Chương 5: 5
Puii Pi Dy
08/01/2021
5 : Ba Người Thành Một.
"Vì thế Nhị vương gia mới xin Hoàng Thượng ban hôn, cách bảo vệ tiểu nữ chính là chấp nhận lấy người như tiểu nữ sao?" Nàng mở to đôi mắt vô hồn, cất giọng hỏi, trong tiếng nàng như có như không chẳng dám tin lời chàng vừa nói, cùng những gì mình nghe kia.
"Đúng thế." Chàng chắc chắn mà chân thành đáp lại nàng: "Ta biết nàng không tin, và có lẽ sẽ tức giận khi ta tự quyết định... Nhưng rồi nàng sẽ hiểu và đồng ý cùng ta."
Nàng, ánh mắt bất giác lung lay, hai mắt phản chiếu hình hài chàng, con ngươi tự nhiên phát ra tia sáng rồi chợt lóe tắt.
Ôn nhu, ấm áp, thành tâm từ chàng là dòng suối trân quý nhất, tinh khiết nhất, là thứ chảy hoài mãi chẳng ngưng, thứ người người ao ước muốn có được, nhưng chỉ biết ước ao chứ không thể nào giành lấy cho bản thân. Bởi vì chàng dành hết cho một người, không cho phép ai xen vào.
Đó là Phù Dung.
Chàng và Phù Dung giữa hai người gặp nhau từ nhỏ có hôn ước liên kết, lớn lên trọn vẹn, bên nhau vui vẻ, trong thế giới riêng của cả hai, thứ tốt đẹp chàng có đều đưa về Phù Dung
Từng có bao nhiêu người ngưỡng mộ Phù Dung, số người ấy có nàng, nàng rất khát khao người mình thương yêu thương mình, đối đãi mình bằng cả tâm tư, chân tình như chàng với Phù Dung. Chỉ là không được thôi, vì chính nàng đi yêu kẻ không ra gì, con người vô tình, toàn thân lại mang giả dối.
Nhưng nàng ngờ đâu một ngày bản thân dường như có được thứ người ta hằng mong mỏi, dòng suối hoài mãi nhiều người muốn chìm đắm đang kéo nàng.
Có điều, nàng lại nghĩ người này, vì nàng mà không hoàn toàn là vậy, khẳng định phải có lí do khác nữa!
"Oa oa... oa..."
Bỗng dưng đứa trẻ im ắng lại òa khóc cắt đứt suy nghĩ của nàng, nàng vội vàng trấn tĩnh, bàn tay có chút vụng về dỗ dành đứa trẻ. Không hiểu thấu, dỗ dành thật lâu mà đứa trẻ chẳng nín, nàng thì bắt đầu buồn ngủ, cơn hôn mê tới khiến nàng lờ đờ đôi mắt, dần mất ý thức, sức lực cả người rút đi.
Khoảng khắc đó chàng thấy người nàng ngả nghiêng, hai tay bế đứa nhỏ đang buông lơi, mắt nàng đã không chịu sai khiến nhắm lại, chàng rõ ràng nàng là gần ngủ quên. Sau đứa trẻ và cả nàng sắp rơi ngã chàng dường như chuẩn bị sẵn nhanh chóng đưa tay ra đỡ, một tay đỡ bả vai nàng, đầu nàng theo đó ngả vào trước ngực chàng, chàng đem tay còn lại đỡ đứa trẻ, đứa trẻ vừa vặn lọt vòng tay vững chắc.
Tiếp diễn chàng cẩn trọng đặt nàng nằm an ổn trên giường, chàng đắp chăn cho nàng xong mới ngồi cạnh xuống bên giường, thuần thục dỗ cho đứa trẻ nín khóc, hơn thế còn làm đứa trẻ cười khanh khách
Ra dấu tay im lặng trước môi đứa trẻ, chàng nhẹ giọng bảo: "Suỵt, để cho mẫu thân con ngủ." Đứa trẻ ấy thế như nghe hiểu, không cười lớn nữa, mắt đen tròn xoe lim dim, quơ tay nhỏ cầm ngón tay chàng, nhắm mắt ngủ.
Chàng nhìn đứa trẻ và nàng đều say giấc, khóe môi nhịn chẳng được cong lên, mang vui vẻ khó giấu giếm.
