Chương 15:
Vô Thanh
21/09/2024
Một ngày chật vật cuối cùng cũng trôi qua, khi gặp lại Thành Ngự, Thẩm Vân Hề còn có chút xấu hổ, nhưng thái độ của Thành Ngự vẫn như thường, không đề cập tới chuyện này, cũng không trêu chọc cô, như chưa có chuyện gì xảy ra, Thẩm Vân Hề cũng dần thoải mái hơn.
Có lẽ là cậu cảm thấy mất mặt.
Cô không biết, cứ tránh mà không nói như vậy chính là một loại khác thường.
Gió thổi ào ào càn quét toàn bộ thành thị, mùa thu không chút nào lưu luyến nâng bước rời đi.
Mấy cây ngô đồng trong trường đều đã trụi lủi, trên cành cây chỉ còn vài chiếc lá khô đang lung lay sắp đổ trong gió.
Ngày đông giá rét dần bước tới.
Mà sinh nhật của Thành Ngự cũng sắp tới rồi.
Sở dĩ Thẩm Vân Hề biết sinh nhật của cậu là vì sáng nay có một nữ sinh xinh đẹp tặng quà sinh nhật cho cậu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Thành Ngự không nhận.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thẩm Vân Hề cầm túi ra ngoài.
Đi trên đường cái, Thẩm Vân Hề vừa đi vừa nghĩ xem nên mua quà gì.
Trong phòng Thành Ngự có một vài mô hình ô tô, cô biết cậu rất thích mấy thứ này, nhưng về phương diện này thì cô không hiểu lắm, cũng không thấy nơi nào bán.
Mà những cái khác thì hình như Thành Ngự cũng không thích thứ gì đặc biệt.
Đi qua một hiệu sách, trong đầu Thẩm Vân Hề chợt lóe lên, mở cửa đi vào.
Thành Ngự là học bá, là một học bá không giỏi tiếng Anh, Thẩm Vân Hề chọn trái chọn phải, suy đi tính lại nhiều lần, cuối cùng chọn một quyển đề thi tiếng Anh.
Nghỉ ngơi vài ngày, sau tiết tự học buổi tối thì trời cũng đã khuya, bọn người Hạng Cần cũng không tiện ra ngoài tổ chức sinh nhật, chỉ tặng quà cho Thành Ngự.
Thẩm Vân Hề quyết định tối nay sẽ tặng quà cho cậu.
Trở về sau tiết tự học buổi tối, Thẩm Vân Hề thấy Thành Ngự vào phòng, liền nhanh chân về phòng mình cầm quà sang gõ cửa phòng cậu.
Cửa được mở ra, một bàn tay vươn ra kéo Thẩm Vân Hề vào phòng, đè trên tường.
"Cuối cùng cũng nguyện ý sang đây?"
Hai khuôn mặt sắp dán vào nhau, tim Thẩm Vân Hề đập bịch bịch, quay đầu sang một bên, nhét quà vào tay cậu, không thèm để ý tới Thành Ngự, chỉ nói một câu, "Quà sinh nhật."
Thành Ngự liếc nhìn món quà hình chữ nhật được đóng gói, đùi phải khẽ gập lên, đầu gối đụng vào tường, chặt chẽ vây cô lại, cúi đầu hỏi, "Cậu tặng tớ cái gì?"
Thẩm Vân Hề tựa vào sát tường, nhỏ giọng nói, "Cậu tự xem đi."
Thành Ngự xé mở lớp giấy gói quà, nhìn quyển sách đề thi tiếng Anh, khẽ cười một tiếng.
Thần sắc cậu không có gì thay đổi, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn cô chằm chằm, nụ cười treo trên khóe miệng có chút lạnh, còn mang theo một tia nguy hiểm.
Thẩm Vân Hề thấy cậu không vui, có lẽ là không hài lòng với món quà của mình, tâm có chút trầm xuống, cô chọn lâu như vậy còn không phải muốn tiếng Anh cậu càng tiến bộ sao?
"Cái này không tính!" Quyển sách bị ném lên bàn học, Thành Ngự cúi người, ngửi hơi thở mát lạnh trên người cô, "Đưa món quà khác."
"Cậu, cậu muốn cái gì?"
Một tay Thành Ngự chống trên tường, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng nhìn cô, giọng nói trầm thấp văng vẳng bên tai.
"Muốn gì cậu cũng tặng?"
Lần trước hôn cô lần đầu tiên cũng như vậy, Thẩm Vân Hề cảm nhận được nguy hiểm, gian nan quay đầu đi, không nhìn khuôn mặt cậu nữa, nói đứt quãng, "Vậy..... Vậy cũng phải xem....."
Lời còn chưa nói xong, cái gáy đã bị vặn trở lại, một nụ hôn rơi xuống, môi bị lấp kín.
Thẩm Vân Hề có thể cảm nhận được đầu lưỡi ướt nóng đang mạnh mẽ liếm mút môi mình, tay chân cô cứng đờ, không biết nên để đâu, đến cả trái tim cũng như ngừng đập.
