Chương 16:
Vô Thanh
21/09/2024
Lần đầu tiên kết thúc, cả hai người đều ra một thân mồ hôi, vài sợi tóc trên trán Thành Ngự và tóc mái của Thẩm Vân Hề ướt đẫm.
Thành Ngự rút côn thịt ra, khẽ rên một tiếng, mắt híp lại.
Màu hồng trên da thịt trắng nõn theo hô hấp dần ổn định mà nhạt dần, nhưng đôi môi no đủ cùng đầu vú dựng đứng vẫn đỏ rực.
Đôi chân vừa dài vừa thẳng mở sang hai bên, u kính là một mảnh lầy lội, huyệt khẩu bị căng thành một lỗ tròn nhỏ, mật dịch vẫn đang không ngừng chảy ra, dâm mĩ đến cực điểm.
Thành Ngự nhìn, hạ thân lại bốc hỏa.
Côn thịt nóng bỏng cứng rắn lại lần nữa để ở chân tâm ướt át, quy đầu kiêu ngạo cọ vào hai cánh hoa non mềm, thân thể Thẩm Vân Hề run lên, hoảng loạn muốn lùi người về phía sau tránh né.
"Không được....."
Thành Ngự cúi xuống, một tay nắm chặt cổ tay trắng nõn của cô áp lên trên đỉnh đầu Thẩm Vân Hề, hai cánh tay cô cứ như vậy bị giam cầm.
Ngũ quan Thành Ngự sắc bén, cực kỳ có tính công kích, mày kiếm, mắt hẹp dài, dưới ánh đèn khi nhìn từ trên xuống càng thêm thâm thúy, khí thế bức người.
Thành Ngự đã khi nào khiến cô có cảm giác áp bách như vậy?
Thẩm Vân Hề không thể động đậy một chút nào, trong đôi mắt đào hoa chứa đầy sự mê mang.
Mà trong mắt Thành Ngự, tư thế này khiến tuyết nhũ đẫy đà trước mắt càng nhô cao lên, đỉnh hồng mai càng diễm lệ lóa mắt, trong đôi mắt đào hoa của Thẩm Vân Hề chứa đầy mị sắc.
Tim Thành Ngự lần thứ hai đập hỗn loạn, khí huyết cả người như đang bốc cháy, cậu ngậm lấy một đỉnh hồng mai, cự vật cường tráng vội vàng đỉnh vào trong hoa huyêt.
"A...." Thân thể lại truyền tới cảm giác bị lấp đầy, bụng nhỏ vô ý thức co chặt lại.
Hạ thân bị đồ vật vừa cứng vừa thô kia cắm vào, mà thân trên lại bị một bàn tay của cậu khống chế, Thẩm Vân Hề ủy khuất nức nở lên án, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
"Ô..... Cậu...... Cậu sao có thể lại làm tiếp.... Tên xấu xa....."
Giọng nói vốn thanh thúy lúc này lại càng thêm kiều mị, Thành Ngự nghe xong càng thêm hưng phấn.
Cậu buông tay cô ra, đôi mắt chứa đầy tình dục nhìn cô, dưới thân vẫn tiếp tục đâm thọc vào sâu bên trong hoa tâm.
"Một lần không đủ." Thành Ngự để đôi tay mềm mại vô lực vòng ra sau gáy ôm lấy cổ mình, thấp giọng nói, "Đợi lát nữa sẽ càng thoải mái, ngoan một chút, hửm?"
Thiếu niêu huyết khí phương cương, vừa được khai trai nên dục vọng như dã thú vừa thoát khỏi nhà giam, căn bản không khống chế được.
Cự vật vẫn đang chôn sâu trong cơ thể cô, thiếu nữ dưới thân cậu nức nở cầu xin, nước mắt ở đuôi mắt cô rơi xuống từng giọt, làm tâm cậu ướt đẫm, nhưng cậu lại không có biện pháp dừng lại, dục vọng bành trướng, mỗi một động tác đều chứa sự điên cuồng.
Hạ thân Thẩm Vân Hề bị đâm cho lắc qua lắc lại, cảm giác kỳ dị như sóng đánh từng đợt vào bờ, cô dần dần sa vào trong đó, đôi chân thon dài quấn lấy eo cậu, trong miệng cũng phát ra tiếng rên rỉ.
