Chương 7: Si tâm tuyệt đối
Ngũ Ngũ
15/10/2016
“Muốn dùng một ly Latte chuốc anh say
Để khiến anh yêu em nhiều hơn một chút.
Cảm giác này anh không hiểu được đâu
Người đã sớm có đôi như anh vĩnh viễn không bao giờ hiểu được…
Nhìn anh và người ấy bên nhau
Càng chứng minh rằng tình yêu của em thật mê muội.
Anh không hiểu được sự mệt mỏi của em đâu
Bởi vì đó là những điều anh không bao giờ phải trải qua
Còn cả những vết thương lòng em cố chịu đựng…
Em vì cài gì lại bắt chính mình chấp nhận mọi thứ của anh?
Còn anh lại tàn nhẫn đẩy lùi mọi rào chắn của trái tim em
Khiến em phải đóng cửa, lặng lẽ đếm những giọt nước mắt tuông rơi.
Vẫn biết anh rời khỏi thế giới của người ấy là điều không thể nào
Nhưng em vẫn ngốc nghếch chờ đợi ngày kì tích xuất hiện
Hi vọng rằng đến lúc ấy anh sẽ nhận ra
Có một người yêu anh thật lòng vẫn âm thầm gánh chịu tổn thương…
Em từng cho rằng mình sẽ hối hận.
Thật sự không nghĩ đã yêu anh nhiều đến si miệt tuyệt đối.
Đã vì anh mà rơi giọt nước mắt đầu tiên,
Vì anh mà thay đổi mọi thứ…
Nhưng cho đến cuối cùng cũng không thể lay chuyển được sự kiên định của anh đối với em…”
Chương 7:
Mặc dù câu tục ngữ “gieo gió thì gặt bão” Hải Nhi đã thuộc nằm lòng từ thời tiểu học, nhưng cho đến tận bây giờ cô mới thấu hiểu hết một cách triệt để bài học cha ông đã gửi gắm. Cô hận bản thân vô cùng, sao cô lại không “giác ngộ” điều đó sớm một chút. Hôm qua, sau khi “quang minh chính đại” ăn đậu hủ của anh, cô “chuồn” luôn. Đến hôm nay đi làm cô liền hối hận, phải làm sao đây, cô thật sự không dám nhìn mặt anh. Dù cô biết Hoàng Nguyên sẽ không giống mấy nữ chính trong phim tình cảm, cho cô một bạt tai hay hận cô cả đời đâu. Cùng lắm cũng chỉ không thèm đếm xỉa tới cô một vài ngày mà thôi. Thế nhưng cô vẫn không có cách nào đối diện với anh. Nãy giờ cô đã đứng ngoài cửa xoắn vạt áo rất lâu, xoắn đến mức vạt áo muốn thành mũi khoan tường luôn rồi. Nhưng mà bây giờ sắp đến giờ làm, cô ra không xong vào cũng không được.
Hoàng Nguyên đã nhìn thấy cô thập thò ở cửa ra vào từ nãy giờ. Anh thật sự rất muốn cười, sao cô có thể đơn thuần đến mức như vậy chứ. Hôn trộm anh là cô, bây giờ ngại ngùng không dám gặp mặt anh cũng là cô, vậy thì anh phải diễn cái gì bây giờ? Không lẽ bị cô hôn trộm xong còn phải đi an ủi, động viên cô sao? Cô nàng này luôn như vậy lúc nào cũng có thể biến anh từ nạn nhân thành bị cáo.
Làm bộ như không biết gì, Hoàng Nguyên đi ra cửa “tình cờ” nhìn thấy Hải Nhi: “À, cô đây rồi, sao đến trễ vậy? Cô mau tìm lại hồ sơ của công ty Tân Phong, để trên bàn làm việc của tôi, lát nữa tôi trở lại”. Nói xong, anh đi ra ngoài luôn.