Mặt rất nóng, bị hơi thở nóng rực của cậu nướng chín.
Nụ hôn tràn đầy tính xâm lược vẫn đang tiếp tục, rõ ràng dung mạo có tính công kích cao như vậy, nhưng lại có đôi môi vô cùng mềm mại, nó mở ra ngậm lấy môi cô, khẽ liếm láp từng chút.
Thẩm Vân Hề dần đắm chìm trong nụ hôn này.
Thành Ngự buông môi cô ra, nhưng cũng chỉ cách môi cô vài centimet, gần gũi đến mức khiến người ta thẹn thùng.
Cậu rũ mắt nhìn con chim nhỏ đang kinh hoảng trước mặt, cánh môi bị hôn đến đỏ thẫm, tư vị tốt đẹp làm cậu càng không thỏa mãn.
Cậu ghé sát vào vành tai cô, nói, "Tớ muốn cậu."
Ngày đêm mong nhớ, chỉ muốn có được cô.
Thân thể Thẩm Vân Hề run lên, hoảng sợ muốn thoát khỏi tình cảnh này, nhưng Thành Ngự lại không cho cô cơ hội, nụ hôn cường thế lần nữa rơi xuống.
Thân thể bị bay lên không trung, cảm giác trời đất quay cuồng, Thẩm Vân Hề bị Thành Ngự đè trên giường.
"Ưm...." Khoang miệng bị càn quét, Thẩm Vân Hề chỉ có thể phát ra thanh âm rách nát, chờ tới khi môi lưỡi được buông tha, cô phải thở dốc từng ngụm.
Giây tiếp theo, từng cái quần áo bị lột ra, nụ hôn lửa nóng một đường đi xuống khắp nơi.
Trên người Thẩm Vân Hề lúc này chỉ còn một chiếc quần lót, da thịt trắng nõn bại lộ trong không khí, không có một chút cảm giác an toàn nào.
Thẩm Vân Hề phản xạ có điều kiện cong người, tay che trước ngực.
Thành Ngự kéo tay cô sang hai bên rồi đè lại, Thẩm Vân Hề không thể nhúc nhích dược, cảm giác áp bách dâng lên như thủy triều.
Thành Ngự si mê nhìn chăm chú vào thân thể gợi cảm của thiếu nữ, trên da thịt trắng nõn đã có chút phiếm hồng, vòng eo tinh tế một tay có thể ôm hết, khiến người ta say mê nhất chính là cặp núi tuyết no đủ vô cùng mềm mại kia, lúc này đỉnh núi đang run run dựng đứng như chờ đợi cậu tới yêu thương.
Thành Ngự thấp giọng, "Hề Hề của tớ thật đẹp."
Giọng nói trầm thấp từ tính ôn nhu như nước, trong phút chốc Thẩm Vân Hề như bị đặt trong biển lửa, cả người vô cùng nóng.
Một tay Thành Ngự nắm lấy một bên núi tuyết, há mồm ngậm lấy nụ hoa hồng kia.
"A!" Đôi môi mềm mại tiếp xúc với da thịt mẫn cảm, đầu lưỡi cuốn lấy đầu vú đỏ thắm, thân thể Thẩm Vân Hề run lên.
Thành Ngự vừa liếm vừa mút, lưu luyến ở hai vú no đủ, thân thể truyền tới cảm giác khó miêu tả, Thẩm Vân Hề nhịn không được vặn vẹo, rên rỉ.
Cho đến khi quần lót bị kéo xuống, dị vật tiếp xúc với chân tâm, Thẩm Vân Hề chợt thanh tỉnh.
Cô nhanh tay đè lại bàn tay đang tác loạn của Thành Ngự, khẽ gọi một tiếng, "Thành Ngự....."
Thanh âm sợ hãi, chứa một tia xấu hổ cùng hoảng hốt.
Tay cậu bị nắm chặt, nhưng giờ cậu đã đứng trước bờ vực của dục vọng, Thành Ngự cúi sát vào tai Thẩm Vân Hề, ôn nhu dụ dỗ, "Hề Hề, để tớ sờ một chút."
Lỗ tai quanh quẩn hơi thở ướt nóng, như một ngọn lửa thiêu cháy toàn bộ da thịt, ngọn lửa lan tràn đến toàn bộ khuôn mặt.
Thẩm Vân Hề vừa thẹn vừa sợ, không hé răng, Thành Ngự thấy cô không cự tuyệt, cho là cô cam chịu, liền tránh thoát khỏi tay cô, nhắm thẳng vào nơi cấm kỵ.
Lòng bàn tay nóng rực cách lớp vải dệt mỏng manh chạm vào nơi tư mật của cô, Thẩm Vân Hề hừ hai tiếng, phản xạ có điều kiện mà kẹp chân lại.
Bàn tay lúc này càng dán chặt vào nơi tư mật.
