Vị Hôn Phu Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 31: CHƯƠNG 31

Seo-senpai

04/10/2016

Sau ngày nằm viện hôm đó, mối quan hệ giữa nó và Minh Phong dường như đã tiến thêm một bước, bên ngoài tuy vẫn là đối chọi gay gắt nhưng người ngoài lại cảm nhận được bầu không khí hài hòa ấm áp bên trong đó…

Tỉ như khi đi café:

Nó: “Chị ơi cho em một Matcha Iceblended nhé!”

Minh Phong: “Cho cô ấy một ly sữa nóng nhé, cảm ơn!”

Nó: “Đồ là em uống cơ mà!!”

Minh Phong: “Ừ, nhưng tiền là anh trả. Ngoan, uống sữa cho cao!”

Nó: →_→

Lại tỷ như khi đi ăn:

Nó: “Chị ơi, cho em một mỳ cay cấp độ 4 nhé!”

Minh Phong: “Cho cô ấy một canh kim chi thôi nhé, cảm ơn.”

Nó: “Này này, nhưng bữa hôm nay em chủ chi đấy nhé!”

Minh Phong: “Ừ, nhưng anh là người chủ trì và xe ôm đưa em về đấy, ngoan, nghe lời người chủ trì đi!”

Nó: Σ(▼□▼メ)

Thậm chí là khi đi mua quần áo:

Nó: “Chị ơi, cái này em mặc trông có được không ạ?”

Chị bán hàng: “Được chứ em gái! Em rất trắng, vóc người nhỏ nhắn, mặc lên sẽ rất đáng yêu! Hơn nữa em thấy phần cắt chỗ thắt lưng này không, điểm nhấn đó, sexy nhưng cũng rất dễ thương nhé.”

Minh Phong: “Không được, đổi cái khác đi.”

Nó: “Này anh à, váy này em mặc, tiền là em bỏ, thậm chí hôm nay chúng ta cũng là đi xe của em, vậy xin hỏi anh có quyền gì mà lên tiếng?”

Minh Phong: “Tuy người mặc là em nhưng người ngắm chẳng phải là anh sao? Hơn nữa sau này có cởi cũng là anh cởi mà.” Tất nhiên câu cuối, Phong chỉ có thể nói thầm trong lòng.

Nó: “Mặc kệ anh. Nói tóm lại, cái váy này em nhất định phải mua!”

Phong: “…”

Nó: “Yeah! cuối cùng cũng thắng một ván, hahahaha”

Và trong lúc quan hệ của hai người họ đang ngày một tốt lên thì…

Vào một buổi tối nào đó, khi hai người đang ngồi xem phim trong phòng khách, Minh Phong vốn muốn tranh thủ buổi tối tốt lành thiên thời địa lợi nhân hòa này để xúc đẩy kế hoạch mang vợ về nhà thì một Trình giảo kim không biết nhảy đâu ra đến phá đám.

Minh Phong mặt mày âm u nhìn Gia Huy đang ngồi trên chỗ vốn là chỗ của mình trên sofa, ăn cam vốn là mình gọt trên đĩa, uống nước coca vốn là mình lấy trên bàn. Tên này đến phá đám anh còn chưa tính sổ lại còn dám lớn tiếng sai bảo:

“Phong à, gia mới bị thất tình nên rất buồn, còn không mau mang kem đến bồi cho gia vui!”



“Gia gia cái b***! Biến!” Minh Phong phẫn nộ nói.

Nhưng nó nghe đến đây thì không nhịn được lên tiếng hỏi:

“Anh bị từ chối? Rốt cuộc vị đại tỷ nào có hỏa nhãn kim tinh có thể nhìn xuyên thấu sự vật để thấy bản chất bên trong của anh vậy?”

Vừa nói xong nó lập tức nhận lại được ánh mắt đầy tổn thương của Gia Huy, vì vậy lập tức đổi giọng nói:

“Khụ khụ! Ý em là, vị đại tỷ đó có mắt như mù mới không thấy được vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong con người anh ấy mà! haha!”

“…”

“Được rồi! Em xin lỗi, từ giờ em sẽ nghiêm túc! Anh trai, anh nói đi, cô gái nào làm anh tổn thương vậy? Nói em nghe em đi đòi lại công đạo cho anh!”

Gia Huy vốn đang ôm một bầu tâm sự mà không kể được với ai, nghe Gia Linh nói vậy lập tức mở đài:

“Được, không hổ là em gái ngoan của anh! Lần tới sang Nhật công tác, bộ fingure kia nhất định không thiếu phần của em!”

“Ôi anh trai!”

“Ôi em gái!”



Minh Phong nhìn hai người kia ‘anh anh em em’ thì vô cùng buồn bực nhưng không làm gì được, đành ôm Sammy ngồi một mình giận dỗi một góc.

Vì ‘anh’ cũng đã gọi rồi, đến quà hối lộ của ‘anh’ cũng đã quyết được rồi nên nó vô cùng nghiêm túc làm một người ’em gái’ xịn, ngồi ngay ngắn một bên nghe Gia Huy nói về vị đại tỷ thần bí kia, nó càng nghe càng cảm thấy tò mò, vì vậy hỏi:

“Này, anh nói nhiều như vậy rồi mà vẫn chưa được thấy mặt chị ấy. Anh có ảnh không, cho em xem với!”