Lúc nhìn thấy anh, Hải Nhi đã ý định bỏ chạy. Nhưng mà anh lại làm như không có chuyện gì xảy ra. Cô không kiềm được thầm nghĩ, ông trời cuối cùng cũng nghe được lời “sám hối” của cô nên xóa sạch trí nhớ của anh rồi sao? Có điều anh nhớ cũng được, không nhớ càng tốt, chỉ cần cho cô “sống sót” là cô đã cảm tạ từ tận đáy lòng rồi. Cô như được ân xá, mừng rỡ đi vào phòng làm việc.
Đến giờ ăn trưa Hải Nhi hí hửng mang hai phần cơm lên phòng làm việc. Đi đến gần cửa phòng thì có tiếng nói của phụ nữ vọng ra: “Đi mà anh! Mau lên, em sắp đói chết rồi còn công việc cái gì nữa, cũng đã lâu lắm rồi anh chưa ăn cơm cùng em, hôm nay coi như đi luôn một lần”.
Lại còn có cả tiếng của Hoàng Nguyên, hai người đó là đang nói chuyện với nhau: “Anh còn nhiều việc lắm hôm khác được không?”
“Không được! Nếu anh không đi hôm nay em sẽ hận anh cả đời, đời này không bao giờ để ý đến anh nữa.”
Hoàng Nguyên thở dài: “Thôi được rồi!”
Số là hôm nay, cậu em rể “tương lai” của Hoàng Nguyên hẹn anh ra ăn cơm, sẵn bàn bạc luôn chuyện lễ cưới với Vân Duy. Dù gì người nhà của Vân Duy ngoài bà nội đang ở nước ngoài ra, cũng chỉ có mình anh. Nhưng bởi vì công việc rất nhiều, anh đã sớm từ chối rồi, định là chủ nhật rồi tính luôn. Thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi cái cô em gái “cuồng kết hôn” này.
Nghe đến đây thì Hải Nhi liền nhanh chân nép vào phía cửa. Hai người kia khi đi ra sẽ không nhìn thấy cô, khỏi bại lộ chuyện nghe trộm nãy giờ.
Vân Duy ôm cánh tay của Hoàng Nguyên lôi anh ra ngoài, thậm chí ngoái đầu lại cô cũng không cho anh có cơ hội. Anh không khỏi buồn cười, chưa gì mà đã thấy thương cảm cho Lâm Phong, vơ phải em gái của anh đúng là “tàn đời”.
Hải Nhi chưa lần nào nhìn thấy Vân Duy, cô cũng không biết Vân Duy chính là em gái anh. Trong mắt cô, tình cảnh đó lại trở thành: có một người phụ nữ xinh đẹp, nói chuyện với anh rất thân mật, còn ôm tay của anh vô cùng tình tứ. Hoàng Nguyên bình thường mặc dù lịch sự, dịu dàng nhưng mà chưa từng thấy vừa nói vừa cười thân thiết đến vậy với ai bao giờ. Không thể có khẳng định khác, người đó chắc chắn là bạn gái anh.
Sao có thể như vậy chứ? Rõ ràng Hoàng Nguyên chưa có bạn gái mà, chuyện này ai cũng biết, chỉ cần tùy tiện hỏi một nhân viên bất kì trong công ty, thậm chí là nhân viên vệ sinh thì họ cũng có thể khẳng định điều đó. Anh làm sao có thể… Cô không tin, tuyệt đối không bao giờ tin…
Hải Nhi cảm giác được mây đen đang ùn ùn kéo tới…Lòng cô bỗng dưng lạnh đến đáng sợ. Thì ra là như vậy, thì ra bao nhiêu cố gắng của cô lâu nay đều chỉ là dã tràng se cát, thì ra hi vọng của cô từ trước đến nay đều là những giấc mơ ban ngày... Sao cô lại ngu ngốc như vậy chứ? Cho dù bị từ chối rất thảm nhưng chỉ cần anh cho cô một chút an ủi thì cô vẫn sẽ không từ bỏ. Cô cứ nghĩ nếu kiên trì như thế thì một ngày nào đó anh cũng sẽ nhận ra cái tốt của cô. Bao nhiêu mất mặt, bao nhiêu tủi thân cô đều không kể tới. Vậy mà rốt cuộc cô nhận được cái gì, anh có bạn gái rồi thì cô còn có thể nhận được cái gì. Cô tuyệt vọng, rất tuyệt vọng, cô biết chắc rằng không thể chặt đứt được tình cảm của mình, nhưng cũng không thể phá hoại tình cảm của anh, cô phải làm sao mới được đây?
