Chương 41: Đảo Lộn
Moon Hime
27/06/2023
Cô lao lên định đẩy anh ra thì liền bị anh giữ lại kéo sát cô về phía mình, hôn lên vành tai của cô anh nhẹ nhàng.
- Xem ra thiếu phu nhân của tôi vẫn chưa hài lòng!
" Chết rồi, giờ không chạy kiểu gì cũng bị "ăn", mình còn chưa trả thù ổng mà!"
Cô vội vàng đẩy tay anh ra nói.
- Đúng là có chút chưa hài lòng, anh đã tốn nhiều công sức nấu ăn như vậy thì em cũng phải làm gì đó cho anh chứ.
- Vậy em muốn báo đáp anh thế nào đây?
- Chẳng phải anh vẫn chưa ăn gì sao? Để em nấu gì đó cho anh nhé!
- Vậy thì phiền em rồi.
Anh hôn lên trán cô rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống, nghiêm chỉnh ngồi vào bàn ăn xem cô nấu ăn.
" Cái kiểu lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng này là học của ai vậy!"
Cô nén tiếng thở dài bước tới bàn bếp. Sau một loạt các thao tác chuyên nghiệp một bát mì nước đã được hoàn thành. Nhân lúc anh không để ý cô liền nhanh tay bỏ vào đó một ít bột trắng rồi mau chóng bê ra cho anh.
- Mời dùng!
- Quả là rất hấp dẫn.
Anh ăn thử một miếng nét mặt có vẻ rất hài lòng thấy vậy cô liền hỏi.
- Có ngon không?
- Mùi vị rất ổn, sợi mì mềm mại ăn vào cảm nhận được vị thanh của nước dùng, em làm rất tốt.
- Vậy sao.
Cô nghe anh nói thế thì vui vẻ nghiêng đầu.
- Em làm mà lị, ngon như vậy anh phải ăn hết đó nha.
- Tất nhiên rồi.
Thấy anh ăn ngon miệng như vậy cô cũng ngồi xuống ăn nốt phần mì của mình. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ cho tới khi anh chợt thấy đầu óc mình choáng váng rồi không gian xung quanh tối sầm lại.
Lờ mờ tỉnh lại giữ không gian tối tăm anh phát hiện hai tay mình đang bị trói vào đầu giường, miệng cũng bị bịt lại. Khi anh đang cố gắng suy nghĩ xem là kẻ nào đã làm ra chuyện này thì bỗng cô xuất hiện trên tay cầm một cây roi da nhỏ.
- Anh tỉnh rồi.
Nhìn anh bằng đôi mắt sắc lạnh cô từ từ tiến lại chậm rãi chạm vào ngực anh. Giưới ánh sáng mờ ảo cô chậm rãi ngồi lên người anh. Đôi chân thon dài kẹp chặt lấy cơ bụng rắn chắc, áp sát vào người anh cô hôn nhẹ lên gò má đang ửng đỏ rồi khẽ thì thào qua vành tai.
- Cảm giác như này có phải rất kích thích không?
Anh không phản kháng mà chỉ đưa mắt nhìn cô đầy mê hoặc, cái nhìn như muốn khuấy đảo tâm can của người khác. Đứng trước biểu cảm hưng phấn đó của anh cô bất giác chột dạ.
" Sao tự nhiên thấy như mình đang tự chui đầu vào rọ vậy nhỉ. Không sợ, ổng bị trói rồi làm gì được mình chứ!"
Nghĩ tới đây cô liền lấy lại tự tin ngẩng cao đầu nhìn anh.
- Anh như này là đang thách thức em sao?
Giật phăng chiếc tạp dề trên người anh xuống cô đưa tay chạm nhẹ lên ngực anh rồi lướt dẫn xuống dưới. Đặt tay lên phần lưng quần cứng ngắc cô nhẹ nhàng " thả tự do" cho "vật chủ" đang bị giam cầm. Hành động đó của cô quả nhiên đã khích thích được anh thấy vậy cô liền lắc nhẹ chiếc eo nhỏ của mình, lúc này chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của anh đã dần nhắm lại hơi thở cũng ngày càng dồn dập hơn.
" Tới lúc rồi!"
Ngay khi nét mặt anh tỏ vẻ không thể nhịn được nữa thì cô bất ngờ đứng dậy nhìn anh cười đầy đắc ý.
- Xem ra Giang thiếu cũng mệt rồi, chúng ta lên ngủ sớm thôi nhỉ!
