hào hứng, bởi vì nàng lớn lên trong một gia đình có sự nghiệp đồ sộ từ bé.
Lần nào phản ứng lạnh nhạt của Khổng Ngọc Trinh cũng đều khiến cho Dương Lập Quần cảm thấy không vui hoặc cực kỳ tức giận.
Về phương diện khác, việc chăn gối của bọn họ không hòa hợp. Khổng Ngọc Trinh quá bảo thủ khiến cho Dương Lập Quần ra ngoài tìm kiếm những người phụ nữ khác, sau khi bị Khổng Ngọc Trinh phát hiện đôi ba lần thì tình cảm vợ chồng càng thêm nguội lạnh. Tình cảm nhạt phai là một vòng lẩn quẩn cực kỳ đáng sợ, mọi chuyện chỉ có càng ngày càng tệ đi và sẽ không xuất hiện kỳ tích gì cả.
Tình trạng của Dương Lập Quần và Khổng Ngọc Trinh chính là như thế, bọn họ từ lâu đã đồng sàng dị mộng.
Dương Lập Quần đi vào, thấy Khổng Ngọc Trinh đứng trên bậc thang lạnh lùng nhìn anh ta, anh ta tiến về phía cầu thang và nói:
“Anh về rồi!”.
Xa nhà đã lâu vừa mới trở về, vợ chồng xa cách lâu ngày trong tình huống này vốn sẽ có rất nhiều chuyện để nói với nhau, nhưng quan hệ của vợ chồng bọn họ không giống bình thường, cho nên sau khi Dương Lập Quần nói ra câu đó thì không còn gì để nói nữa. Vào lúc này nếu có một con đường khác có thể lên lầu, anh ta nhất định sẽ chọn đi đường vòng để tránh Khổng Ngọc Trinh.
Vẻ mặt Khổng Ngọc Trinh lạnh như băng, lời nói lạnh lùng:
“Sao không mời người phụ nữ đã đưa anh về nhà vào đây ngồi chơi một lúc?”.
Đối với trình độ giáo dục của Khổng Ngọc Trinh mà nói đáng lẽ không nên dùng từ “người phụ nữ đó”, ít ra phải gọi người ta là “vị tiểu thư nọ”, nhưng bởi vì nàng đang bất mãn cho nên lời nói cũng trở nên dung tục hơn rất nhiều. Loại ngữ khí này khiến cho Dương Lập Quần cảm thấy cực kỳ phản cảm, anh ta cũng chẳng màn đến phong độ gì nữa mà chỉ cười lạnh lùng:
“Có lẽ là do căn bản người ta không thích gặp em thôi”.
Khổng Ngọc Trinh lên tiếng:
“Giống như anh không thích nhìn thấy tôi ấy hả?”.
Dương Lập Quần vừa mới trở về từ trong niềm vui tột độ cùng với Lưu Lệ Linh cho nên thái độ của Khổng Ngọc Trinh càng khiến cho anh ta cảm thấy gai mắt hơn nữa, anh ta không chút lo lắng liền đáp:
“Đúng vậy, tôi không thích”.
Gương mặt của Khổng Ngọc Trinh càng trở nên khó coi hơn, giọng nói trở nên sắc bén hơn, hỏi:
“Vậy anh còn trở về đây làm gì?”.
Dương Lập Quần lập tức xoay người lại sải bước đi về phía cửa sau đó quay đầu lại, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy nói với Khổng Ngọc Trinh đang vịn vào lan can cầu thang:
“Đúng vậy, tôi không nên trở về. Tôi đã sai, bây giờ tôi sẽ sửa chữa sai lầm của mình”.
Dương Lập Quần nói xong liền đạp cửa rồi đi ra ngoài, Khổng Ngọc Trinh đứng hình, định gọi anh ta lại, thế nhưng lòng tự trọng không cho phép nàng phát ra âm thanh nào.
Dương Lập Quần rời khỏi nhà qua đêm trong một khách sạn, hôm sau anh ta trở về công ty xử lý công việc và nói chuyện điện thoại với Lưu Lệ Linh.
Bọn họ hẹn gặp nhau lần thứ hai.
Cuộc gặp mặt lần thứ hai theo như lời của Lưu Lệ Linh diễn ra rất long trọng, bởi vì đó là lần hẹn gặp mặt chính thức đầu tiên sau lần gặp mặt tình cờ cho nên Lưu Lệ Linh cố ý ăn mặc thật đẹp, Dương Lập Quần cũng chải chuốt rất cẩn thận. Dương Lập Quần chỉnh trang thoạt nhìn có vẻ tùy tiện thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái, Lưu Lệ Linh ăn mặc vừa phải càng khiến cho bốn bề đều là ánh sáng tươi đẹp.
