Vì Đâu Nặng Tình Như Thế

Chương 34: Anh biến mất cho tôi

Vu Triết

13/12/2016

Tôi nghĩ mình bị ma ám rồi

Hai ngày nay tôi ngủ rất sớm, giấc ngủ cũng ngắn, được đến hai ba giờ là mở mắt chằm chằm nhìn đồng hồ, Uy ca với Trần Chí Xa nói mớ lúc bao nhiêu giờ tôi cũng nhớ rõ. Tôi lấy điện thoại di động đặt dưới gối, nhàm chán mở ra xem, có rất nhiều tin nhắn của Lăng Tiêu, theo như nhật ký từ trên xuống thì mỗi ngày một hai tin, nội dung cơ bản chỉ là hỏi tôi đang làm gì, rồi tin trả lời bảo hắn đang làm gì, thế mà tôi cũng giữ lại không xóa đi.

Cho đến lúc này vẫn thấy nhận được tin nhắn của hắn thật nhàm chán làm sao, giờ hai ba ngày không tin tức gì từ hắn, tự nhiên tôi lại thấy khá là không quen.

Từ Tiếu Thiên không ngủ, tôi cũng đếm được nó lật qua lật lại trên giường 17 lần.

“Mày thức à?”. Tôi nhẹ giọng hỏi.

“Không có”

“Tao thức rồi”

“Ngủ nhanh đi”

“Ông đây không ngủ được”

“Ài”. Từ Tiếu Thiên thở dài, thò tay xuống giường tôi, cầm cái mp3. “Cho nè”

“Để làm quỷ gì”. Tôi cầm lấy nhét vào tai, Từ Tiếu Thiên giơ ngón giữa trước mặt tôi, tôi đạp một phát lên giường nó.

“Hai cái chân gà!”. Uy ca nói.

Tôi với Từ Tiếu Thiên nghệt mặt ra một lúc, rồi lại nằm cười.

“Đệt, còn ngủ nghỉ gì nữa”. Từ Tiếu Thiên vừa cười vừa làm bộ bi thương.

“Hâm mộ thật!”. Tôi mở nhạc lên. Đây là loại nhạc chuyên dụng dùng để gây mê của Từ Tiếu Thiên, tiếng chim hót côn trùng kêu, nước chảy, gió thổi gì đó, nghe một hồi tự dưng có cảm giác mình sắp tu thành tiên rồi, sau đó lăn ra ngủ thật.

.

.

.

Hôm nay thứ Tư

Lờ đờ thức dậy nhưng không mở mắt được vài phút, cảm giác có người vỗ mặt làm mình tỉnh. Từ Tiếu Thiên cách mặt tôi chừng 20 cm, trên tay cầm điện thoại của tôi. Thấy tôi mở mắt ra, nó cười, bảo. “Ngủ say như chết vậy, mẹ mày gọi điện thoại, ba cuộc rồi”

“Mấy giờ rồi?”. Tôi cầm lấy điện thoại di động.

“Một giờ”

“Buổi trưa?”. Tôi cảm thấy mình làm sao có thể ngủ thẳng giấc đến mức này. Từ Tiếu Thiên nắm cằm tôi xoay về phía cửa sổ. Mặt trời trên cao chói lọi.

“A lô, mẹ”

“Mẹ với bố mày sắp lên máy bay liền đây, buổi tối mày nhớ về nhà, không có ai lo cho em mày…”

“Vâng, vâng, con biết”

Tôi ngồi ngơ ngác trên giường, Uy ca với Chí Xa đều không ở trong phòng, Từ Tiếu Thiên không biết trời xui đất khiến thế nào mà nó lại đang lau kính, tôi nhìn hồi lâu cũng thấy khó tin, đành phải hỏi thăm thử. “ngài đây đang lau kính đó sao?”

