Chương 10: Một ngày chúng ta sẽ già đi
Ngũ Ngũ
15/10/2016
“Khi màn đêm buông xuống trên những con phố nhỏ
Chúng ta cùng lặng lẽ bước qua
Ghi nhớ ngày hôm nay, buổi tối này
Khi kể chuyện ngày hôm nay và nói về ngày mai với tách cà phê ấm áp trên tay
Trong mơ em nói điều gì đó
Rõ ràng biết rằng nhất định anh hiểu được
Tình yêu có đôi lúc khiến ta yên tâm thanh thản nhưng cũng đôi lúc khiến ta bất an
May mắn thay, em vẫn ở đây để cùng tôi bước đến tương lai
Rồi một ngày chúng ta đều sẽ già
Nhắc lại những vui buồn của ngày hôm nay
Tóc đen mượt mà của em bạc trắng nhưng vẫn còn mùi hương như xưa
Bờ vai tôi vẫn luôn nơi đây để em tựa vào
Rồi một ngày chúng ta đều sẽ già
Chỉ có thể nương tựa vào nhau mà bước tiếp
Thậm chí ngay cả giây phút anh buông xuôi tất cả
Vị trí của em trong trái tim anh vẫn là duy nhất
Như một quy luật không bao giờ thay đổi
Rồi một ngày chúng ta đều sẽ già…”
Chương 10:
…05:10 sáng…
…It's time to see what I can do…To test the limits and break through…No right, no wrong, no rules for me…I'm free…Let it go, let it go…I am one with the wind and sky…Let it go, let it go…You'll never see me cry…Here I stand and here I'll stay…
Giọng ca tuyệt vời của Idina Menzel vang lên đầy tuyệt vọng. Tại sao lại tuyệt vọng? Đơn giản là vì khán giả duy nhất vẫn đang ngủ rất say. Đến khi điện thoại reo lên lần thứ ba, Hải Nhi cuối cùng cũng có phản ứng: “A lô...”
“Ra đây đi! Anh đến rồi!”
“Ai vậy…”
“Là anh!”
“Anh nào?”
Cô hỏi xong thì không thể cưỡng lại được sự réo gọi tha thiết của giấc ngủ, trực tiếp gục luôn.
…Hai phút sau…
Có người gõ cửa nhà cô. Hải Nhi buộc phải tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở, ra mở cửa. Nhìn thấy Hoàng Nguyên cô hết sức bất ngờ, nhưng sau đó liền nhớ lại, hôm qua anh đã nói là sẽ đưa cô đi làm, là cô đã quên mất. Sắc mặt của anh có vẻ không tốt lắm, chắc là giận chuyện đó.
“Ha ha…anh đợi một lát…”
Cô nói xong liền dùng vận tốc ánh sáng để vệ sinh cá nhân.
Đây là lần đầu tiên anh đến nhà cô. Vì thế anh không hối thúc cô mà chỉ nghiêm túc đánh giá nơi ở của cô. Nhà cô không lớn lắm, thậm chí còn hơi chật chội. Một phòng ngủ rất nhỏ, một tolet, khoảng không gian còn lại là nhà bếp và một bộ sô pha loại nhỏ. Nếu như gọn gàng một chút, ngăn nắp một chút, với một cô gái mà nói thì ngôi nhà này cũng không đến nỗi nào. Thế nhưng mà, sau khi vào nhà cô anh mới biết chữ “gọn gàng” đối với cô chỉ có thể nói là “vô duyên”. Cô bừa bãi đến không thể tả được bằng lời. Trên chiếc bàn trước mặt anh là ba gói bim bim đang ăn dở, khắp nhà cũng là vỏ chai nước ngọt, vỏ bim bim,…trong thùng rác thì đến một mảnh rác nhỏ cũng chẳng có. Cửa phòng ngủ của cô đang mở, anh có thể nhìn vào bên trong, chăn màn thì chẳng thèm xếp, quần áo chỗ nào cũng có, tài liệu, hồ sơ nhiều nhất là dưới gầm giường…Còn cả nhà bếp nữa, nhìn nó đóng bụi như vậy cũng biết là đã lâu chưa bật bếp. Khắp trên bếp là vỏ mì gói với cả vỏ KFC…
Hoàng Nguyên khổ sở lắc đầu, anh thật không nhận ra cô lại bừa bộn như vậy. Bình thường văn phòng và bàn làm việc của anh đều được cô dọn dẹp rất ngăn nắp. Trước đây anh còn cho rằng đó là bởi vì cô không chịu được sự bừa bãi.