Bắt đầu từ lúc hoàng hôn mãi đến tận nửa đêm mới nghĩ đến việc đã đến lúc chia tay nhau, thời gian suýt nữa đã không tồn tại giữa bọn họ, một phút trôi qua chỉ như một giây ngắn ngủi, chớp mắt đã là nửa đêm.
Bọn họ ở trong xe của Lưu Lệ Linh, đầu Lưu Lệ Linh hơi ngửa ra sau khiến cho mái tóc dài giống như thác nước đổ xuống làm nổi bật lên màu trắng sữa của ghế ô tô, dáng vẻ cực kỳ mê người.
Nàng nháy mắt:
“Hay là tôi lại đưa anh về nhà nhé?”.
Dương Lập Quần cũng dựa vào phía sau theo một góc độ song song với Lưu Lệ Linh, nghiêng mặt nhìn nàng nói:
“Hôm đó sau khi về nhà thì tôi liền rời đi, ở trong một khách sạn”.
Lưu Lệ Linh ồ lên nói:
“Khách sạn, không phải nhà sao?”.
“Khách sạn đương nhiên không phải nhà, nhưng mà...”. Giọng Dương Lập Quần trở nên trầm thấp: “Khách sạn cũng có chỗ tốt của khách sạn mà”.
Lưu Lệ Linh kiều diễm cười khẽ:
“Ví dụ như có thể đưa về đủ loại phụ nữ”.
Dương Lập Quần mỉm cười không hề phủ nhận, rất rõ ràng anh ta ở trước mặt Lưu Lệ Linh không cần thiết phải tỏ ra là quân tử gì cả, vì một gã lãng tử càng có thể khiến cho Lưu Lệ Linh thêm yêu thích.
“Đúng thế, giống như hôm qua là hai người đẹp tóc vàng”.
Lưu Lệ Linh nhướng mày nhìn ra ngoài:
“Hai người?”.
Giọng Dương Lập Quần trầm thấp đáp:
“Hai người”.
Lưu Lệ Linh không nói gì liền đột ngột khởi động xe lao vun vút về phía trước, từ ngoại ô đến nội thành, sau đó lại đột ngột dừng lại, vẫn không nhìn Dương Lập Quần mà nói:
“Mời xuống xe”.
Dương Lập Quần không nói một lời liền mở cửa xe, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lưu Lệ Linh đặt lên đó một nụ hôn rồi đi xuống đóng cửa xe lại, không quay đầu lại nhìn đã rời đi.
Lưu Lệ Linh ở trong xe nhìn theo bóng dáng Dương Lập Quần cắn môi dưới, trong lòng bối rối không biết phải làm thế nào. Có điều trong lúc tâm trạng rối bời nàng đã có thể khẳng định mình đã yêu Dương Lập Quần, còn có thể khẳng định thêm một việc là Dương Lập Quần cũng yêu nàng.
Tình yêu như vậy của hai người trưởng thành không có vấn đề gì, chỉ là làm sao để hai bên có thể ở thời điểm thích hợp phá vỡ sự rụt rè, nhanh chóng khiến cho mối quan hệ của cả hai trở nên trực tiếp hơn, không cần phải đề phòng bằng ngôn ngữ để bảo vệ lòng tự trọng của nhau nữa.
Cơ hội giống như thế không xuất hiện trong những lần gặp mặt sau này, nhưng tình cảm của Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh ngày một phát triển hơn, mãi đến ngày hôm đó trên boong chiếc du thuyền của Dương Lập Quần, hoàng hôn buông xuống, du thuyền neo trên biển cách xa phố xá bụi bặm, hai người bọn họ nằm cạnh nhau hưởng thụ gió biển bao bọc lấy cơ thể mình.
Ánh mắt của Dương Lập Quần hướng xuống dưới mê muội nhìn ngắm đôi chân thon thả của Lưu Lệ Linh, tóc Lưu Lệ Linh bị gió thổi phất phới sượt trên mặt Dương Lập Quần. Dương Lập Quần duỗi tay ra, Lưu Lệ Linh rất tự nhiên gối lên đó, hô hấp của hai người trở nên dồn dập.
Lưu Lệ Linh nói:
“Hôm qua tôi ở chỗ luật sư đã đặt bút ký tên rồi”.
Dương Lập Quần quay mặt đi, Lưu Lệ Linh cũng trùng hợp quay mặt lại, vẻ mặt Dương Lập Quần hiện ra sự quan tâm.
Giọng của Lưu Lệ Linh rất thấp nói:
“Tôi đã ký tên, anh ta cũng đã ký tên, thủ tục ly hôn của tôi đã hoàn tất”.
Dương Lập Quần ồ lên, không phản ứng gì nữa.
