Vì Đôi Ta Là Của Nhau, Thế Thôi!
Chương 27
pecoi
10/06/2013
-Mình nghe…sao…cậu đang ở đâu…được rồi,chờ đó đi…khoảng nửa tiếng…uhm..vậy nhé.
Nói rồi tôi cúp máy,nhanh chóng bước lên lầu thay đồ.
Mới 8h sáng thôi nhưng giờ này chỉ còn có mỗi mình tôi ở nhà.Kỳ Phong thì từ sáng sớm đã đi đâu mất dạng,chắc là bận công chuyện gì đó,nhưng anh ta không nói thì tôi cũng không hỏi(vì nếu muốn nói thì anh ta cũng đã nói rồi,đúng không nào?Tôi,vốn không phải là đứa lắm lời,nhiều chuyện,cũng chẳng rảnh đến mức quan tâm đến chuyện của anh ta.Nếu thực sự không có việc gì làm,thà…ngủ còn hơn).
Sau “lần đó”,mối quan hệ giữa tôi và Kỳ Phong đã đỡ hơn một chút xíu,nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi và anh ta có thể chung sống hoàn toàn trong hoà bình,chỉ là tần suất của những lần cãi nhau vô cớ không dày đặc như hồi mới nữa thôi.
Nói chung là nước sông không phạm nước giếng,phận ai người đó sống,việc ai người đó làm,chúng tôi cũng đã thoả thuận tôn trọng quyền tự do cá nhân của nhau ở mức tôi đa,thế nên tôi(và có lẽ cả anh ta nữa) đều cảm thấy cuộc sống vốn đã được sắp đặt từ trước này dễ thở hơn nhiều.
…
Anh ta có lẽ không hoàn toàn xấu như tôi vẫn nghĩ,con người mà,khi đã không thích ai thì trong đầu toàn những định kiến,tôi cũng nào có ngoại lệ.
Ngẫm ra thì đâu ai hoàn hảo tuyệt đối được,có lẽ tôi cũng không nên đòi hỏi ở người khác quá nhiều.Cái gì cũng ở 1 mức độ tương đối thôi.Điều đó có lẽ sẽ tốt hơn cho 1 đứa nhiều suy nghĩ như tôi.
…
Riêng cái bản tính trẻ con vô đối của anh ta đôi lúc cũng làm tôi cảm thấy chết cười.Như cái lần mà tôi “chơi xỏ” anh ta gần đây nhất,cái phản ứng “quá khích” của anh ta nó quái đến nỗi bây giờ nghĩ lại mà tôi còn không nhịn được lòng mà ngoác miệng ra cười cho hả lòng hả dạ.
Chuyện là thế này.
.Anh ta làm tôi “sống dở chết dở”,lẽ nào tôi lại bỏ qua cho anh ta 1 cách dễ dàng được(tôi đây công tư phân minh lắm ^^).
Tôi đã bí mật nhờ người đính kèm tấm hình Kỳ Phong lúc nhỏ mặt phụng phịu,hai má phúng phính,mặc bộ đồ pyjama trông …iu cực(mà tôi đã phải vận dụng những khả năng trời phú mới có được nó)_tôi đây dù không muốn cũng phải thừa nhận điều đó,vì quả thật,nhìn là chỉ muốn…nựng vào má,hic_ trong một phong thư,chẳng những thế tôi còn viết số điện thoại của anh ta lên đó với chú thích rõ ràng,1 cách thật nổi bật để ai nhìn vào cũng thấy,còn cẩn thận ghi thêm dòng tít quá ư hấp dẫn: “Khoảnh khắc đáng yêu của hoàng tử Royal..hãy liên hệ số điện thoại XXXX….Biết đâu bạn sẽ may mắn được trở thành công chúa của hoàng tử đấy ” rồi đem bỏ nó khắp các ngăn bàn lớn bé của tất cả các giảng đường trong khắp học viện.
Tôi đã tính toán kĩ,giờ này anh ta vẫn đang nằm ngủ khò khò ở nhà(biết đâu còn đang mơ những giấc mơ ngọt ngào nữa ấy chớ) mà không hề biết chỉ vài giây phút nữa thôi thì đời anh ta sẽ bước sang trang mới,hắc hắc.
Sao mà tôi phục tôi quá đi,không phải giỏi,mà phải nói là quá giỏi =)))))))))
Tôi giờ chỉ có việc hí hửng ngồi vắt chân hình chữ ngũ,đợi trò vui.
Không ngoài dự đoán của tôi,trong lịch sử chưa bao giờ học viện Royal lại trở nên hỗn loạn và mất trật tự đến thế,từ trong lớp cho đến các dãy hành lang,từ đông chí tây,từ nam chí bắc,xôn xao bàn tán.Đây toàn là những thông tin tuyệt mật luôn luôn được giấu kín,tại sao nay lại được tuyên truyền 1 cách rộng rãi?Ai,ai là người đã làm nên chuyện này?Hẳn phải là 1 người to gan lớn mật lắm(chứ gì nữa >.<)
Nhưng chuyện đó quả thực không quan trọng với họ,họ chỉ cần biết…họ đã có được trong tay những gì mà họ muốn biết từ rất lâu rôi,và họ sẽ không bỏ qua cơ hội này…
Tấm hình ‘một thời để nhớ” được xuýt xoa khen ngợi,không ngờ hoàng tử siêu lạnh lùng cũng có lúc đáng yêu thế này,dân tình cứ phải nói là ngất lên ngất xuống hàng loạt như nhiễm hội chứng Hysteria ^^
Những nữ sinh can đảm đầu tiên thu hết dũng khí,bấm kĩ từng con số trong phong thư,nín thở chờ đợi(hầu như là tất cả mọi người đều ở trong trạng thái như thế chứ chẳng riêng gì những cô gái kia).Và khi đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngái ngủ không lẫn vào đâu được của chàng trai được hâm mộ cuồng nhiệt nhất nhì cái học viện này vang lên,thì tất cả các “fan hâm mộ” đều vỡ oà vì sung sướng…
Có cô khi nghe thấy giọng ‘thần tượng” thì hét lên 1 tiếng rồi…lăn đùng ra bất tỉnh,số mạnh mẽ hơn thì ôm lấy nhau hò hét hét như những người điên…(ặc,cường điệu 1 xíu vậy ^^)
Những cuộc điện thoại được gọi hàng loạt.
Những tin nhắn mùi mẫn được gửi đi với 1 tốc độ chóng mặt cho chỉ một người…
Lúc đó chắc mạng lưới điện thoại bị kẹt như chưa bao giờ được kẹt…
Cả học viện với lịch sử lâu đời nhất cả nước như muốn nổ tung lên…
Tiếng la hét,gầm rú vang lên khắp nơi.
Người người tấp nập.
Tưởng chừng như bạo loạn đến nơi.
Thật không dám tưởng,mà có tưởng cũng không nổi.
Ha ha,tôi còn nhớ tôi phải vào tận phòng vệ sinh để ôm bụng cười cho thoả mãn sự vui sướng…Chắc giờ anh ta đang nổi điên vì không biết đang xảy ra cái quái gì,có khi đang đập phá hết cả đồ đạc cũng nên.
Không sao,thừa sức mua lại chúng mà.Chỉ cần vui,là được.
Tôi tắt máy điện thoại,rồi lững thững bước ra khỏi trường,lang thanh tìm 1 quán nước vắng vẻ rồi ngồi nhâm nhi cà phê và đọc sách,thật tao nhã..T
hú thật chưa bao giờ tôi thấy cuộc đời đẹp đến thế,tôi muốn hát,hát thật to nhưng rồi thấy kì kì lại thôi.
[…]
Kỳ Phong đùng đùng lửa giận bước vào trường,gương mặt anh lúc đó bừng bừng sát khí,gân xanh hằn lên cả khuôn mặt tuấn tú,2 mắt đỏ ngầu long lên s2ng sọc…
Nhìn anh đáng sợ như 1 hung thần,kinh khủng đến nỗi cả đám đông đang hò hét um sùm bỗng chốc im bặt.
-LÀ AI??????????//_Kỳ Phong gầm lên như 1 con thú bị thương,ánh mắt bom đạn càn quét qua từng người từng người một khiến bọn họ bất giác run cầm cập.
Hoàng từ,đã nổi cơn thịnh nộ rồi.
Kỳ Phong bước tới giật phắt cái phong thư trên tay 1 cô bé đứng gần đó,anh làm cô ta sợ đến nỗi gần như ngã khuỵu xuống.
Kỳ Phong nhìn vật trong tay mình,mặt từ trắng bệch chuyển sang đỏ lét,và cuối cùng là sậm lại như màu tím than.Anh bóp nát nó,cả người run lên vì giận dữ.
-GOM MẤY THỨ NÀY LẠI HẾT CHO TÔI,CÒN SÓT LẠI BẤT CỨ THỨ GÌ,ĐỪNG TRÁCH TÔI ÁC_Kỳ Phong quát thật to khiến tất cả những ai có mặt lúc đó đều giật thót,run bắn người.
Anh rút điện thoại ra bấm như điên.Dĩ nhiên,gọi cho ai thì chúng ta cũng biết hết rồi.
Gọi điện cho cô thì bên kia đầu dây chỉ vang lên 1 giọng nói đều đều được lập trình sẵn “thuê bao quý khách….”Anh điên tiết đến nỗi ném cái điện thoại nát vỡ vụn như tương.
Thì ra đây là một kế hoạch hoàn hảo đã được chuẩn bị chu đáo.
-DU TÂM ĐAN.
Anh khẽ rít tên cô qua khe hỡ của kẻ răng,mặt mày méo mó như sắp biến dạng không đàn hồi.
Cô được lắm,cô hay lắm,cô tài lắm.Cô dám bày trò này sao?Thật tức chết thôi…Uổng công tôi lo nghĩ cho cô…Aiz….
-TÌM CÔ TA GẤP CHO TÔI_Anh quát tháo mấy tên đàn em mặt mày tái mét đang đứng bên cạnh,sẵn chân đá luôn những thứ xui xẻo có mặt gần đó.Chỉ còn những tiếng rắc vang lên,những thứ đã từng rất tươi đẹp bỗng chốc hoá thành mớ vỡ vụn trông đến la thường.
-CÒN ĐỨNG TRƠ ĐÓ?
-dạ,dạ…tụi em đi ngay…_Đám đàn em gật đầu lia lịa rồi lật đật chạy biến đi.
Đại ca đang nổi điên,dại gì ở lại,trừ phi không muốn sống nữa.
…
Tối ,Tâm Đan sau khi tận hưởng niềm vui cuộc sống mới lững thững bước về nhà.
Vừa đặt chân vào cửa,đập vào mắt cô là bộ mắt như “quỷ dạ xoa” của Kỳ Phong.
Cô làm ra vẻ thản nhiên,giả bộ quan tâm,hai mắt nheo nheo lại 1 cách thích thú.
-Ủa,anh ở nhà à?Có chuyện gì mà mặt mày khó coi thế kia?
-Cô không biết?_Kỳ Phong gằn giọng,nghe qua là biết anh đang cố dằn sự tức giận xuống để có thể bình thản mà trò chuyện với cô.Cô cũng thông minh lắm,từ sáng đến giờ biến mất dạng,đến khi cơn lửa giận trong anh đã nguôi bớt thì cô mới xuất đầu lộ diện.
-Oh.Không biết mới hỏi anh chứ?_Tâm Đan tiếp tục vờ vịt.
-Hahaha_Kỳ Phong bỗng cười phá lên_Cô được lắm,bày trò hay lắm,giả ngốc cũng hay lắm.Nhưng cô đừng hí hửng vội,mấy trò khỉ của cô chẳng ảnh hưởng gì đến tôi đâu.
Ặc,không ảnh hưởng gì mà đồ đạc trong nhà đều trở về với cội nguồn tổ tiên hết.Anh ta nói “không ảnh hưởng gì” bằng cái giọng nói thét ra lửa cùng với cái bộ mặt giết người không cần dao ấy,thử hỏi ai mà tin cho nổi lời anh ta nói cơ chứ.Không sao mà còn thế thì có sao cô thật không tưởng tượng nổi.
Giận thì cứ nói giận đi,còn bày đặt sĩ diện hảo.Cô cười khẩy.
-Đó chỉ là khúc dạo đầu thôi mà.Tôi còn mấy tấm ảnh nữa…hay hơn nhiều.Cùng với 1 vài đoạn clip cũng…hấp dẫn lắm.Chắc chắn độ hot sẽ hơn hẳn mấy cái lúc sáng.Tôi với anh cá cược 1 ván nhé?_Cô cười cợt nhìn Kỳ Phong thách thức.Chọc anh ta nổi điên lên,thật là 1 việc làm khiến cô cảm thấy thích thú(dù sở thích này có hơi…biến thái,chẹp)
-Cô…_Kỳ Phong trợn tròn mắt.
-Anh nói không ảnh hưởng gì đến anh mà?_Tâm Đan làm ra vẻ hồn nhiên..vô số tội.
-Cô dám…?
-Việc gì mà tôi không dám.Anh thử không?
Vẫn là 1 bộ mặt bất cần đời,Tâm Đan ngẩng cao đầu nghênh chiến…
-Có ngon cô làm thử xem,tôi sẽ…
-Anh sẽ làm gì tôi nào?
-Tôi sẽ…sẽ…TUYỆT GIAO với cô(đây gọi là tai nạn nghề nghiệp không chịu uốn lưỡi …n lần trước khi nói,đến khi hiểu ra đã quá muộn =.=)
-TUYỆT GIAO?
Ahahahahahahahahaha…Tâm Đan bật cười khanh khách như 1 phản xạ không điều kiện.
Kỳ Phong vừa nói gì thế kia,tưởng gì ghê gớm,hoá ra là tuyệt giao,tuyệt giao cớ đấy,ahahaha.Bể bụng vì cười mất,hắc hắc.
Kỳ Phong như ý thức được hết câu nói “buồn cười” của mình,mặt bất giác đỏ lựng,hai tai cũng như hai quả cà chua chin,lúng túng đến tội…
-Ý tôi không phải vậy…_Anh vội vàng phân bua.
-hahahah_Tâm Đan vẫn cứ cười.Không phải là cô muốn chọc quê anh ta,nhưng quả thật…rất ư là buồn cười,cô không tài nào kiềm chế nổi.Nói Kỳ Phong tính tính kì quái như con nít,quả không sai.
-Cô cười gì chứ?_Kỳ Phong lớn giọng quát nhằm át đi tiếng cười của tâm Đan và che giấu phần nào sự xấu hổ của anh.Khỉ thật,anh đang làm cái quái gì vậy không biết???
…
-E hèm_Tâm Đan khẽ hắng giọng,cố nén cười_tôi cũng chỉ muốn phá anh 1 chút thôi,chứ cũng không cố ý gì khác.Tính tôi vốn sòng phẳn,anh tốt với tôi tối không quên,anh phá tôi những gì nhất định tôi sẽ trả lại cho kì được. Cũng vì 1 vài biểu hiện của anh khiến tôi cảm thấy cũng tạm,nên tôi cũng không nỡ phát tán cho bàn dân thiên hạ cái bức hình siêu thế kỉ lúc anh ở trạng thái…nguyên thuỷ nhất mà chỉ là cái tấm hình bình thường thôi.Anh,phải cảm ơn tôi ấy chứ?
-Cô…cô nói gì?Sao mà cô…_Kỳ Phong lắp ba lắp bắp,mặt mũi càng ngày càng đỏ gay đỏ gắt.
-Chỉ cần tôi muốn,có gì là không thể?Thôi,từ giờ coi như huề,không ai nợ ai nữa.Thế nhá,ok không?
-Cô làm tôi thế này rồi 1 tiếng huề là xong à?
-Ơ,sao anh bảo nó không ảnh hưởng gì đến anh mà?Nếu anh không muốn huề thì…_Tâm Đan làm ra vẻ không đành lòng_dù không muốn,nhưng chắc mấy tấm ảnh tôi đang giữ còn lại hẳn…
-Cô…hừm,cô được lắm…_Kỳ Phong vội ngắt lời,cộc cằn nói_huề thì huề,cô nhớ kĩ những gì cô nói đấy.Cô mà còn giở trò,đừng trách tôi vô tình.
-Thì tôi đã nói những gì cần nói rồi đấy.
-Thế…mấy bức hình mà cô nói…
-Tôi không đưa nó cho anh được_Nhìn nét mặt dần biến sắc của Kỳ Phong cô vội trấn an_Nhưng anh lo gì chứ,đằng nào tôi cũng thấy tất cả rồi.Với lại,như tôi đã nói,anh không đụng chạm gì đến tôi thì tôi nhất định cũng đối với anh như vậy.Chắc chắn.
-Hừm.
-Đừng…đừng tuyệt giao tôi nhé?Tâm Đan giả vờ nài nỉ,thái độ châm chọc thề hiện thấy rõ,mắt ánh lên tia cười.
Kỳ Phong trừng mắt nhìn cô rồi tức tối bỏ về phòng…
…
Thế là từ đó đến giờ chúng tôi chẳng ai đụng đến ai(mà nếu có thì anh ta sẽ là người lãnh hậu quả lớn nhất,vì có những thông tin bí mật không ai hay về anh ta mà tôi thì may mắn có được,tôi mà điên lên thêm bớt đủ điều nữa thì anh ta chỉ có nước…chết không kịp ngáp,ví dụ như…Xí quên,đã bảo là anh ta không đụng đến tôi thì tôi cũng không dính đến anh ta mà…xém nữa thành người bội tín rồi,mô phật).
Tôi dạo này tinh thần đã thoải mái hơn rất nhiều,tôi đã bắt đầu biết cười 1 cách vui vẻ chứ không phải cười như 1 cái máy được lập trình sẵn như trước kia nữa.Tất nhiên,chẳng thể nào mà loại bỏ cái sự lạnh lùng đã theo tôi suốt ngần ấy năm trời trong 1 sớm 1 chiều được,chỉ là,tôi cảm thấy mình dường như đã sống giống 1 đứa con gái bình thường hơn trước,dù chỉ là 1 chút thôi,nhưng hơn ai hết tôi có thể cảm nhận rõ nhất từng thay đổi nhỏ nhất trong mình.
Chẳng hạn như khi vui thì tôi cũng thích thú hát vu vơ vớ vẩn vài câu hát mà tôi cũng chẳng biết nó là bài nào nữa,khi tức giận thì cũng quát um sùm lên chẳng khác gì ai,v,v...
Và điều tôi vui sướng nhất là tôi được tự do làm những gì mình thích,trở thành những gì mình muốn mà chẳng phải lo lắng hay suy nghĩ nhiều như trước nữa(đương nhiên cũng không hoàn toàn là như thế)
Nhưng,không phải sống 1 cách gượng gạo,miễn cưỡng,ép mình nữa,thật là thích.
À,tôi quên “khoe” với mọi người 1 việc rất ư là quan trọng(ít ra là đối với tôi).
Chúng tôi(ý là cả tôi và Dương Kỳ Phong) đã chính thức ra ở riêng.Từ một tháng trước.
Tối hôm đó khi chúng tôi đang ở trong tình trạng “tình ngay lí gian”(lúc Kỳ Phong ôm tôi ấy,tội lỗi,tội lỗi) thì chị An,chị Ny giúp việc bỗng dưng xuất hiện.Té ra là mẹ chồng tôi về ngh sự tình liền vào phòng thăm tôi,lại không thấy tôi đâu làm mọi người tất tả chạy đi tìm.Khi lên đây thì thấy tôi với Kỳ Phong…Aiz,thiệt là tức chết mà.Lúc đó tôi bị làm sao mà không đá anh ta ra không biết nữa.
-Mẹ,chúng con muốn ra riêng.
Kỳ Phong đã nói với mẹ anh ấy(là mẹ chồng của tôi) một cách hùng hồn như “tuyên ngôn độc lập”như thế.
Tôi khi ấy còn đơ hơn cả cây cơ,anh ta vẫn thế,vẫn cứ thích gì thì nói nấy chẳng hỏi qua ý kiến của tôi gì cả.
Và mẹ chồng tôi cũng ngơ ngác không kém,bà chỉ thốt lên được hai tiếng:
-Vì sao?
-Chúng con muốn có 1 không gian riêng.Chỉ có 2 đứa_Anh ta tỉnh bơ nhấn mạnh không 1 chút ngượng miệng trong khi tôi muốn chết đứng như Từ Hải,mặt mũi thì đỏ lựng.Anh ta có biết là câu nói của anh ta gây hiểu lầm nghiêm trọng thế nào không?Tôi khẽ đưa chân đạp anh ta 1 cái rõ đau.Tôi thấy anh ta khẽ nhíu mày nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ biểu hiện nào khác.Ghê thật.
-Con sẽ chăm sóc Đan Đan thật tốt,con và cô ấy cũng sẽ thường xuyên về đây,mẹ đừng lo.Thế nhé mẹ_Anh ta kéo tôi vào lòng 1 cách thân thiết,nhìn tôi “âu yếm” làm tôi nổi cả da gà.Anh ta nói cứ như thể chuyện đã được quyết định hết rồi.Thế thì hỏi làm gì nữa chứ?
-Được.Mẹ sẽ nói với ba con.Ba mẹ cũng mới mua 1 căn biệt thư ngoài ngoại ô.Từ giờ,đó sẽ là tổ ấm của 2 vợ chồng con.Được chứ?_mẹ chồng tôi biết Kỳ Phong đã quyết,nên cũng không ngăn cản
-Quyết định vậy đi_Hai mắt Kỳ Phog sáng rỡ cả lên.
Mẹ chồng,cả chị An,chị Ny giúp việc len lén trao nhau những ánh mắt biết nói về phía tôi và Kỳ Phong.Chắc là họ nghĩ này nghĩ nọ rồi,ôi,xấu hổ quá đi mất,hic hic.
Thế là chỉ trong chớp nhoáng mọi việc đã được định đoạt.
…
Tôi thừa biết anh ta muốn ra riêng để khỏi ngày ngày phải diễn tuồng yêu đương khắng khít với tôi,với lại ở chung với ba mẹ anh ta có muốn nổi loạn thì cũng khó còn hơn lên trời.Thế nên chỉ có ra riêng là tốt nhất,sẽ chẳng ai kiểm soát,quản thúc anh ta nữa.
Nhưng tôi thì không quan tâm đến điều đó(chuyện,anh ta tôi còn không quan tâm thì mắc mớ gì phải để ý đến những tính toán của anh ta).
Tôi chỉ biết tôi rõ ràng cũng vô cùng được lợi trong chuyện này.Không phải ngày ngày sống 1 cách giả tạo nữa(dù tôi cũng rất yêu quý bọn họ nhưng quả thật tôi thấy không hề thoải mái 1 chút nào,hix),tôi đã có thể sống theo cách mà tôi muốn được rồi.Bao nhiêu là dự định,thích quá đi mất.Nói gì thì nói,cũng nhờ cao kiến của anh ta.
Nơi tôi đang ở là 1 biệt thự hai tầng màu kem nằm biệt lập ở ngoại ô thành phố,tránh xa những xô bồ tất bật của cuộc sống thị thành.
Có tất cả 4 gian phòng,mỗi phòng đều được thiết kế theo 1 phong cách riêng biệt với đủ loại nội thất cao cấp.
1 phòng có treo hình cưới và 1 vài thứ đồ đôi linh tinh khác để làm vật che mắt,còn lại tôi và anh ta mỗi người 1 phòng,có khoá đàng hoàng(tất nhiên) đề phòng ba mẹ chúng tôi có đến bất ngờ thì cũng không phát hiện ra chúng tôi phòng ai nấy ở.Còn gian phòng còn lại thì vẫn để trống.
Một không gian được bao bọc bởi những tán cây xanh mát,tràn đầy nhựa sống,những khóm hoa nhỏ đầy màu sắc dọc theo lối đi vào nhà lát đá hoa cương trong rất đẹp mắt.Tại đây tôi có thể ươm mình tắm nắng sớm,nghe tiếng chim hót líu ở trong vườn,tận hưởng bầu không khí trong lành yên tĩnh,thật thoải mái không chút phiền muộn.
