Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn
Chương 11: Cùng nhau
Niching
23/11/2024
Mỹ Nguyệt cùng Diệp Chính Thần đứng bất động nhìn nhau ngoài cửa ra vào. Mỹ Nguyệt có thể nhìn được cả hình ảnh của mình trong mắt của Diệp Chính Thần, ánh mắt của anh chuyên chú, không chút lay động, nó đã luôn như vậy kể từ lần đầu hai người gặp nhau.
Mẹ An ở trong nhà không thấy Mỹ Nguyệt và Diệp Chính Thần vào mới đi ra gọi.
“Nguyệt à, Thần nữa, mau vào nhà đi hai đứa. Đứng ngoài cửa làm gì thế?”
Bị tiếng gọi của mẹ An làm cho giật mình, Mỹ Nguyệt rời ánh mắt, lúng túng quay nghiêng người để Diệp Chính Thần đi vào nhà. Lòng cô lúc này rối như tơ vò, không biết nên xử sự thế nào.
Mọi người vào nhà, ngồi trong phòng khách nói chuyện một lúc lâu mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Bố Thịnh là đầu bếp chính trong nhà, không cần đến mọi người trong nhà động tay, chỉ cần bê món ăn đã hoàn thành ra ngoài bàn ăn là được. Món ăn bố Thịnh làm rất ngon, rất bắt mắt. Huyền Thanh và Mỹ Nguyệt mỗi lần được ăn món bố Thịnh nấu đều bám riết lấy bố Thịnh từ trong bếp để ngắm người đàn ông đảm đang của gia đình này. Huyền Thanh đứng cạnh bếp nhìn bố Thịnh nấu ăn cảm thán.
“Bố, con quyết định rồi, tiêu chuẩn đầu tiên có thể lấy được con gái bố phải là nấu ăn ngon như bố.”
Mỹ Nguyệt đứng cạnh cũng gật đầu.
“Đúng, con cũng thế ạ.”
Bố Thịnh đang nấu ăn cũng bị hai đứa con gái bảo bối của mình chọc cười.
“Hahaha, được, điều kiện này hợp lý đó. Đến lúc đấy, bố sẽ là người kiểm tra điều kiện này cho hai đứa.”
Cuộc nói chuyện của ba bố con trong bếp vang vọng ra đến bên ngoài phòng khách cũng nghe thấy. Mẹ An và Diệp Chính Thần, Tần Chính Minh nhàn nhã ngồi uống nước cũng bị cuộc trò chuyện kia làm cho bật cười. Mẹ An bất lực cười, đi vào đẩy hai cô con gái của mình ra để bố Thịnh tập trung nấu ăn. Tần Chính Minh hích nhẹ tay Diệp Chính Thần, đắc ý trêu đùa.
"Sao hả? Có tự tin với thử thách này không?"
Diệp Chính Thần không nói gì, nở nụ cười đắc thắng, khiến Tần Chính Minh lùi lại, không nên tiếp tục trêu chọc người đàn ông này. Hai người học cùng nhau đại học, Tần Chính Minh còn chưa thấy chuyện gì có thể làm khó cậu ta.
Một lúc sau, bố Thịnh đã hoàn thành món ăn cuối cùng. Cả nhà ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. Mẹ An bỗng nhớ ra.
“Phải rồi, Nguyệt về là muốn dùng piano để tập luyện đúng không? Piano vẫn ở trên tầng 3 nhé con.”
Mỹ Nguyệt đang chăm chú thưởng thức mỹ vị của bố Thịnh làm ra cũng không quên trả lời.
“Dạ, vâng ạ.”
Mẹ An vừa bật cười với dáng điệu tham ăn của Mỹ Nguyệt vừa gắp thức ăn cho cô, hỏi tiếp.
“Con định chơi bài gì vào hôm lễ hội đấy?”
Mỹ Nguyệt nuốt thức ăn trong miệng, dáng vẻ suy tư.
“Ưm… con cũng chưa biết nữa, để lát tập luyện rồi chọn cũng được ạ.”
Mẹ An nhớ lại.
“Nói mới nhớ, hồi trước Thần cũng từng học qua piano đúng không nhỉ? Giúp em nó luyện chút được không?”
Mỹ Nguyệt bàng hoàng, không hiểu sao mẹ An lại nảy ra ý định này nữa, vội che lấp nhanh chóng từ chối.
“Mẹ An, không cần làm phiền anh ấy đâu ạ.”
“Không phiền.”. Diệp Chính Thần nãy giờ chưa nói câu nào, vừa nghe thấy Mỹ Nguyệt nói vậy tự nhiên lại nhanh nhẹn trả lời đè lên lời của cô.
Mỹ Nguyệt nghẹn giọng, đứng hình mấy giây, quay sang mẹ An thì gặp phải ánh mắt mong đợi tha thiết của người mẹ, Mỹ Nguyệt không thể chối từ hơn nữa, đành phải thỏa hiệp.
Ăn cơm xong, mọi người nhanh chóng kéo lên tầng 3, thúc giục Mỹ Nguyệt và Diệp Chính Thần cùng đánh đàn, để mọi người thưởng thức tuyệt phẩm.
Không biết từ lúc nào, Diệp Chính Thần đã ngồi vào trước cây piano đen tuyền trong phòng. Hình ảnh Diệp Chính Thần cùng đàn piano đẹp đến mức khiến trái tim của Mỹ Nguyệt đập loạn xạ, khó khống chế theo lý trí.
Thấy Mỹ Nguyệt mãi không tiến tới, Diệp Chính Thần quay lại nhìn Mỹ Nguyệt đang đứng yên bất động tại chỗ.
“Qua đây đi.”
Mỹ Nguyệt giật mình, nhận thức ra mình đang nhìn chằm chằm Diệp Chính Thần liền vội thu hồi ánh mắt, tiến tới chỗ ngồi. Ghế ngồi piano đã được Diệp Chính Thần chỉnh lại theo mức độ phù hợp với dáng người của Mỹ Nguyệt, anh ấy vẫn tỉ mỉ như trước.
Mỹ Nguyệt hít vào thở ra một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, định giở tìm phổ nhạc thì Diệp Chính Thần đã bắt đầu trước…
Mẹ An ở trong nhà không thấy Mỹ Nguyệt và Diệp Chính Thần vào mới đi ra gọi.
“Nguyệt à, Thần nữa, mau vào nhà đi hai đứa. Đứng ngoài cửa làm gì thế?”
Bị tiếng gọi của mẹ An làm cho giật mình, Mỹ Nguyệt rời ánh mắt, lúng túng quay nghiêng người để Diệp Chính Thần đi vào nhà. Lòng cô lúc này rối như tơ vò, không biết nên xử sự thế nào.
Mọi người vào nhà, ngồi trong phòng khách nói chuyện một lúc lâu mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Bố Thịnh là đầu bếp chính trong nhà, không cần đến mọi người trong nhà động tay, chỉ cần bê món ăn đã hoàn thành ra ngoài bàn ăn là được. Món ăn bố Thịnh làm rất ngon, rất bắt mắt. Huyền Thanh và Mỹ Nguyệt mỗi lần được ăn món bố Thịnh nấu đều bám riết lấy bố Thịnh từ trong bếp để ngắm người đàn ông đảm đang của gia đình này. Huyền Thanh đứng cạnh bếp nhìn bố Thịnh nấu ăn cảm thán.
“Bố, con quyết định rồi, tiêu chuẩn đầu tiên có thể lấy được con gái bố phải là nấu ăn ngon như bố.”
Mỹ Nguyệt đứng cạnh cũng gật đầu.
“Đúng, con cũng thế ạ.”
Bố Thịnh đang nấu ăn cũng bị hai đứa con gái bảo bối của mình chọc cười.
“Hahaha, được, điều kiện này hợp lý đó. Đến lúc đấy, bố sẽ là người kiểm tra điều kiện này cho hai đứa.”
