Chương 241
Ngạn Chỉ Đinh Hương
13/05/2024
Hắn nuốt nước bọt, gian nan mở miệng nói:
- Bằng không sau khi trở về, chúng ta hỏi thăm xem trong kinh thành có vị đại sư pháp lực cao thâm nào, bỏ số tiền lớn thuê bọn họ đối phó Giả Dung?
Thông qua một loạt não bổ ngựa thần lướt gió tung mây, Lý Nhược Quang cùng Dương Bái một lòng nhận định Giả Dung biết tà thuật hại người.
Dương Bái trầm mặc một lát, gật đầu nói:
- Ta xem có thể làm.
- Một khi chứng thật là Giả Dung dùng tà thuật hại người, chúng ta có thể vận dụng lực lượng gia tộc phát động hình bộ bắt hắn vào tù. Trầm Nhược Hư thân thiết với hắn, có lẽ từng giúp Giả Dung giết người. Cho dù hắn là trong sạch, chúng ta cũng có thể đem hắn biến thành không trong sạch. Như thế chẳng những Giả Dung vào tù, còn có thể kéo luôn Trầm Nhược Hư xuống địa ngục.
Hai người ảo tưởng hãm hại thành công Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư, uống cạn chén rượu trong tay. Nhưng cả hai không hề biết không biết từ khi nào, một bóng người hơi mập ngồi xổm phía sau bọn họ, nghe xong toàn bộ âm mưu của bọn hắn.
Tiết Bàn cứng ngắc thân mình, thật cẩn thận rời xa hai người Dương Bái.
Hôm nay hắn đi theo bạn cùng trường cùng nhau đi xem trận đấu chơi băng. Vừa rồi vật trang trí trên đai lưng của hắn không cẩn thận đánh rơi, lăn tới chỗ bàn của hai người Dương Bái, Tiết Bàn đi qua nhặt lên, không ngờ lại đúng lúc nghe được kế hoạch của bọn hắn.
Nhắc tới Dương Bái cùng Lý Nhược Quang cũng tâm lớn, chuyện bí ẩn như vậy lại dám nói ra trước công chúng như thế.
Tiết Bàn đã xem qua không ít tranh liên hoàn của cửa hàng bán sách của Giả Dung, hắn càng yêu thích những nhân vật hiệp nghĩa như Triển Chiêu, Nguyên Phương, Bạch Ngọc Đường vân vân, không khỏi có chút lây dính vài phần chính khí cùng hiệp khí của những nhân vật kia.
Biết hai người Dương Bái tính kế Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư, hắn có tâm nhắc nhở một phần.
Vì thế hắn quay về chỗ bạn học, tầm mắt luôn lưu ý hai người Dương Bái, rốt cục xác nhận Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư đang ở nơi nào.
Tuy Giả Dung từng gặp mặt Tiết Bàn một lần, nhưng hai người cũng chưa trao đổi tên tuổi, còn chưa xem là chính thức nhận thức.
Vì thế khi Tiết Bàn nhìn thấy khuôn mặt Giả Dung, ý thức được hai người Dương Bái tính kế là người mình từng có duyên gặp qua một lần, lập tức trợn tròn mắt.
Ngày đó trong lòng Tiết Bàn đã âm thầm thề, nếu một lần nữa gặp được Giả Dung, nhất định phải bái hắn làm thầy, học giỏi tài ăn nói.
Nghĩ tới sư phụ tương lai của mình sắp bị người tính kế, Tiết Bàn thiếu chút nữa xù lông.
- Chư vị, ta nhìn thấy hai người quen. Ta qua bên kia chào hỏi bọn họ, một lát sẽ trở lại.
Giả Dung đang nói chuyện với Trầm Nhược Hư, khóe mắt lại chứng kiến có thân ảnh mập mạp tới gần, theo bản năng nghiêng đầu nhìn.
Thấy rõ khuôn mặt người kia, Giả Dung hơi sững sờ, sau đó bật cười tự nhiên chào hỏi:
- Nhé, tiểu Bàn, là ngươi sao! Nhiều ngày không thấy sao ngươi lại gầy đây?
Tiết Bàn sờ mặt mình, sợ hãi nói:
- Gầy? Có phải ta biến thành khó xem hay không?
Giả Dung ra vẻ nhận chân quan sát khuôn mặt của hắn, nghiêm trang gật đầu:
- Là có một chút.
