Chương 235
Ngạn Chỉ Đinh Hương
11/05/2024
Càng nghĩ Nguyên Thừa càng biệt khuất.
Đáng giận! Nghĩ tới hắn đường đường là đạo sĩ xuất khiếu kỳ tu chân giới, từ trước tới nay chỉ được người nịnh bợ, chưa từng phải ăn nói khép nép với người khác như vậy đi? Nếu người của bổn vị diện dám đối với hắn như thế, hắn đã sớm làm cho người kia hồn phi phách tán.
Bất đắc dĩ chính là, hắn cùng Giả Dung còn cách vị diện, cho dù hắn có bao nhiêu thủ đoạn, cũng không xúc phạm được đối phương.
Nếu Giả Dung không nhận thức được công pháp tu chân tốt hay xấu thật hay giả, hắn còn có thể mệnh lệnh hệ thống không tiếc trả giá nhân lúc bất ngờ áp chế ý thức hệ thống của đối phương, làm cho đối phương tạm thời mất đi công năng hệ thống đỡ cho chủ.
Đến lúc đó lại dùng công pháp giả hoặc là đan dược có độc giao dịch, khiến cho đối phương tu luyện bị nổ tan xác mà chết. Nhưng Giả Dung lại có năng lực phân biệt ra được công pháp có vấn đề hay không, cũng không cần dùng đan dược của hắn.
Nhưng vị diện của Giả Dung lại có thể sản xuất tiên thảo linh quả, đều là vật mà hắn rất cần dùng. Điều này đã chú định rồi, cho dù Nguyên Thừa có nghĩ ra biện pháp khác lấy mạng Giả Dung, nhưng trước khi hắn còn cần hàng hóa của Giả Dung, hắn cũng tạm thời không làm gì được người ta.
Nhìn bộ dáng mỉm cười yếu ớt của Giả Dung, Nguyên Thừa thầm nghiến răng.
Hắn dằn cơn tức, mặt ngoài mỉm cười nói:
- Chi bằng như vậy đi, chúng ta dùng một gốc tiên thảo đổi một quyển công pháp.
Giả Dung quyết đoán lắc đầu, kiên cường nói:
- Một gốc đổi trăm quyển, không có thương lượng.
Nguyên Thừa chán nản không thôi, lại dùng giọng điệu thương lượng thêm vài lần, Giả Dung quyết định chủ ý không thối lui một bước, biểu tình không muốn thương lượng.
Bởi vậy cho dù Nguyên Thừa không cam lòng, nhưng vì tiên thảo chỉ có thể gật đầu nhận biết phương thức giao dịch của Giả Dung.
Hắn thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhả ra nói:
- Ai, có hại thì có hại đi, xem như cùng ngươi kết thiện duyên.
Đột nhiên hắn lại nói:
- Chẳng qua hiện tại ta không ở trong tông môn, trên người mang theo không đến hai mươi quyển công pháp, ngươi trước tiên lưu lại trăm gốc tiên thảo cho ta, chờ ta thêm vài ngày, đợi ta chạy về tông môn lấy công pháp cùng ngươi giao dịch.
Giả Dung nhìn chằm chằm tay mình nói:
- Con dế mèn trong nhà thật đáng yêu, thấy nó thì ta luôn muốn đút cho nó ăn. Ta sợ hãi không khống chế được hai tay của mình, ngươi tốt nhất hiện tại cùng ta hoàn thành giao dịch. Nếu số lượng công pháp không đủ, ta chấp thuận ngươi dùng vật phẩm khác thay thế.
Hắn nghĩ nghĩ, đưa ra một loại phương thức giao dịch khác:
- Hai mươi quyển công pháp, mười vạn linh thạch cộng thêm mười linh mạch, nếu ngươi đồng ý, hiện tại ta lập tức đưa một trăm gốc tiên thảo cho ngươi.
Toàn bộ linh mạch của vị diện này bị khô kiệt nhiều năm, thiên địa linh khí dần dần thật loãng. Nếu được công pháp tu chân mà không có linh khí tu luyện, hết thảy chỉ là phí công.
Giả Dung yêu cầu như vậy là vì muốn giúp Trầm Nhược Hư dùng linh thạch tu luyện. Đối với linh mạch, Giả Dung tính toán kêu Du Chuẩn đem một nửa rót vào núi non sông ngòi, liên tục sản xuất linh khí cho thế giới, khiến thế giới một lần nữa tỏa sáng sinh cơ.
Còn lại một nửa linh mạch, hắn chuẩn bị đặt trong Thái Hư ảo cảnh tu chân học viện, cung cấp cho học sinh tương lai tu luyện.
