Vì Đôi Ta Là Của Nhau, Thế Thôi!
Chương 28
pecoi
10/06/2013
Sau khi khoác lên người áo thun pull thụng màu ghi đơn giản cùng quần
bò,tóc búi cao khoẻ khoắn,xỏ thêm đôi giày Oxford màu trắng sữa,Tâm Đan hoàn toàn hài lòng với phong cách năng động của mình(tự sướng ^^ ),đưa
tay lấy cái túi xách rồi cô vội vã bước xuống lầu,nhanh chóng ra gara
dắt “con” SH màu trắng quen thuộc (tình hình là mới sắm để tiện cho
việc đi lại gần đây thôi,chứ lúc trước toàn tài xề đưa đón,phiền phức
lắm)để phóng đi nhanh để còn kịp giờ hẹn với Xu Xu,chắc cô ấy đang sốt
ruột chờ cô đến lắm rồi.
Nhắc đến Xu Xu,Tâm Đan có thể vẫn chưa hoàn toàn trải lòng mình với Xu Xu được,nhưng không hiểu sao cô luôn cảm thấy thân thiết và tin tưởng cô bạn bé nhỏ đáng yêu này.
Không biết từ bao giờ cô đã hoàn toàn quen với sự hiện diện của cô ấy trong cuộc sống hằng ngày của mình như 1 sự hiển nhiên.Thật lạ,trái tim cô đã tự động mở cửa để cô ấy có thể bước vào.
Và cho đến giờ,cô chưa từng 1 lần cảm thấy hối hận vì chuyện này.
Xu Xu rất đáng mến.Cô ấy quan tâm cô theo cách riêng của cô ấy.Hồi đầu khi Tâm Đan vẫn chưa nói chuyện với cô ấy nhiều,cô ấy không những không phiền lòng mà cứ lăng xăng ở bên cạnh,tán dóc đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.Đến khi Tâm Đan phải phì cười mới thôi.Thế là cô ấy cười toe toét rồi mừng rỡ nói:
-A,câu cười rồi nhé.
Như thể 1 nụ cười của Tâm Đan xứng đáng để cô ấy bỏ ra bao công sức để thấy nó.Cô ấy làm cho Tâm Đan cảm thấy cô thực sự quan trọng biết bao.
Cô ấy bảo nhiều lúc cô ấy cũng cảm thấy ghen tỵ với vẻ đẹp không tì vết của Tâm Đan,nhưng có lẽ cô ấy không hề biết,cô ấy,thực ra cũng có những điểm mạnh của riêng mình mà không phải ai cũng có được
.Con người ta tâm lí thường là vậy,có thể nhận ra những điểm mạnh của người khác nhưng lại chỉ nhìn thấy ở bản thân mình những điểm xấu.Điều này,thật không hay một chút nào.
Nhưng vấn đề là ở chỗ,đây không phải chỉ là vấn đề thuộc về 1 người mà hầu như hiện diện ở tất cả mọi người.Thế mới nói.
…
-Đan Đan,đây này_Xu Xu vẫy tay rối rít ra hiệu khi thấy bóng Tâm Đan từ đằng xa
-Chờ lâu không?_Tâm Đan vừa đưa mũ bảo hiểm cho cô ấy vừa hỏi.Đáp lại cô vẫn luôn là nụ cười không thấy tổ quốc đâu như mọi lần.
-Hihi,có gì đâu.Tự nhiên cái xe đạp cà tàng của mình lại dở chứng.Thôi,mình đi ngay nha kẻo muộn,còn nhiều cái cần làm lắm_Xu Xu vui vẻ trả lời rồi nhanh nhẩu nhảy phốc lên xe.
-Ôm chặt nhé.
-Uhm,mình biết rồi.
…
Hôm nay Tâm Đan và Xu Xu hẹn nhau cùng đi mua sắm một số vật dụng linh tinh chuẩn bị cho quán cà phê và bánh ngọt sắp khai trương của cả hai.
Cả tháng nay hai người đến mất ăn mất ngủ vì cái dự án lớn đầu tiên trong đời này,người cũng thêm phần hốc hác,nhưng được cái tinh thần cứ phải gọi là lên dây cót toàn tập.
Ban đầu Tâm Đan định sẽ chỉ tự làm 1 mình thôi,nhưng sau đó khi Xu Xu tình cờ biết được (còn vì sao mà cô ấy biết thì Tâm Đan…chịu thôi) kế hoạch của Tâm Đan thì cô ấy cứ nằng nặc đòi Tâm Đan cho tham gia.Cô ấy bảo dù gì thì cô ấy cũng có xiu xíu kinh nghiệm nhờ đi làm thêm,biết đâu sẽ giúp ích được cho cô.Cô ấy còn khẳng định dù không ở mức thiên tài nhưng khả năng làm bánh của cô ít ai sánh kịp,bảo đảm sẽ đem lại doanh thu cho quán(aiz,Tâm Đan đâu phải đặt nặng vấn đề về doanh thu,chỉ là trước giờ cô quen làm việc gì cũng 1 mình,nên cảm thấy chưa quen mấy).