Hải Nhi lao vào phòng làm việc ngồi khóc rất đáng thương, cô khóc như chưa bao giờ được khóc. Nhưng dù có khóc nhiều hơn nữa thì cũng không thể khóc ra hết tình cảm cô dành cho anh, dù cô có khóc đến sức cùng lực kiệt cũng không thể hết uất ức trong lòng cô bây giờ.
Hải Nhi khóc mệt lã rồi thiếp đi trên sô pha. Hoàng Nguyên trở lại, thấy cô như vậy, lại nhìn sang máy tính của mình, công việc giao cho cô trong ngày hôm nay đều đã được gửi sang máy anh rồi. Coi như cô cũng không còn việc nữa, cứ để mặc cô ngủ một lúc, dù sao buổi tối anh cũng còn việc phải nhờ cô. Hoàng Nguyên không hề phát hiện ra dòng nước mắt đã sớm khô trên má Hải Nhi…
…17:15…
Giờ này nhân viên của công ty đều lục đục hoàn thành công việc, chuẩn bị ra về. Hải Nhi bây giờ mới tỉnh giấc, hơi chóng mặt, cô loạng choạng ngồi dậy. Nhìn thấy Hoàng Nguyên đã sắp xếp lại hồ sơ, dường như cũng muốn đi về, cô định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở lời, đã nghe thấy anh lên tiếng: “Tỉnh rồi à? Không sao đâu, là tôi cố ý để cô ngủ đấy. Lát nữa cô đi đón chủ tịch công ty Tân Phong cùng tôi. Anh Nghị xin phép về sớm rồi, phiền cô vậy.”
Ánh mặt trời buổi chiều đỏ rực, chiếu lên trên người anh giống hệt như chính anh đang tỏa ra ánh sang mỹ lệ ấy. Tiếng nói của anh trầm ấm, lại có chút trìu mến. Làm cho Hải Nhi vừa tỉnh nhưng lại có cảm giác mình đang mơ. Sao anh lại có thể hoàn mỹ đến như vậy, anh là vương tử bước ra từ câu chuyện cổ tích sao? Cô thật sự đã bị anh đánh gục đến chẳng thể đứng dậy nỗi nữa rồi. Có điều…mau tỉnh lại đi Hải Nhi, mày đâu còn cơ hội nữa, người ta đã tìm được hạnh phúc rồi. Không phát hiện ra sao, mày chính là nữ phụ đáng thương trong câu chuyện cổ tích “màu hồng” kia đấy! Còn định ảo tưởng đến bao giờ…
Lòng cô bây giờ tràn ngập chua chát, cô định mỉm cười mà nói với anh “được thôi”, nhưng mà tất cả những gì cô có thể làm cũng chỉ là nhìn anh bằng ánh mắt buồn bã nhất, rồi gật đầu như thể chẳng còn chút sức lực nào.
Họ đi đến sân bay, nơi chuyến bay của chủ tịch công ty Tân Phong sẽ đáp xuống. Tân Phong là một công ty rất lớn, đây là một trong những đối tác quan trọng của L&H. Thật ra dù đối tác có quan trọng đến cỡ nào thì cũng không nhất thiết phải là tổng giám đốc như Hoàng Nguyên ra đón. Có điều vị chủ tịch này có ơn rất lớn đối với anh, lại coi anh như người thân của ông, nên anh đối với ông vừa biết ơn lại vừa quý mến. Khi Hoàng Nguyên mới tốt nghiệp đại học, dù anh có năng lực rất vượt trội nhưng gặp phải sự tranh giành ác liệt của cậu và các anh họ, anh không có đủ kinh nghiệm để vượt qua họ. Nếu lúc đó không nhờ sự hậu thuẫn của vị chủ tịch này chỉ sợ Hoàng Nguyên không có được ngày hôm nay.
