Chương 229
Ngạn Chỉ Đinh Hương
09/05/2024
Giả Dung chuyển mắt qua Bách Linh, nàng lập tức thu hồi kết giới che giấu.
Nhất thời thân hình bốn người liền xuất hiện trong tầm mắt Tần Khả Khanh.
Tần Khả Khanh cả kinh, khi thấy rõ bộ dáng Giả Dung diễn cảm thoáng chốc đại biến, tươi cười dần dần biến mất bên miệng.
- Giả Dung! Ngươi, làm sao ngươi lại ở đây?
Ả há mồm phát ra tiếng thét chói tai khó thể tin.
Kinh ngạc cực độ, Tần Khả Khanh bật dậy, chiếc ghế ngã ngửa phát ra tiếng vang thật lớn.
Còn chưa hết kinh ngạc, lúc này khóe mắt ả liếc thấy cửa phòng còn đóng chặt, nhớ tới bốn người lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt mình, suy nghĩ của ả biến thành một mảnh hỗn loạn.
- Ngươi làm sao vào được?
Ả lớn tiếng chất vấn Giả Dung, lại không nhận ra được thanh âm mình biến thành run rẩy. Đó là nỗi bất an khi đối mặt với điều mà mình không biết.
Giả Dung chỉ là một người phàm, làm sao có thể xem thường cửa phòng, vô thanh vô tức tiến vào trong phòng mình?
- Tần Khả Khanh?
Ánh mắt Giả Dung như đao, bắn thẳng vào đáy mắt Tần Khả Khanh, giống như muốn phá vỡ thân thể Giả Kính hung hăng đâm thẳng vào yếu hại trong linh hồn, đem ả một đao chém giết.
Hơi thở của Tần Khả Khanh cứng lại, theo bản năng đánh giá thân thể của chính mình, xác định là Giả Kính, lúc nhìn vào đồng tử Giả Dung đột nhiên co rút lại.
Hắn làm sao biết linh hồn trong thân thể Giả Kính là chính mình?
Tần Khả Khanh rốt cục xác nhận, giờ phút này Giả Dung sớm không còn là người mà ả nhận thức lúc trước. Ả nhìn vào mặt Giả Dung, nội tâm bối rối.
Trong đầu Tần Khả Khanh còn suy nghĩ trên người Giả Dung xảy ra chuyện gì, nhưng ả lại trực tiếp hỏi thẳng Giả Dung, làm cho bọn họ xác nhận linh hồn bên trong thân thể Giả Kính chính là Tần Khả Khanh.
Giả Dung khẽ cười, vẻ tươi cười ý vị cực kỳ sâu xa.
Lập tức, trong lòng Tần Khả Khanh càng thêm hoảng loạn.
Ả cố trấn định, chỉ vào Giả Dung nói:
- Nói mê sảng cái gì! Ngươi là súc sinh ngỗ ngược, làm hại danh dự Trữ quốc phủ bị hủy hết, lại còn có mặt mũi gì quay về Trữ quốc phủ?
- Có ai không! Đem súc sinh này loạn côn đánh chết!
Tần Khả Khanh hướng ngoài cửa cao giọng hô, không hề che giấu sát tâm của mình chút nào.
- Đừng uổng phí tâm cơ, thuộc hạ của ta sớm đem phòng này bày lên kết giới. Cho dù ngươi kêu vỡ họng, người bên ngoài cũng không nghe thấy thanh âm trong này.
Giả Dung cười cười nói, chợt nói tiếp:
- Tần Khả Khanh, hoặc là nói Khả Khanh tiên cô? Đã lâu không gặp.
Lời của Giả Dung vừa ra khỏi miệng, trong đầu Tần Khả Khanh nhất thời như bị sét đánh, phát ra tiếng nổ ầm vang.
Bị Giả Dung kêu rõ tầng thân phận trọng yếu nhất, giờ này ả hoàn toàn ngây dại.
- Làm sao ngươi lại biết? Như thế nào lại biết..
Ả đờ người ra trừng mắt nhìn Giả Dung, càng không ngừng thì thào tự nói, trong mắt tràn ngập cảm giác sợ hãi thật sâu.
Giả Dung cười nhẹ, nói:
- Giới thiệu một chút, tại hạ Giả Dung, chủ nhân mới của Thái Hư ảo cảnh.
Bất ngờ không phòng ngự, Tần Khả Khanh lại bị quả bom thứ hai nện trúng. Chỉ chớp mắt ả như gặp sét đánh, thân thể quơ quơ, suýt nữa ngã quỵ.
Ả liên tiếp lui về phía sau, há miệng thở dốc muốn nói là không thể, nhưng tiếp xúc ánh mắt khẳng định của Giả Dung, ả lại không phát ra được thanh âm.
