Chương 4: 4
Puii Pi Dy
08/01/2021
4 : Con Đường Chọn Rồi.
Dung Tiên sau sinh luôn ở trạng thái hôn mê sâu, tỉnh một chút lại ngủ tiếp, thời gian mỗi lần tỉnh đều chưa bằng một phần thời gian ngủ, cả tinh thần lẫn sức khỏe thân thể không có đủ, hoàn toàn yếu ớt vô lực. Tình trạng này đại phu chẩn đoán do thân thể Dung Tiên ngày trước đã yếu, lúc hoài thai lo nghĩ quá nhiều ảnh hướng tinh thần, lại không chăm chú nghỉ ngơi và bồi dưỡng, sức lực ít ỏi, nên khi sinh tiêu hao toàn bộ, vì thế nàng mới rơi vào thể trạng hiện tại, tình mê rối loạn.
Muốn bình phục như trước cần thời gian dài tĩnh dưỡng.
Hôm nay nàng tỉnh, lần tỉnh này cũng như bao lần, nhưng đầu tiên Dung Tiên nàng thấy không phải con mình bên cạnh, gẳng mở to hai mắt, nàng loay hoay một hồi tỉnh ngộ, tự nhiên hốt hoảng ngồi dậy, lòng vô thức lo lắng, mắt đảo quanh phòng, vẻ mặt sợ hãi, trong mắt vội vã kiếm tìm, rồi nàng bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng người lạ nói chuyện và tiếng khóc oa oa của con nàng.
Môi nhợt nhạt nhếch lên, nàng khẽ gọi: "Yến nhi, Yến nhi..." Sau lấy chút sức lực mà nhiều ngày tích góp lại đẻ đứng lên, nâng bước chân lảo đảo đi trên mặt đất, mặc cho từng bước chân bản thân đặt xuống là trực ngã, nàng cứ xiêu vẹo đi ra ngoài.
Không biết bao lâu, tay vịn được cánh cửa đang mở, thân nàng mong manh từ bóng tối bước ra để ánh sáng mặt trời chiếu rọi, nàng nâng đôi mắt nặng trĩu, con ngươi thấy tia sáng chói của trời, đồng thời lờ đờ nhìn ba người bên ngoài đứng đối diện nhau kia, ánh mắt dừng tại nam nhân đang bế trên tay đứa trẻ.
Nàng khó khăn cao giọng khàn khàn,"Yến nhi... Các người trả Yến nhi cho ta!"
Đôi chân cố gượng nhanh chóng đi tới, nàng giơ tay ôm đứa trẻ rời khỏi tay nam nhân, kệ ba ánh mắt dình trên người bản thân, nàng dỗ dành đứa trẻ nín khóc.
"Ngoan ngoan, Yến nhi không khóc nữa, mẫu thân ở đây."
Phượng Vũ đứng đó, tay níu Phù Dung, bởi sự xuất hiện của nàng mà kinh ngạc, hắn như có như không đem ánh mắt sâu sắc dán lên nàng.
Phần Phượng Liên, đột ngột bị giành đứa trẻ, theo bản năng nhìn nàng, nữ tử dáng người mảnh mai, vai nhỏ mềm yếu. Làn tóc đen dài xõa ra, theo cơn gió nhẹ bay, bạch y đơn bạc hơi lay cùng động tác nàng, khuôn mặt sắc hồng không thấy, chỉ toàn sở hữu nhợt nhạt tiều tụy, đôi mắt to tròn chẳng chứa hồn bên trong, thủy chung u tối, không mang tia sáng nào hết.
Kể từ lúc tới đây, đây là lần đầu chàng thấy nàng ở dáng vẻ tỉnh lại, mọi khi đều chỉ nhìn nàng ngủ say, tay ôm chặt con mình. Không nghĩ dến nàng tỉnh lại cũng nghĩ con mình. Như người khác nói, nàng luôn sợ ai đó biết sự tồn tại của đứa nhỏ, rồi cướp mất đứa nhỏ ư? Do Phượng Vũ tạo nên nỗi sợ này cho nàng?
Nghĩ tới đây, chàng bỗng nhiên muốn lôi kéo Phượng Vũ làm rõ ràng, để nàng bớt đi lo sợ ấy.
...
