Chương 240
Ngạn Chỉ Đinh Hương
13/05/2024
Hắn tính toán đợi cho Vân tộc nhân cung cấp thêm một lượng hàng, tiếp tục để dành nhiều hơn một chút, sau đó lấy ra khai trương.
Tuy rằng hàng hóa còn chưa chuẩn bị sung túc, nhưng cũng không ảnh hưởng Giả Dung trước tiên tuyên truyền, quảng cáo cho Cân Đẩu vân trở nên nóng nảy.
Mặt khác, hắn còn có một ý niệm chính là, nhân lúc nghỉ đông bản thân hắn rảnh rỗi, cùng Trầm Nhược Hư cùng nhau cảm thụ bầu không khí tuyên truyền náo nhiệt.
Lúc này bên ngoài sân đấu Đan Minh hồ, bố trí vài chục băng điêu các vị nữ tính nhân vật được hoan nghênh nhất trong dãy truyện tranh liên hoàn của Giả Dung, do Bách Linh dẫn đầu, dùng hàn băng điêu khắc mà thành.
Mỗi pho tượng trông rất sống động, hoa nhan nguyệt mạo.
Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư điệu thấp đi tới, trước mỗi tòa băng điêu tụ tập thật đông người. Có nam nữ già trẻ, toàn bộ đều là người yêu thích những nhân vật băng điêu kia.
Nếu không phải băng điêu quá lớn quá nặng, mười mấy người chưa hẳn khiêng nổi, Giả Dung thầm nghĩ chỉ sợ mọi người đều sẽ tranh nhau khiêng về nhà, mà không chỉ lẳng lặng đứng phía trước lặng yên thưởng thức.
Bên ngoài nơi đặt băng điêu, có thật nhiều sạp hàng cung cấp ăn uống chơi đùa, liếc mắt nhìn lại đầu người toàn động, ô mênh mông một mảnh người.
Mùi thơm của đủ loại thực vật bay vào mũi, các tiểu thương lớn tiếng rao hàng, có vẻ phi thường náo nhiệt.
Giả Dung mang theo Trầm Nhược Hư lẫn vào trong dòng người khoảng hai khắc sau, đột nhiên nghe được giữa hồ truyền tới tiếng chiêng trống vang rền. Tiếng vang thông báo với mọi người, trận đấu chính thức bắt đầu.
Bước chân các dân chúng đang đi dạo xung quanh chợt khựng lại, theo sát chạy về hướng bờ hồ.
Người tụ tập quanh các sạp hàng nhanh chóng giảm bớt, chỉ nháy mắt đã đi hơn phân nửa.
Ngay cả các tiểu thương cũng nhìn hướng Đan Minh hồ, nhón chân muốn nhìn xem trận đấu. Nhưng người tụ tập quanh bờ hồ rất nhiều, chặn tầm mắt của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy những lá cờ tung bay, ngoài ra đều không thấy được gì, chỉ nghe được bên trong truyền ra thanh âm hỗn loạn.
Trầm Nhược Hư chỉ vào một tửu lâu cách bờ hồ không xa, nói:
- Chúng ta đi tửu lâu bên kia nhìn xem trận đấu đi.
Giả Dung gật đầu, đi theo hắn hướng tửu lâu bước vào.
Đây là đại tửu lâu hạng nhất hạng nhì trong kinh thành, người bình thường không dám vào tiêu phí, người đi vào phi phú tức quý. Bởi vì điểm ấy dù bên ngoài dòng người tấp nập nhưng dân chúng cũng không dám tùy tiện tiến vào nơi tòa lầu cao này.
Lúc hai người đi lên lầu cũng không còn bao nhiêu chỗ trống.
Tìm một vị trí ngồi xuống, Giả Dung dựa nửa người vào lan can nhìn vào trận đấu giữa hồ.
Hai người nhận chân xem thi đấu nên không biết cách đó không xa có hai đôi mắt nhìn lên người bọn họ, chỉ nhìn qua liền dời đi.
Hai người này chính là Dương Bái cùng Lý Nhược Quang.
- Thật là xui xẻo, vì sao đi đâu cũng gặp được hai tên chướng mắt Trầm Nhược Hư cùng Giả Dung này.
Lý Nhược Quang rít lên trong kẽ răng:
- Không ở yên trong quốc tử giám, còn muốn xuất hiện trước mặt chúng ta lắc lư, thật muốn lộng chết bọn hắn!
Lý Nhược Quang cũng chỉ nói cho sướng miệng mà thôi, nếu thật đối mặt Giả Dung, hắn chạy còn nhanh hơn ai khác.
Dương Bái nghiến răng nói:
- Giả Dung thật quá tà môn. Từ lúc hắn đi gần với Trầm Nhược Hư, những kế hoạch của chúng ta đều bị thất bại.
- Trước kia khi chúng ta chống lại Trầm Nhược Hư, tuy số lần thất bại khá nhiều, nhưng đối phương có đôi khi cũng bị thiệt thòi. Từ khi Giả Dung đi theo bên cạnh ahứn, tình huống hoàn toàn nghiêng về phía hắn.
- Nhất là lần trước chúng ta tính kế Ngụy thị cùng Trầm Nhược Hư làm chó tranh mồi, không ngờ Trầm Nhược Hư lại toàn thân trở ra.
- Sự kiện của Ngụy thị đích thật là Trầm Nhược Hư may mắn. Nếu quyển Ngụy thị truyền kỳ ra chậm một chút, tình huống nhất định sẽ khác hẳn.
Ngữ khí Lý Nhược Quang tức giận bất bình, lại nói:
- Nhưng làm cho Ngụy thị rơi đài toàn bộ đều là cửa hàng của hoàng thượng, hẳn là không quan hệ gì với Giả Dung.
Dương Bái lạnh lùng hừ một tiếng:
- Hừ! Chuyện của Ngụy thị cũng không sao, nhưng Giả Tường vì kêu nữ nhân vào quốc tử giám vui chơi mà bị trục xuất, nhất định là liên quan với Giả Dung!
Những việc có liên quan với Giả Dung, đều không việc nào thành công đả kích được hắn!
Giả Trân, Tần Khả Khanh, Lý Thủ Trung, Giả Tường đều có kết cục không tốt, hung hăng kích thích trái tim Dương Bái cùng Lý Nhược Quang.
Lý Nhược Quang chợt nhớ gì, nói:
- Còn nhớ được Vinh quốc phủ Giả Chính cùng Trữ quốc phủ Giả Kính, chỉ trong thời gian ngắn ly kỳ tử vong không? Giả Dung bị khai trừ gia phả, trục xuất khỏi Giả gia, chỉ sợ trong lòng ghi hận Giả gia. Ngươi nói, cái chết của Giả Kính cùng Giả Chính có phải do trúng tà thuật của Giả Dung, cho nên mới bỏ mình ly kỳ như vậy đây?
Dương Bái trợn to mắt, diễn cảm kinh ngạc trầm tư, vẻ mặt sợ hãi nói:
- Vô cùng có khả năng.
Lý Nhược Quang nhìn Giả Dung, nghĩ tới hắn có thể tinh thông tà thuật hại người, không khỏi chợt rùng mình.
Tuy rằng hàng hóa còn chưa chuẩn bị sung túc, nhưng cũng không ảnh hưởng Giả Dung trước tiên tuyên truyền, quảng cáo cho Cân Đẩu vân trở nên nóng nảy.
Mặt khác, hắn còn có một ý niệm chính là, nhân lúc nghỉ đông bản thân hắn rảnh rỗi, cùng Trầm Nhược Hư cùng nhau cảm thụ bầu không khí tuyên truyền náo nhiệt.
Lúc này bên ngoài sân đấu Đan Minh hồ, bố trí vài chục băng điêu các vị nữ tính nhân vật được hoan nghênh nhất trong dãy truyện tranh liên hoàn của Giả Dung, do Bách Linh dẫn đầu, dùng hàn băng điêu khắc mà thành.
Mỗi pho tượng trông rất sống động, hoa nhan nguyệt mạo.
Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư điệu thấp đi tới, trước mỗi tòa băng điêu tụ tập thật đông người. Có nam nữ già trẻ, toàn bộ đều là người yêu thích những nhân vật băng điêu kia.
Nếu không phải băng điêu quá lớn quá nặng, mười mấy người chưa hẳn khiêng nổi, Giả Dung thầm nghĩ chỉ sợ mọi người đều sẽ tranh nhau khiêng về nhà, mà không chỉ lẳng lặng đứng phía trước lặng yên thưởng thức.
Bên ngoài nơi đặt băng điêu, có thật nhiều sạp hàng cung cấp ăn uống chơi đùa, liếc mắt nhìn lại đầu người toàn động, ô mênh mông một mảnh người.
Mùi thơm của đủ loại thực vật bay vào mũi, các tiểu thương lớn tiếng rao hàng, có vẻ phi thường náo nhiệt.
Giả Dung mang theo Trầm Nhược Hư lẫn vào trong dòng người khoảng hai khắc sau, đột nhiên nghe được giữa hồ truyền tới tiếng chiêng trống vang rền. Tiếng vang thông báo với mọi người, trận đấu chính thức bắt đầu.
Bước chân các dân chúng đang đi dạo xung quanh chợt khựng lại, theo sát chạy về hướng bờ hồ.
