Chương 11: Until you
Ngũ Ngũ
15/10/2016
“Em biết không, cuộc đời đã đối với anh rất tốt
Nhưng em còn làm nó tươi đẹp hơn
Anh yêu cái cách em đứng bên cạnh anh
Cùng anh vượt qua những sóng gió của cuộc đời
Anh không muốn chạy trốn
Anh chỉ muốn cho em những ngày hạnh phúc
Khi em cảm thấy cả thể giới đều đè nặng lên vai em
Anh không bao giờ muốn làm chúng tệ hơn
Anh chỉ muốn đôi ta có được hạnh phúc
Hãy nói cho anh biết em muốn điều gì, anh sẽ vì em mà làm tất cả
Dường như chẳng có ai có thể hiểu anh cho đến khi em biết về anh
Dường như chẳng có ai yêu anh cho đến khi em yêu anh
Dường như chẳng có ai muốn chạm vào anh cho đến khi em đến
Không một ai, không ai cả cho đến khi em đến…
Chỉ một cử chỉ nhẹ nhàng của em cũng khiến anh say đắm
Em sẽ chẳng bao giờ biết em đang đánh mất điều gì cho đến khi em có được tất cả
Anh không muốn chạy trốn
Anh chỉ muốn cho em những ngày hạnh phúc
Khi em cảm thấy cả thể giới đều đè nặng lên vai em
Anh không bao giờ muốn làm chúng tệ hơn
Anh chỉ muốn đôi ta có được hạnh phúc
Hãy nói cho anh biết em muốn điều gì, anh sẽ vì em mà làm tất cả
Dường như chẳng có ai có thể hiểu anh cho đến khi em biết về anh
Dường như chẳng có ai yêu anh cho đến khi em yêu anh
Dường như chẳng có ai muốn chạm vào anh cho đến khi em đến
Chỉ vậy thôi đã là quá đủ để hiểu rằng
Nếu em rời khỏi, anh sẽ chẳng là ai trên cuộc đời này
Bời vì anh sẽ chẳng bao giờ có lại những cảm xúc tuyệt vời mà em đã trao cho anh
Anh không muốn tìm một ai hết cho đến khi em đến bên anh
Không một ai, không ai cả, cho đến khi em đến…”
Chương 11:
Hôm ấy là một buổi sáng đẹp trời. Có chút lạnh, nhưng ánh nắng mặt trời vẫn hiện diện vô cùng rực rỡ. Mùi thơm của loài hoa vẫn chưa biết tên nào đó, đang nồng nàng trông không khí, nồng nàng giống hệt như hương vị của tình yêu…
Hải Nhi vẫn chưa thức dậy, cô chưa thích nghi được với không khí ở đây. Ngoài trời lạnh như vậy, làm cho ý định dậy sớm vốn đã khó thực hiện đối với người như cô, giờ đây trở thành bất khả thi.
Cô cuộn mình vào lòng anh, ngủ thật an tĩnh. Gương mặt cô không quá xinh đẹp, tuy nhiên lại mang một nét gì đó rất vô tư, trong sáng. Chỉ cần cô nhắm mắt lại như bây giờ, cô liền biến thành một thiên thần thuần khiết. Những xấu xa, dơ bẩn của thế giới này giống như không thể chạm được vào cô.
Anh ngắm nhìn nét bình yên của cô đến thất thần. Dùng ngôn ngữ chỉ mình anh có thể nghe được, anh nói với cô: “Là em tự tìm đến anh, cũng chính là em làm cho anh yêu em nhiều như vậy. Cho nên sau này, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em cũng không thể rời khỏi anh đâu, có biết không?” Anh cuối xuống hôn lên mắt cô…đã đóng dấu…
…
Ăn sáng xong, Hải Nhi tung tăng đi dạo một mình trong vườn nho của bà nội. Đi được một đoạn xa, lúc cô quay trở lại liền phát hiện ra Hoàng Nguyên đang ở phía sau. Thì ra nãy giờ anh vẫn âm thầm đi theo cô. Hải Nhi nhanh chân chạy đến chỗ anh, ôm lấy cánh tay anh. Nhìn động tác của cô anh không khỏi mỉm cười: “Đi thôi, anh dẫn em đến một chỗ rất hay!”