Tiết Bàn luống cuống nắm tay áo Giả Dung nói:
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta khó xem!
- Đừng nên sốt ruột!
Giả Dung vỗ nhẹ bờ vai của hắn, nói:
- Sau khi về nhà, mỗi ngày đúng hạn nghỉ ngơi, ăn nhiều một chút hàng hóa bồi bổ, còn có thể cứu trợ.
Vẻ mặt Tiết Bàn như trút được gánh nặng, vỗ ngực mình thở ra:
- Ta giỏi nhất là ăn cùng ngủ, nghe ngươi nói vậy ta an tâm.
Giả Dung khẽ thì thầm:
- Nguyên lai không phải là tiểu chim cánh cụt, mà là một con heo nhỏ.
- Ngươi vừa mới nói gì? Ta nghe không được rõ, có thể lặp lại lần nữa hay không?
- Ta khen ngươi bộ dạng đáng yêu.
Giả Dung mặt không đổi sắc, thuận miệng nói một câu.
- Hắc hắc! Vẫn là lần đầu tiên có người thổi phồng ta như vậy.
Tiết tiểu Bàn thật dễ lừa, tin lời của Giả Dung, ngượng ngùng cười cười.
Tiết Bàn chợt nhớ lại chính sự, hạ giọng nói:
- Vừa rồi trong lúc trùng hợp ta nghe được có hai người mưu đồ tìm đại sư pháp lực cao thâm đối phó Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư. Ta nhìn thấy ánh mắt bọn hắn liếc về phía các ngươi, liền phỏng đoán hai ngươi chính là Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư trong miệng bọn họ, cho nên đến đây muốn nhắc nhở hai ngươi một câu, gần đây nên cẩn thận một chút, đừng bị người xấu hãm hại.
Giả Dung vươn tay véo nhẹ vào gò má tròn trĩnh của Tiết Bàn, mà ngày thường Tiết Bàn thường xuyên bị Tiết di mụ véo đã thói quen, nhìn thấy tay của Giả Dung vươn ra cũng không phản ứng, ngoan ngoãn cho hắn véo.
- Hài tử ngoan, ngươi có biết hai người xấu kia là ai không?
Giả Dung hài lòng rút tay về, cười khanh khách hỏi.
- Bằng không sau khi trở về, chúng ta hỏi thăm xem trong kinh thành có vị đại sư pháp lực cao thâm nào, bỏ số tiền lớn thuê bọn họ đối phó Giả Dung?
Thông qua một loạt não bổ ngựa thần lướt gió tung mây, Lý Nhược Quang cùng Dương Bái một lòng nhận định Giả Dung biết tà thuật hại người.
Dương Bái trầm mặc một lát, gật đầu nói:
- Ta xem có thể làm.
- Một khi chứng thật là Giả Dung dùng tà thuật hại người, chúng ta có thể vận dụng lực lượng gia tộc phát động hình bộ bắt hắn vào tù. Trầm Nhược Hư thân thiết với hắn, có lẽ từng giúp Giả Dung giết người. Cho dù hắn là trong sạch, chúng ta cũng có thể đem hắn biến thành không trong sạch. Như thế chẳng những Giả Dung vào tù, còn có thể kéo luôn Trầm Nhược Hư xuống địa ngục.
Hai người ảo tưởng hãm hại thành công Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư, uống cạn chén rượu trong tay. Nhưng cả hai không hề biết không biết từ khi nào, một bóng người hơi mập ngồi xổm phía sau bọn họ, nghe xong toàn bộ âm mưu của bọn hắn.
Tiết Bàn cứng ngắc thân mình, thật cẩn thận rời xa hai người Dương Bái.
Hôm nay hắn đi theo bạn cùng trường cùng nhau đi xem trận đấu chơi băng. Vừa rồi vật trang trí trên đai lưng của hắn không cẩn thận đánh rơi, lăn tới chỗ bàn của hai người Dương Bái, Tiết Bàn đi qua nhặt lên, không ngờ lại đúng lúc nghe được kế hoạch của bọn hắn.
Nhắc tới Dương Bái cùng Lý Nhược Quang cũng tâm lớn, chuyện bí ẩn như vậy lại dám nói ra trước công chúng như thế.
Tiết Bàn đã xem qua không ít tranh liên hoàn của cửa hàng bán sách của Giả Dung, hắn càng yêu thích những nhân vật hiệp nghĩa như Triển Chiêu, Nguyên Phương, Bạch Ngọc Đường vân vân, không khỏi có chút lây dính vài phần chính khí cùng hiệp khí của những nhân vật kia.
Biết hai người Dương Bái tính kế Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư, hắn có tâm nhắc nhở một phần.
Vì thế hắn quay về chỗ bạn học, tầm mắt luôn lưu ý hai người Dương Bái, rốt cục xác nhận Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư đang ở nơi nào.
Tuy Giả Dung từng gặp mặt Tiết Bàn một lần, nhưng hai người cũng chưa trao đổi tên tuổi, còn chưa xem là chính thức nhận thức.
Vì thế khi Tiết Bàn nhìn thấy khuôn mặt Giả Dung, ý thức được hai người Dương Bái tính kế là người mình từng có duyên gặp qua một lần, lập tức trợn tròn mắt.
Ngày đó trong lòng Tiết Bàn đã âm thầm thề, nếu một lần nữa gặp được Giả Dung, nhất định phải bái hắn làm thầy, học giỏi tài ăn nói.
Nghĩ tới sư phụ tương lai của mình sắp bị người tính kế, Tiết Bàn thiếu chút nữa xù lông.
- Chư vị, ta nhìn thấy hai người quen. Ta qua bên kia chào hỏi bọn họ, một lát sẽ trở lại.
Giả Dung đang nói chuyện với Trầm Nhược Hư, khóe mắt lại chứng kiến có thân ảnh mập mạp tới gần, theo bản năng nghiêng đầu nhìn.
Thấy rõ khuôn mặt người kia, Giả Dung hơi sững sờ, sau đó bật cười tự nhiên chào hỏi:
- Nhé, tiểu Bàn, là ngươi sao! Nhiều ngày không thấy sao ngươi lại gầy đây?
Tiết Bàn sờ mặt mình, sợ hãi nói:
- Gầy? Có phải ta biến thành khó xem hay không?
Giả Dung ra vẻ nhận chân quan sát khuôn mặt của hắn, nghiêm trang gật đầu:
- Là có một chút.
Tiết Bàn luống cuống nắm tay áo Giả Dung nói:
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta khó xem!
- Đừng nên sốt ruột!
Giả Dung vỗ nhẹ bờ vai của hắn, nói:
- Sau khi về nhà, mỗi ngày đúng hạn nghỉ ngơi, ăn nhiều một chút hàng hóa bồi bổ, còn có thể cứu trợ.
Vẻ mặt Tiết Bàn như trút được gánh nặng, vỗ ngực mình thở ra:
- Ta giỏi nhất là ăn cùng ngủ, nghe ngươi nói vậy ta an tâm.
Giả Dung khẽ thì thầm:
- Nguyên lai không phải là tiểu chim cánh cụt, mà là một con heo nhỏ.
- Ngươi vừa mới nói gì? Ta nghe không được rõ, có thể lặp lại lần nữa hay không?
- Ta khen ngươi bộ dạng đáng yêu.
Giả Dung mặt không đổi sắc, thuận miệng nói một câu.
- Hắc hắc! Vẫn là lần đầu tiên có người thổi phồng ta như vậy.
Tiết tiểu Bàn thật dễ lừa, tin lời của Giả Dung, ngượng ngùng cười cười.
Tiết Bàn chợt nhớ lại chính sự, hạ giọng nói:
- Vừa rồi trong lúc trùng hợp ta nghe được có hai người mưu đồ tìm đại sư pháp lực cao thâm đối phó Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư. Ta nhìn thấy ánh mắt bọn hắn liếc về phía các ngươi, liền phỏng đoán hai ngươi chính là Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư trong miệng bọn họ, cho nên đến đây muốn nhắc nhở hai ngươi một câu, gần đây nên cẩn thận một chút, đừng bị người xấu hãm hại.
Giả Dung vươn tay véo nhẹ vào gò má tròn trĩnh của Tiết Bàn, mà ngày thường Tiết Bàn thường xuyên bị Tiết di mụ véo đã thói quen, nhìn thấy tay của Giả Dung vươn ra cũng không phản ứng, ngoan ngoãn cho hắn véo.
- Hài tử ngoan, ngươi có biết hai người xấu kia là ai không?
Giả Dung hài lòng rút tay về, cười khanh khách hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.