Chương 6: Anh không tin vào tình yêu
Ngũ Ngũ
15/10/2016
“Anh đang ngắm nhìn em, em có biết không?
Khẽ run rẫy, anh đang do dự em có biết không?
Cố nhớ để quên, anh đã thử trốn chạy
Nhưng tất cả những điều anh nhớ đến đều là em
Anh không thể che dấu được trái tim luôn hướng về ai kia
Anh thử chịu đựng, thử dừng lại
Nhưng anh vẫn nghĩ về em
Anh không tin vào những thứ như tình yêu
Nhưng anh tin vào đôi mắt người
Anh nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc rạng ngời của anh trong đó
Với anh như thế đã quá đủ rồi…
Anh không thể biết trước ngày mai
Nhưng anh hiểu trái tim em
Anh chỉ yêu mình em
Cho đến hết con đường này
Nhịp đập lạ thường ấy hình như không phải từ trái tim của anh nữa rồi
Hãy yên lặng lắng nghe, dường như bên trong đó có hình bóng của em…”
Chương 6:
Bắt đầu từ hôm nay cô sẽ thay đổi, hay đúng ra là trở lại với bản thân mình. Cô dậy muộn hơn, mặc áo sơ mi và quần jean, không trang điểm, không cột tóc. Hiện giờ nhìn cô chẳng khác nào một cô sinh viên đại học mới ở quê lên. Cô chán việc chải chuốt rồi, có làm nhiều hơn cũng chẳng thể tranh thủ được ánh mắt nào của anh. Cô sẽ là cô, anh nhìn cũng được, không nhìn thì cô sẽ từ từ buột anh phải nhìn.
Cạch…
Hải Nhi mở cửa phòng làm việc như thường lệ. Nhìn thấy anh đang cuối đầu làm việc chẳng biết là có phát hiện cô đi vào phòng hay không. Không muốn làm phiền anh, Hải Nhi ngồi vào bàn làm việc của mình. Trên bàn làm việc của cô không biết ai đã đặt sẵn một phần ăn sáng, có cả một hộp sữa đậu nành nóng hổi. Hải Nhi rất ngạc nhiên, cô nhìn Hoàng Nguyên rồi lại nhìn phần ăn hấp dẫn kia.
“Là mua cho cô đấy, hi vọng cô có thể lấy lại tinh thần nhanh một chút, tuần này công việc rất nhiều!” Anh nói với cô.
Không biết là lửa từ đâu đốt mà lại làm cháy ngùn ngụt cơn tức giận của cô. Anh rốt cuộc coi cô là cái gì chứ, từ chối cô đến tàn nhẫn như vậy, bây giờ lại mua đồ ăn sáng cho cô. Anh coi cô là con nít sao? Tổn thương người khác đến như vậy, giờ đối tốt một chút thì tưởng người ta sẽ không để ý nữa à? Anh ta là thương hại cô, là cứu vớt lòng tự trọng của cô đúng không? Trong mắt anh, cô đáng thương đến như vậy sao? Trong mắt anh, cô chẳng có chút tự tôn nào như vậy sao?
“Cảm ơn anh nhưng mà em ăn sáng rồi”. Nói xong, cô đem phần ăn kia đặt lên chiếc bàn trà giữa phòng, rồi ngồi vào chỗ làm việc của mình lật hồ sơ ra xem, chẳng để ý tới anh nữa.
Mãi cho đến giờ nghỉ trưa cô cũng không nói chuyện với anh lấy nửa câu. Hải Nhi đi thẳng vào thang máy định xuống nhà ăn ăn bữa trưa, đỡ phải nhìn thấy anh ta mà ăn mất ngon.
Khi cửa thang máy vừa sắp đóng, thì có một bàn tay chặn lại. Anh cười với cô rồi chân định bước vào trong. Ai ngờ cô chỉ nói với anh một câu thang máy đủ người rồi, liền gỡ tay anh ra. Nhìn cửa đóng lại, Hoàng Nguyên vẫn không ngừng dụi mắt, rõ ràng anh thấy bên trong chỉ có một mình cô thôi mà???
