Chương 40: Chuộc Lỗi
Moon Hime
27/06/2023
Thiếu gia, thiếu phu nhân giận rồi.
Quản gia nhỏ giọng thông báo với Giang Minh Thần về tình hình của cô. Chỉ thấy hàng lông mày khẽ cau lại rồi anh quay xang ra hiệu cho ông ấy nói tiếp.
- Thiếu phu nhân nói cô ấy không muốn nhìn thấy cậu nữa.
Khẽ đưa tay ra hiệu cho ông ấy ra ngoài, anh trầm tư dựa người vào ghế.
" Xem ra lần này bé mèo nhỏ giận thật rồi, làm gì để dỗ cô ấy được đây!"
Suy tư một hồi bỗng khoé miệng anh hiện ra nụ cười thâm hiểm. Ngay lập tức anh gọi cho Vân Ảnh để chuẩn bị mọi việc giúp mình.
Trong khi đó cô vẫn đang quằn quại trên chiếc giường quen thuộc của mình. Vừa điên cuồng đấm vào chiếc gối ôm vô tội lòng cô không ngừng gào thét.
" Giang Minh Thần đồ xấu xa nhà anh, sau này làm sao tôi giám tới công ti nữa đây hả!"
" Là tôi có mắt như mù, làm sao tôi có thể ở chung với một tên lưu manh như anh lâu như vậy chứ!"
Bỗng nhiên trong đầu cô vụt qua một suy nghĩ làm cho bản thân cũng bất giác dừng lại. Vừa đăm chiêu suy nghĩ cô vừa nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
" Cơ mà trước đây ổng đâu có vậy, ổng bắt đầu trở lên như vậy là từ khi nào nhỉ."
" Là sau hôm đó... cái hôm mà...!"
Nghĩ tới đây mặt cô bất giác đỏ lên.
" Chẳng lẽ anh ấy biết đó là lần đầu của mình à!"
Ngay lập tức hình ảnh về nét mặt hoảng hốt khi nhìn thấy vết máu trên ga giường của anh ngày hôm đó vụt qua trong đầu cô. Tới giờ cô mới ngỡ ngàng khi nhận ra ý nghĩa của vết máu đó.
" Sao mình lại quên mất vấn đề này vậy trời, lúc đó còn đi xin lỗi ông ta nữa chứ! Bảo sao từ lúc đó trở đi ổng cứ kiếm chuyện trêu mình, thật là tức quá đi mà!"
Cô tức giận quăng mạnh cái gối ra khỏi giường đúng lúc Vân Ảnh từ ngoài bước vào ăn chọn cú ném đó.
- Thiếu.. thiếu phu nhân!
- Vân Ảnh, tôi lỡ tay!
Cô vội vàng chạy lại chỗ anh ấy xem tình hình.
- Anh không sao chứ?
- Cảm ơn thiếu phu nhân, tôi ổn.
Anh cúi người chào cô rồi tiếp nhẹ giọng thông báo
- Thiếu gia cho mời cô tới phòng bếp, cậu ấy nói sẽ đích thân vào bếp để tạ lỗi với cô.
- Vậy sao!
Cô làm ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Vân Ảnh rồi vui vẻ trả lời.
- Tôi chuẩn bị một chút rồi sẽ tới ngay.
- Vâng.
Vân Ảnh nhanh chóng đi ra ngoài không kịp nhìn thấy cô đang nở một nụ cười đầy ma quái nhìn theo anh.
" Tự nấu ăn sao, chồng à...tối nay em sẽ cho anh một bất ngờ nho nhỏ!"
- Hehehehehe...!
Cô không nhịn được mà làm ra bộ mặt của kẻ phản diện rồi cười ra thành tiếng.
Sau một hồi chuẩn bị cô nhanh chóng tới nhà bếp tìm anh. Khi tới nơi chỉ thấy một chiếc bàn tròn được đặt đối diện với bàn bếp nướng xung quanh là những nguyên liệu hảo hạng đã được chuẩn bị.
Khi cô đang nhìn xung quanh để tìm anh thì đột ngột tấm rèm sau bếp nướng được mở ra. Đập ngay vào mắt cô là thân hình sáu múi trắng trẻo nuột nà được che đậy bởi một chiếc tạp dề mỏng. Anh quay lại vừa đưa tay vuốt tóc vừa nhìn cô cười mê hoặc. Nhìn cái viễn cảnh mà ngày nào cô cũng mong ngóng bỗng nhiên hiện ra trước mắt làm máu mũi cô bất giác trào ra.
Thấy vậy anh vội vàng chạy lại cầm máu cho cô. Nhưng anh càng lại gần cô máu mũi của cô lại càng chảy nhiều hơn. Sau một hồi lâu luống cuống cô mới có thể lấy lại bình tĩnh làm máu ngừng chảy.
" Xấu hổ chết mất, có cái lỗ nào cho tôi chui xuống không trời! Chưa ra trận mà đã bị quân địch hạ gục rồi!"
Cô bất lực cúi gằm mặt xuống bàn không thèm để ý tới anh. Thấy thế anh liền tiến lại ngồi lên bàn rồi đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
- Chảy nhiều máu như thế em không thấy đói sao?
" Cái tướng ngồi này, lại còn trang phục như vậy nữa. Ông giết tôi đi còn hơn!"
Cô nén lại cảm xúc trong lòng cô mỉm cười đáp lại.
- Đúng là có chút đói rồi, vị đầu bếp này có thể làm cho tôi món gì đó không?
- Xin vui lòng chờ một chút.
Anh mỉm cười tiện thể nháy mắt với cô một cái rồi quay vào quầy bếp chuẩn bị thức ăn.
" Tim..tim tôi! Từ khi nào ổng có thể làm ra cái bộ dạng yêu nghiệt như thế được vậy. Anh chồng lạnh lùng ngầu lòi của tôi đâu rồi"
Cô vừa quằn quại với nội tâm rối bời lại vừa bận dí mắt vào từng hành động nhỏ của anh.
" Ngày nào mà ổng cũng như này thì sớm muộn mình cũng bị " tim thần" mà chết thôi!"
- Tiểu thư hôm nay muốn ăn món gì?
- Gì cũng được, anh làm gì em cũng thấy ngon hết!
- Đã rõ.
Nói rồi anh chăm chú xào nấu gì đó, từng động tác đều rất điêu luyện.
" Sao tự nhiên thấy giống như đang Cosplay giống trong phim Nhật quá vậy nè. " Anh đầu bếp xinh trai và nữ khách hàng biến thái" à? Đừng nói là giờ cho mình ăn xong lát thịt mình đấy nhá!"
- Của tiểu thư đây!
Trong khi cô mải mê suy nghĩ thì anh đã nấu xong món ăn rồi bê tới trước mặt cô. Nhìn đĩa thức ăn trước mặt mà cô không khỏi ngạc nhiên.
- Là mình xào sao, nhìn ngon quá!
- Em nếm thử đi.
- Um.
Cô nhanh chóng quận mì lên ăn thử quả nhiên mùi vị rất ngon. Vị ngọt của hải sản hoà quyện rất tốt với rau củ. Mì được xào vừa chín tới vẫn còn độ đàn hồi cần thiết đặc biệt là nước sốt chua ngọt rất dễ ăn.
- Ngon chứ?
- Um...ngon lắm lun. Chồng em giỏi thật đấy.
Cô vừa ăn vừa gật đầu lia lịa, thấy thế anh liền áp sát lại thì thào bên tai cô
- Vậy có ngon bằng anh không?
- Hự...Khụ khụ khụ....!!!
Câu nói của làm cô nghẹn cứng họng ho sặc sụa. Thấy vậy anh liền lấy cho cô một li nước rồi nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.
- Không cần vội, nếu lát nữa ăn chưa no thì em có thể ăn anh mà!
Tới đây cô không nhịn được nữa vội nuốt cố ngụm nước trong miệng rồi hét lớn.