Tay bị kẹp chặt đến không thể động đậy được, Thành Ngự ôn nhu dỗ dành, "Ngoan, mở chân ra."
"...... Cậu lấy tay ra trước." Thẩm Vân Hề sắp khóc.
"Cậu không mở chân ra thì tớ lấy tay ra thế nào?" Thành Ngự cười nhẹ, ngữ khí có chút ngả ngớn.
Thẩm Vân Hề cắn môi dưới, có chút do dự.
"A....."
Ngón tay thon dài đụng vào cánh hoa non mềm, bắt đầu thăm dò khắp nơi.
Thật mềm, Thành Ngự không đành lòng tăng lực đạo, nhưng dần dần dục vọng lại không thỏa mãn mà tìm kiếm ở sâu bên trong.
Ngón tay tách ra hai cánh hoa mềm mại, ngón giữa thử duỗi vào trong một chút, từng chút từng chút, vách mị thịt trong hoa huyệt đã bao lấy nửa đốt ngón tay.
Dị vật xa lạ xâm lấn khiến Thẩm Vân Hề cảm thấy sợ hãi, cô nức nở năn nỉ Thành Ngự.
Thành Ngự mạnh mẽ xoa nắn vú cô, ý đồ phân tán lực chú ý của Thẩm Vân Hề, ngón tay lại không chút do dự đâm sâu vào bên trong.
Lãnh địa chưa được khai sáng quá chặt, Thành Ngự nhẹ nhàng thâm nhập vào sâu bên trong nhờ mật dịch đang không ngừng tuôn ra.
Cuối cùng, toàn bộ ngón tay giữa bị hoa kính ngậm lấy.
Nơi tư mật nhất lúc này bị mở ra một con đường nhỏ vô cùng hẹp, dưới thân có dị vật trướng trướng khiến Thẩm Vân Hề có loại cảm giác kỳ lạ không thể miêu tả, cô cong người, miệng cắn chặt tay mình, sợ trong lúc lơ đãng sẽ phát ra thanh âm gì đó khiến người ta cảm thấy thẹn.
Nhưng động tác tiếp theo của Thành Ngự vẫn khiến cô tràn ra tiếng rên rỉ yêu kiều.
Ngón giữa cảm nhận được sự ấm áp mềm mại, cảm giác này truyền thẳng từ ngón tay tới dưới hạ thân, cự vật dưới thân càng sưng to hơn, bàn tay Thành Ngự đang bóp vú Thẩm Vân Hề càng chặt, đồng thời ngón tay đang hãm sâu trong hoa kính bắt đầu thực hiện sứ mệnh của mình.
Rút ra, cắm vào, lại rút ra, lại cắm vào.
Ngón tay Thành Ngự ép sát mị thịt trong hoa huyệt, dùng sức đâm chọc.
Ngón giữa linh hoạt xoay tròn trong hoa kính chặt chẽ, tốc độ đâm thọc càng ngày càng nhanh, khoái cảm đột nhiên xuất hiện, mặt Thẩm Vân Hề đỏ rực, đầu óc nháy mắt trống rỗng, bụng nhỏ cùng ngón chân căng chặt.
Một lượng lớn mật dịch phun ra làm ướt toàn bộ tay Thành Ngự.
Hai mắt Thẩm Vân Hề mê ly, môi anh đào khẽ mở, hô hấp Thành Ngự dồn dập, rút ngón tay ra, nhanh chóng cởi quần áo trên người mình, mở ngăn kéo trong tủ đầu giường lấy chiếc hộp kia rồi đeo lên cự vật, ngay sau đó thân hình cao lớn trần trụi lập tức bao phủ lên người Thẩm Vân Hề.
Quy đầu cực đại để ở huyệt khẩu, dục vọng của Thành Ngự từng chút đâm vào bên trong.
Đường đi trong hoa huyệt vô cùng hẹp, tầng tầng lớp lớp mị thịt siết lấy côn thịt làm cậu tiến không được lui cũng không xong.
Cậu cúi vào bên tai Thẩm Vân Hề nhẹ dỗ dành, hơi thở nóng rực cùng với giọng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai, "Hề Hề, thả lỏng, đừng kẹp chặt như vậy....."
Đồ vật thô dài hơn ngón tay rất nhiều dần tiến vào thân thể, cảm giác trướng trướng khiến Thẩm Vân Hề kinh hoảng, cô vô thố ôm lấy eo Thành Ngự, môi đỏ bừng mím lại.
Thả lỏng đâu có dễ dàng như thế?
Lần đầu tiên thân mật như vậy khiến cô khẩn trương tới mức tim đập loạn xạ, thân thể cũng căng chặt.
Nơi khiến người ta mất hồn càng ngày càng chặt, Thành Ngự bị kẹp có chút đau, bàn tay nắm chặt lấy mắt cá chân Thẩm Vân Hề kéo sang hai bên, quy đầu lại đâm sâu vào hoa huyệt một chút.
"A...." Giữa hai chân truyền tới cảm giác hơi trướng đau, mày Thẩm Vân Hề nhăn lại.
Quá chặt, xúc động muốn va chạm dưới thân dâng lên như thủy triều, Thành Ngự cắn răng, không thể nhẫn nại được nữa, thấp giọng dỗ dành cô, "Hề Hề, nhịn một chút, tớ muốn đi vào."
Thành Ngự cúi đầu chặn môi cô lại, cùng lúc đó, cự vật dùng sức đâm mạnh vào.
"A!" Trong nháy mắt bị phá thân, cảm giác xé rách vô cùng đau đớn truyền khắp toàn thân, Thẩm Vân Hề khóc ra tiếng, "Ô..... Đau....."
Mày thiếu nữ đã nhăn lại, lông mi ướt át dính nước mắt, từng giọt nước mắt như những viên trân châu trong suốt không ngừng chảy xuống.
Thành Ngự dừng lại động tác, yêu thương hôn lên đôi môi đỏ thắm, hôn lên giữa mày cô, hôn lên chóp mũi.... Cuối cùng từng chút một hôn lên những giọt nước mắt.
"Hề Hề, bảo bối của tớ....."
Thanh âm khàn khàn vô cùng ôn nhu, Thẩm Vân Hề trong đau đớn nghe được giọng nói ôn nhu dỗ dành của Thành Ngự, cảm nhận được từng nụ hôn của câu, đột nhiên có loại cảm giác ỷ lại mãnh liệt, nội tâm lần đầu tiên không hề giữ lại chút gì rộng mở chào đón cậu vào.
Tay cô ôm lấy cổ Thành Ngự, đem mặt nhỏ dán lên cổ cậu, nức nở ủy khuất, "Thành Ngự, đau quá....."
Giọng nói cũng mềm mại như da thịt của cô, dáng vẻ nhu nhược đáng thương như muốn được an ủi, muốn ôm, muốn hôn một cái.
Thành Ngự mềm lòng, nhưng cự vật dưới háng cũng càng thô cứng.
Tay Thành Ngự trìu mến vỗ về sau cổ cô, để cô cùng mình càng dán chặt vào nhau, thấp giọng an ủi, "Ngoan, đợi một lát rồi sẽ không đau nữa."
Cảm thấy u kính đã ướt hơn rất nhiều, đầu Thành Ngự rời xuống, ngậm lấy đầu vú đã dựng đứng, hàm răng không nhẹ không nặng gặm cắn, một tay chống giường, một tay xoa bóp một bên vú còn lại, dưới thân bắt đầu chậm rãi ra vào.
"Ưm....." Thân thể Thẩm Vân Hề bị động tác của cậu làm cho nhẹ nhàng rung động, cảm giác đau đớn xé rách vẫn còn tồn tại, nước mắt còn treo ở đuôi lông mi, "Quá trướng..... Cậu đừng nhúc nhích....."
"Còn đau không?" Thành Ngự nâng đầu từ trước ngực cô lên, trên khuôn mặt góc cạnh đã ra một tầng mồ hôi mỏng, cậu nhìn chăm chú vào cô, cự vật dưới thân vẫn đang chậm rãi di chuyển, "Có phải đã tốt hơn nhiều rồi không?"
Góc độ này khiến cho Thành Ngự có thêm vài phần gợi cảm, ngũ quan thâm thúy như điêu khắc, cơ bắp trên cánh tay rõ ràng, cực kỳ có mị lực.
Mắt Thẩm Vân Hề mê loạn, thân thể dần bị một loại cảm giác kỳ dị thay thế.
Cô có chút hoảng sợ, ngón tay không có chỗ dựa nên đành véo thịt trên eo sườn cậu.
Thành Ngự biết cảm giác đau của cô đã không còn, ý chí chiến đấu dưới thân sục sôi, không muốn nhẫn nại thêm một phút một giây nào nữa.
Cậu buông nhũ thịt ra, nắm chặt vòng eo tinh tế của cô, côn thịt thô tráng mất khống chế mà hành quân mạnh mẽ trong hoa huyệt.
"A....." Hoa huyệt yếu ớt bị va chạm mạnh mẽ, cảm giác đau đớn cùng một cảm giác khác lạ cùng tồn tại, trong thống khổ lại có chút sung sướng.
Trong đầu Thẩm Vân Hề trống rỗng, thân thể bị đâm chấn động, tiếng rên rỉ khó nhịn tràn ra từ môi đỏ.
Thật chặt, vừa ướt vừa mềm.
Thành Ngự dùng sức đâm vào sâu bên trong hoa huyệt, từng chút từng chút, cậu nhìn chằm chằm Thẩm Vân Hề ở dưới thân mình, nhìn hai mắt cô mê ly mất đi lý trí, nhìn nhũ thịt rung động dập dềnh theo động tác đâm thọc của mình, cậu không muốn bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào trên cơ thể cô, khắc ghi hình ảnh thiếu nữ đã bị cậu chiếm hữu thế nào, cảm nhận được sự hưởng thụ chưa từng có trong sinh lý cùng tâm lý.