Anh thật sự cảm nhận được điều là lạ ở đây rồi. Cô ấy là đang “giận” anh sao? Không lẽ những lời hôm đó anh nói thật khó nghe đến vậy à? Nhưng mà nếu cô giận rồi thì anh phải là thế nào đây? Từ trước đến giờ, giải quyết những chuyện lớn của công ty đều là anh tìm phương pháp, nhưng anh thật chưa từng làm nguôi giận người nào hết, khó hơn nữa là quan hệ của anh và cô đang rất “nhạy cảm”. Thôi vậy, dù gì cũng là anh sai với người ta trước, xuống nước một chút cũng không sao.
Vào giờ làm việc được một lúc, Hoàng Nguyên giống như định ra ngoài. Thông thường nếu muốn uống gì anh sẽ đều sai cô, nên cô hoàn toàn không biết ý định của anh. Anh bỗng dưng hỏi cô một câu hỏi vô cùng lạ lùng: “Cô uống gì không? Uống nước cam nhé?” Bình thường anh thấy Hải Nhi rất thích uống nước cam nên liền đoán như vậy.
Dù nhận ra là không đúng nhưng mà cô đang vô cùng vô cùng tức giận anh nên không thèm truy xét nữa. Cô lắc đầu.
“Cô uống sữa tươi không?”
Cô lại tiếp tục lắc đầu…
“Vậy cô uống gì?”
“Em không khát!”
“Cô có muốn ăn gì không? Tôi sẽ mua giúp cho!”
“Không!”
“Vậy cô…”
Khi cô nhìn anh, Hoàng Nguyên thấy có tia lửa rực cháy trong mắt cô, thể hiện sự giận dữ phải không nhỉ: “T…ôi…ra ngoài đây!”. Anh liền vội vàng đi khuất ánh mắt cô. Phục vụ quán nước là thường phải xem sắc mặt khách hàng như thế đúng không? Giờ phút này, Hoàng Nguyên chân chính cảm nhận được cái gọi là “hạ mình”.
Ngoài trời đã tối mịch nhưng công việc ngày hôm nay của Hoàng Nguyên vẫn còn nhiều. Thở dài một tiếng mệt mỏi, Hải Nhi chắc mẫm mình lại phải đến tối mới được về nhà.
Hoàng Nguyên không biết từ bao giờ lại trở nên nhạy cảm như vậy, anh nghe thấy tiếng thở dài của cô. Nhìn lại đống công việc cần xử lý trong ngày hôm nay, anh âm thầm ra quyết định. Dọn dẹp tất cả hồ sơ vào cặp của mình, anh cầm chìa khóa xe lên đi đến bàn làm việc của cô: “Về thôi, mai làm tiếp, tôi đưa cô về”.
Cô cũng đứng dậy, dọn bàn làm việc, cầm ba lô lên, cô nhìn anh rồi hết sức lễ phép nói: “Em muốn tự đi bộ về nhà, tạm biệt!”. Nói xong cô quay đi luôn.
Hoàng Nguyên nhìn bóng lưng cô rồi thở dài. Anh rốt cuộc phải làm sao đây?
Hôm nay nữa đã là ba ngày cô “làm mặt lạnh” với anh. Thật ra cô đã nguôi giận lâu rồi, nhưng nhìn anh suốt ngày cứ kiếm việc này việc kia “làm hòa” với cô thì lại thấy rất thú vị. Anh càng làm vừa lòng cô cô lại càng không muốn tha thứ cho anh. Có nên nói cô quá độc ác không nhỉ?
Lịch làm việc của anh ngày sáng nay vô cùng dày đặc: sáng sớm thì họp, rồi còn phải tiếp liên tục ba khách hàng quan trọng của công ty. Từ sáng đến tận bây giờ vẫn chưa ăn sáng, chắc anh đã đói bụng lắm rồi. Cô nghĩ như vậy cô liền ra ngoài mua đồ ăn cho anh. Anh thì bận nhưng cô lại rảnh rỗi vô cùng. Mấy việc tiếp khách hay họp đều có anh Nghị lo, cô xử lí xong công việc còn thừa hôm qua liền chẳng còn gì để làm. Ngồi trên sô pha đợi anh một lúc, cô lại ngủ quên luôn.
Khi Hoàng Nguyên trở về liền nhìn thấy phần ăn đã sớm nguội đi ấy, anh nhìn sang thấy cô ngủ thiếp đi trên sô pha. Chỉ có như vậy thôi đã khiến lòng anh dâng đầy cảm giác ngọt ngào, bao nhiêu mệt mỏi từ sáng đến giờ đều biến mất không còn dấu vết.
Sợ cô thức giấc, anh nhẹ nhàng đi đến ngồi cạnh cô, nhìn vẻ mặt ngủ say của cô. Rõ ràng là rất quan tâm anh, vậy mà còn tỏ ra giận dỗi. Anh rất muốn biết, thật ra con người như anh thì có gì tốt đẹp để cô thích anh nhiều như thế. Cô cứ lặng lẽ, chân thành như vậy thích anh những năm năm, nghĩ đến điều đó lòng anh nghẹn lại, không biết kia là cảm giác gì, cũng không phân ra được đó là đau lòng hay hạnh phúc…
Anh nhìn cô đến thất thần, cẩn thận như thể chạm vào thứ trân bảo nhất trên thế gian, anh nhẹ nhàng đưa ngón tay thô ráp của mình sờ lên mí mắt đã nhắm nghiền của cô, anh tiếp tục vẽ dọc theo hàng lông mày hơi mỏng của cô, anh sờ theo sóng mũi rồi đến môi cô. Bất giác, anh nhè nhẹ đặt lên môi cô một nụ hôn. Môi anh chỉ thật nhẹ thật nhẹ chạm vào môi cô, nhưng lại giống như có một luồng điện chạy qua, làm cho anh bị vây hãm thật sâu vào hơi thở mềm mại ấy… Bỗng ý thức được hành động của mình, Hoàng Nguyên liền đứng dậy bước đến bàn làm việc, không dám nhìn cô nữa. Anh đâu biết hiện giờ toàn bộ gương mặt của anh đều đã rất đỏ…
Anh ăn xong phần ăn cô mua, rồi viết cho cô một tin nhắn dán ở trên bàn: “Đồ ăn rất ngon, tôi đã ăn hết rồi cho nên cô đừng giận nữa nhé! Xin lỗi…”
Hết thời gian nghỉ trưa Hải Nhi mới thức dậy. Thấy phòng chẳng có ai, cô cũng không biết anh đã trở về hay chưa. Đi đến bàn làm việc của mình, Hải Nhi nhìn thấy tin nhắn kia. Đọc xong tin nhắn, cô nở một nụ cười thích thú, anh ta như thế nhưng lại rất đáng yêu. Thì ra là sợ cô giận đến vậy, có lẽ cô vẫn còn chút cơ hội nhỉ?
Một lát sau Hoàng Nguyên trở lại phòng làm việc. Thấy Hải Nhi nhìn anh với vẻ mặt “đằng đằng sát khí”, anh cảm thấy cả người không được tự nhiên, cười gượng với cô rồi anh vội vàng đi đến bàn làm việc.
Không để cho anh mở máy tính ra, Hải Nhi cố ý nghiêm trọng hóa câu hỏi của mình, lấy tờ giấy tin nhắn vừa rồi ra đặt lên bàn làm việc của anh: “Đây là gửi cho em sao?”
Đợi anh ngẩn mặt nhìn cô, cô liền tiếp tục: “Anh muốn em bỏ qua cho anh hả?”
Hoàng Nguyên vô cùng ngập ngừng: “Thật ra…tôi…tôi…”
“Được thôi, cũng không có gì to tác, nhưng mà xin lỗi suông như vậy thì hình như không tốt cho lắm, đúng không tổng giám đốc?”
Anh cuối cùng cũng lấy lại được “khí khái nam nhi”, cố kiềm chế cảm giác “ăn vụn” vừa nãy: “Tất nhiên, vậy tôi mời cô ăn tối được không?”
