Chương 2: Xích đạo và bắt cực
Ngũ Ngũ
15/10/2016
“Love you and love me
Không bao giờ quên cảm giác ngọt ngào ấy
Love you and love me
Đừng bao giờ hoài nghi vị trí duy nhất của anh trong lòng em…
Thế nhưng anh chợt biến mất
My love em lạnh lẽo đến nghẹt thở
Anh không quay trở lại…
Em như con cá lạc giữa Bắc Cực
I miss you now
Where are you going
Em nhớ đáy biển ấm áp
Mong ước Xích Đạo sẽ sưởi ấm Bắc Cực
Love you and love me
Nếu như anh cảm nhận được
Xin hãy chỉ đường cho em đến bên cạnh anh
Love you and love me
Nhưng đại dương bao la vô bờ bến
Liệu em có thể tìm đến bên anh không?”
Chương 2:
Năm năm sau…
Hải Nhi cứ ngỡ, trong cái thế giới nhỏ bé này muốn tìm kiếm một con người không phải là quá khó. Rốt cuộc mới nhận ra cô thật sự quá ngây thơ khi nghĩ như vậy. Khi cố ý tìm kiếm một ai đó, bạn sẽ nhìn thấy hình bóng của người đó ở mọi nơi, rồi hết lần này đến lần khác chịu đựng cái gọi là thất vọng. Hải Nhi cũng không ngoại lệ, chỉ là những năm năm trời, bao nhiêu thất vọng đó cũng không thể làm cho cô nản lòng.
Năm năm qua, cô vẫn luôn nhớ đến người con trai đã xuất hiện, kéo cô ra khỏi “ma trảo” của tuyệt vọng ngày ấy. Cô rất muốn một lần nữa gặp lại anh. Nhưng thế giới này lại bỗng rộng lớn đến vô tình, khiến cô tìm kiếm chùn chân mỏi gối, đến cuối cùng nhìn lại, ngỡ ngàng nhận ra bản thân vẫn đứng ở vạch xuất phát.
Dù vậy Hải Nhi vẫn chưa khi nào muốn từ bỏ. Bởi vì nhờ những lời nói và nụ cười ấm áp ngày đó anh cho cô, cô mới có động lực để cố gắng vươn lên, thực hiện được những thứ mà lúc trước cô xem chúng là những giấc mộng xa vời, ngay cả mơ cũng không mơ tới được.
Một tháng trước cô vừa tốt nghiệp đại học. Hiện giờ cô đã được nhận vào làm nhân viên cho một công ty lớn, thứ hai tuần sau sẽ bắt đầu công việc.
Hải Nhi cảm thấy rất vui vẻ. Bao nhiêu cố gắng của cô, dù người kia không thấy được, nhưng nhờ nó cô đã có được một tương lai tốt đẹp và một cuộc sống thực sự.
Sáng hôm sau…
Hải Nhi mang tâm trạng tràn đầy hi vọng tiến vào công ty L&H.
Bộ phận cô xin việc nằm ở tầng 18, cô bước vào thang máy. Cùng lúc đó, một người đàn ông mặc áo vest đen cũng bước vào. Cô cũng chẳng nhìn kĩ người đó cho đến khi anh ta bước ra khỏi thang máy. Cô chỉ đơn thuần nhìn bóng lưng anh một chút, nhưng sao bóng lưng đó có vẻ rất quen. Cô rất ít khi chú ý hay quan sát những người xung quanh mình. Vậy nên nếu cô nhớ được bóng lưng của một ai đó thì chắc chắn là bởi vì người đó có điểm giống anh.
Người giống người như vậy không phải là cô chưa từng gặp. Nếu là những lần trước, cô sớm đã chạy theo người kia, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, hơn nữa cũng đã đến giờ rồi, cô thật sự không muốn gây ấn tượng xấu ngay ngày đầu tiên, cô được nhận vào vị trí trợ lý tổng giám đốc, “gần vua như gần hổ” mà, huống hồ không có nữa điểm chắc chắn đó là anh.
Hải Nhi được một nhân viên của phòng nhân sự dẫn đến phòng tổng giám đốc. Cô thật sự có chút lo lắng và tò mò về vị tổng giám đốc này. Chắc sẽ là một ông già bụng bia đầu hói, hay là… Cô suy đoán rất nhiều về người tổng giám đốc ấy, nhưng chắc rằng cô trăm đoán ngàn đoán, cũng chẳng thể đoán ra được ông chủ mới của cô lại chính là người cô vẫn tìm kiếm suốt năm năm qua.
Trong phòng tổng giám đốc…
Một cô gái đang hậm hực, chau mày ngồi trên ghế sô pha. Cho dù biểu cảm trên mặt cô vô cùng tức giận, nhưng cũng không thể che dấu được nét đẹp của cô. Cô xinh đẹp đến choáng ngợp, dường như có thể đánh gục tất cả ánh mắt của người trông thấy cô cho dù là nam hay nữ. Thế nhưng đó không hề là nét đẹp diêm dúa được tạo ra nhớ phấn son. Cô đẹp bởi cái tinh khôi, thanh cao và đáng yêu toát ra trong chính con người cô.
“Anh thật sự không muốn nghe em sao? Anh không nghe theo đừng trách em dùng biện pháp mạnh!” Vân Duy lên tiếng, âm thanh của cô mang đầy uy hiếp, nhưng lại nhỏ nhẹ đến mức làm cho người nghe tưởng như cô đang làm nũng với anh vậy.
Hoàng Nguyên không để ý tới, cô quậy phá chán sẽ tự bỏ cuộc thôi.
“Tại sao em nói nhiều như vậy mà anh không hiểu chút gì hết thế? Năm nay anh đã gần ba mươi rồi đấy! Người ta bằng tuổi anh đã có thể cuối tuần dẫn con trai, con gái đi ăn kem rồi. Anh nhìn lại mình đi, đến cả một người bạn gái cũng không có! Lúc nào cũng công việc! Em nói cho anh biết, lúc nhan sắc cua anh “tàn úa”, không kiếm được vợ, em cũng sẽ không chăm lo cho anh như bây giờ nữa đâu. Em đi lấy chồng cho anh xem, cho anh cô quạnh một mình, lúc già yếu, bệnh tật cũng không ai lo đâu!... Anh coi như là vì em có được không làm ơn tìm giúp em một cô chị dâu, có thể không anh?” Cô nói như bom bay, đạn bắn, vừa nhanh lại hết sức gắt gỏng. Nói vừa xong cô liền thở phào một tiếng.
Hoàng Nguyên lúc này mới ngước đầu lên khỏi đống hố sơ “Anh không phải không muốn tìm, chỉ là anh còn phải giành lại quyền kinh doanh toàn công ty xong đã. Dù như thế nào thì nó cũng là tâm huyết của ông ngoại để lại cho anh, hơn nữa còn là sự tin tưởng tuyệt đối của ông ngoại, anh không có cách nào buông xuống hết. Em có thể hiểu và để yên cho anh làm việc được không?” Anh nói xong thì nhìn cô rồi hướng mặt ra phía cửa, ý bảo cô ra khỏi phòng.
Hoàng Nguyên là tổng giám đốc công ty L&H, đây là công ty ông ngoại anh trước khi qua đời đã viết di chúc để lại cho anh. Dù vậy nhưng cháu ngoại thừa kế phần lớn tài sản của ông ngoại, nhiều hơn cả phần của con trai và cháu nội ông, vẫn là điều khiến nhiều người nói ra nói vào. Năm năm trước, anh vừa tốt nghiệp ra trường chưa có kinh nghiệm gì, hoàn toàn không thể đấu lại cậu và anh họ của anh, thế nên đành phải nhường lại hơn 60% quyền kinh doanh cho họ. Anh chỉ được quản lý và xem xét thành quả vào cuối quý. Nhìn thành quả đó trong mấy năm qua anh biết họ đang dần gạt chân anh ra khỏi công ty. Nhưng chắc chắn rằng anh không thể để chuyện đó xảy ra. Gần đây anh đã bắt đầu ra mặt đấu tranh với họ, cũng đã giành lại một phần quyền kinh doanh, nhưng vẫn chưa là toàn bộ, vì thế anh ngày đêm không kể, cứ lao đầu vào công việc. Thật sự, từ lúc tốt nghiệp đại học đến giờ anh vẫn chưa có được một người bạn gái nào, mà ngay cả đến bây giờ anh vẫn chưa nghĩ tới.
Em gái anh đã ca cẩm “bài ca con cá” này bắt đầu từ năm anh hai mươi bảy tuổi, tính đến giờ đã được hai năm rồi, thế mà anh vẫn chẳng có tiến triển gì. Chẳng trách được cô tức giận đến như vậy.
Vân Duy thật ra cũng rất hiểu cho sự lo lắng của anh hai, nhưng cái gì cũng có giới hạn thôi. Bà nội cô nói phải đợi anh hai lấy vợ xong thì cô mới được lấy chồng. Bạn trai đã cầu hôn cô được hai năm, cô năm nay cũng hai mươi sáu rồi, anh hai cứ như vậy cô sẽ trở thành bà cô già mất.
Vân Duy mang vẻ mặt giương nanh múa vuốt, đẩy mạnh cửa phòng đi ra ngoài. Không ngờ vừa bước ra thì liền gặp phải nhân viên của phòng nhân sự và một cô gái, chắc là trợ lý mới mà anh hai nói đến vừa nãy. Cô cũng chẳng để ý, nhìn thoáng qua Hải Nhi rồi đi một mạch ra ngoài.
Hải Nhi vẫn cuối đầu cho đến khi nhân viên phòng nhân sự giới thiệu xong. Sau khi cô ấy đi ra ngoài cô mới ngẩn đầu lên nhìn sếp của mình. Ôi trời…
Cô thật không dám tin vào mắt mình nữa, người trước mặt cô thật sự là anh. Cô bỗng nhiên cảm thấy xung quanh không còn không khí, hít thở cũng vô cùng khó khăn. Cả cổ và gương mặt cô tê rần lên, bên trong lồng ngực nóng vô cùng. Cô rất muốn nói lời chào với anh nhưng gần như không thể phát ra được âm thanh…
“Cô tên gì?” Anh bình thản hỏi cô, câu hỏi cũng vô cùng lịch sự. Thế nhưng anh làm sao biết được câu hỏi kia đã đủ để cắt vào long cô một đao rồi.
Vẫn là câu hỏi kia, câu hỏi đầu tiên anh đã hỏi cô năm năm trước. Giờ đây cũng y chang như vậy nhưng lại khó trả lời biết bao nhiêu. Chấp nhận đi Hải Nhi, anh ấy quên mất mày rồi…
“Cô là Trần Hải Nhi phải không? Này cô!” Thấy cô không nói gì, anh lấy hồ sơ của cô ra xem tên, nhưng lúc hỏi lại cô, cô vẫn đứng chết chân như vậy. Thật kì lạ, nhân viên mới ngờ nghệch đến thế mà phòng nhân sự cũng nhận sao.
Nghe anh lớn tiếng gọi, cô mới thoát ra khỏi suy nghĩ của mình: “A, dạ đúng vậy! Chào anh…à không..chào tổng giám đốc”
Hoàng Nguyên nhìn cô vô cùng kì quái: “Hôm nay mới ngày đầu tiên, chắc cô chưa quen việc, cho nên chỉ cần theo tôi quan sát là được”. Nói xong anh lại cuối đầu nhìn vào việc.
Hoàng Nguyên có hai trợ lý, ngoài cô ra còn có anh Nghị, anh ấy phụ trách việc bên ngoài như là đưa tài liệu hay gặp những khách hàng bình thường. Ngày hôm nay cô cũng chẳng có việc gì để làm, Hoàng Nguyên chỉ thỉnh thoảng nhờ cô sắp xếp lại vài tập hồ sơ hay rót cho anh cốc nước. Thời gian còn lại cô đều ngồi trên sô pha trong phòng ngắm nhìn dáng vẻ làm việc cật lực của anh.
Đã năm năm rồi, kể từ lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hai người gặp nhau. Anh thay đổi nhiều quá, dù vẫn là gương mặt điển trai dễ nhìn ngày đó, nhưng đã chững chạc, cương nghị hơn rất nhiều. Nhìn thôi cũng có thể đoán được trong mấy năm ấy anh đã trải qua rất nhiều chuyện. Chẳng trách được anh quên cô. Nhưng không thể không nói, chuyện đó phải là hết sức bình thường mới đúng. Anh đâu có lí do gì để nhớ đến cô. Tất cả cũng do cô nghĩ quá đẹp mà thôi.
Cả ngày hôm ấy, lòng cô cứ rũ rượi, thất thần. Dù chỉ làm có chút việc nhưng cô cũng làm sai đến hai ba lần. Anh có vẻ rất không hài lòng về cô.
Sau khi tan làm, cô trở về nhà của mình, nhà ba mẹ Hải Nhi cách công ty rất xa, vậy nên cô đã thuê một căn nhà nhỏ gần công ty hơn, cách L&H khoảng một ki-lô-mét. Cô lại không có xe nên luôn luôn đi bộ, bởi vậy cô rất ít ra ngoài. Nhưng hôm nay cô quyết định đi dạo, nhìn những ánh đèn đường rực sáng, người qua người lại, chắc sẽ khiến tâm trạng cô tốt hơn một chút.
Đứng trước con phố vô cùng hào nhoáng, ồn ào, cô chua sót cảm thấy thành phố mà cô đã sống từ khi mới sinh ra này, thật sự quá lớn. Rộng lớn đến mức tìm một người cũng mất những năm năm, lớn đến mức khi tìm được rồi thì người ta cũng đã lãng quên mình. Cô không hiểu được tâm trạng của chính mình. Cô là đang vui vẻ hay đau buồn, cô tìm được anh hay giờ mới phát hiện mình đã đánh mất anh…
Không thể như thế được, cô đã mất năm năm tìm kiếm anh, nghĩ về anh. Cho dù bây giờ cô đã đánh mất anh rồi thì cũng nhất định phải lấy về, chỉ có cố gắng giành lấy, bất chấp thành công hay không, cô mới có thể không lãng phí những năm qua.
Con phố đêm vì về khuya mà đã bớt ầm ĩ, Hải Nhi nhìn mãi vào những ánh đèn đường kia. Cô không thích ánh sáng này, nó quá mong manh. Nhưng làm sao được, cô chính là ánh đèn đường, khi mặt trời xuất hiện sẽ phải vụt tắt. Chỉ là cô không quan tâm chỉ cần một lần được rực sáng mà thôi…
Không bao giờ quên cảm giác ngọt ngào ấy
Love you and love me
Đừng bao giờ hoài nghi vị trí duy nhất của anh trong lòng em…
Thế nhưng anh chợt biến mất
My love em lạnh lẽo đến nghẹt thở
Anh không quay trở lại…
Em như con cá lạc giữa Bắc Cực
I miss you now
Where are you going
Em nhớ đáy biển ấm áp
Mong ước Xích Đạo sẽ sưởi ấm Bắc Cực
Love you and love me
Nếu như anh cảm nhận được
Xin hãy chỉ đường cho em đến bên cạnh anh
Love you and love me
Nhưng đại dương bao la vô bờ bến
Liệu em có thể tìm đến bên anh không?”
Chương 2:
Năm năm sau…
Hải Nhi cứ ngỡ, trong cái thế giới nhỏ bé này muốn tìm kiếm một con người không phải là quá khó. Rốt cuộc mới nhận ra cô thật sự quá ngây thơ khi nghĩ như vậy. Khi cố ý tìm kiếm một ai đó, bạn sẽ nhìn thấy hình bóng của người đó ở mọi nơi, rồi hết lần này đến lần khác chịu đựng cái gọi là thất vọng. Hải Nhi cũng không ngoại lệ, chỉ là những năm năm trời, bao nhiêu thất vọng đó cũng không thể làm cho cô nản lòng.
Năm năm qua, cô vẫn luôn nhớ đến người con trai đã xuất hiện, kéo cô ra khỏi “ma trảo” của tuyệt vọng ngày ấy. Cô rất muốn một lần nữa gặp lại anh. Nhưng thế giới này lại bỗng rộng lớn đến vô tình, khiến cô tìm kiếm chùn chân mỏi gối, đến cuối cùng nhìn lại, ngỡ ngàng nhận ra bản thân vẫn đứng ở vạch xuất phát.
Dù vậy Hải Nhi vẫn chưa khi nào muốn từ bỏ. Bởi vì nhờ những lời nói và nụ cười ấm áp ngày đó anh cho cô, cô mới có động lực để cố gắng vươn lên, thực hiện được những thứ mà lúc trước cô xem chúng là những giấc mộng xa vời, ngay cả mơ cũng không mơ tới được.
Một tháng trước cô vừa tốt nghiệp đại học. Hiện giờ cô đã được nhận vào làm nhân viên cho một công ty lớn, thứ hai tuần sau sẽ bắt đầu công việc.
Hải Nhi cảm thấy rất vui vẻ. Bao nhiêu cố gắng của cô, dù người kia không thấy được, nhưng nhờ nó cô đã có được một tương lai tốt đẹp và một cuộc sống thực sự.
Sáng hôm sau…
Hải Nhi mang tâm trạng tràn đầy hi vọng tiến vào công ty L&H.
Bộ phận cô xin việc nằm ở tầng 18, cô bước vào thang máy. Cùng lúc đó, một người đàn ông mặc áo vest đen cũng bước vào. Cô cũng chẳng nhìn kĩ người đó cho đến khi anh ta bước ra khỏi thang máy. Cô chỉ đơn thuần nhìn bóng lưng anh một chút, nhưng sao bóng lưng đó có vẻ rất quen. Cô rất ít khi chú ý hay quan sát những người xung quanh mình. Vậy nên nếu cô nhớ được bóng lưng của một ai đó thì chắc chắn là bởi vì người đó có điểm giống anh.
Người giống người như vậy không phải là cô chưa từng gặp. Nếu là những lần trước, cô sớm đã chạy theo người kia, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, hơn nữa cũng đã đến giờ rồi, cô thật sự không muốn gây ấn tượng xấu ngay ngày đầu tiên, cô được nhận vào vị trí trợ lý tổng giám đốc, “gần vua như gần hổ” mà, huống hồ không có nữa điểm chắc chắn đó là anh.
Hải Nhi được một nhân viên của phòng nhân sự dẫn đến phòng tổng giám đốc. Cô thật sự có chút lo lắng và tò mò về vị tổng giám đốc này. Chắc sẽ là một ông già bụng bia đầu hói, hay là… Cô suy đoán rất nhiều về người tổng giám đốc ấy, nhưng chắc rằng cô trăm đoán ngàn đoán, cũng chẳng thể đoán ra được ông chủ mới của cô lại chính là người cô vẫn tìm kiếm suốt năm năm qua.
Trong phòng tổng giám đốc…
Một cô gái đang hậm hực, chau mày ngồi trên ghế sô pha. Cho dù biểu cảm trên mặt cô vô cùng tức giận, nhưng cũng không thể che dấu được nét đẹp của cô. Cô xinh đẹp đến choáng ngợp, dường như có thể đánh gục tất cả ánh mắt của người trông thấy cô cho dù là nam hay nữ. Thế nhưng đó không hề là nét đẹp diêm dúa được tạo ra nhớ phấn son. Cô đẹp bởi cái tinh khôi, thanh cao và đáng yêu toát ra trong chính con người cô.
“Anh thật sự không muốn nghe em sao? Anh không nghe theo đừng trách em dùng biện pháp mạnh!” Vân Duy lên tiếng, âm thanh của cô mang đầy uy hiếp, nhưng lại nhỏ nhẹ đến mức làm cho người nghe tưởng như cô đang làm nũng với anh vậy.
Hoàng Nguyên không để ý tới, cô quậy phá chán sẽ tự bỏ cuộc thôi.
“Tại sao em nói nhiều như vậy mà anh không hiểu chút gì hết thế? Năm nay anh đã gần ba mươi rồi đấy! Người ta bằng tuổi anh đã có thể cuối tuần dẫn con trai, con gái đi ăn kem rồi. Anh nhìn lại mình đi, đến cả một người bạn gái cũng không có! Lúc nào cũng công việc! Em nói cho anh biết, lúc nhan sắc cua anh “tàn úa”, không kiếm được vợ, em cũng sẽ không chăm lo cho anh như bây giờ nữa đâu. Em đi lấy chồng cho anh xem, cho anh cô quạnh một mình, lúc già yếu, bệnh tật cũng không ai lo đâu!... Anh coi như là vì em có được không làm ơn tìm giúp em một cô chị dâu, có thể không anh?” Cô nói như bom bay, đạn bắn, vừa nhanh lại hết sức gắt gỏng. Nói vừa xong cô liền thở phào một tiếng.
Hoàng Nguyên lúc này mới ngước đầu lên khỏi đống hố sơ “Anh không phải không muốn tìm, chỉ là anh còn phải giành lại quyền kinh doanh toàn công ty xong đã. Dù như thế nào thì nó cũng là tâm huyết của ông ngoại để lại cho anh, hơn nữa còn là sự tin tưởng tuyệt đối của ông ngoại, anh không có cách nào buông xuống hết. Em có thể hiểu và để yên cho anh làm việc được không?” Anh nói xong thì nhìn cô rồi hướng mặt ra phía cửa, ý bảo cô ra khỏi phòng.
Hoàng Nguyên là tổng giám đốc công ty L&H, đây là công ty ông ngoại anh trước khi qua đời đã viết di chúc để lại cho anh. Dù vậy nhưng cháu ngoại thừa kế phần lớn tài sản của ông ngoại, nhiều hơn cả phần của con trai và cháu nội ông, vẫn là điều khiến nhiều người nói ra nói vào. Năm năm trước, anh vừa tốt nghiệp ra trường chưa có kinh nghiệm gì, hoàn toàn không thể đấu lại cậu và anh họ của anh, thế nên đành phải nhường lại hơn 60% quyền kinh doanh cho họ. Anh chỉ được quản lý và xem xét thành quả vào cuối quý. Nhìn thành quả đó trong mấy năm qua anh biết họ đang dần gạt chân anh ra khỏi công ty. Nhưng chắc chắn rằng anh không thể để chuyện đó xảy ra. Gần đây anh đã bắt đầu ra mặt đấu tranh với họ, cũng đã giành lại một phần quyền kinh doanh, nhưng vẫn chưa là toàn bộ, vì thế anh ngày đêm không kể, cứ lao đầu vào công việc. Thật sự, từ lúc tốt nghiệp đại học đến giờ anh vẫn chưa có được một người bạn gái nào, mà ngay cả đến bây giờ anh vẫn chưa nghĩ tới.
Em gái anh đã ca cẩm “bài ca con cá” này bắt đầu từ năm anh hai mươi bảy tuổi, tính đến giờ đã được hai năm rồi, thế mà anh vẫn chẳng có tiến triển gì. Chẳng trách được cô tức giận đến như vậy.
Vân Duy thật ra cũng rất hiểu cho sự lo lắng của anh hai, nhưng cái gì cũng có giới hạn thôi. Bà nội cô nói phải đợi anh hai lấy vợ xong thì cô mới được lấy chồng. Bạn trai đã cầu hôn cô được hai năm, cô năm nay cũng hai mươi sáu rồi, anh hai cứ như vậy cô sẽ trở thành bà cô già mất.
Vân Duy mang vẻ mặt giương nanh múa vuốt, đẩy mạnh cửa phòng đi ra ngoài. Không ngờ vừa bước ra thì liền gặp phải nhân viên của phòng nhân sự và một cô gái, chắc là trợ lý mới mà anh hai nói đến vừa nãy. Cô cũng chẳng để ý, nhìn thoáng qua Hải Nhi rồi đi một mạch ra ngoài.
Hải Nhi vẫn cuối đầu cho đến khi nhân viên phòng nhân sự giới thiệu xong. Sau khi cô ấy đi ra ngoài cô mới ngẩn đầu lên nhìn sếp của mình. Ôi trời…
Cô thật không dám tin vào mắt mình nữa, người trước mặt cô thật sự là anh. Cô bỗng nhiên cảm thấy xung quanh không còn không khí, hít thở cũng vô cùng khó khăn. Cả cổ và gương mặt cô tê rần lên, bên trong lồng ngực nóng vô cùng. Cô rất muốn nói lời chào với anh nhưng gần như không thể phát ra được âm thanh…
“Cô tên gì?” Anh bình thản hỏi cô, câu hỏi cũng vô cùng lịch sự. Thế nhưng anh làm sao biết được câu hỏi kia đã đủ để cắt vào long cô một đao rồi.