Chuyện đã từng kết hôn là bí mật của Lưu Lệ Linh, nàng không muốn người khác biết được bí mật này, cũng không dễ dàng gì đi nói với người khác. Thế nhưng lúc này nàng nghĩ mình cần phải nói rõ ra cho Dương Lập Quần biết. Đây là mối quan hệ vô cùng vi diệu giữa người với người, đến một thời điểm nhất định, tại một nơi nhất định, có được cơ duyên nhất định làm cơ sở thì sẽ thổ lộ một ít chuyện bí mật giấu trong lòng ra.
Phản ứng của Dương Lập Quần có phần hờ hững và lãnh đạm, điều này khiến cho Lưu Lệ Linh cảm thấy xấu hổ.
Lưu Lệ Linh tự mỉa mai:
“Chuyện tôi đã kết hôn, anh không ngờ đến sao?”.
Vẻ mặt của Dương Lập Quần rất nghiêm túc đáp:
“Đúng vậy, quả thật không ngờ đến”.
Anh ta nói xong những lời ấy liền phá ra cười ha hả, Lưu Lệ Linh giật nảy người định giơ chân lên đá anh ta một cái, anh ta bắt được chân nàng khiến cho nàng ngã xuống, cả hai người ôm lấy nhau lăn qua lăn lại, đến khi đụng phải một đống dây thừng mới ngừng lại.
Du thuyền neo trên biển đến tận chiều hôm sau mới quay về thành phố, hai hôm sau Lưu Lệ Linh cùng ăn trưa với Bạch Tố mới len lén kể cho nàng nghe.
Bạch Tố không phải là người không giữ được bình tĩnh, thế nhưng lúc ấy nàng đang ăn súp, tay bất giác trở nên run rẩy, vội nói:
“Lệ Linh, tôi cho rằng dù cô yêu một người đến đâu đi chăng nữa thì vẫn nên giữ lại một ít bí mật với anh ta”.
Vẻ mặt Lưu Lệ Linh tràn ngập gió xuân đáp:
“Tôi không muốn giữ bí mật gì với anh ấy cả, tôi nghĩ anh ấy cũng giống như vậy”.
Bạch Tố càng thêm hoảng hốt:
“Cô định kể mọi thứ về cô cho anh ta biết sao? Thậm chí... cả... giấc mộng ấy?”.
Lúc Bạch Tố nhắc đến giấc mộng thì âm lượng đã trở nên vô cùng thấp lại còn rất thần bí. Sau khi nghe Bạch Tố nói như thế sắc mặt Lưu Lệ Linh nhanh chóng trở nên buồn bả cúi gằm mặt xuống, qua một lúc lâu nàng mới nói:
“Tôi sẽ không kể giấc mộng cho anh ấy biết. Nhưng nếu bọn tôi sống với nhau thì sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ biết thôi”.
Bạch Tố nhìn nàng chằm chằm:
“Chẳng lẽ cô vẫn...”.
Lưu Lệ Linh nói:
“Đúng vậy, trừ khi tôi không còn mơ thấy nữa, bằng không đến cuối cùng tôi vẫn đâm một dao ấy vào...”.
Bạch Tố nói:
“Không phải cô đâm, mà là người phụ nữ trong mộng”.
Lưu Lệ Linh gượng cười:
“Người phụ nữ đó chính là tôi! Chính là tôi!”.
Bạch Tố nắm lấy cánh tay của nàng, nói:
“Cô tuyệt đối không được nghĩ như vậy, đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi. Người phụ nữ đó chỉ là hiện thân trong mộng của cô mà thôi”.
Vẻ mặt Lưu Lệ Linh chua xót nói:
“Tại sao tôi lại có giấc mộng như thế? Người phụ nữ trong mộng có lẽ là tôi... tôi đã từng trải qua, có khi nào là kiếp trước của tôi không?”.
Đây là lần đầu tiên hai chữ kiếp trước xuất hiện từ trong miệng Lưu Lệ Linh, Bạch Tố nghe thế liền ngắt lời:
“Kiếp trước? Chuyện kiếp này còn không thể biết rõ chứ nói gì đến kiếp trước”.
Lưu Lệ Linh ngẩn người một lúc rồi nói:
“Tóm lại mỗi lần nằm mơ tôi nhất định sẽ hét lên đầy sợ hãi. Không phải ai cũng nằm mộng rồi hét lên khi tỉnh dậy giống như thế, nếu như anh ấy hỏi đến, tôi phải trả lời như thế nào đây?”.
Bạch Tố hoảng hốt hỏi:
“Lệ Linh, cô vừa kể hai người chỉ mới ở trên du thuyền... tại sao nhanh như vậy đã bàn đến việc ở chung rồi?”.
