Vị Hôn Phu Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 10
Seo-senpai
29/01/2016
15′ sau, một bàn đồ ăn sáng thơm ngon đủ chất xuất hiện, hai người im lặng ngồi ăn, dưới gầm bàn, Sammy cũng vui vẻ với phần ăn sáng của
mình. Bữa sáng trải qua hết sức yên bình.
Bữa sáng xong xuôi, vì Phong muốn có vài điều cần nói nên dọn dẹp xong nó vô cùng nghiêm túc ngồi trật tự trên sopha, dáng vẻ như đi họp, bên cạnh là Sammy cũng ngồi im, quả nhiên chủ nào tớ nấy…
Ngồi đối diện nó, Phong trầm giọng nói:
“Anh đã nghe mẹ anh nói qua, mấy bữa này em sẽ qua ở nhà anh để chăm sóc anh phải không?”
“Dạ!” Nó ngoan ngoãn đáp lại.
“Tuy anh thấy mình không đến mức cần có người chăm sóc nhưng đây là ý tốt của mẹ anh và mẹ em nên anh cũng sẽ không cự tuyệt. Hơn nữa, anh cũng cảm thấy em nên chịu một phần trách nhiệm cho chấn thương của anh, phải không?”
“Dạ!” Nó vừa lau mồ hôi vừa đáp.
“Tuy nhiên, nếu chuyển sang đây sống chung, anh có một vài điều kiện. Thứ nhất, không được tùy tiện vào phòng của anh khi chưa được phép, tuyệt đối không được động vào đồ đạc của anh. Thứ hai, ở những không gian sinh hoạt chung như phòng khách và phòng bếp thì yêu cầu em phải luôn giữ gọn gàng ngăn nắp, tránh các hành động như gác chân lên bàn… Và cuối cùng, nó …” vừa nói vừa chỉ vào Sammy “…..không được phép ở đây!”
“Cái gì? Tại sao chứ? Nó có làm gì anh đâu?”
“Thứ nhất, nó CÓ làm gì anh rồi…” vừa nói Phong vừa chìa cánh tay bị gãy ra. “Và thứ hai, đơn giản là anh không thích chó!”
“Gì chứ? Sao anh lại tính toán chi li với một con chó như vậy chứ? Hơn nữa, chẳng phải nó đã xin lỗi anh rồi sao?”
“Lúc nào?”
“Lúc nãy còn gì!!!”
“Em còn dám nhắc lại lúc nãy sao? Lúc nãy rõ ràng là hai người…”
“Í, anh vừa nói là ‘hai người’ đúng không? Vậy nghĩa là anh không coi Sammy là chó đúng không? Nhà chúng ta có hai người, anh không coi nó là chó, em không coi nó là chó, vậy Sammy không được tính là chó rồi! Vậy nó có thể ở lại rồi! Xong, việc này cứ quyết thế đi! Mấy điều kiện kia của anh em đồng ý hết! Thế nhá! Sammy, đi thôi, chúng ta về phòng!”
Nói đến khúc cuối, không cho Phong có cơ hội phản ứng, nó vừa đứng dậy vừa nói, chân không nghỉ rảo bước về phía trước. Nhưng mới đi được vài bước đã thấy nó quay lại, nở một nụ cười nịnh nọt: “Haha, em quên không hỏi, phòng em ở đâu ạ?”
Phong đến lúc này mới tiêu hóa hết mớ từ ngữ loạn xạ nó nói lúc nãy, nói lớn: “Đừng hòng đánh lừa anh bằng mấy câu linh tinh lộn xộn của em, anh nói không là không!”
Thấy trò đánh lạc hướng thất bại, nó chuyển sang chiêu mè nheo ăn vạ:
“Ôi, anh cho nó ở lại đi mà! Please… Em sẽ làm hết mọi việc nhà, em sẽ nấu cơm rửa bát giặt quần áo, em sẽ….”
“Stop! Chẳng phải em qua đây để làm những việc đó giúp anh sao?” Phong lạnh lùng đáp.
“…”
Thấy trò này cũng không được, nó chuyển sang phương án mè nheo ăn vạ kết hợp với giả bộ đáng thương.
“Ô…Ô… Sammy đáng thương của chị, em bị người ta ghét rồi kìa! Người ta ghét em đến nỗi ở chung với em dưới một mái nhà cũng không muốn! Cũng phải thôi, ai bảo em đè gãy tay người ta làm chi! Ô…ô, cũng tại chị hết, nếu chị không cho em ăn quá nhiều thì em đã không mập đến nỗi bị người ta ghét bỏ thế này, nhưng chị cũng đâu thể ngờ được một người đàn ông cao to như vậy mà cũng không đỡ nổi em.. bô lô ba la….#+#:+_£¶¢÷€Ư\£=…”
Là người thích yên tĩnh, không thể chịu nổi cái kiểu nói dài nói dai nói lắm của nó, Phong đành bất lực giương cờ trắng đầu hàng.
“Được rồi được rồi, nó có thể ở lại! Nhưng mọi hành động nó gây ra em sẽ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm đấy!”
