Vị Hôn Phu Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 33
Seo-senpai
21/11/2016
Thực ra, nó cũng chẳng để bụng lâu chuyện này cho đến một hôm…
“Kinggg kooonggg…..”
“Cậu tìm ai?” Minh Phong nhíu mày nhìn người trước mặt hỏi.
“Dạ, em chào anh, em đến gặp Gia Linh ạ! Bạn ấy có nhà không ạ?”
“Gia Linh?”
“Dạ vâng!”
“Cậu là ai?” Minh Phong vừa hỏi vừa nheo mắt nhìn cậu học sinh trước mặt: dáng người cao ráo, mặc đồng phục trắng, cổ tay có đeo bao bảo vệ cổ tay, tay còn lại ôm quả bóng rổ, có vẻ mới đi tập về. Khuôn mặt không tệ, cả người toát ra vẻ năng nổ của tuổi trẻ, đặc biệt là vẻ mặt của cậu ta khi nhắc đến tên Gia Linh. Một cảm giác hết sức không tốt dâng lên trong lòng anh.
“Em là bạn học của Gia Linh ạ. ”
“Bạn học?”
Đúng lúc ấy, nó từ trong nhà ló mặt ra, thấy Hoàng liền hết sức ngạc nhiên:
“Là cậu?”
“A, Gia Linh…” Hoàng nhìn thấy nó liền vô cùng vui vẻ, nhoài người qua Minh Phong vẫy tay với nó kèm theo một nụ cười tươi rói.
Nó thấy vậy liền đi về phía cửa định tiếp đón cậu ta. Nhưng không ngờ ra đến cửa rồi lại bị chặn lại.
“Anh làm gì vậy?” Nó nhíu mày nhìn Minh Phong.
“Anh mới là người phải hỏi câu đấy thì có. Em định làm gì?” Minh Phong không vui nói.
Hoàng nghe hai người nói vậy liền chen vào:
“Anh đừng lo, em đảm bảo sẽ đưa bạn ấy về nhà an toàn không tổn hại một sợi tóc mà!”
“Anh? Thực ra đây không phải anh tôi…”
Nhưng không đợi nó nói xong, Hoàng đã nhanh nhảu:
“A, thì là là chú của cậu.”
Nói xong còn quay người về phía Minh Phong, cúi đầu thành thực nói:
“Cháu xin lỗi vì đã nhận nhầm ạ! Mong chú bỏ qua!”
Minh Phong bị một tiếng “chú” đánh cho tơi tả không còn mảnh giáp, liếc nhìn thủ phạm thì lại nhận lại được ánh mắt ngây thơ của cậu ta, quay qua nhìn người bên cạnh mình thì chỉ thấy ai đó đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, anh tức nghẹn đến đỏ cả mặt mà không làm gì được, thế là hậm hực quay ngắt bỏ về phòng, còn không quên “vô tình” sập mạnh cánh cửa phòng nữa…
Hoàng nhìn Minh Phong tức giận bỏ đi thấy vô cùng hoang mang, gãi gãi đầu nhìn nó nói:
“Mình làm cái gì sai sao?”
Nó vẫn đang ôm bụng đứng cười, nghe vậy liền khoát khoát tay:
“Không…không sao! Chẳng qua “chú” tôi có hơi nhạy cảm về vấn đề tuổi tác chút thôi…”
“À, ra vậy…” Hoàng nghe xong lí do liền gật gù một lát rồi khum tay về thành hình cái loa, hướng về phía Minh Phong vừa bỏ đi nói lớn:
“Chú à, thực ra chú trông trẻ lắm, không già chút nào đâu! Cháu nói thật đấy! Thế nên lúc đầu cháu mới nhận nhầm chú là anh của Gia Linh…”
“Hahaha…” Nó mới dứt cơn cười liền phá lên cười lại, vừa kéo Hoàng đi vừa nói:
“Thôi, cậu đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.”
Vào một quán cafe gần đó, ngồi xuống gọi đồ xong xuôi, nó mới nói:
“Được rồi, hôm nay cậu đến tìm tôi có chuyện gì vậy? À, mà sao cậu biết tên tôi?”
“Hôm ấy tớ thấy thẻ học sinh của cậu rồi. Không ngờ nhìn cậu như thế này mà bằng tuổi tớ cơ đấy. Lúc ấy nhìn cậu tớ còn tưởng cậu là học sinh lớp 10 cơ.”
“… Ai bằng tuổi cậu! Chị đây đã 20 tuổi rồi, là sinh viên năm II rồi đấy nhá!”
“Được rồi, được rồi, sao cậu cứ thích nói mình già đi vậy nhỉ. Con gái các cậu không phải thường thích được gọi trẻ hơn tuổi thật của mình sao?”