Lưu Lệ Linh cười đầy hào sảng nói:
“Không phải bàn về chuyện ở chung, mà là đã ở chung rồi”.
Bạch Tố ồ lên, không biết phải nói như thế nào mới tốt. Một lúc sau nàng mới lên tiếng:
“Có lẽ tôi hơi cổ hủ, không thích ứng được với quan hệ nam nữ thời nay”.
Lưu Lệ Linh nói:
“Đương nhiên rồi, bởi vì cô đang có một cuộc hôn nhân vô cùng hạnh phúc, không cần phải theo đuổi những mối quan hệ nam nữ để khiến bản thân vui vẻ nữa nên cô mới cảm thấy bất ngờ. Giống như tôi vậy, có thể hạnh phúc trong một mối quan hệ đơn giản chỉ là một phần của cuộc sống, một khi tìm được tình yêu, tôi không muốn lãng phí một phút một giây nào cả”.
Bạch Tố à à cho có, Lưu Lệ Linh lại nói:
“Nếu bọn tôi đã yêu nhau, cả hai đều là người trưởng thành thì không việc gì phải xấu hổ nữa. Anh ấy đã chuyển về ở chung với tôi rồi”.
Bạch Tố cuối cùng cũng nắm được mối quan hệ hiện tại giữa Lưu Lệ Linh và Dương Lập Quần nên dò hỏi:
“Đã vậy, mấy đêm cô ở cạnh anh ta đều không... nằm mơ nữa ư?”.
Lưu Lệ Linh đáp:
“Không có, nhưng tôi biết rõ sớm muộn gì nó cũng xuất hiện, tôi nhất định sẽ lại hét lên mà tỉnh lại”.
Bạch Tố nắm chặt tay của nàng nói:
“Cho dù là thế cũng không sao, cô cứ nói là gặp ác mộng thì được rồi. Ai cũng từng gặp ác mộng mà, anh ta sẽ không tìm hiểu cặn kẽ đâu”.
Lưu Lệ Linh cầm thìa khuấy chén súp, thì thầm:
“Chỉ có thể giải thích như vậy. Hầy, không biết tại sao lại gặp phải giấc mộng như thế”.
Bạch Tố không nói gì thêm, Lưu Lệ Linh sau một lúc buồn rầu lại trở về với dáng vẻ sáng sủa như thiếu nữ lần đầu biết yêu, lại kể cho Bạch Tố về rất nhiều chuyện liên quan đến Dương Lập Quần. Xem ra trong mắt nàng, Dương Lập Quần không có điểm nào là không tốt, từng hành động của anh ta đều rất đáng yêu.
Người đang chìm đắm trong ái tình đều sẽ nhìn người trong mộng hóa Tây Thi.
Sau khi Bạch Tố kể cho tôi nghe xong nàng liền lắc đầu nói:
“Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh vẫn chưa biết chuyện kiếp trước bọn họ có vướng mắc với nhau. Xem ra Dương Lập Quần là người rất cẩn trọng, vẫn chưa nói về giấc mộng của anh ta với Lưu Lệ Linh”.
Tôi thở dài:
“Như lời em nói, biết hay không biết cũng như nhau cả thôi. Bọn họ đã quen biết, yêu nhau và hiện tại thậm chí còn đang sống chung nữa”.
Bạch Tố trầm tư:
“Bọn họ mà biết có thể sẽ khác, Dương Lập Quần sẽ từ yêu chuyển thành hận rồi giết cô ấy báo thù”.
Tôi ớn lạnh:
“Em nói nghe đáng sợ quá”.
Bạch Tố lẩm bẩm:
“Hy vọng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra”.
Trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.
Đúng như Lưu Lệ Linh đã nói, chỉ cần nàng ấy vẫn sống chung với Dương Lập Quần, chỉ cần nàng ấy lại nằm mơ thì bí mật này rất khó giữ kín.
Vào buổi tối một hôm nọ sau khoảng thời gian dọn về ở chung, Lưu Lệ Linh và Dương Lập Quần vẫn không có gì khác biệt, 5 giờ 30 phút xe của bọn họ gặp nhau ở một ngã tư. Tiếp theo đó cứ như đường phố nhộn nhịp chỉ có hai người họ lái xe mà đuổi bắt nhau như những đứa trẻ nghịch ngợm, rồi lại đột ngột dừng xe, hai chiếc xe đỗ sát vào nhau, rồi bọn họ thò ra cửa sổ hôn nhau, không hề để tâm đến những tiếng chửi bới ầm ĩ hoặc tiếng huýt sáo của người xung quanh.
Khi trở về đến nhà, tức là nơi ở của Lưu Lệ Linh. Bản thân Lưu Lệ Linh có một sự nghiệp thành công rực rỡ, sống một cuộc đời xa hoa, nơi ở của nàng được bày trí vô cùng thoải mái. Bọn họ ở chung với nhau có một ưu điểm mà rất ít cặp đôi khác có được, đó là cả hai đều không cần để tâm đến vấn đề tiền bạc, ở nhà của ai cũng đều sẽ không khiến người còn lại cảm thấy tự ti. Vừa vào cửa hai người họ đã ôm hôn cuồng nhiệt, sau đó là hơn một tiếng đồng hồ nóng bỏng đến cả sắt thép cũng bị nung chảy, rồi lại hi ha đi tắm, bật nhạc, cùng nhau nấu nướng, cùng nhau ăn uống, sau đó là đắm chìm vào âm nhạc.
Trong thế giới của hai người chỉ có niềm vui.
Đến nửa đêm bọn họ mới bắt đầu ngả lưng, không bao lâu Lưu Lệ Linh đã ngủ thiếp đi.
Vừa chợp mắt không bao lâu nàng lại bắt đầu nằm mơ, lúc bắt đầu nàng ngồi bên giếng nhìn vào bóng dáng của chính mình phản chiếu bên dưới. Trong mộng, nàng đã không còn là Lưu Lệ Linh nữa mà là một người tên là Thúy Liên. Cảnh tượng trong mộng không hề thay đổi, đến cuối cùng nàng vẫn dùng một dao đâm chết Tiểu Triển, Tiểu Triển dùng ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn Thúy Liên khiến cho nàng tỉnh giấc.
Giống như vô số những lần khác, Lưu Lệ Linh hoảng sợ cực độ mà hét lên, cơ thể đột ngột bật dậy và hai mắt mở to.
Nàng đã nói với Bạch Tố rằng:
“Tuy tôi đã ngồi dậy, mở to hai mắt, nhưng trong khoảnh khắc dường như không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy ánh mắt oán độc trong mộng của tên nhóc kia đang ở ngay trước mắt tôi, tôi cực kỳ hoảng sợ. Tôi ý thức được bản thân không nên hét lên như thế khi Lập Quần ở bên cạnh, anh ấy nhất định sẽ hỏi tôi nguyên do, tôi không muốn anh ấy biết chuyện tôi thường xuyên nằm mơ thấy giấc mộng như thế, nhưng tôi lại không thể kềm chế được”.
Bạch Tố hỏi:
“Tại sao? Cô là người rất có khả năng tự chủ mà”.
Lưu Lệ Linh gượng cười:
“Bởi vì lúc đó tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, hoàn toàn tỉnh táo khỏi giấc mộng”.
Bạch Tố không hiểu lắm nói:
“Nếu đã hoàn toàn tỉnh táo vậy cô càng phải...”.
Ý của Bạch Tố là nếu đã hoàn toàn tỉnh táo thì sẽ có thể kềm chế tiếng hét ấy và quên đi sự sợ hãi trong mộng.
Lưu Lệ Linh bất giác thở hổn hển:
“Phải, tôi hoàn toàn tỉnh táo, nhưng tôi lại thấy rõ ràng đôi mắt oán hận ở trong mộng đang ở ngay trước mặt tôi, ngay trước mặt tôi!”.
Tình cảnh ấy nhất định đã khiến cho Lưu Lệ Linh sợ hãi cực độ, cho nên khi nàng kể với Bạch Tố đến chỗ này bất giác đã che mắt lại. Bạch Tố nhận ra được sự bối rối của nàng đành miễn cưỡng nói:
“Chuyện này... làm sao có thể chứ, không phải đâu”.
Lưu Lệ Linh đáp:
“Tôi vừa nhìn thấy đôi mắt ấy lại hét lên lần nữa, nhưng tôi lập tức phát hiện ánh mắt đang nhìn tôi chính là Lập Quần, anh ấy cũng đã ngồi dậy, đổ đầy mồ hôi, thậm chí gân xanh trên trán cũng nổi hết cả lên, hơn nữa miệng đang thở phì phò, dáng vẻ cực kỳ thống khổ”.
Bạch Tố à lên, nàng đã đoán ra chuyện gì rồi nhưng không hề nói ra.
Lưu Lệ Linh lại nói:
“Tôi kêu anh ấy hai lần thế nhưng anh ấy vẫn cứ nhìn tôi, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh hỏi 「Lập Quần, anh sao thế?」, Lập Quần thở hổn hển một lúc rồi mới yếu ớt nói 「Xin lỗi đã làm em sợ rồi, anh vừa mới gặp ác mộng」, tôi liền ồ lên bảo: 「Em cũng vừa gặp ác mộng」. Dáng vẻ của anh ấy nhanh chóng trở lại bình thường, lau mồ hôi trên trán nói 「Nhất định là vì quá mệt mỏi nên mới gặp ác mộng」, tôi tán đồng rồi bọn tôi lại nằm xuống”.
Bạch Tố nghe thế liền trở nên cực kỳ sốt ruột, hỏi:
“Anh ta không hỏi cô gặp phải ác mộng gì sao?”.
Lưu Lệ Linh đáp:
“Không có, tại sao phải hỏi? Tôi cũng đâu có hỏi anh ấy, dù sao thì ác mộng cũng chỉ là ác mộng, ai cũng sẽ gặp phải mà có gì đâu phải hỏi”.
Lúc Bạch Tố kể đến đây tôi không thể không thở dài cảm thán:
“Cơn ác mộng của bọn họ cứ phải khác nhau mới chết”.
Bạch Tố thở dài nói:
“Anh có để ý qua lời kể của Lưu Lệ Linh rằng bọn họ đã giật mình tỉnh giấc cùng một lúc không?”.
Tôi ngây người nói:
“Đúng vậy, điều này chứng tỏ hai người bọn họ tiến vào giấc mộng cùng một lúc, tất cả những chuyện trong mộng xảy ra hoàn toàn phối hợp nhịp nhàng với nhau, lúc Thúy Liên đâm vào cũng là lúc Tiểu Triển bị đâm trúng”.
Vẻ mặt Bạch Tố hoảng sợ nói:
“Trước kia đã như thế hay là sau khi bọn họ ở chung mới như thế?”.
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười nói:
“Ai mà biết được!”. Tôi ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Lần đầu tiên bọn họ không hề hỏi nhau đã gặp phải cơn ác mộng gì, lần thứ hai có lẽ cũng như thế, nhưng còn lần thứ ba sẽ thế nào? Rất nhiều lần sau nữa sẽ thế nào? Chỉ cần cất lời hỏi thì Dương Lập Quần nhất định sẽ biết người đó là ai!”.
Bạch Tố nói:
“Xét theo trạng thái yêu đương cuồng nhiệt của bọn họ hiện tại mà nói, cho dù Dương Lập Quần có biết đi nữa e là vẫn sẽ không như thế đâu nhỉ?”.
Tôi lặp lại lời của Bạch Tố, giọng nói chua xót:
“E là vẫn sẽ không như thế, ai mà biết được chuyện này sẽ đi về đâu”.
Bạch Tố gượng cười nói:
“Cách an toàn nhất chính là phải tách bọn họ ra, thế nhưng vào lúc này em nghĩ cả thế giới không một ai, không một lực lượng nào có thể làm được điều này cả”.
Tôi thở dài, cũng tin là thế.
Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh đã không còn là thiếu nam thiếu nữ, bọn họ đều là những con người có chủ kiến, loại người như vậy tuyệt đối không dễ sa vào lưới tình, thế nhưng một khi đã yêu vào rồi sẽ rất khó mà chia cắt được bọn họ.
Tôi lại thở dài nói:
“Đành phải để cho bọn họ như thế thôi, xem ra dù chuyện này có như thế nào đi nữa cũng không thể dùng sức người mà cứu vãn”.
Vẻ mặt Bạch Tố buồn bã nói:
“Chúng ta mới là những người khổ nhất, biết rõ sẽ có chuyện xảy ra nhưng lại không có cách gì”.
Tôi cũng cay đắng nói:
“Vậy chứ biết làm sao, có lẽ đây chính là nhân quả kiếp trước. Nói không chừng kiếp trước em chính là gã cao gầy đấy”.
Bạch Tố phụt cười nói:
“Anh là gã cầm tẩu thuốc thì có”.
Vừa đùa như vậy bầu không khí đã trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dù sao cũng là chuyện bất khả thi, chỉ đành phải vứt sang một bên.
Sau cái đêm Dương Lập Quần và Lưu Lệ Linh cùng gặp ác mộng, Lưu Lệ Linh lập tức kể lại cho Bạch Tố nghe, đến trưa hôm ấy Bạch Tố lại kể cho tôi nghe, rồi đến chiều cũng vào cái hôm ấy nàng không ở nhà còn tôi đang bận chỉnh sửa một số tài liệu có liên quan đến một câu chuyện quái dị khác mà tôi sẽ kể sau. Ba giờ chiều đột ngột có tiếng chuông cửa, tôi nghe thấy tiếng lão Thái mở cửa và bảo vị khách ngồi đợi. Tôi lật sổ, nhìn thấy mình không hẹn ai vào giờ này, có thể thấy đây là vị khách không mời đã đột ngột đến đây.
Tôi lại nghe thấy tiếng lão Thái đang từ chối vị khách đó, còn vị khách đó thì hét lên:
“Hãy để tôi gặp anh ta, tôi có chuyện rất quan trọng”.