Anh âm thầm tưởng tượng ra viễn cảnh sau này, nếu cô ở nhà của anh, có khi sẽ ngày nào cũng bày ra “chiến trường đẫm máu” chờ anh về dọn hay không? Ừm… nhưng mà chỉ mình anh dọn thì có vẻ như sẽ không xuể, nếu có thêm vài cô nhóc cậu nhóc nữa dọn cùng anh thì chắc sẽ tốt hơn. Anh quay sang nhìn Hải Nhi đang lật tung căn phòng của mình để tìm túi xách, rồi cô lại chui vào gầm giường moi ra một đống hồ sơ, hình như là chuẩn bị cho cuộc họp trưa nay. Anh phì cười, trong lòng dấy lên cảm giác lâng lâng khó tả…mà có lẽ đó là hương vị của hạnh phúc…
…
Sau khi lên xe, Hoàng Nguyên cứ nhìn cô với vẻ mặt kì quái. Cô không nhịn được tò mò hỏi anh:
“Sao anh nhìn em lạ vậy?”
Anh không nhìn cô, bộ dáng như tập trung lái xe, thế nhưng lại cứ tủm tỉm cười: “Tại anh thấy, anh hình như rất “có giá””
“Hửm?”
“Em bừa bãi như vậy mà vì lấy lòng anh cho nên ngày nào cũng dọn dẹp văn phòng rất ngăn nắp. Như vậy anh không phải là rất có giá sao?”
“Ha ha đó chính là chiến thuật nha, thả mồi sâu câu có lớn! Chú cá đáng thương anh cắn phải câu rồi”
Anh cười lớn, nhéo chóp mũi của cô: “À, Hải Nhi tuần sau là đám cưới của Vân Duy, em phải đi với anh đấy!”
“Tất nhiên rồi! Em phải đến để thị uy với chị ấy chứ!”
…một tuần sau…
Hôm nay là ngày cưới của Vân Duy. Tiệc cưới rất đặc biệt, vô cùng sang trọng. Bữa tiệc được tổ chức ở một sân cỏ tự nhiên rộng lớn, cách biệt với bên ngoài. Từ ngoài đi vào đập vào mắt Hải Nhi nhất, là đâu đâu cũng ngập tràng hoa hồng trắng, một đoạn lại là hoa hồng màu hồng, trong lễ đường là hoa hồng đỏ rực rỡ. Địa điểm tổ chức tiệc được trang trí toàn bộ bằng hoa hồng. Hương thơm ngào ngạt, thỉnh thoảng vài cơn gió thổi cánh hoa bay lên, nhìn phiêu diêu như chốn tiên cảnh.
Trong khi cô còn mãi mê ngắm nhìn, thán phục vẻ mĩ lệ của tiệc cưới thì đã đến lúc làm lễ. Hoàng Nguyên cầm tay Vân Duy bước trên lễ đường đi đến nơi chú rể Lâm Phong đang đứng. Vân Duy lộng lẫy như một nàng tiên. Áo cưới của cô là bộ đẹp nhất Hải Nhi từng thấy qua. Tóc Vân Duy dài cong nhẹ xõa tự do ở phía sau cứ tung bay trong cơn gió…Trên môi cô là nụ cười hạnh phúc nhất.
Sau khi cô dâu và chú rể trao nhẫn cho nhau, trước sự chứng kiến của rất rất nhiều người, họ hôn nhau say đắm. Hải Nhi vô cùng ngưỡng mộ, ánh mắt như muốn đắm chìm theo nụ hôn của họ…
“Thích không?” Không biết từ bao giờ Hoàng Nguyên đã đi đến bên cạnh cô. Anh vẫn theo dõi ánh mắt mê muội của cô.
Hải Nhi không nói gì hết, cũng không dời ánh mắt đi, chỉ là đi đến bên cạnh anh rồi ôm lấy cánh tay anh. Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng, nhưng câu đầu tiên của cô chính là: “Chúng ta kết hôn đi!”
