Vị Hôn Phu Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 11
Seo-senpai
29/01/2016
Vâng, lại là hình ảnh phòng giữ trẻ lạc bất đắc dĩ ngay trước cửa nhà mình. Lần này không có vali nữa mà thay vào đó là một đống đồ to bự túi lớn túi bé để bên cạnh. Cặp chủ chó thì vẫn đang việc ai nấy làm: chủ
thì say sưa ngồi khoanh chân chơi game, tai đeo headphone, chó thì ngồi
gặm gặm khúc xương cao su.
Rút kinh nghiệm từ những lần trước, Phong lần này quả quyết bước đến, giật phắt tai nghe của nó xuống, trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này?”
Nó đang chơi dở bị phá liền ngẩng phắt đầu dậy, chuẩn bị phun ra một tràng từ ngữ không phù hợp với thuần phong mĩ tục của ta, thấy người đến là Phong liền lập tức thay đổi:
“A, anh về rồi sao? Anh đi xin nghỉ phép mà lâu quá vậy? Em ngồi đợi lâu đến nỗi chơi game máy sắp hết pin luôn rồi nè!”
“Anh đang hỏi em tại sao lại ngồi ngoài này mà?” Phong chất vấn lại.
“À, thực ra sự việc nó là như thế này…gsgjw*#6#69÷£×£ blah blah…”
“…” Phong không còn gì để nói nữa. Thì ra là cô nhóc ra ngoài mua đồ, cửa nhà anh lại là cửa tự động, về nhà cô nhóc mới chợt phát hiện ra là không biết mật mã cửa, lại không có số điện thoại của anh nên đành ngồi đợi. Cũng may hôm nay Phong chỉ đến công ty một chút để bàn giao công việc, nếu Phong đi làm thì chắc cô nhóc đợi đến khuya luôn mất.
“Mau vào nhà đi!” Phong vừa mở cửa vừa nói.
“Vâng ạ!” Nó hí hửng đáp, tay xách đống đồ lớn đi vào nhà.
“Cái gì mà nhiều vậy? Một mình em mang hết đống này về nhà sao?” Phong hỏi khi thấy túi đồ to bự của nó.
“À, đây là một ít dụng cụ và nguyên liệu làm bánh. Em thấy nhà anh có lò nướng nên muốn làm ít bánh ấy mà!” Nó đáp.
“Em biết làm bánh sao?” Phong nhướn mày kinh ngạc.
“Tất nhiên! Mà anh nhìn em như vậy là sao? Anh nghi ngờ em sao? Em con người ngây thơ thuần khiết thế này mà anh lại nghi ngờ em sao? Ôi, em bị tổn thương rồi!” Nó ôm ngực khoa trương nói.
“… Em hơi bị lố rồi đấy!” Phong bình tĩnh nói.
“…”
“Vậy anh cũng có nhất thiết phải phũ như vậy không?” Nó phản bác.
“Có!” Phong đáp ngay lập tức.
“…” Được rồi, nó thua rồi.
“Aizz, về muộn thế này vậy chúng ta…”
Nó chưa kịp nói xong Phong đã lên tiếng: “Em đi nấu mì đi! Trong tủ có thịt bò đó.”
Chủ nhà đã lên tiếng nó đâu còn cách nào khác, đành nuốt nốt nửa câu còn lại “…chúng ta gọi pizza đi” vào bụng, ngậm ngùi vác đống đồ vào bếp rồi đi nấu mì.
Phong bước theo nó vào nhà bếp, nhìn bóng dáng nó lúi húi nấu đồ bỗng tâm trạng bỗng trở nên rất tốt.
Nó thì bước vào bếp với tâm trạng không vui nhưng nấu xong hai bát mì, tâm trạng ngay lập tức khôi phục, vừa ngồi ăn vừa tíu tít kể với Phong về món bánh mình định làm chiều nay, bầu không khí trở nên vô cùng vui vẻ…
Ăn xong, nó phấn khích giục Phong về phòng còn mình một mình nghiên cứu món bánh mới trong bếp.
