Chương 12:
Vô Thanh
21/09/2024
Trong ban đêm yên tĩnh, ánh đèn trong phòng chiếu sáng, hô hấp của hai người không đều, trong không khí tựa hồ còn lưu lại một chút dư âm của tình dục.
Biểu tình Thẩm Vân Hề hoảng hốt, vẫn không nhúc nhích ngồi trong lòng ngực Thành Ngự, trên tay dính một chất lỏng, lạnh lạnh.
Thành Ngự sau khi bình phục, nghiêng người lấy khăn giấy từ trong hộp ra, từng chút lau khô bàn tay tinh tế trắng nõn vừa khiến cậu vui thích, sau đó lau hạ thân, mặc quần lại.
Thẩm Vân Hề giống như vừa được giải trừ giam cầm, giật giật tay chân đã cứng đờ.
Thành Ngự bế cô lên, đi về phía phòng tắm.
Thẩm Vân Hề vừa trải qua một trận chiến, sợ cậu lại muốn làm chuyện gì đó khác thường, kinh hoảng thất thố đẩy cậu, "Cậu muốn làm gì? Mau buông tớ ra!"
Đứng trước bồn rửa tay, Thành Ngự buông cô ra, mở vòi nước, nắm lấy tay cô rửa dưới vòi nước.
Tư thế ôm lấy cả người Thẩm Vân Hề, hai tay cậu cầm tay cô rửa dưới vòi nước, thấy vẻ mặt thiếu nữ còn có chút ngốc, trêu đùa sau tai cô, "Rửa tay đó, Hề Hề cho rằng tớ muốn làm gì?"
Thẩm Vân Hề nhìn chằm chằm dòng nước, không rên một tiếng, hai má hồng hồng, như hoa đào đầu xuân.
Rửa tay xong, hai người một trước một sau ra khỏi phòng tắm, tay Thành Ngự duỗi ra muốn ôm cô, Thẩm Vân Hề mới có động tác.
Cô dùng sức đẩy ra lồng ngực cứng rắn, hung dữ xoay người đi nhanh, "Tớ phải trở về!"
Nhanh chóng mở cửa rồi 'phanh' một tiếng đóng lại, mở cửa phòng mình rồi khóa trái, một loạt hành động liền mạch lưu loát.
Nếu còn ở cùng một chỗ với Thành Ngự, cô thật sự sẽ xấu hổ và giận dữ muốn chết!
Một màn này xảy ra trong tích tắc khiến Thành Ngự không phản ứng kịp, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại, vài giây sau, thấp giọng cười hai tiếng.
Giống như con mèo xù lông đang hung dữ để phô trương thanh thế, vô cùng đáng yêu.
Mấy ngày tiếp theo Thẩm Vân Hề luôn làm như không thấy Thành Ngự, tránh được thì sẽ cố hết sức để tránh, không thể tránh thì trốn.
Gặp được ở trường học cũng không thèm để ý tới cậu, so với người xa lạ còn xa lạ hơn.
Sau tiết tự học buổi tối cũng không muốn đi cùng cậu, như là bị người đuổi theo vậy, đi nhanh hơn so với người khác, nên cậu cũng chỉ đành đi theo ở xa xa phía sau.
Thành Ngự ngồi ở chỗ mình nhìn đầu nhỏ tròn tròn ở phía trước không khỏi buồn cười.
Còn giả vờ giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hạng Cần mắt sắc, chú ý tới biểu tình trên mặt Thành Ngự, vô cùng kinh ngạc, tâm bát quái hừng hực thiêu đốt.
"Này, Trần Tư Duy, cậu thấy trên mặt Thành Ngự lộ ra nụ cười không thể hiểu được này đã là lần thứ mấy trong học kỳ này rồi?" Hạng Cần đẩy tay Trần tư Duy, nhỏ giọng nói thầm, "Trước kia cậu ấy không cười như vậy, chẳng lẽ...... Thành Ngự thật sự có bạn gái?"
Trần Tư duy bị đáng gãy suy nghĩ, lấy ánh mắt 'thiểu năng trí tuệ' trừng Hạng Cần một cái, "Giờ cậu mới phát hiện?'
"Không phải chứ!" Vẻ mặt Hạng Cần kinh ngạc, "Thật sao? Là ai thế?"
"Tự cậu quan sát đi." Trần Tư Duy lộ ra biểu tình 'cậu thật không có đầu óc' rồi cầm bút tiếp tục giải đề toán học vừa bị đánh gãy, không thèm để ý tới Hạng Cần nữa.
"Che che giấu giấu, nói sẽ chết sao?" Hạng Cần thấp giọng mắng một câu, mắt trộm ngắm từng cử chỉ của Thành Ngự, đầu óc bắt đầu suy nghĩ.
Hạng trinh thám online, không có án nào không thể phá!
Nhưng không đợi Hạng Cần tìm ra manh mối, chân tướng liền đưa tới cửa.
Còn 5 phút nữa là tan học, Hà Hủ đột nhiên cảm giác bụng không thoải mái, có lẽ là do sáng nay cô ăn quả trứng luộc trong nước trà kia.
Hà Hủ chọc vào lưng Thẩm Vân Hề, nhờ cô tan học lấy giúp mình một bình nước ấm.
Vừa tan học, Hà Hủ liền vội vàng chạy tới phòng vệ sinh.
Nước ấm ở cuối phòng học, Thành Ngự lại ngồi ở bàn cuối, Thẩm Vân Hề muốn lấy nước nhất định phải đi qua chỗ cậu ngồi, gần đây trốn tránh cậu nên Thẩm Vân Hề cũng uống ít nước, nếu thật sự quá khát thì cũng rủ Hả Hủ đi lấy cùng mình.
Hiện giờ được cậu ấy nhờ, Thẩm Vân Hề không thể không đi.
Một bước, hai bước, khoảng cách tới càng gần Thành Ngự, Thẩm Vân Hề đột nhiên khẩn trương, bực bội thầm mắng bản thân, cần gì phải chú ý Thành Ngự vậy chứ, chỉ là đi lấy nước ấm thôi mà!
Thẩm Vân Hề thở ra một hơi dài, hơi cúi đầu, nhìn chăm chú mặt sàn, chân bước đi nhanh.
Một chiếc chân dài tùy ý ngăn ở giữa đường.
Tư thế nhìn là biết cố ý.
Đôi giày trắng này có chút quen mắt.
Thẩm Vân Hề giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Chủ nhân của đôi chân dài đang chặn đường còn không phải là Thành Ngự sao?
Khuỷu tay Thành Ngự dựa vào bàn, chân trái nhẹ nhàng như vô tình duỗi chân, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng đôi mắt đen nhánh lại nhìn cô chằm chằm, bên trong hàm chứa đầy ý cười trêu đùa, giống như thổ phỉ trên núi chặn lại cô nương đang qua đường, vừa muốn cướp tiền cũng muốn đùa giỡn một phen.
Mặt Thẩm Vân Hề nóng lên, muốn tốc chiến tốc thắng, cố gắng bình tĩnh nhìn mặt sàn.
"Nhường đường một chút."
Chân không nhúc nhích.
Thẩm Vân Hề lại ngước mắt nhìn qua, đôi mắt đào hoa xinh đẹp có một tia bực bội, yên lặng nhìn cậu, "Tránh ra."
Thành Ngự nhìn cô không chớp mắt, chân dài lười biếng thu lại.
Thẩm Vân Hề đi qua, mở chốt lấy nước ấm, cảm giác được tầm mắt quét qua quét lại trên lưng mình, tay cầm chai nước không khỏi run lên.
Xoay người muốn quay lại chỗ ngồi, tầm nhìn của Thẩm Vân Hề không chịu khống chế mà mở rộng tới chỗ Thành Ngự.
Quả nhiên, là cậu vẫn luôn đang nhìn cô.
Thẩm Vân Hề lặng lẽ thở ra một hơi, đi càng nhanh hơn, khi sắp đi qua người nào đó, đột nhiên bàn tay bị nhéo một chút.
Tâm Thẩm Vân Hề run lên, kinh ngạc nhìn về phía cậu.
Sắc mặt Thành Ngự vẫn như thường, trong đôi mắt chứa ý cười ôn nhu.
Trở lại chỗ ngồi, suy nghĩ vẫn còn đang bay, Thẩm Vân Hề mở tay ra, vài giây sau lại nắm chặt lại.
Trong lòng cô hoảng loạn, các loại cảm xúc hỗn độn, có chút ngọt ngào, cũng có chút hoảng sợ.
Thật là, lỡ bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?
Hạng Cần lần đầu tiên làm trinh thám đã vô cùng may mắn, vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Biểu tình Thẩm Vân Hề hoảng hốt, vẫn không nhúc nhích ngồi trong lòng ngực Thành Ngự, trên tay dính một chất lỏng, lạnh lạnh.
Thành Ngự sau khi bình phục, nghiêng người lấy khăn giấy từ trong hộp ra, từng chút lau khô bàn tay tinh tế trắng nõn vừa khiến cậu vui thích, sau đó lau hạ thân, mặc quần lại.
Thẩm Vân Hề giống như vừa được giải trừ giam cầm, giật giật tay chân đã cứng đờ.
Thành Ngự bế cô lên, đi về phía phòng tắm.
Thẩm Vân Hề vừa trải qua một trận chiến, sợ cậu lại muốn làm chuyện gì đó khác thường, kinh hoảng thất thố đẩy cậu, "Cậu muốn làm gì? Mau buông tớ ra!"
Đứng trước bồn rửa tay, Thành Ngự buông cô ra, mở vòi nước, nắm lấy tay cô rửa dưới vòi nước.
Tư thế ôm lấy cả người Thẩm Vân Hề, hai tay cậu cầm tay cô rửa dưới vòi nước, thấy vẻ mặt thiếu nữ còn có chút ngốc, trêu đùa sau tai cô, "Rửa tay đó, Hề Hề cho rằng tớ muốn làm gì?"
Thẩm Vân Hề nhìn chằm chằm dòng nước, không rên một tiếng, hai má hồng hồng, như hoa đào đầu xuân.
Rửa tay xong, hai người một trước một sau ra khỏi phòng tắm, tay Thành Ngự duỗi ra muốn ôm cô, Thẩm Vân Hề mới có động tác.
Cô dùng sức đẩy ra lồng ngực cứng rắn, hung dữ xoay người đi nhanh, "Tớ phải trở về!"
Nhanh chóng mở cửa rồi 'phanh' một tiếng đóng lại, mở cửa phòng mình rồi khóa trái, một loạt hành động liền mạch lưu loát.
Nếu còn ở cùng một chỗ với Thành Ngự, cô thật sự sẽ xấu hổ và giận dữ muốn chết!
Một màn này xảy ra trong tích tắc khiến Thành Ngự không phản ứng kịp, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại, vài giây sau, thấp giọng cười hai tiếng.
Giống như con mèo xù lông đang hung dữ để phô trương thanh thế, vô cùng đáng yêu.
Mấy ngày tiếp theo Thẩm Vân Hề luôn làm như không thấy Thành Ngự, tránh được thì sẽ cố hết sức để tránh, không thể tránh thì trốn.
Gặp được ở trường học cũng không thèm để ý tới cậu, so với người xa lạ còn xa lạ hơn.
Sau tiết tự học buổi tối cũng không muốn đi cùng cậu, như là bị người đuổi theo vậy, đi nhanh hơn so với người khác, nên cậu cũng chỉ đành đi theo ở xa xa phía sau.
Thành Ngự ngồi ở chỗ mình nhìn đầu nhỏ tròn tròn ở phía trước không khỏi buồn cười.
Còn giả vờ giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hạng Cần mắt sắc, chú ý tới biểu tình trên mặt Thành Ngự, vô cùng kinh ngạc, tâm bát quái hừng hực thiêu đốt.
"Này, Trần Tư Duy, cậu thấy trên mặt Thành Ngự lộ ra nụ cười không thể hiểu được này đã là lần thứ mấy trong học kỳ này rồi?" Hạng Cần đẩy tay Trần tư Duy, nhỏ giọng nói thầm, "Trước kia cậu ấy không cười như vậy, chẳng lẽ...... Thành Ngự thật sự có bạn gái?"
Trần Tư duy bị đáng gãy suy nghĩ, lấy ánh mắt 'thiểu năng trí tuệ' trừng Hạng Cần một cái, "Giờ cậu mới phát hiện?'
"Không phải chứ!" Vẻ mặt Hạng Cần kinh ngạc, "Thật sao? Là ai thế?"
"Tự cậu quan sát đi." Trần Tư Duy lộ ra biểu tình 'cậu thật không có đầu óc' rồi cầm bút tiếp tục giải đề toán học vừa bị đánh gãy, không thèm để ý tới Hạng Cần nữa.