…
Hoàng Nguyên lái xe đưa cô đi, cô vẫn không biết là đang đi đâu. Họ đi rất xa, qua rất nhiều con phố và cuối cùng…
Từ xa Hải Nhi đã nhận ra nơi này. Đây chẳng phải là Nhà thờ Đức Bà sao? Không thể nhầm lẫn được, cô đã nhìn thấy nơi này rất nhiều lần, dù không trực tiếp. Hải Nhi vẫn không thể tin vào mắt mình, cô cuối cùng cũng đến được nhà thờ này rồi sao!
Họ đi bộ từ từ vào bên trong nhà thờ. Đi đến lối vào, cô liền cảm thấy lạ. Hoàng Nguyên đưa cánh tay cho cô vòng tay qua, cô còn nghe được cả tiếng nhạc du dương và vị Cha Sứ kia đang đợi họ ở cuối đoạn đường này.
“Anh ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy, em bỏ lỡ cái gì rồi sao?”
Anh không nói mà chỉ ra dấu cho cô yên lặng, còn mỉm cười hết sức khó hiểu.
Hải Nhi vẫn cứ ngu ngu ngơ ngơ, vị Cha Sứ dùng tiếng Anh đọc một đống cái gì đó, mà cô chỉ nghe loáng thoáng được vài câu. Cho đến khi ông ấy ngước lên nhìn cô rồi nói: “Do you wanna marry him?”
Cái này cô nghe được rất rõ nha, ông ấy là đang hỏi cô có muốn kết hôn với anh ấy không…một giây…hai giây…
“Gì?” Cô mở lớn mắt, quay sang nhìn anh: “Ông…ông ta…nói cái gì vậy?”
“Anh nhớ hồ sơ xin việc của em có viết là sử dụng thành thạo tiếng Anh mà, bình thường em vẫn xử lí rất nhiều hồ sơ bằng tiếng Anh, sao thời khắc quan trọng này lại tự dưng không hiểu?” Hoàng Nguyên không nhanh ,không chậm, một chút trêu đùa, một chút bất mãn hỏi cô.
“Ý anh là…là chúng ta…đang kết hôn sao?”Trời ơi! Chuyện gì đang xảy ra vậy không biết. Cô và anh thật sự là đang kết hôn sao? Hôm nay cô vẫn cứ nghĩ là sẽ đi chơi, cô đang mặc một chiếc áo đầm bằng len trắng, ngang đầu gối, hoàn toàn không hợp với thời cuộc.
À…khoan đã, thì ra là anh có ý đồ từ trước, thảo nào chỉ đi chơi đơn thuần, mà anh lại mặc nguyên bộ vest lạ lùng thế này. Anh thật quá đáng, sao không nói trước tiếng nào với cô chứ?
Dường như nhận ra sự bất bình của cô, anh kéo cô đến gần, thì thầm vào tai cô: “ Em là người cầu hôn anh trước, còn mua cả nhẫn cho anh nữa, em không còn đường thoái thác đâu”
Vị Cha sứ có chút mất kiên nhẫn, hỏi lại một lần nữa câu hỏi đó.
“…Yes, I do…” Hải Nhi suy nghĩ khoảng vài giây rồi đưa ra câu trả lời luôn. Cô còn suy nghĩ cái gì nữa chứ, đây chẳng phải là giấc mơ của cô hay sao? Một giấc mơ đã có trong cô từ rất lâu, rất lâu trước kia, giấc mơ được nắm tay người con trai ấy bước vào lễ đường…
Đây chính là cái kết hoàn hảo trong câu truyện cổ tích của cuộc đời cô, cô đáng lẽ phải hạnh phúc đến rơi nước mắt, nhưng không hiểu tại sao lòng cô bây giờ cứ hiển hiện một nỗi bất an không thể chế ngự. Có lẽ đó là bởi vì hạnh phúc đến quá vội vàng, cô vẫn chưa kịp sẵn sàng chăng?