Cảm giác bình yên ấm áp lạ thường này, làm cho tất cả cảm xúc trong chàng đều thu gọn một nơi khác nhỏ bé, không hiện hữu sâu sắc, không khiến chàng phải khổ cực chống chọi với chúng.
Nghĩ tới chăm sóc một đứa nhỏ, bên nữ tử có chút quen biết rồi định ước với nữ tử ấy để về sau đứa trẻ sẽ gọi chàng một tiếng phụ thân, sẽ có một thê tử là gọi chàng phu quân. Không ngờ được bước đường này, chàng dường như mong chờ đi tiếp!
Hai nô tì đứng ngoài ngó cửa sổ, lén lút cười cười nhìn vào bên trong căn phòng.
"Nhị vương gia thật sự xứng vói tiểu thư!"
"Chứ còn gì nữa! Tiểu thư nhà chúng ta phải có được hạnh phúc, từ đâu ta đã chắc chắn người thật sự có thể cho tiểu thư hạnh phúc không phải Thái Tử cao cao quý quý kia! Đó chính là kẻ làm tiểu thư đau lòng hơn thôi!"
"Đúng đúng! Vì để tiểu thư có được hạnh phúc, chúng ta phải theo lời lão gia cố gắng tạo cơ hội cho ba người họ tiếp xúc, tăng tình cảm."
...
Chín tháng tiếp qua đi.
Chàng như thường lệ đến thăm nàng, là lần này khác biệt đôi chút ở chỗ chàng bỗng nắm tay nàng, từ tồn hỏi: "Tiên Tiên, thời gian vừa rồi nàng trải qua cùng ta, nàng đã có phần nào tin nhiệm với ta chưa?"
"Nhị vương gia?"
"Ngày chúng ta thành hôn đã không xa nữa, ta muốn hiện tại nói rõ ràng hết thảy... Thẳng thắn trong lòng đối phương là thế nào." Chàng mím môi tiếp tục: "Khi bắt đầu, ta tiếp cận nàng là bởi thấy nàng cũng giống ta, tựa hồ là âm thầm đến mức đáng thương, đều thay nhau đánh đổi vì chữ tình. Sau đó ta phát hiện mỗi khi bản thân ở cạnh nàng và Yến Nhi rất tự nhiên, rất bình yên. Đặc biệt nàng mang đến cho ta xúc cảm gần gũi, thân cận hơn, ta hiểu đây không phải sự nhất thời của bản thân ta, mà là sự lâu dài mong kề cạnh nàng! Ta thực sự mong muốn chúng ta là một nhà ba người!"
Dung Tiên nghe từng chữ chàng nói, nâng lên đôi mắt vô hồn, nàng cong môi, dịu dàng mỉm cười, "Ba người? Nhị vương gia chắc chắn thay Thái Tử nhận trách nhiệm này mà không để ý đến thứ khác?"
"Ta không quản việc khác, ta chỉ hi vọng nàng lẫn Yến Nhi sẽ là hạnh phúc của ta, để ta giữ gìn hết đời." Chàng kiên định đáp lại.
Câu nói vừa dứt, vẻ mặt nàng vô hình thất thần, đáy mắt dần hiện tia sáng nhỏ nhoi, đó là tia sáng mà nàng đánh mất từ rất lâu.
Một nhà ba người hạnh phúc? Sau
khi nhìn rõ con người Thái Tử Phượng Vũ hắn, nàng không còn nghĩ đến nữa, là sau gặp được chàng, trông thấy chàng quan tâm lo lắng Yến Nhi hết lòng, nàng có chút lay động.
Phải, nửa tháng trước gia nhân trong phủ lơ là sơ ý khiến Yến Nhi sinh bệnh sốt cao, nàng khi ấy chưa bình phục như giờ nên không thể đích thân xem xét Yến Nhi được. Lúc đó nàng bất lực nằm một bên chứng kiến cảnh chàng chẳng màng thời gian nghỉ ngơi, cứ thúc trực canh chừng Yến Nhi, ngày đêm ở lại Dung gia, tự tranh công việc chăm sóc Yến Nhi của gia nhân.
Khung cảnh chàng bế trên tay Yến Nhi bé nhỏ, vỗ về Yến Nhi từng chút một. Sẵn sàng sai người mang dược liệu tốt nhất để bồi dưỡng cho Yến Nhi nhanh khỏi.