“Tất nhiên là có rồi, đây này!” Vừa nói vừa lén lút nhìn xung quanh rồi cẩn thận rút một tấm hình nhỏ trong ví ra cho nó xem.

Nó vừa nhìn thấy tấm hình lập tức đứng bật dậy nói lớn:

“Anh nói người anh thích là người trong tấm hình này???!!!”

“Đúng vậy!”

“Cái gì?? Anh định đập bông cướp chậu sao?”

“Thì có sao?”

Nó nghe xong liền kéo Gia Huy đứng dậy, lượn một vòng xung quanh anh ta, dùng ánh mắt laze săm soi Gia Huy từ đầu đến chân, từ chân lên đầu, thậm chí còn kiễng lên túm lấy cằm anh ta xoay bên nọ, xoay bên kia, vẻ mặt không khác gì tú bà đi soi hàng, khiến cho Gia Huy da gà nổi rần rần. Săm soi xong xuôi, nó ngồi xuống, từ tốn nói:

“Vóc dáng không tệ, gia cảnh tốt, tính tình tạm ổn, nhưng… ừm … thể lực hơi kém, anh có chắc anh thắng được nó?”

“Tất nhiên là c… ” Nói đến đây, Gia Huy bỗng thấy sai sai, bèn cẩn trọng hỏi lại:

“Nó là ai cơ?”

“Tất nhiên là Gia Hân chứ còn gì nữa?! Không phải anh thích gấu nó, đang tính đập bông cướp chậu sao?”

“Cái gì??? Ai nói anh thích cậu ta? Anh chính là thích Gia Hân! Là Gia Hân đó! Cái đồ đần này, quỷ tha ma bắt cái đầu hủ nữ của em đi!!”



Lần này đến lượt nó bị sốc. Hồi tưởng lại những gì Gia Huy miêu tả lại lúc nãy: xinh đẹp, tính tình trầm ổn ít nói, nấu ăn ngon….. Xinh đẹp ư? Cái này chấp nhận được. Tính tình trầm ổn ít nói? Gia Hân mà trầm ổn thì cha mẹ Trịnh đã không phát điên như bây giờ, chỉ hận không thể nhét nó vào bụng sinh lại=.= Nấu ăn? Má ơi, thức ăn nó nấu vị phải nói là ma khóc quỷ hờn vậy mà anh ta còn khen ngon?! Anh trai à, khẩu vị của anh nặng thật đấy=.=

Thật ra thì cũng không trách được Gia Linh bởi vị hôn phu kia của Gia Hân quả thực trông vô cùng đẹp mắt, tuy bộ dáng có chút lưu manh lừa người nhưng thực ra tính tình khá trầm, hơn nữa công phu trong bếp quả thực không tệ nên khi nghe Gia Huy nói như vậy nó mới hiểu lầm.

Sau khi hiểu lầm được hóa giải, Gia Huy tiếp tục liến thoắng:

“Mà vừa nãy em nói cậu ta là ai cơ? Bạn trai của Gia Hân sao?”

“Không phải!”

“May quá!”

“Ừ, cậu ta chỉ là vị hôn phu của nó thôi!”

” Σ(゚ロ゚) Không sao, không phải cậu ta…” vừa nói vừa chỉ về phía Minh Phong “…cũng là vị hôn phu của em sao? Chả có tích sự gì cả, chỉ là cái danh hão thôi”

Minh Phong nằm một góc tự kỉ cũng trúng đạn, liền gào lên:

“Cái gì là vô tích sự?! Cô ấy chính là ‘vợ sắp cưới’ của tôi đó nha!”

“Stop, bao giờ bỏ được chữ ‘sắp cưới’ thì quay lại gặp tôi chúng ta nói chuyện tiếp!”

“Đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ, ai là ‘vợ sắp cưới’ của anh!”

Hai giọng nói đồng thời vang lên khiến cho Minh Phong hoàn toàn không phản bác nổi. Lúc trước chỉ có một mình nó còn có thể giở trò lưu manh đùa giỡn để khiến nó á khẩu, giờ thì hay rồi, bọn họ có tận hai người, sức mạnh nhân đôi, Minh Phong hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ.

Nó nói xong quay ra Gia Huy nói tiếp:

“Nhưng người ta là vị hôn phu hàng thật giá thật nha! Hơn nữa hai người đó còn chơi với nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết đó!”

“Thanh mai thì làm sao? Nhỡ may cô ấy không thích cậu ta thì sao? Nhìn cậu ta trông rất không an toàn!”

“Vậy nhìn anh thì an toàn sao?” Nó thầm bĩu môi trong lòng, nói:

“Nhưng dù thế thì nó cũng không thích anh đâu.”

“Tại sao?”

“Đây này!” Nó vừa nói vừa đưa điện thoại cho Gia Huy xem.

Gia Huy cầm lấy, đọc đọc đọc, cuối cùng khóc T^T

“Waeee cư dề……. T^T”

Nó: “…. Anh à, anh có nhất thiết phải gào như vậy không =.=”

Minh Phong: “Mình không quen biết tên này… =.=”

Rất rất lâu mới cho ra chap mới, tg xin lỗi vì để mn chờ lâu nhé! Mong mn tiếp tục ủng hộ ạ! Arigatou!! *cúi đầu cảm ơn*

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Hôn Phu Từ Trên Trời Rơi Xuống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook