Chương 234
Ngạn Chỉ Đinh Hương
11/05/2024
Phung phí của trời! Phung phí của trời a!
Tiên thảo tuyệt tích muôn đời của tu chân giới, lại chỉ dùng để nuôi dế mèn! Lãng phí trân thảo như vậy, người này nên bị trời phạt!
Nguyên Thừa giờ phút này vừa tức giận lại ấm ức, cực kỳ khó chịu.
Nếu như có thể, hắn thật muốn phá vỡ vị diện bình chướng vọt tới trước mặt Giả Dung giết chết hắn.
Giả Dung thấy hắn biến sắc mặt, trong lòng vui vẻ.
Lão gia hỏa kia, muốn lừa mình? Ai chơi ai còn chưa biết đâu đây?
Nguyên Thừa áp chế cảm xúc hỗn loạn trong nội tâm, xả ra vẻ tươi cười mất tự nhiên, nói:
- Ta mới hỏi thăm một chút, tiên thảo của ngươi tuy không có đại tác dụng, nhưng mùi vị thật không tệ. Ta nghĩ linh dương mà ta nuôi trong động phủ sẽ rất thích, ta muốn mua một ít cho nó ăn.
Nguyên Thừa châm chước chốc lát, nói ra một cái giá giao dịch:
- Như vậy đi, ngươi xem một vạn gốc tiên thảo đổi một quyển công pháp tu chân được không?
Rõ ràng là công phu sư tử ngoạm, lại thật sự bày ra bộ dáng mình bị tổn thất nặng vô cùng đau lòng.
Trong lòng Giả Dung lạnh lùng hừ một tiếng, nhíu mày ưu sầu nói:
- Đừng nói một vạn gốc, dù là một ngàn ta cũng không có, nhiều lắm chỉ có thể phân cho ngươi trăm gốc.
- Trăm gốc?
Nguyên Thừa vừa nghe con số này, cực kỳ không hài lòng, ngữ khí cũng biến thành không tốt lắm.
- Sao chỉ có trăm gốc? Không phải nói có rất nhiều sao?
Giả Dung vô tội nháy mắt nói:
- Lúc trước đúng là tồn tại không ít, chẳng qua trước khi ngươi liên hệ ta, ta đã bán một bộ phận cho vị diện thương khác, còn lại cũng không nhiều. Huống hồ ta còn muốn lưu một bộ phận nuôi dế mèn, cho nên chỉ có thể bán cho ngươi trăm gốc.
Huyệt thái dương của Nguyên Thừa nhảy lên thình thịch, suýt nữa là nổ tung.
Tiên thảo tuyệt thế hiếm có, dùng đút cho dế mèn, làm sao ngươi không đi nhảy vào hố phân!
Nguyên Thừa phi thường phi thường muốn rống một câu như vậy, nhưng chính bản thân hắn muốn dùng ích cốc đan rác rưởi lừa gạt tiên thảo của Giả Dung, do đó biếm tiên thảo không đáng giá chút nào.
Hiện giờ Giả Dung dùng tiên thảo “gân gà” bình thường đút cho dế mèn, cho dù hắn đau lòng cũng là mình làm mình chịu.
Giả Dung ra vẻ không biết nói:
- Nguyên Thừa? Sắc mặt của ngươi sao khó coi như vậy? Thân thể không thoải mái sao? Chi bằng ngươi đi nghỉ trước đi, ngày khác chúng ta bàn lại như thế nào?
Ngày khác? Chỉ sợ tới khi đó tiên thảo đã bị ngươi đút hết cho dế mèn!
Nguyên Thừa cơ hồ muốn xé nát Giả Dung.
Bởi vì nhẫn nhịn cơn tức, lần này hắn xả ra vẻ tươi cười thật quái dị, nói:
- Ta rất tốt, có lẽ là vấn đề ánh sáng, ngươi nhìn lầm rồi. Trăm gốc thì trăm gốc, hiện tại chúng ta bắt đầu giao dịch đi.
- Quyển công pháp vừa rồi ngươi giữ lại, không cần trả cho ta. Tiếp tục bỏ thêm chín mươi chín gốc tiên thảo, chúng ta xác nhận giao dịch là tốt rồi.
Nguyên Thừa gấp giọng thúc giục nói.
Nhưng lúc này Giả Dung lại lắc đầu, vượt ngoài dự kiến của hắn.
- Ngươi làm sao vậy?
Nội tâm Nguyên Thừa nghiến răng nghiến lợi.
- Một gốc tiên thảo đổi trăm quyển công pháp, hiện tại không phải ta thiếu ngươi chín mươi chín gốc tiên thảo, trái lại ngươi thiếu ta chín mươi chín quyển công pháp.
Vẻ mặt Giả Dung cực kỳ đương nhiên nói.
Khóe mắt Nguyên Thừa co rút:
- Ta..
Giết ngươi!
Nuốt xuống lời mắng muốn giết người, ngón tay Nguyên Thừa tức giận đến run rẩy, chỉ vào mũi Giả Dung giận không kềm được nói:
- Linh thảo dùng để đút cho súc vật, một gốc còn muốn đổi trăm quyển công pháp tu chân, quả thực ý nghĩ kỳ lạ!
Giả Dung không chút để ý lật xem công pháp trong tay, chậm rãi nói:
- Nhận được tiên cô thùy thương, ta từ nhỏ liền nhìn thấy đủ loại bí tịch tu chân mà trưởng thành, duyệt qua không có trăm vạn cũng có mười vạn. Nói thật, quyển này của ngươi thật chẳng ra gì. Tiên thảo của ta dù không phải thượng hạng cực phẩm, nhưng dù sao là mọc từ tiên giới, luận xuất thân cũng cao hơn công pháp của ngươi rất nhiều.
- Nếu công pháp trong vị diện của ngươi toàn bộ đều là cấp thấp như vậy, ta cảm giác mình nên tiếp tục thận trọng suy nghĩ một chút, có cần giao dịch với ngươi hay không mới tốt.
Nói xong thần sắc Giả Dung khinh thường quơ quơ bí tịch trong tay.
Ha ha! Ai còn không biết trợn mắt nói lời bịa đặt hay sao?
Cơ hồ bị một câu của Giả Dung chọc thủng ý đồ âm thầm của mình, trong mắt Nguyên Thừa hiện lên một tia tức giận, giận dữ nói:
- Nói bậy! Đây là công pháp thượng đẳng của Toàn Cơ các chúng ta, há lại cho ngươi hạ thấp!
Vẻ mặt Giả Dung hiện lên một tầng sương lạnh, không vui nói:
- Nếu đã như vậy xem ra mua bán giữa chúng ta không thuận lợi. Nhưng quyển công pháp này của ngươi nói là bình thường còn là khách khí, nếu ngươi không phục, ta mời Cảnh Huyễn tiên cô hạ phàm kiểm tra một phen.
Nguyên Thừa nghe xong trong lòng khẩn trương, bấp chấp gì khác vội vàng kêu Giả Dung:
- Chậm đã! Giả công tử đừng tức giận, xin nghe một lời của ta.
Ngay sau đó hắn bài trừ vẻ tươi cười, rất nhanh nói:
- Công pháp đưa cho ngươi đích thật là cao nhất trong vị diện của ta, có lẽ bởi vì tình huống của hai vị diện khác nhau, cho nên ngươi xem ra là thật bình thường. Cũng giống như tiên thảo của ngươi ở thế gian giới có thể gặp nhưng không thể cầu, ở thế giới này của ta thì là vô dụng vậy.
Vẻ mặt Giả Dung ra vẻ như chào lại, nhìn thấy như tiếp nhận lời suy đoán của hắn.
- Ngươi nói có đạo lý, nghĩ tới là hai chúng ta hiểu lầm lẫn nhau.
Nghe ngữ khí của Giả Dung dịu đi xuống, Nguyên Thừa thở ra một hơi.
Hắn nhanh chóng cười làm lành nói:
- Đúng đúng rồi.
Vì sao lại có người tính tình âm tình bất định, biến ảo vô thường như vậy, thật khó làm!
Từ khi hắn đạt được vị diện hệ thống giao dịch cho tới nay, lừa không ít vị diện thương phàm nhân, giao dịch nhiều lần đều thật hài lòng. Nhưng không ngờ lần này gặp được Giả Dung, không ngừng bị hắn làm cho một vố.
