Vì Gặp Được Em

Chương 13:

Vô Thanh

21/09/2024

Cmn!!!

Cậu vừa nhìn thấy gì!

Thành Ngự đùa giỡn nữ sinh!

Thành Ngự đùa giỡn tiểu loli đáng yêu!

Thật không biết xấu hổ, còn sờ tay tiểu loli, người ta có đồng ý sao?

Tiểu loli hình như cũng không tức giận?

Mẹ nó!

Hai người này ở bên nhau từ bao giờ?! Vậy mà cậu lại không biết?

Trong đầu Hạng Cần đang có làn đạn điên cuồng bay qua, suýt chút nữa cậu đã hét lên!

Cậu cần phải bình tĩnh một chút, cẩn thận load tin tức này....

Bên này nội tâm Hạng Cần đã loạn thành một đống rác, bên kia Thành Ngự lại vô cùng sung sướng.

Đã mấy ngày rồi cô vẫn trốn, vậy thì cậu đành phải xuất kích thôi.

Buổi tối không có tiết tự học, Thẩm Vân Hề sau khi tắm rửa xong tiếp tục vùi đầu giải đề vật lý.

Cô không giỏi vật lý lắm, lần trước có Thành Ngự phụ đạo nên tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn chưa đủ ổn định, cần phải học tập nhiều hơn mới được.

Thẩm Vân Hề vẫn luôn giải đề, giờ này chắc Thành Ngự đã cùng bọn Hạng Cần ta tiệm net chơi rồi.

Vừa đột nhiên nhớ tới Thành Ngự, điện thoại ở tủ đầu giường đột nhiên vang lên.

Thẩm Vân Hề cầm điện thoại bấm mở.

Thành Ngự: [Hôm nay có mấy phần ngữ pháp tớ nghe không hiểu, cậu giảng cho tớ nhé.]

Cậu không đi ra ngoài?

So với những môn khác đều đứng đầu, tiếng Anh của Thành Ngự lại có chút kém, trước đó Thẩm Vân Hề cũng từng giảng vài phần ngữ pháp cho cậu.

Thẩm Vân Hề do dự, cuối cùng mới đáp lại: [Để ngày mai giảng nha.]

Thành Ngự: [Ngày mai tớ có việc bận rồi.]

Đã trốn tránh vài ngày, vừa rồi đắm chìm trong biển đề vật lý, Thẩm Vân Hề tạm thời không nhớ tới chuyện hôm đó, vì thế trả lời: [Vậy cậu sang đây đi.]

Vừa mới gửi đi, cửa phòng đã vang lên tiếng gõ.

"Cửa không khóa."

Thành Ngự cầm một quyển sách Tiếng Anh, mở cửa, đứng ở cửa nhìn khắp phòng cô.

Phòng này được mẹ cậu trang trí nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu tới xem.

Căn phòng có phong cách hoàn toàn khác với phòng cậu, rèm cửa hồng nhạt, khăn trải trường cũng hồng nhạt, đến cả váy ngủ của Thẩm Vân Hề cũng màu hồng nhạt.

Thấy Thành Ngự đứng bất động, Thẩm Vân Hề mới ý thức được có điều không ổn.

Tuy đây là phòng nhà cậu, nhưng phòng ngủ của mình bị đối phương nhìn như vậy vẫn khiến người ta rất thẹn thùng nha.



"Đi tới phòng tớ đi."

Thẩm Vân Hề không nghĩ nhiều, đóng cửa lại, đi theo vào phòng Thành Ngự.

Ngồi trước bàn, Thẩm Vân Hề nghe được một tiếng 'cạch', cửa phòng đóng lại, cô nhìn Thành ngự từng bước tới gần ngồi xuống cạnh mình, trong lòng có chút hoảng hốt.

"Cậu..... không hiểu chỗ nào?" Thẩm Vân Hề nắm chặt bút bi, mở quyển sách ra để giữa hai người, ngồi nghiêm túc.

Khuỷu tay trái Thành Ngự chống lên mặt bàn, tay phải chỉ vài chỗ trên sách, ánh mắt vẫn luôn dán lên mặt cô, "Là mấy chỗ này."

Thẩm Vân Hề hơi cúi người bắt đầu giảng giải.

Thành Ngự chậm rãi tiến gần cô hơn.

Quả nhiên chỉ cần nhắc tới học tập cô liền không so đo hiềm khích lúc trước ngoan ngoãn sang đây.