Đương nhiên với trước mắt mà nói, trong lòng Giả Dung định ra học sinh học viện chỉ có một mình Giả Tích Xuân. Về phần sau này nhân số có gia tăng thêm hay không, gia tăng bao nhiêu thì cần Giả Dung chậm rãi khảo sát quyết định.
Tuy rằng đã tiêu diệt đám người Cảnh Huyễn, nhưng cũng khó bảo toàn ngày sau sẽ có người tâm thuật bất chính đi lên con đường tà đạo. Cho nên tương lai học sinh tu chân học viện, Giả Dung sẽ phái người tinh tế chọn lựa, phàm là không có tư chất, hay là người tâm tính không tốt một mực bài trừ ra ngoài.
Nghĩ tới đây, Giả Dung bỗng nhiên nhớ lại trong tay mình khuyết thiếu đạo cụ kiểm tra tư chất tu chân, đưa ra yêu cầu nói:
- Nguyên Thừa, nếu ngươi có đồ vật kiểm tra tư chất tu chân của phàm nhân, ta dùng một linh quả trao đổi với ngươi.
Như vậy có thể lần thứ hai tăng thêm một quả cầu thí nghiệm linh căn, Nguyên Thừa tràn ngập uất ức từ dãy linh sơn xung quanh rút lấy mười linh mạch, rót vào trong linh tinh, thêm vào công pháp cùng linh thạch mà Giả Dung yêu cầu, toàn bộ bỏ vào khung giao dịch, hoàn thành xong lần giao dịch biệt khuất này.
Trước khi đóng cửa màn hình, Nguyên Thừa mở miệng nói:
- Nếu linh dương của ta ăn thích, mong rằng lần tới Giả công tử nhiều bán cho ta một ít tiên thảo.
Giả Dung gọn gàng nói:
- Mỗi tháng Cảnh Huyễn tiên cô tặng tiên thảo cho ta có định lượng, không nhiều hơn được.
- Giao tình của các ngươi không phải tốt lắm sao? Ngươi hỏi nàng lấy thêm không phải được rồi.
Nguyên Thừa nói.
Giả Dung lập tức nhíu mày, nghiêm túc nói:
- Cảnh Huyễn tiên cô tặng tiên thảo cho ta là tình cảm. Ta chủ động yêu cầu là phá hủy phần cảm tình thuần túy này, thứ cho ta khó thể làm được.
Nguyên Thừa nghe vậy chỉ phải xám xịt lăn.
Nhìn màn hình tối đen, hắn nhẹ nhàng vuốt tiên thảo trong tay. Tiên thảo nhiều nhất chỉ hai ba trăm năm, quá thấp, cũng may rốt cục là tiên thảo tuyệt tích, người ra tay tranh đoạt nhất định sẽ không ít. Hoặc là tìm một phúc địa linh khí sung túc, súc tích nuôi, trăm năm ngàn năm sau tiếp tục hái đều được.
Nhưng trả giá nhiều đồ vật như vậy mới chiếm được một trăm gốc, vẫn cảm giác lỗ vốn, hắn không nhẫn được cỗ ác khí này.
Nghĩ xong, bộ mặt hắn dữ tợn nhìn màn hình tối đen, hung tợn nghiến răng.
Đợi ngày sau hắn giao dịch đủ tiên thảo, có thể tự mình đào tạo thành tiên thảo mới, Giả Dung không còn giá trị lợi dụng, hắn sẽ tìm một ít đồ vật hại người bí ẩn giao dịch qua giết chết hắn!
Giả Dung giao dịch xong, Bách Linh trốn ở một bên lập tức đi ra.
Ánh mắt Giả Dung nhìn tiểu lồng sắt đựng dế mèn, nhìn Cảnh Huyễn phẫn hận nhìn mình, không thể nói chuyện ô ô kêu, bộ dáng như muốn phát điên.
Trong lòng hắn chợt hiểu ả nghe xong toàn bộ lời nói của mình cùng Nguyên Thừa, vì vậy mới nổi trận lôi đình.
Giả Dung nhếch môi, nói:
- Đa tạ, nếu không nhờ tiên cô tặng cho Thái Hư ảo cảnh, hôm nay tại hạ cũng không làm được khoản mua bán này.
Cảnh Huyễn bị kích thích, lửa giận xông lên não, nhất thời khó thở ngất xỉu.
- Ta mới nói một câu, ả liền hôn mê. Chẳng lẽ bị xem thành quả cầu đánh, đánh nhiều lại biến thành yếu ớt sao?
Giả Dung cảm thán một phen, đưa tay chọc lồng sắt, nhìn thân thể Cảnh Huyễn lăn lông lốc, lắc nhẹ đầu.
