Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn
Chương 12: Giai điệu của hai người
Niching
23/11/2024
Bản nhạc Diệp Chính Thần đang đánh là Bản giao hưởng số 9 nổi tiếng thế giới của nhà soạn nhạc cổ điển người Đức Beethoven. Giai điệu được cất lên du dương, trầm bổng, mang theo hơi thở của nhà soạn nhạc vĩ đại. Diệp Chính Thần ung dung đánh lên từng nhịp của bản nhạc, dẫn dắt Mỹ Nguyệt không kìm được mà muốn đánh theo, đặt tay lên phím đàn, bắt đầu cùng Diệp Chính Thần đánh lên bản nhạc này. Lần đầu tiên hai người cùng đánh đàn với nhau mà tưởng như đã tập luyện từ rất lâu. Nếu không nói ra, không ai biết đây là lần đầu tiên hai người này cùng nhau đánh đàn, bởi không chỉ cách đánh đàn, mà đến hình ảnh hai người ngồi cạnh nhau cũng hợp lý đến bất ngờ. Khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ cách nhau vài cen-ti-mét, những ngón tay điêu luyện nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, chính xác đặt lên các phím đàn. Âm thanh của giai điệu khiến người nghe không khỏi trầm mình vào với bản nhạc.
Mẹ An thu hình ảnh ấy vào mắt, dùng đôi mắt nhìn thấu hồng trần của mình, tấm tắc khen ngợi.
“Quả nhiên không sai mà, hai đứa này hợp nhau thật đấy.”
Huyền Thanh đang đứng quay lại khoảnh khắc tuyệt vời này cũng đồng ý.
“Mẹ cũng thấy thế đúng không? Con biết mà, chẳng qua là có đứa còn chưa ngộ ra thôi.”
Bố Thịnh cũng đứng xem cạnh mẹ An, hừm nhẹ một tiếng.
“Còn lâu lắm mới xứng với con gái tôi.”
Mẹ An, Huyền Thanh và Tần Chính Minh cười bất lực trước sự bảo hộ của bố Thịnh, rồi lại tiếp tục nghe giai điệu của Diệp Chính Thần và Mỹ Nguyệt.
Mỹ Nguyệt đang nhập tâm theo giai điệu thì chợt cảm nhận được ánh mắt Diệp Chính Minh đang nhìn mình chăm chú. Mỹ Nguyệt bối rối lỡ mất một nhịp, rồi nhanh chóng lấy lại phong độ bình tĩnh tiếp tục đàn. Bỗng, tay của Mỹ Nguyệt đau nhói, cô dừng lại, khiến mọi người đứng ngoài xem khó hiểu. Diệp Chính Thần thấy vậy cũng dừng lại không đánh nữa.
Mỹ Nguyệt bối rối, quay lại nhìn mọi người đang đứng xem, tỏ ra không có chuyện gì.
“Haha, con xin lỗi, phần nhạc sau con quên mất rồi.”
Mọi người thấy không có chuyện gì liền nói Mỹ Nguyệt và Diệp Chính Thần nghỉ ngơi, xuống phòng khách ngồi nói chuyện. Tần Chính Minh bỗng nhớ ra có chuyện muốn nghe ý kiến của bố Thịnh nên đã cùng bố Thịnh mẹ An xuống phòng khách trước. Huyền Thanh thì còn mải mê với chiếc video cô vừa quay được của hai người nào đó, không chú ý đến xung quanh.
Mỹ Nguyệt đứng dậy khỏi ghế ngồi đàn, định rời đi thì bỗng nghe được lời nói của Diệp Chính Thần.
“Em bây giờ ghét anh đến vậy sao?”
Giọng của Diệp Chính Thần hơi bé nhưng đủ để Mỹ Nguyệt đứng cạnh nghe thấy. Mỹ Nguyệt giật mình, quay lại. Diệp Chính Thần đã đứng dậy, đi ra ngoài. Dù chỉ thoáng qua trong một giây, Mỹ Nguyệt cũng nhận ra ánh mắt của Diệp Chính Thần chứa toàn sự ủy khuất, lại có chút thất vọng khiến Mỹ Nguyệt cảm thấy tội lỗi, mặc dù lời anh nói hoàn toàn không đúng.