“Không”. Từ Tiếu Thiên giơ khăn về phía tôi, nói nghiêm túc. “Tao đang tập thể dục buổi sáng”

“Mày rãnh quá ha, không có việc gì làm thì mua cơm cho tao đi”. Tôi sờ bụng một cái, thấy hơi đói.

“Kìa”. Nó chỉ lên bàn.

“Cơm đó sao?”. Tôi nhìn qua, thấy quá cảm động nên nhào đến. “Tiểu Từ, mày quá vĩ đại”

“Đây là Uy ca vĩ đại nhà mày mua cho đó”

“Hả? Đã xảy ra chuyện lớn gì?”. Tôi có dự cảm không lành.

“Máy vi tính của mày không mở được nữa”

“Tao—đệt—“

Tôi rất bi phẫn, giằng co trước máy hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đành phải đem nó đến cửa hàng sửa chữa. Từ Tiếu Thiên gọi điện thoại hỏi có đi học hay không, tôi bảo còn có tinh thần lên lớp hay sao.

“Vậy mày đi dạo phố một mình à?”

“Đằng nào thì chiều cũng phải về nhà, mẹ tao đã ra lệnh không được để Kiều Đóa Đóa ở nhà một mình”



“Vậy tao ra tiệm net đây”

“Móa, mày đi học đi, sắp thi rồi, sao mày không lo ghi chép hỏi han xem đề cho trúng chỗ nào….”

“Để Đào Nhiên lo, chuyện này con gái rành hơn…”

“Hai đứa mày vẫn không chia tay à!”. Tôi cũng ngạc nhiên, không biết rốt cục Đào Nhiên suy nghĩ cái gì.

“Không, chắc là tao phải chết trong tay nhỏ quá”. Từ Tiếu Thiên vẫn còn cười được.

“Thật ra thì nhỏ rất tốt”

“Ừ, vô cùng tốt”

Còn 1 tiếng nữa Kiều Đóa Đóa mới tan học, tôi đến chỗ gần khuôn viên trường nhỏ, lang thang đi dạo không mục đích. Ánh nắng buổi chiều chiếu vào quán xá mang một vẻ biếng nhác, tôi vào một cửa tiệm, đi một vòng, đi ra rồi lại đi vào, xong đi ra. Lòng vòng được chừng 12 bận, một ông bảo vệ ở đường dành cho người đi bộ cũng đi theo tôi.

Tôi đi vào một cửa hàng khác, bảo vệ ngoài cửa một mặt làm ra vẻ không có gì, một mặt lại làm điệu bộ chuyên nghiệp theo dõi kẻ trộm. Tôi lấy một chiếc mũ đội trên kệ xuống, đội lên đầu, xoay ra nhìn gương, cái mũ này trông rất đẹp, ngắm nhìn cả buổi lại phát hiện nó y xì cái mũ Lăng Tiêu hay đội.

Tôi gỡ cái mũ xuống, thiếu chút nữa là quăng đi luôn, lo ngại ông bảo vệ ở cửa đang nhìn ngó tôi, tôi đè nén ý nghĩ muốn quăng nó, cũng kìm nén suy nghĩ trong đầu mình lúc này. Tôi tự nói với mình, hoàn toàn không phải vì Lăng Tiêu đội chiếc mũ đó nên tôi mới thử đội nó.

Đi dạo phố cũng rước bực vào mình.

Tôi giống y chang ăn trộm chuyên nghiệp, sau khi rẽ tới rẽ lui chừng hai hẻm ở khúc đường dành cho người đi bộ, cuối cùng cũng cắt đuôi được ông bảo vệ.

Đi xuyên con đường dành cho người đi bộ ra bờ sông, tôi ra phố, đứng ở đường lớn Tân Giang, nhớ đến lần đi chơi xuân ngây thơ lãng mạn kia. Chỉ là suy nghĩ thoáng qua đã làm tôi cau mày, không thể nghĩ sâu nữa, vì phân nửa câu chuyện ngày hôm đó toàn là về Lăng Tiêu.

“Đệt”. Tôi cảm thấy mình ở dù là đi đâu về đâu, hay là khi nào cũng vậy, hoay hoay cỡ nào cũng nghĩ đến Lăng Tiêu.

Tôi châm thuốc lá, tìm ghế đá ven đường ngồi xuống ngắm mặt trời, thẫn thờ nhìn người qua lại trên phố. Mùa hè đến rồi, những đôi chân xinh đẹp ngang dọc trên đường.

Tôi thực ra thấy mình không hứng thú với các bé loli, tôi thích những chị gái quyến rũ hơn…vóc người đừng có dẹp như cá bơn, phải có đường cong, tóc đừng uốn cong như mì sợi, xoăn nhẹ thôi đã hấp dẫn rồi, không nhuộm màu, không cần dùng lens giãn tròng cho to đùng, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn thôi đã thấy rạng rỡ lắm rồi….

Tôi nhìn vào một phụ nữ trên đường, quý bà này chắc cũng hơi lớn tuổi rồi, nhưng vẫn còn giữ được vẻ đẹp, trẻ lại mười năm đảm bảo là giai nhân. Vì cách một con phố nên tôi rất thong thả mà ngắm nhìn người ta, bên cạnh còn có một người đàn ông, tôi tiện thể liếc sang, đúng lúc người kia cũng đưa mắt nhìn qua bên này, vì vậy hai bên sửng sốt nhìn nhau.

“Móa!”. Tôi sửng sốt trong chốc lát, nhanh chóng cúi đầu, lấy tay che trán.

Đây là thế giới đi đâu cũng thấy quỷ à? Ngồi ở đây ngắm cảnh chút xíu mà lại đụng trúng Lăng Tiêu.

Tôi nhìn qua từ các kẽ ngón tay, hy vọng Lăng Tiêu không thấy mình, nhưng xui quá, hắn đã rành rành thấy mặt tôi, còn cùng người phụ nữ bên cạnh băng qua ngã tư đường đến đây.

Tôi vứt điếu thuốc, xoay người đứng dậy, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, chạy mau.

“Kiều Dương”. Giọng nói của Lăng Tiêu vang lên từ sau lưng tôi.

Tôi điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, nặn ra một dáng vẻ ngơ ngác, sau đó vờ như mình kinh ngạc lắm. “Lăng Tiêu? Sao trùng hợp thế?”

Kỹ năng diễn xuất của tôi chắc khá tệ, tôi không nhìn ra người phụ nữ kia có biết tỏng tôi không, nhưng Lăng Tiêu thì nắm thóp tôi rồi, nhướn mày nhìn tôi cười. “Sao em lại ở đây?”

“Là bạn học à?”. Tôi còn chưa trả lời, người phụ nữ kia đã mỉm cười lên tiếng.

“Là bạn, học ở trường Bách Khoa”. Lăng Tiêu liếc mắt nhìn người ấy một chút rồi quay sang bảo tôi. “Mẹ anh”

“A…chào dì ạ”. Tôi nuốt nước bọt, cố lắm mới nói thành câu. Nếu Lăng Tiêu không bảo đây là mẹ hắn, dám tôi nói ‘chào chị’ lắm.

“Tên Kiều Dương à?”. Trên mặt bà là nụ cười rất là có phong thái, nhiệt tình nhưng lại chừng mực.

“Vâng”. Tôi gật đầu, không biết vì sao nhưng tôi không thích nụ cười đó của bà, cũng không thích việc bà âm thầm mỉm cười quét mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới như thế.

“Đến nhà ngồi chơi một chút nhé, cũng gần”. Bà ấy lại dịu dàng cười với tôi, chỉ về phía bờ sông bên kia, tôi nhìn theo hướng bàn tay bà chỉ, đó là khu biệt thự đầu tiên của thành phố, xây bên bờ sông, từ chỗ đó mọc lên hàng dãy biệt thự, không xây mấy khu dân cư nhỏ nữa.