Vẫn là câu hỏi kia, câu hỏi đầu tiên anh đã hỏi cô năm năm trước. Giờ đây cũng y chang như vậy nhưng lại khó trả lời biết bao nhiêu. Chấp nhận đi Hải Nhi, anh ấy quên mất mày rồi…
“Cô là Trần Hải Nhi phải không? Này cô!” Thấy cô không nói gì, anh lấy hồ sơ của cô ra xem tên, nhưng lúc hỏi lại cô, cô vẫn đứng chết chân như vậy. Thật kì lạ, nhân viên mới ngờ nghệch đến thế mà phòng nhân sự cũng nhận sao.
Nghe anh lớn tiếng gọi, cô mới thoát ra khỏi suy nghĩ của mình: “A, dạ đúng vậy! Chào anh…à không..chào tổng giám đốc”
Hoàng Nguyên nhìn cô vô cùng kì quái: “Hôm nay mới ngày đầu tiên, chắc cô chưa quen việc, cho nên chỉ cần theo tôi quan sát là được”. Nói xong anh lại cuối đầu nhìn vào việc.
Hoàng Nguyên có hai trợ lý, ngoài cô ra còn có anh Nghị, anh ấy phụ trách việc bên ngoài như là đưa tài liệu hay gặp những khách hàng bình thường. Ngày hôm nay cô cũng chẳng có việc gì để làm, Hoàng Nguyên chỉ thỉnh thoảng nhờ cô sắp xếp lại vài tập hồ sơ hay rót cho anh cốc nước. Thời gian còn lại cô đều ngồi trên sô pha trong phòng ngắm nhìn dáng vẻ làm việc cật lực của anh.
Đã năm năm rồi, kể từ lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hai người gặp nhau. Anh thay đổi nhiều quá, dù vẫn là gương mặt điển trai dễ nhìn ngày đó, nhưng đã chững chạc, cương nghị hơn rất nhiều. Nhìn thôi cũng có thể đoán được trong mấy năm ấy anh đã trải qua rất nhiều chuyện. Chẳng trách được anh quên cô. Nhưng không thể không nói, chuyện đó phải là hết sức bình thường mới đúng. Anh đâu có lí do gì để nhớ đến cô. Tất cả cũng do cô nghĩ quá đẹp mà thôi.
Cả ngày hôm ấy, lòng cô cứ rũ rượi, thất thần. Dù chỉ làm có chút việc nhưng cô cũng làm sai đến hai ba lần. Anh có vẻ rất không hài lòng về cô.
Sau khi tan làm, cô trở về nhà của mình, nhà ba mẹ Hải Nhi cách công ty rất xa, vậy nên cô đã thuê một căn nhà nhỏ gần công ty hơn, cách L&H khoảng một ki-lô-mét. Cô lại không có xe nên luôn luôn đi bộ, bởi vậy cô rất ít ra ngoài. Nhưng hôm nay cô quyết định đi dạo, nhìn những ánh đèn đường rực sáng, người qua người lại, chắc sẽ khiến tâm trạng cô tốt hơn một chút.
Đứng trước con phố vô cùng hào nhoáng, ồn ào, cô chua sót cảm thấy thành phố mà cô đã sống từ khi mới sinh ra này, thật sự quá lớn. Rộng lớn đến mức tìm một người cũng mất những năm năm, lớn đến mức khi tìm được rồi thì người ta cũng đã lãng quên mình. Cô không hiểu được tâm trạng của chính mình. Cô là đang vui vẻ hay đau buồn, cô tìm được anh hay giờ mới phát hiện mình đã đánh mất anh…
Không thể như thế được, cô đã mất năm năm tìm kiếm anh, nghĩ về anh. Cho dù bây giờ cô đã đánh mất anh rồi thì cũng nhất định phải lấy về, chỉ có cố gắng giành lấy, bất chấp thành công hay không, cô mới có thể không lãng phí những năm qua.
Con phố đêm vì về khuya mà đã bớt ầm ĩ, Hải Nhi nhìn mãi vào những ánh đèn đường kia. Cô không thích ánh sáng này, nó quá mong manh. Nhưng làm sao được, cô chính là ánh đèn đường, khi mặt trời xuất hiện sẽ phải vụt tắt. Chỉ là cô không quan tâm chỉ cần một lần được rực sáng mà thôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.