Chương 35: Biến mất
Vu Triết
13/12/2016
Khi xoay người bước đi, Lăng Tiêu liếc mắt nhìn tôi, bảo, được.
Tim tôi như bị cái gì đó rất nhỏ châm một cái, nỗi đau không dễ dàng thấy được.
Được.
Lần đầu tiên tôi gọi điện thoại cho Lăng Tiêu hắn cũng nói như vậy, được. Đã có rất nhiều lần hắn nói “được”.
Lúc Kiều Đóa Đóa bước ra khỏi trường học từ cổng chính, tôi đứng ở thùng rác đối diện hút thuốc. Lý Hạo đi theo sau Kiều Đóa Đóa, đang hứng chí ba hoa cái gì đó, Kiều Đóa Đóa đột nhiên giơ tay lên, vẫy vẫy nhìn về phía tôi. Lý Hạo nhìn theo tầm mắt của nhỏ, thấy được tôi, thế là xoay đầu bỏ chạy như gặp quỷ, nhanh thật đó chứ, xém nữa tôi lăn ra cười.
“Thật là đến đón em nha”. Kiều Đóa Đóa tươi cười chạy đến.”Em nên cảm động hay tức giận đây”
“Muốn ăn gì”. Tôi đứng dậy.
“Anh không làm cho em sao? Không phải mẹ đã để đầy đồ ăn trong tủ lạnh à?”
“Cà chua xào trứng, trứng xào cà chua, em chọn một đi”
“Còn canh?”
“Canh cà chua, canh rong biển, cứ chọn một”
“Thôi đi”. Kiều Đóa Đóa cau mày.”Mình ra ngoài ăn”
“Ừ”
Kiều Đóa Đóa nhất định phải ghé quán ăn Việt Nam lần trước, nói là ăn mừng bố mẹ đi vắng, nhỏ đã có được tự do.
“Em xem anh là người vô hình đó hả”. Tôi nói, tôi không muốn ăn món Việt Nam, tôi không muốn đến cái quán kia, tôi không muốn đến bất cứ nơi nào có dấu vết của Lăng Tiêu.
“Xin anh đó, chiều em lần này thôi”. Kiều Đóa Đóa tỏ vẻ đáng thương nhìn tôi.
Lúc đi vào quán, tim tôi như thắt lại, có thể thấy chiếc bàn lần trước chúng tôi ngồi, cũng may lần này Kiều Đóa Đóa không đòi ngồi ở đó, nó là bàn lớn.
“Tuần này trường em muốn tổ chức cuộc thi bóng rổ, đội lớp chúng em định nhờ Lăng Tiêu đến làm huấn luyện viên”. Kiều Đóa Đóa vừa ăn vừa hí hửng nói. “Nếu lọt được vào top 3 sẽ được thưởng nhiều tiền lắm”
“Ừ”. Tôi có cảm giác mình không nghe rõ nhỏ đang nói gì.
“Anh nói xem bọn em nên lại trường Sư phạm tập hay là gọi Lăng Tiêu đến trường bọn em, ai cũng nói sân tập của trường rộng, tập ở đó cũng được lắm nha”
“Ừ”
“Cứ bảo người nhà đến mỗi ngày giúp bọn em tập chắc không hay lắm, cách một ngày vẫn được hơn ha?”
“Ừ”
“Thật ra bảo ảnh mỗi ngày đều đến cũng không thành vấn đề, em thấy tính ảnh tốt lắm”
“Ừ”
“Anh ừ ừ cái gì! Anh có nghe em nói chuyện không đó, cái gì cũng ừ”. Kiều Đóa Đóa đẩy đẩy tôi.”Có ý tứ chút xíu đi”
“Anh hơi mệt”
Về đến nhà là tôi nhào thẳng vào phòng mình, Kiều Đóa Đóa đột nhiên kêu lên từ phòng khách. “Em muốn xem phim ma, anh đừng có lao ra đột ngột nha, em giật mình đó”
“Ừ”. Tôi nằm ỳ trên giường, bình thường mỗi khi Kiều Đóa Đóa xem phim ma tôi hay đột ngột chạy đến hù dọa nhỏ, nhỏ bị dọa khóc cũng nhiều lần rồi. Hôm nay tôi lại không có hứng, chỉ muốn ngủ thôi.
Nhưng mà không ngủ được.
Chỉ mới 9 giờ, tôi cầm điện thoại di động lên, liếc mắt nhìn, chẳng có gì hết, không tin nhắn, không cuộc gọi nhỡ, ngay cả tin nhắn quảng cáo bán đồ linh tinh cũng không luôn. Tôi không nhịn được gọi điện hỏi tài khoản điện thoại, cái này không tính phí. Giọng nữ lập trình báo cho tôi biết, tài khoản còn hơn 100 đồng.
Tôi bật cười, mấy ngày trước mới nạp mà, sao lại hết nhanh như vậy.