Lúc này Bách Linh chợt cười, lấy ra tiểu lồng sắt đưa tới trước mặt Tần Khả Khanh, kêu ả nhìn người trong lồng sắt:
- Nhìn một cái, đây là Cảnh Huyễn tỷ tỷ của ngươi, hiện giờ là tù nhân của ta.
Tần Khả Khanh nhìn kỹ xem, cũng không còn cách nào phủ định người trong lồng sắt không phải là Cảnh Huyễn.
Đột nhiên hai chân ả mềm nhũn, ngã ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo.
- Khả Khanh muội muội, chạy mau! Chờ đợi ngày sau tìm cơ hội cứu ta đi ra ngoài!
Cảnh Huyễn hướng Tần Khả Khanh rống to, dù Tần Khả Khanh không nghe rõ lời của nàng nhưng vẫn nhận được tin tức, lập tức lao ra hướng cửa phòng.
Vừa chạy ả vừa lớn tiếng hô:
- Mau có ai không! Giả Dung muốn giết người! Cứu mạng! Giả Dung ngỗ ngược phạm thượng, muốn giết ông nội!
Hai người hai quỷ giống như nhìn tôm tép nhãi nhép nhìn thân ảnh cuống quýt chạy trốn của ả, cũng không ngăn cản hành vi chạy trốn của ả.
Khi ả chạy tới cửa, đưa tay đụng vào cánh cửa, nhất thời thân thể ả lập tức bắn ngược trở về, nặng nề rơi xuống đất đập vỡ một cái ghế.
Giả Dung thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
- Đã nói trong phòng có kết giới, ngươi ra không được, đây không phải tự tìm tội chịu sao?
Tần Khả Khanh ôm ngực ho ra máu, oán độc nhìn chằm chằm Giả Dung, giọng căm hận nói:
- Giả Dung! Ta còn sẽ trở lại! Ngày khác ta lại xuất hiện trước mặt ngươi, là ngày các ngươi táng thân!
Buông một câu hăm dọa, Tần Khả Khanh nắm lấy gỗ vụn bén nhọn dưới sàn, đem hết toàn lực đâm xuyên qua cổ họng thân thể Giả Kính.
Thân thể mất đi sinh cơ, linh hồn ả thoát khỏi xác của Giả Kính, trực tiếp bay lên không trung.
- Nghĩ làm như vậy có thể trốn được sao? Quả thật là mơ tưởng.
Bỗng dưng trong tay Bách Linh toát ra một dây thừng lôi điện, buộc quanh linh hồn Tần Khả Khanh lôi kéo đi xuống
Nhất thời thân hình bốn người liền xuất hiện trong tầm mắt Tần Khả Khanh.
Tần Khả Khanh cả kinh, khi thấy rõ bộ dáng Giả Dung diễn cảm thoáng chốc đại biến, tươi cười dần dần biến mất bên miệng.
- Giả Dung! Ngươi, làm sao ngươi lại ở đây?
Ả há mồm phát ra tiếng thét chói tai khó thể tin.
Kinh ngạc cực độ, Tần Khả Khanh bật dậy, chiếc ghế ngã ngửa phát ra tiếng vang thật lớn.
Còn chưa hết kinh ngạc, lúc này khóe mắt ả liếc thấy cửa phòng còn đóng chặt, nhớ tới bốn người lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt mình, suy nghĩ của ả biến thành một mảnh hỗn loạn.
- Ngươi làm sao vào được?
Ả lớn tiếng chất vấn Giả Dung, lại không nhận ra được thanh âm mình biến thành run rẩy. Đó là nỗi bất an khi đối mặt với điều mà mình không biết.
Giả Dung chỉ là một người phàm, làm sao có thể xem thường cửa phòng, vô thanh vô tức tiến vào trong phòng mình?
- Tần Khả Khanh?
Ánh mắt Giả Dung như đao, bắn thẳng vào đáy mắt Tần Khả Khanh, giống như muốn phá vỡ thân thể Giả Kính hung hăng đâm thẳng vào yếu hại trong linh hồn, đem ả một đao chém giết.
Hơi thở của Tần Khả Khanh cứng lại, theo bản năng đánh giá thân thể của chính mình, xác định là Giả Kính, lúc nhìn vào đồng tử Giả Dung đột nhiên co rút lại.
Hắn làm sao biết linh hồn trong thân thể Giả Kính là chính mình?
Tần Khả Khanh rốt cục xác nhận, giờ phút này Giả Dung sớm không còn là người mà ả nhận thức lúc trước. Ả nhìn vào mặt Giả Dung, nội tâm bối rối.
Trong đầu Tần Khả Khanh còn suy nghĩ trên người Giả Dung xảy ra chuyện gì, nhưng ả lại trực tiếp hỏi thẳng Giả Dung, làm cho bọn họ xác nhận linh hồn bên trong thân thể Giả Kính chính là Tần Khả Khanh.