Nhìn chung,tôi hoàn toàn cảm thấy thoải mái và hài lòng với sự khởi đầu mới này.
Nói rồi tôi cúp máy,nhanh chóng bước lên lầu thay đồ.
Mới 8h sáng thôi nhưng giờ này chỉ còn có mỗi mình tôi ở nhà.Kỳ Phong thì từ sáng sớm đã đi đâu mất dạng,chắc là bận công chuyện gì đó,nhưng anh ta không nói thì tôi cũng không hỏi(vì nếu muốn nói thì anh ta cũng đã nói rồi,đúng không nào?Tôi,vốn không phải là đứa lắm lời,nhiều chuyện,cũng chẳng rảnh đến mức quan tâm đến chuyện của anh ta.Nếu thực sự không có việc gì làm,thà…ngủ còn hơn).
Sau “lần đó”,mối quan hệ giữa tôi và Kỳ Phong đã đỡ hơn một chút xíu,nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi và anh ta có thể chung sống hoàn toàn trong hoà bình,chỉ là tần suất của những lần cãi nhau vô cớ không dày đặc như hồi mới nữa thôi.
Nói chung là nước sông không phạm nước giếng,phận ai người đó sống,việc ai người đó làm,chúng tôi cũng đã thoả thuận tôn trọng quyền tự do cá nhân của nhau ở mức tôi đa,thế nên tôi(và có lẽ cả anh ta nữa) đều cảm thấy cuộc sống vốn đã được sắp đặt từ trước này dễ thở hơn nhiều.
…
Anh ta có lẽ không hoàn toàn xấu như tôi vẫn nghĩ,con người mà,khi đã không thích ai thì trong đầu toàn những định kiến,tôi cũng nào có ngoại lệ.
Ngẫm ra thì đâu ai hoàn hảo tuyệt đối được,có lẽ tôi cũng không nên đòi hỏi ở người khác quá nhiều.Cái gì cũng ở 1 mức độ tương đối thôi.Điều đó có lẽ sẽ tốt hơn cho 1 đứa nhiều suy nghĩ như tôi.
…
Riêng cái bản tính trẻ con vô đối của anh ta đôi lúc cũng làm tôi cảm thấy chết cười.Như cái lần mà tôi “chơi xỏ” anh ta gần đây nhất,cái phản ứng “quá khích” của anh ta nó quái đến nỗi bây giờ nghĩ lại mà tôi còn không nhịn được lòng mà ngoác miệng ra cười cho hả lòng hả dạ.
Chuyện là thế này.
.Anh ta làm tôi “sống dở chết dở”,lẽ nào tôi lại bỏ qua cho anh ta 1 cách dễ dàng được(tôi đây công tư phân minh lắm ^^).
Tôi đã bí mật nhờ người đính kèm tấm hình Kỳ Phong lúc nhỏ mặt phụng phịu,hai má phúng phính,mặc bộ đồ pyjama trông …iu cực(mà tôi đã phải vận dụng những khả năng trời phú mới có được nó)_tôi đây dù không muốn cũng phải thừa nhận điều đó,vì quả thật,nhìn là chỉ muốn…nựng vào má,hic_ trong một phong thư,chẳng những thế tôi còn viết số điện thoại của anh ta lên đó với chú thích rõ ràng,1 cách thật nổi bật để ai nhìn vào cũng thấy,còn cẩn thận ghi thêm dòng tít quá ư hấp dẫn: “Khoảnh khắc đáng yêu của hoàng tử Royal..hãy liên hệ số điện thoại XXXX….Biết đâu bạn sẽ may mắn được trở thành công chúa của hoàng tử đấy ” rồi đem bỏ nó khắp các ngăn bàn lớn bé của tất cả các giảng đường trong khắp học viện.
Tôi đã tính toán kĩ,giờ này anh ta vẫn đang nằm ngủ khò khò ở nhà(biết đâu còn đang mơ những giấc mơ ngọt ngào nữa ấy chớ) mà không hề biết chỉ vài giây phút nữa thôi thì đời anh ta sẽ bước sang trang mới,hắc hắc.
Sao mà tôi phục tôi quá đi,không phải giỏi,mà phải nói là quá giỏi =)))))))))
Tôi giờ chỉ có việc hí hửng ngồi vắt chân hình chữ ngũ,đợi trò vui.
Không ngoài dự đoán của tôi,trong lịch sử chưa bao giờ học viện Royal lại trở nên hỗn loạn và mất trật tự đến thế,từ trong lớp cho đến các dãy hành lang,từ đông chí tây,từ nam chí bắc,xôn xao bàn tán.Đây toàn là những thông tin tuyệt mật luôn luôn được giấu kín,tại sao nay lại được tuyên truyền 1 cách rộng rãi?Ai,ai là người đã làm nên chuyện này?Hẳn phải là 1 người to gan lớn mật lắm(chứ gì nữa >.<)
Nhưng chuyện đó quả thực không quan trọng với họ,họ chỉ cần biết…họ đã có được trong tay những gì mà họ muốn biết từ rất lâu rôi,và họ sẽ không bỏ qua cơ hội này…
Tấm hình ‘một thời để nhớ” được xuýt xoa khen ngợi,không ngờ hoàng tử siêu lạnh lùng cũng có lúc đáng yêu thế này,dân tình cứ phải nói là ngất lên ngất xuống hàng loạt như nhiễm hội chứng Hysteria ^^
Những nữ sinh can đảm đầu tiên thu hết dũng khí,bấm kĩ từng con số trong phong thư,nín thở chờ đợi(hầu như là tất cả mọi người đều ở trong trạng thái như thế chứ chẳng riêng gì những cô gái kia).Và khi đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngái ngủ không lẫn vào đâu được của chàng trai được hâm mộ cuồng nhiệt nhất nhì cái học viện này vang lên,thì tất cả các “fan hâm mộ” đều vỡ oà vì sung sướng…
Có cô khi nghe thấy giọng ‘thần tượng” thì hét lên 1 tiếng rồi…lăn đùng ra bất tỉnh,số mạnh mẽ hơn thì ôm lấy nhau hò hét hét như những người điên…(ặc,cường điệu 1 xíu vậy ^^)
Những cuộc điện thoại được gọi hàng loạt.
Những tin nhắn mùi mẫn được gửi đi với 1 tốc độ chóng mặt cho chỉ một người…
Lúc đó chắc mạng lưới điện thoại bị kẹt như chưa bao giờ được kẹt…
Cả học viện với lịch sử lâu đời nhất cả nước như muốn nổ tung lên…
Tiếng la hét,gầm rú vang lên khắp nơi.
Người người tấp nập.
Tưởng chừng như bạo loạn đến nơi.
Thật không dám tưởng,mà có tưởng cũng không nổi.
Ha ha,tôi còn nhớ tôi phải vào tận phòng vệ sinh để ôm bụng cười cho thoả mãn sự vui sướng…Chắc giờ anh ta đang nổi điên vì không biết đang xảy ra cái quái gì,có khi đang đập phá hết cả đồ đạc cũng nên.
Không sao,thừa sức mua lại chúng mà.Chỉ cần vui,là được.
Tôi tắt máy điện thoại,rồi lững thững bước ra khỏi trường,lang thanh tìm 1 quán nước vắng vẻ rồi ngồi nhâm nhi cà phê và đọc sách,thật tao nhã..T
hú thật chưa bao giờ tôi thấy cuộc đời đẹp đến thế,tôi muốn hát,hát thật to nhưng rồi thấy kì kì lại thôi.
[…]
Kỳ Phong đùng đùng lửa giận bước vào trường,gương mặt anh lúc đó bừng bừng sát khí,gân xanh hằn lên cả khuôn mặt tuấn tú,2 mắt đỏ ngầu long lên s2ng sọc…
Nhìn anh đáng sợ như 1 hung thần,kinh khủng đến nỗi cả đám đông đang hò hét um sùm bỗng chốc im bặt.
-LÀ AI??????????//_Kỳ Phong gầm lên như 1 con thú bị thương,ánh mắt bom đạn càn quét qua từng người từng người một khiến bọn họ bất giác run cầm cập.
Hoàng từ,đã nổi cơn thịnh nộ rồi.
Kỳ Phong bước tới giật phắt cái phong thư trên tay 1 cô bé đứng gần đó,anh làm cô ta sợ đến nỗi gần như ngã khuỵu xuống.
Kỳ Phong nhìn vật trong tay mình,mặt từ trắng bệch chuyển sang đỏ lét,và cuối cùng là sậm lại như màu tím than.Anh bóp nát nó,cả người run lên vì giận dữ.
-GOM MẤY THỨ NÀY LẠI HẾT CHO TÔI,CÒN SÓT LẠI BẤT CỨ THỨ GÌ,ĐỪNG TRÁCH TÔI ÁC_Kỳ Phong quát thật to khiến tất cả những ai có mặt lúc đó đều giật thót,run bắn người.
Anh rút điện thoại ra bấm như điên.Dĩ nhiên,gọi cho ai thì chúng ta cũng biết hết rồi.
Gọi điện cho cô thì bên kia đầu dây chỉ vang lên 1 giọng nói đều đều được lập trình sẵn “thuê bao quý khách….”Anh điên tiết đến nỗi ném cái điện thoại nát vỡ vụn như tương.
Thì ra đây là một kế hoạch hoàn hảo đã được chuẩn bị chu đáo.
-DU TÂM ĐAN.
Anh khẽ rít tên cô qua khe hỡ của kẻ răng,mặt mày méo mó như sắp biến dạng không đàn hồi.
Cô được lắm,cô hay lắm,cô tài lắm.Cô dám bày trò này sao?Thật tức chết thôi…Uổng công tôi lo nghĩ cho cô…Aiz….
-TÌM CÔ TA GẤP CHO TÔI_Anh quát tháo mấy tên đàn em mặt mày tái mét đang đứng bên cạnh,sẵn chân đá luôn những thứ xui xẻo có mặt gần đó.Chỉ còn những tiếng rắc vang lên,những thứ đã từng rất tươi đẹp bỗng chốc hoá thành mớ vỡ vụn trông đến la thường.
-CÒN ĐỨNG TRƠ ĐÓ?
-dạ,dạ…tụi em đi ngay…_Đám đàn em gật đầu lia lịa rồi lật đật chạy biến đi.
Đại ca đang nổi điên,dại gì ở lại,trừ phi không muốn sống nữa.
…
Tối ,Tâm Đan sau khi tận hưởng niềm vui cuộc sống mới lững thững bước về nhà.
Vừa đặt chân vào cửa,đập vào mắt cô là bộ mắt như “quỷ dạ xoa” của Kỳ Phong.
Cô làm ra vẻ thản nhiên,giả bộ quan tâm,hai mắt nheo nheo lại 1 cách thích thú.
-Ủa,anh ở nhà à?Có chuyện gì mà mặt mày khó coi thế kia?
-Cô không biết?_Kỳ Phong gằn giọng,nghe qua là biết anh đang cố dằn sự tức giận xuống để có thể bình thản mà trò chuyện với cô.Cô cũng thông minh lắm,từ sáng đến giờ biến mất dạng,đến khi cơn lửa giận trong anh đã nguôi bớt thì cô mới xuất đầu lộ diện.
-Oh.Không biết mới hỏi anh chứ?_Tâm Đan tiếp tục vờ vịt.
-Hahaha_Kỳ Phong bỗng cười phá lên_Cô được lắm,bày trò hay lắm,giả ngốc cũng hay lắm.Nhưng cô đừng hí hửng vội,mấy trò khỉ của cô chẳng ảnh hưởng gì đến tôi đâu.
Ặc,không ảnh hưởng gì mà đồ đạc trong nhà đều trở về với cội nguồn tổ tiên hết.Anh ta nói “không ảnh hưởng gì” bằng cái giọng nói thét ra lửa cùng với cái bộ mặt giết người không cần dao ấy,thử hỏi ai mà tin cho nổi lời anh ta nói cơ chứ.Không sao mà còn thế thì có sao cô thật không tưởng tượng nổi.
Giận thì cứ nói giận đi,còn bày đặt sĩ diện hảo.Cô cười khẩy.
-Đó chỉ là khúc dạo đầu thôi mà.Tôi còn mấy tấm ảnh nữa…hay hơn nhiều.Cùng với 1 vài đoạn clip cũng…hấp dẫn lắm.Chắc chắn độ hot sẽ hơn hẳn mấy cái lúc sáng.Tôi với anh cá cược 1 ván nhé?_Cô cười cợt nhìn Kỳ Phong thách thức.Chọc anh ta nổi điên lên,thật là 1 việc làm khiến cô cảm thấy thích thú(dù sở thích này có hơi…biến thái,chẹp)
-Cô…_Kỳ Phong trợn tròn mắt.
-Anh nói không ảnh hưởng gì đến anh mà?_Tâm Đan làm ra vẻ hồn nhiên..vô số tội.
-Cô dám…?
-Việc gì mà tôi không dám.Anh thử không?
Vẫn là 1 bộ mặt bất cần đời,Tâm Đan ngẩng cao đầu nghênh chiến…
-Có ngon cô làm thử xem,tôi sẽ…
-Anh sẽ làm gì tôi nào?
-Tôi sẽ…sẽ…TUYỆT GIAO với cô(đây gọi là tai nạn nghề nghiệp không chịu uốn lưỡi …n lần trước khi nói,đến khi hiểu ra đã quá muộn =.=)
-TUYỆT GIAO?
Ahahahahahahahahaha…Tâm Đan bật cười khanh khách như 1 phản xạ không điều kiện.
Kỳ Phong vừa nói gì thế kia,tưởng gì ghê gớm,hoá ra là tuyệt giao,tuyệt giao cớ đấy,ahahaha.Bể bụng vì cười mất,hắc hắc.
Kỳ Phong như ý thức được hết câu nói “buồn cười” của mình,mặt bất giác đỏ lựng,hai tai cũng như hai quả cà chua chin,lúng túng đến tội…
-Ý tôi không phải vậy…_Anh vội vàng phân bua.
-hahahah_Tâm Đan vẫn cứ cười.Không phải là cô muốn chọc quê anh ta,nhưng quả thật…rất ư là buồn cười,cô không tài nào kiềm chế nổi.Nói Kỳ Phong tính tính kì quái như con nít,quả không sai.
-Cô cười gì chứ?_Kỳ Phong lớn giọng quát nhằm át đi tiếng cười của tâm Đan và che giấu phần nào sự xấu hổ của anh.Khỉ thật,anh đang làm cái quái gì vậy không biết???
…
-E hèm_Tâm Đan khẽ hắng giọng,cố nén cười_tôi cũng chỉ muốn phá anh 1 chút thôi,chứ cũng không cố ý gì khác.Tính tôi vốn sòng phẳn,anh tốt với tôi tối không quên,anh phá tôi những gì nhất định tôi sẽ trả lại cho kì được. Cũng vì 1 vài biểu hiện của anh khiến tôi cảm thấy cũng tạm,nên tôi cũng không nỡ phát tán cho bàn dân thiên hạ cái bức hình siêu thế kỉ lúc anh ở trạng thái…nguyên thuỷ nhất mà chỉ là cái tấm hình bình thường thôi.Anh,phải cảm ơn tôi ấy chứ?
-Cô…cô nói gì?Sao mà cô…_Kỳ Phong lắp ba lắp bắp,mặt mũi càng ngày càng đỏ gay đỏ gắt.
-Chỉ cần tôi muốn,có gì là không thể?Thôi,từ giờ coi như huề,không ai nợ ai nữa.Thế nhá,ok không?
-Cô làm tôi thế này rồi 1 tiếng huề là xong à?
-Ơ,sao anh bảo nó không ảnh hưởng gì đến anh mà?Nếu anh không muốn huề thì…_Tâm Đan làm ra vẻ không đành lòng_dù không muốn,nhưng chắc mấy tấm ảnh tôi đang giữ còn lại hẳn…
-Cô…hừm,cô được lắm…_Kỳ Phong vội ngắt lời,cộc cằn nói_huề thì huề,cô nhớ kĩ những gì cô nói đấy.Cô mà còn giở trò,đừng trách tôi vô tình.
-Thì tôi đã nói những gì cần nói rồi đấy.
-Thế…mấy bức hình mà cô nói…
-Tôi không đưa nó cho anh được_Nhìn nét mặt dần biến sắc của Kỳ Phong cô vội trấn an_Nhưng anh lo gì chứ,đằng nào tôi cũng thấy tất cả rồi.Với lại,như tôi đã nói,anh không đụng chạm gì đến tôi thì tôi nhất định cũng đối với anh như vậy.Chắc chắn.
-Hừm.
-Đừng…đừng tuyệt giao tôi nhé?Tâm Đan giả vờ nài nỉ,thái độ châm chọc thề hiện thấy rõ,mắt ánh lên tia cười.
Kỳ Phong trừng mắt nhìn cô rồi tức tối bỏ về phòng…
…
Thế là từ đó đến giờ chúng tôi chẳng ai đụng đến ai(mà nếu có thì anh ta sẽ là người lãnh hậu quả lớn nhất,vì có những thông tin bí mật không ai hay về anh ta mà tôi thì may mắn có được,tôi mà điên lên thêm bớt đủ điều nữa thì anh ta chỉ có nước…chết không kịp ngáp,ví dụ như…Xí quên,đã bảo là anh ta không đụng đến tôi thì tôi cũng không dính đến anh ta mà…xém nữa thành người bội tín rồi,mô phật).
Tôi dạo này tinh thần đã thoải mái hơn rất nhiều,tôi đã bắt đầu biết cười 1 cách vui vẻ chứ không phải cười như 1 cái máy được lập trình sẵn như trước kia nữa.Tất nhiên,chẳng thể nào mà loại bỏ cái sự lạnh lùng đã theo tôi suốt ngần ấy năm trời trong 1 sớm 1 chiều được,chỉ là,tôi cảm thấy mình dường như đã sống giống 1 đứa con gái bình thường hơn trước,dù chỉ là 1 chút thôi,nhưng hơn ai hết tôi có thể cảm nhận rõ nhất từng thay đổi nhỏ nhất trong mình.