Người tụ tập quanh các sạp hàng nhanh chóng giảm bớt, chỉ nháy mắt đã đi hơn phân nửa.
Ngay cả các tiểu thương cũng nhìn hướng Đan Minh hồ, nhón chân muốn nhìn xem trận đấu. Nhưng người tụ tập quanh bờ hồ rất nhiều, chặn tầm mắt của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy những lá cờ tung bay, ngoài ra đều không thấy được gì, chỉ nghe được bên trong truyền ra thanh âm hỗn loạn.
Trầm Nhược Hư chỉ vào một tửu lâu cách bờ hồ không xa, nói:
- Chúng ta đi tửu lâu bên kia nhìn xem trận đấu đi.
Giả Dung gật đầu, đi theo hắn hướng tửu lâu bước vào.
Đây là đại tửu lâu hạng nhất hạng nhì trong kinh thành, người bình thường không dám vào tiêu phí, người đi vào phi phú tức quý. Bởi vì điểm ấy dù bên ngoài dòng người tấp nập nhưng dân chúng cũng không dám tùy tiện tiến vào nơi tòa lầu cao này.
Lúc hai người đi lên lầu cũng không còn bao nhiêu chỗ trống.
Tìm một vị trí ngồi xuống, Giả Dung dựa nửa người vào lan can nhìn vào trận đấu giữa hồ.
Hai người nhận chân xem thi đấu nên không biết cách đó không xa có hai đôi mắt nhìn lên người bọn họ, chỉ nhìn qua liền dời đi.
Hai người này chính là Dương Bái cùng Lý Nhược Quang.
- Thật là xui xẻo, vì sao đi đâu cũng gặp được hai tên chướng mắt Trầm Nhược Hư cùng Giả Dung này.
Lý Nhược Quang rít lên trong kẽ răng:
- Không ở yên trong quốc tử giám, còn muốn xuất hiện trước mặt chúng ta lắc lư, thật muốn lộng chết bọn hắn!
Lý Nhược Quang cũng chỉ nói cho sướng miệng mà thôi, nếu thật đối mặt Giả Dung, hắn chạy còn nhanh hơn ai khác.
Dương Bái nghiến răng nói:
- Giả Dung thật quá tà môn. Từ lúc hắn đi gần với Trầm Nhược Hư, những kế hoạch của chúng ta đều bị thất bại.
- Trước kia khi chúng ta chống lại Trầm Nhược Hư, tuy số lần thất bại khá nhiều, nhưng đối phương có đôi khi cũng bị thiệt thòi. Từ khi Giả Dung đi theo bên cạnh ahứn, tình huống hoàn toàn nghiêng về phía hắn.
- Nhất là lần trước chúng ta tính kế Ngụy thị cùng Trầm Nhược Hư làm chó tranh mồi, không ngờ Trầm Nhược Hư lại toàn thân trở ra.
- Sự kiện của Ngụy thị đích thật là Trầm Nhược Hư may mắn. Nếu quyển Ngụy thị truyền kỳ ra chậm một chút, tình huống nhất định sẽ khác hẳn.
Ngữ khí Lý Nhược Quang tức giận bất bình, lại nói:
- Nhưng làm cho Ngụy thị rơi đài toàn bộ đều là cửa hàng của hoàng thượng, hẳn là không quan hệ gì với Giả Dung.
Dương Bái lạnh lùng hừ một tiếng:
- Hừ! Chuyện của Ngụy thị cũng không sao, nhưng Giả Tường vì kêu nữ nhân vào quốc tử giám vui chơi mà bị trục xuất, nhất định là liên quan với Giả Dung!
Những việc có liên quan với Giả Dung, đều không việc nào thành công đả kích được hắn!
Giả Trân, Tần Khả Khanh, Lý Thủ Trung, Giả Tường đều có kết cục không tốt, hung hăng kích thích trái tim Dương Bái cùng Lý Nhược Quang.
Lý Nhược Quang chợt nhớ gì, nói:
- Còn nhớ được Vinh quốc phủ Giả Chính cùng Trữ quốc phủ Giả Kính, chỉ trong thời gian ngắn ly kỳ tử vong không? Giả Dung bị khai trừ gia phả, trục xuất khỏi Giả gia, chỉ sợ trong lòng ghi hận Giả gia. Ngươi nói, cái chết của Giả Kính cùng Giả Chính có phải do trúng tà thuật của Giả Dung, cho nên mới bỏ mình ly kỳ như vậy đây?
Dương Bái trợn to mắt, diễn cảm kinh ngạc trầm tư, vẻ mặt sợ hãi nói:
- Vô cùng có khả năng.
Lý Nhược Quang nhìn Giả Dung, nghĩ tới hắn có thể tinh thông tà thuật hại người, không khỏi chợt rùng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.