Cuộc nói chuyện của ba bố con trong bếp vang vọng ra đến bên ngoài phòng khách cũng nghe thấy. Mẹ An và Diệp Chính Thần, Tần Chính Minh nhàn nhã ngồi uống nước cũng bị cuộc trò chuyện kia làm cho bật cười. Mẹ An bất lực cười, đi vào đẩy hai cô con gái của mình ra để bố Thịnh tập trung nấu ăn. Tần Chính Minh hích nhẹ tay Diệp Chính Thần, đắc ý trêu đùa.
"Sao hả? Có tự tin với thử thách này không?"
Diệp Chính Thần không nói gì, nở nụ cười đắc thắng, khiến Tần Chính Minh lùi lại, không nên tiếp tục trêu chọc người đàn ông này. Hai người học cùng nhau đại học, Tần Chính Minh còn chưa thấy chuyện gì có thể làm khó cậu ta.
Một lúc sau, bố Thịnh đã hoàn thành món ăn cuối cùng. Cả nhà ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. Mẹ An bỗng nhớ ra.
“Phải rồi, Nguyệt về là muốn dùng piano để tập luyện đúng không? Piano vẫn ở trên tầng 3 nhé con.”
Mỹ Nguyệt đang chăm chú thưởng thức mỹ vị của bố Thịnh làm ra cũng không quên trả lời.
“Dạ, vâng ạ.”
Mẹ An vừa bật cười với dáng điệu tham ăn của Mỹ Nguyệt vừa gắp thức ăn cho cô, hỏi tiếp.
“Con định chơi bài gì vào hôm lễ hội đấy?”
Mỹ Nguyệt nuốt thức ăn trong miệng, dáng vẻ suy tư.
“Ưm… con cũng chưa biết nữa, để lát tập luyện rồi chọn cũng được ạ.”
Mẹ An nhớ lại.
“Nói mới nhớ, hồi trước Thần cũng từng học qua piano đúng không nhỉ? Giúp em nó luyện chút được không?”
Mỹ Nguyệt bàng hoàng, không hiểu sao mẹ An lại nảy ra ý định này nữa, vội che lấp nhanh chóng từ chối.
“Mẹ An, không cần làm phiền anh ấy đâu ạ.”
“Không phiền.”. Diệp Chính Thần nãy giờ chưa nói câu nào, vừa nghe thấy Mỹ Nguyệt nói vậy tự nhiên lại nhanh nhẹn trả lời đè lên lời của cô.
Mỹ Nguyệt nghẹn giọng, đứng hình mấy giây, quay sang mẹ An thì gặp phải ánh mắt mong đợi tha thiết của người mẹ, Mỹ Nguyệt không thể chối từ hơn nữa, đành phải thỏa hiệp.
Ăn cơm xong, mọi người nhanh chóng kéo lên tầng 3, thúc giục Mỹ Nguyệt và Diệp Chính Thần cùng đánh đàn, để mọi người thưởng thức tuyệt phẩm.
Không biết từ lúc nào, Diệp Chính Thần đã ngồi vào trước cây piano đen tuyền trong phòng. Hình ảnh Diệp Chính Thần cùng đàn piano đẹp đến mức khiến trái tim của Mỹ Nguyệt đập loạn xạ, khó khống chế theo lý trí.
Thấy Mỹ Nguyệt mãi không tiến tới, Diệp Chính Thần quay lại nhìn Mỹ Nguyệt đang đứng yên bất động tại chỗ.
“Qua đây đi.”
Mỹ Nguyệt giật mình, nhận thức ra mình đang nhìn chằm chằm Diệp Chính Thần liền vội thu hồi ánh mắt, tiến tới chỗ ngồi. Ghế ngồi piano đã được Diệp Chính Thần chỉnh lại theo mức độ phù hợp với dáng người của Mỹ Nguyệt, anh ấy vẫn tỉ mỉ như trước.
Mỹ Nguyệt hít vào thở ra một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, định giở tìm phổ nhạc thì Diệp Chính Thần đã bắt đầu trước…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.