Chẳng hạn như khi vui thì tôi cũng thích thú hát vu vơ vớ vẩn vài câu hát mà tôi cũng chẳng biết nó là bài nào nữa,khi tức giận thì cũng quát um sùm lên chẳng khác gì ai,v,v...
Và điều tôi vui sướng nhất là tôi được tự do làm những gì mình thích,trở thành những gì mình muốn mà chẳng phải lo lắng hay suy nghĩ nhiều như trước nữa(đương nhiên cũng không hoàn toàn là như thế)
Nhưng,không phải sống 1 cách gượng gạo,miễn cưỡng,ép mình nữa,thật là thích.
À,tôi quên “khoe” với mọi người 1 việc rất ư là quan trọng(ít ra là đối với tôi).
Chúng tôi(ý là cả tôi và Dương Kỳ Phong) đã chính thức ra ở riêng.Từ một tháng trước.
Tối hôm đó khi chúng tôi đang ở trong tình trạng “tình ngay lí gian”(lúc Kỳ Phong ôm tôi ấy,tội lỗi,tội lỗi) thì chị An,chị Ny giúp việc bỗng dưng xuất hiện.Té ra là mẹ chồng tôi về ngh sự tình liền vào phòng thăm tôi,lại không thấy tôi đâu làm mọi người tất tả chạy đi tìm.Khi lên đây thì thấy tôi với Kỳ Phong…Aiz,thiệt là tức chết mà.Lúc đó tôi bị làm sao mà không đá anh ta ra không biết nữa.
-Mẹ,chúng con muốn ra riêng.
Kỳ Phong đã nói với mẹ anh ấy(là mẹ chồng của tôi) một cách hùng hồn như “tuyên ngôn độc lập”như thế.
Tôi khi ấy còn đơ hơn cả cây cơ,anh ta vẫn thế,vẫn cứ thích gì thì nói nấy chẳng hỏi qua ý kiến của tôi gì cả.
Và mẹ chồng tôi cũng ngơ ngác không kém,bà chỉ thốt lên được hai tiếng:
-Vì sao?
-Chúng con muốn có 1 không gian riêng.Chỉ có 2 đứa_Anh ta tỉnh bơ nhấn mạnh không 1 chút ngượng miệng trong khi tôi muốn chết đứng như Từ Hải,mặt mũi thì đỏ lựng.Anh ta có biết là câu nói của anh ta gây hiểu lầm nghiêm trọng thế nào không?Tôi khẽ đưa chân đạp anh ta 1 cái rõ đau.Tôi thấy anh ta khẽ nhíu mày nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ biểu hiện nào khác.Ghê thật.
-Con sẽ chăm sóc Đan Đan thật tốt,con và cô ấy cũng sẽ thường xuyên về đây,mẹ đừng lo.Thế nhé mẹ_Anh ta kéo tôi vào lòng 1 cách thân thiết,nhìn tôi “âu yếm” làm tôi nổi cả da gà.Anh ta nói cứ như thể chuyện đã được quyết định hết rồi.Thế thì hỏi làm gì nữa chứ?
-Được.Mẹ sẽ nói với ba con.Ba mẹ cũng mới mua 1 căn biệt thư ngoài ngoại ô.Từ giờ,đó sẽ là tổ ấm của 2 vợ chồng con.Được chứ?_mẹ chồng tôi biết Kỳ Phong đã quyết,nên cũng không ngăn cản
-Quyết định vậy đi_Hai mắt Kỳ Phog sáng rỡ cả lên.
Mẹ chồng,cả chị An,chị Ny giúp việc len lén trao nhau những ánh mắt biết nói về phía tôi và Kỳ Phong.Chắc là họ nghĩ này nghĩ nọ rồi,ôi,xấu hổ quá đi mất,hic hic.
Thế là chỉ trong chớp nhoáng mọi việc đã được định đoạt.
…
Tôi thừa biết anh ta muốn ra riêng để khỏi ngày ngày phải diễn tuồng yêu đương khắng khít với tôi,với lại ở chung với ba mẹ anh ta có muốn nổi loạn thì cũng khó còn hơn lên trời.Thế nên chỉ có ra riêng là tốt nhất,sẽ chẳng ai kiểm soát,quản thúc anh ta nữa.
Nhưng tôi thì không quan tâm đến điều đó(chuyện,anh ta tôi còn không quan tâm thì mắc mớ gì phải để ý đến những tính toán của anh ta).
Tôi chỉ biết tôi rõ ràng cũng vô cùng được lợi trong chuyện này.Không phải ngày ngày sống 1 cách giả tạo nữa(dù tôi cũng rất yêu quý bọn họ nhưng quả thật tôi thấy không hề thoải mái 1 chút nào,hix),tôi đã có thể sống theo cách mà tôi muốn được rồi.Bao nhiêu là dự định,thích quá đi mất.Nói gì thì nói,cũng nhờ cao kiến của anh ta.
Nơi tôi đang ở là 1 biệt thự hai tầng màu kem nằm biệt lập ở ngoại ô thành phố,tránh xa những xô bồ tất bật của cuộc sống thị thành.
Có tất cả 4 gian phòng,mỗi phòng đều được thiết kế theo 1 phong cách riêng biệt với đủ loại nội thất cao cấp.
1 phòng có treo hình cưới và 1 vài thứ đồ đôi linh tinh khác để làm vật che mắt,còn lại tôi và anh ta mỗi người 1 phòng,có khoá đàng hoàng(tất nhiên) đề phòng ba mẹ chúng tôi có đến bất ngờ thì cũng không phát hiện ra chúng tôi phòng ai nấy ở.Còn gian phòng còn lại thì vẫn để trống.
Một không gian được bao bọc bởi những tán cây xanh mát,tràn đầy nhựa sống,những khóm hoa nhỏ đầy màu sắc dọc theo lối đi vào nhà lát đá hoa cương trong rất đẹp mắt.Tại đây tôi có thể ươm mình tắm nắng sớm,nghe tiếng chim hót líu ở trong vườn,tận hưởng bầu không khí trong lành yên tĩnh,thật thoải mái không chút phiền muộn.
Nhìn chung,tôi hoàn toàn cảm thấy thoải mái và hài lòng với sự khởi đầu mới này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.