“… Vì tôi vốn dĩ là từng ấy tuổi mà. Tôi không thích bị người khác chê cười là cưa sừng làm nghé!”
“Hahaha, lại còn bày đặt cưa sừng làm nghé nữa, đáng yêu quá đi” Hoàng bật cười, nhịn không được lại đưa tay lên xoa đầu nó.
Nó bực mình tránh, nói:
“Được rồi, tôi biết giờ không có bằng chứng gì thì nói gì cậu cũng không tin. Tùy cậu thôi! Vào vấn đề chính đi, cậu tìm tôi có việc gì?”
“Không có gì, chỉ là tớ muốn gặp cậu nên đến tìm cậu thôi.”
“=.= Cậu rảnh vậy? Học sinh năm cuối như cậu không phải nên tập trung ôn thi đại học sao? Cậu không sợ trượt à?”
“Ôi, cậu lo lắng cho tớ sao?” Hoàng ôm ngực giả bộ xúc động nói.
“…. Coi như tôi chưa nói gì đi.”
————-
Ở một góc khác của quán cafe, Minh Phong ngồi nhìn hai người kia trò chuyện vui vẻ thì tức đến nổ mắt, trên bàn là một đống giấy ăn bị xé vụn. Gia Huy uể oải nhìn bạn mình đang chết chìm trong thùng dấm chua, ngáp dài một cái nói:
“Sao không ra đấy mà nói chuyện thẳng thắn, ngồi đây ấm ức như tức phụ thế làm cái gì? Cậu làm mất mặt đàn ông tụi tôi quá!”
“Ồ, vậy sao? Thế ai suốt ngày tự xưng mình là playboy cao thủ tình trường mà bây giờ đến thích người ta cũng không dám nói í nhỉ? Người anh em ạ, ít nhất tôi cũng hôn được Gia Linh rồi, cậu thì sao? Đến tay còn chưa nắm được lại còn bày đặt lên lớp người khác!” Minh Phong đang ôm một bụng tức lập tức phát huy tối đa năng lực phản pháo của mình.
“…”
Gia Huy triệt để im lặng, trong lòng gào thét: “Wtf wtf wtf!!! Từ bao giờ cậu lại thích châm chọc vào nỗi đau của người khác một cách cay nghiệt như vậy chứ??? Hãy trả lại cho tôi Phong lạnh lùng ít nói của ngày hôm qua!!! T^T”
Ps: phần tiếp sẽ ra vào ngày mai nên mn đừng sốt ruột nhé:)))
(Còn tiếp)
“Kinggg kooonggg…..”
“Cậu tìm ai?” Minh Phong nhíu mày nhìn người trước mặt hỏi.
“Dạ, em chào anh, em đến gặp Gia Linh ạ! Bạn ấy có nhà không ạ?”
“Gia Linh?”
“Dạ vâng!”
“Cậu là ai?” Minh Phong vừa hỏi vừa nheo mắt nhìn cậu học sinh trước mặt: dáng người cao ráo, mặc đồng phục trắng, cổ tay có đeo bao bảo vệ cổ tay, tay còn lại ôm quả bóng rổ, có vẻ mới đi tập về. Khuôn mặt không tệ, cả người toát ra vẻ năng nổ của tuổi trẻ, đặc biệt là vẻ mặt của cậu ta khi nhắc đến tên Gia Linh. Một cảm giác hết sức không tốt dâng lên trong lòng anh.
“Em là bạn học của Gia Linh ạ. ”
“Bạn học?”
Đúng lúc ấy, nó từ trong nhà ló mặt ra, thấy Hoàng liền hết sức ngạc nhiên:
“Là cậu?”
“A, Gia Linh…” Hoàng nhìn thấy nó liền vô cùng vui vẻ, nhoài người qua Minh Phong vẫy tay với nó kèm theo một nụ cười tươi rói.
Nó thấy vậy liền đi về phía cửa định tiếp đón cậu ta. Nhưng không ngờ ra đến cửa rồi lại bị chặn lại.
“Anh làm gì vậy?” Nó nhíu mày nhìn Minh Phong.
“Anh mới là người phải hỏi câu đấy thì có. Em định làm gì?” Minh Phong không vui nói.
Hoàng nghe hai người nói vậy liền chen vào:
“Anh đừng lo, em đảm bảo sẽ đưa bạn ấy về nhà an toàn không tổn hại một sợi tóc mà!”
“Anh? Thực ra đây không phải anh tôi…”
Nhưng không đợi nó nói xong, Hoàng đã nhanh nhảu:
“A, thì là là chú của cậu.”
Nói xong còn quay người về phía Minh Phong, cúi đầu thành thực nói:
“Cháu xin lỗi vì đã nhận nhầm ạ! Mong chú bỏ qua!”