Mùi hương cửa sữa tắm bay vào mũi, giọng nói thanh thúy vang lên bên tai, khiến cậu vô cùng hưởng thụ.

Thành Ngự nhìn chằm chằm vào cánh môi đang khép mở, vươn tay, nắm lấy bàn tay còn lại của cô để lên đùi mình, không nhanh không chậm nhéo ngón tay rồi nhéo lòng bàn tay mềm mại.

Thẩm Vân Hề kinh ngạc, vội vàng rút tay lại, "Cậu muốn làm gì?"

Thành Ngự nhìn khuôn mặt cô dần đỏ lên, cố ý nói tới học tập, "Chỗ này cậu vẫn chưa giảng xong."

"Vậy cậu buông ra trước."

Thành Ngự lại cầm chặt tay cô, cúi người sát vào, "Không buông."

Thẩm Vân Hề không ngờ Thành Ngự lại vô lại như vậy, cũng đúng, buổi tối hôm đó còn không phải lôi kéo tay cô giúp cậu.....

Cảnh tượng kia tái hiện lại trong đầu, mặt Thẩm Vân Hề đỏ rực như bị thiêu cháy.

"Nhớ tới cái gì?" Thành Ngự nhớ tới ban đêm mỹ diệu kia, khóe môi cong lên, cúi sát vào tai cô nói.

"Cậu lưu manh...." Thẩm Vân Hề xấu hổ và giận dữ đẩy cậu ra, "Tớ phải về phòng!"

Cuối cùng cũng được ở riêng với thiếu nữ mà mình tâm tâm niệm niệm, Thành Ngự sao có thể dễ dàng thả cô trở về?

Thành Ngự bế Thẩm Vân Hề lên, để cô mặt đối mặt khóa ngồi trên đùi mình.

"Cậu....." Cảnh tượng tương tự tạo nên cảm giác tương tự, Thẩm Vân Hề kinh hoảng giãy giụa muốn xuống dưới, nhưng hai tay Thành Ngự lại giam cầm cô chặt chẽ, thực mau Thẩm Vân Hề liền cảm nhận được đồ vật cứng rắn kia lại xuất hiện, mắt cô mở to trừng cậu, ủy khuất gọi một tiếng, "Thành Ngự....."

Trên người Thẩm Vân Hề mặc một chiếc váy ngủ dài tới đầu gối, tư thế này khiến làn váy bị đẩy lên trên, lộ ra đôi chân trắng non.

Núi tuyết cao trước ngực dán lên ngực cậu, tản ra hơi thở đầy dụ hoặc khiến dục vọng của Thành ngự tăng vọt.

Thấy cô nhìn mình như vậy, Thành Ngự càng chịu không nổi.

Cô càng mềm, cậu càng cứng!

Thành Ngự nhịn không được ôm lấy gáy Thẩm Vân Hề, vội vàng hôn lên cái miệng nhỏ hồng nhạt.

"Ưm....." Thẩm Vân Hề bị ấn ngồi trên đùi cậu, tay chống lên ngực Thành ngự, ngửa đầu thừa nhận nụ hôn nồng cháy.

Môi lưỡi giao triền, một tay khác của Thành Ngự đã không kiên nhẫn bắt đầu xoa nắn cặp vú no đủ.

Xoa nhẹ một hồi, Thành Ngự có chút bất mãn vì quần áo làm cản trở, tay rời khỏi ngực, duỗi tay từ dưới làn váy đi vào.

"A...." Bàn tay nóng bỏng vuốt ve đùi cô, lòng bàn tay mang theo vết chai ma sát với da thịt tinh tế, thân thể thoáng chốc dâng lên cảm giác điện giật tê dại, Thẩm Vân Hề nhịn không được khẽ rên một tiếng, nhưng thực mau âm thanh liền biến mất.



Môi lưỡi Thẩm Vân Hề bị Thành Ngự cuốn lấy, mà tay cậu vẫn đang lưu luyến ở đùi cô, cuối cùng xông thẳng một đường về phía trước, nắm chặt lấy một bên núi tuyết mềm mại trong lòng bàn tay, cự vật dưới thân cũng đỉnh vào chân tâm mà cọ xát.

Một bên ngực bị xoa nắn tùy ý, Thẩm Vân Hề cảm giác bản thân mình như bị nắm lấy nửa trái tim, không thể động, không dám động, cũng sẽ không động.....

Trên lý trí có chút kháng cự, nhưng thân thể tựa hồ lại đắm chìm trong đó.

