Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn
Chương 4: Họp lớp (3)
Niching
23/11/2024
Mỹ Nguyệt cầm cốc rượu vang, đứng lên, đi đến chỗ Liên Kỳ, ánh mắt nhìn thẳng vào Liên Kỳ, không chút gợn sóng, giống như đang nhìn một người thiểu năng đang cố gắng biến mình thành người hiểu chuyện. Liên Kỳ chạm phải ánh mắt ấy, hơi run run người, miệng vẫn cố ý mỉa mai.
“Sao hả? Tôi nói sai à? Hay là lại định gọi cái người tên…”
Còn chưa nói hết câu, ly rượu trong tay của Mỹ Nguyệt đã dội thẳng từ trên đầu xuống mặt, xuống quần áo của Liên Kỳ. Mỹ Nguyệt cất giọng lạnh lùng nói.
“Tôi không bao giờ nói mỉa mai người khác như cô vì nó chứng tỏ cô là người luôn đố kỵ với người khác, không chứng tỏ được chút giá trị nào của bản thân. Tôi sẽ trực tiếp khiến cô không có khả năng mở miệng ra để ghen tị với tôi.”
Mỹ Nguyệt nhoẻn miệng cười khinh bỉ, nhìn khuôn mặt đầy rượu của Liên Kỳ.
“Giống như cô bây giờ vậy.”
Nói xong Mỹ Nguyệt quay người định rời đi thì nhớ ra, nghiêng mặt sắc lạnh nói.
“Còn nữa, tên của anh ấy, cô tốt nhất đừng có mở miệng thốt lên. Nếu dám, tôi sẽ để cô biết 2 chữ hối hận là như thế nào.”
Mỹ Nguyệt vừa nói vừa dùng ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng của mình khiến Liên Kỳ đơ người, vẫn chưa thể hoàn lại tinh thần. Mỹ Nguyệt bước về chỗ ngồi, thấy Huyền Thanh đã đứng lên cầm túi xách cho mình đợi sẵn để đi về. Huyền Thanh cười châm biếm lại.
“Mọi người tiếp tục ăn đi, bữa này mình đã thanh toán rồi, cứ gọi thêm thoải mái, đơn mình sẽ thanh toán tiếp. À, đương nhiên là… trừ cậu, Liên Kỳ. Vì cậu là người tâm hồn trong sáng nên chắc sẽ không ăn đồ người khác trả tiền đâu nhỉ.”
Câu nói khích của Huyền Thanh càng khiến Liên Kỳ vừa tức vừa xấu hổ.
Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh chào mọi người rồi cùng rời khỏi phòng ăn. Đi được một đoạn, Huyền Thanh hưng phấn.
“Bé à, làm tốt lắm, chị đây sớm đã ngứa mắt đoá hoa trắng kia rồi. Hôm nay đúng là hả lòng hả dạ mà.”
Mỹ Nguyệt quay sang mặt mày vẫn nghiêm trọng nói.
“Cô ta mấy lần trước cũng nói tao vậy á?”
Huyền Thanh chống cằm, nhớ lại.
“Có thì cũng có, bị tao chặn họng mấy lần rồi mà cũng không chừa. Cô ta, chẳng qua là đố kỵ mày thôi, từ lúc học cấp 3 đã thế rồi mà, mày cũng không phải không biết.”
Mỹ Nguyệt nghe xong thì yên tâm phần nào, thở ra một hơi rồi nói.
“Nói tao thì đương nhiên không sao, tao lười quan tâm cô ta. Nhưng nói anh ấy thì không được.”
Ánh mắt Mỹ Nguyệt lúc này trầm ấm, dịu dàng lạ thường, lại thêm chút chua xót không biết từ đâu ra. Không ai biết lúc này cô đang nghĩ gì, chỉ thấy khuôn mặt đầy những suy tư, trầm ngâm như nhớ về một quá khứ bị vùi lấp theo thời gian nào đó.
