Chương 25:
Vô Thanh
21/09/2024
Nghe xong, Thành Ngự không nói gì, lúc này trong phòng vô cùng an tĩnh.
Thẩm Vân Hề nắm lấy góc áo cậu, mặt nhỏ ngẩng lên hỏi, "Sao vậy?"
Thành Ngự xoa đỉnh đầu mềm mại của cô, cười cười, "Cậu làm rất tốt, không được nương tay với người muốn bắt nạt mình."
"Đó là đương nhiên." Thẩm Vân Hề nâng cằm kiêu ngạo nói.
Thành Ngự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc, ánh mắt khóa chặt vào hai vệt đỏ trên má cô, nói, "Chuyện tiếp theo giao cho tớ là được rồi."
Sắc mặt cậu lạnh lẽo, Thẩm Vân Hề kéo góc áo cậu, "Cậu muốn làm gì?"
"Tính sổ!"
Thẩm Vân Hề, "......"
Thành Ngự xoa mặt cô, "Cậu không cần lo lắng."
Thành Ngự ôm cô từ trên đùi mình xuống, cởi áo khoác Thẩm Vân Hề ra, nhấc vạt áo ngủ lên cao.
Đột nhiên bị cậu vén áo lên, Thẩm Vân Hề ngơ người, xấu hổ, vội không ngừng kéo áo xuống, "Cậu cậu, cậu muốn làm gì!"
Nhưng chút phản kháng này của Thẩm Vân Hề không có tác dụng, một tay Thành Ngự nắm chặt góc áo, một tay chế trụ cô lại.
Trên da thịt trắng nõn như sữa bò không có dấu vết gì, Thành Ngự cuối cùng cũng buông tha vạt áo của cô.
Thẩm Vân Hề hiểu được ý của cậu, nhưng ngực dưới bị cậu nhìn rõ ràng dưới ánh đèn sáng ngời như vậy khiến cô vô cùng thẹn thùng, đỏ mặt lo chỉnh lại quần áo.
Thành Ngự cảm thấy buồn cười, cũng không trêu chọc cô, nhắc nhở, "Khuya rồi, lên giường ngủ thôi."
Thẩm Vân Hề quay người xốc chăn lên, bò lên giường.
Thành Ngự cúi người giúp cô dịch lại góc chăn, sau đó đứng lên chuẩn bị xoay người, bỗng nhiên tay trái bị bàn tay nhỏ nắm chặt.
Thẩm Vân Hề ngẩn ra một giây, buông tay ra, không hé răng nói lời nào.
Vừa rồi thấy cậu muốn đi, theo bản năng cô liền duỗi tay nắm tay cậu, sau khi xúc động xong nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Chẳng lẽ muốn cậu ở lại ngủ cùng nhau? Hình như cũng không phải ý này.
Đã cùng nhau ngủ rất nhiều lần, nhưng mỗi lần không phải là sau khi làm rồi ngủ cùng nhau thì cũng là sau khi làm mỗi người ngủ một giường.....
Đêm nay cậu không đi, chờ lát nữa cậu ôm ấp hôn hít rồi lại nhịn không được thì phải làm sao?
Trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, Thành Ngự không có những suy nghĩ phức tạp như trong lòng Thẩm Vân Hề, nhưng cậu tựa hồ cảm nhận được sự ỷ lại của cô với mình.
Cậu hơi mỉm cười, nắm lấy bàn tay đang lộ ở ngoài chăn, cúi đầu hôn lên, sau đó nhét lại vào trong ổ chăn.
Thành Ngự khom người để một nụ hôn rơi xuống giữa mày Thẩm Vân Hề.
Theo động tác cuối cùng của cậu, Thẩm Vân Hề khép mắt lại, đôi môi mềm mại rời đi, cô nghe được giọng nói trầm thấp truyền tới, "Ngoan ngoãn ngủ."
Thẩm Vân Hề mở mắt ra, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Căn phòng rơi vào bóng đêm, thanh âm cửa phòng khép lại cũng biến mất, không gian vô cùng yên tĩnh.
Thành Ngự trở về phòng mình, lấy điện thoại ra gọi cho Trần Tư Duy.
Sau khi nói chuyện điện thoại khoảng mười phút, cậu ngồi ngẩn người một lúc rồi mới mở tủ lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Trong buổi chào cờ một tuần sau, ngoại trừ chuyện hiệu trưởng theo thường lệ động viên học sinh học tập, còn có thông báo phê bình cùng với kiểm điểm học sinh.
Có vài học sinh bị phê bình, còn bị kiểm điểm thì có hai người.
Thẩm Vân Hề nhìn hai người ở trên bục, nhưng vì vị trí của lớp cô khá xa, không nhìn thấy rõ ràng biểu tình của bọn họ.
Cho dù mấy người kia có ăn năn hối lỗi bao nhiêu thì cũng phải chịu hậu quả từ những hành động mà mình gây ra.
Thẩm Vân Hề thoải mái, không nhìn bọn họ nữa, ngược lại quay đầu tìm kiếm Thành Ngự ngồi ở phía sau.