Giả Dung khẽ cười, vẻ tươi cười ý vị cực kỳ sâu xa.
Lập tức, trong lòng Tần Khả Khanh càng thêm hoảng loạn.
Ả cố trấn định, chỉ vào Giả Dung nói:
- Nói mê sảng cái gì! Ngươi là súc sinh ngỗ ngược, làm hại danh dự Trữ quốc phủ bị hủy hết, lại còn có mặt mũi gì quay về Trữ quốc phủ?
- Có ai không! Đem súc sinh này loạn côn đánh chết!
Tần Khả Khanh hướng ngoài cửa cao giọng hô, không hề che giấu sát tâm của mình chút nào.
- Đừng uổng phí tâm cơ, thuộc hạ của ta sớm đem phòng này bày lên kết giới. Cho dù ngươi kêu vỡ họng, người bên ngoài cũng không nghe thấy thanh âm trong này.
Giả Dung cười cười nói, chợt nói tiếp:
- Tần Khả Khanh, hoặc là nói Khả Khanh tiên cô? Đã lâu không gặp.
Lời của Giả Dung vừa ra khỏi miệng, trong đầu Tần Khả Khanh nhất thời như bị sét đánh, phát ra tiếng nổ ầm vang.
Bị Giả Dung kêu rõ tầng thân phận trọng yếu nhất, giờ này ả hoàn toàn ngây dại.
- Làm sao ngươi lại biết? Như thế nào lại biết..
Ả đờ người ra trừng mắt nhìn Giả Dung, càng không ngừng thì thào tự nói, trong mắt tràn ngập cảm giác sợ hãi thật sâu.
Giả Dung cười nhẹ, nói:
- Giới thiệu một chút, tại hạ Giả Dung, chủ nhân mới của Thái Hư ảo cảnh.
Bất ngờ không phòng ngự, Tần Khả Khanh lại bị quả bom thứ hai nện trúng. Chỉ chớp mắt ả như gặp sét đánh, thân thể quơ quơ, suýt nữa ngã quỵ.
Ả liên tiếp lui về phía sau, há miệng thở dốc muốn nói là không thể, nhưng tiếp xúc ánh mắt khẳng định của Giả Dung, ả lại không phát ra được thanh âm.
Lúc này Bách Linh chợt cười, lấy ra tiểu lồng sắt đưa tới trước mặt Tần Khả Khanh, kêu ả nhìn người trong lồng sắt:
- Nhìn một cái, đây là Cảnh Huyễn tỷ tỷ của ngươi, hiện giờ là tù nhân của ta.
Tần Khả Khanh nhìn kỹ xem, cũng không còn cách nào phủ định người trong lồng sắt không phải là Cảnh Huyễn.
Đột nhiên hai chân ả mềm nhũn, ngã ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo.
- Khả Khanh muội muội, chạy mau! Chờ đợi ngày sau tìm cơ hội cứu ta đi ra ngoài!
Cảnh Huyễn hướng Tần Khả Khanh rống to, dù Tần Khả Khanh không nghe rõ lời của nàng nhưng vẫn nhận được tin tức, lập tức lao ra hướng cửa phòng.
Vừa chạy ả vừa lớn tiếng hô:
- Mau có ai không! Giả Dung muốn giết người! Cứu mạng! Giả Dung ngỗ ngược phạm thượng, muốn giết ông nội!
Hai người hai quỷ giống như nhìn tôm tép nhãi nhép nhìn thân ảnh cuống quýt chạy trốn của ả, cũng không ngăn cản hành vi chạy trốn của ả.
Khi ả chạy tới cửa, đưa tay đụng vào cánh cửa, nhất thời thân thể ả lập tức bắn ngược trở về, nặng nề rơi xuống đất đập vỡ một cái ghế.
Giả Dung thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
- Đã nói trong phòng có kết giới, ngươi ra không được, đây không phải tự tìm tội chịu sao?
Tần Khả Khanh ôm ngực ho ra máu, oán độc nhìn chằm chằm Giả Dung, giọng căm hận nói:
- Giả Dung! Ta còn sẽ trở lại! Ngày khác ta lại xuất hiện trước mặt ngươi, là ngày các ngươi táng thân!
Buông một câu hăm dọa, Tần Khả Khanh nắm lấy gỗ vụn bén nhọn dưới sàn, đem hết toàn lực đâm xuyên qua cổ họng thân thể Giả Kính.
Thân thể mất đi sinh cơ, linh hồn ả thoát khỏi xác của Giả Kính, trực tiếp bay lên không trung.
- Nghĩ làm như vậy có thể trốn được sao? Quả thật là mơ tưởng.
Bỗng dưng trong tay Bách Linh toát ra một dây thừng lôi điện, buộc quanh linh hồn Tần Khả Khanh lôi kéo đi xuống
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.