Ngày ngày trôi, cảnh tượng này xuất hiện như được định sẵn, lòng nàng dần ấm lại, không tự chủ hướng chàng biết ơn pha thêm cảm tình. Cơ mà nàng chấp thuận chàng không? Khi còn vài ngày nữa là cả hai sẽ kết tóc phu thê?
Tình cảm cùng nhau rung động, thì từ từ bối đắp cũng được... Quan trọng nàng cần người đối đãi Yến Nhi, trở thành một phụ thân tốt.
Dựa vào hành động, lời nói của chàng, nhiều lần giúp lấy nàng, dồn tâm tư vào Yến Nhi, chàng có đủ tư cách kia rồi.
"Tiểu nữ nguyện ý tin người..." Hồi lâu tiếng nàng nhỏ nhẹ vang lên, chàng tươi cười thuận thể kéo nàng ôm vào. Theo sau động tác, cơn gió chẳng rõ từ đâu nổi trôi làm hoa lá trên cây lay động, vì trận gió mà rời cành, hoa rơi lất phất lại tầng lớp lá phủ dài mặt đất, hoàn toàn che đi bóng dáng hai người dưới ánh nắng.
...
Mọi thứ chuẩn bị cho thành hôn đã xong, chỉ còn chờ đến ngày được định mà thôi. Dung Tiên tưởng chừng đoạn thời gian chờ đợi này sẽ yên ổn qua mau, nhưng nàng đoán nhầm, một ngày mở mắt nàng nghe được tin sự tồn tại của Yến nhi, cả Kinh Thành biết rồi.
Dung tiểu thư chưa gả đã hoai thai, hạ sinh con hoang, bản thân bị vây bẩn không có trong sạch, còn vô liêm sỉ che dấu cố tình lừa gạt Nhị vương gia và Hoàng Thượng, to gan xem thường Hoàng Thất chẳng coi ai ra gì, mất mặt Dung gia.
Nàng biết bản thân đang bị người ngoài kia mắng chửi.
Hai chữ lẳng lơ.
Bốn câu không biết sâu hổ.
Lời nói bại hoại gia phong.
Hủy đi danh tiếng Dung gia, ảnh hướng tới phụ thân.
Khiến chàng mang tiếng đội nón xanh.
Nàng thật sự không chỉ vô dụng còn là phiền phức, tai họa, đem đến những điều xấu cho người quan tâm mình.
Nàng ngồi trên giường, tự nghĩ mình nên đi xa khỏi nơi đây, không liên quan đến ai hết hoặc chết trước mặt những người ngoài kia, nói rằng chuyện nàng gây ra không can dự đến ai cả, tất cả nàng tạo để nàng nhận. Đến cuối do dự, liệu nàng rửa hết sạch tiếng xấu được hay không?
...
Nhị Vương Phủ.
"Vương gia." Ám vệ xuất hiệnh quỳ xuống trước chàng.
Chàng hơi nghiêng đầu, nhìn ám vệ mới xuất hiện: "Lưu Dạ, không phải ta đã giao phó ngươi bên cạnh Phù Dung? Ngươi về đây là có chuyện gì xảy ra rồi?"
Lưu Dạ ngẩng đầu nhìn chàng, ánh mắt trước chàng kia có tia do dự, lâu sau Lưu Dạ mới cung kính đáp lại: "Thưa, không có chuyện gì xấu với Thái Tử Phi, thuộc hạ trở về để bẩm báo cho vương gia về việc tin tức của vương phi. Thuộc hạ biết vương gia vẫn luôn tìm kiếm người lan truyền chuyện vương phi có con, thuộc hạ rõ đó là ai..." Lưu Dạ nói đến đây hạ giọng.
"Là Thái Tử Phi làm, ngày đó tại Dung gia chỉ có Thái Tử và Thái Tử Phi biết việc, vương gia rõ chuyện này cả Hoàng Thượng cùng vương gia, thêm Thượng Thư đại nhân, ba người tận lực che giấu nên không ai nghe được chuyện vương phi, mà hôm ấy từ lúc Thái Tử Phi thấy đứa trẻ kèm vương phi, Thái Tử Phi liên tiếp nhắm vào vương phi, mà thấy vương gia bảo vệ vương phi, Thái Tử Phi càng hận oán, thời khắc vương gia quay lưng cũng là lúc Thái Tử Phi hai mắt ác độc, thuộc hạ thấy được, thuộc hạ cũng tận mắt tai nghe Thái Tử Phi sai người tung tin đồn ra."