Chỉ thấy anh trợn trừng mắt nhìn cô hai tay bị trói cũng nắm chặt vào giây buộc. Thấy cảnh này cô cũng có chút chạnh lòng nhưng rõ ràng là anh trêu cô trước.
- Ai kêu anh trêu chọc em, em ra sofa ngủ...Á...!
- Rắcccc...!! Bịch...!
Khi cô đang tính chèo xuống giường thì bị vướng vào chăn ngã nhào ra sau ngay lúc đó anh như một vị thần giật mạnh một cái làm cả cái thành giường gãy ra làm tám khúc rồi lao tới kéo cô vào lòng mình. Đưa tay gỡ miếng vải quanh miệng mình ra anh nhẹ nhàng hỏi cô.
- Em không sao chứ?
- Không... không sao ạ!
Cô như một con thỏ nằm co ro trong lòng thú giữ, nội tâm lúc này cũng "run rẩy" không ngừng.
" Sao ổng làm được vậy, lần này toi rồi!"
Anh hôn nhẹ lên tay cô nhẹ nhàng nói.
- Không sao là tốt rồi.
- Ummm...! Nếu vậy hay là chúng ta lên nghỉ ngơi sớm đi ha!
Cô quay đầu định bỏ chạy thì liền bị anh giữ lại dùng cả thân thể đè xuống giường.
- Hình như em quên gì đó thì phải.
Nói rồi anh chồm tới hôn cô, bàn tay to lớn xé toạc chiếc áo sơ mi mỏng cô đang mặc trên người xuống.
- Em phải tự chịu trách nhiệm với những hành động của mình chứ! Bỏ chay như vậy thật là không nghĩa khí chút nào.
- Em..em....ummm..!
Không để cô phản kháng anh liền hôn lấy đôi môi đó, tường phần từng phần nhỏ trên cơ thể cô anh đều không muốn bỏ sót một điểm nào. Cái giáng vẻ khiêu gợi khi cô quấn lấy cơ thể anh thực sự đã làm con mãnh thú trong anh thức tỉnh. Giờ phút này anh chỉ muốn " nuốt" trọn người con gái đang ở trước mặt mình.
" Tiểu hồ ly" của anh thực sự đã trưởng thành rồi, chỉ cần một cái nhích chân cũng có thể làm ảnh say đắm như vậy. Một đêm dài đằng đẵng qua đi, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng thở dồn dập vang vọng khắp nơi.
CÒN
- Xem ra thiếu phu nhân của tôi vẫn chưa hài lòng!
" Chết rồi, giờ không chạy kiểu gì cũng bị "ăn", mình còn chưa trả thù ổng mà!"
Cô vội vàng đẩy tay anh ra nói.
- Đúng là có chút chưa hài lòng, anh đã tốn nhiều công sức nấu ăn như vậy thì em cũng phải làm gì đó cho anh chứ.
- Vậy em muốn báo đáp anh thế nào đây?
- Chẳng phải anh vẫn chưa ăn gì sao? Để em nấu gì đó cho anh nhé!
- Vậy thì phiền em rồi.
Anh hôn lên trán cô rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống, nghiêm chỉnh ngồi vào bàn ăn xem cô nấu ăn.
" Cái kiểu lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng này là học của ai vậy!"
Cô nén tiếng thở dài bước tới bàn bếp. Sau một loạt các thao tác chuyên nghiệp một bát mì nước đã được hoàn thành. Nhân lúc anh không để ý cô liền nhanh tay bỏ vào đó một ít bột trắng rồi mau chóng bê ra cho anh.
- Mời dùng!
- Quả là rất hấp dẫn.
Anh ăn thử một miếng nét mặt có vẻ rất hài lòng thấy vậy cô liền hỏi.
- Có ngon không?
- Mùi vị rất ổn, sợi mì mềm mại ăn vào cảm nhận được vị thanh của nước dùng, em làm rất tốt.
- Vậy sao.
Cô nghe anh nói thế thì vui vẻ nghiêng đầu.
- Em làm mà lị, ngon như vậy anh phải ăn hết đó nha.
- Tất nhiên rồi.
Thấy anh ăn ngon miệng như vậy cô cũng ngồi xuống ăn nốt phần mì của mình. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ cho tới khi anh chợt thấy đầu óc mình choáng váng rồi không gian xung quanh tối sầm lại.
Lờ mờ tỉnh lại giữ không gian tối tăm anh phát hiện hai tay mình đang bị trói vào đầu giường, miệng cũng bị bịt lại. Khi anh đang cố gắng suy nghĩ xem là kẻ nào đã làm ra chuyện này thì bỗng cô xuất hiện trên tay cầm một cây roi da nhỏ.
- Anh tỉnh rồi.
Nhìn anh bằng đôi mắt sắc lạnh cô từ từ tiến lại chậm rãi chạm vào ngực anh. Giưới ánh sáng mờ ảo cô chậm rãi ngồi lên người anh. Đôi chân thon dài kẹp chặt lấy cơ bụng rắn chắc, áp sát vào người anh cô hôn nhẹ lên gò má đang ửng đỏ rồi khẽ thì thào qua vành tai.
- Cảm giác như này có phải rất kích thích không?
Anh không phản kháng mà chỉ đưa mắt nhìn cô đầy mê hoặc, cái nhìn như muốn khuấy đảo tâm can của người khác. Đứng trước biểu cảm hưng phấn đó của anh cô bất giác chột dạ.
" Sao tự nhiên thấy như mình đang tự chui đầu vào rọ vậy nhỉ. Không sợ, ổng bị trói rồi làm gì được mình chứ!"
Nghĩ tới đây cô liền lấy lại tự tin ngẩng cao đầu nhìn anh.
- Anh như này là đang thách thức em sao?
Giật phăng chiếc tạp dề trên người anh xuống cô đưa tay chạm nhẹ lên ngực anh rồi lướt dẫn xuống dưới. Đặt tay lên phần lưng quần cứng ngắc cô nhẹ nhàng " thả tự do" cho "vật chủ" đang bị giam cầm. Hành động đó của cô quả nhiên đã khích thích được anh thấy vậy cô liền lắc nhẹ chiếc eo nhỏ của mình, lúc này chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của anh đã dần nhắm lại hơi thở cũng ngày càng dồn dập hơn.
" Tới lúc rồi!"
Ngay khi nét mặt anh tỏ vẻ không thể nhịn được nữa thì cô bất ngờ đứng dậy nhìn anh cười đầy đắc ý.
- Xem ra Giang thiếu cũng mệt rồi, chúng ta lên ngủ sớm thôi nhỉ!
Chỉ thấy anh trợn trừng mắt nhìn cô hai tay bị trói cũng nắm chặt vào giây buộc. Thấy cảnh này cô cũng có chút chạnh lòng nhưng rõ ràng là anh trêu cô trước.
- Ai kêu anh trêu chọc em, em ra sofa ngủ...Á...!
- Rắcccc...!! Bịch...!
Khi cô đang tính chèo xuống giường thì bị vướng vào chăn ngã nhào ra sau ngay lúc đó anh như một vị thần giật mạnh một cái làm cả cái thành giường gãy ra làm tám khúc rồi lao tới kéo cô vào lòng mình. Đưa tay gỡ miếng vải quanh miệng mình ra anh nhẹ nhàng hỏi cô.
- Em không sao chứ?
- Không... không sao ạ!
Cô như một con thỏ nằm co ro trong lòng thú giữ, nội tâm lúc này cũng "run rẩy" không ngừng.
" Sao ổng làm được vậy, lần này toi rồi!"
Anh hôn nhẹ lên tay cô nhẹ nhàng nói.
- Không sao là tốt rồi.
- Ummm...! Nếu vậy hay là chúng ta lên nghỉ ngơi sớm đi ha!
Cô quay đầu định bỏ chạy thì liền bị anh giữ lại dùng cả thân thể đè xuống giường.
- Hình như em quên gì đó thì phải.
Nói rồi anh chồm tới hôn cô, bàn tay to lớn xé toạc chiếc áo sơ mi mỏng cô đang mặc trên người xuống.
- Em phải tự chịu trách nhiệm với những hành động của mình chứ! Bỏ chay như vậy thật là không nghĩa khí chút nào.
- Em..em....ummm..!
Không để cô phản kháng anh liền hôn lấy đôi môi đó, tường phần từng phần nhỏ trên cơ thể cô anh đều không muốn bỏ sót một điểm nào. Cái giáng vẻ khiêu gợi khi cô quấn lấy cơ thể anh thực sự đã làm con mãnh thú trong anh thức tỉnh. Giờ phút này anh chỉ muốn " nuốt" trọn người con gái đang ở trước mặt mình.
" Tiểu hồ ly" của anh thực sự đã trưởng thành rồi, chỉ cần một cái nhích chân cũng có thể làm ảnh say đắm như vậy. Một đêm dài đằng đẵng qua đi, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng thở dồn dập vang vọng khắp nơi.
CÒN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.