"Che che giấu giấu, nói sẽ chết sao?" Hạng Cần thấp giọng mắng một câu, mắt trộm ngắm từng cử chỉ của Thành Ngự, đầu óc bắt đầu suy nghĩ.
Hạng trinh thám online, không có án nào không thể phá!
Nhưng không đợi Hạng Cần tìm ra manh mối, chân tướng liền đưa tới cửa.
Còn 5 phút nữa là tan học, Hà Hủ đột nhiên cảm giác bụng không thoải mái, có lẽ là do sáng nay cô ăn quả trứng luộc trong nước trà kia.
Hà Hủ chọc vào lưng Thẩm Vân Hề, nhờ cô tan học lấy giúp mình một bình nước ấm.
Vừa tan học, Hà Hủ liền vội vàng chạy tới phòng vệ sinh.
Nước ấm ở cuối phòng học, Thành Ngự lại ngồi ở bàn cuối, Thẩm Vân Hề muốn lấy nước nhất định phải đi qua chỗ cậu ngồi, gần đây trốn tránh cậu nên Thẩm Vân Hề cũng uống ít nước, nếu thật sự quá khát thì cũng rủ Hả Hủ đi lấy cùng mình.
Hiện giờ được cậu ấy nhờ, Thẩm Vân Hề không thể không đi.
Một bước, hai bước, khoảng cách tới càng gần Thành Ngự, Thẩm Vân Hề đột nhiên khẩn trương, bực bội thầm mắng bản thân, cần gì phải chú ý Thành Ngự vậy chứ, chỉ là đi lấy nước ấm thôi mà!
Thẩm Vân Hề thở ra một hơi dài, hơi cúi đầu, nhìn chăm chú mặt sàn, chân bước đi nhanh.
Một chiếc chân dài tùy ý ngăn ở giữa đường.
Tư thế nhìn là biết cố ý.
Đôi giày trắng này có chút quen mắt.
Thẩm Vân Hề giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Chủ nhân của đôi chân dài đang chặn đường còn không phải là Thành Ngự sao?
Khuỷu tay Thành Ngự dựa vào bàn, chân trái nhẹ nhàng như vô tình duỗi chân, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng đôi mắt đen nhánh lại nhìn cô chằm chằm, bên trong hàm chứa đầy ý cười trêu đùa, giống như thổ phỉ trên núi chặn lại cô nương đang qua đường, vừa muốn cướp tiền cũng muốn đùa giỡn một phen.
Mặt Thẩm Vân Hề nóng lên, muốn tốc chiến tốc thắng, cố gắng bình tĩnh nhìn mặt sàn.
"Nhường đường một chút."
Chân không nhúc nhích.
Thẩm Vân Hề lại ngước mắt nhìn qua, đôi mắt đào hoa xinh đẹp có một tia bực bội, yên lặng nhìn cậu, "Tránh ra."
Thành Ngự nhìn cô không chớp mắt, chân dài lười biếng thu lại.
Thẩm Vân Hề đi qua, mở chốt lấy nước ấm, cảm giác được tầm mắt quét qua quét lại trên lưng mình, tay cầm chai nước không khỏi run lên.
Xoay người muốn quay lại chỗ ngồi, tầm nhìn của Thẩm Vân Hề không chịu khống chế mà mở rộng tới chỗ Thành Ngự.
Quả nhiên, là cậu vẫn luôn đang nhìn cô.
Thẩm Vân Hề lặng lẽ thở ra một hơi, đi càng nhanh hơn, khi sắp đi qua người nào đó, đột nhiên bàn tay bị nhéo một chút.
Tâm Thẩm Vân Hề run lên, kinh ngạc nhìn về phía cậu.
Sắc mặt Thành Ngự vẫn như thường, trong đôi mắt chứa ý cười ôn nhu.
Trở lại chỗ ngồi, suy nghĩ vẫn còn đang bay, Thẩm Vân Hề mở tay ra, vài giây sau lại nắm chặt lại.
Trong lòng cô hoảng loạn, các loại cảm xúc hỗn độn, có chút ngọt ngào, cũng có chút hoảng sợ.
Thật là, lỡ bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?
Hạng Cần lần đầu tiên làm trinh thám đã vô cùng may mắn, vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.