Lật người, lật người thêm cái nữa, tôi cảm thấy cuộc sống của mình thật sự rất nhàm chán, tôi không có quá nhiều bạn, bình thường cũng chẳng nói nhiều, người quen thì cũng nói qua loa, người không quen sẽ chẳng nói gì. Nhưng bây giờ, chính tại bây giờ, tôi thực sự hy vọng có ai đó để nói chuyện một chút, nói nhảm cũng được. Tôi nhìn qua điện thoại, hy vọng nó có thể bất ngờ vang lên một tiếng, có là Lăng Tiêu cũng được…
Mà thật tình là nếu tôi muốn tìm người nói chuyện, không phải là không có, có một người mà chỉ cần tôi chịu, nói suốt một ngày một đêm cũng chẳng thành vấn đề.
Nhưng tôi không muốn tìm đến Từ Tiếu Thiên, giờ này chắc nó đang ở tiệm net, tối nay có nhiệm vụ, hẳn là đang cùng Chí Xa, Uy ca hăng hái chiến đấu, tôi không muốn phá hỏng tâm trạng nó lúc này. Mới đây tôi cũng phá tâm trạng nó xong, việc này tôi quá rõ, tôi nghĩ lúc này tôi nói ra câu nào cũng sẽ làm nó tổn thương.
Tôi lấy điếu thuốc ra. Lúc cầm đến bật lửa tôi sững lại một chút, tôi luôn để nó trong túi tiền, vì nếu như vậy, vật nhỏ lạnh lẽo này sẽ được ấm áp. Tôi đem nó ra nghịch trên tay, mở ra, đóng lại, mở ra, rồi đóng lại.
Vừa châm thuốc xong thì điện thoại reo lên. Bây giờ mà nói thì điều tôi mong chờ nhất là điện thoại reo, tôi chụp lấy, Từ Tiếu Thiên.
“Mắc gì đó”. Tôi nhận cuộc gọi, nằm lăn ra giường.
“Tại tao muốn thôi”. Tiếng cười của Từ Tiếu Thiên truyền đến, làm tôi thấy vững lòng hơn nhiều.
“Không làm nhiệm vụ sao”
“Đang đây, chờ mua bùa phép, điểm tích lũy của account mày đi đổi cái gì?”
“Tùy ý mày, thiếu cái gì thì đổi cái đó”
“Vấn đề là bây giờ mày không thiếu cái gì hết, tao xem qua ngăn kéo thấy gì cũng có, không thì đổi thần thú đi, để xem có may mắn không”
“Mày quay số hả? Vận may của mày…”
“Câm, tao bây giờ đen tình bỏ mẹ, đảm bảo đỏ bạc nha mày”
“Tao nói mày cái này, sao mà tâm tình mày tốt vậy?”. Hiện tại tôi không hiểu nổi, làm sao mà Từ Tiếu Thiên có thể cười vui ngày ngày, nó không tự thấy rối rắm sao.
“Khổ sở nào mà không qua được, mình có phải chỉ lo sống một hai ngày thôi đâu”. Nó ngừng lại một chút rồi nói.”Mày thì cả ngày nhăn nhó phiền muộn, nếu như tao không biết tiết chế chút xíu, chắc tao với mày mà đụng mặt chỉ có nước ôm nhau khóc”
“Dẹp, ông đây rất khỏe”. Tôi thấy hơi mất mặt, cứ như là toàn bộ nỗi rầu lo đều bị nó nhìn thấu.
Tôi không nói cho Từ Tiếu Thiên nghe chuyện của ngày hôm nay, mặc dù tôi rất muốn nói và cần tìm người nói, nhưng không phải là Từ Tiếu Thiên, nó là người anh em tốt nhất của tôi, không phải cái bọng cây của tôi.
Cúp điện thoại xong, cơn nhàm chán vô biên của tôi lại trỗi lên. Tôi mở cửa phòng, Kiều Đóa Đóa đang vùi trong ghế sô pha xem Chainsaw Massacre, còn ôm điện thoại tám với ai không rõ, tôi bỏ ý định hù dọa nhỏ, đóng cửa lại.
Mở loa lên, nghe nhạc cho dễ ngủ, tôi quyết định vậy.
CD của Leessang còn bỏ trong đầu máy CD, tôi nhấn tới nghe một bài ngẫu nhiên, nằm xuống, nhắm mắt lại.
Nghe được phân nửa bỗng dưng muốn khóc mà không biết vì sao, trước đây nghe “Carousel” cũng đâu thấy có gì u buồn, thế mà lúc này mắt cứ cay cay.
Tôi đưa tay lên che mắt, nhớ đến ánh mắt Lăng Tiêu lúc xoay người đi, dạ dày lại quặn đau lên một phát.
Tôi có phải nên nghe hắn giải thích một chút, tôi muốn.
Lời nói của tôi có phải quá tuyệt tình, tôi nhớ.
Nhưng vì sao hắn cứ dứt khoát đi như vậy, tôi nhớ.
Thôi được rồi, tôi nhớ.