- Giang Minh Thần... cái đồ lưu manh nhà anh!!!
Quản gia nhỏ giọng thông báo với Giang Minh Thần về tình hình của cô. Chỉ thấy hàng lông mày khẽ cau lại rồi anh quay xang ra hiệu cho ông ấy nói tiếp.
- Thiếu phu nhân nói cô ấy không muốn nhìn thấy cậu nữa.
Khẽ đưa tay ra hiệu cho ông ấy ra ngoài, anh trầm tư dựa người vào ghế.
" Xem ra lần này bé mèo nhỏ giận thật rồi, làm gì để dỗ cô ấy được đây!"
Suy tư một hồi bỗng khoé miệng anh hiện ra nụ cười thâm hiểm. Ngay lập tức anh gọi cho Vân Ảnh để chuẩn bị mọi việc giúp mình.
Trong khi đó cô vẫn đang quằn quại trên chiếc giường quen thuộc của mình. Vừa điên cuồng đấm vào chiếc gối ôm vô tội lòng cô không ngừng gào thét.
" Giang Minh Thần đồ xấu xa nhà anh, sau này làm sao tôi giám tới công ti nữa đây hả!"
" Là tôi có mắt như mù, làm sao tôi có thể ở chung với một tên lưu manh như anh lâu như vậy chứ!"
Bỗng nhiên trong đầu cô vụt qua một suy nghĩ làm cho bản thân cũng bất giác dừng lại. Vừa đăm chiêu suy nghĩ cô vừa nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
" Cơ mà trước đây ổng đâu có vậy, ổng bắt đầu trở lên như vậy là từ khi nào nhỉ."
" Là sau hôm đó... cái hôm mà...!"
Nghĩ tới đây mặt cô bất giác đỏ lên.
" Chẳng lẽ anh ấy biết đó là lần đầu của mình à!"
Ngay lập tức hình ảnh về nét mặt hoảng hốt khi nhìn thấy vết máu trên ga giường của anh ngày hôm đó vụt qua trong đầu cô. Tới giờ cô mới ngỡ ngàng khi nhận ra ý nghĩa của vết máu đó.
" Sao mình lại quên mất vấn đề này vậy trời, lúc đó còn đi xin lỗi ông ta nữa chứ! Bảo sao từ lúc đó trở đi ổng cứ kiếm chuyện trêu mình, thật là tức quá đi mà!"
Cô tức giận quăng mạnh cái gối ra khỏi giường đúng lúc Vân Ảnh từ ngoài bước vào ăn chọn cú ném đó.
- Thiếu.. thiếu phu nhân!
- Vân Ảnh, tôi lỡ tay!
Cô vội vàng chạy lại chỗ anh ấy xem tình hình.
- Anh không sao chứ?
- Cảm ơn thiếu phu nhân, tôi ổn.
Anh cúi người chào cô rồi tiếp nhẹ giọng thông báo
- Thiếu gia cho mời cô tới phòng bếp, cậu ấy nói sẽ đích thân vào bếp để tạ lỗi với cô.
- Vậy sao!
Cô làm ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Vân Ảnh rồi vui vẻ trả lời.
- Tôi chuẩn bị một chút rồi sẽ tới ngay.
- Vâng.
Vân Ảnh nhanh chóng đi ra ngoài không kịp nhìn thấy cô đang nở một nụ cười đầy ma quái nhìn theo anh.
" Tự nấu ăn sao, chồng à...tối nay em sẽ cho anh một bất ngờ nho nhỏ!"
- Hehehehehe...!
Cô không nhịn được mà làm ra bộ mặt của kẻ phản diện rồi cười ra thành tiếng.
Sau một hồi chuẩn bị cô nhanh chóng tới nhà bếp tìm anh. Khi tới nơi chỉ thấy một chiếc bàn tròn được đặt đối diện với bàn bếp nướng xung quanh là những nguyên liệu hảo hạng đã được chuẩn bị.