Tôi vừa nghe được giọng nói đó lập tức nhận ra đó là Dương Lập Quần.
Tôi đứng lên đi mở cửa thư phòng, nhìn thấy Dương Lập Quần đang đẩy lão Thái mà xông vào, tôi liền sầm mặt nói:
“Dương tiên sinh, ngài có chuyện quan trọng, còn tôi không có”.
Dương Lập Quần ngây người, rõ ràng đã nhận ra sự bực bội trong lời nói của tôi, thế nhưng anh ta vẫn vội vả tiến vào, đi đến trước mặt và nhìn thẳng vào tôi.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, chừng nửa phút sau anh ta liền nói:
“Thôi được rồi, tôi chịu thua”.
Tôi nghe thế liền bật cười:
“Dương tiên sinh, giữa tôi và ngài không hề có bất kỳ trận đấu nào, cái gì mà thắng với chẳng thua chứ?”.
Dương Lập Quần ngây người ra rồi đột nhiên kêu lên:
“Có chứ, tôi đã cược rằng ngài sẽ không thể chịu nổi sự tò mò mà muốn biết những tư liệu tôi đã thu thập được”.
Tôi vừa để cho anh ta vào thư phòng vừa cười ha ha:
“Ngài đã chứng thực được con người có kiếp trước, mà đối với những chi tiết về kiếp trước của ngài có gì để hứng thú đâu chứ?”.
Dương Lập Quần vừa mới ngồi xuống đã bật dậy lần nữa:
“Ngài nhất định có hứng thú, nhất định là thế!”.
Tôi mở hai tay ra, nói:
“Thôi được, nếu ngài đã chắc chắn như thế vậy tôi sẽ không ngại nghe thử”.
Dương Lập Quần lập tức nói:
“Nhưng ngài phải nói cho tôi biết người kia là ai, đang ở đâu”.
Tôi cười lần nữa, đáp:
“Dương tiên sinh, ngài tự gọi mình là thương nhân, nhưng tôi thấy có vẻ như ngài không được thành công cho lắm. Ngài có một số hàng nhập lậu, mỗi ngày đều phải tốn tiền thuê kho bãi, bây giờ có người chấp nhận vận chuyển miễn phí cho ngài đã là vận đại cát rồi, thế mà ngài lại còn cò kè mặc cả điều kiện với tôi ư?”.
Dương Lập Quần mở to hai mắt nhìn tôi, hơi thở nặng nhọc, dáng vẻ khác một trời một vực so với sự giảo hoạt lúc dọn dẹp băng ghi âm trước khi rời đi trong lần trước, xem ra vô cùng đáng thương.
Tôi muốn mở miệng khuyên anh ta đừng nên phí tâm tổn sức đi tìm người đó nữa, đừng mang chuyện kiếp trước lẫn lộn với chuyện kiếp này, thế nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng thì anh ta đã khản giọng kêu lên:
“Tôi phải tìm thấy người đó, phải tìm bằng được!”.
Tôi có hơi cảm thấy chán ghét nói:
“Cái tên này, sao lại cứ...”.
Tôi vẫn chưa nói xong thì anh ta lại kêu lên:
“Không thể không tìm người đó, bằng không tôi sẽ không có được hạnh phúc”. Anh ta dừng lại rồi tiếp tục: “Tôi đang rất hạnh phúc, tôi không muốn sự hạnh phúc này bị phá hủy”.
Dương Lập Quần nói thế khiến tôi hơi ngạc nhiên, anh ta bảo rằng cuộc sống hiện tại đang rất hạnh phúc rõ ràng là đang nhắc đến mối quan hệ giữa anh ta và Lưu Lệ Linh, thế mà anh ta lại liều mạng đi tìm người đó, đây mới thực sự là không hạnh phúc.
Đương nhiên là tôi sẽ không bao giờ giải thích cho anh ta, tôi chỉ nhìn anh ta.
Hơi thở của anh ta càng gấp gáp hơn mà nói:
“Tối hôm qua tôi lại nằm mơ”.
Tôi chỉ ồ lên, Dương Lập Quần siết chặt nắm đấm, kêu lên:
“Tôi giật mình tỉnh giấc từ trong mộng đã dọa người ngủ bên cạnh phải hét toáng lên”.
Tôi cố gắng giả vờ điềm nhiên, trong lòng lại không rõ là mùi vị gì.
Dương Lập Quần cho rằng Lưu Lệ Linh hét lên là vì bị anh ta dọa mà ra, hoàn toàn không biết nguyên nhân thực sự là vì giấc mộng của chính nàng ấy.
Tôi nghĩ bụng không biết sự hiểu lầm này của Dương Lập Quần có thể duy trì được bao lâu?