Hai tầm mắt chạm nhau, hai người không hẹn mà cùng mỉm cười cười.
Thẩm Vân Hề nắm lấy góc áo cậu, mặt nhỏ ngẩng lên hỏi, "Sao vậy?"
Thành Ngự xoa đỉnh đầu mềm mại của cô, cười cười, "Cậu làm rất tốt, không được nương tay với người muốn bắt nạt mình."
"Đó là đương nhiên." Thẩm Vân Hề nâng cằm kiêu ngạo nói.
Thành Ngự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc, ánh mắt khóa chặt vào hai vệt đỏ trên má cô, nói, "Chuyện tiếp theo giao cho tớ là được rồi."
Sắc mặt cậu lạnh lẽo, Thẩm Vân Hề kéo góc áo cậu, "Cậu muốn làm gì?"
"Tính sổ!"
Thẩm Vân Hề, "......"
Thành Ngự xoa mặt cô, "Cậu không cần lo lắng."
Thành Ngự ôm cô từ trên đùi mình xuống, cởi áo khoác Thẩm Vân Hề ra, nhấc vạt áo ngủ lên cao.
Đột nhiên bị cậu vén áo lên, Thẩm Vân Hề ngơ người, xấu hổ, vội không ngừng kéo áo xuống, "Cậu cậu, cậu muốn làm gì!"
Nhưng chút phản kháng này của Thẩm Vân Hề không có tác dụng, một tay Thành Ngự nắm chặt góc áo, một tay chế trụ cô lại.
Trên da thịt trắng nõn như sữa bò không có dấu vết gì, Thành Ngự cuối cùng cũng buông tha vạt áo của cô.
Thẩm Vân Hề hiểu được ý của cậu, nhưng ngực dưới bị cậu nhìn rõ ràng dưới ánh đèn sáng ngời như vậy khiến cô vô cùng thẹn thùng, đỏ mặt lo chỉnh lại quần áo.
Thành Ngự cảm thấy buồn cười, cũng không trêu chọc cô, nhắc nhở, "Khuya rồi, lên giường ngủ thôi."
Thẩm Vân Hề quay người xốc chăn lên, bò lên giường.
Thành Ngự cúi người giúp cô dịch lại góc chăn, sau đó đứng lên chuẩn bị xoay người, bỗng nhiên tay trái bị bàn tay nhỏ nắm chặt.
Thẩm Vân Hề ngẩn ra một giây, buông tay ra, không hé răng nói lời nào.
Vừa rồi thấy cậu muốn đi, theo bản năng cô liền duỗi tay nắm tay cậu, sau khi xúc động xong nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Chẳng lẽ muốn cậu ở lại ngủ cùng nhau? Hình như cũng không phải ý này.
Đã cùng nhau ngủ rất nhiều lần, nhưng mỗi lần không phải là sau khi làm rồi ngủ cùng nhau thì cũng là sau khi làm mỗi người ngủ một giường.....
Đêm nay cậu không đi, chờ lát nữa cậu ôm ấp hôn hít rồi lại nhịn không được thì phải làm sao?
Trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, Thành Ngự không có những suy nghĩ phức tạp như trong lòng Thẩm Vân Hề, nhưng cậu tựa hồ cảm nhận được sự ỷ lại của cô với mình.
Cậu hơi mỉm cười, nắm lấy bàn tay đang lộ ở ngoài chăn, cúi đầu hôn lên, sau đó nhét lại vào trong ổ chăn.
Thành Ngự khom người để một nụ hôn rơi xuống giữa mày Thẩm Vân Hề.
Theo động tác cuối cùng của cậu, Thẩm Vân Hề khép mắt lại, đôi môi mềm mại rời đi, cô nghe được giọng nói trầm thấp truyền tới, "Ngoan ngoãn ngủ."
Thẩm Vân Hề mở mắt ra, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Căn phòng rơi vào bóng đêm, thanh âm cửa phòng khép lại cũng biến mất, không gian vô cùng yên tĩnh.
Thành Ngự trở về phòng mình, lấy điện thoại ra gọi cho Trần Tư Duy.
Sau khi nói chuyện điện thoại khoảng mười phút, cậu ngồi ngẩn người một lúc rồi mới mở tủ lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Trong buổi chào cờ một tuần sau, ngoại trừ chuyện hiệu trưởng theo thường lệ động viên học sinh học tập, còn có thông báo phê bình cùng với kiểm điểm học sinh.
Có vài học sinh bị phê bình, còn bị kiểm điểm thì có hai người.
Thẩm Vân Hề nhìn hai người ở trên bục, nhưng vì vị trí của lớp cô khá xa, không nhìn thấy rõ ràng biểu tình của bọn họ.
Cho dù mấy người kia có ăn năn hối lỗi bao nhiêu thì cũng phải chịu hậu quả từ những hành động mà mình gây ra.
Thẩm Vân Hề thoải mái, không nhìn bọn họ nữa, ngược lại quay đầu tìm kiếm Thành Ngự ngồi ở phía sau.
Hai tầm mắt chạm nhau, hai người không hẹn mà cùng mỉm cười cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.