Phong tuy vô cùng lo lắng cho cái bếp nhà mình nhưng vẫn đi về phòng, định chỉ nằm nghỉ một lát, không ngờ lại ngủ lâu đến vậy, tỉnh dậy thấy đã xế chiếu, nhớ đến cô nhóc nhà mình, Phong bước ra ngoài định đến phòng bếp coi sao, nhưng vừa bước ra khỏi phòng mình đã thấy nó ào đến như một cơn gió, mặt mũi dính đầy bột bánh, khuôn mặt đỏ ửng lên vì nóng, chiếc tạp dề đeo trước người cũng tèm lem bột mì với socola, tay bê một đĩa bánh, mắt sáng như sao:
“Anh Phong anh Phong, anh xem nè, đây là bánh Black forest đó, em mất cả buổi chiều nghiên cứu công thức để làm đấy! Anh mau thử đi!!”
Phong hết nhìn nó rồi lại nhìn miếng bánh xiêu xiêu vẹo vẹo trên đĩa, cảm thấy rất khó xử. Nhưng cuối cùng dưới ánh mắt chờ mong của nó cũng thử một miếng.
Quả nhiên….vị thật khó tả! Chưa chạm mức dở tệ nhưng cũng chả phải ngon. Cũng không hẳn là bình thường.
Thấy Phong ăn, nó vô cùng vui vẻ, vẻ mặt mong đợi hỏi:
“Sao ạ? Sao ạ? Anh thấy thế nào, ngon không?”
“Ừm…..” Phong nhíu mày, trầm tư suy nghĩ “… anh thấy…”
“Thấy rất tuyệt phải không ạ! Em biết mà. Em cũng cảm thấy mình rất có năng khiếu trong lĩnh vực này!” Nó hưng phấn cắt ngang.
“… Em có nghĩ mình đang tự tin một cách mù quáng không?” =.=
“Dạ?” Nó vẫn đang chìm trong ảo tưởng ngơ ngác hỏi lại.
Thấy vẻ mặt đó của nó, Phong thở dài, đổi chủ đề: “Vậy bữa tối em đã nấu chưa?” Vừa nói vừa đi về phía phòng bếp.
“À, bữa tối…” Đang nói bỗng thấy Phong đang đi về phía phòng bếp nó lập tức hét lên:
“Aaa…. Stop! Anh đứng nguyên tại vị trí cũ cho em! Đứng nguyên đấy, đừng nhúc nhích!”
Phong nhíu mày quay lại nhìn nó, thấy vẻ mặt lấm lét của nó, Phong nghĩ nghĩ một chút, rồi sắc mặt lập tức đanh lại: “Đừng nói là em….”
Rút kinh nghiệm từ những lần trước, Phong lần này quả quyết bước đến, giật phắt tai nghe của nó xuống, trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này?”
Nó đang chơi dở bị phá liền ngẩng phắt đầu dậy, chuẩn bị phun ra một tràng từ ngữ không phù hợp với thuần phong mĩ tục của ta, thấy người đến là Phong liền lập tức thay đổi:
“A, anh về rồi sao? Anh đi xin nghỉ phép mà lâu quá vậy? Em ngồi đợi lâu đến nỗi chơi game máy sắp hết pin luôn rồi nè!”
“Anh đang hỏi em tại sao lại ngồi ngoài này mà?” Phong chất vấn lại.
“À, thực ra sự việc nó là như thế này…gsgjw*#6#69÷£×£ blah blah…”
“…” Phong không còn gì để nói nữa. Thì ra là cô nhóc ra ngoài mua đồ, cửa nhà anh lại là cửa tự động, về nhà cô nhóc mới chợt phát hiện ra là không biết mật mã cửa, lại không có số điện thoại của anh nên đành ngồi đợi. Cũng may hôm nay Phong chỉ đến công ty một chút để bàn giao công việc, nếu Phong đi làm thì chắc cô nhóc đợi đến khuya luôn mất.
“Mau vào nhà đi!” Phong vừa mở cửa vừa nói.
“Vâng ạ!” Nó hí hửng đáp, tay xách đống đồ lớn đi vào nhà.
“Cái gì mà nhiều vậy? Một mình em mang hết đống này về nhà sao?” Phong hỏi khi thấy túi đồ to bự của nó.
“À, đây là một ít dụng cụ và nguyên liệu làm bánh. Em thấy nhà anh có lò nướng nên muốn làm ít bánh ấy mà!” Nó đáp.
“Em biết làm bánh sao?” Phong nhướn mày kinh ngạc.
