Vị Hôn Phu Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 32: CHƯƠNG 32
Seo-senpai
04/10/2016
Lí do tại sao Gia Huy lại như vậy ư? Sau đây là một đoạn ngắn cuộc hội thoại của nó và Gia Hân:
#$%+(-+… lược bỏ n chuyện không liên quan…
Gia Hân: À, mày biết không? Hôm nay tao nổi hứng vào bếp nấu ăn….
Linh: Mố? Mày lại định độc chết ai à? :))))
Gia Hân: Im mồm để tao nói hết đã nào!
Linh: Dạ dạ, mời thái hậu nói tiếp ạ…
Gia Hân: Ừ, để ai gia kể tiếp cho mà nghe.. Này nhá, tao nấu xong, đắc ý dào dạt đặt lên bàn, đang chuẩn bị sống ảo thì tên kia ở đâu nhảy ra ăn lấy ăn để….
Linh: OMG …. Thế anh ta có sao không?
Gia Hân: Ây, hắn ta không những không sao mà còn khen ngon cơ, thật là đáng sợ!
Linh: Lại còn khen ngon? (⊙o⊙)? Đúng là sợ thiệt đấy…
……
Trở lại với Gia Huy, khi biết được lí do mình bị out thì khóc lóc thảm thiết:
“Wae? Tại sao chứ? Không phải con gái bọn em đều thích được khen sao?”
“Nhưng anh đây là lừa mình dối người. Gia Hân nó ghét nhất bị lừa!”
“Nhưng không phải cô ấy cũng đi lừa người khác sao?”
“Cái đấy khác!”
“Mà em hỏi thật, anh thực sự ăn được đồ nó nấu ra sao?”
“À thì…”
Không đợi Gia Huy nói xong, Minh Phong đã nhanh miệng nói trước:
“Em đừng hỏi cậu ta. Ba ngàn nụ vị giác của cậu ta căn bản chỉ để làm màu, không có tác dụng gì đâu. Đồ ăn vào miệng cậu ta cái gì cũng thành mỹ vị hết. Không có khái niệm ngon với không ngon đâu.”
“Ồ, thật sao?” Nó vô cùng ngạc nhiên hỏi lại.
Vất vả lắm mới giành được cơ hội mở miệng, Minh Phong lập tức hăng hái:
“Thật, em thử bịt mắt rồi cho cậu ta ăn thử bim bim với thức ăn của chó mà xem, cậu ta không phân biệt được đâu! Anh thử rồi.”
Nó: “…”
Gia Huy: “Mày……”
“Được rồi! Ăn chực cũng ăn rồi, tâm sự cũng tâm sự rồi, đến anh em nhận cũng nhận rồi, đã đến lúc cậu về rồi đấy! Tạm biệt, không tiễn!” Minh Phong lập tức sẵng giọng nói, cắt ngang ý định mở miệng của Gia Huy, ý tứ đuổi người rõ mồn một.
Nhưng tên kia rõ ràng da mặt không phải loại vừa, nhùng nhằng một lúc mới chịu đi về. Thật vất vả mới đuổi được ôn thần kia về, đang định tiếp tục kế hoạch dang dở thì Minh Phong thấy nó vặn người đứng dậy, nói với Sammy:
“Sammy, muộn rồi, chúng ta cũng về phòng nghỉ thôi!”
Nói xong hoàn toàn không để ý tới ai đó mặt đen sì, đang dùng ánh mắt ai oán nhìn mình trong phòng khách, lắc mình đi về phòng.
Minh Phong đứng trong phòng khách tức muốn xì khói, nghiến răng kèn kẹt: “Gia Huy, mai cậu chết chắc với tôi!!!”
………
Và sự thực về bộ mặt trầm tĩnh ít nói của Gia Hân khi ở cùng Gia Huy cũng là như sau:
Phóng viên Linh: Cô Gia Hân, xin phỏng vấn cô một lát ạ. Nghe nói khi cô ở cùng Gia Huy, đối phương đã khen cô ít nói?
Gia Hân: Vì tao và anh ta không có tiếng nói chung.
Phóng viên Linh: Đối phương còn khen cô trầm tĩnh?
Gia Hân: Vì không có tiếng nói chung, tao lại hết tiền nên không còn cách nào khác ngoài ngồi lì trong phòng cả ngày cả.
Phóng viên Linh: Xin hỏi cô ở trong phòng làm gì ạ?
Gia Hân: Ngu xuẩn! Tất nhiên là ngồi coi GV rồi. Này, tao nói mày nghe, tốc độ mạng nhà anh ta cứ phải gọi là thôi rồi, tao mới có thêm nhiều bảo bối lắm nhé! Gọi đại tỷ đi, tao vui sẽ chia sẻ cho mày một ít, hahaha!!!
Phóng viên Linh: *chắp tay cúi đầu nịnh nọt* Đại tỷ! Tỷ có việc gì cứ phân phó!
Gia Hân: Muahahha!!!, Ngoan, ngoan, hahahaha!!!!!
Mọi người: lạc đề rồi =.=
Phóng viên Linh: khụ khụ, được rồi, chúng ta tiếp tục hỏi câu hỏi cuối cùng của ngày hôm nay. Cô Gia Hân, đối phương khen cô nấu ăn ngon. Xin hỏi cô nghĩ sao về vấn đề này?
Gia Hân: Ừm, ….. đây là một câu hỏi khó, cần sự chỉ đạo của chính quyền địa phương các cấp…..
Phóng viên Linh: Cắt cắt, được rồi, chúng ta kết thúc cuộc phỏng vấn hôm nay tại đây. Hẹn gặp lại các bạn lần sau:)))
————
Lại qua một đoạn thời gian nữa, dưới mọi thủ đoạn từ quân tử đến tiểu nhân, từ đường đường chính chính đến lén lén lút lút, cuối cùng Minh Phong cũng trở thành bạn trai – vị hôn phu chính thức ….. trong mắt mọi người -_- của Gia Linh. Tuy chỉ có vậy nhưng Minh Phong đã cảm thấy rất vui vì như vậy đã có thể cản được không ít đối tượng dám ngo nghe đến Gia Linh. Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, đã đi được đến bước này rồi mà bỗng nhiên nhảy đâu ra một tình địch vô cùng mạnh mẽ khiến anh đau đầu. Mọi chuyện phải ngược về quãng thời gian nửa tháng trước….
—-Tôi là đường phân cách hồi tưởng-ing—–
Hôm đó là chủ nhật, tiện đường, nó đã tạt qua trường cấp 3 để lấy chút giấy tờ linh tinh. Vốn biết mình có sức hút mãnh liệt đối với mấy trái bóng nên khi đi qua sân bóng rổ, nó đã cố gắng đi cách xa sân nhất có thể nhưng hiển nhiên, nó đã quá coi thường khả năng hút bóng của mình nên chỉ mới băng qua được nửa sân, nó đã oanh oanh liệt liệt hứng nguyên quả bóng vào đầu, ngã dúi xuống, giấy tờ rơi lả tả xuống đất.
Em trai bóng rổ kia thấy mình ném trúng người vội vã chạy vội đến thăm hỏi:
“Bạn gì ơi, mình xin lỗi. Bạn có sao không?”
Nó ôm cái đầu chắc chắn đã sưng u một cục, vừa nhặt giấy tờ vừa nói:
“Chị không sao… Nhóc con, lần sau ném bóng cho cẩn thận chút!”
Em trai kia nghe nó nói vậy liền bật cười:
“Aayda, tức rồi sao? Xưng chị luôn kìa!”
Vừa nói xong đã thấy lũ bạn cùng với em trai kia í ới:
“Hoàng, mày làm gì vậy! Định kiếm cớ xin lỗi để tiếp cận người đẹp đấy à! Qua đây mau!”
Em trai bóng rổ – Hoàng lên tiếng:
“Chúng mày đừng có nói linh tinh….” đoạn quay ra nó: “… cậu đừng để ý nhé, bọn nó chỉ đùa thôi..”
Nó: Con mắt nào của cậu thấy tôi để ý hả=.=
Hoàng thấy nó xụ mặt ra trông hết sức đáng yêu liền nhịn không được tiến lên xoa xoa mái tóc ngắn lộn xộn của nó, nói:
“Được rồi, mình đã nói mình xin lỗi mà. Mình mời cậu đi uống nước để bồi tội nhé!”
Nó bị hành động xoa đầu này kích động, tức giận nói:
“Tôi đã nói tôi hơn tuổi cậu mà. Để tôi lấy thẻ sinh viên ra cho cậu xem….” Nói xong định lục tìm thẻ sinh viên cho cậu ta xem nhưng lại bi ai phát hiện ra rằng mình chỉ mang thẻ học sinh 囧
Hoàng nhìn cô gái nhỏ chỉ đứng đến vai mình, đang cúi đầu không ngừng lục tìm đồ đạc trong chiếc túi quai chéo nhỏ hình thú bông, cộng với bộ váy yếm bò đang mặc, trông không khác gì em gái cậu cả, thế mà còn dám xưng “chị” với cậu. Đúng là không biết sợ mà…
Thấy nó gấp đến độ mặt đỏ hết cả lên, Hoàng liền vô cùng tự nhiên khoác vai bá cổ nó nói:
“Được rồi “chị”, chúng ta đi uống nước nào…” , rồi quay ra lũ bạn vẫn đang đứng ở sân hét lớn:
“Này, tao đi trước, chúng mày cứ tập đi nhé!”
Thế là nó cứ thế hồ đồ bị kéo đi uống nước, rồi lại hồ đồ để đối phương đưa về tận nhà mà không biết điều này sẽ kéo đến một đống phiền phức sau này……
(Còn tiếp)
#$%+(-+… lược bỏ n chuyện không liên quan…
Gia Hân: À, mày biết không? Hôm nay tao nổi hứng vào bếp nấu ăn….
Linh: Mố? Mày lại định độc chết ai à? :))))
Gia Hân: Im mồm để tao nói hết đã nào!
Linh: Dạ dạ, mời thái hậu nói tiếp ạ…
Gia Hân: Ừ, để ai gia kể tiếp cho mà nghe.. Này nhá, tao nấu xong, đắc ý dào dạt đặt lên bàn, đang chuẩn bị sống ảo thì tên kia ở đâu nhảy ra ăn lấy ăn để….
Linh: OMG …. Thế anh ta có sao không?
Gia Hân: Ây, hắn ta không những không sao mà còn khen ngon cơ, thật là đáng sợ!
Linh: Lại còn khen ngon? (⊙o⊙)? Đúng là sợ thiệt đấy…
……
Trở lại với Gia Huy, khi biết được lí do mình bị out thì khóc lóc thảm thiết:
“Wae? Tại sao chứ? Không phải con gái bọn em đều thích được khen sao?”
“Nhưng anh đây là lừa mình dối người. Gia Hân nó ghét nhất bị lừa!”
“Nhưng không phải cô ấy cũng đi lừa người khác sao?”
“Cái đấy khác!”
“Mà em hỏi thật, anh thực sự ăn được đồ nó nấu ra sao?”
“À thì…”
Không đợi Gia Huy nói xong, Minh Phong đã nhanh miệng nói trước:
“Em đừng hỏi cậu ta. Ba ngàn nụ vị giác của cậu ta căn bản chỉ để làm màu, không có tác dụng gì đâu. Đồ ăn vào miệng cậu ta cái gì cũng thành mỹ vị hết. Không có khái niệm ngon với không ngon đâu.”
“Ồ, thật sao?” Nó vô cùng ngạc nhiên hỏi lại.
Vất vả lắm mới giành được cơ hội mở miệng, Minh Phong lập tức hăng hái:
“Thật, em thử bịt mắt rồi cho cậu ta ăn thử bim bim với thức ăn của chó mà xem, cậu ta không phân biệt được đâu! Anh thử rồi.”
Nó: “…”
Gia Huy: “Mày……”
“Được rồi! Ăn chực cũng ăn rồi, tâm sự cũng tâm sự rồi, đến anh em nhận cũng nhận rồi, đã đến lúc cậu về rồi đấy! Tạm biệt, không tiễn!” Minh Phong lập tức sẵng giọng nói, cắt ngang ý định mở miệng của Gia Huy, ý tứ đuổi người rõ mồn một.
Nhưng tên kia rõ ràng da mặt không phải loại vừa, nhùng nhằng một lúc mới chịu đi về. Thật vất vả mới đuổi được ôn thần kia về, đang định tiếp tục kế hoạch dang dở thì Minh Phong thấy nó vặn người đứng dậy, nói với Sammy:
“Sammy, muộn rồi, chúng ta cũng về phòng nghỉ thôi!”
Nói xong hoàn toàn không để ý tới ai đó mặt đen sì, đang dùng ánh mắt ai oán nhìn mình trong phòng khách, lắc mình đi về phòng.
Minh Phong đứng trong phòng khách tức muốn xì khói, nghiến răng kèn kẹt: “Gia Huy, mai cậu chết chắc với tôi!!!”
………
Và sự thực về bộ mặt trầm tĩnh ít nói của Gia Hân khi ở cùng Gia Huy cũng là như sau:
Phóng viên Linh: Cô Gia Hân, xin phỏng vấn cô một lát ạ. Nghe nói khi cô ở cùng Gia Huy, đối phương đã khen cô ít nói?
Gia Hân: Vì tao và anh ta không có tiếng nói chung.
Phóng viên Linh: Đối phương còn khen cô trầm tĩnh?
Gia Hân: Vì không có tiếng nói chung, tao lại hết tiền nên không còn cách nào khác ngoài ngồi lì trong phòng cả ngày cả.
Phóng viên Linh: Xin hỏi cô ở trong phòng làm gì ạ?
Gia Hân: Ngu xuẩn! Tất nhiên là ngồi coi GV rồi. Này, tao nói mày nghe, tốc độ mạng nhà anh ta cứ phải gọi là thôi rồi, tao mới có thêm nhiều bảo bối lắm nhé! Gọi đại tỷ đi, tao vui sẽ chia sẻ cho mày một ít, hahaha!!!
Phóng viên Linh: *chắp tay cúi đầu nịnh nọt* Đại tỷ! Tỷ có việc gì cứ phân phó!
Gia Hân: Muahahha!!!, Ngoan, ngoan, hahahaha!!!!!
Mọi người: lạc đề rồi =.=
Phóng viên Linh: khụ khụ, được rồi, chúng ta tiếp tục hỏi câu hỏi cuối cùng của ngày hôm nay. Cô Gia Hân, đối phương khen cô nấu ăn ngon. Xin hỏi cô nghĩ sao về vấn đề này?
Gia Hân: Ừm, ….. đây là một câu hỏi khó, cần sự chỉ đạo của chính quyền địa phương các cấp…..