Khi cô đang nhìn xung quanh để tìm anh thì đột ngột tấm rèm sau bếp nướng được mở ra. Đập ngay vào mắt cô là thân hình sáu múi trắng trẻo nuột nà được che đậy bởi một chiếc tạp dề mỏng. Anh quay lại vừa đưa tay vuốt tóc vừa nhìn cô cười mê hoặc. Nhìn cái viễn cảnh mà ngày nào cô cũng mong ngóng bỗng nhiên hiện ra trước mắt làm máu mũi cô bất giác trào ra.
Thấy vậy anh vội vàng chạy lại cầm máu cho cô. Nhưng anh càng lại gần cô máu mũi của cô lại càng chảy nhiều hơn. Sau một hồi lâu luống cuống cô mới có thể lấy lại bình tĩnh làm máu ngừng chảy.
" Xấu hổ chết mất, có cái lỗ nào cho tôi chui xuống không trời! Chưa ra trận mà đã bị quân địch hạ gục rồi!"
Cô bất lực cúi gằm mặt xuống bàn không thèm để ý tới anh. Thấy thế anh liền tiến lại ngồi lên bàn rồi đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
- Chảy nhiều máu như thế em không thấy đói sao?
" Cái tướng ngồi này, lại còn trang phục như vậy nữa. Ông giết tôi đi còn hơn!"
Cô nén lại cảm xúc trong lòng cô mỉm cười đáp lại.
- Đúng là có chút đói rồi, vị đầu bếp này có thể làm cho tôi món gì đó không?
- Xin vui lòng chờ một chút.
Anh mỉm cười tiện thể nháy mắt với cô một cái rồi quay vào quầy bếp chuẩn bị thức ăn.
" Tim..tim tôi! Từ khi nào ổng có thể làm ra cái bộ dạng yêu nghiệt như thế được vậy. Anh chồng lạnh lùng ngầu lòi của tôi đâu rồi"
Cô vừa quằn quại với nội tâm rối bời lại vừa bận dí mắt vào từng hành động nhỏ của anh.
" Ngày nào mà ổng cũng như này thì sớm muộn mình cũng bị " tim thần" mà chết thôi!"
- Tiểu thư hôm nay muốn ăn món gì?
- Gì cũng được, anh làm gì em cũng thấy ngon hết!
- Đã rõ.
Nói rồi anh chăm chú xào nấu gì đó, từng động tác đều rất điêu luyện.
" Sao tự nhiên thấy giống như đang Cosplay giống trong phim Nhật quá vậy nè. " Anh đầu bếp xinh trai và nữ khách hàng biến thái" à? Đừng nói là giờ cho mình ăn xong lát thịt mình đấy nhá!"
- Của tiểu thư đây!
Trong khi cô mải mê suy nghĩ thì anh đã nấu xong món ăn rồi bê tới trước mặt cô. Nhìn đĩa thức ăn trước mặt mà cô không khỏi ngạc nhiên.
- Là mình xào sao, nhìn ngon quá!
- Em nếm thử đi.
- Um.
Cô nhanh chóng quận mì lên ăn thử quả nhiên mùi vị rất ngon. Vị ngọt của hải sản hoà quyện rất tốt với rau củ. Mì được xào vừa chín tới vẫn còn độ đàn hồi cần thiết đặc biệt là nước sốt chua ngọt rất dễ ăn.
- Ngon chứ?
- Um...ngon lắm lun. Chồng em giỏi thật đấy.
Cô vừa ăn vừa gật đầu lia lịa, thấy thế anh liền áp sát lại thì thào bên tai cô
- Vậy có ngon bằng anh không?
- Hự...Khụ khụ khụ....!!!
Câu nói của làm cô nghẹn cứng họng ho sặc sụa. Thấy vậy anh liền lấy cho cô một li nước rồi nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.
- Không cần vội, nếu lát nữa ăn chưa no thì em có thể ăn anh mà!
Tới đây cô không nhịn được nữa vội nuốt cố ngụm nước trong miệng rồi hét lớn.
- Giang Minh Thần... cái đồ lưu manh nhà anh!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.