Minh Phong bị một tiếng “chú” đánh cho tơi tả không còn mảnh giáp, liếc nhìn thủ phạm thì lại nhận lại được ánh mắt ngây thơ của cậu ta, quay qua nhìn người bên cạnh mình thì chỉ thấy ai đó đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, anh tức nghẹn đến đỏ cả mặt mà không làm gì được, thế là hậm hực quay ngắt bỏ về phòng, còn không quên “vô tình” sập mạnh cánh cửa phòng nữa…
Hoàng nhìn Minh Phong tức giận bỏ đi thấy vô cùng hoang mang, gãi gãi đầu nhìn nó nói:
“Mình làm cái gì sai sao?”
Nó vẫn đang ôm bụng đứng cười, nghe vậy liền khoát khoát tay:
“Không…không sao! Chẳng qua “chú” tôi có hơi nhạy cảm về vấn đề tuổi tác chút thôi…”
“À, ra vậy…” Hoàng nghe xong lí do liền gật gù một lát rồi khum tay về thành hình cái loa, hướng về phía Minh Phong vừa bỏ đi nói lớn:
“Chú à, thực ra chú trông trẻ lắm, không già chút nào đâu! Cháu nói thật đấy! Thế nên lúc đầu cháu mới nhận nhầm chú là anh của Gia Linh…”
“Hahaha…” Nó mới dứt cơn cười liền phá lên cười lại, vừa kéo Hoàng đi vừa nói:
“Thôi, cậu đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.”
Vào một quán cafe gần đó, ngồi xuống gọi đồ xong xuôi, nó mới nói:
“Được rồi, hôm nay cậu đến tìm tôi có chuyện gì vậy? À, mà sao cậu biết tên tôi?”
“Hôm ấy tớ thấy thẻ học sinh của cậu rồi. Không ngờ nhìn cậu như thế này mà bằng tuổi tớ cơ đấy. Lúc ấy nhìn cậu tớ còn tưởng cậu là học sinh lớp 10 cơ.”
“… Ai bằng tuổi cậu! Chị đây đã 20 tuổi rồi, là sinh viên năm II rồi đấy nhá!”
“Được rồi, được rồi, sao cậu cứ thích nói mình già đi vậy nhỉ. Con gái các cậu không phải thường thích được gọi trẻ hơn tuổi thật của mình sao?”
“… Vì tôi vốn dĩ là từng ấy tuổi mà. Tôi không thích bị người khác chê cười là cưa sừng làm nghé!”
“Hahaha, lại còn bày đặt cưa sừng làm nghé nữa, đáng yêu quá đi” Hoàng bật cười, nhịn không được lại đưa tay lên xoa đầu nó.
Nó bực mình tránh, nói:
“Được rồi, tôi biết giờ không có bằng chứng gì thì nói gì cậu cũng không tin. Tùy cậu thôi! Vào vấn đề chính đi, cậu tìm tôi có việc gì?”
“Không có gì, chỉ là tớ muốn gặp cậu nên đến tìm cậu thôi.”
“=.= Cậu rảnh vậy? Học sinh năm cuối như cậu không phải nên tập trung ôn thi đại học sao? Cậu không sợ trượt à?”
“Ôi, cậu lo lắng cho tớ sao?” Hoàng ôm ngực giả bộ xúc động nói.
“…. Coi như tôi chưa nói gì đi.”
————-
Ở một góc khác của quán cafe, Minh Phong ngồi nhìn hai người kia trò chuyện vui vẻ thì tức đến nổ mắt, trên bàn là một đống giấy ăn bị xé vụn. Gia Huy uể oải nhìn bạn mình đang chết chìm trong thùng dấm chua, ngáp dài một cái nói:
“Sao không ra đấy mà nói chuyện thẳng thắn, ngồi đây ấm ức như tức phụ thế làm cái gì? Cậu làm mất mặt đàn ông tụi tôi quá!”
“Ồ, vậy sao? Thế ai suốt ngày tự xưng mình là playboy cao thủ tình trường mà bây giờ đến thích người ta cũng không dám nói í nhỉ? Người anh em ạ, ít nhất tôi cũng hôn được Gia Linh rồi, cậu thì sao? Đến tay còn chưa nắm được lại còn bày đặt lên lớp người khác!” Minh Phong đang ôm một bụng tức lập tức phát huy tối đa năng lực phản pháo của mình.
“…”
Gia Huy triệt để im lặng, trong lòng gào thét: “Wtf wtf wtf!!! Từ bao giờ cậu lại thích châm chọc vào nỗi đau của người khác một cách cay nghiệt như vậy chứ??? Hãy trả lại cho tôi Phong lạnh lùng ít nói của ngày hôm qua!!! T^T”
Ps: phần tiếp sẽ ra vào ngày mai nên mn đừng sốt ruột nhé:)))
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.