Cô lắc đầu bất đắc dĩ: “Em đang ăn kiêng, không ăn bữa tối được, ngoài ra cũng không thể ăn thức ăn quá nhiều chất dinh dưỡng, tốt nhất là chọn phương pháp khác đi”
“Vậy thì phải làm sao? Hay là cô thích cái gì tôi mua tặng cho cô?”
Ha ha chính là câu này “thích cái gì” nha: “Không cần đâu, giờ chỉ cần anh nhắm mắt lại ba mươi giây thì em sẽ bỏ hết hiềm khích trước kia, có được không?”
Hoàng Nguyên khó hiểu, yêu cầu gì mà lại lạ lùng như vậy. Nhắm mắt xin lỗi? Đây là lần đầu tiên anh biết phong tục này. Nhưng cũng không thèm suy nghĩ nhiều, anh đáp ứng luôn.
Nhắm mắt…một giây…hai giây…ba giây…
Cô nhìn anh “ngây thơ” nhắm mắt theo lời cô mà suýt chút nữa là không nhịn được cười. Bây giờ là lúc cô thực hiện ý đồ. Cô nhón chân, hôn một cái thật kêu lên môi anh, rồi nhân lúc anh chưa kịp mở mắt cô liền nhắc nhở: “Không được mở! Phải đủ ba mươi giây! Em lấy được cái em thích rồi, tha cho anh đó!” Nói xong cô vội vã đi ra khải phòng.
Hai mươi chín…ba mươi…
Hoàng Nguyên cuối cùng cũng mở mắt ra. Anh vẫn còn rất bất ngờ, thật sự không ngờ được cô lại…
Anh không tự chủ sờ lên môi mình, cảm thấy sự ấm áp từ nụ hôn ban nãy của cô đã không chỉ dừng lại ở môi, nó lén lút chạy vào tận nơi sâu nhất trong lòng anh rồi. Anh đưa tay lên lồng ngực, phát hiện ra từ nãy đến giờ quả tim đập loạn nhịp vẫn chưa bình thường trở lại. Bất giác, anh nở một nụ cười, nụ cười ấy không có lo toan, không có mệt mỏi, không có phòng bị, nó chứa những gì nguyên thủy nhất của nụ cười thật sự…
Tự nhiên Hoàng Nguyên không muốn làm việc nữa. Có lẽ ngày mai anh sẽ phải làm gấp đôi vì phần việc còn lại của hôm nay, nhưng anh vẫn không muốn chạm vào công việc bây giờ. Anh nhìn ra cửa sổ, nơi mặt trời đã từ từ lặn xuống. Anh bỗng nhận ra, mình thay đổi quá nhiều. Một cậu sinh viên đại học đầy ước mơ, khát vọng, luôn nhìn về phía trước với ánh mắt tự tin nhất, không biết từ bao giờ đã trở thành một người thành đạt trong mắt những người xung quanh, cũng không biết từ bao giờ những ước mơ thanh thuần kia lại trở thành những suy tính, lo toan,… ánh mắt nhìn cuộc đời với niềm tin kia cũng đã biến thành ánh nhìn mệt mỏi, ngán ngẫm không có lối thoát. Đã bao lâu rồi anh chưa cười một nụ cười như thế, bao lâu rồi trái tim anh chưa cảm nhận được sự ấm áp, ngọt ngào như vậy? Anh hoài niệm những giấc mộng màu hồng đầy tươi đẹp của một cậu thanh niên mới lớn, nhưng lúc đó còn chưa kịp tỉnh giấc thì cơn ác mộng đã kéo đến, cuốn đi tất cả…Đáng tiếc là đến khi tỉnh giấc, anh lại ngỡ ngàng phát hiện ra cơn ác mộng kia đã sớm trở thành hiện thực từ bao giờ.
Hoàng Nguyên nhìn lại những đổi thay vô thường của cuộc đời mình rồi nhận ra anh đã đánh mất quá nhiều thứ. Cười chua chát anh tự nhủ, sau tất cả đánh đổi kia anh nhận lại được thứ gì, bản thân anh thật sự không bao giờ có thể biết rõ.
Khẽ run rẫy, anh đang do dự em có biết không?
Cố nhớ để quên, anh đã thử trốn chạy
Nhưng tất cả những điều anh nhớ đến đều là em
Anh không thể che dấu được trái tim luôn hướng về ai kia
Anh thử chịu đựng, thử dừng lại
Nhưng anh vẫn nghĩ về em
Anh không tin vào những thứ như tình yêu
Nhưng anh tin vào đôi mắt người
Anh nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc rạng ngời của anh trong đó
Với anh như thế đã quá đủ rồi…
Anh không thể biết trước ngày mai
Nhưng anh hiểu trái tim em
Anh chỉ yêu mình em
Cho đến hết con đường này
Nhịp đập lạ thường ấy hình như không phải từ trái tim của anh nữa rồi
Hãy yên lặng lắng nghe, dường như bên trong đó có hình bóng của em…”
Chương 6:
Bắt đầu từ hôm nay cô sẽ thay đổi, hay đúng ra là trở lại với bản thân mình. Cô dậy muộn hơn, mặc áo sơ mi và quần jean, không trang điểm, không cột tóc. Hiện giờ nhìn cô chẳng khác nào một cô sinh viên đại học mới ở quê lên. Cô chán việc chải chuốt rồi, có làm nhiều hơn cũng chẳng thể tranh thủ được ánh mắt nào của anh. Cô sẽ là cô, anh nhìn cũng được, không nhìn thì cô sẽ từ từ buột anh phải nhìn.
Cạch…
Hải Nhi mở cửa phòng làm việc như thường lệ. Nhìn thấy anh đang cuối đầu làm việc chẳng biết là có phát hiện cô đi vào phòng hay không. Không muốn làm phiền anh, Hải Nhi ngồi vào bàn làm việc của mình. Trên bàn làm việc của cô không biết ai đã đặt sẵn một phần ăn sáng, có cả một hộp sữa đậu nành nóng hổi. Hải Nhi rất ngạc nhiên, cô nhìn Hoàng Nguyên rồi lại nhìn phần ăn hấp dẫn kia.
“Là mua cho cô đấy, hi vọng cô có thể lấy lại tinh thần nhanh một chút, tuần này công việc rất nhiều!” Anh nói với cô.
Không biết là lửa từ đâu đốt mà lại làm cháy ngùn ngụt cơn tức giận của cô. Anh rốt cuộc coi cô là cái gì chứ, từ chối cô đến tàn nhẫn như vậy, bây giờ lại mua đồ ăn sáng cho cô. Anh coi cô là con nít sao? Tổn thương người khác đến như vậy, giờ đối tốt một chút thì tưởng người ta sẽ không để ý nữa à? Anh ta là thương hại cô, là cứu vớt lòng tự trọng của cô đúng không? Trong mắt anh, cô đáng thương đến như vậy sao? Trong mắt anh, cô chẳng có chút tự tôn nào như vậy sao?
“Cảm ơn anh nhưng mà em ăn sáng rồi”. Nói xong, cô đem phần ăn kia đặt lên chiếc bàn trà giữa phòng, rồi ngồi vào chỗ làm việc của mình lật hồ sơ ra xem, chẳng để ý tới anh nữa.
Mãi cho đến giờ nghỉ trưa cô cũng không nói chuyện với anh lấy nửa câu. Hải Nhi đi thẳng vào thang máy định xuống nhà ăn ăn bữa trưa, đỡ phải nhìn thấy anh ta mà ăn mất ngon.
Khi cửa thang máy vừa sắp đóng, thì có một bàn tay chặn lại. Anh cười với cô rồi chân định bước vào trong. Ai ngờ cô chỉ nói với anh một câu thang máy đủ người rồi, liền gỡ tay anh ra. Nhìn cửa đóng lại, Hoàng Nguyên vẫn không ngừng dụi mắt, rõ ràng anh thấy bên trong chỉ có một mình cô thôi mà???
Anh thật sự cảm nhận được điều là lạ ở đây rồi. Cô ấy là đang “giận” anh sao? Không lẽ những lời hôm đó anh nói thật khó nghe đến vậy à? Nhưng mà nếu cô giận rồi thì anh phải là thế nào đây? Từ trước đến giờ, giải quyết những chuyện lớn của công ty đều là anh tìm phương pháp, nhưng anh thật chưa từng làm nguôi giận người nào hết, khó hơn nữa là quan hệ của anh và cô đang rất “nhạy cảm”. Thôi vậy, dù gì cũng là anh sai với người ta trước, xuống nước một chút cũng không sao.
Vào giờ làm việc được một lúc, Hoàng Nguyên giống như định ra ngoài. Thông thường nếu muốn uống gì anh sẽ đều sai cô, nên cô hoàn toàn không biết ý định của anh. Anh bỗng dưng hỏi cô một câu hỏi vô cùng lạ lùng: “Cô uống gì không? Uống nước cam nhé?” Bình thường anh thấy Hải Nhi rất thích uống nước cam nên liền đoán như vậy.
Dù nhận ra là không đúng nhưng mà cô đang vô cùng vô cùng tức giận anh nên không thèm truy xét nữa. Cô lắc đầu.
“Cô uống sữa tươi không?”
Cô lại tiếp tục lắc đầu…
“Vậy cô uống gì?”
“Em không khát!”
“Cô có muốn ăn gì không? Tôi sẽ mua giúp cho!”
“Không!”
“Vậy cô…”
Khi cô nhìn anh, Hoàng Nguyên thấy có tia lửa rực cháy trong mắt cô, thể hiện sự giận dữ phải không nhỉ: “T…ôi…ra ngoài đây!”. Anh liền vội vàng đi khuất ánh mắt cô. Phục vụ quán nước là thường phải xem sắc mặt khách hàng như thế đúng không? Giờ phút này, Hoàng Nguyên chân chính cảm nhận được cái gọi là “hạ mình”.
Ngoài trời đã tối mịch nhưng công việc ngày hôm nay của Hoàng Nguyên vẫn còn nhiều. Thở dài một tiếng mệt mỏi, Hải Nhi chắc mẫm mình lại phải đến tối mới được về nhà.
Hoàng Nguyên không biết từ bao giờ lại trở nên nhạy cảm như vậy, anh nghe thấy tiếng thở dài của cô. Nhìn lại đống công việc cần xử lý trong ngày hôm nay, anh âm thầm ra quyết định. Dọn dẹp tất cả hồ sơ vào cặp của mình, anh cầm chìa khóa xe lên đi đến bàn làm việc của cô: “Về thôi, mai làm tiếp, tôi đưa cô về”.
Cô cũng đứng dậy, dọn bàn làm việc, cầm ba lô lên, cô nhìn anh rồi hết sức lễ phép nói: “Em muốn tự đi bộ về nhà, tạm biệt!”. Nói xong cô quay đi luôn.
Hoàng Nguyên nhìn bóng lưng cô rồi thở dài. Anh rốt cuộc phải làm sao đây?
Hôm nay nữa đã là ba ngày cô “làm mặt lạnh” với anh. Thật ra cô đã nguôi giận lâu rồi, nhưng nhìn anh suốt ngày cứ kiếm việc này việc kia “làm hòa” với cô thì lại thấy rất thú vị. Anh càng làm vừa lòng cô cô lại càng không muốn tha thứ cho anh. Có nên nói cô quá độc ác không nhỉ?
Lịch làm việc của anh ngày sáng nay vô cùng dày đặc: sáng sớm thì họp, rồi còn phải tiếp liên tục ba khách hàng quan trọng của công ty. Từ sáng đến tận bây giờ vẫn chưa ăn sáng, chắc anh đã đói bụng lắm rồi. Cô nghĩ như vậy cô liền ra ngoài mua đồ ăn cho anh. Anh thì bận nhưng cô lại rảnh rỗi vô cùng. Mấy việc tiếp khách hay họp đều có anh Nghị lo, cô xử lí xong công việc còn thừa hôm qua liền chẳng còn gì để làm. Ngồi trên sô pha đợi anh một lúc, cô lại ngủ quên luôn.
Khi Hoàng Nguyên trở về liền nhìn thấy phần ăn đã sớm nguội đi ấy, anh nhìn sang thấy cô ngủ thiếp đi trên sô pha. Chỉ có như vậy thôi đã khiến lòng anh dâng đầy cảm giác ngọt ngào, bao nhiêu mệt mỏi từ sáng đến giờ đều biến mất không còn dấu vết.
Sợ cô thức giấc, anh nhẹ nhàng đi đến ngồi cạnh cô, nhìn vẻ mặt ngủ say của cô. Rõ ràng là rất quan tâm anh, vậy mà còn tỏ ra giận dỗi. Anh rất muốn biết, thật ra con người như anh thì có gì tốt đẹp để cô thích anh nhiều như thế. Cô cứ lặng lẽ, chân thành như vậy thích anh những năm năm, nghĩ đến điều đó lòng anh nghẹn lại, không biết kia là cảm giác gì, cũng không phân ra được đó là đau lòng hay hạnh phúc…
Anh nhìn cô đến thất thần, cẩn thận như thể chạm vào thứ trân bảo nhất trên thế gian, anh nhẹ nhàng đưa ngón tay thô ráp của mình sờ lên mí mắt đã nhắm nghiền của cô, anh tiếp tục vẽ dọc theo hàng lông mày hơi mỏng của cô, anh sờ theo sóng mũi rồi đến môi cô. Bất giác, anh nhè nhẹ đặt lên môi cô một nụ hôn. Môi anh chỉ thật nhẹ thật nhẹ chạm vào môi cô, nhưng lại giống như có một luồng điện chạy qua, làm cho anh bị vây hãm thật sâu vào hơi thở mềm mại ấy… Bỗng ý thức được hành động của mình, Hoàng Nguyên liền đứng dậy bước đến bàn làm việc, không dám nhìn cô nữa. Anh đâu biết hiện giờ toàn bộ gương mặt của anh đều đã rất đỏ…
Anh ăn xong phần ăn cô mua, rồi viết cho cô một tin nhắn dán ở trên bàn: “Đồ ăn rất ngon, tôi đã ăn hết rồi cho nên cô đừng giận nữa nhé! Xin lỗi…”
Hết thời gian nghỉ trưa Hải Nhi mới thức dậy. Thấy phòng chẳng có ai, cô cũng không biết anh đã trở về hay chưa. Đi đến bàn làm việc của mình, Hải Nhi nhìn thấy tin nhắn kia. Đọc xong tin nhắn, cô nở một nụ cười thích thú, anh ta như thế nhưng lại rất đáng yêu. Thì ra là sợ cô giận đến vậy, có lẽ cô vẫn còn chút cơ hội nhỉ?
Một lát sau Hoàng Nguyên trở lại phòng làm việc. Thấy Hải Nhi nhìn anh với vẻ mặt “đằng đằng sát khí”, anh cảm thấy cả người không được tự nhiên, cười gượng với cô rồi anh vội vàng đi đến bàn làm việc.
Không để cho anh mở máy tính ra, Hải Nhi cố ý nghiêm trọng hóa câu hỏi của mình, lấy tờ giấy tin nhắn vừa rồi ra đặt lên bàn làm việc của anh: “Đây là gửi cho em sao?”
Đợi anh ngẩn mặt nhìn cô, cô liền tiếp tục: “Anh muốn em bỏ qua cho anh hả?”
Hoàng Nguyên vô cùng ngập ngừng: “Thật ra…tôi…tôi…”
“Được thôi, cũng không có gì to tác, nhưng mà xin lỗi suông như vậy thì hình như không tốt cho lắm, đúng không tổng giám đốc?”
Anh cuối cùng cũng lấy lại được “khí khái nam nhi”, cố kiềm chế cảm giác “ăn vụn” vừa nãy: “Tất nhiên, vậy tôi mời cô ăn tối được không?”
Cô lắc đầu bất đắc dĩ: “Em đang ăn kiêng, không ăn bữa tối được, ngoài ra cũng không thể ăn thức ăn quá nhiều chất dinh dưỡng, tốt nhất là chọn phương pháp khác đi”
“Vậy thì phải làm sao? Hay là cô thích cái gì tôi mua tặng cho cô?”
Ha ha chính là câu này “thích cái gì” nha: “Không cần đâu, giờ chỉ cần anh nhắm mắt lại ba mươi giây thì em sẽ bỏ hết hiềm khích trước kia, có được không?”
Hoàng Nguyên khó hiểu, yêu cầu gì mà lại lạ lùng như vậy. Nhắm mắt xin lỗi? Đây là lần đầu tiên anh biết phong tục này. Nhưng cũng không thèm suy nghĩ nhiều, anh đáp ứng luôn.
Nhắm mắt…một giây…hai giây…ba giây…
Cô nhìn anh “ngây thơ” nhắm mắt theo lời cô mà suýt chút nữa là không nhịn được cười. Bây giờ là lúc cô thực hiện ý đồ. Cô nhón chân, hôn một cái thật kêu lên môi anh, rồi nhân lúc anh chưa kịp mở mắt cô liền nhắc nhở: “Không được mở! Phải đủ ba mươi giây! Em lấy được cái em thích rồi, tha cho anh đó!” Nói xong cô vội vã đi ra khải phòng.
Hai mươi chín…ba mươi…
Hoàng Nguyên cuối cùng cũng mở mắt ra. Anh vẫn còn rất bất ngờ, thật sự không ngờ được cô lại…
Anh không tự chủ sờ lên môi mình, cảm thấy sự ấm áp từ nụ hôn ban nãy của cô đã không chỉ dừng lại ở môi, nó lén lút chạy vào tận nơi sâu nhất trong lòng anh rồi. Anh đưa tay lên lồng ngực, phát hiện ra từ nãy đến giờ quả tim đập loạn nhịp vẫn chưa bình thường trở lại. Bất giác, anh nở một nụ cười, nụ cười ấy không có lo toan, không có mệt mỏi, không có phòng bị, nó chứa những gì nguyên thủy nhất của nụ cười thật sự…
Tự nhiên Hoàng Nguyên không muốn làm việc nữa. Có lẽ ngày mai anh sẽ phải làm gấp đôi vì phần việc còn lại của hôm nay, nhưng anh vẫn không muốn chạm vào công việc bây giờ. Anh nhìn ra cửa sổ, nơi mặt trời đã từ từ lặn xuống. Anh bỗng nhận ra, mình thay đổi quá nhiều. Một cậu sinh viên đại học đầy ước mơ, khát vọng, luôn nhìn về phía trước với ánh mắt tự tin nhất, không biết từ bao giờ đã trở thành một người thành đạt trong mắt những người xung quanh, cũng không biết từ bao giờ những ước mơ thanh thuần kia lại trở thành những suy tính, lo toan,… ánh mắt nhìn cuộc đời với niềm tin kia cũng đã biến thành ánh nhìn mệt mỏi, ngán ngẫm không có lối thoát. Đã bao lâu rồi anh chưa cười một nụ cười như thế, bao lâu rồi trái tim anh chưa cảm nhận được sự ấm áp, ngọt ngào như vậy? Anh hoài niệm những giấc mộng màu hồng đầy tươi đẹp của một cậu thanh niên mới lớn, nhưng lúc đó còn chưa kịp tỉnh giấc thì cơn ác mộng đã kéo đến, cuốn đi tất cả…Đáng tiếc là đến khi tỉnh giấc, anh lại ngỡ ngàng phát hiện ra cơn ác mộng kia đã sớm trở thành hiện thực từ bao giờ.
Hoàng Nguyên nhìn lại những đổi thay vô thường của cuộc đời mình rồi nhận ra anh đã đánh mất quá nhiều thứ. Cười chua chát anh tự nhủ, sau tất cả đánh đổi kia anh nhận lại được thứ gì, bản thân anh thật sự không bao giờ có thể biết rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.