“Tất nhiên! Mà anh nhìn em như vậy là sao? Anh nghi ngờ em sao? Em con người ngây thơ thuần khiết thế này mà anh lại nghi ngờ em sao? Ôi, em bị tổn thương rồi!” Nó ôm ngực khoa trương nói.
“… Em hơi bị lố rồi đấy!” Phong bình tĩnh nói.
“…”
“Vậy anh cũng có nhất thiết phải phũ như vậy không?” Nó phản bác.
“Có!” Phong đáp ngay lập tức.
“…” Được rồi, nó thua rồi.
“Aizz, về muộn thế này vậy chúng ta…”
Nó chưa kịp nói xong Phong đã lên tiếng: “Em đi nấu mì đi! Trong tủ có thịt bò đó.”
Chủ nhà đã lên tiếng nó đâu còn cách nào khác, đành nuốt nốt nửa câu còn lại “…chúng ta gọi pizza đi” vào bụng, ngậm ngùi vác đống đồ vào bếp rồi đi nấu mì.
Phong bước theo nó vào nhà bếp, nhìn bóng dáng nó lúi húi nấu đồ bỗng tâm trạng bỗng trở nên rất tốt.
Nó thì bước vào bếp với tâm trạng không vui nhưng nấu xong hai bát mì, tâm trạng ngay lập tức khôi phục, vừa ngồi ăn vừa tíu tít kể với Phong về món bánh mình định làm chiều nay, bầu không khí trở nên vô cùng vui vẻ…
Ăn xong, nó phấn khích giục Phong về phòng còn mình một mình nghiên cứu món bánh mới trong bếp.
Phong tuy vô cùng lo lắng cho cái bếp nhà mình nhưng vẫn đi về phòng, định chỉ nằm nghỉ một lát, không ngờ lại ngủ lâu đến vậy, tỉnh dậy thấy đã xế chiếu, nhớ đến cô nhóc nhà mình, Phong bước ra ngoài định đến phòng bếp coi sao, nhưng vừa bước ra khỏi phòng mình đã thấy nó ào đến như một cơn gió, mặt mũi dính đầy bột bánh, khuôn mặt đỏ ửng lên vì nóng, chiếc tạp dề đeo trước người cũng tèm lem bột mì với socola, tay bê một đĩa bánh, mắt sáng như sao:
“Anh Phong anh Phong, anh xem nè, đây là bánh Black forest đó, em mất cả buổi chiều nghiên cứu công thức để làm đấy! Anh mau thử đi!!”
Phong hết nhìn nó rồi lại nhìn miếng bánh xiêu xiêu vẹo vẹo trên đĩa, cảm thấy rất khó xử. Nhưng cuối cùng dưới ánh mắt chờ mong của nó cũng thử một miếng.
Quả nhiên….vị thật khó tả! Chưa chạm mức dở tệ nhưng cũng chả phải ngon. Cũng không hẳn là bình thường.
Thấy Phong ăn, nó vô cùng vui vẻ, vẻ mặt mong đợi hỏi:
“Sao ạ? Sao ạ? Anh thấy thế nào, ngon không?”
“Ừm…..” Phong nhíu mày, trầm tư suy nghĩ “… anh thấy…”
“Thấy rất tuyệt phải không ạ! Em biết mà. Em cũng cảm thấy mình rất có năng khiếu trong lĩnh vực này!” Nó hưng phấn cắt ngang.
“… Em có nghĩ mình đang tự tin một cách mù quáng không?” =.=
“Dạ?” Nó vẫn đang chìm trong ảo tưởng ngơ ngác hỏi lại.
Thấy vẻ mặt đó của nó, Phong thở dài, đổi chủ đề: “Vậy bữa tối em đã nấu chưa?” Vừa nói vừa đi về phía phòng bếp.
“À, bữa tối…” Đang nói bỗng thấy Phong đang đi về phía phòng bếp nó lập tức hét lên:
“Aaa…. Stop! Anh đứng nguyên tại vị trí cũ cho em! Đứng nguyên đấy, đừng nhúc nhích!”
Phong nhíu mày quay lại nhìn nó, thấy vẻ mặt lấm lét của nó, Phong nghĩ nghĩ một chút, rồi sắc mặt lập tức đanh lại: “Đừng nói là em….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.