Trước sự nhiệt tình của Xu Xu,Tâm Đan không còn biết làm gì hơn ngoài việc gật đầu.Dù gì đi chăng nữa,có người cùng chia sẻ với mình,vẫn hơn là thui thủi 1 mình.
Thế là sau mỗi buổi học,Tâm Đan và Xu Xu lại tất tả rong ruổi khắp mọi nẻo đường để tìm 1 địa điểm phù hợp theo tiêu chí “thiên thời,địa lợi,nhân hoà”,tìm muốn đỏ cả con mắt.
Sau bao ngày lang thang “đầu đường xó chợ”,cuối cùng cũng đã tìm ra 1 nơi thích hợp,cách học viện Royal khoảng 2 con phố,không gian cũng tạm ổn.Duyệt!
Sau đó lại đến khâu tuyển nhân viên:một người phục vụ,một nhân viên pha chế có kinh nghiệm.Khâu này mới là quan trọng nhất nên cũng tốn của hai người bọn họ kha khá thời gian.
Rồi nào là lên kế hoạch kinh doanh,trang trí cửa tiệm cùng vô số những vấn đề không tên khác mà chỉ khi bắt tay vào làm bạn mới thấy hết sự tồn tại của nó.
Quả thật để tạo dựng cho mình 1 cái gọi là sự nghiệp thật chẳng dễ 1 chút nào,nếu không muốn nói nó đời hỏi ở bạn ý chí và nghị lực đáng nể để có thể đi hết cả chặng đường khởi nghiệp gian nan.
Tất cả làm cả hai cứ phải gọi là quay mòng mòng.
Nhưng nhìn lại thành quả sau những gì đã bỏ ra,ít ra Tâm Đan cũng cảm thấy hài lòng.
Khuôn viên quán không quá rộng lớn nhưng tạo nên cảm giác ấm áp,dễ chịu với tông màu tím nhạt chủ đạo(tiêu chí hàng đầu mà Tâm Đan đặt ra khi thiết kế),trưng bày thêm những chậu hoa lan nhỏ xinh,bàn ghế được xếp theo hình vòng tròn.Còn có nguyên 1 sân khấu nho nhỏ với đầy đủ dụng cụ khá chuyên nghiệp để tất cả mọi người có thể lên góp vui hoặc “thay lời muốn nói” hay gì gì đấy đều được(tất nhiên là phải có sự tán thưởng của những vị khách còn lại).
Tạm thời là như vậy.
Đây chính là 1 trong những bước đi độc lập đầu tiên của Tâm Đan. Bằng tiền tiết kiệm riêng của mình trong những năm qua chứ không nhận tài trợ thêm từ ba cô hay “gia đình nhà chồng”.
Tâm Đan quyết tâm sẽ đi những bước đầu tiên trong đời bằng chính sức của mình,chứ không dựa vào địa vị là Du tiểu thư hay Dương thiếu phu nhân.
Cô sẽ tự đi trên đôi chân của mình.Cô tin,rồi cô sẽ gặt hái thành công.
…
-Tâm Đan,cái này được đẹp nè_Xu Xu chỉ tay vào 1 cái chuông gió xinh xắn nhiều màu sắc phát ra tiếng kêu “leng keng” rất vui tai,thích thú bảo_mình mua nó về treo ở cửa chính nhé!
-Ừ,cũng được_Tâm Đan gật đầu đồng ý rồi loay hoay chọn tiếp một vài thứ linh tinh khác.
…
-Anh,con gấu bông này xinh quá,mua cho em đi anh.
-Lớn rồi mà như con nít.
-Kệ em,cuối cùng anh có mua không?
-Mua.mua mà…
Trên đây là nguyên đoạn hội thoại nhão nhoẹt mà Tâm Đan dù không muốn nghe nhưng nó nó vẫn cứ lọt vào tai.Bình thường cô cũng không thèm bận tâm xem đây là ai đâu nếu như không phải giọng nam mà cô vừa nghe lại khiến cô cảm thấy “quen quen”.Thế nên cô bất đắc dĩ phải đảo mắt một vòng xem chủ nhân của cuộc hội thoại trên là ai.Đôi khi,cô cũng tự cho phép mình được tò mò 1 xíu >.<
Bên dãy bên kia là một cô gái vô cùng xinh đẹp,tóc nhuộm màu hạt dẻ được cắt ngắn ngang vai ôm lấy khuôn mặt thon dài ,mặc bộ váy ngắn màu kem cùng đôi bốt đen trong vô cùng đáng yêu và cá tính. Nhưng gây ấn tượng nhất với Tâm Đan không phải là bề ngoài bắt mắt mà là đôi mắt to tròn,đen lay láy như muốn hút hồn người đối diện(dù chỉ nhìn nghiêng thôi cô đã bị hấp dẫn rồi).