Lưu Hạ nói xong nhìn chàng ngờ vực, hắn ta hơi cúi đầu.
Chắc chắn vương gia từng nghĩ đến chuyện này do Thái Tử Phi mà vì phần tình cảm còn đó, vì con người Thái Tử Phi khi xưa thiện lương nên nhắm mắt cho qua.
Làm người bên cạnh vương gia bao năm, hắn ta không đành nhìn vương gia thế này, chỉ là hắn ta càng chẳng muốn vương gia hoài nghĩ đến người đã thay lòng đổi dạ, thay cả tâm tình tính cách.
Không nhắc mối duyên cũ còn đỡ, nhắc tới toàn thương thay nguyên do mối duyên đứt đoạn.
Mấy năm trước vương gia, Thái Tử Phi cùng nhau du ngoạn bị truy sát, bị dồn ép đến đường cùng, Thái Tử Phi, vương gia ngã xuống vực sâu may mắn có người cứu giúp. Đã tưởng chừng sẽ tai qua nạn khỏi, đáng tiếc vì che chắn cho Thái Tử Phi lúc nhảy vực đôi chân vương gia bị thương nặng có khả năng phế bỏ.
Vương gia không nỡ để Thái Tử Phi thấy mình tàn phế, sợ Thái Tử Phi sẽ đau lòng, vương gia quyết định tự mình bạt vô âm tín, bỏ lại Thái Tử Phi mất trí nhớ.
Sau ấy hai năm, trời như thương xót vương gia, cho người gặp gỡ thần y, thần y chữa lành vết thương ở chân, chữa trị thời gian một năm, xong vương gia trở về vui mừng lại ngỡ ngàng thấy lễ thành hôn của Thái Tử Phi và Thái Tử.
Vương gia âu sầu nhận bội bạc, nhưng lại vẫn khắc ghi tình cảm, sai hắn ta bảo hộ Thái Tử Phi, luôn phải làm việc cho Thái Tử Phi.
Để tâm Thái Tử Phi, mãi đến hiện tại hữu ý trong đau thương tìm thấy vương phi, nữ tử mà hắn ta thấy rằng cùng vương gia xứng đôi thật sự.
Dù cho vương phi có đứa trẻ, nhưng hắn ta hiểu, vương phi bị ép.
"Vì thế Nhị vương gia mới xin Hoàng Thượng ban hôn, cách bảo vệ tiểu nữ chính là chấp nhận lấy người như tiểu nữ sao?" Nàng mở to đôi mắt vô hồn, cất giọng hỏi, trong tiếng nàng như có như không chẳng dám tin lời chàng vừa nói, cùng những gì mình nghe kia.
"Đúng thế." Chàng chắc chắn mà chân thành đáp lại nàng: "Ta biết nàng không tin, và có lẽ sẽ tức giận khi ta tự quyết định... Nhưng rồi nàng sẽ hiểu và đồng ý cùng ta."
Nàng, ánh mắt bất giác lung lay, hai mắt phản chiếu hình hài chàng, con ngươi tự nhiên phát ra tia sáng rồi chợt lóe tắt.
Ôn nhu, ấm áp, thành tâm từ chàng là dòng suối trân quý nhất, tinh khiết nhất, là thứ chảy hoài mãi chẳng ngưng, thứ người người ao ước muốn có được, nhưng chỉ biết ước ao chứ không thể nào giành lấy cho bản thân. Bởi vì chàng dành hết cho một người, không cho phép ai xen vào.
Đó là Phù Dung.
Chàng và Phù Dung giữa hai người gặp nhau từ nhỏ có hôn ước liên kết, lớn lên trọn vẹn, bên nhau vui vẻ, trong thế giới riêng của cả hai, thứ tốt đẹp chàng có đều đưa về Phù Dung
Từng có bao nhiêu người ngưỡng mộ Phù Dung, số người ấy có nàng, nàng rất khát khao người mình thương yêu thương mình, đối đãi mình bằng cả tâm tư, chân tình như chàng với Phù Dung. Chỉ là không được thôi, vì chính nàng đi yêu kẻ không ra gì, con người vô tình, toàn thân lại mang giả dối.
Nhưng nàng ngờ đâu một ngày bản thân dường như có được thứ người ta hằng mong mỏi, dòng suối hoài mãi nhiều người muốn chìm đắm đang kéo nàng.
Có điều, nàng lại nghĩ người này, vì nàng mà không hoàn toàn là vậy, khẳng định phải có lí do khác nữa!
"Oa oa... oa..."
Bỗng dưng đứa trẻ im ắng lại òa khóc cắt đứt suy nghĩ của nàng, nàng vội vàng trấn tĩnh, bàn tay có chút vụng về dỗ dành đứa trẻ. Không hiểu thấu, dỗ dành thật lâu mà đứa trẻ chẳng nín, nàng thì bắt đầu buồn ngủ, cơn hôn mê tới khiến nàng lờ đờ đôi mắt, dần mất ý thức, sức lực cả người rút đi.
Khoảng khắc đó chàng thấy người nàng ngả nghiêng, hai tay bế đứa nhỏ đang buông lơi, mắt nàng đã không chịu sai khiến nhắm lại, chàng rõ ràng nàng là gần ngủ quên. Sau đứa trẻ và cả nàng sắp rơi ngã chàng dường như chuẩn bị sẵn nhanh chóng đưa tay ra đỡ, một tay đỡ bả vai nàng, đầu nàng theo đó ngả vào trước ngực chàng, chàng đem tay còn lại đỡ đứa trẻ, đứa trẻ vừa vặn lọt vòng tay vững chắc.
Tiếp diễn chàng cẩn trọng đặt nàng nằm an ổn trên giường, chàng đắp chăn cho nàng xong mới ngồi cạnh xuống bên giường, thuần thục dỗ cho đứa trẻ nín khóc, hơn thế còn làm đứa trẻ cười khanh khách
Ra dấu tay im lặng trước môi đứa trẻ, chàng nhẹ giọng bảo: "Suỵt, để cho mẫu thân con ngủ." Đứa trẻ ấy thế như nghe hiểu, không cười lớn nữa, mắt đen tròn xoe lim dim, quơ tay nhỏ cầm ngón tay chàng, nhắm mắt ngủ.
Chàng nhìn đứa trẻ và nàng đều say giấc, khóe môi nhịn chẳng được cong lên, mang vui vẻ khó giấu giếm.
Cảm giác bình yên ấm áp lạ thường này, làm cho tất cả cảm xúc trong chàng đều thu gọn một nơi khác nhỏ bé, không hiện hữu sâu sắc, không khiến chàng phải khổ cực chống chọi với chúng.
Nghĩ tới chăm sóc một đứa nhỏ, bên nữ tử có chút quen biết rồi định ước với nữ tử ấy để về sau đứa trẻ sẽ gọi chàng một tiếng phụ thân, sẽ có một thê tử là gọi chàng phu quân. Không ngờ được bước đường này, chàng dường như mong chờ đi tiếp!
Hai nô tì đứng ngoài ngó cửa sổ, lén lút cười cười nhìn vào bên trong căn phòng.
"Nhị vương gia thật sự xứng vói tiểu thư!"
"Chứ còn gì nữa! Tiểu thư nhà chúng ta phải có được hạnh phúc, từ đâu ta đã chắc chắn người thật sự có thể cho tiểu thư hạnh phúc không phải Thái Tử cao cao quý quý kia! Đó chính là kẻ làm tiểu thư đau lòng hơn thôi!"
"Đúng đúng! Vì để tiểu thư có được hạnh phúc, chúng ta phải theo lời lão gia cố gắng tạo cơ hội cho ba người họ tiếp xúc, tăng tình cảm."
...
Chín tháng tiếp qua đi.
Chàng như thường lệ đến thăm nàng, là lần này khác biệt đôi chút ở chỗ chàng bỗng nắm tay nàng, từ tồn hỏi: "Tiên Tiên, thời gian vừa rồi nàng trải qua cùng ta, nàng đã có phần nào tin nhiệm với ta chưa?"
"Nhị vương gia?"
"Ngày chúng ta thành hôn đã không xa nữa, ta muốn hiện tại nói rõ ràng hết thảy... Thẳng thắn trong lòng đối phương là thế nào." Chàng mím môi tiếp tục: "Khi bắt đầu, ta tiếp cận nàng là bởi thấy nàng cũng giống ta, tựa hồ là âm thầm đến mức đáng thương, đều thay nhau đánh đổi vì chữ tình. Sau đó ta phát hiện mỗi khi bản thân ở cạnh nàng và Yến Nhi rất tự nhiên, rất bình yên. Đặc biệt nàng mang đến cho ta xúc cảm gần gũi, thân cận hơn, ta hiểu đây không phải sự nhất thời của bản thân ta, mà là sự lâu dài mong kề cạnh nàng! Ta thực sự mong muốn chúng ta là một nhà ba người!"
