Vị Hôn Phu Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 4
Seo-senpai
29/01/2016
Nhưng vốn dĩ hay quên nên mấy hôm sau nó đã quên tiệt vụ gặp mặt hôm trước, trở lại với cuộc sống bình thường của nó: sáng đi học, chiều ở nhà ở ngủ, tối xem phim…
Một tuần sau….
“Ding dong….”
Tiếng chuông cửa vang lên, bà Lan, mẹ nó liền ra mở cửa, lòng thầm nghĩ, “quái lạ, hôm nay là chủ nhật, sao sớm thế này đã có khách rồi nhỉ?”
“Con chào bác ạ!”
“A, Phong sao con, vào đây, vào đây đi con!”
“Dạ! Vậy con xin phép! Linh có nhà không bác? Hôm nay con qua xin phép bác dẫn Linh đi chơi ạ!”
“Vậy sao? Được, Linh nó ở trên phòng đó con, giờ này chắc con bé vẫn đang ngủ, con lên gọi nó dậy giùm bác luôn nhé, bác đang dở tí việc trong bếp!”
“Vậy sao được bác, dù sao Linh cũng là con gái, con tự tiện vào phòng em í cũng không được hay cho lắm!” Phong từ chối khéo.
“Aayda, cái thằng bé này lại còn thế nữa, không phải ngại, dù sao hai đứa về sau cũng là vợ chồng mà!”
“…”
“Lên, lên đi con, cái phòng cửa trắng í con, lên đi, lên đi!!” Mẹ nó vừa nói vừa đẩy Phong lên lầu.
Trong khi đó, ở trong phòng, nó vẫn hồn nhiên ôm gấu ngủ mà không biết mình vừa bị mẹ bán đứng…
Đứng trước cánh cửa màu trắng, Phong lưỡng lự không biết có nên vào hay không. Hôm nay anh được nghỉ, vốn định ở nhà nghiên cứu dự án mới được giao, lại bị mẹ bắt đi qua bên này chơi. Nghĩ hôm nay là chủ nhật, con nhỏ lanh chanh đó chắc sẽ đi tụ tập bạn bè nên sẽ không có nhà, mình sẽ có thêm thời gian làm việc, không ngờ, sự việc lại thành thế này…
“Thôi, dù sao cũng đến rồi, vào thôi!” Phong thầm nghĩ.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
“…” Cánh cửa vẫn im lìm.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
“…” Vẫn là im lặng.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
“…” Không có ai trả lời.
“Con cứ trực tiếp mở cửa mà vào, con bé nó mà ngủ á, con có phá cửa nó cũng không biết đâu!”
Một giọng nói bất thình lình vang lên phía sau làm Phong giật mình. Là mẹ Linh.
“A, bác xong việc rồi thì bác vào gọi Linh đi ạ, để cháu xuống phòng khách ngồi chờ cũng được ạ!” Phong vội đáp.
“Ấy, không không, bác lên chỉ định hỏi hai đứa có ăn trưa không để bác nấu thôi!”
“Dạ…” Chưa kịp trả lời đã bị một giọng nói khác cắt ngang.
“Bà này buồn cười thật, tụi nó đi chơi tất nhiên là sẽ ăn trưa luôn ở ngoài rồi, lại còn về ăn với hai ông bà già chắc!” Là ông Hoàng – bố Linh.
“Ấy, ông nói đúng, tôi thế mà không nghĩ ra”, nói rồi hai người liền mở cửa, trực tiếp đẩy Phong vào phòng.
Bước vào phòng đập vào mắt là chiếc đệm Totoro to bự đặt ở giữa phòng, trên đó có một đứa con gái đang ngủ với một tư thế vô cùng bất nhã.
Nhìn xung quanh, là một căn phòng nhỏ nhưng trông rất ấm áp, tuy khá bừa bộn. Một chiếc bàn học đặt gần cửa sổ, trên bàn là chiếc laptop, xung quanh bày la liệt giấy vẽ, bút chì, bút màu. Lại gần xem, đều là những bức họa các nhân vật hoạt hình, nét vẽ rất dễ thương. Một chiếc giá sách to ở bên cạnh, trên giá bày đầy truyện tranh, cả bản gốc lẫn bản xuất bản cùng với rất nhiều mẫu figure và các mô hình linh tinh khác. Tường trong phòng sơn màu ghi nhạt, dán đầy các poster anime các thể loại, một góc của bức tường còn vẽ hình Totoro, để ý kĩ hơn, toàn bộ nội thất trong căn phòng đều tông màu ghi nhưng không những không mang lại cảm giác lạnh lẽo mà ngược lại còn thấy ấm cúng.
Lại nhìn người đang ngủ trên chiếc đệm thú bông to bự, tư thế ngủ kì cục, chăn thì đạp hết cả ra ngoài, chiếc đệm to như vậy mà nằm nhoài cả nửa người ra ngoài, xung quanh bày la liệt nào truyện tranh nào lô cuốn tóc nào điện thoại, thậm chí còn thấy cả áo con=.=. Đối với một người ưa ngăn nắp như Phong thì cái phòng này chính là một cái ổ, chứ không phải một căn phòng nữa.
“Nè, dậy đi!” Khẽ khều khều.
*hất* Tay lập tức bị gạt qua một bên.
“Này, dậy đi!” Âm lượng đã cao hơn.
“Zzz…zzz….”