Bên cạnh cô gái đó là 1 anh chàng cao ráo,trắng trẻo,dù đã đội mũ lưỡi trai che gần hết nửa gương mặt nhưng vẫn thừa sức nhận ra sự khôi ngô hiếm có của anh chàng.Anh ta mặc áo thun trắng với quần jeans bụi phủi cùng đôi giày thể thao rất tông xuyệt tông.
Quả là 1 cặp tiên đồng ngọc nữ.
Và trên tất cả,vấn đề ở đây là,Tâm Đan có biết,cái anh chàng “tiên đồng” đó.
-Này,đó không phải là anh…Gia Vĩnh sao?_Xu Xu khều khều tay Tâm Đan,thì thào,rồi tự xuýt xoa 1 mình_Anh ấy lúc nào cũng đẹp trai như thế(ặc,chắc Xu Xu cũng là 1 trong những người nhiễm hội chứng mê trai đẹp rồi >’’<)
-Anh ta đấy_Tâm Đan lạnh lùng đáp.Gia Vĩnh thì sao chứ?Liên quan gì đến cô nào?(Vậy mà sao cô cứ nhìn mãi về phía đó từ khi biết người con trai đó là Gia Vĩnh?????)
-Anh ấy lại có bạn gái mới nữa sao?_Xu Xu lẩm bẩm,cô có nghe lầm không nhỉ,hình như nó có 1 chút buồn trong câu nói đó,rất mơ hồ.Ừ thì Gia Vĩnh nổi bật như thế,chẳng trách Xu Xu cũng là 1 trong những fan hâm mộ anh ta.Mà đã là fan hâm mộ,khi thần tượng mình có bạn gái,tất nhiên phải buồn rồi.Vui mới là lạ.
-Lại?Có lẽ thế_Tâm Đan nhếch môi,nhàn nhạt đáp.Đúng là lắm tài nhiều tật,quy luật này khó có ai thoát nổi.Trách gì 1 thanh niên nổi bần bật như Gia Vĩnh,anh ta có quá nhiều sự lựa chọn,trách chăng là trách ông trời đã quá thiên vị khi ưu ái cho 1 người nhiều đến vậy.
-Ừ,không biết là cô thứ bao nhiêu rồi nữa_Xu Xu vẫn thành thật trả lời mà không nhận ra sự ẩn ý trong câu nói của Tâm Đan.
Thật thà và đơn giản,âu cũng là 1 đức tính tốt.Ít ra là cô không được như thế.
…
-Tâm Đan????_Gia Vĩnh thốt lên đầy ngạc nhiên khi vô tình bắt gặp ánh mắt sắc lẻm của Tâm Đan đang nhìn mình 1 cách không hề có chút thiện cảm.
-Anh quen cô ấy sao?-Cô gái bên cạnh ngạc nhiên khi thấy biểu hiện lạ lùng của Gia Vĩnh.Chưa bao giờ anh ấy có thái độ lúng ta túng như gà mắc tóc thế này khi bị bắt gặp đi với cô .Hẳn rằng cô gái xinh đẹp đang đứng ở kia không hề bình thường một chút nào đối với Gia Vĩnh.Nhất là ánh mắt đó,chỉ có ở những người thực sự lưu tâm khi Gia Vĩnh đi với 1 người khác không phải là mình.
Có trò vui rồi đây.
Cô bỗng dưng nở nụ cười thích thú,vội vàng kéo tay Gia Vĩnh chạy lại chỗ Tâm Đan và Xu Xu đang đứng,nở nụ cười thật tươi nhất có thể,tự nhiên hỏi chuyện như đã quen thân từ lâu rồi:
-Xin chào,tôi thấy 2 người nhìn chúng tôi nãy giờ.Hai người có quen với anh Gia Vĩnh của tôi sao?
Của tôi?Không hiểu sao trong đầu Tâm Đan cứ luẩn quẩn hai chữ đó của cô gái trước mặt kia mãi.Điều khiến cô cảm thấy khó chịu chính là cô biết mình khó chịu khi nghe hai tiếng “của tôi” đó.
-Vâng.Chúng tôi là bạn.Phải không,Gia Vĩnh?
Nói rồi cô đưa đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn Gia Vỉnh khiến anh cảm thấy bối rối.Cô gái đó thấy hết,rồi làm ra vẻ thản nhiên đưa tay khoác lấy tay Gia Vĩnh 1 cách thân thiết rồi dựa đầu vào vai anh trông rất tình cứ,nũng nịu nói:
-Em là Tiểu Nghi,bạn gái anh Vĩnh.Hân hạnh được biết hai chị.
-Kìa,Tiểu Nghi,em lại nói lung tung gì vậy_Gia Vĩnh giật mình kéo tay Tiểu Nghi ra nhưng cô nhất quyết không buông mà càng nắm lấy chặt hơn khiến anh càng thêm phần lúng túng.
-Chào em,chị là Tâm Đan,còn đây là Mộc Vy_Tâm Đan lịch sự trả lời,ý nhị nhìn xem biểu cảm Gia Vĩnh.Nhưng anh chỉ đang trân trối nhìn cô.
-Chào em_Xu Xu cũng lắp bắp nói theo.
-Đan à,không phải vậy đâu…à,ừm…Thực ra,Tiều Nghi…thực ra_Gia Vĩnh bối rối giải thích,nhưng vì mọi chuyện diễn biến bất ngờ quá nên câu chữ của anh nó cứ rối tung rối mù cả lên không sao kiểm soát được.Anh không biết phải nói sao cho Tâm Đan hiểu nữa.
-Anh…Có gì đâu mà ngại…Anh mà còn như vậy là em giận đó nha_Tiểu Nghi chu môi hờn dỗi.
-Đúng đấy_Tâm Đan cười nhạt ,ra vẻ thản nhiên tiếp lời_có gì đâu mà ngại,chuyện bình thường mà,đừng làm Tiều Nghi buồn,không hay.
-Nhưng mà anh…
-Thôi,tôi và Vy có chuyện phải đi trước,hẹn gặp lại hai người sau vậy_Tâm Đan vội vàng ngắt lời.Cô muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc hội ngộ không mong muốn càng sớm càng tốt.
-Vậy ạ,đang tính rủ hai chị đi uống nước,thôi để dịp khác vậy,vậy hẹn gặp lại hai chị sau nhé_Tiều Nghi tỏ vẻ tiếc nuối,rồi nhí nhảnh đưa hai tay lên vẫy vẫy rất đáng yêu.Một cô gái dễ thương như thế,chẳng trách Gia Vĩnh xiêu lòng_cả Tâm Đan lẫn Xu Xu đều có cùng suy nghĩ.
Cả hai gật đầu rồi rảo bước đi thẳng.
…
_Đan,mình còn chưa mua xong_Xu Xu hấp tấp nói.
-Ghé tiệm khác_Tâm Đan cáu gắt.
…
-Cô bé tên Tiểu Nghi đó dễ thương quá nhỉ?
-Ừ_tâm Đan trả lời cộc lốc.
Không hiểu sao Xu Xu có cảm giác là Tâm Đan không được vui dù không hiểu vì sao nên cũng không nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng theo sau.
Không hiểu sao Tâm Đan lại trở nên gắt gỏng như thế,chỉ biết cô không muốn tiếp tục ở cái nơi có Gia Vĩnh và cái cô gái kia.Cô không thích một chút nào hết.
Nếu không muốn nói là ghét nữa là đằng khác.
Cứ như có 1 dòng khí nóng đang chảy trong huyết quản của cô.Nghĩ lại cuộc nói chuyện lúc này cùng thái độ như bị “bắt quả tang” của Gia Vĩnh mà máu nóng của cô dâng lên đến đỉnh đầu.
Mà anh ta yêu đương thế nào thì liên quan gì đến cô mà cô lại bực bội?Cô,cũng có hay nói chuyện với anh ta thật,nhưng cũng đâu đến mức quá thân thiết?
Cô,đang bị làm sao thế này?
[…]
-Nghi,tại em hết đó…_Gia Vĩnh không kiềm được trách móc.
-Gì mà tại em?_Tiểu Nghi vờ hờn dỗi_Hay chị đó thích anh?
-Em nghĩ sao vậy?_rồi anh tự lẩm bẩm nhỏ trong miệng mà chỉ mình anh nghe thấy_Được vậy thì…đã tốt.
-Vậy chắc anh thích chị tên Đan gì đó hả?_Tiểu Nghi tiếp tục moi móc thông tin.
-Không …không có…_Gia Vĩnh vội chối bay chối biến(cái này gọi là có tật giật mình ^^)
-Vậy thì có gì đâu, sao mắng em?_Tiểu Nghi vờ ngây thơ hỏi(Chị kia thì cô không biết,chứ chắc chắn là Gia Vĩnh…có vấn đề =)) )
-Anh…anh có mắng em đâu…Chỉ là,lần sau em đừng ăn nói lung tung nữa..
-Lung tung?Không phải trước giờ anh vẫn bảo em làm như vậy khi có cô gái nào bắt gặp sao?
-Thì cũng tuỳ lúc chứ…_Gia Vĩnh buột miệng nói(chẳng khác nào anh thừa nhận anh đang rất khổ tâm về tình huống lúc nãy,hé hé)
-Ai biết tuỳ lúc là lúc nào ?
-Em,thật là…
Gia Vĩnh khẽ thở dài,anh đến là chịu thua cô em họ láu lỉnh này,miệng lưỡi của nó là số 1.
Tiểu Nghi cố tình “phá bĩnh” anh đây mà.