Tôi cứ che mắt như vậy, đến khi điếu thuốc cháy đến ngón tay tôi mới giật mình, đem tàn thuốc quăng hết ra cửa sổ.
“Anh hai ngủ à?”. Kiều Đóa Đóa ở bên ngoài lên tiếng.
“Không có”
Nhỏ đẩy cửa bước vào, vừa bước đến đã cau mày, nhào đến cửa sổ trước mặt, mở hết toàn bộ cửa sổ ra.
“Sao mà anh lại hút thuốc lá ở nhà, làm như đốt lửa vậy”
“Mới có một điếu…”
“Anh hai”. Kiều Đóa Đóa cầm một quyển sách trong phòng lên quạt khói. “Lăng Tiêu đổi số điện thoại sao? Hôm qua em còn gọi được mà, sao hôm nay cả ngày đều không xong”
“Cái gì?”. Tôi sững sốt, trong lòng hoảng loạn, giống như bị cái gì đó ép cho không thở nổi.
Tôi không nghe Kiều Đóa Đóa nói gì nữa, cầm di động lên nhấn vào số của Lăng Tiêu.
Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Sorry! The number you dialed is out of service
Tôi cảm thấy người mình như nhũn ra, di động cầm trên tay vô cùng nặng nề, thiếu chút nữa rớt xuống. Đây là…bắt đầu biến mất sao
“Thôi thì em lên QQ xem có ảnh ở đó không, nào giờ đâu có chuyện gọi điện thoại cho ảnh không được…”. Kiều Đóa Đóa nói lầm bầm, bước ra khỏi phòng.
Tôi ngồi im một lúc, đột nhiên thấy buồn cười, đây là gì chứ?
Làm cho tôi biết mặt à? Tôi bảo anh biến mất, anh ngay lập tức biến mất? Lăng Tiêu, anh cho rằng tôi nhất thời giận dỗi mới nói vậy sao, anh cho rằng anh tắt điện thoại sẽ làm tôi cuống quýt sao?
“Đệt”. Ông đây là nghiêm túc, quyết định vô cùng nghiêm túc. Tôi nằm dài trên giường, cởi quần áo quăng sang một bên, kéo chăn đắp lên người, ngủ.
Tôi không muốn có quan hệ dây dưa với Lăng Tiêu nữa, càng không muốn làm người thay thế Đỗ Tâm Vũ.
Anh biến mất đi.
Một tuần lễ sau đó, tôi trở lại cuộc sống bình thường. Ngủ, cúp cua, tiệm net, chỉ có một điểm khác biệt, buổi tối không thể thâu đêm, phải về nhà.
Kiều Đóa Đóa cứ liên tục báo cáo tình hình của Lăng Tiêu với tôi, thì cũng là không tìm được Lăng Tiêu. Không gọi điện thoại được, không có lên QQ, trong game thì khỏi cần nói, từ lần đổi lại mật mã kia, hắn không online nữa.
“Có phải ảnh đã gặp chuyện gì hay không?”. Kiều Đóa Đóa hỏi tôi.
“Làm sao anh biết”. Tôi rất hài lòng, khoảng thời gian này của tôi thật êm đẹp, không buồn phiền nhức não nữa, không vô duyên vô cớ giận hờn, cũng không rầu lo nữa, không phát nóng, ngoại trừ…có chút mất mát.
“Không phải quan hệ giữa hai anh tốt lắm sao, anh không lo lắng à?”. Kiều Đóa Đóa cắn cắn môi, không chừng xem anh trai mình là đồ máu lạnh.
“Hắn lớn như vậy rồi…”
“Hôm nay em tan học sẽ đến trường Sư phạm tìm ảnh”. Kiều Đóa Đóa ngắt lời tôi, cầm cặp sách bước ra cửa, vung tay, đóng cửa cái rầm trước mặt tôi, làm tôi có chút choáng váng.
Tay tôi để trên bàn, cả buổi không động đậy, tôi bị Kiều Đóa Đóa nhìn khinh bỉ.
Buổi tối lúc tôi về đến nhà, Kiều Đóa Đóa ngồi ở sô pha chau mày. Vừa thấy tôi vào cửa đã kêu lên. “Cả tuần nay Lăng Tiêu không có đến trường”.
Tôi đang khom lưng đổi dép, không biết là do máu tràn lên não hay vì nguyên nhân nào khác, đột nhiên thấy trước mắt toàn một màu đen, thiếu chút nữa ngã xuống sàn. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Kiều Đóa Đóa.
“Em đến ký túc xá trường ảnh, bên đó người ta nói một tuần nay ảnh không xuất hiện ở trường, cũng không liên lạc được với ảnh. Anh hai à, có phải ảnh đã gặp chuyện gì rồi hay không?”
Tôi có phần hỗn loạn, không thèm đến trường, biến mất hoàn toàn ư, không định tốt nghiệp luôn sao?