“Yes sir!” Nó vui vẻ đáp, “Vậy…phòng em ở đâu ạ?”
“Đằng kia” Phong chỉ về hướng một căn phòng có cánh cửa trắng.
“Oa, cũng cửa màu trắng sao? Giống y như phòng của em ở nhà vậy!” Nó phấn khích đáp.
“Đúng vậy! Giờ em ở nhà ngoan, sắp xếp đồ đạc đi, anh ra ngoài có chút việc.” Phong vừa nói vừa xoa đầu nó.
“Ủa? Anh ra ngoài ư? Tay gãy thế này rồi còn đi đâu vậy ạ?”
“Đến công ty bàn giao công việc chứ sao! Nhờ hồng phúc của em bây giờ anh có một tháng nghỉ phép ở nhà rồi đấy!”
“Aayda, chuyện qua rồi cứ để nó qua, anh cứ nhắc lại mãi làm chi vậy?” Vừa nói nó vừa với lên vỗ vai Phong. Hết cách, ai bảo nó nấm lùn quá làm chi!
“Được rồi, được rồi, không nhắc nữa! Ở nhà ngoan, đừng mở cửa cho người lạ biết không?” Phong cẩn thận dặn lại.
“Được rồi mà! Em cũng đâu phải con nít đâu! Không phải lo lắng quá cho em đâu!”
“Anh là đang lo cho nhà của mình! Anh sợ lúc anh về nhà thì nhà cửa chẳng còn cái gì cả!”
“Aayda, đáng lẽ anh nên lo cho em trước chứ! Anh không sợ em bị người ta làm gì sao?”
“Người nào dám làm gì em? Giỏi đó!”
“Anh… Thôi anh đi đi. Đi lẹ đi! Nói với anh thêm chắc em tức chết mất!”
“Được rồi, anh đi đây, ở nhà nhớ cẩn thận đó!” Phong vừa nói vừa bước ra cửa.
“Rồi rồi! Anh đi mau đi! Anh nói nhiều quá nha, như bà cô già vậy! Anh mau đi lẹ đi! Đi sớm về sớm! Em ở nhà sẽ nấu sẵn bữa trưa chờ anh!” Nó đứng ở cửa sốt ruột đáp.
….
Về đến chung cư, Phong cứ nghĩ sẽ có một bàn ăn thịnh soạn đang chờ mình vì bữa sáng nó làm hôm nay không tệ, nên Phong có chút mong chờ đối với bữa trưa. Nhưng anh sai rồi, quả thực không nên đặt quá nhiều kì vọng vào nó mà bởi vừa về gần đến nhà, Phong đã thấy một hình ảnh thật quen thuộc….
Bữa sáng xong xuôi, vì Phong muốn có vài điều cần nói nên dọn dẹp xong nó vô cùng nghiêm túc ngồi trật tự trên sopha, dáng vẻ như đi họp, bên cạnh là Sammy cũng ngồi im, quả nhiên chủ nào tớ nấy…
Ngồi đối diện nó, Phong trầm giọng nói:
“Anh đã nghe mẹ anh nói qua, mấy bữa này em sẽ qua ở nhà anh để chăm sóc anh phải không?”
“Dạ!” Nó ngoan ngoãn đáp lại.
“Tuy anh thấy mình không đến mức cần có người chăm sóc nhưng đây là ý tốt của mẹ anh và mẹ em nên anh cũng sẽ không cự tuyệt. Hơn nữa, anh cũng cảm thấy em nên chịu một phần trách nhiệm cho chấn thương của anh, phải không?”
“Dạ!” Nó vừa lau mồ hôi vừa đáp.
“Tuy nhiên, nếu chuyển sang đây sống chung, anh có một vài điều kiện. Thứ nhất, không được tùy tiện vào phòng của anh khi chưa được phép, tuyệt đối không được động vào đồ đạc của anh. Thứ hai, ở những không gian sinh hoạt chung như phòng khách và phòng bếp thì yêu cầu em phải luôn giữ gọn gàng ngăn nắp, tránh các hành động như gác chân lên bàn… Và cuối cùng, nó …” vừa nói vừa chỉ vào Sammy “…..không được phép ở đây!”
“Cái gì? Tại sao chứ? Nó có làm gì anh đâu?”
“Thứ nhất, nó CÓ làm gì anh rồi…” vừa nói Phong vừa chìa cánh tay bị gãy ra. “Và thứ hai, đơn giản là anh không thích chó!”
“Gì chứ? Sao anh lại tính toán chi li với một con chó như vậy chứ? Hơn nữa, chẳng phải nó đã xin lỗi anh rồi sao?”
“Lúc nào?”
“Lúc nãy còn gì!!!”
“Em còn dám nhắc lại lúc nãy sao? Lúc nãy rõ ràng là hai người…”
“Í, anh vừa nói là ‘hai người’ đúng không? Vậy nghĩa là anh không coi Sammy là chó đúng không? Nhà chúng ta có hai người, anh không coi nó là chó, em không coi nó là chó, vậy Sammy không được tính là chó rồi! Vậy nó có thể ở lại rồi! Xong, việc này cứ quyết thế đi! Mấy điều kiện kia của anh em đồng ý hết! Thế nhá! Sammy, đi thôi, chúng ta về phòng!”