Anh thừa biết là Tiểu Nghi làm trò,vì chưa bao giờ cô “diễn xuất” một cách xuất sắc như thế cả.Aizzz.
Lần này thì ..khổ thật rồi,khó khăn lắm mới tiếp cận được cô,vậy mà chỉ vì 1 tai nạn từ trên trời rơi xuống không đề phòng kịp,Tâm Đan đã có ấn tượng không tốt về anh rồi.hix…
Anh phải làm sao đây?
Nhắc đến Xu Xu,Tâm Đan có thể vẫn chưa hoàn toàn trải lòng mình với Xu Xu được,nhưng không hiểu sao cô luôn cảm thấy thân thiết và tin tưởng cô bạn bé nhỏ đáng yêu này.
Không biết từ bao giờ cô đã hoàn toàn quen với sự hiện diện của cô ấy trong cuộc sống hằng ngày của mình như 1 sự hiển nhiên.Thật lạ,trái tim cô đã tự động mở cửa để cô ấy có thể bước vào.
Và cho đến giờ,cô chưa từng 1 lần cảm thấy hối hận vì chuyện này.
Xu Xu rất đáng mến.Cô ấy quan tâm cô theo cách riêng của cô ấy.Hồi đầu khi Tâm Đan vẫn chưa nói chuyện với cô ấy nhiều,cô ấy không những không phiền lòng mà cứ lăng xăng ở bên cạnh,tán dóc đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.Đến khi Tâm Đan phải phì cười mới thôi.Thế là cô ấy cười toe toét rồi mừng rỡ nói:
-A,câu cười rồi nhé.
Như thể 1 nụ cười của Tâm Đan xứng đáng để cô ấy bỏ ra bao công sức để thấy nó.Cô ấy làm cho Tâm Đan cảm thấy cô thực sự quan trọng biết bao.
Cô ấy bảo nhiều lúc cô ấy cũng cảm thấy ghen tỵ với vẻ đẹp không tì vết của Tâm Đan,nhưng có lẽ cô ấy không hề biết,cô ấy,thực ra cũng có những điểm mạnh của riêng mình mà không phải ai cũng có được
.Con người ta tâm lí thường là vậy,có thể nhận ra những điểm mạnh của người khác nhưng lại chỉ nhìn thấy ở bản thân mình những điểm xấu.Điều này,thật không hay một chút nào.
Nhưng vấn đề là ở chỗ,đây không phải chỉ là vấn đề thuộc về 1 người mà hầu như hiện diện ở tất cả mọi người.Thế mới nói.
…
-Đan Đan,đây này_Xu Xu vẫy tay rối rít ra hiệu khi thấy bóng Tâm Đan từ đằng xa
-Chờ lâu không?_Tâm Đan vừa đưa mũ bảo hiểm cho cô ấy vừa hỏi.Đáp lại cô vẫn luôn là nụ cười không thấy tổ quốc đâu như mọi lần.
-Hihi,có gì đâu.Tự nhiên cái xe đạp cà tàng của mình lại dở chứng.Thôi,mình đi ngay nha kẻo muộn,còn nhiều cái cần làm lắm_Xu Xu vui vẻ trả lời rồi nhanh nhẩu nhảy phốc lên xe.
-Ôm chặt nhé.
-Uhm,mình biết rồi.
…
Hôm nay Tâm Đan và Xu Xu hẹn nhau cùng đi mua sắm một số vật dụng linh tinh chuẩn bị cho quán cà phê và bánh ngọt sắp khai trương của cả hai.
Cả tháng nay hai người đến mất ăn mất ngủ vì cái dự án lớn đầu tiên trong đời này,người cũng thêm phần hốc hác,nhưng được cái tinh thần cứ phải gọi là lên dây cót toàn tập.
Ban đầu Tâm Đan định sẽ chỉ tự làm 1 mình thôi,nhưng sau đó khi Xu Xu tình cờ biết được (còn vì sao mà cô ấy biết thì Tâm Đan…chịu thôi) kế hoạch của Tâm Đan thì cô ấy cứ nằng nặc đòi Tâm Đan cho tham gia.Cô ấy bảo dù gì thì cô ấy cũng có xiu xíu kinh nghiệm nhờ đi làm thêm,biết đâu sẽ giúp ích được cho cô.Cô ấy còn khẳng định dù không ở mức thiên tài nhưng khả năng làm bánh của cô ít ai sánh kịp,bảo đảm sẽ đem lại doanh thu cho quán(aiz,Tâm Đan đâu phải đặt nặng vấn đề về doanh thu,chỉ là trước giờ cô quen làm việc gì cũng 1 mình,nên cảm thấy chưa quen mấy).
Trước sự nhiệt tình của Xu Xu,Tâm Đan không còn biết làm gì hơn ngoài việc gật đầu.Dù gì đi chăng nữa,có người cùng chia sẻ với mình,vẫn hơn là thui thủi 1 mình.
