Vị Hôn Phu Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 12
Seo-senpai
29/01/2016
“…Không có!” Nó vội vàng đáp lại.
“Anh còn chưa nói xong em không có cái gì? Chắc chắn là có vấn đề rồi!” Phong vừa nói vừa quả quyết đi về phía phòng bếp.
“…” ‘Chết tiệt, nói hớ mất rồi!’ Nó thầm nghĩ, chân đã chạy nhanh về phía Phong.
“Ý em là…” mắt thấy Phong sắp đến phòng bếp nó liền lập tức lao lên chắn đường: ” Ấy ấy, anh cứ bình tĩnh, anh là đàn ông con trai, sao cứ hăm hở chui vô chốn bếp núc làm chi?”
“Thế em nghĩ trước khi em đến đây ai nấu cho anh ăn?” Phong đáp trả.
“Vậy giờ em đến rồi anh cứ để việc bếp núc cho em, hơn nữa anh đang bị thương, nên anh cứ việc ra phòng khách ngồi chơi, việc nấu nướng cứ để em lo!” Nó vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, hào sảng nói.
“Ngực đã không có rồi, đừng vỗ nữa, nó xẹp mất đấy!” Phong lạnh lùng đáp trả.
“Naniiii????” Nó phẫn nộ nói, “Đây không phải là nhỏ, đây là hàng vừa đủ xài anh hiểu không??”
“Nhỏ thì vẫn là nhỏ thôi, đừng cố tự an ủi!” Phong bồi thêm một câu nữa, rồi trong lúc nó đang bị phân tâm bước vòng qua người nó, vào trong bếp.
Không nhìn thì thôi, nhìn thì thật ngoài sức tưởng tượng. Căn bếp trông như một bãi chiến trường, thậm chí kinh khủng hơn một bãi chiến trường: bột mì vung vãi khắp mọi nơi, đâu đâu cũng thấy vết bột mì trắng, thậm chí trên cánh cửa tủ lạnh cũng thấy một dấu tay trắng, cái bàn bếp thì ôi thôi, socola rơi đầy ra bàn, rồi thì bột cacao, vỏ trứng…, trong bồn rửa thì chất một núi bát, dường như tất cả bát đĩa nhà Phong đều bị lôi ra dùng cả, dưới sàn bếp thì đầy những dấu chân chó màu nâu… Phong cảm thấy khó hiểu, tại sao chỉ có mấy tiếng mà nó có thể bày ra được đến mức này. Thật kinh hoàng. Thật không thể chấp nhận được! Nhịn không nổi, Phong hét lớn:
“NGUYỄN GIA LINH!!!! Em lăn vào đây cho anh!!!!”
Nó vẫn đang chìm trong nỗi đau ngực nhỏ, nghe tiếng hét, lập tức hoàn hồn, cả người toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Rón rén, rón rén thật rón rén bước đến bên cạnh Phong, thấy Phong không nói gì nữa nhưng trán giật giật mấy sợi gân xanh, nó vô cùng hoảng hốt. Nhìn Phong bây giờ như một cơn siêu siêu bão vậy, lại gần cái là một phát chết tươi thế là nó liền lặng lẽ không tiếng động bước né sang bên cạnh hai bước.
Phong quát xong đang cảm thấy mình có chút thất thố, nhưng nhìn thấy nó, lại thêm cái thái độ lén lút của nó cơn giận liền xông lên, nhưng vẫn trong tầm kiểm soát, nhưng sau khi thấy nó lén lùi xa hai bước thì bùng nổ, vươn cánh tay lành lặn, xách tai nó, kéo vào trong bếp.
Nó bị kéo đau là la lên oai oái, nhưng biết Phong đang bị thương nên không dám chống cự mạnh, liền bị Phong lôi vào bếp. Nó vừa đi vừa đi vừa kêu:
“Oa oa, anh Phong anh Phong em biết lỗi rồi! Anh mau thả em ra đi, đau quá! Huhu! Lần sau em sẽ không thế nữa đâu ạ! Em thề em hứa em đảm bảo mà!”
“Còn có lần sau sao?” Phong lớn giọng hỏi lại.
“Aaa, tuyệt đối không có lần sau đâu ạ! Em thề em hứa em đảm bảo mà, anh thả tai em ra đi, đau quá! Huhu!”
Nghe nó khóc lóc suốt từ nãy, Phong cũng cảm thấy không thoải mái trong lòng, liền thả tai nó ra, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận.
Cố gắng kiếm một cái ghế sạch sẽ nhất, Phong ngồi xuống, lạnh giọng nói: “Dọn dẹp hết đống này đi! Phải đưa nó về nguyên dạng ban đầu cho anh! Không xong không được ăn cơm! Anh sẽ ngồi đây giám sát em!”
Thế là trong phòng bếp xuất hiện tình cảnh Phong thì đang ôm laptop lướt web như boss trên ghế, nó thì đang hì hục lau lau chùi chùi bàn bếp, Phong thì thảnh thơi nhàn nhã, dưới chân còn có Sammy đang nằm chơi bên cạnh, nó thì mồ hôi đầm đìa ra sức cọ mấy dấu chân chó trên sàn bếp. Cảnh tượng hết sức đối lập. Lau dọn mệt mỏi nó đâm ra cáu, thấy Sammy đang nhàn nhã như vậy, nó liền gắt lên: “Sammy cũng là đồng phạm với em,sao anh thiên vị nó vậy, không phạt nó gì cả!”
“Đến chó mà em cũng so đo sao?” Phong không nhanh không chậm đáp.
“Có! Có so đo chứ! Anh xem, trong khi em đang phải cọ vết chân của nó vất vả như thế này thì nó lại nhàn nhã chơi như thế kia. Không công bằng, em muốn kháng án!” Nói xong nó liền ném mạnh cái giẻ đang cầm trên tay xuống, ngồi bệt luôn xuống sàn nhà, bày ra vẻ mặt địch không động ta cũng không động.
“Dọn nhanh để ăn còn đi ăn cơm, anh đói rồi!”
“Vâng ạ!” Nó đáp ngay tắp lự ngay khi thấy ánh mắt cảnh cáo của Phong. Thế là cuộc khởi nghĩa nho nhỏ của nó còn chưa kịp bùng nổ đã bị dập tắt ngay lập tức =.=
Và vụ lộn xộn kết thúc bằng việc hai người ra ngoài ăn tối bởi nó quá mệt để nấu nướng sau khi dọn dẹp còn tay Phong bị thương nên không thể nấu ăn được.
Trở về phòng, nó do quá mệt mỏi nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, Sammy thì đã sớm cuộn tròn mình trong cái ổ của nó. Còn Phong thì nằm trên giường trằn trọc, cảm thấy vô cùng lo lắng cho những ngày tháng sắp tới của mình rồi dần ngủ quên lúc nào không hay…
“Anh còn chưa nói xong em không có cái gì? Chắc chắn là có vấn đề rồi!” Phong vừa nói vừa quả quyết đi về phía phòng bếp.
“…” ‘Chết tiệt, nói hớ mất rồi!’ Nó thầm nghĩ, chân đã chạy nhanh về phía Phong.
“Ý em là…” mắt thấy Phong sắp đến phòng bếp nó liền lập tức lao lên chắn đường: ” Ấy ấy, anh cứ bình tĩnh, anh là đàn ông con trai, sao cứ hăm hở chui vô chốn bếp núc làm chi?”
“Thế em nghĩ trước khi em đến đây ai nấu cho anh ăn?” Phong đáp trả.
“Vậy giờ em đến rồi anh cứ để việc bếp núc cho em, hơn nữa anh đang bị thương, nên anh cứ việc ra phòng khách ngồi chơi, việc nấu nướng cứ để em lo!” Nó vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, hào sảng nói.
“Ngực đã không có rồi, đừng vỗ nữa, nó xẹp mất đấy!” Phong lạnh lùng đáp trả.
“Naniiii????” Nó phẫn nộ nói, “Đây không phải là nhỏ, đây là hàng vừa đủ xài anh hiểu không??”
“Nhỏ thì vẫn là nhỏ thôi, đừng cố tự an ủi!” Phong bồi thêm một câu nữa, rồi trong lúc nó đang bị phân tâm bước vòng qua người nó, vào trong bếp.
Không nhìn thì thôi, nhìn thì thật ngoài sức tưởng tượng. Căn bếp trông như một bãi chiến trường, thậm chí kinh khủng hơn một bãi chiến trường: bột mì vung vãi khắp mọi nơi, đâu đâu cũng thấy vết bột mì trắng, thậm chí trên cánh cửa tủ lạnh cũng thấy một dấu tay trắng, cái bàn bếp thì ôi thôi, socola rơi đầy ra bàn, rồi thì bột cacao, vỏ trứng…, trong bồn rửa thì chất một núi bát, dường như tất cả bát đĩa nhà Phong đều bị lôi ra dùng cả, dưới sàn bếp thì đầy những dấu chân chó màu nâu… Phong cảm thấy khó hiểu, tại sao chỉ có mấy tiếng mà nó có thể bày ra được đến mức này. Thật kinh hoàng. Thật không thể chấp nhận được! Nhịn không nổi, Phong hét lớn:
“NGUYỄN GIA LINH!!!! Em lăn vào đây cho anh!!!!”
Nó vẫn đang chìm trong nỗi đau ngực nhỏ, nghe tiếng hét, lập tức hoàn hồn, cả người toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Rón rén, rón rén thật rón rén bước đến bên cạnh Phong, thấy Phong không nói gì nữa nhưng trán giật giật mấy sợi gân xanh, nó vô cùng hoảng hốt. Nhìn Phong bây giờ như một cơn siêu siêu bão vậy, lại gần cái là một phát chết tươi thế là nó liền lặng lẽ không tiếng động bước né sang bên cạnh hai bước.
Phong quát xong đang cảm thấy mình có chút thất thố, nhưng nhìn thấy nó, lại thêm cái thái độ lén lút của nó cơn giận liền xông lên, nhưng vẫn trong tầm kiểm soát, nhưng sau khi thấy nó lén lùi xa hai bước thì bùng nổ, vươn cánh tay lành lặn, xách tai nó, kéo vào trong bếp.
Nó bị kéo đau là la lên oai oái, nhưng biết Phong đang bị thương nên không dám chống cự mạnh, liền bị Phong lôi vào bếp. Nó vừa đi vừa đi vừa kêu:
“Oa oa, anh Phong anh Phong em biết lỗi rồi! Anh mau thả em ra đi, đau quá! Huhu! Lần sau em sẽ không thế nữa đâu ạ! Em thề em hứa em đảm bảo mà!”
“Còn có lần sau sao?” Phong lớn giọng hỏi lại.
“Aaa, tuyệt đối không có lần sau đâu ạ! Em thề em hứa em đảm bảo mà, anh thả tai em ra đi, đau quá! Huhu!”
Nghe nó khóc lóc suốt từ nãy, Phong cũng cảm thấy không thoải mái trong lòng, liền thả tai nó ra, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận.
Cố gắng kiếm một cái ghế sạch sẽ nhất, Phong ngồi xuống, lạnh giọng nói: “Dọn dẹp hết đống này đi! Phải đưa nó về nguyên dạng ban đầu cho anh! Không xong không được ăn cơm! Anh sẽ ngồi đây giám sát em!”
Thế là trong phòng bếp xuất hiện tình cảnh Phong thì đang ôm laptop lướt web như boss trên ghế, nó thì đang hì hục lau lau chùi chùi bàn bếp, Phong thì thảnh thơi nhàn nhã, dưới chân còn có Sammy đang nằm chơi bên cạnh, nó thì mồ hôi đầm đìa ra sức cọ mấy dấu chân chó trên sàn bếp. Cảnh tượng hết sức đối lập. Lau dọn mệt mỏi nó đâm ra cáu, thấy Sammy đang nhàn nhã như vậy, nó liền gắt lên: “Sammy cũng là đồng phạm với em,sao anh thiên vị nó vậy, không phạt nó gì cả!”
“Đến chó mà em cũng so đo sao?” Phong không nhanh không chậm đáp.
“Có! Có so đo chứ! Anh xem, trong khi em đang phải cọ vết chân của nó vất vả như thế này thì nó lại nhàn nhã chơi như thế kia. Không công bằng, em muốn kháng án!” Nói xong nó liền ném mạnh cái giẻ đang cầm trên tay xuống, ngồi bệt luôn xuống sàn nhà, bày ra vẻ mặt địch không động ta cũng không động.
“Dọn nhanh để ăn còn đi ăn cơm, anh đói rồi!”
“Vâng ạ!” Nó đáp ngay tắp lự ngay khi thấy ánh mắt cảnh cáo của Phong. Thế là cuộc khởi nghĩa nho nhỏ của nó còn chưa kịp bùng nổ đã bị dập tắt ngay lập tức =.=
Và vụ lộn xộn kết thúc bằng việc hai người ra ngoài ăn tối bởi nó quá mệt để nấu nướng sau khi dọn dẹp còn tay Phong bị thương nên không thể nấu ăn được.
Trở về phòng, nó do quá mệt mỏi nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, Sammy thì đã sớm cuộn tròn mình trong cái ổ của nó. Còn Phong thì nằm trên giường trằn trọc, cảm thấy vô cùng lo lắng cho những ngày tháng sắp tới của mình rồi dần ngủ quên lúc nào không hay…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.