Đáng giận! Nghĩ tới hắn đường đường là đạo sĩ xuất khiếu kỳ tu chân giới, từ trước tới nay chỉ được người nịnh bợ, chưa từng phải ăn nói khép nép với người khác như vậy đi? Nếu người của bổn vị diện dám đối với hắn như thế, hắn đã sớm làm cho người kia hồn phi phách tán.
Bất đắc dĩ chính là, hắn cùng Giả Dung còn cách vị diện, cho dù hắn có bao nhiêu thủ đoạn, cũng không xúc phạm được đối phương.
Nếu Giả Dung không nhận thức được công pháp tu chân tốt hay xấu thật hay giả, hắn còn có thể mệnh lệnh hệ thống không tiếc trả giá nhân lúc bất ngờ áp chế ý thức hệ thống của đối phương, làm cho đối phương tạm thời mất đi công năng hệ thống đỡ cho chủ.
Đến lúc đó lại dùng công pháp giả hoặc là đan dược có độc giao dịch, khiến cho đối phương tu luyện bị nổ tan xác mà chết. Nhưng Giả Dung lại có năng lực phân biệt ra được công pháp có vấn đề hay không, cũng không cần dùng đan dược của hắn.
Nhưng vị diện của Giả Dung lại có thể sản xuất tiên thảo linh quả, đều là vật mà hắn rất cần dùng. Điều này đã chú định rồi, cho dù Nguyên Thừa có nghĩ ra biện pháp khác lấy mạng Giả Dung, nhưng trước khi hắn còn cần hàng hóa của Giả Dung, hắn cũng tạm thời không làm gì được người ta.
Nhìn bộ dáng mỉm cười yếu ớt của Giả Dung, Nguyên Thừa thầm nghiến răng.
Hắn dằn cơn tức, mặt ngoài mỉm cười nói:
- Chi bằng như vậy đi, chúng ta dùng một gốc tiên thảo đổi một quyển công pháp.
Giả Dung quyết đoán lắc đầu, kiên cường nói:
- Một gốc đổi trăm quyển, không có thương lượng.
Nguyên Thừa chán nản không thôi, lại dùng giọng điệu thương lượng thêm vài lần, Giả Dung quyết định chủ ý không thối lui một bước, biểu tình không muốn thương lượng.
Bởi vậy cho dù Nguyên Thừa không cam lòng, nhưng vì tiên thảo chỉ có thể gật đầu nhận biết phương thức giao dịch của Giả Dung.
Hắn thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhả ra nói:
- Ai, có hại thì có hại đi, xem như cùng ngươi kết thiện duyên.
Đột nhiên hắn lại nói:
- Chẳng qua hiện tại ta không ở trong tông môn, trên người mang theo không đến hai mươi quyển công pháp, ngươi trước tiên lưu lại trăm gốc tiên thảo cho ta, chờ ta thêm vài ngày, đợi ta chạy về tông môn lấy công pháp cùng ngươi giao dịch.
Giả Dung nhìn chằm chằm tay mình nói:
- Con dế mèn trong nhà thật đáng yêu, thấy nó thì ta luôn muốn đút cho nó ăn. Ta sợ hãi không khống chế được hai tay của mình, ngươi tốt nhất hiện tại cùng ta hoàn thành giao dịch. Nếu số lượng công pháp không đủ, ta chấp thuận ngươi dùng vật phẩm khác thay thế.
Hắn nghĩ nghĩ, đưa ra một loại phương thức giao dịch khác:
- Hai mươi quyển công pháp, mười vạn linh thạch cộng thêm mười linh mạch, nếu ngươi đồng ý, hiện tại ta lập tức đưa một trăm gốc tiên thảo cho ngươi.
Toàn bộ linh mạch của vị diện này bị khô kiệt nhiều năm, thiên địa linh khí dần dần thật loãng. Nếu được công pháp tu chân mà không có linh khí tu luyện, hết thảy chỉ là phí công.
Giả Dung yêu cầu như vậy là vì muốn giúp Trầm Nhược Hư dùng linh thạch tu luyện. Đối với linh mạch, Giả Dung tính toán kêu Du Chuẩn đem một nửa rót vào núi non sông ngòi, liên tục sản xuất linh khí cho thế giới, khiến thế giới một lần nữa tỏa sáng sinh cơ.
Còn lại một nửa linh mạch, hắn chuẩn bị đặt trong Thái Hư ảo cảnh tu chân học viện, cung cấp cho học sinh tương lai tu luyện.
Đương nhiên với trước mắt mà nói, trong lòng Giả Dung định ra học sinh học viện chỉ có một mình Giả Tích Xuân. Về phần sau này nhân số có gia tăng thêm hay không, gia tăng bao nhiêu thì cần Giả Dung chậm rãi khảo sát quyết định.
Tuy rằng đã tiêu diệt đám người Cảnh Huyễn, nhưng cũng khó bảo toàn ngày sau sẽ có người tâm thuật bất chính đi lên con đường tà đạo. Cho nên tương lai học sinh tu chân học viện, Giả Dung sẽ phái người tinh tế chọn lựa, phàm là không có tư chất, hay là người tâm tính không tốt một mực bài trừ ra ngoài.
Nghĩ tới đây, Giả Dung bỗng nhiên nhớ lại trong tay mình khuyết thiếu đạo cụ kiểm tra tư chất tu chân, đưa ra yêu cầu nói:
- Nguyên Thừa, nếu ngươi có đồ vật kiểm tra tư chất tu chân của phàm nhân, ta dùng một linh quả trao đổi với ngươi.
Như vậy có thể lần thứ hai tăng thêm một quả cầu thí nghiệm linh căn, Nguyên Thừa tràn ngập uất ức từ dãy linh sơn xung quanh rút lấy mười linh mạch, rót vào trong linh tinh, thêm vào công pháp cùng linh thạch mà Giả Dung yêu cầu, toàn bộ bỏ vào khung giao dịch, hoàn thành xong lần giao dịch biệt khuất này.
Trước khi đóng cửa màn hình, Nguyên Thừa mở miệng nói:
- Nếu linh dương của ta ăn thích, mong rằng lần tới Giả công tử nhiều bán cho ta một ít tiên thảo.
Giả Dung gọn gàng nói:
- Mỗi tháng Cảnh Huyễn tiên cô tặng tiên thảo cho ta có định lượng, không nhiều hơn được.
- Giao tình của các ngươi không phải tốt lắm sao? Ngươi hỏi nàng lấy thêm không phải được rồi.
Nguyên Thừa nói.
Giả Dung lập tức nhíu mày, nghiêm túc nói:
- Cảnh Huyễn tiên cô tặng tiên thảo cho ta là tình cảm. Ta chủ động yêu cầu là phá hủy phần cảm tình thuần túy này, thứ cho ta khó thể làm được.
Nguyên Thừa nghe vậy chỉ phải xám xịt lăn.
Nhìn màn hình tối đen, hắn nhẹ nhàng vuốt tiên thảo trong tay. Tiên thảo nhiều nhất chỉ hai ba trăm năm, quá thấp, cũng may rốt cục là tiên thảo tuyệt tích, người ra tay tranh đoạt nhất định sẽ không ít. Hoặc là tìm một phúc địa linh khí sung túc, súc tích nuôi, trăm năm ngàn năm sau tiếp tục hái đều được.
Nhưng trả giá nhiều đồ vật như vậy mới chiếm được một trăm gốc, vẫn cảm giác lỗ vốn, hắn không nhẫn được cỗ ác khí này.
Nghĩ xong, bộ mặt hắn dữ tợn nhìn màn hình tối đen, hung tợn nghiến răng.
Đợi ngày sau hắn giao dịch đủ tiên thảo, có thể tự mình đào tạo thành tiên thảo mới, Giả Dung không còn giá trị lợi dụng, hắn sẽ tìm một ít đồ vật hại người bí ẩn giao dịch qua giết chết hắn!
Giả Dung giao dịch xong, Bách Linh trốn ở một bên lập tức đi ra.
Ánh mắt Giả Dung nhìn tiểu lồng sắt đựng dế mèn, nhìn Cảnh Huyễn phẫn hận nhìn mình, không thể nói chuyện ô ô kêu, bộ dáng như muốn phát điên.
Trong lòng hắn chợt hiểu ả nghe xong toàn bộ lời nói của mình cùng Nguyên Thừa, vì vậy mới nổi trận lôi đình.
Giả Dung nhếch môi, nói:
- Đa tạ, nếu không nhờ tiên cô tặng cho Thái Hư ảo cảnh, hôm nay tại hạ cũng không làm được khoản mua bán này.
Cảnh Huyễn bị kích thích, lửa giận xông lên não, nhất thời khó thở ngất xỉu.
- Ta mới nói một câu, ả liền hôn mê. Chẳng lẽ bị xem thành quả cầu đánh, đánh nhiều lại biến thành yếu ớt sao?
Giả Dung cảm thán một phen, đưa tay chọc lồng sắt, nhìn thân thể Cảnh Huyễn lăn lông lốc, lắc nhẹ đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.