Trong lúc tôi còn mãi suy nghĩ miên man thì anh ta đã đẩy tôi đầy thô bạo, nói:
“Bây giờ ngài đã hiểu chưa?”.
Tôi giả vờ hồ đồ hỏi:
“Tôi không hiểu. Ai ngủ bên cạnh ngài thế?”.
Dương Lập Quần không ngờ đến câu hỏi này liền ngây người đáp:
“Lưu Lệ Linh”.
Tôi giả vờ ngạc nhiên nói:
“Tình cảm của hai người tiến triển thần tốc quá nhỉ”.
Dương Lập Quần lại đau khổ kêu lên:
“Lần đầu tôi có thể nói là do gặp ác mộng, nhưng nếu xảy ra nhiều lần, mà lần nào cũng đánh thức cô ấy vào nửa đêm canh ba có thể sẽ khiến cô ấy nghĩ tôi bị bệnh thần kinh, sẽ rời bỏ tôi”.
Tôi lẩm bẩm:
“Thì thần kinh của anh không bình thường thật mà”.
Dương Lập Quần đột nhiên hét lên:
“Mau nói cho tôi biết người đó là ai, tôi phải chấm dứt cơn ác mộng này!”.
Tôi không khỏi tức giận mà lạnh lùng nói:
“Chó má nhà anh! Cho dù có biết người đó là ai đi chăng nữa thì ngài sẽ dùng cách gì để chấm dứt cơn ác mộng đó hả? Đâm người ta một dao sao?”.
Dương Lập Quần bị tôi mắng liền đỏ mặt, miệng há hốc không nói được gì.
Tôi lại không hề khách sáo mà tiếp tục mắng anh ta:
“Đừng nằm mơ giấc mộng Xuân Thu nữa. Ngài là một bệnh nhân tâm thần, tôi đề nghị ngài nên chấp nhận điều trị đến khi hoàn toàn khỏe mạnh. Hãy rời xa Lưu tiểu thư đi, cô ấy là một cô gái tốt, loại người thần kinh không ổn định như ngài hoàn toàn không xứng ở bên cạnh cô ấy”.
Dương Lập Quần bị lời nói của tôi chọc giận, anh ta đột nhiên điên cuồng hét lên, bật dậy xông về phía tôi rồi vung quyền đánh tôi, tôi vươn tay nắm lấy nắm đấm của anh ta, dùng sức đẩy anh ta ra.
Cái đẩy tay kia khiến cho anh ta lùi xa bảy tám bước, đâm vào tường thật mạnh khiến cho thần trí của anh ta tỉnh táo lại một chút. Khi anh ta đứng dậy, vẻ mặt cuồng nộ lúc nãy đã không thấy đâu nữa, anh ta chỉ thở hổn hển rồi lau mồ hôi, cúi đầu xuống và đi ra ngoài. Khi anh ta ra đến cửa liền chỉ vào chiếc túi nhỏ của anh ta mà nói:
“Tất cả băng ghi âm đều ở đây, ngài cứ giữ lại từ từ mà nghiên cứu”.
Tôi đang định từ chối “ý tốt” của anh ta thì anh ta đã vẫy vẫy tay với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi:
“Ngài cứ xem như là thương hại tôi, hãy cho tôi gặp người đã giết tôi trong kiếp trước một lần đi”.
Lúc này tôi thật sự có hơi cảm thông cho anh ta, vội hỏi:
“Nếu ngài gặp được người ta, ngài định thế nào?”.
Dương Lập Quần thở dài:
“Tôi sao? Tôi đương nhiên sẽ không giết người đó. Tôi chỉ muốn biết tại sao người đó lại giết tôi, để cho tôi mở cái gúc trong lòng, có lẽ sẽ không còn nằm mơ nữa”.
Tôi gượng cười, biết thừa tuyệt đối không thể chấp nhận yêu cầu của anh ta, bất quá tôi vẫn cố gắng trả lời cho có lệ:
“Tôi nghĩ chưa chắc có tác dụng, nhưng tôi sẽ cân nhắc”.
Dương Lập Quần nhìn tôi đầy bất lực rồi chỉ vào mấy cuộn băng:
“Ngài nghe hết những cuộn băng này sẽ biết được những điều mà tôi đã phát hiện, trong đó có những thứ vô cùng thú vị”.
Tôi không rõ anh ta nói thế là có ý gì, hơn nữa tôi cần phải thảo luận với Bạch Tố về chuyện của anh ta cho nên tôi nói:
“Ngày mai ngài có rảnh không? Chúng ta hẹn gặp nhau”.
Dương Lập Quần nhìn tôi một lúc lâu rồi mới đáp:
“Được”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.