Máy bay đáp xuống, Hoàng Nguyên rất niềm nở chào hỏi ông. Họ không bắt tay, cũng không giữ hình tượng với nhau. Chủ tịch Tân Phong cứ nắm lấy tay Hoàng Nguyên, hỏi thăm hết chuyện này đến chuyện kia. Hải Nhi nhìn như thế nào cũng không giống là đón tiếp đối tác, cứ có cảm giác giống như gặp lại người thân.
Sau khi rời khỏi sân bay, Hoàng Nguyên đưa chủ tịch và thư kí của ông ấy đến khách sạn, rồi sau họ ngồi nói chuyện rất lâu. Đến khoảng hơn chín giờ tối, cô và Hoàng Nguyên mới được ra về.
Có một vấn đề là cô cùng anh ra sân bay lúc năm giờ rưỡi, sau khi tiếp xong đối tác thì hơn chín giờ, nói cách khác là cô và anh không có thời gian ăn tối, nói trắng ra vấn đề chính là cô hiện giờ vô cùng đói bụng. Hình như anh cũng cảm giác được điều đó. Anh mỉm cười đầy hàm ý nhìn cô: “Đi thôi, tôi đưa cô đi ăn!”
Đã đói đến ngu người, cô cũng chẳng còn thời giờ để buồn bã, thất vọng nữa: “Ờ, cám ơn anh!”
Hoàng Nguyên đưa cô tới một quán phở. Quán phở này nhìn rất đẹp mắt, toàn bộ quán được dựng lên bằng gỗ, nhìn rất cổ kính, lại thêm ánh đèn vàng nhạt, làm cho không gian ấm cúng hẳn lên. Anh dẫn cô lên tầng trên của quán, trên này so với ở dưới càng dễ nhìn hơn. Bởi vì không che chắn nhiều, lại còn ở trên cao, gió cứ thổi lồng lộng, có chút lạnh.
Anh và cô chọn một bàn rồi ngồi xuống gọi thức ăn. Gió thổi lạnh, tô phở nóng hổi, lại ngon như vậy, không cần diễn ta cũng biết cảm giác đó tuyệt vời như thế nào.
Anh vừa ăn vừa từ từ nói với cô: “Chủ tịch Tân Phong lần này về nước là vì tiệc mừng thọ diễn ra vào tối ngày mai, cô lại đi cùng tôi nhé!”
Cô ngừng ăn, ngước mặt lên nhìn anh. Anh nói tiếp: “Đây là một bữa tiệc rất lớn, cô tham gia sẽ gặp gỡ được rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong ngành. Nên tạo quan hệ với họ, cô nhanh nhẹn lại có năng lực, sau này khi thăng chức, sẽ có nhiều việc dễ dàng hơn rất nhiều.”
Anh đã nói đến như vậy cô cũng đâu còn cách gì để từ chối nữa, cô nhìn anh mỉm cười rồi rồi gật đầu: “Vậy cũng được!”
Sau khi ăn xong, anh đưa cô về nhà. Anh nghĩ là trí nhớ mình không tệ đến vậy, đây đâu phải con hẻm tối thui, hun hút lúc trước. Cô nhìn vẻ mặt khó hiểu của anh, cười buồn buồn: “Tại vì lúc trước em muốn ngồi xe của anh lâu một chút!”. Nói xong, cô chạy biến vào con đường nhỏ.
Anh hiểu được cô đang nói gì, bỗng nhiên buồn cười. Cô gái này luôn có chuyện làm cho anh bất ngờ, lá gan của cô sao lại lớn tới như vậy? Cô cứ y hệt như một đứa trẻ, vô lo vô nghĩ, thích gì làm đó, buồn vui đều thể hiện hết trên mặt. Cô kì lạ như thế, nghịch ngợm như thế nhưng anh lại không có cách nào ghét cô…
Có lẽ anh không hề phát hiện ra, ánh mắt của anh lúc này dịu dàng, sâu lắng giống hệt nhu mặt nước mùa thu và hình như mặt nước êm đềm ấy đã bắt đầu gợn sóng, một cơn sóng mãnh liệt mà anh không có cách nào để chế ngự…
Để khiến anh yêu em nhiều hơn một chút.
Cảm giác này anh không hiểu được đâu
Người đã sớm có đôi như anh vĩnh viễn không bao giờ hiểu được…
Nhìn anh và người ấy bên nhau
Càng chứng minh rằng tình yêu của em thật mê muội.
Anh không hiểu được sự mệt mỏi của em đâu
Bởi vì đó là những điều anh không bao giờ phải trải qua
Còn cả những vết thương lòng em cố chịu đựng…
Em vì cài gì lại bắt chính mình chấp nhận mọi thứ của anh?
Còn anh lại tàn nhẫn đẩy lùi mọi rào chắn của trái tim em
Khiến em phải đóng cửa, lặng lẽ đếm những giọt nước mắt tuông rơi.
Vẫn biết anh rời khỏi thế giới của người ấy là điều không thể nào
Nhưng em vẫn ngốc nghếch chờ đợi ngày kì tích xuất hiện
Hi vọng rằng đến lúc ấy anh sẽ nhận ra
Có một người yêu anh thật lòng vẫn âm thầm gánh chịu tổn thương…
Em từng cho rằng mình sẽ hối hận.
Thật sự không nghĩ đã yêu anh nhiều đến si miệt tuyệt đối.
Đã vì anh mà rơi giọt nước mắt đầu tiên,
Vì anh mà thay đổi mọi thứ…
Nhưng cho đến cuối cùng cũng không thể lay chuyển được sự kiên định của anh đối với em…”
Chương 7:
Mặc dù câu tục ngữ “gieo gió thì gặt bão” Hải Nhi đã thuộc nằm lòng từ thời tiểu học, nhưng cho đến tận bây giờ cô mới thấu hiểu hết một cách triệt để bài học cha ông đã gửi gắm. Cô hận bản thân vô cùng, sao cô lại không “giác ngộ” điều đó sớm một chút. Hôm qua, sau khi “quang minh chính đại” ăn đậu hủ của anh, cô “chuồn” luôn. Đến hôm nay đi làm cô liền hối hận, phải làm sao đây, cô thật sự không dám nhìn mặt anh. Dù cô biết Hoàng Nguyên sẽ không giống mấy nữ chính trong phim tình cảm, cho cô một bạt tai hay hận cô cả đời đâu. Cùng lắm cũng chỉ không thèm đếm xỉa tới cô một vài ngày mà thôi. Thế nhưng cô vẫn không có cách nào đối diện với anh. Nãy giờ cô đã đứng ngoài cửa xoắn vạt áo rất lâu, xoắn đến mức vạt áo muốn thành mũi khoan tường luôn rồi. Nhưng mà bây giờ sắp đến giờ làm, cô ra không xong vào cũng không được.
Hoàng Nguyên đã nhìn thấy cô thập thò ở cửa ra vào từ nãy giờ. Anh thật sự rất muốn cười, sao cô có thể đơn thuần đến mức như vậy chứ. Hôn trộm anh là cô, bây giờ ngại ngùng không dám gặp mặt anh cũng là cô, vậy thì anh phải diễn cái gì bây giờ? Không lẽ bị cô hôn trộm xong còn phải đi an ủi, động viên cô sao? Cô nàng này luôn như vậy lúc nào cũng có thể biến anh từ nạn nhân thành bị cáo.
Làm bộ như không biết gì, Hoàng Nguyên đi ra cửa “tình cờ” nhìn thấy Hải Nhi: “À, cô đây rồi, sao đến trễ vậy? Cô mau tìm lại hồ sơ của công ty Tân Phong, để trên bàn làm việc của tôi, lát nữa tôi trở lại”. Nói xong, anh đi ra ngoài luôn.
Lúc nhìn thấy anh, Hải Nhi đã ý định bỏ chạy. Nhưng mà anh lại làm như không có chuyện gì xảy ra. Cô không kiềm được thầm nghĩ, ông trời cuối cùng cũng nghe được lời “sám hối” của cô nên xóa sạch trí nhớ của anh rồi sao? Có điều anh nhớ cũng được, không nhớ càng tốt, chỉ cần cho cô “sống sót” là cô đã cảm tạ từ tận đáy lòng rồi. Cô như được ân xá, mừng rỡ đi vào phòng làm việc.
Đến giờ ăn trưa Hải Nhi hí hửng mang hai phần cơm lên phòng làm việc. Đi đến gần cửa phòng thì có tiếng nói của phụ nữ vọng ra: “Đi mà anh! Mau lên, em sắp đói chết rồi còn công việc cái gì nữa, cũng đã lâu lắm rồi anh chưa ăn cơm cùng em, hôm nay coi như đi luôn một lần”.
Lại còn có cả tiếng của Hoàng Nguyên, hai người đó là đang nói chuyện với nhau: “Anh còn nhiều việc lắm hôm khác được không?”
“Không được! Nếu anh không đi hôm nay em sẽ hận anh cả đời, đời này không bao giờ để ý đến anh nữa.”
Hoàng Nguyên thở dài: “Thôi được rồi!”
Số là hôm nay, cậu em rể “tương lai” của Hoàng Nguyên hẹn anh ra ăn cơm, sẵn bàn bạc luôn chuyện lễ cưới với Vân Duy. Dù gì người nhà của Vân Duy ngoài bà nội đang ở nước ngoài ra, cũng chỉ có mình anh. Nhưng bởi vì công việc rất nhiều, anh đã sớm từ chối rồi, định là chủ nhật rồi tính luôn. Thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi cái cô em gái “cuồng kết hôn” này.
Nghe đến đây thì Hải Nhi liền nhanh chân nép vào phía cửa. Hai người kia khi đi ra sẽ không nhìn thấy cô, khỏi bại lộ chuyện nghe trộm nãy giờ.
Vân Duy ôm cánh tay của Hoàng Nguyên lôi anh ra ngoài, thậm chí ngoái đầu lại cô cũng không cho anh có cơ hội. Anh không khỏi buồn cười, chưa gì mà đã thấy thương cảm cho Lâm Phong, vơ phải em gái của anh đúng là “tàn đời”.
Hải Nhi chưa lần nào nhìn thấy Vân Duy, cô cũng không biết Vân Duy chính là em gái anh. Trong mắt cô, tình cảnh đó lại trở thành: có một người phụ nữ xinh đẹp, nói chuyện với anh rất thân mật, còn ôm tay của anh vô cùng tình tứ. Hoàng Nguyên bình thường mặc dù lịch sự, dịu dàng nhưng mà chưa từng thấy vừa nói vừa cười thân thiết đến vậy với ai bao giờ. Không thể có khẳng định khác, người đó chắc chắn là bạn gái anh.
Sao có thể như vậy chứ? Rõ ràng Hoàng Nguyên chưa có bạn gái mà, chuyện này ai cũng biết, chỉ cần tùy tiện hỏi một nhân viên bất kì trong công ty, thậm chí là nhân viên vệ sinh thì họ cũng có thể khẳng định điều đó. Anh làm sao có thể… Cô không tin, tuyệt đối không bao giờ tin…
Hải Nhi cảm giác được mây đen đang ùn ùn kéo tới…Lòng cô bỗng dưng lạnh đến đáng sợ. Thì ra là như vậy, thì ra bao nhiêu cố gắng của cô lâu nay đều chỉ là dã tràng se cát, thì ra hi vọng của cô từ trước đến nay đều là những giấc mơ ban ngày... Sao cô lại ngu ngốc như vậy chứ? Cho dù bị từ chối rất thảm nhưng chỉ cần anh cho cô một chút an ủi thì cô vẫn sẽ không từ bỏ. Cô cứ nghĩ nếu kiên trì như thế thì một ngày nào đó anh cũng sẽ nhận ra cái tốt của cô. Bao nhiêu mất mặt, bao nhiêu tủi thân cô đều không kể tới. Vậy mà rốt cuộc cô nhận được cái gì, anh có bạn gái rồi thì cô còn có thể nhận được cái gì. Cô tuyệt vọng, rất tuyệt vọng, cô biết chắc rằng không thể chặt đứt được tình cảm của mình, nhưng cũng không thể phá hoại tình cảm của anh, cô phải làm sao mới được đây?
Hải Nhi lao vào phòng làm việc ngồi khóc rất đáng thương, cô khóc như chưa bao giờ được khóc. Nhưng dù có khóc nhiều hơn nữa thì cũng không thể khóc ra hết tình cảm cô dành cho anh, dù cô có khóc đến sức cùng lực kiệt cũng không thể hết uất ức trong lòng cô bây giờ.
Hải Nhi khóc mệt lã rồi thiếp đi trên sô pha. Hoàng Nguyên trở lại, thấy cô như vậy, lại nhìn sang máy tính của mình, công việc giao cho cô trong ngày hôm nay đều đã được gửi sang máy anh rồi. Coi như cô cũng không còn việc nữa, cứ để mặc cô ngủ một lúc, dù sao buổi tối anh cũng còn việc phải nhờ cô. Hoàng Nguyên không hề phát hiện ra dòng nước mắt đã sớm khô trên má Hải Nhi…
…17:15…
Giờ này nhân viên của công ty đều lục đục hoàn thành công việc, chuẩn bị ra về. Hải Nhi bây giờ mới tỉnh giấc, hơi chóng mặt, cô loạng choạng ngồi dậy. Nhìn thấy Hoàng Nguyên đã sắp xếp lại hồ sơ, dường như cũng muốn đi về, cô định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở lời, đã nghe thấy anh lên tiếng: “Tỉnh rồi à? Không sao đâu, là tôi cố ý để cô ngủ đấy. Lát nữa cô đi đón chủ tịch công ty Tân Phong cùng tôi. Anh Nghị xin phép về sớm rồi, phiền cô vậy.”
Ánh mặt trời buổi chiều đỏ rực, chiếu lên trên người anh giống hệt như chính anh đang tỏa ra ánh sang mỹ lệ ấy. Tiếng nói của anh trầm ấm, lại có chút trìu mến. Làm cho Hải Nhi vừa tỉnh nhưng lại có cảm giác mình đang mơ. Sao anh lại có thể hoàn mỹ đến như vậy, anh là vương tử bước ra từ câu chuyện cổ tích sao? Cô thật sự đã bị anh đánh gục đến chẳng thể đứng dậy nỗi nữa rồi. Có điều…mau tỉnh lại đi Hải Nhi, mày đâu còn cơ hội nữa, người ta đã tìm được hạnh phúc rồi. Không phát hiện ra sao, mày chính là nữ phụ đáng thương trong câu chuyện cổ tích “màu hồng” kia đấy! Còn định ảo tưởng đến bao giờ…
Lòng cô bây giờ tràn ngập chua chát, cô định mỉm cười mà nói với anh “được thôi”, nhưng mà tất cả những gì cô có thể làm cũng chỉ là nhìn anh bằng ánh mắt buồn bã nhất, rồi gật đầu như thể chẳng còn chút sức lực nào.
Họ đi đến sân bay, nơi chuyến bay của chủ tịch công ty Tân Phong sẽ đáp xuống. Tân Phong là một công ty rất lớn, đây là một trong những đối tác quan trọng của L&H. Thật ra dù đối tác có quan trọng đến cỡ nào thì cũng không nhất thiết phải là tổng giám đốc như Hoàng Nguyên ra đón. Có điều vị chủ tịch này có ơn rất lớn đối với anh, lại coi anh như người thân của ông, nên anh đối với ông vừa biết ơn lại vừa quý mến. Khi Hoàng Nguyên mới tốt nghiệp đại học, dù anh có năng lực rất vượt trội nhưng gặp phải sự tranh giành ác liệt của cậu và các anh họ, anh không có đủ kinh nghiệm để vượt qua họ. Nếu lúc đó không nhờ sự hậu thuẫn của vị chủ tịch này chỉ sợ Hoàng Nguyên không có được ngày hôm nay.