“À, con cảm ơn dì”. Tôi chỉ biết cười, không biết lời này là thật hay giả. “Con có việc, sắp phải đi rồi”

“Mẹ về trước đi, bọn con trò chuyện một chút”. Lăng Tiêu đặt tay lên vai bà, giọng nói rất nhỏ nhẹ.

Mắt nhìn của tôi không giỏi, cũng không phải là quá nhạy cảm, nhưng tôi khẳng định mình đã nhìn ra trên vẻ mặt tươi tắn kia của mẹ Lăng Tiêu ánh lên một nét không vừa ý, tôi cảm nhận được nụ cười dịu dàng hòa nhã kia cũng lạnh băng như ánh mắt quét khắp người tôi, làm tôi phải rùng mình.

“Anh theo dì về đi, hôm nào mình nói chuyện”. Tôi cảm thấy cảnh giác và lo lắng, vội vàng nói.

“Lát nữa anh về”. Lăng Tiêu nhìn tôi một cái, hắn nói chuyện với mẹ mình bằng giọng rất dịu dàng, nhưng lại lộ ra sự hoài nghi quá mức nào đó.

“Ba con chờ ở nhà”. Bà liếc mắt nhìn tôi, làm tôi cảm nhận rõ ràng một luồng khí lạnh. “Đừng trễ quá, nhất định hôm nay phải về nhà ăn cơm”.

“Vâng”



“Kiều Dương à, có rãnh là phải đến nhà dì chơi đó, Lăng Tiêu rất ít khi dẫn bạn về nhà”

“À….”

Mẹ hắn xoay người rời đi rồi, tôi vẫn không nhúc nhích, mãi đến khi bà khuất bóng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, thấy như mình vừa chạy xong một vòng lớn, sau đó toàn thân rã rời.

“Không phải tôi bảo đừng để tôi thấy anh sao?”. Tôi tựa lưng vào ghế, bắt chéo chân, liếc nhìn Lăng Tiêu, cả người bực bội.

“Ngoài ý muốn thôi, em bảo anh đừng dùng đến điện thoại, đừng lên game, đâu có bảo anh đừng ra đường…”

“Mẹ anh…”. Tôi ngắt lời hắn, không biết có nên xả hết khó chịu trong bụng ra không.

“Hả?”

“Như vậy là sao”. Tôi nói, chờ xem mẹ hắn có hỏi gì về tôi với hắn không.

“Bà ấy cứ như vậy đó, em đừng để ý”. Lăng Tiêu cười, ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Gia đình anh có biết…chuyện của anh không?”. Tôi nhịn không được phải hỏi, thái độ của mẹ hắn làm như tôi là thể loại cần đề phòng, giống như tôi có mưu đồ bất chính với con trai bà vậy.

“Anh chưa từng nói, cùng lắm thì”. Hắn lấy một cây kẹo mút ra. “Hỏi thăm một chút có thể nghe ra, cho người theo dõi một chút sẽ phát hiện”

“Hả?”. Tôi giật mình nhìn hắn, hỏi thăm, theo dõi? Mẹ nó, nhà có tiền quả là mang phong cách dị thường. Nhà tôi thì nếu tôi có chuyện không muốn nói, mẹ tôi sẽ dùng hai cách, một là lải nhải, hai là tra tấn bức cung, nhưng chỉ cần tôi ngậm miệng có chết cũng không chịu nói, cuối cùng cũng không có gì xảy ra, cứ để mặc.

“Mẹ anh không đi làm, ở trong nhà không phải mó tay vào việc gì nên cũng hay tìm ít trò tiêu khiển”. Lăng Tiêu tựa đầu trên ghế, ánh mắt mơ hồ, giọng nói để lộ sự lạnh nhạt.

“Mẹ anh chắc là không cho rằng tôi…”. Tôi đột nhiên nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng này.