Dung Tiên nghe từng chữ chàng nói, nâng lên đôi mắt vô hồn, nàng cong môi, dịu dàng mỉm cười, "Ba người? Nhị vương gia chắc chắn thay Thái Tử nhận trách nhiệm này mà không để ý đến thứ khác?"
"Ta không quản việc khác, ta chỉ hi vọng nàng lẫn Yến Nhi sẽ là hạnh phúc của ta, để ta giữ gìn hết đời." Chàng kiên định đáp lại.
Câu nói vừa dứt, vẻ mặt nàng vô hình thất thần, đáy mắt dần hiện tia sáng nhỏ nhoi, đó là tia sáng mà nàng đánh mất từ rất lâu.
Một nhà ba người hạnh phúc? Sau
khi nhìn rõ con người Thái Tử Phượng Vũ hắn, nàng không còn nghĩ đến nữa, là sau gặp được chàng, trông thấy chàng quan tâm lo lắng Yến Nhi hết lòng, nàng có chút lay động.
Phải, nửa tháng trước gia nhân trong phủ lơ là sơ ý khiến Yến Nhi sinh bệnh sốt cao, nàng khi ấy chưa bình phục như giờ nên không thể đích thân xem xét Yến Nhi được. Lúc đó nàng bất lực nằm một bên chứng kiến cảnh chàng chẳng màng thời gian nghỉ ngơi, cứ thúc trực canh chừng Yến Nhi, ngày đêm ở lại Dung gia, tự tranh công việc chăm sóc Yến Nhi của gia nhân.
Khung cảnh chàng bế trên tay Yến Nhi bé nhỏ, vỗ về Yến Nhi từng chút một. Sẵn sàng sai người mang dược liệu tốt nhất để bồi dưỡng cho Yến Nhi nhanh khỏi.
Ngày ngày trôi, cảnh tượng này xuất hiện như được định sẵn, lòng nàng dần ấm lại, không tự chủ hướng chàng biết ơn pha thêm cảm tình. Cơ mà nàng chấp thuận chàng không? Khi còn vài ngày nữa là cả hai sẽ kết tóc phu thê?
Tình cảm cùng nhau rung động, thì từ từ bối đắp cũng được... Quan trọng nàng cần người đối đãi Yến Nhi, trở thành một phụ thân tốt.
Dựa vào hành động, lời nói của chàng, nhiều lần giúp lấy nàng, dồn tâm tư vào Yến Nhi, chàng có đủ tư cách kia rồi.
"Tiểu nữ nguyện ý tin người..." Hồi lâu tiếng nàng nhỏ nhẹ vang lên, chàng tươi cười thuận thể kéo nàng ôm vào. Theo sau động tác, cơn gió chẳng rõ từ đâu nổi trôi làm hoa lá trên cây lay động, vì trận gió mà rời cành, hoa rơi lất phất lại tầng lớp lá phủ dài mặt đất, hoàn toàn che đi bóng dáng hai người dưới ánh nắng.
...
Mọi thứ chuẩn bị cho thành hôn đã xong, chỉ còn chờ đến ngày được định mà thôi. Dung Tiên tưởng chừng đoạn thời gian chờ đợi này sẽ yên ổn qua mau, nhưng nàng đoán nhầm, một ngày mở mắt nàng nghe được tin sự tồn tại của Yến nhi, cả Kinh Thành biết rồi.
Dung tiểu thư chưa gả đã hoai thai, hạ sinh con hoang, bản thân bị vây bẩn không có trong sạch, còn vô liêm sỉ che dấu cố tình lừa gạt Nhị vương gia và Hoàng Thượng, to gan xem thường Hoàng Thất chẳng coi ai ra gì, mất mặt Dung gia.
Nàng biết bản thân đang bị người ngoài kia mắng chửi.
Hai chữ lẳng lơ.
Bốn câu không biết sâu hổ.
Lời nói bại hoại gia phong.
Hủy đi danh tiếng Dung gia, ảnh hướng tới phụ thân.
Khiến chàng mang tiếng đội nón xanh.
Nàng thật sự không chỉ vô dụng còn là phiền phức, tai họa, đem đến những điều xấu cho người quan tâm mình.