Diệp Chính Thần bước xuống nhà, nói với bố Thịnh mẹ An còn có việc rồi liền rời đi. Mỹ Nguyệt đứng đó bất động, còn chưa kịp giải thích với anh ấy câu nào. Mà ngay từ đầu không phải đây là điều cô muốn sao, để anh nghĩ cô ghét anh như vậy cũng tốt, để anh có thể tránh xa cô. Nhưng sâu trong lòng Mỹ Nguyệt vẫn muốn giải thích không phải cô ghét anh, phản ứng khi nãy tự nhiên đến nỗi cô nghi ngờ bản thân những cố gắng trước đây hình như đã lãng phí. Một bên muốn anh không hiểu lầm, một bên lại muốn anh hiểu lầm.
Suy nghĩ của một người lại có thể phức tạp và khó hiểu như vậy…
Mỹ Nguyệt đờ đẫn một chỗ, Huyền Thanh đã chạy lại bên cạnh, khoác vai Mỹ Nguyệt rồi giơ điện thoại lên khoe.
“Bé Nguyệt à, xem nè, thế nào? Tao quay đẹp đúng chứ?”
Huyền Thanh giơ video mà cô quay được cho Mỹ Nguyệt xem, huênh hoang đắc chí. Mỹ Nguyệt nhìn thấy liền ngại ngùng, định vội chụp lấy thì bị Huyền Thanh né xa, cô thẹn quá hóa giận.
“Xóa mau.”
Huyền Thanh thấy không ổn liền chạy lẹ, không để Mỹ Nguyệt cầm được điện thoại, cô nhanh chóng gửi qua cho mẹ An, đề phòng kẻ định âm mưu xóa chứng cứ.
Cuối cùng, Huyền Thanh tuy thành công bảo vệ được đoạn video nhưng vẫn bị Mỹ Nguyệt tóm được, bắt đầu bị kể tội.
“Giỏi lắm ha, Lâm Huyền Thanh, là mày nói với anh ấy đến đây đúng không?”
Vừa nói, Mỹ Nguyệt vừa cù lét Huyền Thanh khiến Huyền Thanh cười dở khóc dở. Hành hạ cho thoả mãn, Mỹ Nguyệt mới buông tha cho Huyền Thanh, ngồi lại hẳn hoi trên ghế sofa rộng rãi ở phòng khách. Huyền Thanh chợt nhớ ra Mỹ Nguyệt lúc nãy đứng đơ trên kia, hỏi ngược lại.
“Nãy Diệp Chính Thần nói gì với mày hả?”
“Anh ấy…”. Mỹ Nguyệt ngập ngừng.
Mẹ An thu hình ảnh ấy vào mắt, dùng đôi mắt nhìn thấu hồng trần của mình, tấm tắc khen ngợi.
“Quả nhiên không sai mà, hai đứa này hợp nhau thật đấy.”
Huyền Thanh đang đứng quay lại khoảnh khắc tuyệt vời này cũng đồng ý.
“Mẹ cũng thấy thế đúng không? Con biết mà, chẳng qua là có đứa còn chưa ngộ ra thôi.”
Bố Thịnh cũng đứng xem cạnh mẹ An, hừm nhẹ một tiếng.
“Còn lâu lắm mới xứng với con gái tôi.”
Mẹ An, Huyền Thanh và Tần Chính Minh cười bất lực trước sự bảo hộ của bố Thịnh, rồi lại tiếp tục nghe giai điệu của Diệp Chính Thần và Mỹ Nguyệt.
Mỹ Nguyệt đang nhập tâm theo giai điệu thì chợt cảm nhận được ánh mắt Diệp Chính Minh đang nhìn mình chăm chú. Mỹ Nguyệt bối rối lỡ mất một nhịp, rồi nhanh chóng lấy lại phong độ bình tĩnh tiếp tục đàn. Bỗng, tay của Mỹ Nguyệt đau nhói, cô dừng lại, khiến mọi người đứng ngoài xem khó hiểu. Diệp Chính Thần thấy vậy cũng dừng lại không đánh nữa.
Mỹ Nguyệt bối rối, quay lại nhìn mọi người đang đứng xem, tỏ ra không có chuyện gì.
“Haha, con xin lỗi, phần nhạc sau con quên mất rồi.”
Mọi người thấy không có chuyện gì liền nói Mỹ Nguyệt và Diệp Chính Thần nghỉ ngơi, xuống phòng khách ngồi nói chuyện. Tần Chính Minh bỗng nhớ ra có chuyện muốn nghe ý kiến của bố Thịnh nên đã cùng bố Thịnh mẹ An xuống phòng khách trước. Huyền Thanh thì còn mải mê với chiếc video cô vừa quay được của hai người nào đó, không chú ý đến xung quanh.
Mỹ Nguyệt đứng dậy khỏi ghế ngồi đàn, định rời đi thì bỗng nghe được lời nói của Diệp Chính Thần.
“Em bây giờ ghét anh đến vậy sao?”
Giọng của Diệp Chính Thần hơi bé nhưng đủ để Mỹ Nguyệt đứng cạnh nghe thấy. Mỹ Nguyệt giật mình, quay lại. Diệp Chính Thần đã đứng dậy, đi ra ngoài. Dù chỉ thoáng qua trong một giây, Mỹ Nguyệt cũng nhận ra ánh mắt của Diệp Chính Thần chứa toàn sự ủy khuất, lại có chút thất vọng khiến Mỹ Nguyệt cảm thấy tội lỗi, mặc dù lời anh nói hoàn toàn không đúng.
Diệp Chính Thần bước xuống nhà, nói với bố Thịnh mẹ An còn có việc rồi liền rời đi. Mỹ Nguyệt đứng đó bất động, còn chưa kịp giải thích với anh ấy câu nào. Mà ngay từ đầu không phải đây là điều cô muốn sao, để anh nghĩ cô ghét anh như vậy cũng tốt, để anh có thể tránh xa cô. Nhưng sâu trong lòng Mỹ Nguyệt vẫn muốn giải thích không phải cô ghét anh, phản ứng khi nãy tự nhiên đến nỗi cô nghi ngờ bản thân những cố gắng trước đây hình như đã lãng phí. Một bên muốn anh không hiểu lầm, một bên lại muốn anh hiểu lầm.
Suy nghĩ của một người lại có thể phức tạp và khó hiểu như vậy…
Mỹ Nguyệt đờ đẫn một chỗ, Huyền Thanh đã chạy lại bên cạnh, khoác vai Mỹ Nguyệt rồi giơ điện thoại lên khoe.
“Bé Nguyệt à, xem nè, thế nào? Tao quay đẹp đúng chứ?”
Huyền Thanh giơ video mà cô quay được cho Mỹ Nguyệt xem, huênh hoang đắc chí. Mỹ Nguyệt nhìn thấy liền ngại ngùng, định vội chụp lấy thì bị Huyền Thanh né xa, cô thẹn quá hóa giận.
“Xóa mau.”
Huyền Thanh thấy không ổn liền chạy lẹ, không để Mỹ Nguyệt cầm được điện thoại, cô nhanh chóng gửi qua cho mẹ An, đề phòng kẻ định âm mưu xóa chứng cứ.
Cuối cùng, Huyền Thanh tuy thành công bảo vệ được đoạn video nhưng vẫn bị Mỹ Nguyệt tóm được, bắt đầu bị kể tội.
“Giỏi lắm ha, Lâm Huyền Thanh, là mày nói với anh ấy đến đây đúng không?”
Vừa nói, Mỹ Nguyệt vừa cù lét Huyền Thanh khiến Huyền Thanh cười dở khóc dở. Hành hạ cho thoả mãn, Mỹ Nguyệt mới buông tha cho Huyền Thanh, ngồi lại hẳn hoi trên ghế sofa rộng rãi ở phòng khách. Huyền Thanh chợt nhớ ra Mỹ Nguyệt lúc nãy đứng đơ trên kia, hỏi ngược lại.
“Nãy Diệp Chính Thần nói gì với mày hả?”
“Anh ấy…”. Mỹ Nguyệt ngập ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.