“Có thể đó, ai biết được”

“Đệt, anh đào lỗ cho tôi chui xuống đi”

“Gặp em lại không muốn đi, biết sao bây giờ”. Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn tôi, kẹo mút cứ đẩy đưa trong miệng.

“Tôi đi”

“Anh không nhịn được sẽ đi theo”

Tôi lập tức nói không nên lời, Lăng Tiêu là thể loại thần kinh thép, cho đến cùng vẫn là đức tính tốt hay là đồ thiếu tư cách đây.

“Rốt cục anh muốn làm gì”. Tôi xoay người, ôm lấy chân chống trên ghế, tôi nghĩ phải nói rõ với hắn việc này.

“Anh không nghĩ gì, chỉ muốn được ở bên em”

“Được rồi, anh muốn được ở bên tôi”. Tôi lấy thuốc lá ra châm. “Nói cho đến cùng thì tôi với anh bên nhau, rồi sao nữa? Sau này thế nào? Ở bên nhau à, ở bên nhau thế nào cơ? Anh với tôi kết hôn sao?”

Lăng Tiêu hẳn là không nghĩ tôi lại hỏi như thế, hơi giật mình, nhìn tôi, ánh mắt là sự mông lung.

“Với lại, vì sao anh muốn ở bên tôi? Anh thích tôi, mà vì sao lại thích tôi?”. Tôi thấy tư duy của mình thật tăng động, rất thích hỏi. “Đưa ví tiền cho tôi”

Lăng Tiêu không nói, đưa ví tiền cho tôi. Tôi mở ra, bức ảnh kia còn để lại, tôi giơ ví tiền ra, chỉ vào bức ảnh, hỏi hắn. “Anh thích tôi? Anh để hình của người khác trong ví tiền mà theo đuổi tôi sao? Lăng Tiêu, anh nghĩ tôi bị ngu à?”

“Anh….”. Tôi nhìn ảnh, câu chữ trong đầu chuẩn bị họp lại, tập trung lên án Lăng Tiêu.

Tôi nhìn qua bức ảnh, nhìn kỹ lại. Suy nghĩ trong tôi sững lại, đột nhiên tôi nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng, tôi hiểu vì sao lần đầu nhìn bức ảnh này lại thấy quen mắt.

Ánh mắt của Đỗ Tâm Vũ

Có cảm giác quen thuộc.

Tôi rút bức ảnh trong ví tiền ra, cẩn thận nhìn lại.

“Lăng Tiêu, tôi đệt cả nhà anh”. Tôi nhìn thẳng vào hắn. “Tôi thật tình đệt cả nhà anh”

“Kiều Dương…”. Lăng Tiêu rốt cục không giữ yên nét mặt bình tĩnh được nữa, lấy kẹo mút trong miệng ra. “Em phải nghe anh giải thích đã”

“Giải thích cái gì? Lúc đầu tôi nghĩ là vậy nhưng sau đó lại không đúng sao? Anh nghĩ đây là tiểu thuyết ngôn tình đó hả? Hay anh cho rằng tôi cũng như Kiều Đóa Đóa?”

“Là vậy thật”. Lăng Tiêu nhíu mày, cầm lấy ví tiền tôi đưa, sau đó rút lại bức ảnh. “Bức ảnh này không phải anh cố ý giữ lại, căn bản bình thường anh cũng không nghĩ đến…”

“Lăng Tiêu”. Tôi có cảm giác đau khổ không nói thành lời, tôi nghĩ có lẽ đối với Lăng Tiêu mình có chút gì đó gọi là thích, nếu không đã không tức giận vì ánh mắt của Đỗ Tâm Vũ như thế, nhưng chính là vì vậy mà tôi thấy mình giống thằng ngu. “Nếu tôi nói tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa, anh sẽ lập tức biến mất sao?”

“Đúng vậy”

“Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vì Đâu Nặng Tình Như Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook