Chương 3: Thân bất do kỉ
Ngũ Ngũ
15/10/2016
“Tình yêu là trò chơi quá đỗi phức tạp
Một khi chìm đắm vào nó là sẽ sợ mất đi
Nếu như bắt đầu đã định trước là sẽ biệt li
Nhất định rằng kết thúc sẽ không thể hoàn hảo
Em biết rằng giữa chúng ta đã không còn thắng và thua
Nhưng vẫn không thể khống chế nỗi nhớ về anh
Đau xót tự dặn lòng phải quên đi mối quan hệ không có kết quả này
Nhưng không tự chủ được lại nhớ đến anh
Biết rằng em đang tự lừa dối bản thân
Nhưng mà em không có đủ dũng khí để nói yêu anh…yêu anh…”
Chương 3:
Sáng hôm sau…
Cô đã quyết tâm rồi, nhất định phải “hái” anh về. Thế nên sáng nay cô đã đặc biệt trang trí cho bản thân. Nếu là bình thường, đến công ty cô sẽ chỉ mặc áo sơ mi và quần jean dài, hôm nay cô lại lựa chọn một chiếc đầm màu tím nhạt viền trắng vô cùng dịu dàng và nữ tính. Tóc cô rất dài và mượt, liền buộc đuôi ngựa ở phía sau, trông thập phần hoạt bát, đáng yêu. Hải Nhi hôm nay còn trang điểm, một việc mà trước đây cô rất ít làm. Thế nhưng nơi đó là công ty, cô cũng không thể quá diêm dúa, vậy nên tất cả cũng chỉ có một ít son môi nhạt và phấn đánh.
Không thể không thừa nhận Hải Nhi ăn diện như vậy thật sự rất xinh đẹp. Cô bước vào công ty cho đến lúc đến phòng tổng giám đốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô. Không phải vì cô là người đẹp nhất, mà vì ăn diện đến như hôm nay họ mới phát hiện ra sự tồn tại của nhân viên mới như cô.
Sáng nay là Hải Nhi đặc biệt đến sớm, ý định pha cà phê cho anh. Nhưng thật không ngờ, vừa mở cửa phòng đã thấy anh ngồi làm việc với tinh thần cao độ, bên cạnh còn có một tách cà phê đang uống dở. Cô nhìn anh rồi thở dài thất vọng.
Nghe tiếng cô mở cửa, Hoàng Nguyên cũng ngẩn đầu lên nhìn, anh cũng hơi bất ngờ vì phong cách khác hoàn toàn so với hôm qua của cô, nhưng cũng chẳng quan tâm lắm : “Chào buổi sáng!”
“Chào tổng giám đốc! Anh đến từ lúc nào vậy? Tôi đến trễ rồi sao?” Cô thăm dò.
“Đâu có, cô đến hơi sớm đấy! Cô chưa quen thôi, tôi luôn luôn đến sớm như vậy. Sau này không cần để ý”
“À…” Hóa ra anh luôn đến sớm như vậy, đúng là người tham công tiếc việc. Chẳng trách làm tới chức tổng giám đốc. Vậy là ngày mai cô đành phải đến sớm hơn nữa, ôi cô ngủ còn chưa đủ đâu! Con đường “hái hoa” của cô sao vừa mới bắt đầu đã gian nan thế này?
Sáng hôm nay cô cũng có hơi nhiều việc. Phải sắp lịch làm việc cho anh, rồi còn xử lí một số hồ sơ đơn giản. Cô không còn nhiều thời gian rảnh để ngắm anh như hôm qua, cũng hơi hụt hẫn. Nhưng vì đã lấy lại tinh thần nên cô làm việc rất đạt yêu cầu, làm cho anh không những hài lòng mà còn vô cùng ngạc nhiên.
Bình thường vào buổi trưa, Hoàng Nguyên thường ra ngoài ăn cơm, nhưng chiều hôm nay anh còn phải họp nên đành nhờ Hải Nhi đi mua cơm rồi ăn luôn trong phòng làm việc. Anh đâu biết được có một người đang vô cùng phấn khích vì cơ hội anh vô tình tạo ra…
Nhìn Hải Nhi mang hai hộp cơm đi vào phòng làm việc, anh vô cùng ngạc nhiên: “Cô không ăn cơm bên ngoài sao?” Phòng làm việc dù rất tốt nhưng có tốt đến đâu thì vẫn là phòng làm việc. Ăn cơm ở trong này sao có thể thoải mái như ở nhà ăn, huống hồ ăn xong còn phải dọn dẹp rất phiền phức.
“Dạ, em ăn cùng anh được không? Em thật ra rất thích ăn cơm trong phòng làm việc, rất tiện, khỏi phải đi xa.” Cô mới vào làm, hoàn toàn không biết thói quen của anh. Cô nghĩ nếu nói như vậy thì sau này ngày nào cũng sẽ được ăn cơm cùng anh, tranh thủ trò chuyện lấy lòng anh.
“À …ừ, tùy cô!”
Cô nhanh chân ngồi vào chiếc ghế so pha đối diện anh, thành thạo chuẩn bị phần cơm của hai người. Sau đó bỏ qua ánh mắt quái dị của anh, cô tỉnh rụi ngồi ăn cơm của mình.
Cô giống như rất tự nhiên hỏi anh vấn đề mà trong lòng cô vô cùng mong đợi câu trả lời: “Anh không cảm thấy em rất quen sao?”
Thấy anh nhìn với ánh mắt khó hiểu, cô lí giải một chút: “Anh có cảm thấy chúng ta đã gặp ở đâu rồi không?”
“Có sao? Sao tôi…không cảm thấy điều đó?”
Hải Nhi bình tĩnh nào! Đừng kích động, không cần phải bóp cổ anh ta đâu! Dù so anh ấy cũng trăm công ngàn việc, sao có thể nhớ ra được. Cô kiềm nén bất mãn trong lòng, kể sơ lược sự việc năm đó cho anh, chờ đợi anh nhận ra cô: “Là như vầy, khoảng năm năm về trước anh đã có lần suýt đâm xe phải em, còn đưa em vào viện và chăm sóc em suốt một đêm. Anh có nhớ ra chút gì chưa?”
Mặt Hoàng Nguyên nghệch ra, năm năm trước sao, anh hơi mờ mịt chẳng thể nhớ ra được chút nào. Đành nhìn cô với anh mắt áy náy: “ Thật có lỗi, tôi chẳng nhớ được gì cả, trí nhớ tôi không được tốt lắm, những thứ không quá để tâm tôi đều quên rất nhanh. Vậy xem như chúng ta cũng là người quen cũ, hi vọng có thể cộng tác với nhau thật tốt”
Cô cười nụ cười khó coi nhất cho anh xem : “Tất nhiên rồi ạ”
Anh ăn nói cẩn trọng như vậy, đúng là thương nhân có khác. Nhưng quan trọng là anh rất đề phòng cô và quan trọng nhất phải là anh đối với kí ức về cô không những không để tâm mà còn đem vứt vào góc. Cô mới thật đáng thương làm sao!
Sau khi ăn cơm xong, cô đi vứt hai cái hộp giấy đựng cơm vừa nãy, trở vào phòng liền thấy anh đang loay hoay với chiếc cavart. Anh mặc dù đã thắt lại cavart nhưng ở trong phòng làm việc không có gương, anh thấy hơi lệch nhưng cũng không biết chỉnh như thế nào cho vừa.
Thấy anh như vậy, Hải Nhi coi như tốt bụng bỏ qua hiềm khích vừa nãy, đi đến : “Để em giúp!”
“À…không cầ…”
Anh chưa nói hết câu cô đã gỡ tay anh ra, trực tiếp chỉnh cavart lại. Cô vừa chỉnh vừa ngắm qua ngắm lại, cho đến khi vừa ý mới buông tay ra, cười với anh rồi quay trở lại bàn làm việc.
Cô đâu nhận ra vẻ mặt cứng ngắt của anh. Lúc nãy khi cô chỉnh cavart, khoảng cách giữa hai người gần đến mức anh có thể ngửi thấy cả mùi hương dễ chịu trên người cô. Anh càng đề phòng, không hiểu đây là cô vô tình hay cố ý.
Sao thế nhỉ, cô càng ngày càng làm anh để ý. Mọi hành động, lời nói của cô đều hầu như rất lạ lùng. Không được, anh phải tránh xa cô trợ lí mới nhậm chức này của anh một chút mới được.
Hôm sau…
Cô đến từ rất sớm, cả công ty thật sự vẫn chưa nhìn thấy ai hết, vắng vẻ đến đáng sợ. Hải Nhi cứ tưởng hôm nay thật sự đã thành người sớm nhất. Ai ngờ khi vừa mở cửa phòng tổng giám đốc thì khung cảnh quen thuộc lại đáng ghét xuất hiện trước mặt cô, anh lại đến sớm hơn cô. Cha mẹ ơi! Anh có cần phải làm khó người khác đến như vậy không? Cô có mặt tại công ty lúc 5 giờ 30 phút, mà công ty phải 7 giờ 15 phút mới làm việc. Anh ta thật sự có trở về nhà không vậy?
Để xem, áo vert màu đen, hôm qua cũng màu đen. Áo sơ mi màu trắng, hôm qua cũng màu trắng. Cavart màu xanh dương, hôm qua màu nâu. Đã xác định anh có về nhà, nhưng mà cô vẫn không thể không nghi ngờ anh là về nhà thay xong cavart rồi lại đến công ty???
Rốt cuộc anh xem công việc là thức ăn hay cái gối mà lúc nào cũng thấy anh lao đầu vào nó. Anh coi bản thân là người máy sao, dù có muốn cố gắng thế nào thì cũng cần chú ý đến bản thân chứ. Cô rất sót xa, chỉ muốn đem anh như đứa trẻ không nghe lời mà dạy dỗ một hồi. Cuối cùng cô cái gì cũng làm không được.
Ngồi vào bàn làm việc, cô cất giọng hỏi anh: “Anh đến sớm thế! Đã ăn sáng chưa?”
Anh vẫn đang làm việc, tiện miệng trả lời: “Chào cô, tôi lát nữa sẽ ăn sau”.
Nghe Hoàng Nguyên nói vậy, cô đem phần ăn sáng mình mới mua đặt lên bàn trà: “Em lúc nãy mua dư một phần, vẫn còn nóng đấy, anh xong việc thì ăn nhé!”
Anh vẫn cuối đầu làm việc, chẳng trả lời, cũng chẳng biết có đang nghe cô nói hay không.
Tự dưng cô rất buồn, không kiềm lòng được mà suy nghĩ vẩn vơ. Sau khi ăn xong bữa sáng dưới nhà ăn, cô không trở vào phòng mà lên sân thượng của công ty.
Sân thượng vô cùng rộng, nhìn xuống con đường hun hút phía dưới, cô cảm thấy dường như đang nhìn xuyên qua cả thời gian. Sau lần gặp anh năm năm về trước cô chỉ đơn thuần cảm kích vì anh đã thức tỉnh cô, cộng thêm một chút run động của tuổi mới lớn cho chàng trai có gương mặt thiên thần ấy. Thế mà loại tình cảm đơn giản kia lại mọc rễ sâu đến vậy, tồn tại suốt năm năm trời. Chẳng những thế mà nó còn đâm chồi nảy lộc, càng ngày càng sâu đậm. Đến khi gặp lại anh, anh không nhớ chút gì về cô, lúc ấy cô thật sự cảm thấy đau lòng, dù có lừa dối mình rằng đó là chuyện thường tình thì cảm giác đau lòng vẫn chân thực như vậy. Cô cuối cùng nhận ra, thứ tình cảm cô dành cho anh đã sớm không còn đơn thuần nữa rồi, nó đã bất tri bất giác trở thành tình yêu. Cô muốn giành lấy tình cảm của anh căn bản không phải bởi vì để cảm thấy không lãng phí những năm qua, mà đó chính là vì cô đã yêu anh vô cùng sâu đậm, đến cả từ bỏ cũng không làm được mất rồi…
Nhưng yêu anh thì được gì? Mấy ngày nay ở công ty, cô cũng đã nghe rất nhiều về những cơn sóng ngầm đang diễn ra ở đây. Thế nhưng cô dù ở bên cạnh anh cũng chẳng mảy may thay đổi được, chỉ có thể nhìn anh ngày ngày hủy hoại bản thân, hủy hoại cuộc sống của chính mình. Cô đã từng vì anh mà nhận ra những điều tốt đẹp của cuộc sống, nhận ra cách sống thật sự. Nhưng giờ đây ngay cả anh cũng vì những cạnh tranh, những tham vọng kia mà vùi dập cuộc đời mình thì cô biết phải làm sao?
Anh giống như vầng thái dương phía đằng đông kia, rực sáng đến mức làm cho cô lo sợ, sợ không biết lúc nào sẽ mang theo cả cuộc sống của cô rồi vụt tắt. Chỉ là dù có sợ hãi đến đâu thì mặt trời vẫn ở trên cao như vậy, làm sao nắm bắt được? Làm sao có thể thay đổi đây...
Một khi chìm đắm vào nó là sẽ sợ mất đi
Nếu như bắt đầu đã định trước là sẽ biệt li
Nhất định rằng kết thúc sẽ không thể hoàn hảo
Em biết rằng giữa chúng ta đã không còn thắng và thua
Nhưng vẫn không thể khống chế nỗi nhớ về anh
Đau xót tự dặn lòng phải quên đi mối quan hệ không có kết quả này
Nhưng không tự chủ được lại nhớ đến anh
Biết rằng em đang tự lừa dối bản thân
Nhưng mà em không có đủ dũng khí để nói yêu anh…yêu anh…”
Chương 3:
Sáng hôm sau…
Cô đã quyết tâm rồi, nhất định phải “hái” anh về. Thế nên sáng nay cô đã đặc biệt trang trí cho bản thân. Nếu là bình thường, đến công ty cô sẽ chỉ mặc áo sơ mi và quần jean dài, hôm nay cô lại lựa chọn một chiếc đầm màu tím nhạt viền trắng vô cùng dịu dàng và nữ tính. Tóc cô rất dài và mượt, liền buộc đuôi ngựa ở phía sau, trông thập phần hoạt bát, đáng yêu. Hải Nhi hôm nay còn trang điểm, một việc mà trước đây cô rất ít làm. Thế nhưng nơi đó là công ty, cô cũng không thể quá diêm dúa, vậy nên tất cả cũng chỉ có một ít son môi nhạt và phấn đánh.
Không thể không thừa nhận Hải Nhi ăn diện như vậy thật sự rất xinh đẹp. Cô bước vào công ty cho đến lúc đến phòng tổng giám đốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô. Không phải vì cô là người đẹp nhất, mà vì ăn diện đến như hôm nay họ mới phát hiện ra sự tồn tại của nhân viên mới như cô.
Sáng nay là Hải Nhi đặc biệt đến sớm, ý định pha cà phê cho anh. Nhưng thật không ngờ, vừa mở cửa phòng đã thấy anh ngồi làm việc với tinh thần cao độ, bên cạnh còn có một tách cà phê đang uống dở. Cô nhìn anh rồi thở dài thất vọng.
Nghe tiếng cô mở cửa, Hoàng Nguyên cũng ngẩn đầu lên nhìn, anh cũng hơi bất ngờ vì phong cách khác hoàn toàn so với hôm qua của cô, nhưng cũng chẳng quan tâm lắm : “Chào buổi sáng!”
“Chào tổng giám đốc! Anh đến từ lúc nào vậy? Tôi đến trễ rồi sao?” Cô thăm dò.
“Đâu có, cô đến hơi sớm đấy! Cô chưa quen thôi, tôi luôn luôn đến sớm như vậy. Sau này không cần để ý”
“À…” Hóa ra anh luôn đến sớm như vậy, đúng là người tham công tiếc việc. Chẳng trách làm tới chức tổng giám đốc. Vậy là ngày mai cô đành phải đến sớm hơn nữa, ôi cô ngủ còn chưa đủ đâu! Con đường “hái hoa” của cô sao vừa mới bắt đầu đã gian nan thế này?
Sáng hôm nay cô cũng có hơi nhiều việc. Phải sắp lịch làm việc cho anh, rồi còn xử lí một số hồ sơ đơn giản. Cô không còn nhiều thời gian rảnh để ngắm anh như hôm qua, cũng hơi hụt hẫn. Nhưng vì đã lấy lại tinh thần nên cô làm việc rất đạt yêu cầu, làm cho anh không những hài lòng mà còn vô cùng ngạc nhiên.
Bình thường vào buổi trưa, Hoàng Nguyên thường ra ngoài ăn cơm, nhưng chiều hôm nay anh còn phải họp nên đành nhờ Hải Nhi đi mua cơm rồi ăn luôn trong phòng làm việc. Anh đâu biết được có một người đang vô cùng phấn khích vì cơ hội anh vô tình tạo ra…
Nhìn Hải Nhi mang hai hộp cơm đi vào phòng làm việc, anh vô cùng ngạc nhiên: “Cô không ăn cơm bên ngoài sao?” Phòng làm việc dù rất tốt nhưng có tốt đến đâu thì vẫn là phòng làm việc. Ăn cơm ở trong này sao có thể thoải mái như ở nhà ăn, huống hồ ăn xong còn phải dọn dẹp rất phiền phức.
“Dạ, em ăn cùng anh được không? Em thật ra rất thích ăn cơm trong phòng làm việc, rất tiện, khỏi phải đi xa.” Cô mới vào làm, hoàn toàn không biết thói quen của anh. Cô nghĩ nếu nói như vậy thì sau này ngày nào cũng sẽ được ăn cơm cùng anh, tranh thủ trò chuyện lấy lòng anh.
“À …ừ, tùy cô!”
Cô nhanh chân ngồi vào chiếc ghế so pha đối diện anh, thành thạo chuẩn bị phần cơm của hai người. Sau đó bỏ qua ánh mắt quái dị của anh, cô tỉnh rụi ngồi ăn cơm của mình.
Cô giống như rất tự nhiên hỏi anh vấn đề mà trong lòng cô vô cùng mong đợi câu trả lời: “Anh không cảm thấy em rất quen sao?”
Thấy anh nhìn với ánh mắt khó hiểu, cô lí giải một chút: “Anh có cảm thấy chúng ta đã gặp ở đâu rồi không?”
“Có sao? Sao tôi…không cảm thấy điều đó?”
Hải Nhi bình tĩnh nào! Đừng kích động, không cần phải bóp cổ anh ta đâu! Dù so anh ấy cũng trăm công ngàn việc, sao có thể nhớ ra được. Cô kiềm nén bất mãn trong lòng, kể sơ lược sự việc năm đó cho anh, chờ đợi anh nhận ra cô: “Là như vầy, khoảng năm năm về trước anh đã có lần suýt đâm xe phải em, còn đưa em vào viện và chăm sóc em suốt một đêm. Anh có nhớ ra chút gì chưa?”
Mặt Hoàng Nguyên nghệch ra, năm năm trước sao, anh hơi mờ mịt chẳng thể nhớ ra được chút nào. Đành nhìn cô với anh mắt áy náy: “ Thật có lỗi, tôi chẳng nhớ được gì cả, trí nhớ tôi không được tốt lắm, những thứ không quá để tâm tôi đều quên rất nhanh. Vậy xem như chúng ta cũng là người quen cũ, hi vọng có thể cộng tác với nhau thật tốt”
Cô cười nụ cười khó coi nhất cho anh xem : “Tất nhiên rồi ạ”
Anh ăn nói cẩn trọng như vậy, đúng là thương nhân có khác. Nhưng quan trọng là anh rất đề phòng cô và quan trọng nhất phải là anh đối với kí ức về cô không những không để tâm mà còn đem vứt vào góc. Cô mới thật đáng thương làm sao!
Sau khi ăn cơm xong, cô đi vứt hai cái hộp giấy đựng cơm vừa nãy, trở vào phòng liền thấy anh đang loay hoay với chiếc cavart. Anh mặc dù đã thắt lại cavart nhưng ở trong phòng làm việc không có gương, anh thấy hơi lệch nhưng cũng không biết chỉnh như thế nào cho vừa.
Thấy anh như vậy, Hải Nhi coi như tốt bụng bỏ qua hiềm khích vừa nãy, đi đến : “Để em giúp!”
“À…không cầ…”
Anh chưa nói hết câu cô đã gỡ tay anh ra, trực tiếp chỉnh cavart lại. Cô vừa chỉnh vừa ngắm qua ngắm lại, cho đến khi vừa ý mới buông tay ra, cười với anh rồi quay trở lại bàn làm việc.
Cô đâu nhận ra vẻ mặt cứng ngắt của anh. Lúc nãy khi cô chỉnh cavart, khoảng cách giữa hai người gần đến mức anh có thể ngửi thấy cả mùi hương dễ chịu trên người cô. Anh càng đề phòng, không hiểu đây là cô vô tình hay cố ý.
Sao thế nhỉ, cô càng ngày càng làm anh để ý. Mọi hành động, lời nói của cô đều hầu như rất lạ lùng. Không được, anh phải tránh xa cô trợ lí mới nhậm chức này của anh một chút mới được.
Hôm sau…
Cô đến từ rất sớm, cả công ty thật sự vẫn chưa nhìn thấy ai hết, vắng vẻ đến đáng sợ. Hải Nhi cứ tưởng hôm nay thật sự đã thành người sớm nhất. Ai ngờ khi vừa mở cửa phòng tổng giám đốc thì khung cảnh quen thuộc lại đáng ghét xuất hiện trước mặt cô, anh lại đến sớm hơn cô. Cha mẹ ơi! Anh có cần phải làm khó người khác đến như vậy không? Cô có mặt tại công ty lúc 5 giờ 30 phút, mà công ty phải 7 giờ 15 phút mới làm việc. Anh ta thật sự có trở về nhà không vậy?