Hoàng Nguyên thật sự giật mình khi nghe cô nói câu này. Sau đó vẻ mặt của anh có chút uất ức: “Em…em đó, làm anh tổn thương rồi biết không? Tại sao em có thể cầu hôn anh tùy tiện như vậy chứ?” Nói xong anh phì cười, tiếp theo liền cuối xuống, đáp lên môi cô một nụ hôn.
Hải Nhi cũng cười: “Chứ anh muốn thế nào? Em không có nhẫn kim cương đâu nhé!” Cô tiện tay, rút một bông hoa hồng đỏ gần chỗ họ đứng, đưa cho anh: “Có đồng ý lấy em không?”
Anh không nhận hoa hồng cũng không nói mà chỉ ôm lấy mặt cô, hôn tiếp nụ hôn thứ hai.
Cô có chút bất mãn: “Thế là sao? Có lấy kh…”
Còn chưa nói hết, anh lại hôn.
“Anh…”
Hôn tiếp.
Cho đến khi cô câm lặng, trừng mắt nhìn anh, anh mới nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, thì thầm: “Người ta đồng ý!”
…
Hai ngày nữa Hoàng Nguyên cùng vợ chồng Vân Duy sẽ sang Pháp để thăm bà nội. Vì lí do sức khỏe nên lần này bà không sang dự đám cưới của Vân Duy được, vậy nên đành mang cháu rể sang tận nơi diện kiến bà. Hoàng Nguyên đang thu xếp công việc trong phòng, trước anh mắt cầu khẩn, “muốn nói lại thôi” của Hải Nhi.
“Anh Nguyên...”
“Gì vậy?”
“Anh cho em theo với được không?”
Nghe tới đây, Hoàng Nguyên lập tức bỏ hết tài liệu, giấy tờ xuống, quay sang nhìn cô: “Em cũng muốn đi à? Nhưng anh đi thăm người thân, có phải đi công tác đâu…” Anh đi đến ghế sô pha, chỗ cô đang ngồi rồi ngồi xuống bên cạnh cô: “Sao lại muốn đi? Có phải không nỡ xa anh không?” Anh trêu chọc cô.
“Không phải, em rất thích nước Pháp, từ nhỏ đã thích. Em vẫn muốn được sang đó một lần nhưng lại không dám đi một mình. Cho em đi với nhé?”
“Không cho, lí do không chính đáng! Với lại tháng này em đã nghỉ đủ ngày phép rồi!”
“Anh là đang giở thói ông chủ với em sao? Thôi mà, cho em đi với! Em là không nỡ xa anh đó. Đủ chính đáng chưa?”
“Lí do coi như tạm được, nhưng mà phải trừ lương!”
“Anh…anh…anh…” Cô tức giận đến không nói nên lời.
“Quyết định vậy đi! Sáng thứ bảy anh sang đón em!”
…
Một tiếng trước cô đã có mặt tại Pháp, chỉ có điều là tới bây giờ cô vẫn chưa ý thức được điều đó, bởi vì cô vẫn còn đang ngủ rất say.
Khi Hải Nhi tỉnh dậy đã là buổi tối. Nơi cô và anh đang ở chính là nhà bà nội anh. Đó là một căn biệt thự bằng gỗ, rất lớn và có vẻ cổ kính. Xung quanh đều trồng cây, trồng hoa, còn có cả một vườn nho.
Sau khi ăn tối xong, mọi người cùng nhau đi dạo. Nơi đây giống như một ngôi làng nhỏ vậy, rất thưa nhà, chỉ có điều là nhà nào cũng đều rất sang trọng. Cách đây không xa lắm chính là thành phố. Cô cả thấy nơi này rất tuyệt. Yên bình, trong lành, lại không xa thành phố. Thế nhưng tại sao nơi tốt như vậy lại có ít người như thế nhỉ? Cô không kiềm nén được tò mò liền hỏi anh: “Anh, sao nơi này tốt đẹp như thế mà người ở lại thưa thớt đến vậy?”
“Không phải là ít người đến, mà là họ mua không nổi đất ở đây thôi!”
Oaa, thì ra đất ở đây khó mua đến như vậy. Thế mà nhà bà anh lại lớn đến thế kia, cô cảm thán: “Nhà anh giàu thật đấy!”
Anh nhìn cô mỉm cười: “Sau này nhà em cũng sẽ giàu như vậy thôi!”
“Không có đâu, ba mẹ em chỉ là giáo viên cấp ba, dành dụm cả đời còn chẳng được bao nhiêu…”
Anh gõ nhẹ vào trán cô: “Em ngốc quá, sau này nhà anh cũng là nhà em thì đương nhiên nhà em cũng giàu rồi!”
Cô hiểu ra ý của anh, liền cảm thấy ngọt đến tận xương. Cô ôm lấy cánh tay anh, nhanh chân sánh bước cùng anh: “Anh cõng em nhé!”
“Em cứ y chang con nít! Nào lên đây!”
Cô được anh cõng, gối đầu lên bờ vai vững chải của anh cô thầm nghĩ, giờ phút này cô không cần cả thế giới nữa, chỉ cần có anh thôi…
…
Lúc trở về nhà, bà nội của anh liền kéo tay cô ra phía sau, hỏi cô đủ thứ chuyện. Nào là cô có phải bạn gái anh nguyên không, nhà cô ở đâu, cô làm nghề gì, cả chuyện hai đứa dự định bao giờ cưới…Bà nội là người rất phóng khoáng,vui vẻ, lại dễ mến. Nói chuyện với bà dễ chịu, gần gũi vô cùng. Dù mới gặp nhưng Hải Nhi cũng đã rất thích bà.
Đến khi đi ngủ, lại có vấn đề xảy ra. Nhà bà nội Hoàng Nguyên chỉ có ba phòng ngủ. Một phòng của bà, một phòng của vợ chồng Vân Duy, rốt cuộc chỉ còn lại một phòng cho cả anh và cô. Vân Duy, bà nội và anh đều có vẻ rất lung túng. Anh mở miệng trước: “Vân Duy, em ngủ với Hải Nhi đi, anh với Phong…”
Anh còn chưa nói hết, Hải Nhi đã xen vào: “Anh làm sao như vậy được? Người ta là vợ chồng mới cưới mà! Vậy đi, vợ chồng hai người ở một phòng, tôi với anh Nguyên ở một phòng là được rồi”
Cô tuyên bố xong, mọi người đều trố mắt nhìn cô, rồi lại quay sang Hoàng Nguyên cười hàm ý, sau đó ai về phòng nấy, cô cũng tiện tay kéo anh vào phòng.
Vừa vào phòng, Hoàng Nguyên liền lấy chăn và gối để xuống sàn nhà: “Anh ngủ dưới này là được rồi!”
Hải Nhi lắc đầu chán nản, đi đến bên cạnh anh, lấy chăn và gối đặt lên giường: “Anh cứ ngủ trên này, trời ở đây lạnh như vậy, anh không sợ cảm lạnh sao? Anh cứ yên tâm ngủ đi, em thề tuyệt đối sẽ không làm gì anh đâu!”
Anh khó tin nhìn cô, cô thật sự nghĩ điều đó mới là trọng điểm? Cô không làm gì anh là ổn rồi à? Cô không sợ anh sẽ làm gì cô sao? Mặt dù anh biết rõ bản thân sẽ có sự kiềm chế riêng, nhưng là anh đang suy nghĩ cho cảm nhận của cô. Cô gái này thật là…Anh thật không biết nên nói cô quá hiểu anh hay nói cô quá ngốc nghếch đây.
Hải Nhi ngồi trên giường, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh: “Mau lên! Đã muộn lắm rồi đó, đi ngủ thôi!”
Cô đã không để ý, anh còn quan tâm làm gì. Anh cũng lên giường, nằm yên vị đang định ngủ, lúc đó cô không biết từ đâu chui vào lòng anh, ôm lấy cánh tay anh rồi làm như không có chuyện gì xảy ra, nhắm mắt ngủ tỉnh rụi. Anh liền phát hiện ra người cô rất lạnh, cười thầm, thì ra đều là ý đồ của cô. Thời tiết ở đây buổi tối lạnh vô cùng, dù có lò sưởi nhưng vẫn rất khó thích nghi. Cô là muốn biến anh thành lò sưởi cao cấp của cô đây mà. Đã vậy anh liền hào phóng ôm cô chặt một chút, nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi anh cũng đi vào giấc ngủ…
Chúng ta cùng lặng lẽ bước qua
Ghi nhớ ngày hôm nay, buổi tối này
Khi kể chuyện ngày hôm nay và nói về ngày mai với tách cà phê ấm áp trên tay
Trong mơ em nói điều gì đó
Rõ ràng biết rằng nhất định anh hiểu được
Tình yêu có đôi lúc khiến ta yên tâm thanh thản nhưng cũng đôi lúc khiến ta bất an
May mắn thay, em vẫn ở đây để cùng tôi bước đến tương lai
Rồi một ngày chúng ta đều sẽ già
Nhắc lại những vui buồn của ngày hôm nay
Tóc đen mượt mà của em bạc trắng nhưng vẫn còn mùi hương như xưa
Bờ vai tôi vẫn luôn nơi đây để em tựa vào
Rồi một ngày chúng ta đều sẽ già
Chỉ có thể nương tựa vào nhau mà bước tiếp
Thậm chí ngay cả giây phút anh buông xuôi tất cả
Vị trí của em trong trái tim anh vẫn là duy nhất
Như một quy luật không bao giờ thay đổi
Rồi một ngày chúng ta đều sẽ già…”
Chương 10:
…05:10 sáng…
…It's time to see what I can do…To test the limits and break through…No right, no wrong, no rules for me…I'm free…Let it go, let it go…I am one with the wind and sky…Let it go, let it go…You'll never see me cry…Here I stand and here I'll stay…
Giọng ca tuyệt vời của Idina Menzel vang lên đầy tuyệt vọng. Tại sao lại tuyệt vọng? Đơn giản là vì khán giả duy nhất vẫn đang ngủ rất say. Đến khi điện thoại reo lên lần thứ ba, Hải Nhi cuối cùng cũng có phản ứng: “A lô...”
“Ra đây đi! Anh đến rồi!”
“Ai vậy…”
“Là anh!”
“Anh nào?”
Cô hỏi xong thì không thể cưỡng lại được sự réo gọi tha thiết của giấc ngủ, trực tiếp gục luôn.
…Hai phút sau…
Có người gõ cửa nhà cô. Hải Nhi buộc phải tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở, ra mở cửa. Nhìn thấy Hoàng Nguyên cô hết sức bất ngờ, nhưng sau đó liền nhớ lại, hôm qua anh đã nói là sẽ đưa cô đi làm, là cô đã quên mất. Sắc mặt của anh có vẻ không tốt lắm, chắc là giận chuyện đó.
“Ha ha…anh đợi một lát…”
Cô nói xong liền dùng vận tốc ánh sáng để vệ sinh cá nhân.
Đây là lần đầu tiên anh đến nhà cô. Vì thế anh không hối thúc cô mà chỉ nghiêm túc đánh giá nơi ở của cô. Nhà cô không lớn lắm, thậm chí còn hơi chật chội. Một phòng ngủ rất nhỏ, một tolet, khoảng không gian còn lại là nhà bếp và một bộ sô pha loại nhỏ. Nếu như gọn gàng một chút, ngăn nắp một chút, với một cô gái mà nói thì ngôi nhà này cũng không đến nỗi nào. Thế nhưng mà, sau khi vào nhà cô anh mới biết chữ “gọn gàng” đối với cô chỉ có thể nói là “vô duyên”. Cô bừa bãi đến không thể tả được bằng lời. Trên chiếc bàn trước mặt anh là ba gói bim bim đang ăn dở, khắp nhà cũng là vỏ chai nước ngọt, vỏ bim bim,…trong thùng rác thì đến một mảnh rác nhỏ cũng chẳng có. Cửa phòng ngủ của cô đang mở, anh có thể nhìn vào bên trong, chăn màn thì chẳng thèm xếp, quần áo chỗ nào cũng có, tài liệu, hồ sơ nhiều nhất là dưới gầm giường…Còn cả nhà bếp nữa, nhìn nó đóng bụi như vậy cũng biết là đã lâu chưa bật bếp. Khắp trên bếp là vỏ mì gói với cả vỏ KFC…
Hoàng Nguyên khổ sở lắc đầu, anh thật không nhận ra cô lại bừa bộn như vậy. Bình thường văn phòng và bàn làm việc của anh đều được cô dọn dẹp rất ngăn nắp. Trước đây anh còn cho rằng đó là bởi vì cô không chịu được sự bừa bãi.
Anh âm thầm tưởng tượng ra viễn cảnh sau này, nếu cô ở nhà của anh, có khi sẽ ngày nào cũng bày ra “chiến trường đẫm máu” chờ anh về dọn hay không? Ừm… nhưng mà chỉ mình anh dọn thì có vẻ như sẽ không xuể, nếu có thêm vài cô nhóc cậu nhóc nữa dọn cùng anh thì chắc sẽ tốt hơn. Anh quay sang nhìn Hải Nhi đang lật tung căn phòng của mình để tìm túi xách, rồi cô lại chui vào gầm giường moi ra một đống hồ sơ, hình như là chuẩn bị cho cuộc họp trưa nay. Anh phì cười, trong lòng dấy lên cảm giác lâng lâng khó tả…mà có lẽ đó là hương vị của hạnh phúc…
…
Sau khi lên xe, Hoàng Nguyên cứ nhìn cô với vẻ mặt kì quái. Cô không nhịn được tò mò hỏi anh:
“Sao anh nhìn em lạ vậy?”
Anh không nhìn cô, bộ dáng như tập trung lái xe, thế nhưng lại cứ tủm tỉm cười: “Tại anh thấy, anh hình như rất “có giá””
“Hửm?”
“Em bừa bãi như vậy mà vì lấy lòng anh cho nên ngày nào cũng dọn dẹp văn phòng rất ngăn nắp. Như vậy anh không phải là rất có giá sao?”
“Ha ha đó chính là chiến thuật nha, thả mồi sâu câu có lớn! Chú cá đáng thương anh cắn phải câu rồi”
Anh cười lớn, nhéo chóp mũi của cô: “À, Hải Nhi tuần sau là đám cưới của Vân Duy, em phải đi với anh đấy!”
“Tất nhiên rồi! Em phải đến để thị uy với chị ấy chứ!”
…một tuần sau…
Hôm nay là ngày cưới của Vân Duy. Tiệc cưới rất đặc biệt, vô cùng sang trọng. Bữa tiệc được tổ chức ở một sân cỏ tự nhiên rộng lớn, cách biệt với bên ngoài. Từ ngoài đi vào đập vào mắt Hải Nhi nhất, là đâu đâu cũng ngập tràng hoa hồng trắng, một đoạn lại là hoa hồng màu hồng, trong lễ đường là hoa hồng đỏ rực rỡ. Địa điểm tổ chức tiệc được trang trí toàn bộ bằng hoa hồng. Hương thơm ngào ngạt, thỉnh thoảng vài cơn gió thổi cánh hoa bay lên, nhìn phiêu diêu như chốn tiên cảnh.
Trong khi cô còn mãi mê ngắm nhìn, thán phục vẻ mĩ lệ của tiệc cưới thì đã đến lúc làm lễ. Hoàng Nguyên cầm tay Vân Duy bước trên lễ đường đi đến nơi chú rể Lâm Phong đang đứng. Vân Duy lộng lẫy như một nàng tiên. Áo cưới của cô là bộ đẹp nhất Hải Nhi từng thấy qua. Tóc Vân Duy dài cong nhẹ xõa tự do ở phía sau cứ tung bay trong cơn gió…Trên môi cô là nụ cười hạnh phúc nhất.
Sau khi cô dâu và chú rể trao nhẫn cho nhau, trước sự chứng kiến của rất rất nhiều người, họ hôn nhau say đắm. Hải Nhi vô cùng ngưỡng mộ, ánh mắt như muốn đắm chìm theo nụ hôn của họ…
“Thích không?” Không biết từ bao giờ Hoàng Nguyên đã đi đến bên cạnh cô. Anh vẫn theo dõi ánh mắt mê muội của cô.
Hải Nhi không nói gì hết, cũng không dời ánh mắt đi, chỉ là đi đến bên cạnh anh rồi ôm lấy cánh tay anh. Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng, nhưng câu đầu tiên của cô chính là: “Chúng ta kết hôn đi!”
Hoàng Nguyên thật sự giật mình khi nghe cô nói câu này. Sau đó vẻ mặt của anh có chút uất ức: “Em…em đó, làm anh tổn thương rồi biết không? Tại sao em có thể cầu hôn anh tùy tiện như vậy chứ?” Nói xong anh phì cười, tiếp theo liền cuối xuống, đáp lên môi cô một nụ hôn.
Hải Nhi cũng cười: “Chứ anh muốn thế nào? Em không có nhẫn kim cương đâu nhé!” Cô tiện tay, rút một bông hoa hồng đỏ gần chỗ họ đứng, đưa cho anh: “Có đồng ý lấy em không?”
Anh không nhận hoa hồng cũng không nói mà chỉ ôm lấy mặt cô, hôn tiếp nụ hôn thứ hai.
Cô có chút bất mãn: “Thế là sao? Có lấy kh…”
Còn chưa nói hết, anh lại hôn.
“Anh…”
Hôn tiếp.
Cho đến khi cô câm lặng, trừng mắt nhìn anh, anh mới nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, thì thầm: “Người ta đồng ý!”
…
Hai ngày nữa Hoàng Nguyên cùng vợ chồng Vân Duy sẽ sang Pháp để thăm bà nội. Vì lí do sức khỏe nên lần này bà không sang dự đám cưới của Vân Duy được, vậy nên đành mang cháu rể sang tận nơi diện kiến bà. Hoàng Nguyên đang thu xếp công việc trong phòng, trước anh mắt cầu khẩn, “muốn nói lại thôi” của Hải Nhi.
“Anh Nguyên...”
“Gì vậy?”
“Anh cho em theo với được không?”
Nghe tới đây, Hoàng Nguyên lập tức bỏ hết tài liệu, giấy tờ xuống, quay sang nhìn cô: “Em cũng muốn đi à? Nhưng anh đi thăm người thân, có phải đi công tác đâu…” Anh đi đến ghế sô pha, chỗ cô đang ngồi rồi ngồi xuống bên cạnh cô: “Sao lại muốn đi? Có phải không nỡ xa anh không?” Anh trêu chọc cô.
“Không phải, em rất thích nước Pháp, từ nhỏ đã thích. Em vẫn muốn được sang đó một lần nhưng lại không dám đi một mình. Cho em đi với nhé?”
“Không cho, lí do không chính đáng! Với lại tháng này em đã nghỉ đủ ngày phép rồi!”
“Anh là đang giở thói ông chủ với em sao? Thôi mà, cho em đi với! Em là không nỡ xa anh đó. Đủ chính đáng chưa?”
“Lí do coi như tạm được, nhưng mà phải trừ lương!”
“Anh…anh…anh…” Cô tức giận đến không nói nên lời.
“Quyết định vậy đi! Sáng thứ bảy anh sang đón em!”
…
Một tiếng trước cô đã có mặt tại Pháp, chỉ có điều là tới bây giờ cô vẫn chưa ý thức được điều đó, bởi vì cô vẫn còn đang ngủ rất say.
Khi Hải Nhi tỉnh dậy đã là buổi tối. Nơi cô và anh đang ở chính là nhà bà nội anh. Đó là một căn biệt thự bằng gỗ, rất lớn và có vẻ cổ kính. Xung quanh đều trồng cây, trồng hoa, còn có cả một vườn nho.
Sau khi ăn tối xong, mọi người cùng nhau đi dạo. Nơi đây giống như một ngôi làng nhỏ vậy, rất thưa nhà, chỉ có điều là nhà nào cũng đều rất sang trọng. Cách đây không xa lắm chính là thành phố. Cô cả thấy nơi này rất tuyệt. Yên bình, trong lành, lại không xa thành phố. Thế nhưng tại sao nơi tốt như vậy lại có ít người như thế nhỉ? Cô không kiềm nén được tò mò liền hỏi anh: “Anh, sao nơi này tốt đẹp như thế mà người ở lại thưa thớt đến vậy?”
“Không phải là ít người đến, mà là họ mua không nổi đất ở đây thôi!”
Oaa, thì ra đất ở đây khó mua đến như vậy. Thế mà nhà bà anh lại lớn đến thế kia, cô cảm thán: “Nhà anh giàu thật đấy!”