Sau đó cha sứ cũng hỏi Hoàng Nguyên một câu tương tự như vậy, anh không hề do dự như cô, cô cảm nhận được những tia hạnh phúc chưa từng có, từ đôi mắt của anh: “Yes I do”
Có một cô bé xinh xắn mang đến cho họ hai cái hộp. Anh cẩn thận mở một hộp ra rồi đeo vào ngón áp út của cô một chiếc nhẫn. Cô nhận ra chiếc nhẫn đó, nó nằm trong bộ sưu tập nhẫn kim cương Snow Flower của thương hiệu Unique. Chiến nhẫn sáng lấp lánh, giống như một ngôi sao quật cường rực sáng cả ban ngày…
Tiếp theo, anh mở hộp thứ hai ra rồi đưa nó cho cô, bên trong cũng là một chiếc nhẫn, nhưng đường nét thiết kế có phần góc cạnh hơn. Đó là một chiếc nhẫn dành cho nam, anh chính là muốn cô đeo nó cho anh. Hải Nhi vội vàng che dấu những cảm xúc khác lạ trong lòng, mỉm cười, đeo lên tay anh chiếc nhẫn đó…
Cha sứ tuyên bố, anh và cô đã là vợ chồng dưới sự cho phép và chúc phúc của Chúa trời…
…
Hải Nhi nãy giờ vẫn thắt mắc, cho đến khi lên xe, cô không nhịn được liền hỏi: “Này anh, em nhớ là em đâu có mua nhẫn cho anh, sao lúc nãy anh nói…”
“Tiền lương của em dùng để mua nhẫn cho anh cũng đâu có khác nào em mua nhẫn cho anh”
“Tiền lương nào?...Được lắm Hoàng Nguyên, anh trừ lương của em để mang tiền đi mua nhẫn đúng không?”
“Ha ha em thông minh nhỉ! Anh đương nhiên là không thể tự mua nhẫn rồi tự mình đeo được, em đã cầu hôn anh trước mà lại chẳng có chút thành ý nào như vậy sao?”
“Hừ anh được lắm, em giờ mới phát hiện bộ mặt gian trá của anh!”
Hải Nhi ngồi trong xe hậm hực một hồi, bỗng nhiên suy nghĩ đến chuyện gì đó: “Anh, anh nói xem, sao lại không công bằng như vậy? Bày tỏ trước là em, cầu hôn trước cũng là em, rốt cuộc anh ngồi mát ăn bát vàng sao?”
Anh mỉm cười, kéo cô lại gần nói rất nhỏ: “Bởi vì anh đẹp trai!”
Cô vừa tức nhưng lại vừa buồn cười, anh tốt với cô như vậy mà cô còn lo lắng gì nữa chứ. Cho dù sau này có gì đó không hay xảy ra đi nữa, thì giờ đây cô cũng không muốn quan tâm. Cuộc đời vốn thay đổi vô thường như vậy, cô đâu quản được ngày mai xa xôi ấy sẽ diễn ra như thế nào, cô chỉ biết hôm nay được nắm chặt tay anh, bước đi bên anh trên cùng một đoạn đường đã là một điều may mắn…
…
Cả ngày hôm đó, anh mang cô đi khắp mọi nơi. Họ đi ăn những món đặc sản mà cô chưa từng biết tới, còn được thưởng thức vị của rất nhiều loại rượu vang ngon ngất ngây. Anh dẫn cô thăm quan quảng trường Vendome, cả cung điện Luxembourg và rất nhiều nơi khác nữa, những nơi đã làm cô yêu nước Pháp này.