"Ngươi là Dung Tiên?" Người đầu tiên phá vỡ tiếng vỗ về của nàng là Phù Dung, Dung Tiên nghe, hơi nghiêng đầu, hiển nhiên cho đến giờ nàng mới nhìn đến mặt cả ba.
Thái tử? Thái tử phi? Nhìn đến nam nhân từng bế con nàng, nàng chợt ngạc nhiên.
Nhị vương gia?
Họ sao lại ở đây?
Lo sợ bất giác tăng cao, đáy mắt hoang mang, nàng bất giác ôm chặt đứa trẻ hơn.
Chẳng lẽ họ biết gì rồi?
Phù Dung chằm chằm nhìn nàng, trông nàng e dè ôm con, Phù Dung híp mắt, không chờ nàng đáp, tự dưng đặt câu hỏi: "Ta nhớ không lầm Dung tiểu thư chưa có gả đi? Tại sao Dung tiểu thư có con? Đứa trẻ này là?"
Nàng vì câu hỏi mà vô tri hơi lướt qua hắn, rồi rũ mắt, hành lễ quy củ: "Tiểu nữ tham kiến Thái Tử, Thái Tử Phi, Nhị vương gia... Về phần câu hỏi của Thái Tử Phi, tiểu nữ xin không thể đáp."
"Dung Tiên! Ngươi!"
Chàng không để Phù Dung lại gần nàng, đã nhanh chân đứng ra chắn phía trước nàng, cho nàng an ổn sau lưng mình, xong nhẹ giọng với Phù Dung: "Thái Tử Phi vẫn nên trở về với Thái Tử thì hơn."
"Liên ca! Huynh đuổi muội? Huynh vừa trở về liền xin hoàng thượng ban hôn cho lấy nàng ta? Giờ còn che trở nàng ta và đuổi muội? Như vậy thì phải hay không đó là con huynh? Huynh và nàng ta từ khi nào?" Phù Dung ủy khuất, nét mặt bắt đầu trở thành khổ sở bi thương.
"Thái Tử Phi, người đừng để ý quá nhiều đến ta, chúng ta sớm không còn tư cách hỏi chuyện của đối phương nữa. Và người hãy chú ý hành động sao cho hợp thân phận của mình." Chàng lắc đầu nhắc nhở.
Phù Dung hai mắt rưng rưng, cắn môi đối diện chàng, nghẹn ngào chẳng thể đáp lại.
Phần nàng nhíu mày hỏi: "Ban hôn? Chuyện gì ban hôn?"
Rốt cuộc trong lúc nàng hôn mê đã xảy ra những chuyện gì?
"Ngươi đừng giả bộ! Dung Tiên, ngươi có phải quyến rũ huynh ấy hay không? Rồi sinh ra đứa trẻ, ép huynh ấy xin Hoàng Thượng ban hôn? Ngươi... lẳng lơ!"
Bị Phù Dung tức tối mắng, nàng chớp mắt, khóe miệng cười khinh, chậm rãi phát ra tiếng: "Thái Tử Phi hiểu hai chữ lẳng lơ không? Người dùng nó để sỉ nhục tiểu nữ hay tự mắng mình đây?" Nàng ngưng lại, dùng giọng châm chọc nói tiếp:
"Ngày xưa cho đến giờ, ai ai cũng rõ Thái Tử Phi gần gũi nhiều với nam nhân, nay người này mai người kia, người này gặp nạn liền ngả vào lòng người kia. Tiểu nữ lại không ngờ lúc gả đi rồi người vẫn không thôi quen thói qua lại mập mờ này! Thái Tử Phi làm thế khác gì là lẳng lơ, chẳng giữ lễ tiết quy củ?!"
"Còn việc đứa trẻ, phụ thân sinh của nó chẳng cần nó, sớm bỏ đi biệt tăm, Nhị vương gia căn bản không liên quan. Còn hôn sự gì đó tiểu nữ hoàn toàn không biết gì cả, nhưng nếu thật sự đã ban xuống rồi, tiểu nữ đành lớn mật chấp thuận, gả cho Nhị vương gia. Tiểu nữ mệt mỏi, xin phép lui."
Nói xong câu cuối, nàng xoay người đi vào phòng.
Dù không biết tại sao ban hôn, nhưng đến đâu thì đến, chỉ cần đừng bắt nàng xa Yến nhi của nàng thôi..
"Ngươi... Dung Tiên, ngươi trơ trẽn!! Vô liêm sỉ!" Phù Dung cả giận hét lên.
"Đủ rồi! Nàng quậy như thể đủ rồi! Đi về với ta!" Hắn im lặng nãy giờ, cuối cùng quát lên, kéo Phù Dung đi.
Phù Dung không chịu, một tay khó khăn kéo góc áo chàng.
Đôi mắt Phù Dung vô thức đẫm lệ, cầu xin chàng: "Liên ca, nghe muội giải thích! Muội thật sự không thay lòng, muội yêu duy nhất có huynh, huynh đừng lấy Dung Tiên, đừng lấy được không? Chúng ta bắt đầu lại, huynh chỉ giành lại muội từ tay Phượng Vũ, hai ta có thể trở về với nhau như trước qq..."
"Phù Dung! Nàng điên rồi sao? Nàng buông tay! Mau trở về với ta!" Hắn kéo mạnh Phù Dung, chàng thấy thế vội giơ tay kéo Phù Dung ra, rút về góc áo, ánh mắt bất đắc dĩ cùng tiếc nuối, không tiếng động nói cho Phù Dung biết: "Chúng ta không thể nào, bước đường này nàng chọn một hướng, ta cũng chọn một hướng rồi."
Chàng quay đi, để Phù Dung rời đi cùng hắn.
Hối hận đi nữa thì sao? Không thể nào chọn lại lần nữa, con đường đã chọn, tiếp tục mà đi thôi.
...
Nàng ôm đứa trẻ, ngồi trên giường. Bên tai nghe thấy bước chân, nàng ngẩng đầu nhìn chàng gần tới,"Nhị vương gia chưa đi sao?"
"Ta muốn ở với nàng và Yến nhi thêm lát, được không?"
"Có thể, nhưng Nhị vương gia, người từ khi nào quan tâm tiểu nữ và Yến nhi?" Nàng tuôn ra câu hỏi muốn hỏi chàng từ lâu.
"Chắc là lúc trở về, nàng yên tâm, ta không làm gì hại nàng, cả nàng và Yến nhi đều sẽ an ổn cùng nhau, ta sẽ bảo vệ tốt hai người." Chàng giải thích, cũng buông lời thật tâm với nàng.
Dung Tiên sau sinh luôn ở trạng thái hôn mê sâu, tỉnh một chút lại ngủ tiếp, thời gian mỗi lần tỉnh đều chưa bằng một phần thời gian ngủ, cả tinh thần lẫn sức khỏe thân thể không có đủ, hoàn toàn yếu ớt vô lực. Tình trạng này đại phu chẩn đoán do thân thể Dung Tiên ngày trước đã yếu, lúc hoài thai lo nghĩ quá nhiều ảnh hướng tinh thần, lại không chăm chú nghỉ ngơi và bồi dưỡng, sức lực ít ỏi, nên khi sinh tiêu hao toàn bộ, vì thế nàng mới rơi vào thể trạng hiện tại, tình mê rối loạn.
Muốn bình phục như trước cần thời gian dài tĩnh dưỡng.
Hôm nay nàng tỉnh, lần tỉnh này cũng như bao lần, nhưng đầu tiên Dung Tiên nàng thấy không phải con mình bên cạnh, gẳng mở to hai mắt, nàng loay hoay một hồi tỉnh ngộ, tự nhiên hốt hoảng ngồi dậy, lòng vô thức lo lắng, mắt đảo quanh phòng, vẻ mặt sợ hãi, trong mắt vội vã kiếm tìm, rồi nàng bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng người lạ nói chuyện và tiếng khóc oa oa của con nàng.
Môi nhợt nhạt nhếch lên, nàng khẽ gọi: "Yến nhi, Yến nhi..." Sau lấy chút sức lực mà nhiều ngày tích góp lại đẻ đứng lên, nâng bước chân lảo đảo đi trên mặt đất, mặc cho từng bước chân bản thân đặt xuống là trực ngã, nàng cứ xiêu vẹo đi ra ngoài.
Không biết bao lâu, tay vịn được cánh cửa đang mở, thân nàng mong manh từ bóng tối bước ra để ánh sáng mặt trời chiếu rọi, nàng nâng đôi mắt nặng trĩu, con ngươi thấy tia sáng chói của trời, đồng thời lờ đờ nhìn ba người bên ngoài đứng đối diện nhau kia, ánh mắt dừng tại nam nhân đang bế trên tay đứa trẻ.
Nàng khó khăn cao giọng khàn khàn,"Yến nhi... Các người trả Yến nhi cho ta!"
Đôi chân cố gượng nhanh chóng đi tới, nàng giơ tay ôm đứa trẻ rời khỏi tay nam nhân, kệ ba ánh mắt dình trên người bản thân, nàng dỗ dành đứa trẻ nín khóc.
"Ngoan ngoan, Yến nhi không khóc nữa, mẫu thân ở đây."
Phượng Vũ đứng đó, tay níu Phù Dung, bởi sự xuất hiện của nàng mà kinh ngạc, hắn như có như không đem ánh mắt sâu sắc dán lên nàng.
Phần Phượng Liên, đột ngột bị giành đứa trẻ, theo bản năng nhìn nàng, nữ tử dáng người mảnh mai, vai nhỏ mềm yếu. Làn tóc đen dài xõa ra, theo cơn gió nhẹ bay, bạch y đơn bạc hơi lay cùng động tác nàng, khuôn mặt sắc hồng không thấy, chỉ toàn sở hữu nhợt nhạt tiều tụy, đôi mắt to tròn chẳng chứa hồn bên trong, thủy chung u tối, không mang tia sáng nào hết.
Kể từ lúc tới đây, đây là lần đầu chàng thấy nàng ở dáng vẻ tỉnh lại, mọi khi đều chỉ nhìn nàng ngủ say, tay ôm chặt con mình. Không nghĩ dến nàng tỉnh lại cũng nghĩ con mình. Như người khác nói, nàng luôn sợ ai đó biết sự tồn tại của đứa nhỏ, rồi cướp mất đứa nhỏ ư? Do Phượng Vũ tạo nên nỗi sợ này cho nàng?
Nghĩ tới đây, chàng bỗng nhiên muốn lôi kéo Phượng Vũ làm rõ ràng, để nàng bớt đi lo sợ ấy.
...
"Ngươi là Dung Tiên?" Người đầu tiên phá vỡ tiếng vỗ về của nàng là Phù Dung, Dung Tiên nghe, hơi nghiêng đầu, hiển nhiên cho đến giờ nàng mới nhìn đến mặt cả ba.
Thái tử? Thái tử phi? Nhìn đến nam nhân từng bế con nàng, nàng chợt ngạc nhiên.
Nhị vương gia?
Họ sao lại ở đây?
Lo sợ bất giác tăng cao, đáy mắt hoang mang, nàng bất giác ôm chặt đứa trẻ hơn.
Chẳng lẽ họ biết gì rồi?
Phù Dung chằm chằm nhìn nàng, trông nàng e dè ôm con, Phù Dung híp mắt, không chờ nàng đáp, tự dưng đặt câu hỏi: "Ta nhớ không lầm Dung tiểu thư chưa có gả đi? Tại sao Dung tiểu thư có con? Đứa trẻ này là?"
Nàng vì câu hỏi mà vô tri hơi lướt qua hắn, rồi rũ mắt, hành lễ quy củ: "Tiểu nữ tham kiến Thái Tử, Thái Tử Phi, Nhị vương gia... Về phần câu hỏi của Thái Tử Phi, tiểu nữ xin không thể đáp."
"Dung Tiên! Ngươi!"
Chàng không để Phù Dung lại gần nàng, đã nhanh chân đứng ra chắn phía trước nàng, cho nàng an ổn sau lưng mình, xong nhẹ giọng với Phù Dung: "Thái Tử Phi vẫn nên trở về với Thái Tử thì hơn."
"Liên ca! Huynh đuổi muội? Huynh vừa trở về liền xin hoàng thượng ban hôn cho lấy nàng ta? Giờ còn che trở nàng ta và đuổi muội? Như vậy thì phải hay không đó là con huynh? Huynh và nàng ta từ khi nào?" Phù Dung ủy khuất, nét mặt bắt đầu trở thành khổ sở bi thương.
"Thái Tử Phi, người đừng để ý quá nhiều đến ta, chúng ta sớm không còn tư cách hỏi chuyện của đối phương nữa. Và người hãy chú ý hành động sao cho hợp thân phận của mình." Chàng lắc đầu nhắc nhở.