Tôi cứ khom người như vậy, cầm dép trên tay, tâm tình được bồi dưỡng tốt đẹp suốt một tuần nay đã bị lời nói này của Kiều Đóa Đóa dập tắt.
Trong lòng tôi đúng là không quá lo lắng cho Lăng Tiêu, đơn giản chỉ là đổi số điện thoại, đổi QQ, tôi không quan tâm ba cái chuyện này, thậm chí là tôi rất không tiền đồ mà nghĩ, nếu như bây giờ tôi có việc muốn tìm hắn, đến trường hắn là gặp được.
Tôi từ từ đứng thẳng dậy, đi thẳng đến tủ lạnh, lấy lon coca ra uống một hớp.
“Anh à, có cách nào liên lạc được với ảnh không đây?”. Kiều Đóa Đóa hỏi.
“….Không có”. Bàn tay cầm lon coca của tôi siết chặt lại.
Lăng Tiêu biến mất.
Bây giờ tôi mới nhận ra mình có quá nhiều điều không biết về hắn, trừ trường hắn học và số điện thoại giờ đã không liên lạc được, tôi còn không biết QQ của hắn.
Hóa ra Lăng Tiêu có thể dễ dàng biến mất trước mặt tôi như thế.
Tôi bắt đầu lo lắng. Nếu như Lăng Tiêu đã xảy ra chuyện gì, nếu như vì tôi mà xảy ra chuyện gì…
Trước mắt tôi lại hiện lên hai vết sẹo trên cổ tay Lăng Tiêu, đột nhiên tay chân lạnh ngắt.
.
.
.
“Sao mày lại về trường?”. Từ Tiếu Thiên bước ra khỏi tòa nhà ký túc xá, bước đến bên cạnh tôi. “Sao không đi lên phòng?”
“Lăng Tiêu mất tích”
“Mất tích?”
“Ừ, điện thoại không liên lạc được, cả tuần không đến trường”
“Hai người không phải là cãi nhau hay làm gì đó chứ?”. Từ Tiếu Thiên kéo tôi vào trong sân trường, tránh dòng người qua lại.
“Tao nói tao không muốn gặp hắn nữa, bảo hắn biến mất đi, hắn biến mất thật”. Tôi cười, có hơi mất sức, lời nói thốt ra như lơ lửng ở không trung.
“Mày không muốn thấy sẽ là không thấy, cần gì phải nói ra?”. Từ Tiếu Thiên bắt đầu vò tóc tôi. “Còn cách nào liên lạc nữa không?
“Không có”. Tôi chụp cánh tay Từ Tiếu Thiên lại, hơi phát run. “Hắn từng tự tử rồi, chắc không…”
“Mẹ nó mày đoán mò gì đó”. Từ Tiếu Thiên vỗ lên mặt tôi một cái.
“Móa, làm sao bây giờ?”. Tôi nhìn nó, thấy mình như thằng ngu thảm hại.
“Tìm bạn học hắn, không phải Đầu tường hay đi cùng hắn sao, không chừng biết hắn ở đâu, có không biết thì chắc cũng biết nhà hắn ở đâu…”
“Nhà hắn?”
“Ừ, nhà hắn, không phải mày muốn tìm hắn sao?”
“Đệt, đến nhà hắn?”. Chợt nhớ đến ánh mắt của mẹ Lăng Tiêu như thể xem tôi là thứ quỷ yêu gì đó, tự dưng sởn hết cả da gà. “Tao không đi”
“Không phải chứ, Kiều Dương nè, rốt cục mày muốn làm cái gì?”. Từ Tiếu Thiên nâng cằm tôi lên. “Mày muốn tìm hắn hay không vậy?”
“Tao…không tìm hắn đâu”. Tôi cắn răng, tôi đây nói không muốn nhìn đến hắn là không muốn nhìn hắn thật.
“Vậy mày chính là muốn biết hắn chết hay chưa”
“Dẹp”. Tôi liếc nhìn Từ Tiếu Thiên.”Tao dị hợm vậy từ bao giờ?”
“Vậy mày đi hỏi đầu tường chút xíu đi, có liên lạc được với Lăng Tiêu không, nếu ổng tìm được Lăng Tiêu, thì một câu hỏi cũng đâu ăn nhằm gì”
“Tao không muốn để Lăng Tiêu biết tao đi tìm hắn”
“Ai cha, đệt”. Từ Tiếu Thiên đưa chân đá vào một thân cây ven đường. “Tao tìm cho”.
Hai tôi đứng ở sân trường, đèn đường lóe ra một tia quỷ dị, Từ Tiếu Thiên cắn nhẹ môi, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì.
“Ngài à”. Tôi nói, đưa tay sờ mặt nó một cái, muốn sờ xem biểu cảm của nó ra làm sao.”Có bạn bè như tao chắc mày cũng xui tám kiếp”
Từ Tiếu Thiên không lên tiếng, kéo tay tôi, hôn nhẹ vào lòng bàn tay, khóe miệng cong lên một nụ cười khiêu khích. “Chắc kiếp trước ông đây làm chuyện gì đó vô cùng có lỗi với mày.