Máy bay đáp xuống, Hoàng Nguyên rất niềm nở chào hỏi ông. Họ không bắt tay, cũng không giữ hình tượng với nhau. Chủ tịch Tân Phong cứ nắm lấy tay Hoàng Nguyên, hỏi thăm hết chuyện này đến chuyện kia. Hải Nhi nhìn như thế nào cũng không giống là đón tiếp đối tác, cứ có cảm giác giống như gặp lại người thân.
Sau khi rời khỏi sân bay, Hoàng Nguyên đưa chủ tịch và thư kí của ông ấy đến khách sạn, rồi sau họ ngồi nói chuyện rất lâu. Đến khoảng hơn chín giờ tối, cô và Hoàng Nguyên mới được ra về.
Có một vấn đề là cô cùng anh ra sân bay lúc năm giờ rưỡi, sau khi tiếp xong đối tác thì hơn chín giờ, nói cách khác là cô và anh không có thời gian ăn tối, nói trắng ra vấn đề chính là cô hiện giờ vô cùng đói bụng. Hình như anh cũng cảm giác được điều đó. Anh mỉm cười đầy hàm ý nhìn cô: “Đi thôi, tôi đưa cô đi ăn!”
Đã đói đến ngu người, cô cũng chẳng còn thời giờ để buồn bã, thất vọng nữa: “Ờ, cám ơn anh!”
Hoàng Nguyên đưa cô tới một quán phở. Quán phở này nhìn rất đẹp mắt, toàn bộ quán được dựng lên bằng gỗ, nhìn rất cổ kính, lại thêm ánh đèn vàng nhạt, làm cho không gian ấm cúng hẳn lên. Anh dẫn cô lên tầng trên của quán, trên này so với ở dưới càng dễ nhìn hơn. Bởi vì không che chắn nhiều, lại còn ở trên cao, gió cứ thổi lồng lộng, có chút lạnh.
Anh và cô chọn một bàn rồi ngồi xuống gọi thức ăn. Gió thổi lạnh, tô phở nóng hổi, lại ngon như vậy, không cần diễn ta cũng biết cảm giác đó tuyệt vời như thế nào.
Anh vừa ăn vừa từ từ nói với cô: “Chủ tịch Tân Phong lần này về nước là vì tiệc mừng thọ diễn ra vào tối ngày mai, cô lại đi cùng tôi nhé!”
Cô ngừng ăn, ngước mặt lên nhìn anh. Anh nói tiếp: “Đây là một bữa tiệc rất lớn, cô tham gia sẽ gặp gỡ được rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong ngành. Nên tạo quan hệ với họ, cô nhanh nhẹn lại có năng lực, sau này khi thăng chức, sẽ có nhiều việc dễ dàng hơn rất nhiều.”
Anh đã nói đến như vậy cô cũng đâu còn cách gì để từ chối nữa, cô nhìn anh mỉm cười rồi rồi gật đầu: “Vậy cũng được!”
Sau khi ăn xong, anh đưa cô về nhà. Anh nghĩ là trí nhớ mình không tệ đến vậy, đây đâu phải con hẻm tối thui, hun hút lúc trước. Cô nhìn vẻ mặt khó hiểu của anh, cười buồn buồn: “Tại vì lúc trước em muốn ngồi xe của anh lâu một chút!”. Nói xong, cô chạy biến vào con đường nhỏ.
Anh hiểu được cô đang nói gì, bỗng nhiên buồn cười. Cô gái này luôn có chuyện làm cho anh bất ngờ, lá gan của cô sao lại lớn tới như vậy? Cô cứ y hệt như một đứa trẻ, vô lo vô nghĩ, thích gì làm đó, buồn vui đều thể hiện hết trên mặt. Cô kì lạ như thế, nghịch ngợm như thế nhưng anh lại không có cách nào ghét cô…
Có lẽ anh không hề phát hiện ra, ánh mắt của anh lúc này dịu dàng, sâu lắng giống hệt nhu mặt nước mùa thu và hình như mặt nước êm đềm ấy đã bắt đầu gợn sóng, một cơn sóng mãnh liệt mà anh không có cách nào để chế ngự…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.