Thế là sau mỗi buổi học,Tâm Đan và Xu Xu lại tất tả rong ruổi khắp mọi nẻo đường để tìm 1 địa điểm phù hợp theo tiêu chí “thiên thời,địa lợi,nhân hoà”,tìm muốn đỏ cả con mắt.
Sau bao ngày lang thang “đầu đường xó chợ”,cuối cùng cũng đã tìm ra 1 nơi thích hợp,cách học viện Royal khoảng 2 con phố,không gian cũng tạm ổn.Duyệt!
Sau đó lại đến khâu tuyển nhân viên:một người phục vụ,một nhân viên pha chế có kinh nghiệm.Khâu này mới là quan trọng nhất nên cũng tốn của hai người bọn họ kha khá thời gian.
Rồi nào là lên kế hoạch kinh doanh,trang trí cửa tiệm cùng vô số những vấn đề không tên khác mà chỉ khi bắt tay vào làm bạn mới thấy hết sự tồn tại của nó.
Quả thật để tạo dựng cho mình 1 cái gọi là sự nghiệp thật chẳng dễ 1 chút nào,nếu không muốn nói nó đời hỏi ở bạn ý chí và nghị lực đáng nể để có thể đi hết cả chặng đường khởi nghiệp gian nan.
Tất cả làm cả hai cứ phải gọi là quay mòng mòng.
Nhưng nhìn lại thành quả sau những gì đã bỏ ra,ít ra Tâm Đan cũng cảm thấy hài lòng.
Khuôn viên quán không quá rộng lớn nhưng tạo nên cảm giác ấm áp,dễ chịu với tông màu tím nhạt chủ đạo(tiêu chí hàng đầu mà Tâm Đan đặt ra khi thiết kế),trưng bày thêm những chậu hoa lan nhỏ xinh,bàn ghế được xếp theo hình vòng tròn.Còn có nguyên 1 sân khấu nho nhỏ với đầy đủ dụng cụ khá chuyên nghiệp để tất cả mọi người có thể lên góp vui hoặc “thay lời muốn nói” hay gì gì đấy đều được(tất nhiên là phải có sự tán thưởng của những vị khách còn lại).
Tạm thời là như vậy.
Đây chính là 1 trong những bước đi độc lập đầu tiên của Tâm Đan. Bằng tiền tiết kiệm riêng của mình trong những năm qua chứ không nhận tài trợ thêm từ ba cô hay “gia đình nhà chồng”.
Tâm Đan quyết tâm sẽ đi những bước đầu tiên trong đời bằng chính sức của mình,chứ không dựa vào địa vị là Du tiểu thư hay Dương thiếu phu nhân.
Cô sẽ tự đi trên đôi chân của mình.Cô tin,rồi cô sẽ gặt hái thành công.
…
-Tâm Đan,cái này được đẹp nè_Xu Xu chỉ tay vào 1 cái chuông gió xinh xắn nhiều màu sắc phát ra tiếng kêu “leng keng” rất vui tai,thích thú bảo_mình mua nó về treo ở cửa chính nhé!
-Ừ,cũng được_Tâm Đan gật đầu đồng ý rồi loay hoay chọn tiếp một vài thứ linh tinh khác.
…
-Anh,con gấu bông này xinh quá,mua cho em đi anh.
-Lớn rồi mà như con nít.
-Kệ em,cuối cùng anh có mua không?
-Mua.mua mà…
Trên đây là nguyên đoạn hội thoại nhão nhoẹt mà Tâm Đan dù không muốn nghe nhưng nó nó vẫn cứ lọt vào tai.Bình thường cô cũng không thèm bận tâm xem đây là ai đâu nếu như không phải giọng nam mà cô vừa nghe lại khiến cô cảm thấy “quen quen”.Thế nên cô bất đắc dĩ phải đảo mắt một vòng xem chủ nhân của cuộc hội thoại trên là ai.Đôi khi,cô cũng tự cho phép mình được tò mò 1 xíu >.<
Bên dãy bên kia là một cô gái vô cùng xinh đẹp,tóc nhuộm màu hạt dẻ được cắt ngắn ngang vai ôm lấy khuôn mặt thon dài ,mặc bộ váy ngắn màu kem cùng đôi bốt đen trong vô cùng đáng yêu và cá tính. Nhưng gây ấn tượng nhất với Tâm Đan không phải là bề ngoài bắt mắt mà là đôi mắt to tròn,đen lay láy như muốn hút hồn người đối diện(dù chỉ nhìn nghiêng thôi cô đã bị hấp dẫn rồi).
Bên cạnh cô gái đó là 1 anh chàng cao ráo,trắng trẻo,dù đã đội mũ lưỡi trai che gần hết nửa gương mặt nhưng vẫn thừa sức nhận ra sự khôi ngô hiếm có của anh chàng.Anh ta mặc áo thun trắng với quần jeans bụi phủi cùng đôi giày thể thao rất tông xuyệt tông.
Quả là 1 cặp tiên đồng ngọc nữ.
Và trên tất cả,vấn đề ở đây là,Tâm Đan có biết,cái anh chàng “tiên đồng” đó.
-Này,đó không phải là anh…Gia Vĩnh sao?_Xu Xu khều khều tay Tâm Đan,thì thào,rồi tự xuýt xoa 1 mình_Anh ấy lúc nào cũng đẹp trai như thế(ặc,chắc Xu Xu cũng là 1 trong những người nhiễm hội chứng mê trai đẹp rồi >’’<)
-Anh ta đấy_Tâm Đan lạnh lùng đáp.Gia Vĩnh thì sao chứ?Liên quan gì đến cô nào?(Vậy mà sao cô cứ nhìn mãi về phía đó từ khi biết người con trai đó là Gia Vĩnh?????)
-Anh ấy lại có bạn gái mới nữa sao?_Xu Xu lẩm bẩm,cô có nghe lầm không nhỉ,hình như nó có 1 chút buồn trong câu nói đó,rất mơ hồ.Ừ thì Gia Vĩnh nổi bật như thế,chẳng trách Xu Xu cũng là 1 trong những fan hâm mộ anh ta.Mà đã là fan hâm mộ,khi thần tượng mình có bạn gái,tất nhiên phải buồn rồi.Vui mới là lạ.
-Lại?Có lẽ thế_Tâm Đan nhếch môi,nhàn nhạt đáp.Đúng là lắm tài nhiều tật,quy luật này khó có ai thoát nổi.Trách gì 1 thanh niên nổi bần bật như Gia Vĩnh,anh ta có quá nhiều sự lựa chọn,trách chăng là trách ông trời đã quá thiên vị khi ưu ái cho 1 người nhiều đến vậy.
-Ừ,không biết là cô thứ bao nhiêu rồi nữa_Xu Xu vẫn thành thật trả lời mà không nhận ra sự ẩn ý trong câu nói của Tâm Đan.
Thật thà và đơn giản,âu cũng là 1 đức tính tốt.Ít ra là cô không được như thế.
…
-Tâm Đan????_Gia Vĩnh thốt lên đầy ngạc nhiên khi vô tình bắt gặp ánh mắt sắc lẻm của Tâm Đan đang nhìn mình 1 cách không hề có chút thiện cảm.
-Anh quen cô ấy sao?-Cô gái bên cạnh ngạc nhiên khi thấy biểu hiện lạ lùng của Gia Vĩnh.Chưa bao giờ anh ấy có thái độ lúng ta túng như gà mắc tóc thế này khi bị bắt gặp đi với cô .Hẳn rằng cô gái xinh đẹp đang đứng ở kia không hề bình thường một chút nào đối với Gia Vĩnh.Nhất là ánh mắt đó,chỉ có ở những người thực sự lưu tâm khi Gia Vĩnh đi với 1 người khác không phải là mình.
Có trò vui rồi đây.
Cô bỗng dưng nở nụ cười thích thú,vội vàng kéo tay Gia Vĩnh chạy lại chỗ Tâm Đan và Xu Xu đang đứng,nở nụ cười thật tươi nhất có thể,tự nhiên hỏi chuyện như đã quen thân từ lâu rồi:
-Xin chào,tôi thấy 2 người nhìn chúng tôi nãy giờ.Hai người có quen với anh Gia Vĩnh của tôi sao?
Của tôi?Không hiểu sao trong đầu Tâm Đan cứ luẩn quẩn hai chữ đó của cô gái trước mặt kia mãi.Điều khiến cô cảm thấy khó chịu chính là cô biết mình khó chịu khi nghe hai tiếng “của tôi” đó.
-Vâng.Chúng tôi là bạn.Phải không,Gia Vĩnh?
Nói rồi cô đưa đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn Gia Vỉnh khiến anh cảm thấy bối rối.Cô gái đó thấy hết,rồi làm ra vẻ thản nhiên đưa tay khoác lấy tay Gia Vĩnh 1 cách thân thiết rồi dựa đầu vào vai anh trông rất tình cứ,nũng nịu nói:
-Em là Tiểu Nghi,bạn gái anh Vĩnh.Hân hạnh được biết hai chị.
-Kìa,Tiểu Nghi,em lại nói lung tung gì vậy_Gia Vĩnh giật mình kéo tay Tiểu Nghi ra nhưng cô nhất quyết không buông mà càng nắm lấy chặt hơn khiến anh càng thêm phần lúng túng.
-Chào em,chị là Tâm Đan,còn đây là Mộc Vy_Tâm Đan lịch sự trả lời,ý nhị nhìn xem biểu cảm Gia Vĩnh.Nhưng anh chỉ đang trân trối nhìn cô.
-Chào em_Xu Xu cũng lắp bắp nói theo.
-Đan à,không phải vậy đâu…à,ừm…Thực ra,Tiều Nghi…thực ra_Gia Vĩnh bối rối giải thích,nhưng vì mọi chuyện diễn biến bất ngờ quá nên câu chữ của anh nó cứ rối tung rối mù cả lên không sao kiểm soát được.Anh không biết phải nói sao cho Tâm Đan hiểu nữa.
-Anh…Có gì đâu mà ngại…Anh mà còn như vậy là em giận đó nha_Tiểu Nghi chu môi hờn dỗi.
-Đúng đấy_Tâm Đan cười nhạt ,ra vẻ thản nhiên tiếp lời_có gì đâu mà ngại,chuyện bình thường mà,đừng làm Tiều Nghi buồn,không hay.
-Nhưng mà anh…
-Thôi,tôi và Vy có chuyện phải đi trước,hẹn gặp lại hai người sau vậy_Tâm Đan vội vàng ngắt lời.Cô muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc hội ngộ không mong muốn càng sớm càng tốt.
-Vậy ạ,đang tính rủ hai chị đi uống nước,thôi để dịp khác vậy,vậy hẹn gặp lại hai chị sau nhé_Tiều Nghi tỏ vẻ tiếc nuối,rồi nhí nhảnh đưa hai tay lên vẫy vẫy rất đáng yêu.Một cô gái dễ thương như thế,chẳng trách Gia Vĩnh xiêu lòng_cả Tâm Đan lẫn Xu Xu đều có cùng suy nghĩ.
Cả hai gật đầu rồi rảo bước đi thẳng.
…
_Đan,mình còn chưa mua xong_Xu Xu hấp tấp nói.
-Ghé tiệm khác_Tâm Đan cáu gắt.
…
-Cô bé tên Tiểu Nghi đó dễ thương quá nhỉ?
-Ừ_tâm Đan trả lời cộc lốc.
Không hiểu sao Xu Xu có cảm giác là Tâm Đan không được vui dù không hiểu vì sao nên cũng không nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng theo sau.
Không hiểu sao Tâm Đan lại trở nên gắt gỏng như thế,chỉ biết cô không muốn tiếp tục ở cái nơi có Gia Vĩnh và cái cô gái kia.Cô không thích một chút nào hết.
Nếu không muốn nói là ghét nữa là đằng khác.
Cứ như có 1 dòng khí nóng đang chảy trong huyết quản của cô.Nghĩ lại cuộc nói chuyện lúc này cùng thái độ như bị “bắt quả tang” của Gia Vĩnh mà máu nóng của cô dâng lên đến đỉnh đầu.
Mà anh ta yêu đương thế nào thì liên quan gì đến cô mà cô lại bực bội?Cô,cũng có hay nói chuyện với anh ta thật,nhưng cũng đâu đến mức quá thân thiết?
Cô,đang bị làm sao thế này?
[…]
-Nghi,tại em hết đó…_Gia Vĩnh không kiềm được trách móc.
-Gì mà tại em?_Tiểu Nghi vờ hờn dỗi_Hay chị đó thích anh?
-Em nghĩ sao vậy?_rồi anh tự lẩm bẩm nhỏ trong miệng mà chỉ mình anh nghe thấy_Được vậy thì…đã tốt.
-Vậy chắc anh thích chị tên Đan gì đó hả?_Tiểu Nghi tiếp tục moi móc thông tin.
-Không …không có…_Gia Vĩnh vội chối bay chối biến(cái này gọi là có tật giật mình ^^)
-Vậy thì có gì đâu, sao mắng em?_Tiểu Nghi vờ ngây thơ hỏi(Chị kia thì cô không biết,chứ chắc chắn là Gia Vĩnh…có vấn đề =)) )
-Anh…anh có mắng em đâu…Chỉ là,lần sau em đừng ăn nói lung tung nữa..
-Lung tung?Không phải trước giờ anh vẫn bảo em làm như vậy khi có cô gái nào bắt gặp sao?
-Thì cũng tuỳ lúc chứ…_Gia Vĩnh buột miệng nói(chẳng khác nào anh thừa nhận anh đang rất khổ tâm về tình huống lúc nãy,hé hé)
-Ai biết tuỳ lúc là lúc nào ?
-Em,thật là…
Gia Vĩnh khẽ thở dài,anh đến là chịu thua cô em họ láu lỉnh này,miệng lưỡi của nó là số 1.
Tiểu Nghi cố tình “phá bĩnh” anh đây mà.
Anh thừa biết là Tiểu Nghi làm trò,vì chưa bao giờ cô “diễn xuất” một cách xuất sắc như thế cả.Aizzz.
Lần này thì ..khổ thật rồi,khó khăn lắm mới tiếp cận được cô,vậy mà chỉ vì 1 tai nạn từ trên trời rơi xuống không đề phòng kịp,Tâm Đan đã có ấn tượng không tốt về anh rồi.hix…
Anh phải làm sao đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.