Có lẽ là cậu cảm thấy mất mặt.
Cô không biết, cứ tránh mà không nói như vậy chính là một loại khác thường.
Gió thổi ào ào càn quét toàn bộ thành thị, mùa thu không chút nào lưu luyến nâng bước rời đi.
Mấy cây ngô đồng trong trường đều đã trụi lủi, trên cành cây chỉ còn vài chiếc lá khô đang lung lay sắp đổ trong gió.
Ngày đông giá rét dần bước tới.
Mà sinh nhật của Thành Ngự cũng sắp tới rồi.
Sở dĩ Thẩm Vân Hề biết sinh nhật của cậu là vì sáng nay có một nữ sinh xinh đẹp tặng quà sinh nhật cho cậu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Thành Ngự không nhận.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thẩm Vân Hề cầm túi ra ngoài.
Đi trên đường cái, Thẩm Vân Hề vừa đi vừa nghĩ xem nên mua quà gì.
Trong phòng Thành Ngự có một vài mô hình ô tô, cô biết cậu rất thích mấy thứ này, nhưng về phương diện này thì cô không hiểu lắm, cũng không thấy nơi nào bán.
Mà những cái khác thì hình như Thành Ngự cũng không thích thứ gì đặc biệt.
Đi qua một hiệu sách, trong đầu Thẩm Vân Hề chợt lóe lên, mở cửa đi vào.
Thành Ngự là học bá, là một học bá không giỏi tiếng Anh, Thẩm Vân Hề chọn trái chọn phải, suy đi tính lại nhiều lần, cuối cùng chọn một quyển đề thi tiếng Anh.
Nghỉ ngơi vài ngày, sau tiết tự học buổi tối thì trời cũng đã khuya, bọn người Hạng Cần cũng không tiện ra ngoài tổ chức sinh nhật, chỉ tặng quà cho Thành Ngự.
Thẩm Vân Hề quyết định tối nay sẽ tặng quà cho cậu.
Trở về sau tiết tự học buổi tối, Thẩm Vân Hề thấy Thành Ngự vào phòng, liền nhanh chân về phòng mình cầm quà sang gõ cửa phòng cậu.
Cửa được mở ra, một bàn tay vươn ra kéo Thẩm Vân Hề vào phòng, đè trên tường.
"Cuối cùng cũng nguyện ý sang đây?"
Hai khuôn mặt sắp dán vào nhau, tim Thẩm Vân Hề đập bịch bịch, quay đầu sang một bên, nhét quà vào tay cậu, không thèm để ý tới Thành Ngự, chỉ nói một câu, "Quà sinh nhật."
Thành Ngự liếc nhìn món quà hình chữ nhật được đóng gói, đùi phải khẽ gập lên, đầu gối đụng vào tường, chặt chẽ vây cô lại, cúi đầu hỏi, "Cậu tặng tớ cái gì?"
Thẩm Vân Hề tựa vào sát tường, nhỏ giọng nói, "Cậu tự xem đi."
Thành Ngự xé mở lớp giấy gói quà, nhìn quyển sách đề thi tiếng Anh, khẽ cười một tiếng.
Thần sắc cậu không có gì thay đổi, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn cô chằm chằm, nụ cười treo trên khóe miệng có chút lạnh, còn mang theo một tia nguy hiểm.
Thẩm Vân Hề thấy cậu không vui, có lẽ là không hài lòng với món quà của mình, tâm có chút trầm xuống, cô chọn lâu như vậy còn không phải muốn tiếng Anh cậu càng tiến bộ sao?
"Cái này không tính!" Quyển sách bị ném lên bàn học, Thành Ngự cúi người, ngửi hơi thở mát lạnh trên người cô, "Đưa món quà khác."
"Cậu, cậu muốn cái gì?"
Một tay Thành Ngự chống trên tường, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng nhìn cô, giọng nói trầm thấp văng vẳng bên tai.
"Muốn gì cậu cũng tặng?"
Lần trước hôn cô lần đầu tiên cũng như vậy, Thẩm Vân Hề cảm nhận được nguy hiểm, gian nan quay đầu đi, không nhìn khuôn mặt cậu nữa, nói đứt quãng, "Vậy..... Vậy cũng phải xem....."
Lời còn chưa nói xong, cái gáy đã bị vặn trở lại, một nụ hôn rơi xuống, môi bị lấp kín.
Thẩm Vân Hề có thể cảm nhận được đầu lưỡi ướt nóng đang mạnh mẽ liếm mút môi mình, tay chân cô cứng đờ, không biết nên để đâu, đến cả trái tim cũng như ngừng đập.
Mặt rất nóng, bị hơi thở nóng rực của cậu nướng chín.
Nụ hôn tràn đầy tính xâm lược vẫn đang tiếp tục, rõ ràng dung mạo có tính công kích cao như vậy, nhưng lại có đôi môi vô cùng mềm mại, nó mở ra ngậm lấy môi cô, khẽ liếm láp từng chút.
Thẩm Vân Hề dần đắm chìm trong nụ hôn này.
Thành Ngự buông môi cô ra, nhưng cũng chỉ cách môi cô vài centimet, gần gũi đến mức khiến người ta thẹn thùng.
Cậu rũ mắt nhìn con chim nhỏ đang kinh hoảng trước mặt, cánh môi bị hôn đến đỏ thẫm, tư vị tốt đẹp làm cậu càng không thỏa mãn.
Cậu ghé sát vào vành tai cô, nói, "Tớ muốn cậu."
Ngày đêm mong nhớ, chỉ muốn có được cô.
Thân thể Thẩm Vân Hề run lên, hoảng sợ muốn thoát khỏi tình cảnh này, nhưng Thành Ngự lại không cho cô cơ hội, nụ hôn cường thế lần nữa rơi xuống.
Thân thể bị bay lên không trung, cảm giác trời đất quay cuồng, Thẩm Vân Hề bị Thành Ngự đè trên giường.
"Ưm...." Khoang miệng bị càn quét, Thẩm Vân Hề chỉ có thể phát ra thanh âm rách nát, chờ tới khi môi lưỡi được buông tha, cô phải thở dốc từng ngụm.
Giây tiếp theo, từng cái quần áo bị lột ra, nụ hôn lửa nóng một đường đi xuống khắp nơi.
Trên người Thẩm Vân Hề lúc này chỉ còn một chiếc quần lót, da thịt trắng nõn bại lộ trong không khí, không có một chút cảm giác an toàn nào.
Thẩm Vân Hề phản xạ có điều kiện cong người, tay che trước ngực.
Thành Ngự kéo tay cô sang hai bên rồi đè lại, Thẩm Vân Hề không thể nhúc nhích dược, cảm giác áp bách dâng lên như thủy triều.
Thành Ngự si mê nhìn chăm chú vào thân thể gợi cảm của thiếu nữ, trên da thịt trắng nõn đã có chút phiếm hồng, vòng eo tinh tế một tay có thể ôm hết, khiến người ta say mê nhất chính là cặp núi tuyết no đủ vô cùng mềm mại kia, lúc này đỉnh núi đang run run dựng đứng như chờ đợi cậu tới yêu thương.
Thành Ngự thấp giọng, "Hề Hề của tớ thật đẹp."
Giọng nói trầm thấp từ tính ôn nhu như nước, trong phút chốc Thẩm Vân Hề như bị đặt trong biển lửa, cả người vô cùng nóng.
Một tay Thành Ngự nắm lấy một bên núi tuyết, há mồm ngậm lấy nụ hoa hồng kia.
"A!" Đôi môi mềm mại tiếp xúc với da thịt mẫn cảm, đầu lưỡi cuốn lấy đầu vú đỏ thắm, thân thể Thẩm Vân Hề run lên.
Thành Ngự vừa liếm vừa mút, lưu luyến ở hai vú no đủ, thân thể truyền tới cảm giác khó miêu tả, Thẩm Vân Hề nhịn không được vặn vẹo, rên rỉ.
Cho đến khi quần lót bị kéo xuống, dị vật tiếp xúc với chân tâm, Thẩm Vân Hề chợt thanh tỉnh.
Cô nhanh tay đè lại bàn tay đang tác loạn của Thành Ngự, khẽ gọi một tiếng, "Thành Ngự....."
Thanh âm sợ hãi, chứa một tia xấu hổ cùng hoảng hốt.
Tay cậu bị nắm chặt, nhưng giờ cậu đã đứng trước bờ vực của dục vọng, Thành Ngự cúi sát vào tai Thẩm Vân Hề, ôn nhu dụ dỗ, "Hề Hề, để tớ sờ một chút."
Lỗ tai quanh quẩn hơi thở ướt nóng, như một ngọn lửa thiêu cháy toàn bộ da thịt, ngọn lửa lan tràn đến toàn bộ khuôn mặt.
Thẩm Vân Hề vừa thẹn vừa sợ, không hé răng, Thành Ngự thấy cô không cự tuyệt, cho là cô cam chịu, liền tránh thoát khỏi tay cô, nhắm thẳng vào nơi cấm kỵ.
Lòng bàn tay nóng rực cách lớp vải dệt mỏng manh chạm vào nơi tư mật của cô, Thẩm Vân Hề hừ hai tiếng, phản xạ có điều kiện mà kẹp chân lại.
Bàn tay lúc này càng dán chặt vào nơi tư mật.
Tay bị kẹp chặt đến không thể động đậy được, Thành Ngự ôn nhu dỗ dành, "Ngoan, mở chân ra."
"...... Cậu lấy tay ra trước." Thẩm Vân Hề sắp khóc.
"Cậu không mở chân ra thì tớ lấy tay ra thế nào?" Thành Ngự cười nhẹ, ngữ khí có chút ngả ngớn.
Thẩm Vân Hề cắn môi dưới, có chút do dự.
"A....."
Ngón tay thon dài đụng vào cánh hoa non mềm, bắt đầu thăm dò khắp nơi.
Thật mềm, Thành Ngự không đành lòng tăng lực đạo, nhưng dần dần dục vọng lại không thỏa mãn mà tìm kiếm ở sâu bên trong.
Ngón tay tách ra hai cánh hoa mềm mại, ngón giữa thử duỗi vào trong một chút, từng chút từng chút, vách mị thịt trong hoa huyệt đã bao lấy nửa đốt ngón tay.
Dị vật xa lạ xâm lấn khiến Thẩm Vân Hề cảm thấy sợ hãi, cô nức nở năn nỉ Thành Ngự.
Thành Ngự mạnh mẽ xoa nắn vú cô, ý đồ phân tán lực chú ý của Thẩm Vân Hề, ngón tay lại không chút do dự đâm sâu vào bên trong.
Lãnh địa chưa được khai sáng quá chặt, Thành Ngự nhẹ nhàng thâm nhập vào sâu bên trong nhờ mật dịch đang không ngừng tuôn ra.
Cuối cùng, toàn bộ ngón tay giữa bị hoa kính ngậm lấy.
Nơi tư mật nhất lúc này bị mở ra một con đường nhỏ vô cùng hẹp, dưới thân có dị vật trướng trướng khiến Thẩm Vân Hề có loại cảm giác kỳ lạ không thể miêu tả, cô cong người, miệng cắn chặt tay mình, sợ trong lúc lơ đãng sẽ phát ra thanh âm gì đó khiến người ta cảm thấy thẹn.
Nhưng động tác tiếp theo của Thành Ngự vẫn khiến cô tràn ra tiếng rên rỉ yêu kiều.
Ngón giữa cảm nhận được sự ấm áp mềm mại, cảm giác này truyền thẳng từ ngón tay tới dưới hạ thân, cự vật dưới thân càng sưng to hơn, bàn tay Thành Ngự đang bóp vú Thẩm Vân Hề càng chặt, đồng thời ngón tay đang hãm sâu trong hoa kính bắt đầu thực hiện sứ mệnh của mình.
Rút ra, cắm vào, lại rút ra, lại cắm vào.
Ngón tay Thành Ngự ép sát mị thịt trong hoa huyệt, dùng sức đâm chọc.
Ngón giữa linh hoạt xoay tròn trong hoa kính chặt chẽ, tốc độ đâm thọc càng ngày càng nhanh, khoái cảm đột nhiên xuất hiện, mặt Thẩm Vân Hề đỏ rực, đầu óc nháy mắt trống rỗng, bụng nhỏ cùng ngón chân căng chặt.
Một lượng lớn mật dịch phun ra làm ướt toàn bộ tay Thành Ngự.
Hai mắt Thẩm Vân Hề mê ly, môi anh đào khẽ mở, hô hấp Thành Ngự dồn dập, rút ngón tay ra, nhanh chóng cởi quần áo trên người mình, mở ngăn kéo trong tủ đầu giường lấy chiếc hộp kia rồi đeo lên cự vật, ngay sau đó thân hình cao lớn trần trụi lập tức bao phủ lên người Thẩm Vân Hề.
Quy đầu cực đại để ở huyệt khẩu, dục vọng của Thành Ngự từng chút đâm vào bên trong.
Đường đi trong hoa huyệt vô cùng hẹp, tầng tầng lớp lớp mị thịt siết lấy côn thịt làm cậu tiến không được lui cũng không xong.
Cậu cúi vào bên tai Thẩm Vân Hề nhẹ dỗ dành, hơi thở nóng rực cùng với giọng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai, "Hề Hề, thả lỏng, đừng kẹp chặt như vậy....."
Đồ vật thô dài hơn ngón tay rất nhiều dần tiến vào thân thể, cảm giác trướng trướng khiến Thẩm Vân Hề kinh hoảng, cô vô thố ôm lấy eo Thành Ngự, môi đỏ bừng mím lại.
Thả lỏng đâu có dễ dàng như thế?
Lần đầu tiên thân mật như vậy khiến cô khẩn trương tới mức tim đập loạn xạ, thân thể cũng căng chặt.
Nơi khiến người ta mất hồn càng ngày càng chặt, Thành Ngự bị kẹp có chút đau, bàn tay nắm chặt lấy mắt cá chân Thẩm Vân Hề kéo sang hai bên, quy đầu lại đâm sâu vào hoa huyệt một chút.
"A...." Giữa hai chân truyền tới cảm giác hơi trướng đau, mày Thẩm Vân Hề nhăn lại.
Quá chặt, xúc động muốn va chạm dưới thân dâng lên như thủy triều, Thành Ngự cắn răng, không thể nhẫn nại được nữa, thấp giọng dỗ dành cô, "Hề Hề, nhịn một chút, tớ muốn đi vào."
Thành Ngự cúi đầu chặn môi cô lại, cùng lúc đó, cự vật dùng sức đâm mạnh vào.
"A!" Trong nháy mắt bị phá thân, cảm giác xé rách vô cùng đau đớn truyền khắp toàn thân, Thẩm Vân Hề khóc ra tiếng, "Ô..... Đau....."
Mày thiếu nữ đã nhăn lại, lông mi ướt át dính nước mắt, từng giọt nước mắt như những viên trân châu trong suốt không ngừng chảy xuống.
Thành Ngự dừng lại động tác, yêu thương hôn lên đôi môi đỏ thắm, hôn lên giữa mày cô, hôn lên chóp mũi.... Cuối cùng từng chút một hôn lên những giọt nước mắt.
"Hề Hề, bảo bối của tớ....."
Thanh âm khàn khàn vô cùng ôn nhu, Thẩm Vân Hề trong đau đớn nghe được giọng nói ôn nhu dỗ dành của Thành Ngự, cảm nhận được từng nụ hôn của câu, đột nhiên có loại cảm giác ỷ lại mãnh liệt, nội tâm lần đầu tiên không hề giữ lại chút gì rộng mở chào đón cậu vào.
Tay cô ôm lấy cổ Thành Ngự, đem mặt nhỏ dán lên cổ cậu, nức nở ủy khuất, "Thành Ngự, đau quá....."
Giọng nói cũng mềm mại như da thịt của cô, dáng vẻ nhu nhược đáng thương như muốn được an ủi, muốn ôm, muốn hôn một cái.
Thành Ngự mềm lòng, nhưng cự vật dưới háng cũng càng thô cứng.
Tay Thành Ngự trìu mến vỗ về sau cổ cô, để cô cùng mình càng dán chặt vào nhau, thấp giọng an ủi, "Ngoan, đợi một lát rồi sẽ không đau nữa."
Cảm thấy u kính đã ướt hơn rất nhiều, đầu Thành Ngự rời xuống, ngậm lấy đầu vú đã dựng đứng, hàm răng không nhẹ không nặng gặm cắn, một tay chống giường, một tay xoa bóp một bên vú còn lại, dưới thân bắt đầu chậm rãi ra vào.
"Ưm....." Thân thể Thẩm Vân Hề bị động tác của cậu làm cho nhẹ nhàng rung động, cảm giác đau đớn xé rách vẫn còn tồn tại, nước mắt còn treo ở đuôi lông mi, "Quá trướng..... Cậu đừng nhúc nhích....."
"Còn đau không?" Thành Ngự nâng đầu từ trước ngực cô lên, trên khuôn mặt góc cạnh đã ra một tầng mồ hôi mỏng, cậu nhìn chăm chú vào cô, cự vật dưới thân vẫn đang chậm rãi di chuyển, "Có phải đã tốt hơn nhiều rồi không?"
Góc độ này khiến cho Thành Ngự có thêm vài phần gợi cảm, ngũ quan thâm thúy như điêu khắc, cơ bắp trên cánh tay rõ ràng, cực kỳ có mị lực.
Mắt Thẩm Vân Hề mê loạn, thân thể dần bị một loại cảm giác kỳ dị thay thế.
Cô có chút hoảng sợ, ngón tay không có chỗ dựa nên đành véo thịt trên eo sườn cậu.
Thành Ngự biết cảm giác đau của cô đã không còn, ý chí chiến đấu dưới thân sục sôi, không muốn nhẫn nại thêm một phút một giây nào nữa.
Cậu buông nhũ thịt ra, nắm chặt vòng eo tinh tế của cô, côn thịt thô tráng mất khống chế mà hành quân mạnh mẽ trong hoa huyệt.
"A....." Hoa huyệt yếu ớt bị va chạm mạnh mẽ, cảm giác đau đớn cùng một cảm giác khác lạ cùng tồn tại, trong thống khổ lại có chút sung sướng.
Trong đầu Thẩm Vân Hề trống rỗng, thân thể bị đâm chấn động, tiếng rên rỉ khó nhịn tràn ra từ môi đỏ.
Thật chặt, vừa ướt vừa mềm.
Thành Ngự dùng sức đâm vào sâu bên trong hoa huyệt, từng chút từng chút, cậu nhìn chằm chằm Thẩm Vân Hề ở dưới thân mình, nhìn hai mắt cô mê ly mất đi lý trí, nhìn nhũ thịt rung động dập dềnh theo động tác đâm thọc của mình, cậu không muốn bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào trên cơ thể cô, khắc ghi hình ảnh thiếu nữ đã bị cậu chiếm hữu thế nào, cảm nhận được sự hưởng thụ chưa từng có trong sinh lý cùng tâm lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.