Giữa hai chân có thứ gì đang chảy ra.

Thành Ngự hôn rất lâu, lúc Thẩm Vân Hề sắp thở không nổi cuối cùng cậu mới buông tha môi cô, để cô thở dốc từng ngụm.

Dưới thân đã trướng đến đau, một chút cọ xát này căn bản gãi không đúng chỗ ngứa, không đủ.

Thành Ngự thở gấp, bế Thẩm Vân Hề lên để cô ngồi trên bàn.

Giây phút bị bế bay lên kia, Thẩm Vân Hề vội vàng ôm lấy cổ Thành Ngự.

Thành Ngự chen vào giữa hai chân cô, tay chống ở hai sườn mông Thẩm Vân Hề, hơi cúi đầu, khuôn mặt đẹp trai tiến tới gần cô, liếm láp chiếc cổ tuyết trắng thon dài, tay phải nhanh chóng kéo quần mình xuống, lộ ra chiếc quần lót màu đen, đem cự vật cứng rắn đụng vào chân tâm cô.

"Không muốn....." Thẩm Vân Hề hoảng loạn dịch mông lui về phía sau, kéo ra chút khoảng cách với Thành Ngự.

Thành Ngự nắm lấy eo cô, kéo làn váy lên đến bên hông, dùng lực ấn cặp mông co dãn về phía eo bụng mình.

Cự vật giữa háng đã vận sức chờ phát động, cách hai tầng vải dệt kiêu ngạo đụng vào hoa huyệt.

Nơi tư mật chưa từng bị đụng chạm bao giờ, Thẩm Vân Hề vừa thẹn vừa sợ, hốc mắt chảy ra một chút nước mắt.

Dục vọng càng dâng trào, Thành Ngự kéo quần lót xuống, cự vật dùng sức đỉnh vào hoa tâm cách lớp quần lót hồng nhạt.

"A....." Hoa hạch mẫn cảm bị đỉnh vào, Thẩm Vân Hề mất khống chế bám chặt vào bả vai Thành Ngự.

Tiếng kêu êm tai như đang cổ vũ cậu tiếp tục.

Hô hấp Thành Ngự đã rối loạn, cậu gặm cắn xương quai xanh tinh xảo, dưới thân càng va chạm mạnh mẽ, cự vật nóng bỏng thô dài đỉnh vào chân tâm Thẩm Vân Hề, quần lót bao lấy cánh hoa cũng vì động tác thô lỗ của cậu mà hơi lệch sang một bên.

Cự vật sưng to từng chút đâm chọc vào cánh hoa kiều nộn, không tới vài cái, huyệt khẩu liền chảy ra mật dịch ấm áp, thấm ướt vải dệt quần lót.

Mà Thành Ngự vẫn chưa dừng lại....

Cậu tiếp tục đâm chọc, cự vật chạm được chất lỏng ướt át càng thêm thô tráng, quy đầu cực đại lúc nặng lúc nhẹ chậm rãi đâm vào hoa hạch mẫn cảm, mật dịch không ngừng chảy ra, quần lót hoàn toàn lõm xuống bao lấy cánh hoa.

Một loại cảm giác xa lạ chưa từng gặp dâng lên trong cơ thể, Thẩm Vân Hề nức nở, vô thố gọi, "Thành Ngự..... Thành Ngự....."

Thành Ngự dừng lại.

"Hửm?

Mắt Thẩm Vân Hề ngập nước nhìn cậu mông lung, dưới sự khống chế của dục vọng, hai chân cô kẹp chặt eo Thành Ngự, nhẹ nhàng ma sát.

Khóe mắt Thành Ngự đỏ lên, giọng nói trầm thấp khàn khàn, hỏi, "Thích tớ không?"

Cơ thể Thẩm Vân Hề phiếm hồng, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Ừm.... Thích....."

"Lặp lại lần nữa, cậu thích ai?"

Thẩm Vân Hề cắn môi, ghé vào bờ vai rộng lớn của Thành Ngự, trả lời, "Thích cậu."

Thành Ngự cười thỏa mãn, tay nắm lấy mông cô, thẳng lưng đâm mấy chục cái vào hoa hạch mẫn cảm.

"A!" Khoái cảm dâng lên chồng chất, cả người Thẩm Vân Hề run lên, hoa huyệt co rút lại, một lượng lớn mật dịch phun ra làm quần lót ướt đẫm, cũng thấm ướt quy đầu đang kề sát vải dệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vì Gặp Được Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook