Chương 24:
Vô Thanh
21/09/2024
Thẩm Vân Hề đẩy tay cậu ra, đi tới mép giường, khoác thêm một chiếc áo lên người.
Sau khi che lại da thịt bị lộ ra, cô mới cảm giác tự tại hơn, nói, "Đánh nhau."
Thành Ngự đi đến trước mặt cô, "Ai đánh?"
Vẻ mặt của Thành Ngự rất nghiêm túc, Thẩm Vân Hề có chút không quen, cô đi tới bàn trang điểm, nhìn tóc mình đang lộn xộn, cầm lược lên vừa chải tóc vừa ra vẻ nhẹ nhàng nói, "Tớ cũng là người có một thân võ nghệ đó, một địch năm cũng không mệt chút nào."
Nhớ tới mấy nữ sinh kia, tốc độ trên tay Thẩm Vân Hề dần chậm lại, trả lời vấn đề trước đó của cậu, "Tớ không quen biết bọn họ, nhưng nghe thấy bọn họ gọi người xinh đẹp nhất kia là hoa khôi..... Thật không thể hiểu nổi, thích cậu thì tìm người kéo bè kéo cánh tới trước mặt tớ uy hiếp có tác dụng gì chứ, coi tớ là quả hồng mềm dễ bóp chắc."
Thẩm Vân Hề đột nhiên có chút tức giận, lúc bị một đám người vây quanh cô vẫn rất bình thản, lúc đánh nhau cũng cảm thấy không thoải mái vì bó tay bó chân, nhưng hiện giờ cô mới phát giác bản thân tức giận, khi nhớ lại những lời mà bọn họ nói trong lòng cũng thấy khó chịu.
Cô buông lược xuống, chuẩn bị lên giường, "Cậu về phòng đi, tớ muốn đi ngủ."
Trên mặt Thẩm Vân Hề không có gì không đúng, nhưng Thành Ngự vẫn nhận ra cô đang tức giận.
Thành Ngự giữ chặt ôm, ấn cô vào trong lòng mình.
"Để cậu phải chịu ấm ức là tớ sai."
Mặt nhỏ dán lên lồng ngực ấm áp, Thẩm Vân Hề chống tay lên ngực cậu muốn kéo ra khoảng cách, "Tớ không thèm ấm ức, năm người cũng không đánh lại tớ. Hừ, hoa khôi của cậu còn bị tớ đánh thảm, không cho phép cậu cảm thấy tớ bạo lực rồi đau lòng cậu ta kia....."
Thành Ngự buông cô ra.
Bản thân không muốn cậu ôm, nhưng nghe xong cậu lại lập tức chủ động buông ra, Thẩm Vân Hề đột nhiên cảm thấy ủy khuất, mũi có chút cay.
Khi đang muốn xoay người chui vào trong chăn, thân thể lại lần nữa bị giam cầm.
Thành Ngự cúi đầu cắn lên môi cô như muốn trừng phạt, "Nói bậy gì đó."
Thẩm Vân Hề mở miệng muốn nói, thực ra cô cũng không biết nói gì, chỉ là theo bản năng muốn phản bác, hoặc mang theo cảm xúc bất mãn.
Thừa dịp thời cơ nhỏ bé này, Thành Ngự lại cúi đầu ngậm lấy đôi môi cửa cô.
Hôn một lát, đầu óc Thẩm Vân Hề trống rỗng, cảm giác tức giận cũng hoàn toàn biến mất.
Buông môi cô ra, Thành Ngự vẫn giữ nguyên tư thế, trán dán lên trán cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa ngập nước.
"Tớ đau lòng...."
"Người khác không liên quan gì tới tớ......" Tay Thẩm Vân Hề bị cậu nắm lấy, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, "Thẩm Vân Hề mới là của tớ, không phải hoa khôi gì đó."
Rõ ràng đến cả bài tập ngữ văn cũng không làm, vậy mà có miệng lưỡi hoa ngôn xảo ngữ.
Tâm Thẩm Vân Hề vô cùng rối loạn, nhất thời không biết phải làm sao.
Thấy dáng vẻ cô đã hết giận, Thành Ngự ôm Thẩm Vân Hề ngồi vào mép giường, ấn cô ngồi lên đùi mình, dỗ dành, "Nói cho tớ biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì."
Thật ra Thẩm Vân Hề cũng không yếu ớt như vậy, hai vệt đỏ trên mặt cô cũng không tính là vết thương, cô không để trong lòng.
Trước kia từng luyện Tae Kwon Do, vết thương do va đập nghiêm trọng hơn cũng là bình thường.
Chẳng qua, tính chất không giống nhau, trong lòng khó tránh không thoải mái.
Hiện tại sự khó chịu này cũng phát tiết sắp xong rồi.
Vì thế Thẩm Vân Hề kể lại cho Thành Ngự nghe từ đầu đến cuối chuyện xảy ra ở WC.
Sau khi che lại da thịt bị lộ ra, cô mới cảm giác tự tại hơn, nói, "Đánh nhau."
Thành Ngự đi đến trước mặt cô, "Ai đánh?"
Vẻ mặt của Thành Ngự rất nghiêm túc, Thẩm Vân Hề có chút không quen, cô đi tới bàn trang điểm, nhìn tóc mình đang lộn xộn, cầm lược lên vừa chải tóc vừa ra vẻ nhẹ nhàng nói, "Tớ cũng là người có một thân võ nghệ đó, một địch năm cũng không mệt chút nào."
Nhớ tới mấy nữ sinh kia, tốc độ trên tay Thẩm Vân Hề dần chậm lại, trả lời vấn đề trước đó của cậu, "Tớ không quen biết bọn họ, nhưng nghe thấy bọn họ gọi người xinh đẹp nhất kia là hoa khôi..... Thật không thể hiểu nổi, thích cậu thì tìm người kéo bè kéo cánh tới trước mặt tớ uy hiếp có tác dụng gì chứ, coi tớ là quả hồng mềm dễ bóp chắc."
Thẩm Vân Hề đột nhiên có chút tức giận, lúc bị một đám người vây quanh cô vẫn rất bình thản, lúc đánh nhau cũng cảm thấy không thoải mái vì bó tay bó chân, nhưng hiện giờ cô mới phát giác bản thân tức giận, khi nhớ lại những lời mà bọn họ nói trong lòng cũng thấy khó chịu.
Cô buông lược xuống, chuẩn bị lên giường, "Cậu về phòng đi, tớ muốn đi ngủ."
Trên mặt Thẩm Vân Hề không có gì không đúng, nhưng Thành Ngự vẫn nhận ra cô đang tức giận.
Thành Ngự giữ chặt ôm, ấn cô vào trong lòng mình.
"Để cậu phải chịu ấm ức là tớ sai."
Mặt nhỏ dán lên lồng ngực ấm áp, Thẩm Vân Hề chống tay lên ngực cậu muốn kéo ra khoảng cách, "Tớ không thèm ấm ức, năm người cũng không đánh lại tớ. Hừ, hoa khôi của cậu còn bị tớ đánh thảm, không cho phép cậu cảm thấy tớ bạo lực rồi đau lòng cậu ta kia....."
Thành Ngự buông cô ra.
Bản thân không muốn cậu ôm, nhưng nghe xong cậu lại lập tức chủ động buông ra, Thẩm Vân Hề đột nhiên cảm thấy ủy khuất, mũi có chút cay.
Khi đang muốn xoay người chui vào trong chăn, thân thể lại lần nữa bị giam cầm.
Thành Ngự cúi đầu cắn lên môi cô như muốn trừng phạt, "Nói bậy gì đó."
Thẩm Vân Hề mở miệng muốn nói, thực ra cô cũng không biết nói gì, chỉ là theo bản năng muốn phản bác, hoặc mang theo cảm xúc bất mãn.
Thừa dịp thời cơ nhỏ bé này, Thành Ngự lại cúi đầu ngậm lấy đôi môi cửa cô.
Hôn một lát, đầu óc Thẩm Vân Hề trống rỗng, cảm giác tức giận cũng hoàn toàn biến mất.
Buông môi cô ra, Thành Ngự vẫn giữ nguyên tư thế, trán dán lên trán cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa ngập nước.
"Tớ đau lòng...."
"Người khác không liên quan gì tới tớ......" Tay Thẩm Vân Hề bị cậu nắm lấy, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, "Thẩm Vân Hề mới là của tớ, không phải hoa khôi gì đó."
Rõ ràng đến cả bài tập ngữ văn cũng không làm, vậy mà có miệng lưỡi hoa ngôn xảo ngữ.
Tâm Thẩm Vân Hề vô cùng rối loạn, nhất thời không biết phải làm sao.
Thấy dáng vẻ cô đã hết giận, Thành Ngự ôm Thẩm Vân Hề ngồi vào mép giường, ấn cô ngồi lên đùi mình, dỗ dành, "Nói cho tớ biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì."
Thật ra Thẩm Vân Hề cũng không yếu ớt như vậy, hai vệt đỏ trên mặt cô cũng không tính là vết thương, cô không để trong lòng.
Trước kia từng luyện Tae Kwon Do, vết thương do va đập nghiêm trọng hơn cũng là bình thường.
Chẳng qua, tính chất không giống nhau, trong lòng khó tránh không thoải mái.
Hiện tại sự khó chịu này cũng phát tiết sắp xong rồi.
Vì thế Thẩm Vân Hề kể lại cho Thành Ngự nghe từ đầu đến cuối chuyện xảy ra ở WC.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.