Tiên thảo tuyệt tích muôn đời của tu chân giới, lại chỉ dùng để nuôi dế mèn! Lãng phí trân thảo như vậy, người này nên bị trời phạt!
Nguyên Thừa giờ phút này vừa tức giận lại ấm ức, cực kỳ khó chịu.
Nếu như có thể, hắn thật muốn phá vỡ vị diện bình chướng vọt tới trước mặt Giả Dung giết chết hắn.
Giả Dung thấy hắn biến sắc mặt, trong lòng vui vẻ.
Lão gia hỏa kia, muốn lừa mình? Ai chơi ai còn chưa biết đâu đây?
Nguyên Thừa áp chế cảm xúc hỗn loạn trong nội tâm, xả ra vẻ tươi cười mất tự nhiên, nói:
- Ta mới hỏi thăm một chút, tiên thảo của ngươi tuy không có đại tác dụng, nhưng mùi vị thật không tệ. Ta nghĩ linh dương mà ta nuôi trong động phủ sẽ rất thích, ta muốn mua một ít cho nó ăn.
Nguyên Thừa châm chước chốc lát, nói ra một cái giá giao dịch:
- Như vậy đi, ngươi xem một vạn gốc tiên thảo đổi một quyển công pháp tu chân được không?
Rõ ràng là công phu sư tử ngoạm, lại thật sự bày ra bộ dáng mình bị tổn thất nặng vô cùng đau lòng.
Trong lòng Giả Dung lạnh lùng hừ một tiếng, nhíu mày ưu sầu nói:
- Đừng nói một vạn gốc, dù là một ngàn ta cũng không có, nhiều lắm chỉ có thể phân cho ngươi trăm gốc.
- Trăm gốc?
Nguyên Thừa vừa nghe con số này, cực kỳ không hài lòng, ngữ khí cũng biến thành không tốt lắm.
- Sao chỉ có trăm gốc? Không phải nói có rất nhiều sao?
Giả Dung vô tội nháy mắt nói:
- Lúc trước đúng là tồn tại không ít, chẳng qua trước khi ngươi liên hệ ta, ta đã bán một bộ phận cho vị diện thương khác, còn lại cũng không nhiều. Huống hồ ta còn muốn lưu một bộ phận nuôi dế mèn, cho nên chỉ có thể bán cho ngươi trăm gốc.
Huyệt thái dương của Nguyên Thừa nhảy lên thình thịch, suýt nữa là nổ tung.
Tiên thảo tuyệt thế hiếm có, dùng đút cho dế mèn, làm sao ngươi không đi nhảy vào hố phân!
Nguyên Thừa phi thường phi thường muốn rống một câu như vậy, nhưng chính bản thân hắn muốn dùng ích cốc đan rác rưởi lừa gạt tiên thảo của Giả Dung, do đó biếm tiên thảo không đáng giá chút nào.
Hiện giờ Giả Dung dùng tiên thảo “gân gà” bình thường đút cho dế mèn, cho dù hắn đau lòng cũng là mình làm mình chịu.
Giả Dung ra vẻ không biết nói:
- Nguyên Thừa? Sắc mặt của ngươi sao khó coi như vậy? Thân thể không thoải mái sao? Chi bằng ngươi đi nghỉ trước đi, ngày khác chúng ta bàn lại như thế nào?
Ngày khác? Chỉ sợ tới khi đó tiên thảo đã bị ngươi đút hết cho dế mèn!
Nguyên Thừa cơ hồ muốn xé nát Giả Dung.
Bởi vì nhẫn nhịn cơn tức, lần này hắn xả ra vẻ tươi cười thật quái dị, nói:
- Ta rất tốt, có lẽ là vấn đề ánh sáng, ngươi nhìn lầm rồi. Trăm gốc thì trăm gốc, hiện tại chúng ta bắt đầu giao dịch đi.
- Quyển công pháp vừa rồi ngươi giữ lại, không cần trả cho ta. Tiếp tục bỏ thêm chín mươi chín gốc tiên thảo, chúng ta xác nhận giao dịch là tốt rồi.
Nguyên Thừa gấp giọng thúc giục nói.
Nhưng lúc này Giả Dung lại lắc đầu, vượt ngoài dự kiến của hắn.
- Ngươi làm sao vậy?
Nội tâm Nguyên Thừa nghiến răng nghiến lợi.
- Một gốc tiên thảo đổi trăm quyển công pháp, hiện tại không phải ta thiếu ngươi chín mươi chín gốc tiên thảo, trái lại ngươi thiếu ta chín mươi chín quyển công pháp.
Vẻ mặt Giả Dung cực kỳ đương nhiên nói.
Khóe mắt Nguyên Thừa co rút:
- Ta..
Giết ngươi!
Nuốt xuống lời mắng muốn giết người, ngón tay Nguyên Thừa tức giận đến run rẩy, chỉ vào mũi Giả Dung giận không kềm được nói:
- Linh thảo dùng để đút cho súc vật, một gốc còn muốn đổi trăm quyển công pháp tu chân, quả thực ý nghĩ kỳ lạ!
Giả Dung không chút để ý lật xem công pháp trong tay, chậm rãi nói:
- Nhận được tiên cô thùy thương, ta từ nhỏ liền nhìn thấy đủ loại bí tịch tu chân mà trưởng thành, duyệt qua không có trăm vạn cũng có mười vạn. Nói thật, quyển này của ngươi thật chẳng ra gì. Tiên thảo của ta dù không phải thượng hạng cực phẩm, nhưng dù sao là mọc từ tiên giới, luận xuất thân cũng cao hơn công pháp của ngươi rất nhiều.
- Nếu công pháp trong vị diện của ngươi toàn bộ đều là cấp thấp như vậy, ta cảm giác mình nên tiếp tục thận trọng suy nghĩ một chút, có cần giao dịch với ngươi hay không mới tốt.
Nói xong thần sắc Giả Dung khinh thường quơ quơ bí tịch trong tay.
Ha ha! Ai còn không biết trợn mắt nói lời bịa đặt hay sao?
Cơ hồ bị một câu của Giả Dung chọc thủng ý đồ âm thầm của mình, trong mắt Nguyên Thừa hiện lên một tia tức giận, giận dữ nói:
- Nói bậy! Đây là công pháp thượng đẳng của Toàn Cơ các chúng ta, há lại cho ngươi hạ thấp!
Vẻ mặt Giả Dung hiện lên một tầng sương lạnh, không vui nói:
- Nếu đã như vậy xem ra mua bán giữa chúng ta không thuận lợi. Nhưng quyển công pháp này của ngươi nói là bình thường còn là khách khí, nếu ngươi không phục, ta mời Cảnh Huyễn tiên cô hạ phàm kiểm tra một phen.
Nguyên Thừa nghe xong trong lòng khẩn trương, bấp chấp gì khác vội vàng kêu Giả Dung:
- Chậm đã! Giả công tử đừng tức giận, xin nghe một lời của ta.
Ngay sau đó hắn bài trừ vẻ tươi cười, rất nhanh nói:
- Công pháp đưa cho ngươi đích thật là cao nhất trong vị diện của ta, có lẽ bởi vì tình huống của hai vị diện khác nhau, cho nên ngươi xem ra là thật bình thường. Cũng giống như tiên thảo của ngươi ở thế gian giới có thể gặp nhưng không thể cầu, ở thế giới này của ta thì là vô dụng vậy.
Vẻ mặt Giả Dung ra vẻ như chào lại, nhìn thấy như tiếp nhận lời suy đoán của hắn.
- Ngươi nói có đạo lý, nghĩ tới là hai chúng ta hiểu lầm lẫn nhau.
Nghe ngữ khí của Giả Dung dịu đi xuống, Nguyên Thừa thở ra một hơi.
Hắn nhanh chóng cười làm lành nói:
- Đúng đúng rồi.
Vì sao lại có người tính tình âm tình bất định, biến ảo vô thường như vậy, thật khó làm!
Từ khi hắn đạt được vị diện hệ thống giao dịch cho tới nay, lừa không ít vị diện thương phàm nhân, giao dịch nhiều lần đều thật hài lòng. Nhưng không ngờ lần này gặp được Giả Dung, không ngừng bị hắn làm cho một vố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.