Nàng ngồi trên giường, tự nghĩ mình nên đi xa khỏi nơi đây, không liên quan đến ai hết hoặc chết trước mặt những người ngoài kia, nói rằng chuyện nàng gây ra không can dự đến ai cả, tất cả nàng tạo để nàng nhận. Đến cuối do dự, liệu nàng rửa hết sạch tiếng xấu được hay không?
...
Nhị Vương Phủ.
"Vương gia." Ám vệ xuất hiệnh quỳ xuống trước chàng.
Chàng hơi nghiêng đầu, nhìn ám vệ mới xuất hiện: "Lưu Dạ, không phải ta đã giao phó ngươi bên cạnh Phù Dung? Ngươi về đây là có chuyện gì xảy ra rồi?"
Lưu Dạ ngẩng đầu nhìn chàng, ánh mắt trước chàng kia có tia do dự, lâu sau Lưu Dạ mới cung kính đáp lại: "Thưa, không có chuyện gì xấu với Thái Tử Phi, thuộc hạ trở về để bẩm báo cho vương gia về việc tin tức của vương phi. Thuộc hạ biết vương gia vẫn luôn tìm kiếm người lan truyền chuyện vương phi có con, thuộc hạ rõ đó là ai..." Lưu Dạ nói đến đây hạ giọng.
"Là Thái Tử Phi làm, ngày đó tại Dung gia chỉ có Thái Tử và Thái Tử Phi biết việc, vương gia rõ chuyện này cả Hoàng Thượng cùng vương gia, thêm Thượng Thư đại nhân, ba người tận lực che giấu nên không ai nghe được chuyện vương phi, mà hôm ấy từ lúc Thái Tử Phi thấy đứa trẻ kèm vương phi, Thái Tử Phi liên tiếp nhắm vào vương phi, mà thấy vương gia bảo vệ vương phi, Thái Tử Phi càng hận oán, thời khắc vương gia quay lưng cũng là lúc Thái Tử Phi hai mắt ác độc, thuộc hạ thấy được, thuộc hạ cũng tận mắt tai nghe Thái Tử Phi sai người tung tin đồn ra."
Lưu Hạ nói xong nhìn chàng ngờ vực, hắn ta hơi cúi đầu.
Chắc chắn vương gia từng nghĩ đến chuyện này do Thái Tử Phi mà vì phần tình cảm còn đó, vì con người Thái Tử Phi khi xưa thiện lương nên nhắm mắt cho qua.
Làm người bên cạnh vương gia bao năm, hắn ta không đành nhìn vương gia thế này, chỉ là hắn ta càng chẳng muốn vương gia hoài nghĩ đến người đã thay lòng đổi dạ, thay cả tâm tình tính cách.
Không nhắc mối duyên cũ còn đỡ, nhắc tới toàn thương thay nguyên do mối duyên đứt đoạn.
Mấy năm trước vương gia, Thái Tử Phi cùng nhau du ngoạn bị truy sát, bị dồn ép đến đường cùng, Thái Tử Phi, vương gia ngã xuống vực sâu may mắn có người cứu giúp. Đã tưởng chừng sẽ tai qua nạn khỏi, đáng tiếc vì che chắn cho Thái Tử Phi lúc nhảy vực đôi chân vương gia bị thương nặng có khả năng phế bỏ.
Vương gia không nỡ để Thái Tử Phi thấy mình tàn phế, sợ Thái Tử Phi sẽ đau lòng, vương gia quyết định tự mình bạt vô âm tín, bỏ lại Thái Tử Phi mất trí nhớ.
Sau ấy hai năm, trời như thương xót vương gia, cho người gặp gỡ thần y, thần y chữa lành vết thương ở chân, chữa trị thời gian một năm, xong vương gia trở về vui mừng lại ngỡ ngàng thấy lễ thành hôn của Thái Tử Phi và Thái Tử.
Vương gia âu sầu nhận bội bạc, nhưng lại vẫn khắc ghi tình cảm, sai hắn ta bảo hộ Thái Tử Phi, luôn phải làm việc cho Thái Tử Phi.
Để tâm Thái Tử Phi, mãi đến hiện tại hữu ý trong đau thương tìm thấy vương phi, nữ tử mà hắn ta thấy rằng cùng vương gia xứng đôi thật sự.
Dù cho vương phi có đứa trẻ, nhưng hắn ta hiểu, vương phi bị ép.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.