Bên trong cô thật sự rất chặt khiến cậu vừa thoải mái vừa khó chịu.
Thành Ngự bẻ hai chân cô sang hai bên, cố định thành chữ M, sau đó hai tay đè lên hai đầu gối, hông tăng tốc va chạm, điên cuồng đâm vào sâu bên trong hoa tâm.
Mạnh mẽ rút ra, lại mạnh mẽ đâm vào, kịch liệt đâm thọc.
Huyệt thịt màu đỏ cũng bị kéo ra bên ngoài một chút, tiếp theo lại bị chọc trở về trong hoa huyệt, côn thịt bị mị thịt hoàn toàn bao lấy, cảm giác kia cực kỳ sảng khoái khiến Thành Ngự muốn càng nhiều.
"Nhẹ..... Nhẹ chút...... A......" Công kích của cậu quá mạnh mẽ, Thẩm Vân Hề chịu không nổi, tay nắm chặt lấy cơ bắp trên vai cậu.
Thành Ngự thích nghe thấy tiếng rên rỉ mất lý trí của cô, động tác đưa đẩy càng mạnh hơn, "Bảo bối, rên lớn tiếng một chút."
Thẩm Vân Hề vừa rên rỉ vừa thở dốc, nghe thấy Thành Ngự nói lời thô tục, xấu hổ nhấp môi chặt lại không lên tiếng.
Tiểu huyệt ướt nóng co chặt, Thành Ngự khẽ hít một hơi, phát hiện cô cực kỳ mẫn cảm với lời thô tục mình nói ra, côn thịt mạnh mẽ đâm thọc, càng ngày càng mạnh, càng ngày cang sâu, hai con thỏ trắng trước ngực cô theo động tác của cậu mà không ngừng nảy lên, Thành Ngự càng làm càn, "Nơi này của Hề Hề thật chặt, rên lớn tiếng một chút, hửm?"
m cuối kia kết hợp với côn thịt đâm sâu vào hoa huyệt một cái.
Nơi mẫn cảm nhô lên liên tục bị đỉnh vào, xương cùng bốc lên cảm giác tê mỏi, theo động tác không ngừng của Thành Ngự mà tràn ra khắp cơ thể, Thẩm Vân Hề giống như cá mất nước, cơ thể căng chặt, đầu ngón tay ghim vào da thịt Thành Ngự.
"A..... Thành Ngự..... A....."
Khoái cảm như thủy triều mãnh liệt bao phủ toàn bộ ý thức, đầu óc Thẩm Vân Hề trống rỗng, bụng nhỏ co rút vài cái, một đợt mật dịch trào ra, tưới thẳng lên côn thịt thô tráng.
Mật huyệt cũng co rút lại, đường đi vốn đã nhỏ hẹp nay càng chặt chẽ, dưới thân cảm giác sướng không thể tả nổi, vài giọt mồ hôi của Thành Ngự rơi lên ngực Thẩm Vân Hề.
Thành Ngự cố gắng khống chế cảm giác muốn bắn tinh, hông căng chặt đâm chọc mạnh mẽ vài cái, cuối cùng cổ họng phát ra một tiếng hừ nhẹ, eo đâm sâu vào, bắn ra tinh dịch.
Trong không khí lúc này toàn là hương vị tình dục cùng với tiếng thở dốc của nam nữ.
Lần thứ hai của Thành Ngự lâu hơn nhiều so với lần đầu tiên, động tác cũng tàn nhẫn hơn, Thẩm Vân Hề bị đâm toàn thân xụi lơ, mắt nhắm lại, mệt đến mức chỉ muốn ngủ luôn.
Thành Ngự bế cô vào bồn tắm rồi quay lại thu dọn khăn trải giường, ném vào máy giặt, thay cái mới.
Đã sắp một giờ sáng, hy vọng khăn trải giường khô nhanh chút, buổi sáng mẹ cậu sẽ trở về.
Thành Ngự nhanh chóng dọn dẹp tất cả xong xuôi, ôm Thẩm Vân Hề đã vô cùng mệt mỏi đi vào giấc ngủ.
Một đêm hoang đường, sáng sớm hôm sau đồng hồ sinh học đã bãi công, Thẩm Vân Hề suýt chút nữa không dậy nổi, nếu không phải Thành Ngự gọi chắc cô có thể ngủ tới trưa luôn.
Thẩm Vân Hề ngồi dậy, cảm giác eo nhức chân đau, cô cực kỳ thong thả di chuyển xuống giường, vừa mới đi xong đôi dép lê để đứng lên, giây tiếp theo chân liền mềm, cả người không chút sức lực mà ngồi trở lại mép giường.
"Làm sao vậy?" Thành Ngự khom lưng bế cô lên, "Còn đau?"
"Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi?" Thẩm Vân Hề hung dữ trừng cậu một cái, cô thành như vậy còn không phải do cậu làm sao?
Tối hôm qua cậu làm bao lâu, hai tay cậu ấn đầu gối cô cố định bấy lâu.
Nhớ tới tư thế mắc cỡ tối qua, mặt Thẩm Vân Hề đỏ lên cúi đầu không nói nữa.
Thành Ngự thấy dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu này của cô lại nhớ tới tối qua cô dưới thân cậu thừa hoan thế nào, hạ thân có chút ngo ngoe rục rịch.
Thành Ngự cố gắng áp chế cảm giác này, đưa Thẩm Vân Hề tới phòng vệ sinh rửa mặt.
Sáng tinh mơ đúng là thời điểm mẫn cảm, nếu không phải còn đi học, cậu nhất định sẽ lôi kéo cô vận động sáng sớm một lần.
Hai người sau khi ăn xong bữa sáng, Thành Ngự bảo Thẩm Vân Hề chờ một lát, sau đó cô liền thấy cậu lấy chiếc xe đạp trong gara ra.
Sáng sớm mùa đông trời vẫn âm u, gió lạnh thổi tới từng cơn.
"Lên xe." Chân phải Thành Ngự chống trên đất để giữ cho xe không đổ.
Áo đồng phục màu trắng, quần dài màu đen, Thành Ngự vốn đã có một phần tiêu sái, lúc này tư thế đạp xe càng khiến cậu có thêm khí phách hăng hái tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Thẩm Vân Hề tiến đến gần, Thành Ngự đưa cho cô một cái khẩu trang màu đen, "Là mới."
"Cậu không đeo sao?"
"Tớ không lạnh."
Thẩm Vân Hề ngồi lên yên xe đạp, đeo khẩu trang, khi gió lạnh ào ào thổi qua bên tai, cô chợt nghĩ tới một vấn đề.
"Lát nữa tới cổng trường để tớ xuống xe đi, nếu để thầy cô cùng bạn học nhìn thấy thì không tốt lắm."
"Không phải cậu không đi được sao?" Thành Ngự nhìn con đường phía trước, cười, "Nhìn thấy hay không thì trong mắt tớ chân của cậu vẫn quan trọng hơn."
Nói thật dễ nghe, Thẩm Vân Hề hơi bĩu môi, buột miệng nói, "Hôm qua tớ đã nói là không cần mà cậu còn làm....."
"Cậu nói không cần?" Thành Ngự quay đầu nhìn cô, cười xấu xa, "Sao tớ lại nhớ là cậu nói muốn?"
"Tớ chưa hề nói!"
Khẳng định chưa nói!
"Ồ.... cậu nói là tớ nhẹ chút...."
Mắt thấy hình ảnh đêm qua lại bắt đầu có xu thế xuất hiện trong đầu, Thẩm Vân Hề đỏ mặt, căm giân đánh vào lưng cậu một cái, "Đừng nói nữa, cậu mau nhìn đường đi!"
Thành Ngự rất hưởng thụ loại đánh yêu ve vãn này, trên mặt tràn đầy ý cười.
Cậu buông tay ra, "Đừng nói nhìn đường, tớ buông cả hai tay ra còn được."
Đạp xe đạp thôi mà cũng khoe khoang như vậy, Thẩm Vân Hề vừa lo lắng vừa tức giận, dùng sức nhéo eo cậu một cái, "Mau cầm lấy tay lái!"
Thành Ngự bất ngờ bị đánh úp, thân thể run lên, bánh xe mất cân bằng hơi lảo đảo, Thành Ngự sợ cô bị ngã, tay nhanh mắt lẹ ổn định tay lái.
Hừ! Cho cậu ra vẻ!
Thẩm Vân Hề đang đeo khẩu trang nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Thành Ngự rút côn thịt ra, khẽ rên một tiếng, mắt híp lại.
Màu hồng trên da thịt trắng nõn theo hô hấp dần ổn định mà nhạt dần, nhưng đôi môi no đủ cùng đầu vú dựng đứng vẫn đỏ rực.
Đôi chân vừa dài vừa thẳng mở sang hai bên, u kính là một mảnh lầy lội, huyệt khẩu bị căng thành một lỗ tròn nhỏ, mật dịch vẫn đang không ngừng chảy ra, dâm mĩ đến cực điểm.
Thành Ngự nhìn, hạ thân lại bốc hỏa.
Côn thịt nóng bỏng cứng rắn lại lần nữa để ở chân tâm ướt át, quy đầu kiêu ngạo cọ vào hai cánh hoa non mềm, thân thể Thẩm Vân Hề run lên, hoảng loạn muốn lùi người về phía sau tránh né.
"Không được....."
Thành Ngự cúi xuống, một tay nắm chặt cổ tay trắng nõn của cô áp lên trên đỉnh đầu Thẩm Vân Hề, hai cánh tay cô cứ như vậy bị giam cầm.
Ngũ quan Thành Ngự sắc bén, cực kỳ có tính công kích, mày kiếm, mắt hẹp dài, dưới ánh đèn khi nhìn từ trên xuống càng thêm thâm thúy, khí thế bức người.
Thành Ngự đã khi nào khiến cô có cảm giác áp bách như vậy?
Thẩm Vân Hề không thể động đậy một chút nào, trong đôi mắt đào hoa chứa đầy sự mê mang.
Mà trong mắt Thành Ngự, tư thế này khiến tuyết nhũ đẫy đà trước mắt càng nhô cao lên, đỉnh hồng mai càng diễm lệ lóa mắt, trong đôi mắt đào hoa của Thẩm Vân Hề chứa đầy mị sắc.
Tim Thành Ngự lần thứ hai đập hỗn loạn, khí huyết cả người như đang bốc cháy, cậu ngậm lấy một đỉnh hồng mai, cự vật cường tráng vội vàng đỉnh vào trong hoa huyêt.
"A...." Thân thể lại truyền tới cảm giác bị lấp đầy, bụng nhỏ vô ý thức co chặt lại.
Hạ thân bị đồ vật vừa cứng vừa thô kia cắm vào, mà thân trên lại bị một bàn tay của cậu khống chế, Thẩm Vân Hề ủy khuất nức nở lên án, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
"Ô..... Cậu...... Cậu sao có thể lại làm tiếp.... Tên xấu xa....."
Giọng nói vốn thanh thúy lúc này lại càng thêm kiều mị, Thành Ngự nghe xong càng thêm hưng phấn.
Cậu buông tay cô ra, đôi mắt chứa đầy tình dục nhìn cô, dưới thân vẫn tiếp tục đâm thọc vào sâu bên trong hoa tâm.
"Một lần không đủ." Thành Ngự để đôi tay mềm mại vô lực vòng ra sau gáy ôm lấy cổ mình, thấp giọng nói, "Đợi lát nữa sẽ càng thoải mái, ngoan một chút, hửm?"
Thiếu niêu huyết khí phương cương, vừa được khai trai nên dục vọng như dã thú vừa thoát khỏi nhà giam, căn bản không khống chế được.
Cự vật vẫn đang chôn sâu trong cơ thể cô, thiếu nữ dưới thân cậu nức nở cầu xin, nước mắt ở đuôi mắt cô rơi xuống từng giọt, làm tâm cậu ướt đẫm, nhưng cậu lại không có biện pháp dừng lại, dục vọng bành trướng, mỗi một động tác đều chứa sự điên cuồng.
Hạ thân Thẩm Vân Hề bị đâm cho lắc qua lắc lại, cảm giác kỳ dị như sóng đánh từng đợt vào bờ, cô dần dần sa vào trong đó, đôi chân thon dài quấn lấy eo cậu, trong miệng cũng phát ra tiếng rên rỉ.
Bên trong cô thật sự rất chặt khiến cậu vừa thoải mái vừa khó chịu.
Thành Ngự bẻ hai chân cô sang hai bên, cố định thành chữ M, sau đó hai tay đè lên hai đầu gối, hông tăng tốc va chạm, điên cuồng đâm vào sâu bên trong hoa tâm.
Mạnh mẽ rút ra, lại mạnh mẽ đâm vào, kịch liệt đâm thọc.
Huyệt thịt màu đỏ cũng bị kéo ra bên ngoài một chút, tiếp theo lại bị chọc trở về trong hoa huyệt, côn thịt bị mị thịt hoàn toàn bao lấy, cảm giác kia cực kỳ sảng khoái khiến Thành Ngự muốn càng nhiều.
"Nhẹ..... Nhẹ chút...... A......" Công kích của cậu quá mạnh mẽ, Thẩm Vân Hề chịu không nổi, tay nắm chặt lấy cơ bắp trên vai cậu.
Thành Ngự thích nghe thấy tiếng rên rỉ mất lý trí của cô, động tác đưa đẩy càng mạnh hơn, "Bảo bối, rên lớn tiếng một chút."
Thẩm Vân Hề vừa rên rỉ vừa thở dốc, nghe thấy Thành Ngự nói lời thô tục, xấu hổ nhấp môi chặt lại không lên tiếng.
Tiểu huyệt ướt nóng co chặt, Thành Ngự khẽ hít một hơi, phát hiện cô cực kỳ mẫn cảm với lời thô tục mình nói ra, côn thịt mạnh mẽ đâm thọc, càng ngày càng mạnh, càng ngày cang sâu, hai con thỏ trắng trước ngực cô theo động tác của cậu mà không ngừng nảy lên, Thành Ngự càng làm càn, "Nơi này của Hề Hề thật chặt, rên lớn tiếng một chút, hửm?"
m cuối kia kết hợp với côn thịt đâm sâu vào hoa huyệt một cái.
Nơi mẫn cảm nhô lên liên tục bị đỉnh vào, xương cùng bốc lên cảm giác tê mỏi, theo động tác không ngừng của Thành Ngự mà tràn ra khắp cơ thể, Thẩm Vân Hề giống như cá mất nước, cơ thể căng chặt, đầu ngón tay ghim vào da thịt Thành Ngự.
"A..... Thành Ngự..... A....."
Khoái cảm như thủy triều mãnh liệt bao phủ toàn bộ ý thức, đầu óc Thẩm Vân Hề trống rỗng, bụng nhỏ co rút vài cái, một đợt mật dịch trào ra, tưới thẳng lên côn thịt thô tráng.
Mật huyệt cũng co rút lại, đường đi vốn đã nhỏ hẹp nay càng chặt chẽ, dưới thân cảm giác sướng không thể tả nổi, vài giọt mồ hôi của Thành Ngự rơi lên ngực Thẩm Vân Hề.
Thành Ngự cố gắng khống chế cảm giác muốn bắn tinh, hông căng chặt đâm chọc mạnh mẽ vài cái, cuối cùng cổ họng phát ra một tiếng hừ nhẹ, eo đâm sâu vào, bắn ra tinh dịch.
Trong không khí lúc này toàn là hương vị tình dục cùng với tiếng thở dốc của nam nữ.
Lần thứ hai của Thành Ngự lâu hơn nhiều so với lần đầu tiên, động tác cũng tàn nhẫn hơn, Thẩm Vân Hề bị đâm toàn thân xụi lơ, mắt nhắm lại, mệt đến mức chỉ muốn ngủ luôn.
Thành Ngự bế cô vào bồn tắm rồi quay lại thu dọn khăn trải giường, ném vào máy giặt, thay cái mới.
Đã sắp một giờ sáng, hy vọng khăn trải giường khô nhanh chút, buổi sáng mẹ cậu sẽ trở về.
Thành Ngự nhanh chóng dọn dẹp tất cả xong xuôi, ôm Thẩm Vân Hề đã vô cùng mệt mỏi đi vào giấc ngủ.
Một đêm hoang đường, sáng sớm hôm sau đồng hồ sinh học đã bãi công, Thẩm Vân Hề suýt chút nữa không dậy nổi, nếu không phải Thành Ngự gọi chắc cô có thể ngủ tới trưa luôn.
Thẩm Vân Hề ngồi dậy, cảm giác eo nhức chân đau, cô cực kỳ thong thả di chuyển xuống giường, vừa mới đi xong đôi dép lê để đứng lên, giây tiếp theo chân liền mềm, cả người không chút sức lực mà ngồi trở lại mép giường.
"Làm sao vậy?" Thành Ngự khom lưng bế cô lên, "Còn đau?"
"Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi?" Thẩm Vân Hề hung dữ trừng cậu một cái, cô thành như vậy còn không phải do cậu làm sao?
Tối hôm qua cậu làm bao lâu, hai tay cậu ấn đầu gối cô cố định bấy lâu.
Nhớ tới tư thế mắc cỡ tối qua, mặt Thẩm Vân Hề đỏ lên cúi đầu không nói nữa.
Thành Ngự thấy dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu này của cô lại nhớ tới tối qua cô dưới thân cậu thừa hoan thế nào, hạ thân có chút ngo ngoe rục rịch.
Thành Ngự cố gắng áp chế cảm giác này, đưa Thẩm Vân Hề tới phòng vệ sinh rửa mặt.
Sáng tinh mơ đúng là thời điểm mẫn cảm, nếu không phải còn đi học, cậu nhất định sẽ lôi kéo cô vận động sáng sớm một lần.
Hai người sau khi ăn xong bữa sáng, Thành Ngự bảo Thẩm Vân Hề chờ một lát, sau đó cô liền thấy cậu lấy chiếc xe đạp trong gara ra.
Sáng sớm mùa đông trời vẫn âm u, gió lạnh thổi tới từng cơn.
"Lên xe." Chân phải Thành Ngự chống trên đất để giữ cho xe không đổ.
Áo đồng phục màu trắng, quần dài màu đen, Thành Ngự vốn đã có một phần tiêu sái, lúc này tư thế đạp xe càng khiến cậu có thêm khí phách hăng hái tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Thẩm Vân Hề tiến đến gần, Thành Ngự đưa cho cô một cái khẩu trang màu đen, "Là mới."
"Cậu không đeo sao?"
"Tớ không lạnh."
Thẩm Vân Hề ngồi lên yên xe đạp, đeo khẩu trang, khi gió lạnh ào ào thổi qua bên tai, cô chợt nghĩ tới một vấn đề.
"Lát nữa tới cổng trường để tớ xuống xe đi, nếu để thầy cô cùng bạn học nhìn thấy thì không tốt lắm."
"Không phải cậu không đi được sao?" Thành Ngự nhìn con đường phía trước, cười, "Nhìn thấy hay không thì trong mắt tớ chân của cậu vẫn quan trọng hơn."
Nói thật dễ nghe, Thẩm Vân Hề hơi bĩu môi, buột miệng nói, "Hôm qua tớ đã nói là không cần mà cậu còn làm....."
"Cậu nói không cần?" Thành Ngự quay đầu nhìn cô, cười xấu xa, "Sao tớ lại nhớ là cậu nói muốn?"
"Tớ chưa hề nói!"
Khẳng định chưa nói!
"Ồ.... cậu nói là tớ nhẹ chút...."
Mắt thấy hình ảnh đêm qua lại bắt đầu có xu thế xuất hiện trong đầu, Thẩm Vân Hề đỏ mặt, căm giân đánh vào lưng cậu một cái, "Đừng nói nữa, cậu mau nhìn đường đi!"
Thành Ngự rất hưởng thụ loại đánh yêu ve vãn này, trên mặt tràn đầy ý cười.
Cậu buông tay ra, "Đừng nói nhìn đường, tớ buông cả hai tay ra còn được."
Đạp xe đạp thôi mà cũng khoe khoang như vậy, Thẩm Vân Hề vừa lo lắng vừa tức giận, dùng sức nhéo eo cậu một cái, "Mau cầm lấy tay lái!"
Thành Ngự bất ngờ bị đánh úp, thân thể run lên, bánh xe mất cân bằng hơi lảo đảo, Thành Ngự sợ cô bị ngã, tay nhanh mắt lẹ ổn định tay lái.
Hừ! Cho cậu ra vẻ!
Thẩm Vân Hề đang đeo khẩu trang nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.