Cô nhớ nhất là lúc được cùng anh tay trong tay đi dọc bờ sông Seine, ánh nắng chiều nơi đó rất rực rỡ, đẹp hệt như nơi thiên đường trong tưởng tượng lúc nhỏ của cô, có điều lúc nhỏ cô không hề biết được rằng nếu có thêm một chàng hoàng tử đi bên cạnh thì thiên đường ấy sẽ mĩ lệ gấp ngàn lần…
Cô không còn kể tên được đã đi những đâu. Mọi thứ đều có anh dẫn dắt, giới thiệu cho cô. Cô chỉ làm mỗi một việc đó chính là chụp ảnh lưu niệm. Hôm nay có lẽ là ngày vui vẻ nhất của cuộc đời cô…
Nhìn nụ cười vô âu lo của cô lòng anh bỗng trở nên thả lỏng. Cô chắc là sẽ không bao giờ biết được, giây phút cô chần chừ trước câu hỏi của Cha sứ đã làm anh sợ hãi đến thế nào. Anh vẫn tưởng làm như vậy sẽ tạo cho cô một bất ngờ ngọt ngào, khiến cho cô xúc động vì anh. Nhưng lúc ấy, anh chỉ nhận thấy sự do dự và cả bất an của cô. Tại sao cô lại do dự? Vì cái gì ánh mắt của cô mang nhiều lo lắng như vậy? Bởi không thể lí giải những điều đó nên anh càng sợ hãi, nếu cô nói “không” thì anh sẽ phải làm như thế nào…
Chính là cô đã tìm đến bên anh, cô làm cho anh rung động, khiến cho anh không có cách nào xóa đi hình ảnh của cô. Ngay từ đầu, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu cô, thế nhưng cô hết lần này đến lần khác xuất hiện trong tâm trí anh, rồi khi cô mỉm cười anh thật vui vẻ, cô đau lòng anh lại xót xa, anh không biết từ bao giờ đã đánh mất quyền điều khiển trái tim mình vào tay cô. Anh đã cho rằng con đường phía trước của anh sẽ có cô bên cạnh, mỗi ngày cô đều sẽ cười với anh, sẽ ôm lấy cánh tay anh, sẽ trêu ghẹo anh, mỗi ngày cô đều sẽ đợi anh trở về nhà, sẽ bày bừa tung cả nhà cửa chờ anh dọn…Cho nên anh sợ câu nói “không” của cô sẽ làm tất cả mộng tưởng của anh tan biến. Nếu mọi thứ cứ như vậy không còn tâm hơi thì anh phải làm sao đây, anh đâu thể là anh như lúc đầu được nữa, anh lỡ quen với việc có cô ở bên cạnh mất rồi…
Tình yêu vốn là như vậy, khi yêu là khi bạn trao trọn trái tim cho một người nhưng nếu lấy về, nó sẽ không bao giờ còn nguyên vẹn nữa…
Nhưng em còn làm nó tươi đẹp hơn
Anh yêu cái cách em đứng bên cạnh anh
Cùng anh vượt qua những sóng gió của cuộc đời
Anh không muốn chạy trốn
Anh chỉ muốn cho em những ngày hạnh phúc
Khi em cảm thấy cả thể giới đều đè nặng lên vai em
Anh không bao giờ muốn làm chúng tệ hơn
Anh chỉ muốn đôi ta có được hạnh phúc
Hãy nói cho anh biết em muốn điều gì, anh sẽ vì em mà làm tất cả
Dường như chẳng có ai có thể hiểu anh cho đến khi em biết về anh
Dường như chẳng có ai yêu anh cho đến khi em yêu anh
Dường như chẳng có ai muốn chạm vào anh cho đến khi em đến
Không một ai, không ai cả cho đến khi em đến…
Chỉ một cử chỉ nhẹ nhàng của em cũng khiến anh say đắm
Em sẽ chẳng bao giờ biết em đang đánh mất điều gì cho đến khi em có được tất cả
Anh không muốn chạy trốn
Anh chỉ muốn cho em những ngày hạnh phúc
Khi em cảm thấy cả thể giới đều đè nặng lên vai em
Anh không bao giờ muốn làm chúng tệ hơn
Anh chỉ muốn đôi ta có được hạnh phúc
Hãy nói cho anh biết em muốn điều gì, anh sẽ vì em mà làm tất cả
Dường như chẳng có ai có thể hiểu anh cho đến khi em biết về anh
Dường như chẳng có ai yêu anh cho đến khi em yêu anh
Dường như chẳng có ai muốn chạm vào anh cho đến khi em đến
Chỉ vậy thôi đã là quá đủ để hiểu rằng
Nếu em rời khỏi, anh sẽ chẳng là ai trên cuộc đời này
Bời vì anh sẽ chẳng bao giờ có lại những cảm xúc tuyệt vời mà em đã trao cho anh
Anh không muốn tìm một ai hết cho đến khi em đến bên anh
Không một ai, không ai cả, cho đến khi em đến…”
Chương 11:
Hôm ấy là một buổi sáng đẹp trời. Có chút lạnh, nhưng ánh nắng mặt trời vẫn hiện diện vô cùng rực rỡ. Mùi thơm của loài hoa vẫn chưa biết tên nào đó, đang nồng nàng trông không khí, nồng nàng giống hệt như hương vị của tình yêu…
Hải Nhi vẫn chưa thức dậy, cô chưa thích nghi được với không khí ở đây. Ngoài trời lạnh như vậy, làm cho ý định dậy sớm vốn đã khó thực hiện đối với người như cô, giờ đây trở thành bất khả thi.
Cô cuộn mình vào lòng anh, ngủ thật an tĩnh. Gương mặt cô không quá xinh đẹp, tuy nhiên lại mang một nét gì đó rất vô tư, trong sáng. Chỉ cần cô nhắm mắt lại như bây giờ, cô liền biến thành một thiên thần thuần khiết. Những xấu xa, dơ bẩn của thế giới này giống như không thể chạm được vào cô.
Anh ngắm nhìn nét bình yên của cô đến thất thần. Dùng ngôn ngữ chỉ mình anh có thể nghe được, anh nói với cô: “Là em tự tìm đến anh, cũng chính là em làm cho anh yêu em nhiều như vậy. Cho nên sau này, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em cũng không thể rời khỏi anh đâu, có biết không?” Anh cuối xuống hôn lên mắt cô…đã đóng dấu…
…
Ăn sáng xong, Hải Nhi tung tăng đi dạo một mình trong vườn nho của bà nội. Đi được một đoạn xa, lúc cô quay trở lại liền phát hiện ra Hoàng Nguyên đang ở phía sau. Thì ra nãy giờ anh vẫn âm thầm đi theo cô. Hải Nhi nhanh chân chạy đến chỗ anh, ôm lấy cánh tay anh. Nhìn động tác của cô anh không khỏi mỉm cười: “Đi thôi, anh dẫn em đến một chỗ rất hay!”
…
Hoàng Nguyên lái xe đưa cô đi, cô vẫn không biết là đang đi đâu. Họ đi rất xa, qua rất nhiều con phố và cuối cùng…
Từ xa Hải Nhi đã nhận ra nơi này. Đây chẳng phải là Nhà thờ Đức Bà sao? Không thể nhầm lẫn được, cô đã nhìn thấy nơi này rất nhiều lần, dù không trực tiếp. Hải Nhi vẫn không thể tin vào mắt mình, cô cuối cùng cũng đến được nhà thờ này rồi sao!
Họ đi bộ từ từ vào bên trong nhà thờ. Đi đến lối vào, cô liền cảm thấy lạ. Hoàng Nguyên đưa cánh tay cho cô vòng tay qua, cô còn nghe được cả tiếng nhạc du dương và vị Cha Sứ kia đang đợi họ ở cuối đoạn đường này.
“Anh ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy, em bỏ lỡ cái gì rồi sao?”
Anh không nói mà chỉ ra dấu cho cô yên lặng, còn mỉm cười hết sức khó hiểu.
Hải Nhi vẫn cứ ngu ngu ngơ ngơ, vị Cha Sứ dùng tiếng Anh đọc một đống cái gì đó, mà cô chỉ nghe loáng thoáng được vài câu. Cho đến khi ông ấy ngước lên nhìn cô rồi nói: “Do you wanna marry him?”
Cái này cô nghe được rất rõ nha, ông ấy là đang hỏi cô có muốn kết hôn với anh ấy không…một giây…hai giây…
“Gì?” Cô mở lớn mắt, quay sang nhìn anh: “Ông…ông ta…nói cái gì vậy?”
“Anh nhớ hồ sơ xin việc của em có viết là sử dụng thành thạo tiếng Anh mà, bình thường em vẫn xử lí rất nhiều hồ sơ bằng tiếng Anh, sao thời khắc quan trọng này lại tự dưng không hiểu?” Hoàng Nguyên không nhanh ,không chậm, một chút trêu đùa, một chút bất mãn hỏi cô.