“…”
Rút điện thoại mình ra, chọn một bài hát, chỉnh volumn max, đưa sát vào tai đứa con gái đang ngủ say trên đệm, ấn Play!
…
Một tuần sau….
“Ding dong….”
Tiếng chuông cửa vang lên, bà Lan, mẹ nó liền ra mở cửa, lòng thầm nghĩ, “quái lạ, hôm nay là chủ nhật, sao sớm thế này đã có khách rồi nhỉ?”
“Con chào bác ạ!”
“A, Phong sao con, vào đây, vào đây đi con!”
“Dạ! Vậy con xin phép! Linh có nhà không bác? Hôm nay con qua xin phép bác dẫn Linh đi chơi ạ!”
“Vậy sao? Được, Linh nó ở trên phòng đó con, giờ này chắc con bé vẫn đang ngủ, con lên gọi nó dậy giùm bác luôn nhé, bác đang dở tí việc trong bếp!”
“Vậy sao được bác, dù sao Linh cũng là con gái, con tự tiện vào phòng em í cũng không được hay cho lắm!” Phong từ chối khéo.
“Aayda, cái thằng bé này lại còn thế nữa, không phải ngại, dù sao hai đứa về sau cũng là vợ chồng mà!”
“…”
“Lên, lên đi con, cái phòng cửa trắng í con, lên đi, lên đi!!” Mẹ nó vừa nói vừa đẩy Phong lên lầu.
Trong khi đó, ở trong phòng, nó vẫn hồn nhiên ôm gấu ngủ mà không biết mình vừa bị mẹ bán đứng…
Đứng trước cánh cửa màu trắng, Phong lưỡng lự không biết có nên vào hay không. Hôm nay anh được nghỉ, vốn định ở nhà nghiên cứu dự án mới được giao, lại bị mẹ bắt đi qua bên này chơi. Nghĩ hôm nay là chủ nhật, con nhỏ lanh chanh đó chắc sẽ đi tụ tập bạn bè nên sẽ không có nhà, mình sẽ có thêm thời gian làm việc, không ngờ, sự việc lại thành thế này…
“Thôi, dù sao cũng đến rồi, vào thôi!” Phong thầm nghĩ.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
“…” Cánh cửa vẫn im lìm.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
“…” Vẫn là im lặng.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
“…” Không có ai trả lời.
“Con cứ trực tiếp mở cửa mà vào, con bé nó mà ngủ á, con có phá cửa nó cũng không biết đâu!”
Một giọng nói bất thình lình vang lên phía sau làm Phong giật mình. Là mẹ Linh.
“A, bác xong việc rồi thì bác vào gọi Linh đi ạ, để cháu xuống phòng khách ngồi chờ cũng được ạ!” Phong vội đáp.
“Ấy, không không, bác lên chỉ định hỏi hai đứa có ăn trưa không để bác nấu thôi!”
“Dạ…” Chưa kịp trả lời đã bị một giọng nói khác cắt ngang.
“Bà này buồn cười thật, tụi nó đi chơi tất nhiên là sẽ ăn trưa luôn ở ngoài rồi, lại còn về ăn với hai ông bà già chắc!” Là ông Hoàng – bố Linh.
“Ấy, ông nói đúng, tôi thế mà không nghĩ ra”, nói rồi hai người liền mở cửa, trực tiếp đẩy Phong vào phòng.
Bước vào phòng đập vào mắt là chiếc đệm Totoro to bự đặt ở giữa phòng, trên đó có một đứa con gái đang ngủ với một tư thế vô cùng bất nhã.
Nhìn xung quanh, là một căn phòng nhỏ nhưng trông rất ấm áp, tuy khá bừa bộn. Một chiếc bàn học đặt gần cửa sổ, trên bàn là chiếc laptop, xung quanh bày la liệt giấy vẽ, bút chì, bút màu. Lại gần xem, đều là những bức họa các nhân vật hoạt hình, nét vẽ rất dễ thương. Một chiếc giá sách to ở bên cạnh, trên giá bày đầy truyện tranh, cả bản gốc lẫn bản xuất bản cùng với rất nhiều mẫu figure và các mô hình linh tinh khác. Tường trong phòng sơn màu ghi nhạt, dán đầy các poster anime các thể loại, một góc của bức tường còn vẽ hình Totoro, để ý kĩ hơn, toàn bộ nội thất trong căn phòng đều tông màu ghi nhưng không những không mang lại cảm giác lạnh lẽo mà ngược lại còn thấy ấm cúng.
Lại nhìn người đang ngủ trên chiếc đệm thú bông to bự, tư thế ngủ kì cục, chăn thì đạp hết cả ra ngoài, chiếc đệm to như vậy mà nằm nhoài cả nửa người ra ngoài, xung quanh bày la liệt nào truyện tranh nào lô cuốn tóc nào điện thoại, thậm chí còn thấy cả áo con=.=. Đối với một người ưa ngăn nắp như Phong thì cái phòng này chính là một cái ổ, chứ không phải một căn phòng nữa.
“Nè, dậy đi!” Khẽ khều khều.
*hất* Tay lập tức bị gạt qua một bên.
“Này, dậy đi!” Âm lượng đã cao hơn.
“Zzz…zzz….”
“…”
Rút điện thoại mình ra, chọn một bài hát, chỉnh volumn max, đưa sát vào tai đứa con gái đang ngủ say trên đệm, ấn Play!
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.