Anh nhìn cô mỉm cười: “Sau này nhà em cũng sẽ giàu như vậy thôi!”
“Không có đâu, ba mẹ em chỉ là giáo viên cấp ba, dành dụm cả đời còn chẳng được bao nhiêu…”
Anh gõ nhẹ vào trán cô: “Em ngốc quá, sau này nhà anh cũng là nhà em thì đương nhiên nhà em cũng giàu rồi!”
Cô hiểu ra ý của anh, liền cảm thấy ngọt đến tận xương. Cô ôm lấy cánh tay anh, nhanh chân sánh bước cùng anh: “Anh cõng em nhé!”
“Em cứ y chang con nít! Nào lên đây!”
Cô được anh cõng, gối đầu lên bờ vai vững chải của anh cô thầm nghĩ, giờ phút này cô không cần cả thế giới nữa, chỉ cần có anh thôi…
…
Lúc trở về nhà, bà nội của anh liền kéo tay cô ra phía sau, hỏi cô đủ thứ chuyện. Nào là cô có phải bạn gái anh nguyên không, nhà cô ở đâu, cô làm nghề gì, cả chuyện hai đứa dự định bao giờ cưới…Bà nội là người rất phóng khoáng,vui vẻ, lại dễ mến. Nói chuyện với bà dễ chịu, gần gũi vô cùng. Dù mới gặp nhưng Hải Nhi cũng đã rất thích bà.
Đến khi đi ngủ, lại có vấn đề xảy ra. Nhà bà nội Hoàng Nguyên chỉ có ba phòng ngủ. Một phòng của bà, một phòng của vợ chồng Vân Duy, rốt cuộc chỉ còn lại một phòng cho cả anh và cô. Vân Duy, bà nội và anh đều có vẻ rất lung túng. Anh mở miệng trước: “Vân Duy, em ngủ với Hải Nhi đi, anh với Phong…”
Anh còn chưa nói hết, Hải Nhi đã xen vào: “Anh làm sao như vậy được? Người ta là vợ chồng mới cưới mà! Vậy đi, vợ chồng hai người ở một phòng, tôi với anh Nguyên ở một phòng là được rồi”
Cô tuyên bố xong, mọi người đều trố mắt nhìn cô, rồi lại quay sang Hoàng Nguyên cười hàm ý, sau đó ai về phòng nấy, cô cũng tiện tay kéo anh vào phòng.
Vừa vào phòng, Hoàng Nguyên liền lấy chăn và gối để xuống sàn nhà: “Anh ngủ dưới này là được rồi!”
Hải Nhi lắc đầu chán nản, đi đến bên cạnh anh, lấy chăn và gối đặt lên giường: “Anh cứ ngủ trên này, trời ở đây lạnh như vậy, anh không sợ cảm lạnh sao? Anh cứ yên tâm ngủ đi, em thề tuyệt đối sẽ không làm gì anh đâu!”
Anh khó tin nhìn cô, cô thật sự nghĩ điều đó mới là trọng điểm? Cô không làm gì anh là ổn rồi à? Cô không sợ anh sẽ làm gì cô sao? Mặt dù anh biết rõ bản thân sẽ có sự kiềm chế riêng, nhưng là anh đang suy nghĩ cho cảm nhận của cô. Cô gái này thật là…Anh thật không biết nên nói cô quá hiểu anh hay nói cô quá ngốc nghếch đây.
Hải Nhi ngồi trên giường, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh: “Mau lên! Đã muộn lắm rồi đó, đi ngủ thôi!”
Cô đã không để ý, anh còn quan tâm làm gì. Anh cũng lên giường, nằm yên vị đang định ngủ, lúc đó cô không biết từ đâu chui vào lòng anh, ôm lấy cánh tay anh rồi làm như không có chuyện gì xảy ra, nhắm mắt ngủ tỉnh rụi. Anh liền phát hiện ra người cô rất lạnh, cười thầm, thì ra đều là ý đồ của cô. Thời tiết ở đây buổi tối lạnh vô cùng, dù có lò sưởi nhưng vẫn rất khó thích nghi. Cô là muốn biến anh thành lò sưởi cao cấp của cô đây mà. Đã vậy anh liền hào phóng ôm cô chặt một chút, nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi anh cũng đi vào giấc ngủ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.