“Ý anh là…là chúng ta…đang kết hôn sao?”Trời ơi! Chuyện gì đang xảy ra vậy không biết. Cô và anh thật sự là đang kết hôn sao? Hôm nay cô vẫn cứ nghĩ là sẽ đi chơi, cô đang mặc một chiếc áo đầm bằng len trắng, ngang đầu gối, hoàn toàn không hợp với thời cuộc.
À…khoan đã, thì ra là anh có ý đồ từ trước, thảo nào chỉ đi chơi đơn thuần, mà anh lại mặc nguyên bộ vest lạ lùng thế này. Anh thật quá đáng, sao không nói trước tiếng nào với cô chứ?
Dường như nhận ra sự bất bình của cô, anh kéo cô đến gần, thì thầm vào tai cô: “ Em là người cầu hôn anh trước, còn mua cả nhẫn cho anh nữa, em không còn đường thoái thác đâu”
Vị Cha sứ có chút mất kiên nhẫn, hỏi lại một lần nữa câu hỏi đó.
“…Yes, I do…” Hải Nhi suy nghĩ khoảng vài giây rồi đưa ra câu trả lời luôn. Cô còn suy nghĩ cái gì nữa chứ, đây chẳng phải là giấc mơ của cô hay sao? Một giấc mơ đã có trong cô từ rất lâu, rất lâu trước kia, giấc mơ được nắm tay người con trai ấy bước vào lễ đường…
Đây chính là cái kết hoàn hảo trong câu truyện cổ tích của cuộc đời cô, cô đáng lẽ phải hạnh phúc đến rơi nước mắt, nhưng không hiểu tại sao lòng cô bây giờ cứ hiển hiện một nỗi bất an không thể chế ngự. Có lẽ đó là bởi vì hạnh phúc đến quá vội vàng, cô vẫn chưa kịp sẵn sàng chăng?
Sau đó cha sứ cũng hỏi Hoàng Nguyên một câu tương tự như vậy, anh không hề do dự như cô, cô cảm nhận được những tia hạnh phúc chưa từng có, từ đôi mắt của anh: “Yes I do”
Có một cô bé xinh xắn mang đến cho họ hai cái hộp. Anh cẩn thận mở một hộp ra rồi đeo vào ngón áp út của cô một chiếc nhẫn. Cô nhận ra chiếc nhẫn đó, nó nằm trong bộ sưu tập nhẫn kim cương Snow Flower của thương hiệu Unique. Chiến nhẫn sáng lấp lánh, giống như một ngôi sao quật cường rực sáng cả ban ngày…
Tiếp theo, anh mở hộp thứ hai ra rồi đưa nó cho cô, bên trong cũng là một chiếc nhẫn, nhưng đường nét thiết kế có phần góc cạnh hơn. Đó là một chiếc nhẫn dành cho nam, anh chính là muốn cô đeo nó cho anh. Hải Nhi vội vàng che dấu những cảm xúc khác lạ trong lòng, mỉm cười, đeo lên tay anh chiếc nhẫn đó…
Cha sứ tuyên bố, anh và cô đã là vợ chồng dưới sự cho phép và chúc phúc của Chúa trời…
…
Hải Nhi nãy giờ vẫn thắt mắc, cho đến khi lên xe, cô không nhịn được liền hỏi: “Này anh, em nhớ là em đâu có mua nhẫn cho anh, sao lúc nãy anh nói…”
“Tiền lương của em dùng để mua nhẫn cho anh cũng đâu có khác nào em mua nhẫn cho anh”
“Tiền lương nào?...Được lắm Hoàng Nguyên, anh trừ lương của em để mang tiền đi mua nhẫn đúng không?”
“Ha ha em thông minh nhỉ! Anh đương nhiên là không thể tự mua nhẫn rồi tự mình đeo được, em đã cầu hôn anh trước mà lại chẳng có chút thành ý nào như vậy sao?”
“Hừ anh được lắm, em giờ mới phát hiện bộ mặt gian trá của anh!”