Phóng viên Linh: Cắt cắt, được rồi, chúng ta kết thúc cuộc phỏng vấn hôm nay tại đây. Hẹn gặp lại các bạn lần sau:)))
————
Lại qua một đoạn thời gian nữa, dưới mọi thủ đoạn từ quân tử đến tiểu nhân, từ đường đường chính chính đến lén lén lút lút, cuối cùng Minh Phong cũng trở thành bạn trai – vị hôn phu chính thức ….. trong mắt mọi người -_- của Gia Linh. Tuy chỉ có vậy nhưng Minh Phong đã cảm thấy rất vui vì như vậy đã có thể cản được không ít đối tượng dám ngo nghe đến Gia Linh. Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, đã đi được đến bước này rồi mà bỗng nhiên nhảy đâu ra một tình địch vô cùng mạnh mẽ khiến anh đau đầu. Mọi chuyện phải ngược về quãng thời gian nửa tháng trước….
—-Tôi là đường phân cách hồi tưởng-ing—–
Hôm đó là chủ nhật, tiện đường, nó đã tạt qua trường cấp 3 để lấy chút giấy tờ linh tinh. Vốn biết mình có sức hút mãnh liệt đối với mấy trái bóng nên khi đi qua sân bóng rổ, nó đã cố gắng đi cách xa sân nhất có thể nhưng hiển nhiên, nó đã quá coi thường khả năng hút bóng của mình nên chỉ mới băng qua được nửa sân, nó đã oanh oanh liệt liệt hứng nguyên quả bóng vào đầu, ngã dúi xuống, giấy tờ rơi lả tả xuống đất.
Em trai bóng rổ kia thấy mình ném trúng người vội vã chạy vội đến thăm hỏi:
“Bạn gì ơi, mình xin lỗi. Bạn có sao không?”
Nó ôm cái đầu chắc chắn đã sưng u một cục, vừa nhặt giấy tờ vừa nói:
“Chị không sao… Nhóc con, lần sau ném bóng cho cẩn thận chút!”
Em trai kia nghe nó nói vậy liền bật cười:
“Aayda, tức rồi sao? Xưng chị luôn kìa!”
Vừa nói xong đã thấy lũ bạn cùng với em trai kia í ới:
“Hoàng, mày làm gì vậy! Định kiếm cớ xin lỗi để tiếp cận người đẹp đấy à! Qua đây mau!”
Em trai bóng rổ – Hoàng lên tiếng:
“Chúng mày đừng có nói linh tinh….” đoạn quay ra nó: “… cậu đừng để ý nhé, bọn nó chỉ đùa thôi..”
Nó: Con mắt nào của cậu thấy tôi để ý hả=.=
Hoàng thấy nó xụ mặt ra trông hết sức đáng yêu liền nhịn không được tiến lên xoa xoa mái tóc ngắn lộn xộn của nó, nói:
“Được rồi, mình đã nói mình xin lỗi mà. Mình mời cậu đi uống nước để bồi tội nhé!”
Nó bị hành động xoa đầu này kích động, tức giận nói:
“Tôi đã nói tôi hơn tuổi cậu mà. Để tôi lấy thẻ sinh viên ra cho cậu xem….” Nói xong định lục tìm thẻ sinh viên cho cậu ta xem nhưng lại bi ai phát hiện ra rằng mình chỉ mang thẻ học sinh 囧
Hoàng nhìn cô gái nhỏ chỉ đứng đến vai mình, đang cúi đầu không ngừng lục tìm đồ đạc trong chiếc túi quai chéo nhỏ hình thú bông, cộng với bộ váy yếm bò đang mặc, trông không khác gì em gái cậu cả, thế mà còn dám xưng “chị” với cậu. Đúng là không biết sợ mà…
Thấy nó gấp đến độ mặt đỏ hết cả lên, Hoàng liền vô cùng tự nhiên khoác vai bá cổ nó nói:
“Được rồi “chị”, chúng ta đi uống nước nào…” , rồi quay ra lũ bạn vẫn đang đứng ở sân hét lớn:
“Này, tao đi trước, chúng mày cứ tập đi nhé!”
Thế là nó cứ thế hồ đồ bị kéo đi uống nước, rồi lại hồ đồ để đối phương đưa về tận nhà mà không biết điều này sẽ kéo đến một đống phiền phức sau này……
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.