Phù Dung hai mắt rưng rưng, cắn môi đối diện chàng, nghẹn ngào chẳng thể đáp lại.
Phần nàng nhíu mày hỏi: "Ban hôn? Chuyện gì ban hôn?"
Rốt cuộc trong lúc nàng hôn mê đã xảy ra những chuyện gì?
"Ngươi đừng giả bộ! Dung Tiên, ngươi có phải quyến rũ huynh ấy hay không? Rồi sinh ra đứa trẻ, ép huynh ấy xin Hoàng Thượng ban hôn? Ngươi... lẳng lơ!"
Bị Phù Dung tức tối mắng, nàng chớp mắt, khóe miệng cười khinh, chậm rãi phát ra tiếng: "Thái Tử Phi hiểu hai chữ lẳng lơ không? Người dùng nó để sỉ nhục tiểu nữ hay tự mắng mình đây?" Nàng ngưng lại, dùng giọng châm chọc nói tiếp:
"Ngày xưa cho đến giờ, ai ai cũng rõ Thái Tử Phi gần gũi nhiều với nam nhân, nay người này mai người kia, người này gặp nạn liền ngả vào lòng người kia. Tiểu nữ lại không ngờ lúc gả đi rồi người vẫn không thôi quen thói qua lại mập mờ này! Thái Tử Phi làm thế khác gì là lẳng lơ, chẳng giữ lễ tiết quy củ?!"
"Còn việc đứa trẻ, phụ thân sinh của nó chẳng cần nó, sớm bỏ đi biệt tăm, Nhị vương gia căn bản không liên quan. Còn hôn sự gì đó tiểu nữ hoàn toàn không biết gì cả, nhưng nếu thật sự đã ban xuống rồi, tiểu nữ đành lớn mật chấp thuận, gả cho Nhị vương gia. Tiểu nữ mệt mỏi, xin phép lui."
Nói xong câu cuối, nàng xoay người đi vào phòng.
Dù không biết tại sao ban hôn, nhưng đến đâu thì đến, chỉ cần đừng bắt nàng xa Yến nhi của nàng thôi..
"Ngươi... Dung Tiên, ngươi trơ trẽn!! Vô liêm sỉ!" Phù Dung cả giận hét lên.
"Đủ rồi! Nàng quậy như thể đủ rồi! Đi về với ta!" Hắn im lặng nãy giờ, cuối cùng quát lên, kéo Phù Dung đi.
Phù Dung không chịu, một tay khó khăn kéo góc áo chàng.
Đôi mắt Phù Dung vô thức đẫm lệ, cầu xin chàng: "Liên ca, nghe muội giải thích! Muội thật sự không thay lòng, muội yêu duy nhất có huynh, huynh đừng lấy Dung Tiên, đừng lấy được không? Chúng ta bắt đầu lại, huynh chỉ giành lại muội từ tay Phượng Vũ, hai ta có thể trở về với nhau như trước qq..."
"Phù Dung! Nàng điên rồi sao? Nàng buông tay! Mau trở về với ta!" Hắn kéo mạnh Phù Dung, chàng thấy thế vội giơ tay kéo Phù Dung ra, rút về góc áo, ánh mắt bất đắc dĩ cùng tiếc nuối, không tiếng động nói cho Phù Dung biết: "Chúng ta không thể nào, bước đường này nàng chọn một hướng, ta cũng chọn một hướng rồi."
Chàng quay đi, để Phù Dung rời đi cùng hắn.
Hối hận đi nữa thì sao? Không thể nào chọn lại lần nữa, con đường đã chọn, tiếp tục mà đi thôi.
...
Nàng ôm đứa trẻ, ngồi trên giường. Bên tai nghe thấy bước chân, nàng ngẩng đầu nhìn chàng gần tới,"Nhị vương gia chưa đi sao?"
"Ta muốn ở với nàng và Yến nhi thêm lát, được không?"
"Có thể, nhưng Nhị vương gia, người từ khi nào quan tâm tiểu nữ và Yến nhi?" Nàng tuôn ra câu hỏi muốn hỏi chàng từ lâu.
"Chắc là lúc trở về, nàng yên tâm, ta không làm gì hại nàng, cả nàng và Yến nhi đều sẽ an ổn cùng nhau, ta sẽ bảo vệ tốt hai người." Chàng giải thích, cũng buông lời thật tâm với nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.