Huyền Thanh thở dài, hỏi thăm.
“Không quên được anh ấy thì để tao liên lạc cho mày nhé.”
Mỹ Nguyệt lắc đầu, miệng gượng cười.
“Không cần, quá khứ là quá khứ, qua rồi thì cho qua đi thôi. Tao không muốn bản thân mình trở thành lý do anh ấy không vượt qua được.”
Huyền Thanh biết Mỹ Nguyệt nói vậy thôi, chứ trong lòng lại luôn đau đớn khi nghĩ về người đó. Người đem lại ánh sáng duy nhất cho Mỹ Nguyệt trong những đêm ngày tăm tối lúc trước, cũng là người mà cô bắt buộc phải buông tay vì không muốn ảnh hưởng đến anh. Một cô gái như thế, lại luôn đem trong mình vận đen, khiến cô luôn tự ti về bản thân, không muốn cho người khác thấy vết thương lòng của mình.
Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh đi ra đến sảnh lớn khách sạn thì đằng sau lưng vang lên giọng chua chát quen thuộc.
“Còn chưa về sao? Muốn chờ người ta tới đón sao?”
Liên Kỳ, con người đáng ghét lại xuất hiện. Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh nhìn nhau, cùng một biểu cảm chán ngán. Mà bây giờ khác với khi nãy, Liên Kỳ lại đang khoác tay một người đàn ông trung niên nào đó, làm vẻ mặt kiêu căng như mình là độc nhất trên thế giới này vậy. Liên Kỳ tiếp tục châm biếm Mỹ Nguyệt.
“À, tôi quên mất, người không cha, không mẹ như cô thì lấy đâu ra người đưa đón. Tính tình cũng không được dạy dỗ đàng hoàng. Đúng là vô giáo dục.”
Mỹ Nguyệt cũng không chịu thua, quay người lại, khoanh tay trước ngực trào phúng lại.
“À thì tôi không cha, không mẹ, không giáo dục. Còn cô? Giáo dục đàng hoàng của cô là đi khoác tay ông chú này để lên mặt với đời?”
Câu nói khiến Huyền Thanh đứng bên cạnh không nhịn được bật cười, cố gắng nhịn không cười lớn đến nỗi rung cả người.
“Sao hả? Tôi nói sai à? Hay là lại định gọi cái người tên…”
Còn chưa nói hết câu, ly rượu trong tay của Mỹ Nguyệt đã dội thẳng từ trên đầu xuống mặt, xuống quần áo của Liên Kỳ. Mỹ Nguyệt cất giọng lạnh lùng nói.
“Tôi không bao giờ nói mỉa mai người khác như cô vì nó chứng tỏ cô là người luôn đố kỵ với người khác, không chứng tỏ được chút giá trị nào của bản thân. Tôi sẽ trực tiếp khiến cô không có khả năng mở miệng ra để ghen tị với tôi.”
Mỹ Nguyệt nhoẻn miệng cười khinh bỉ, nhìn khuôn mặt đầy rượu của Liên Kỳ.
“Giống như cô bây giờ vậy.”
Nói xong Mỹ Nguyệt quay người định rời đi thì nhớ ra, nghiêng mặt sắc lạnh nói.
“Còn nữa, tên của anh ấy, cô tốt nhất đừng có mở miệng thốt lên. Nếu dám, tôi sẽ để cô biết 2 chữ hối hận là như thế nào.”
Mỹ Nguyệt vừa nói vừa dùng ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng của mình khiến Liên Kỳ đơ người, vẫn chưa thể hoàn lại tinh thần. Mỹ Nguyệt bước về chỗ ngồi, thấy Huyền Thanh đã đứng lên cầm túi xách cho mình đợi sẵn để đi về. Huyền Thanh cười châm biếm lại.
“Mọi người tiếp tục ăn đi, bữa này mình đã thanh toán rồi, cứ gọi thêm thoải mái, đơn mình sẽ thanh toán tiếp. À, đương nhiên là… trừ cậu, Liên Kỳ. Vì cậu là người tâm hồn trong sáng nên chắc sẽ không ăn đồ người khác trả tiền đâu nhỉ.”
Câu nói khích của Huyền Thanh càng khiến Liên Kỳ vừa tức vừa xấu hổ.
Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh chào mọi người rồi cùng rời khỏi phòng ăn. Đi được một đoạn, Huyền Thanh hưng phấn.
“Bé à, làm tốt lắm, chị đây sớm đã ngứa mắt đoá hoa trắng kia rồi. Hôm nay đúng là hả lòng hả dạ mà.”
Mỹ Nguyệt quay sang mặt mày vẫn nghiêm trọng nói.
“Cô ta mấy lần trước cũng nói tao vậy á?”
Huyền Thanh chống cằm, nhớ lại.
“Có thì cũng có, bị tao chặn họng mấy lần rồi mà cũng không chừa. Cô ta, chẳng qua là đố kỵ mày thôi, từ lúc học cấp 3 đã thế rồi mà, mày cũng không phải không biết.”
Mỹ Nguyệt nghe xong thì yên tâm phần nào, thở ra một hơi rồi nói.
“Nói tao thì đương nhiên không sao, tao lười quan tâm cô ta. Nhưng nói anh ấy thì không được.”
Ánh mắt Mỹ Nguyệt lúc này trầm ấm, dịu dàng lạ thường, lại thêm chút chua xót không biết từ đâu ra. Không ai biết lúc này cô đang nghĩ gì, chỉ thấy khuôn mặt đầy những suy tư, trầm ngâm như nhớ về một quá khứ bị vùi lấp theo thời gian nào đó.
Huyền Thanh thở dài, hỏi thăm.
“Không quên được anh ấy thì để tao liên lạc cho mày nhé.”
Mỹ Nguyệt lắc đầu, miệng gượng cười.
“Không cần, quá khứ là quá khứ, qua rồi thì cho qua đi thôi. Tao không muốn bản thân mình trở thành lý do anh ấy không vượt qua được.”
Huyền Thanh biết Mỹ Nguyệt nói vậy thôi, chứ trong lòng lại luôn đau đớn khi nghĩ về người đó. Người đem lại ánh sáng duy nhất cho Mỹ Nguyệt trong những đêm ngày tăm tối lúc trước, cũng là người mà cô bắt buộc phải buông tay vì không muốn ảnh hưởng đến anh. Một cô gái như thế, lại luôn đem trong mình vận đen, khiến cô luôn tự ti về bản thân, không muốn cho người khác thấy vết thương lòng của mình.
Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh đi ra đến sảnh lớn khách sạn thì đằng sau lưng vang lên giọng chua chát quen thuộc.
“Còn chưa về sao? Muốn chờ người ta tới đón sao?”
Liên Kỳ, con người đáng ghét lại xuất hiện. Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh nhìn nhau, cùng một biểu cảm chán ngán. Mà bây giờ khác với khi nãy, Liên Kỳ lại đang khoác tay một người đàn ông trung niên nào đó, làm vẻ mặt kiêu căng như mình là độc nhất trên thế giới này vậy. Liên Kỳ tiếp tục châm biếm Mỹ Nguyệt.
“À, tôi quên mất, người không cha, không mẹ như cô thì lấy đâu ra người đưa đón. Tính tình cũng không được dạy dỗ đàng hoàng. Đúng là vô giáo dục.”
Mỹ Nguyệt cũng không chịu thua, quay người lại, khoanh tay trước ngực trào phúng lại.
“À thì tôi không cha, không mẹ, không giáo dục. Còn cô? Giáo dục đàng hoàng của cô là đi khoác tay ông chú này để lên mặt với đời?”
Câu nói khiến Huyền Thanh đứng bên cạnh không nhịn được bật cười, cố gắng nhịn không cười lớn đến nỗi rung cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.