Hải Nhi ngồi trong xe hậm hực một hồi, bỗng nhiên suy nghĩ đến chuyện gì đó: “Anh, anh nói xem, sao lại không công bằng như vậy? Bày tỏ trước là em, cầu hôn trước cũng là em, rốt cuộc anh ngồi mát ăn bát vàng sao?”
Anh mỉm cười, kéo cô lại gần nói rất nhỏ: “Bởi vì anh đẹp trai!”
Cô vừa tức nhưng lại vừa buồn cười, anh tốt với cô như vậy mà cô còn lo lắng gì nữa chứ. Cho dù sau này có gì đó không hay xảy ra đi nữa, thì giờ đây cô cũng không muốn quan tâm. Cuộc đời vốn thay đổi vô thường như vậy, cô đâu quản được ngày mai xa xôi ấy sẽ diễn ra như thế nào, cô chỉ biết hôm nay được nắm chặt tay anh, bước đi bên anh trên cùng một đoạn đường đã là một điều may mắn…
…
Cả ngày hôm đó, anh mang cô đi khắp mọi nơi. Họ đi ăn những món đặc sản mà cô chưa từng biết tới, còn được thưởng thức vị của rất nhiều loại rượu vang ngon ngất ngây. Anh dẫn cô thăm quan quảng trường Vendome, cả cung điện Luxembourg và rất nhiều nơi khác nữa, những nơi đã làm cô yêu nước Pháp này.
Cô nhớ nhất là lúc được cùng anh tay trong tay đi dọc bờ sông Seine, ánh nắng chiều nơi đó rất rực rỡ, đẹp hệt như nơi thiên đường trong tưởng tượng lúc nhỏ của cô, có điều lúc nhỏ cô không hề biết được rằng nếu có thêm một chàng hoàng tử đi bên cạnh thì thiên đường ấy sẽ mĩ lệ gấp ngàn lần…
Cô không còn kể tên được đã đi những đâu. Mọi thứ đều có anh dẫn dắt, giới thiệu cho cô. Cô chỉ làm mỗi một việc đó chính là chụp ảnh lưu niệm. Hôm nay có lẽ là ngày vui vẻ nhất của cuộc đời cô…
Nhìn nụ cười vô âu lo của cô lòng anh bỗng trở nên thả lỏng. Cô chắc là sẽ không bao giờ biết được, giây phút cô chần chừ trước câu hỏi của Cha sứ đã làm anh sợ hãi đến thế nào. Anh vẫn tưởng làm như vậy sẽ tạo cho cô một bất ngờ ngọt ngào, khiến cho cô xúc động vì anh. Nhưng lúc ấy, anh chỉ nhận thấy sự do dự và cả bất an của cô. Tại sao cô lại do dự? Vì cái gì ánh mắt của cô mang nhiều lo lắng như vậy? Bởi không thể lí giải những điều đó nên anh càng sợ hãi, nếu cô nói “không” thì anh sẽ phải làm như thế nào…
Chính là cô đã tìm đến bên anh, cô làm cho anh rung động, khiến cho anh không có cách nào xóa đi hình ảnh của cô. Ngay từ đầu, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu cô, thế nhưng cô hết lần này đến lần khác xuất hiện trong tâm trí anh, rồi khi cô mỉm cười anh thật vui vẻ, cô đau lòng anh lại xót xa, anh không biết từ bao giờ đã đánh mất quyền điều khiển trái tim mình vào tay cô. Anh đã cho rằng con đường phía trước của anh sẽ có cô bên cạnh, mỗi ngày cô đều sẽ cười với anh, sẽ ôm lấy cánh tay anh, sẽ trêu ghẹo anh, mỗi ngày cô đều sẽ đợi anh trở về nhà, sẽ bày bừa tung cả nhà cửa chờ anh dọn…Cho nên anh sợ câu nói “không” của cô sẽ làm tất cả mộng tưởng của anh tan biến. Nếu mọi thứ cứ như vậy không còn tâm hơi thì anh phải làm sao đây, anh đâu thể là anh như lúc đầu được nữa, anh lỡ quen với việc có cô ở bên cạnh mất rồi…
Tình yêu vốn là như vậy, khi yêu là khi bạn trao trọn trái tim cho một người nhưng nếu lấy về, nó sẽ không bao giờ còn nguyên vẹn nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.