Chương 228
Ngạn Chỉ Đinh Hương
08/05/2024
Ả nguyên bản cơ duyên xảo hợp tránh được một kiếp, giả như điệu thấp sống trong thân thể Giả Kính không tiếp tục đi trêu chọc Giả Dung, có lẽ còn cơ hội yên tĩnh hưởng tuổi già.
Nhưng ả lại không cam tâm, ngu ngốc đánh thẳng vào miệng Giả Dung.
Như vậy ngày Giả Dung nghỉ ngơi, ả chờ không phải tin tức cái chết của Giả Dung, mà là tử kỳ của chính ả.
Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư bước ra cửa lớn quốc tử giám.
Ngay tích tắc bước vào trong xe ngựa, hắn lập tức cảm thấy nơi tăm tối có mấy chục ánh mắt bao hàm sát ý rơi lên người mình, bước chân thoáng khựng lại.
Ngũ giác của Trầm Nhược Hư càng mẫn tuệ hơn Giả Dung, cảm nhận được sát khí còn nhanh hơn cả hắn một ít. Vì thế thân thể hắn buộc chặt, khẽ sụp mắt, lập tức toàn thân bao phủ một cỗ sát khí!
Bách Linh lắc lư tiểu lồng sắt, ánh mắt liếc qua vị trí ẩn thân của địch nhân, nhỏ giọng nói:
- Có 56 người đi theo, trên người đều có cung tên, mũi tên kịch độc, gặp máu liền chết.
Giả Dung thong dong bước lên xe ngựa, cười cười nói:
- Loại tình tiết ám sát này cho tới bây giờ chỉ gặp qua trong tiểu thuyết, không ngờ bản thân cũng có một ngày gặp gỡ, đột nhiên có chút hưng phấn a!
- Chẳng qua không biết là người phương nào, vì sao lại coi trọng ta như vậy. Vì dồn ta vào chỗ chết, lại còn đặc biệt mời người tới ám sát. Quả thật làm cho ta cảm thấy vinh hạnh.
Bánh xe chuyển động, Trầm Nhược Hư dùng cảm giác nhìn chằm chằm đám thích khách đi theo xe, cau mày, nghĩ không ra là ai có thâm thù đại hận với Giả Dung, muốn mạng của hắn.
Giả Dung nắm tay hắn nói:
- Đừng nghĩ, ta cũng nghĩ không ra. Nhưng nếu muốn biết kẻ sai khiến sau màn là ai, kêu Du Chuẩn bắt lại kiểm tra trí nhớ của bọn hắn là được.
Nếu nói là hận hắn, chỉ có Giả Trân, Giả Tường, Tần Khả Khanh mấy người.
Nhưng Giả Trân còn đang ở trong tù, Giả Tường không có đảm lượng mời thích khách, Tần Khả Khanh tốt xấu là một “thần tiên”, tinh thông thuật pháp thần thông, nếu muốn mạng của hắn cũng đã trực tiếp đến trước mặt lấy mạng hắn.
Nghe vậy Du Chuẩn nói:
- Thuộc hạ đi bắt bọn hắn.
- Chậm đã!
Giả Dung ngăn trở:
- Bọn hắn luôn di động theo xe, xem tình huống muốn đợi tới nhà chờ chúng ta xuống xe mới động thủ. Vậy ngươi cũng ở trước cửa nhà làm bọn hắn đi, miễn cho chúng ta tốn khí lực mang bọn hắn về nhà.
- Dạ!
Không bao lâu xe dừng trước cửa nhà.
Thích khách lập tức lấy ra tên độc, kéo chặt dây cung.
Ngay lúc này chiếc xe ngựa đột nhiên biến mất ngay trước mặt bọn hắn.
Ngay tiếp theo nhà của Trầm Nhược Hư, Giả Dung còn có bốn người gác cổng đồng thời vô ảnh vô tung biến mất.
Trường hợp quỷ dị như vậy làm đám thích khách nhất thời sợ hãi khẩn trương lên.
Ngay lúc bọn hắn còn không biết phải làm sao, một tiếng cười như trong địa ngục âm trầm vang lên:
- Hắc hắc hắc, bộ dạng các tiểu tử đều thật cường tráng, hương vị nhất định cực kỳ tuyệt vời, vừa lúc dùng các ngươi đút cho con ngoan của ta ăn.
Ngay sau đó là thanh âm tê tê làm người nổi da gà, hàn khí âm lãnh chui vào lỗ tai bọn hắn.
Đám thích khách cùng nhau xoay người lại, vừa lúc chứng kiến một con rắn khổng lồ cao mấy chục trượng, lớn như ba gốc đại thụ, toàn thân màu đỏ chợt hiện ra.
Dưới thân rắn có một gốc đại thụ, bị nước bọt trên miệng nó nhỏ xuống lập tức hòa tan thành vũng nước.
Nhìn thấy hình ảnh này, đám thích khách run bần bật, hai chân như nhũn ra
Nhưng ả lại không cam tâm, ngu ngốc đánh thẳng vào miệng Giả Dung.
Như vậy ngày Giả Dung nghỉ ngơi, ả chờ không phải tin tức cái chết của Giả Dung, mà là tử kỳ của chính ả.
Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư bước ra cửa lớn quốc tử giám.
Ngay tích tắc bước vào trong xe ngựa, hắn lập tức cảm thấy nơi tăm tối có mấy chục ánh mắt bao hàm sát ý rơi lên người mình, bước chân thoáng khựng lại.
Ngũ giác của Trầm Nhược Hư càng mẫn tuệ hơn Giả Dung, cảm nhận được sát khí còn nhanh hơn cả hắn một ít. Vì thế thân thể hắn buộc chặt, khẽ sụp mắt, lập tức toàn thân bao phủ một cỗ sát khí!
Bách Linh lắc lư tiểu lồng sắt, ánh mắt liếc qua vị trí ẩn thân của địch nhân, nhỏ giọng nói:
- Có 56 người đi theo, trên người đều có cung tên, mũi tên kịch độc, gặp máu liền chết.
Giả Dung thong dong bước lên xe ngựa, cười cười nói:
- Loại tình tiết ám sát này cho tới bây giờ chỉ gặp qua trong tiểu thuyết, không ngờ bản thân cũng có một ngày gặp gỡ, đột nhiên có chút hưng phấn a!
- Chẳng qua không biết là người phương nào, vì sao lại coi trọng ta như vậy. Vì dồn ta vào chỗ chết, lại còn đặc biệt mời người tới ám sát. Quả thật làm cho ta cảm thấy vinh hạnh.
Bánh xe chuyển động, Trầm Nhược Hư dùng cảm giác nhìn chằm chằm đám thích khách đi theo xe, cau mày, nghĩ không ra là ai có thâm thù đại hận với Giả Dung, muốn mạng của hắn.
Giả Dung nắm tay hắn nói:
- Đừng nghĩ, ta cũng nghĩ không ra. Nhưng nếu muốn biết kẻ sai khiến sau màn là ai, kêu Du Chuẩn bắt lại kiểm tra trí nhớ của bọn hắn là được.
Nếu nói là hận hắn, chỉ có Giả Trân, Giả Tường, Tần Khả Khanh mấy người.
Nhưng Giả Trân còn đang ở trong tù, Giả Tường không có đảm lượng mời thích khách, Tần Khả Khanh tốt xấu là một “thần tiên”, tinh thông thuật pháp thần thông, nếu muốn mạng của hắn cũng đã trực tiếp đến trước mặt lấy mạng hắn.
Nghe vậy Du Chuẩn nói:
- Thuộc hạ đi bắt bọn hắn.
- Chậm đã!
Giả Dung ngăn trở:
- Bọn hắn luôn di động theo xe, xem tình huống muốn đợi tới nhà chờ chúng ta xuống xe mới động thủ. Vậy ngươi cũng ở trước cửa nhà làm bọn hắn đi, miễn cho chúng ta tốn khí lực mang bọn hắn về nhà.
- Dạ!
Không bao lâu xe dừng trước cửa nhà.
Thích khách lập tức lấy ra tên độc, kéo chặt dây cung.
Ngay lúc này chiếc xe ngựa đột nhiên biến mất ngay trước mặt bọn hắn.
Ngay tiếp theo nhà của Trầm Nhược Hư, Giả Dung còn có bốn người gác cổng đồng thời vô ảnh vô tung biến mất.
Trường hợp quỷ dị như vậy làm đám thích khách nhất thời sợ hãi khẩn trương lên.
Ngay lúc bọn hắn còn không biết phải làm sao, một tiếng cười như trong địa ngục âm trầm vang lên:
- Hắc hắc hắc, bộ dạng các tiểu tử đều thật cường tráng, hương vị nhất định cực kỳ tuyệt vời, vừa lúc dùng các ngươi đút cho con ngoan của ta ăn.
Ngay sau đó là thanh âm tê tê làm người nổi da gà, hàn khí âm lãnh chui vào lỗ tai bọn hắn.
Đám thích khách cùng nhau xoay người lại, vừa lúc chứng kiến một con rắn khổng lồ cao mấy chục trượng, lớn như ba gốc đại thụ, toàn thân màu đỏ chợt hiện ra.
Dưới thân rắn có một gốc đại thụ, bị nước bọt trên miệng nó nhỏ xuống lập tức hòa tan thành vũng nước.
Nhìn thấy hình ảnh này, đám thích khách run bần bật, hai chân như nhũn ra
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.