Tim tôi như bị cái gì đó rất nhỏ châm một cái, nỗi đau không dễ dàng thấy được.
Được.
Lần đầu tiên tôi gọi điện thoại cho Lăng Tiêu hắn cũng nói như vậy, được. Đã có rất nhiều lần hắn nói “được”.
Lúc Kiều Đóa Đóa bước ra khỏi trường học từ cổng chính, tôi đứng ở thùng rác đối diện hút thuốc. Lý Hạo đi theo sau Kiều Đóa Đóa, đang hứng chí ba hoa cái gì đó, Kiều Đóa Đóa đột nhiên giơ tay lên, vẫy vẫy nhìn về phía tôi. Lý Hạo nhìn theo tầm mắt của nhỏ, thấy được tôi, thế là xoay đầu bỏ chạy như gặp quỷ, nhanh thật đó chứ, xém nữa tôi lăn ra cười.
“Thật là đến đón em nha”. Kiều Đóa Đóa tươi cười chạy đến.”Em nên cảm động hay tức giận đây”
“Muốn ăn gì”. Tôi đứng dậy.
“Anh không làm cho em sao? Không phải mẹ đã để đầy đồ ăn trong tủ lạnh à?”
“Cà chua xào trứng, trứng xào cà chua, em chọn một đi”
“Còn canh?”
“Canh cà chua, canh rong biển, cứ chọn một”
“Thôi đi”. Kiều Đóa Đóa cau mày.”Mình ra ngoài ăn”
“Ừ”
Kiều Đóa Đóa nhất định phải ghé quán ăn Việt Nam lần trước, nói là ăn mừng bố mẹ đi vắng, nhỏ đã có được tự do.
“Em xem anh là người vô hình đó hả”. Tôi nói, tôi không muốn ăn món Việt Nam, tôi không muốn đến cái quán kia, tôi không muốn đến bất cứ nơi nào có dấu vết của Lăng Tiêu.
“Xin anh đó, chiều em lần này thôi”. Kiều Đóa Đóa tỏ vẻ đáng thương nhìn tôi.
Lúc đi vào quán, tim tôi như thắt lại, có thể thấy chiếc bàn lần trước chúng tôi ngồi, cũng may lần này Kiều Đóa Đóa không đòi ngồi ở đó, nó là bàn lớn.
“Tuần này trường em muốn tổ chức cuộc thi bóng rổ, đội lớp chúng em định nhờ Lăng Tiêu đến làm huấn luyện viên”. Kiều Đóa Đóa vừa ăn vừa hí hửng nói. “Nếu lọt được vào top 3 sẽ được thưởng nhiều tiền lắm”
“Ừ”. Tôi có cảm giác mình không nghe rõ nhỏ đang nói gì.
“Anh nói xem bọn em nên lại trường Sư phạm tập hay là gọi Lăng Tiêu đến trường bọn em, ai cũng nói sân tập của trường rộng, tập ở đó cũng được lắm nha”
“Ừ”
“Cứ bảo người nhà đến mỗi ngày giúp bọn em tập chắc không hay lắm, cách một ngày vẫn được hơn ha?”
“Ừ”
“Thật ra bảo ảnh mỗi ngày đều đến cũng không thành vấn đề, em thấy tính ảnh tốt lắm”
“Ừ”
“Anh ừ ừ cái gì! Anh có nghe em nói chuyện không đó, cái gì cũng ừ”. Kiều Đóa Đóa đẩy đẩy tôi.”Có ý tứ chút xíu đi”
“Anh hơi mệt”
Về đến nhà là tôi nhào thẳng vào phòng mình, Kiều Đóa Đóa đột nhiên kêu lên từ phòng khách. “Em muốn xem phim ma, anh đừng có lao ra đột ngột nha, em giật mình đó”
“Ừ”. Tôi nằm ỳ trên giường, bình thường mỗi khi Kiều Đóa Đóa xem phim ma tôi hay đột ngột chạy đến hù dọa nhỏ, nhỏ bị dọa khóc cũng nhiều lần rồi. Hôm nay tôi lại không có hứng, chỉ muốn ngủ thôi.
Nhưng mà không ngủ được.
Chỉ mới 9 giờ, tôi cầm điện thoại di động lên, liếc mắt nhìn, chẳng có gì hết, không tin nhắn, không cuộc gọi nhỡ, ngay cả tin nhắn quảng cáo bán đồ linh tinh cũng không luôn. Tôi không nhịn được gọi điện hỏi tài khoản điện thoại, cái này không tính phí. Giọng nữ lập trình báo cho tôi biết, tài khoản còn hơn 100 đồng.
Tôi bật cười, mấy ngày trước mới nạp mà, sao lại hết nhanh như vậy.
Lật người, lật người thêm cái nữa, tôi cảm thấy cuộc sống của mình thật sự rất nhàm chán, tôi không có quá nhiều bạn, bình thường cũng chẳng nói nhiều, người quen thì cũng nói qua loa, người không quen sẽ chẳng nói gì. Nhưng bây giờ, chính tại bây giờ, tôi thực sự hy vọng có ai đó để nói chuyện một chút, nói nhảm cũng được. Tôi nhìn qua điện thoại, hy vọng nó có thể bất ngờ vang lên một tiếng, có là Lăng Tiêu cũng được…
Mà thật tình là nếu tôi muốn tìm người nói chuyện, không phải là không có, có một người mà chỉ cần tôi chịu, nói suốt một ngày một đêm cũng chẳng thành vấn đề.
Nhưng tôi không muốn tìm đến Từ Tiếu Thiên, giờ này chắc nó đang ở tiệm net, tối nay có nhiệm vụ, hẳn là đang cùng Chí Xa, Uy ca hăng hái chiến đấu, tôi không muốn phá hỏng tâm trạng nó lúc này. Mới đây tôi cũng phá tâm trạng nó xong, việc này tôi quá rõ, tôi nghĩ lúc này tôi nói ra câu nào cũng sẽ làm nó tổn thương.
Tôi lấy điếu thuốc ra. Lúc cầm đến bật lửa tôi sững lại một chút, tôi luôn để nó trong túi tiền, vì nếu như vậy, vật nhỏ lạnh lẽo này sẽ được ấm áp. Tôi đem nó ra nghịch trên tay, mở ra, đóng lại, mở ra, rồi đóng lại.
Vừa châm thuốc xong thì điện thoại reo lên. Bây giờ mà nói thì điều tôi mong chờ nhất là điện thoại reo, tôi chụp lấy, Từ Tiếu Thiên.
“Mắc gì đó”. Tôi nhận cuộc gọi, nằm lăn ra giường.
“Tại tao muốn thôi”. Tiếng cười của Từ Tiếu Thiên truyền đến, làm tôi thấy vững lòng hơn nhiều.
“Không làm nhiệm vụ sao”
“Đang đây, chờ mua bùa phép, điểm tích lũy của account mày đi đổi cái gì?”
“Tùy ý mày, thiếu cái gì thì đổi cái đó”
“Vấn đề là bây giờ mày không thiếu cái gì hết, tao xem qua ngăn kéo thấy gì cũng có, không thì đổi thần thú đi, để xem có may mắn không”
“Mày quay số hả? Vận may của mày…”
“Câm, tao bây giờ đen tình bỏ mẹ, đảm bảo đỏ bạc nha mày”
“Tao nói mày cái này, sao mà tâm tình mày tốt vậy?”. Hiện tại tôi không hiểu nổi, làm sao mà Từ Tiếu Thiên có thể cười vui ngày ngày, nó không tự thấy rối rắm sao.
“Khổ sở nào mà không qua được, mình có phải chỉ lo sống một hai ngày thôi đâu”. Nó ngừng lại một chút rồi nói.”Mày thì cả ngày nhăn nhó phiền muộn, nếu như tao không biết tiết chế chút xíu, chắc tao với mày mà đụng mặt chỉ có nước ôm nhau khóc”
“Dẹp, ông đây rất khỏe”. Tôi thấy hơi mất mặt, cứ như là toàn bộ nỗi rầu lo đều bị nó nhìn thấu.
Tôi không nói cho Từ Tiếu Thiên nghe chuyện của ngày hôm nay, mặc dù tôi rất muốn nói và cần tìm người nói, nhưng không phải là Từ Tiếu Thiên, nó là người anh em tốt nhất của tôi, không phải cái bọng cây của tôi.
Cúp điện thoại xong, cơn nhàm chán vô biên của tôi lại trỗi lên. Tôi mở cửa phòng, Kiều Đóa Đóa đang vùi trong ghế sô pha xem Chainsaw Massacre, còn ôm điện thoại tám với ai không rõ, tôi bỏ ý định hù dọa nhỏ, đóng cửa lại.
Mở loa lên, nghe nhạc cho dễ ngủ, tôi quyết định vậy.
CD của Leessang còn bỏ trong đầu máy CD, tôi nhấn tới nghe một bài ngẫu nhiên, nằm xuống, nhắm mắt lại.
Nghe được phân nửa bỗng dưng muốn khóc mà không biết vì sao, trước đây nghe “Carousel” cũng đâu thấy có gì u buồn, thế mà lúc này mắt cứ cay cay.
Tôi đưa tay lên che mắt, nhớ đến ánh mắt Lăng Tiêu lúc xoay người đi, dạ dày lại quặn đau lên một phát.
Tôi có phải nên nghe hắn giải thích một chút, tôi muốn.
Lời nói của tôi có phải quá tuyệt tình, tôi nhớ.
Nhưng vì sao hắn cứ dứt khoát đi như vậy, tôi nhớ.
Thôi được rồi, tôi nhớ.
Tôi cứ che mắt như vậy, đến khi điếu thuốc cháy đến ngón tay tôi mới giật mình, đem tàn thuốc quăng hết ra cửa sổ.
“Anh hai ngủ à?”. Kiều Đóa Đóa ở bên ngoài lên tiếng.
“Không có”
Nhỏ đẩy cửa bước vào, vừa bước đến đã cau mày, nhào đến cửa sổ trước mặt, mở hết toàn bộ cửa sổ ra.
“Sao mà anh lại hút thuốc lá ở nhà, làm như đốt lửa vậy”
“Mới có một điếu…”
“Anh hai”. Kiều Đóa Đóa cầm một quyển sách trong phòng lên quạt khói. “Lăng Tiêu đổi số điện thoại sao? Hôm qua em còn gọi được mà, sao hôm nay cả ngày đều không xong”
“Cái gì?”. Tôi sững sốt, trong lòng hoảng loạn, giống như bị cái gì đó ép cho không thở nổi.
Tôi không nghe Kiều Đóa Đóa nói gì nữa, cầm di động lên nhấn vào số của Lăng Tiêu.
Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Sorry! The number you dialed is out of service
Tôi cảm thấy người mình như nhũn ra, di động cầm trên tay vô cùng nặng nề, thiếu chút nữa rớt xuống. Đây là…bắt đầu biến mất sao
“Thôi thì em lên QQ xem có ảnh ở đó không, nào giờ đâu có chuyện gọi điện thoại cho ảnh không được…”. Kiều Đóa Đóa nói lầm bầm, bước ra khỏi phòng.
Tôi ngồi im một lúc, đột nhiên thấy buồn cười, đây là gì chứ?
Làm cho tôi biết mặt à? Tôi bảo anh biến mất, anh ngay lập tức biến mất? Lăng Tiêu, anh cho rằng tôi nhất thời giận dỗi mới nói vậy sao, anh cho rằng anh tắt điện thoại sẽ làm tôi cuống quýt sao?
“Đệt”. Ông đây là nghiêm túc, quyết định vô cùng nghiêm túc. Tôi nằm dài trên giường, cởi quần áo quăng sang một bên, kéo chăn đắp lên người, ngủ.
Tôi không muốn có quan hệ dây dưa với Lăng Tiêu nữa, càng không muốn làm người thay thế Đỗ Tâm Vũ.
Anh biến mất đi.
Một tuần lễ sau đó, tôi trở lại cuộc sống bình thường. Ngủ, cúp cua, tiệm net, chỉ có một điểm khác biệt, buổi tối không thể thâu đêm, phải về nhà.
Kiều Đóa Đóa cứ liên tục báo cáo tình hình của Lăng Tiêu với tôi, thì cũng là không tìm được Lăng Tiêu. Không gọi điện thoại được, không có lên QQ, trong game thì khỏi cần nói, từ lần đổi lại mật mã kia, hắn không online nữa.
“Có phải ảnh đã gặp chuyện gì hay không?”. Kiều Đóa Đóa hỏi tôi.
“Làm sao anh biết”. Tôi rất hài lòng, khoảng thời gian này của tôi thật êm đẹp, không buồn phiền nhức não nữa, không vô duyên vô cớ giận hờn, cũng không rầu lo nữa, không phát nóng, ngoại trừ…có chút mất mát.
“Không phải quan hệ giữa hai anh tốt lắm sao, anh không lo lắng à?”. Kiều Đóa Đóa cắn cắn môi, không chừng xem anh trai mình là đồ máu lạnh.
“Hắn lớn như vậy rồi…”
“Hôm nay em tan học sẽ đến trường Sư phạm tìm ảnh”. Kiều Đóa Đóa ngắt lời tôi, cầm cặp sách bước ra cửa, vung tay, đóng cửa cái rầm trước mặt tôi, làm tôi có chút choáng váng.
Tay tôi để trên bàn, cả buổi không động đậy, tôi bị Kiều Đóa Đóa nhìn khinh bỉ.
Buổi tối lúc tôi về đến nhà, Kiều Đóa Đóa ngồi ở sô pha chau mày. Vừa thấy tôi vào cửa đã kêu lên. “Cả tuần nay Lăng Tiêu không có đến trường”.
Tôi đang khom lưng đổi dép, không biết là do máu tràn lên não hay vì nguyên nhân nào khác, đột nhiên thấy trước mắt toàn một màu đen, thiếu chút nữa ngã xuống sàn. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Kiều Đóa Đóa.
“Em đến ký túc xá trường ảnh, bên đó người ta nói một tuần nay ảnh không xuất hiện ở trường, cũng không liên lạc được với ảnh. Anh hai à, có phải ảnh đã gặp chuyện gì rồi hay không?”
Tôi có phần hỗn loạn, không thèm đến trường, biến mất hoàn toàn ư, không định tốt nghiệp luôn sao?
Tôi cứ khom người như vậy, cầm dép trên tay, tâm tình được bồi dưỡng tốt đẹp suốt một tuần nay đã bị lời nói này của Kiều Đóa Đóa dập tắt.
Trong lòng tôi đúng là không quá lo lắng cho Lăng Tiêu, đơn giản chỉ là đổi số điện thoại, đổi QQ, tôi không quan tâm ba cái chuyện này, thậm chí là tôi rất không tiền đồ mà nghĩ, nếu như bây giờ tôi có việc muốn tìm hắn, đến trường hắn là gặp được.
Tôi từ từ đứng thẳng dậy, đi thẳng đến tủ lạnh, lấy lon coca ra uống một hớp.
“Anh à, có cách nào liên lạc được với ảnh không đây?”. Kiều Đóa Đóa hỏi.
“….Không có”. Bàn tay cầm lon coca của tôi siết chặt lại.
Lăng Tiêu biến mất.
Bây giờ tôi mới nhận ra mình có quá nhiều điều không biết về hắn, trừ trường hắn học và số điện thoại giờ đã không liên lạc được, tôi còn không biết QQ của hắn.
Hóa ra Lăng Tiêu có thể dễ dàng biến mất trước mặt tôi như thế.
Tôi bắt đầu lo lắng. Nếu như Lăng Tiêu đã xảy ra chuyện gì, nếu như vì tôi mà xảy ra chuyện gì…
Trước mắt tôi lại hiện lên hai vết sẹo trên cổ tay Lăng Tiêu, đột nhiên tay chân lạnh ngắt.
.
.
.
“Sao mày lại về trường?”. Từ Tiếu Thiên bước ra khỏi tòa nhà ký túc xá, bước đến bên cạnh tôi. “Sao không đi lên phòng?”
“Lăng Tiêu mất tích”
“Mất tích?”
“Ừ, điện thoại không liên lạc được, cả tuần không đến trường”
“Hai người không phải là cãi nhau hay làm gì đó chứ?”. Từ Tiếu Thiên kéo tôi vào trong sân trường, tránh dòng người qua lại.
“Tao nói tao không muốn gặp hắn nữa, bảo hắn biến mất đi, hắn biến mất thật”. Tôi cười, có hơi mất sức, lời nói thốt ra như lơ lửng ở không trung.
“Mày không muốn thấy sẽ là không thấy, cần gì phải nói ra?”. Từ Tiếu Thiên bắt đầu vò tóc tôi. “Còn cách nào liên lạc nữa không?
“Không có”. Tôi chụp cánh tay Từ Tiếu Thiên lại, hơi phát run. “Hắn từng tự tử rồi, chắc không…”
“Mẹ nó mày đoán mò gì đó”. Từ Tiếu Thiên vỗ lên mặt tôi một cái.
“Móa, làm sao bây giờ?”. Tôi nhìn nó, thấy mình như thằng ngu thảm hại.
“Tìm bạn học hắn, không phải Đầu tường hay đi cùng hắn sao, không chừng biết hắn ở đâu, có không biết thì chắc cũng biết nhà hắn ở đâu…”
“Nhà hắn?”
“Ừ, nhà hắn, không phải mày muốn tìm hắn sao?”
“Đệt, đến nhà hắn?”. Chợt nhớ đến ánh mắt của mẹ Lăng Tiêu như thể xem tôi là thứ quỷ yêu gì đó, tự dưng sởn hết cả da gà. “Tao không đi”
“Không phải chứ, Kiều Dương nè, rốt cục mày muốn làm cái gì?”. Từ Tiếu Thiên nâng cằm tôi lên. “Mày muốn tìm hắn hay không vậy?”
“Tao…không tìm hắn đâu”. Tôi cắn răng, tôi đây nói không muốn nhìn đến hắn là không muốn nhìn hắn thật.
“Vậy mày chính là muốn biết hắn chết hay chưa”
“Dẹp”. Tôi liếc nhìn Từ Tiếu Thiên.”Tao dị hợm vậy từ bao giờ?”
“Vậy mày đi hỏi đầu tường chút xíu đi, có liên lạc được với Lăng Tiêu không, nếu ổng tìm được Lăng Tiêu, thì một câu hỏi cũng đâu ăn nhằm gì”
“Tao không muốn để Lăng Tiêu biết tao đi tìm hắn”
“Ai cha, đệt”. Từ Tiếu Thiên đưa chân đá vào một thân cây ven đường. “Tao tìm cho”.
Hai tôi đứng ở sân trường, đèn đường lóe ra một tia quỷ dị, Từ Tiếu Thiên cắn nhẹ môi, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì.
“Ngài à”. Tôi nói, đưa tay sờ mặt nó một cái, muốn sờ xem biểu cảm của nó ra làm sao.”Có bạn bè như tao chắc mày cũng xui tám kiếp”
Từ Tiếu Thiên không lên tiếng, kéo tay tôi, hôn nhẹ vào lòng bàn tay, khóe miệng cong lên một nụ cười khiêu khích. “Chắc kiếp trước ông đây làm chuyện gì đó vô cùng có lỗi với mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.