Để xem, áo vert màu đen, hôm qua cũng màu đen. Áo sơ mi màu trắng, hôm qua cũng màu trắng. Cavart màu xanh dương, hôm qua màu nâu. Đã xác định anh có về nhà, nhưng mà cô vẫn không thể không nghi ngờ anh là về nhà thay xong cavart rồi lại đến công ty???
Rốt cuộc anh xem công việc là thức ăn hay cái gối mà lúc nào cũng thấy anh lao đầu vào nó. Anh coi bản thân là người máy sao, dù có muốn cố gắng thế nào thì cũng cần chú ý đến bản thân chứ. Cô rất sót xa, chỉ muốn đem anh như đứa trẻ không nghe lời mà dạy dỗ một hồi. Cuối cùng cô cái gì cũng làm không được.
Ngồi vào bàn làm việc, cô cất giọng hỏi anh: “Anh đến sớm thế! Đã ăn sáng chưa?”
Anh vẫn đang làm việc, tiện miệng trả lời: “Chào cô, tôi lát nữa sẽ ăn sau”.
Nghe Hoàng Nguyên nói vậy, cô đem phần ăn sáng mình mới mua đặt lên bàn trà: “Em lúc nãy mua dư một phần, vẫn còn nóng đấy, anh xong việc thì ăn nhé!”
Anh vẫn cuối đầu làm việc, chẳng trả lời, cũng chẳng biết có đang nghe cô nói hay không.
Tự dưng cô rất buồn, không kiềm lòng được mà suy nghĩ vẩn vơ. Sau khi ăn xong bữa sáng dưới nhà ăn, cô không trở vào phòng mà lên sân thượng của công ty.
Sân thượng vô cùng rộng, nhìn xuống con đường hun hút phía dưới, cô cảm thấy dường như đang nhìn xuyên qua cả thời gian. Sau lần gặp anh năm năm về trước cô chỉ đơn thuần cảm kích vì anh đã thức tỉnh cô, cộng thêm một chút run động của tuổi mới lớn cho chàng trai có gương mặt thiên thần ấy. Thế mà loại tình cảm đơn giản kia lại mọc rễ sâu đến vậy, tồn tại suốt năm năm trời. Chẳng những thế mà nó còn đâm chồi nảy lộc, càng ngày càng sâu đậm. Đến khi gặp lại anh, anh không nhớ chút gì về cô, lúc ấy cô thật sự cảm thấy đau lòng, dù có lừa dối mình rằng đó là chuyện thường tình thì cảm giác đau lòng vẫn chân thực như vậy. Cô cuối cùng nhận ra, thứ tình cảm cô dành cho anh đã sớm không còn đơn thuần nữa rồi, nó đã bất tri bất giác trở thành tình yêu. Cô muốn giành lấy tình cảm của anh căn bản không phải bởi vì để cảm thấy không lãng phí những năm qua, mà đó chính là vì cô đã yêu anh vô cùng sâu đậm, đến cả từ bỏ cũng không làm được mất rồi…
Nhưng yêu anh thì được gì? Mấy ngày nay ở công ty, cô cũng đã nghe rất nhiều về những cơn sóng ngầm đang diễn ra ở đây. Thế nhưng cô dù ở bên cạnh anh cũng chẳng mảy may thay đổi được, chỉ có thể nhìn anh ngày ngày hủy hoại bản thân, hủy hoại cuộc sống của chính mình. Cô đã từng vì anh mà nhận ra những điều tốt đẹp của cuộc sống, nhận ra cách sống thật sự. Nhưng giờ đây ngay cả anh cũng vì những cạnh tranh, những tham vọng kia mà vùi dập cuộc đời mình thì cô biết phải làm sao?
Anh giống như vầng thái dương phía đằng đông kia, rực sáng đến mức làm cho cô lo sợ, sợ không biết lúc nào sẽ mang theo cả cuộc sống của cô rồi vụt tắt. Chỉ là dù có sợ hãi đến đâu thì mặt trời vẫn ở trên cao như vậy, làm sao nắm bắt được? Làm sao có thể thay đổi đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.