Chương 34:
Vô Thanh
21/09/2024
"Đau không?" Thẩm Vân Hề nghẹn ngào hỏi, nhất định là lúc bò lên ban công bị thương, cô vừa áy náy vừa đau lòng, khóc thút thít, "Đều do tớ......"
Phòng Thẩm Vân Hề ở tầng hai, ban công không có mái che, trước khi lên Thành Ngự đã quan sát kỹ càng, phòng Thẩm Vân Hề đang sáng đèn, rèm cửa cũng chưa kéo lại, có thể nhìn thấy một góc trong phòng, ảnh ngược của cô hiện trên cửa sổ.....
Sau khi xác định được vị trí, cậu quan sát bốn phía, phát hiện có thể trèo lên ban công phòng cô từ một chỗ rẽ ở hàng rào.
Cậu có một loại xúc động nhất định phải gặp được Thẩm Vân Hề, lại còn đã tới dưới nhà cô, cô không xuống dưới, cậu liền đi lên.
Bàn tay bị góc gạch bén nhọn làm bị thương, Thành Ngự cũng không có cảm giác đau đớn, một chút thương này còn không bằng nỗi phiền muộn cùng sự khó chịu trong lòng cậu một tháng qua.
Lúc này thấy Thẩm Vân Hề khóc không ngừng, tâm cậu cũng đau nhói, không thể chịu đựng được.
Hầu yết Thành Ngự khẽ nhúc nhích, nhịn không được nắm ngược lại tay cô, gắt gao ấn cô vào trong lòng mình.
"Không đau." Thành Ngự nắm tay Thẩm Vân Hề để lên ngực trái, gian nan mở miệng, "Cậu không để ý tới tớ, nơi này mới đau."
Cảm nhận được trái tim trong lồng ngực cậu đang đập, đầu Thẩm Vân Hề tựa vào ngực Thành Ngự khóc, vừa khóc vừa giải thích, "..... Không phải tớ cố ý không để ý tới cậu..... Tớ.... Tớ cũng không biết nên đối mặt với cậu thế nào..... Nhớ tới những ngày tớ sống vui vẻ, ba lại nằm trong bệnh viện chịu đựng đau đớn.... Tớ, tớ liền không có tâm tình..... Hu hu tớ sợ ba lại tái phát bệnh lần nữa....."
Trong lòng Thành Ngự chua xót.
Cậu biết, cậu đều biết.
Cho nên cậu cho Thẩm Vân Hề có thời gian để cô cùng người nhà đoàn tụ.
Nhưng hiểu là một chuyện, thái độ lãnh đạm của cô kích thích tới cậu.
Không liên lạc nhiều ngày như vậy, trái tim ngày đêm đều nôn nóng bất an.
Giống như hiện tại, cô ở trong lòng cậu khóc không thành tiếng, cơn tức giận tích lũy nhiều ngày cũng bị nước mắt cô dập tắt luôn rồi.
Giờ phút này Thành Ngự chỉ nghĩ an ủi cô, cho cô dựa vào.
"Là tớ không tốt, là tớ trêu chọc cậu trước."
Trong thanh âm khàn khàn mang theo chút trầm trọng, Thẩm Vân Hề nghe được càng thêm khổ sở, đột nhiên lắc đầu, "Không, không phải....."
Giọng nghẹn ngào, khụt khịt trong lòng Thành Ngự, "Cậu tốt nhất...."
Thành Ngự kéo đầu cô ra từ trong lòng mình, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, thấy đôi mắt cô đã khóc đến đỏ bừng, cậu nhịn không được nâng mặt cô lên, cúi đầu, liếm đi từng giọt nước mắt trên mặt cô.
"Để cậu khóc, là tớ không tốt...."
Cảm nhận được đôi môi mềm mại khẽ hôn lên đuôi mắt, gương mặt, cằm, đã lâu không thân mật, cơ thể Thẩm Vân Hề run rẩy, cảm giác quen thuộc bị đánh thức khiến cô muốn thân mật càng nhiều hơn.
Tay cô nắm lấy áo Thành Ngự, nhón mũi chân, dán lên môi cậu, đồng thời nhắm mắt lại.
Trong giây đó, Thành Ngự ôm eo Thẩm Vân Hề kề sát vào mình, vội vàng ngậm lấy đôi môi đỏ bừng của cô.
Bọn họ khát vọng nhau như vậy.
Khát vọng tâm của nhau, khát vọng cơ thể nhau.
Không biết từ khi nào, hai người hôn, từ cạnh cửa chuyển tới trên giường Thẩm Vân Hề.
Môi lưỡi giao triền, quần áo hỗn độn, hôn đến quên mình.
Cho tới khi phát hiện bụng nhỏ có lửa nóng, hạ thân cứng đến trướng đau, Thành Ngự mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, gian nan rời đi từ trên người cô.
"Thành Ngự....." Lực đạo đè nặng lên thân thể biến mất, Thẩm Vân Hề mơ hồ mở mắt ra nỉ non một tiếng, cánh tay ôm chặt lấy eo Thành Ngự không buông.
"Ngoan, tớ cần phải trở về."
Cô vẫn để ý tới cậu, vì cậu mà đau lòng, vì cậu mà khóc, vậy là đủ rồi.
Tương lai còn dài, cậu có thể chờ.
Thành Ngự thở hổn hển, lấy tay đang ôm eo mình ra, đứng lên chỉnh cổ áo.
"Cậu định trở về thế nào?" Thẩm Vân Hề ngồi dậy theo.
Chẳng lẽ cậu muốn trèo từ ban công xuống?
Thành Ngự đúng thật là định trở về theo đường cũ.
Cậu tới đây không phải muốn làm tình với cô.
Vốn dĩ cô vì chuyện của cha mẹ nên mới luẩn quẩn trong lòng, cậu sao có thể ích kỷ đến nhà cô làm loại chuyện này?
Thành Ngự đi về phía ban công, không quay lại nhìn cô, âm thầm điều chỉnh hơi thở.
Thẩm Vân Hề nóng nảy, sợ cậu rời đi, cũng không muốn cậu rời đi, vội xuống giường giữ chặt Thành Ngự, cầu xin, "Quá nguy hiểm, đi cửa lớn được không?"
"Không sao, cậu yên tâm."
"Không được." Thẩm Vân Hề biết cậu là vì suy nghĩ cho cô, kiên trì nói, "Tớ sang phòng của ba mẹ, sau đó cậu lặng lẽ mở cửa rời đi, đừng trèo từ ban công xuống được không? Tớ sẽ lo lắng."
Thẩm Vân Hề nói xong liền muốn ra mở cửa phòng.
Thành Ngự giữ chặt cô, "Quần áo..... cậu sửa sang lại một chút."
Thẩm Vân Hề cúi đầu nhìn, cổ áo bị lệch sang một bên, lộ ra hơn phân nửa bả vai.
Cô cắn môi, đến trước gương trong phòng, chỉnh lại mái tóc có chút rối cùng váy trên người.
Mắt có chút sưng, cô chỉnh mái trên trán để che lấp đi, bảo đảm nhìn không có gì bất thường mới mở cửa đi ra ngoài.
Từ trong nhà ra chỉ thấy ánh đèn rải rác trong tiểu khu, đã không còn bóng dáng của Thành Ngự.
Trong lòng Thẩm Vân Hề hoảng hốt, đi ra trước cổng nhìn quanh bốn phía.
Mắt cô vô tình nhìn qua chỗ dưới ban công phòng mình, phát hiện nơi đó có một thân ảnh cao lớn.
--- Là Thành Ngự.
Cậu đứng ở đó, đèn phòng ngủ cô đã tắt, mà cậu cứ đứng đó, ngẩng đầu nhìn cửa sổ đen nhánh.
Thẩm Vân Hề chạy tới, nhào vào trong lòng cậu.
"Thành Ngự....."
Phòng Thẩm Vân Hề ở tầng hai, ban công không có mái che, trước khi lên Thành Ngự đã quan sát kỹ càng, phòng Thẩm Vân Hề đang sáng đèn, rèm cửa cũng chưa kéo lại, có thể nhìn thấy một góc trong phòng, ảnh ngược của cô hiện trên cửa sổ.....
Sau khi xác định được vị trí, cậu quan sát bốn phía, phát hiện có thể trèo lên ban công phòng cô từ một chỗ rẽ ở hàng rào.
Cậu có một loại xúc động nhất định phải gặp được Thẩm Vân Hề, lại còn đã tới dưới nhà cô, cô không xuống dưới, cậu liền đi lên.
Bàn tay bị góc gạch bén nhọn làm bị thương, Thành Ngự cũng không có cảm giác đau đớn, một chút thương này còn không bằng nỗi phiền muộn cùng sự khó chịu trong lòng cậu một tháng qua.
Lúc này thấy Thẩm Vân Hề khóc không ngừng, tâm cậu cũng đau nhói, không thể chịu đựng được.
Hầu yết Thành Ngự khẽ nhúc nhích, nhịn không được nắm ngược lại tay cô, gắt gao ấn cô vào trong lòng mình.
"Không đau." Thành Ngự nắm tay Thẩm Vân Hề để lên ngực trái, gian nan mở miệng, "Cậu không để ý tới tớ, nơi này mới đau."
Cảm nhận được trái tim trong lồng ngực cậu đang đập, đầu Thẩm Vân Hề tựa vào ngực Thành Ngự khóc, vừa khóc vừa giải thích, "..... Không phải tớ cố ý không để ý tới cậu..... Tớ.... Tớ cũng không biết nên đối mặt với cậu thế nào..... Nhớ tới những ngày tớ sống vui vẻ, ba lại nằm trong bệnh viện chịu đựng đau đớn.... Tớ, tớ liền không có tâm tình..... Hu hu tớ sợ ba lại tái phát bệnh lần nữa....."
Trong lòng Thành Ngự chua xót.
Cậu biết, cậu đều biết.
Cho nên cậu cho Thẩm Vân Hề có thời gian để cô cùng người nhà đoàn tụ.
Nhưng hiểu là một chuyện, thái độ lãnh đạm của cô kích thích tới cậu.
Không liên lạc nhiều ngày như vậy, trái tim ngày đêm đều nôn nóng bất an.
Giống như hiện tại, cô ở trong lòng cậu khóc không thành tiếng, cơn tức giận tích lũy nhiều ngày cũng bị nước mắt cô dập tắt luôn rồi.
Giờ phút này Thành Ngự chỉ nghĩ an ủi cô, cho cô dựa vào.
"Là tớ không tốt, là tớ trêu chọc cậu trước."
Trong thanh âm khàn khàn mang theo chút trầm trọng, Thẩm Vân Hề nghe được càng thêm khổ sở, đột nhiên lắc đầu, "Không, không phải....."
Giọng nghẹn ngào, khụt khịt trong lòng Thành Ngự, "Cậu tốt nhất...."
Thành Ngự kéo đầu cô ra từ trong lòng mình, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, thấy đôi mắt cô đã khóc đến đỏ bừng, cậu nhịn không được nâng mặt cô lên, cúi đầu, liếm đi từng giọt nước mắt trên mặt cô.
"Để cậu khóc, là tớ không tốt...."
Cảm nhận được đôi môi mềm mại khẽ hôn lên đuôi mắt, gương mặt, cằm, đã lâu không thân mật, cơ thể Thẩm Vân Hề run rẩy, cảm giác quen thuộc bị đánh thức khiến cô muốn thân mật càng nhiều hơn.
Tay cô nắm lấy áo Thành Ngự, nhón mũi chân, dán lên môi cậu, đồng thời nhắm mắt lại.
Trong giây đó, Thành Ngự ôm eo Thẩm Vân Hề kề sát vào mình, vội vàng ngậm lấy đôi môi đỏ bừng của cô.
Bọn họ khát vọng nhau như vậy.
Khát vọng tâm của nhau, khát vọng cơ thể nhau.
Không biết từ khi nào, hai người hôn, từ cạnh cửa chuyển tới trên giường Thẩm Vân Hề.
Môi lưỡi giao triền, quần áo hỗn độn, hôn đến quên mình.
Cho tới khi phát hiện bụng nhỏ có lửa nóng, hạ thân cứng đến trướng đau, Thành Ngự mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, gian nan rời đi từ trên người cô.
"Thành Ngự....." Lực đạo đè nặng lên thân thể biến mất, Thẩm Vân Hề mơ hồ mở mắt ra nỉ non một tiếng, cánh tay ôm chặt lấy eo Thành Ngự không buông.
"Ngoan, tớ cần phải trở về."
Cô vẫn để ý tới cậu, vì cậu mà đau lòng, vì cậu mà khóc, vậy là đủ rồi.
Tương lai còn dài, cậu có thể chờ.
Thành Ngự thở hổn hển, lấy tay đang ôm eo mình ra, đứng lên chỉnh cổ áo.
"Cậu định trở về thế nào?" Thẩm Vân Hề ngồi dậy theo.
Chẳng lẽ cậu muốn trèo từ ban công xuống?
Thành Ngự đúng thật là định trở về theo đường cũ.
Cậu tới đây không phải muốn làm tình với cô.
Vốn dĩ cô vì chuyện của cha mẹ nên mới luẩn quẩn trong lòng, cậu sao có thể ích kỷ đến nhà cô làm loại chuyện này?
Thành Ngự đi về phía ban công, không quay lại nhìn cô, âm thầm điều chỉnh hơi thở.
Thẩm Vân Hề nóng nảy, sợ cậu rời đi, cũng không muốn cậu rời đi, vội xuống giường giữ chặt Thành Ngự, cầu xin, "Quá nguy hiểm, đi cửa lớn được không?"
"Không sao, cậu yên tâm."
"Không được." Thẩm Vân Hề biết cậu là vì suy nghĩ cho cô, kiên trì nói, "Tớ sang phòng của ba mẹ, sau đó cậu lặng lẽ mở cửa rời đi, đừng trèo từ ban công xuống được không? Tớ sẽ lo lắng."
Thẩm Vân Hề nói xong liền muốn ra mở cửa phòng.
Thành Ngự giữ chặt cô, "Quần áo..... cậu sửa sang lại một chút."
Thẩm Vân Hề cúi đầu nhìn, cổ áo bị lệch sang một bên, lộ ra hơn phân nửa bả vai.
Cô cắn môi, đến trước gương trong phòng, chỉnh lại mái tóc có chút rối cùng váy trên người.
Mắt có chút sưng, cô chỉnh mái trên trán để che lấp đi, bảo đảm nhìn không có gì bất thường mới mở cửa đi ra ngoài.
Từ trong nhà ra chỉ thấy ánh đèn rải rác trong tiểu khu, đã không còn bóng dáng của Thành Ngự.
Trong lòng Thẩm Vân Hề hoảng hốt, đi ra trước cổng nhìn quanh bốn phía.
Mắt cô vô tình nhìn qua chỗ dưới ban công phòng mình, phát hiện nơi đó có một thân ảnh cao lớn.
--- Là Thành Ngự.
Cậu đứng ở đó, đèn phòng ngủ cô đã tắt, mà cậu cứ đứng đó, ngẩng đầu nhìn cửa sổ đen nhánh.
Thẩm Vân Hề chạy tới, nhào vào trong lòng cậu.
"Thành Ngự....."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.