Nói đến khúc cuối, không cho Phong có cơ hội phản ứng, nó vừa đứng dậy vừa nói, chân không nghỉ rảo bước về phía trước. Nhưng mới đi được vài bước đã thấy nó quay lại, nở một nụ cười nịnh nọt: “Haha, em quên không hỏi, phòng em ở đâu ạ?”
Phong đến lúc này mới tiêu hóa hết mớ từ ngữ loạn xạ nó nói lúc nãy, nói lớn: “Đừng hòng đánh lừa anh bằng mấy câu linh tinh lộn xộn của em, anh nói không là không!”
Thấy trò đánh lạc hướng thất bại, nó chuyển sang chiêu mè nheo ăn vạ:
“Ôi, anh cho nó ở lại đi mà! Please… Em sẽ làm hết mọi việc nhà, em sẽ nấu cơm rửa bát giặt quần áo, em sẽ….”
“Stop! Chẳng phải em qua đây để làm những việc đó giúp anh sao?” Phong lạnh lùng đáp.
“…”
Thấy trò này cũng không được, nó chuyển sang phương án mè nheo ăn vạ kết hợp với giả bộ đáng thương.
“Ô…Ô… Sammy đáng thương của chị, em bị người ta ghét rồi kìa! Người ta ghét em đến nỗi ở chung với em dưới một mái nhà cũng không muốn! Cũng phải thôi, ai bảo em đè gãy tay người ta làm chi! Ô…ô, cũng tại chị hết, nếu chị không cho em ăn quá nhiều thì em đã không mập đến nỗi bị người ta ghét bỏ thế này, nhưng chị cũng đâu thể ngờ được một người đàn ông cao to như vậy mà cũng không đỡ nổi em.. bô lô ba la….#+#:+_£¶¢÷€Ư\£=…”
Là người thích yên tĩnh, không thể chịu nổi cái kiểu nói dài nói dai nói lắm của nó, Phong đành bất lực giương cờ trắng đầu hàng.
“Được rồi được rồi, nó có thể ở lại! Nhưng mọi hành động nó gây ra em sẽ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm đấy!”
“Yes sir!” Nó vui vẻ đáp, “Vậy…phòng em ở đâu ạ?”
“Đằng kia” Phong chỉ về hướng một căn phòng có cánh cửa trắng.
“Oa, cũng cửa màu trắng sao? Giống y như phòng của em ở nhà vậy!” Nó phấn khích đáp.
“Đúng vậy! Giờ em ở nhà ngoan, sắp xếp đồ đạc đi, anh ra ngoài có chút việc.” Phong vừa nói vừa xoa đầu nó.
“Ủa? Anh ra ngoài ư? Tay gãy thế này rồi còn đi đâu vậy ạ?”
“Đến công ty bàn giao công việc chứ sao! Nhờ hồng phúc của em bây giờ anh có một tháng nghỉ phép ở nhà rồi đấy!”
“Aayda, chuyện qua rồi cứ để nó qua, anh cứ nhắc lại mãi làm chi vậy?” Vừa nói nó vừa với lên vỗ vai Phong. Hết cách, ai bảo nó nấm lùn quá làm chi!
“Được rồi, được rồi, không nhắc nữa! Ở nhà ngoan, đừng mở cửa cho người lạ biết không?” Phong cẩn thận dặn lại.
“Được rồi mà! Em cũng đâu phải con nít đâu! Không phải lo lắng quá cho em đâu!”
“Anh là đang lo cho nhà của mình! Anh sợ lúc anh về nhà thì nhà cửa chẳng còn cái gì cả!”
“Aayda, đáng lẽ anh nên lo cho em trước chứ! Anh không sợ em bị người ta làm gì sao?”
“Người nào dám làm gì em? Giỏi đó!”
“Anh… Thôi anh đi đi. Đi lẹ đi! Nói với anh thêm chắc em tức chết mất!”
“Được rồi, anh đi đây, ở nhà nhớ cẩn thận đó!” Phong vừa nói vừa bước ra cửa.
“Rồi rồi! Anh đi mau đi! Anh nói nhiều quá nha, như bà cô già vậy! Anh mau đi lẹ đi! Đi sớm về sớm! Em ở nhà sẽ nấu sẵn bữa trưa chờ anh!” Nó đứng ở cửa sốt ruột đáp.
….
Về đến chung cư, Phong cứ nghĩ sẽ có một bàn ăn thịnh soạn đang chờ mình vì bữa sáng nó làm hôm nay không tệ, nên Phong có chút mong chờ đối với bữa trưa. Nhưng anh sai rồi, quả thực không nên đặt quá nhiều kì vọng vào nó mà bởi vừa về gần đến nhà, Phong đã thấy một hình ảnh thật quen thuộc….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.