Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn

Chương 5: Quen hay không quen!?

Niching

23/11/2024

    Liên Kỳ cùng ông chú kia bị châm chọc thì thẹn quá hóa giận. Liên Kỳ tiến lên trước, giơ tay định tát Mỹ Nguyệt thì bị Huyền Thanh đứng cạnh nhanh chóng chặn lại.

    “Làm gì thế hả? Cô chắc chắn muốn đánh nhau ở đây?”

    Huyền Thanh vừa nói vừa hất tay Liên Kỳ ngược ra, ánh mắt trở nên lạnh nhạt hơn. Liên Kỳ thấy mình không làm được gì thì vội tìm cứu binh.

    “Anh, anh xem bọn họ. Bọn họ bắt nạt em, lúc nãy còn hắt rượu lên người em nữa.”

    Ông chú nghe được giọng nói nũng nịu của Liên Kỳ thì cười một cách khiến người ta rùng mình, vuốt ve bàn tay cô ta rồi gắng giọng nói.

    “Hai người tốt nhất biết điều chút. Tôi là giám đốc khách sạn này, cũng rất có tiếng nói trong thành phố này. Tôi có thể khiến hai người từ nay về sau không tìm được việc nữa đấy. Để cho bé yêu nhà tôi đánh mấy cái tôi sẽ cho qua chuyện hôm nay.”

    Huyền Thanh và Mỹ Nguyệt ánh mắt nhìn kẻ ngốc, khinh bỉ, im lặng không trả lời. Mỹ Nguyệt quả thực rất cần công việc nhưng hôm nay Mỹ Nguyệt không bao giờ để yên chịu trận trước hai kẻ thiếu đạo đức này.

    Huyền Thanh đứng cạnh không nói gì, chỉ cầm điện thoại nhấn gọi ai đó.

    “Anh, em đang dưới sảnh khách sạn anh, anh xuống đây chút đi.”

    Mỹ Nguyệt nhìn Huyền Than không hiểu lúc này rồi cô còn gọi ai. Liên Kỳ và ông chú kia cũng thắc mắc, nhưng lại cười khiêu khích.

    “Ha ha, cô còn thể gọi ai trong khách sạn này để chống đối tôi chứ. Kể cả có là chủ tịch cũng không làm gì được tôi.”



    Huyền Thanh cười nguy hiểm, nhìn về hướng thang máy đang có người bước ra.

    “Thế sao? Để xem nhé.”

    Thang máy mở ra, bước ra là 2 người đàn ông cao phải trên mét 8, một người mặc vest xanh thẫm đi trước, một người mặc vest đen đi sau, rảo bước chân về phía Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh. Người đi trước khuôn mặt tuấn tú, đi qua được nhân viên cúi chào một cách lịch sự, chắc là người có tiếng nói trong khách sạn. Đi phía sau còn một người nữa, khuôn mặt còn có phần đẹp trai hơn, người này khiến Mỹ Nguyệt triệt để đứng hình, không dám tin vào mắt mình.

    Thân hình quen thuộc ấy dù nhìn từ xa Mỹ Nguyệt cũng có thể nhận ra, người mà cô luôn nhớ nhung. Khóe mắt Mỹ Nguyệt bỗng nhòe đi, một lớp nước bọc lấy tròng mắt, trực trào ra. Khó khăn mắt Mỹ Nguyệt mới nhịn lại được, cố gắng tĩnh tâm, nhìn lại xem có phải do cô nhìn lầm không.

    Không phải Mỹ Nguyệt nhìn lầm, thật sự là anh ấy, Diệp Chính Thần. Bốn năm rồi, cô lại lần nữa gặp lại anh. Không biết có phải do ông trời sắp đặt không, cuộc gặp lại này nhanh hơn Mỹ Nguyệt tưởng tượng, và cũng bất ngờ hơn rất nhiều.

    Hai người đàn ông đẹp trai khiến mọi người trong sảnh khách sạn đều phải chú ý đến khi họ xuất hiện, tiến lại gần chỗ Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh.

    “Ông vừa nói gì?”. Người đàn ông mặc vest xanh bước đến, cất giọng hỏi với ngữ khí căng thẳng cực độ.

    Ông chú kia bất ngờ, quay người, lắp bắp nói.

    “Chủ…chủ tịch?”

    Mỹ Nguyệt bất ngờ, nhìn Huyền Thanh thì chỉ thấy Huyền Thanh mỉm cười đắc thắng, gật gật đầu.

    Đúng vậy, người đàn ông đó là chủ tịch khách sạn này, Tần Chính Minh. Huyền Thanh tiến lại cạnh Tần Chính Minh, khoác lấy cánh tay anh, cố ý đổ thêm dầu vào lửa.

    “Anh, ông ta nãy nói không cho em tìm việc trong thành phố này, còn định đánh bạn em nữa.”



    Tần Chính Minh đen mặt, liếc mắt nhìn hai con người đáng ghét kia.

    “Ông là cái thá gì? Từ bây giờ, ông bị đuổi rồi, có thể biến được rồi.”

    Đây là tình tiết ngôn tình gì vậy trời, có chuyện sa thải nhanh vậy luôn á? Mỹ Nguyệt đứng một bên bị ngốc luôn.

    Hai người kia sợ sệt, chạy vội. Huyền Thanh thì đắc chí.

    “Hứ, chỉ là mách lẻo thôi mà, ai chả biết. À, đúng rồi, giới thiệu ngắn gọn chút, anh họ tao, Tần Chính Minh.”, chỉ tay về Tần Chính Minh. “Và bạn em, Ly Mỹ Nguyệt.”, chỉ tay về Mỹ Nguyệt.

    Đúng là ngắn gọn thật. Mỹ Nguyệt gật đầu chào anh họ của Huyền Thanh, rồi quay người định bỏ chạy ngay thì bị người nào đó túm lấy tay, kéo giật lại.

    “Nhìn thấy anh không chào hỏi đã định đi rồi? Lại định chạy?”

    Diệp Chính Thần nắm lấy cổ tay Mỹ Nguyệt, không cho con sóc nhỏ này chạy mất, nhìn chằm chằm đòi lời giải thích.

    Tần Chính Minh thấy vậy thì thắc mắc.

    “Ủa, hai người quen nhau hả?”

    “Quen.”/ “Không quen.”. Diệp Chính Thần và Mỹ Nguyệt đồng thanh trả lời nhưng lại khác câu trả lời khiến không khí có chút gượng gạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook