Vị Hôn Phu Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 5
Seo-senpai
29/01/2016
Đang ngủ ngon, bỗng “Ầm…” Một âm thanh vang lên như muốn xuyên thủng
cả màng nhĩ. Nó giật mình bật dậy, thấy lờ mờ trước mắt có một bóng
người đàn ông, tưởng là ba nó, nó liền nhào đến ôm chân người đó nhõng
nhẹo.
“Ba à, hôm nay là chủ nhật, ba cho con ngủ thêm chút xíu thôi ba nha~~, nhá nhá!”
“…”
Thấy “ba” mình không nói gì, nó liền nở một nụ cười ngọt ngào, “ba không nói gì là đồng ý nhá” rồi liền buông tay, cuốn chăn, lập tức ngủ tiếp.
Quá bất ngờ với hành động của nó, Phong đứng hình, chân vẫn còn cảm giác độ ấm của của cái ôm ban nãy, bất giác liền ngồi xổm xuống nhìn cô bé đang cuốn chăn ngủ trên đệm, tay không tự chủ chọc chọc vào khuôn mặt bầu bĩnh đang say ngủ, cảm nhận được độ ấm truyền đến, khóe môi bất giác hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng, nụ cười nhanh chóng cứng lại khi thấy nó bắt đầu có xu hướng chảy nước miếng=.= Tức giận, Phong lập tức không kiêng nể giật phắt cái chăn nó đang cuộn trên người, khiến con bé lăn một tròn một vòng, lăn cả ra đất.
“Ơ…..” Nó mơ màng ngồi dậy, khuôn mặt mờ mịt…
“Dậy, thay đồ, xuống nhà, ra ngoài chơi!” Một chuỗi từ ngữ ngắn gọn, xúc tích tuôn ra.
“Hmn…..Oke…” Nó mơ màng gật đầu.
Thấy vẻ mặt ngu ngơ của nó, Phong thực sự cảm thấy mắng không nổi mà không mắng cũng không xong.
Nhưng sống trong một gia đình có truyền thống quân đội, tuy anh không tham gia quân ngũ nhưng kỉ luật quân đội nghiêm ngặt Phong đã sớm được giáo huấn từ nhỏ, thấy nó như vậy Phong bỗng nảy sinh một ý nghĩ nhất định phải đưa con nhỏ này vào nề nếp.
Nghĩ là làm, ngay lập tức Phong xốc nó đứng dậy, nghiêm giọng: “Dậy! Ngay lập tức!”
Bị giọng nói lạnh lùng làm cho hoảng hồn, lập tức đứng nghiêm, hô to theo phản xạ: “Yes, sir!!”
Thấy dáng vẻ của nó, Phong cố nín nhịn cảm giác muốn cười lớn, hắng giọng, tiếp tục nói: “Thay đồ, xuống nhà, chuẩn bị ra ngoài!”
“Yes, sir!” Tiếp tục hô to.
Chuẩn bị quay người đi thay đồ, nó chợt nhận ra hình như có điều gì đó không đúng, quay ngoắt lại, chỉ thẳng vào mặt người vẫn đang đứng trong phòng, hét lên:
“Aaaaaa!! Anh là ai? Tại sao anh lại ở trong phòng tôi??? Ba ơi, mẹ ơi, nhà mình có ….”
Chưa kịp nói xong chữ “trộm”, đã thấy trên mặt mình đã được đeo thêm kính, kèm theo là giọng nói trầm ấm vang lên từ đỉnh đầu: “Đeo kính vào nhìn cho rõ rồi hãy nói! Chồng em đây! Chồng mình mà cũng không nhận ra sao?”
“???”
Định thần lại nhìn kĩ người trước mặt: “ừm…đôi mắt này, cái mũi này, làn da này… có vẻ giống người trong tấm hình mẹ cho coi mấy bữa trước! Ô mồ, hình như đây chính là người trong hình! Ô mồ!! Thế chả phải đây chính là chồng mình thật sao??? Không không, là chồng chưa cưới của mình thật sao???”
“!!!!”
Thấy một loạt biểu tình trên khuôn mặt nó, Phong bỗng thấy hết sức thú vị, tiến lại gần, xoa xoa đầu nó, nói: “Ngoan, mau thay đồ rồi anh dẫn đi chơi!”, giọng nói mang theo chút dịu dàng mà chính anh cũng chưa kịp nhận ra.
Sau mấy phút thất thần, nó cuối cùng cũng trở lại hiện tại, chợt nhận ra hành động của Phong, nó phẫn nộ kêu lên:
“Ai cho anh xoa đầu tôi?? Tôi là con pet nhà anh à? Còn nữa, ai bảo anh là chồng tôi, cùng lắm chỉ là chồng chưa cưới, là vị hôn phu thôi! Vẫn còn, tại sao anh lại ở đây? Ai cho anh tự tiện vô phòng con gái vậy hả… Ế, tôi chưa nói xong mà, anh đi đâu vậy…. Nói trước là tôi không đi chơi với anh đâu, không bao giờ! Neverr!! Này, anh có nghe tôi nói gì không đấy! Người khác chưa nói xong mà bỏ đi là sao? Bất lịch sự vậy! Này…..”
Thong thả bước xuống nhà, bỏ mặc ai đó đang như con mèo nhỏ xù lông trong phòng, Phong vừa đi vừa nở nụ cười khe khẽ, khiến khuôn mặt lạnh lùng thêm vài phần ấm áp…
“Có lẽ, hôm nay đến nhà Linh cũng không phải là một quyết định tồi đi!” Phong thầm nghĩ.
“Ba à, hôm nay là chủ nhật, ba cho con ngủ thêm chút xíu thôi ba nha~~, nhá nhá!”
“…”
Thấy “ba” mình không nói gì, nó liền nở một nụ cười ngọt ngào, “ba không nói gì là đồng ý nhá” rồi liền buông tay, cuốn chăn, lập tức ngủ tiếp.
Quá bất ngờ với hành động của nó, Phong đứng hình, chân vẫn còn cảm giác độ ấm của của cái ôm ban nãy, bất giác liền ngồi xổm xuống nhìn cô bé đang cuốn chăn ngủ trên đệm, tay không tự chủ chọc chọc vào khuôn mặt bầu bĩnh đang say ngủ, cảm nhận được độ ấm truyền đến, khóe môi bất giác hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng, nụ cười nhanh chóng cứng lại khi thấy nó bắt đầu có xu hướng chảy nước miếng=.= Tức giận, Phong lập tức không kiêng nể giật phắt cái chăn nó đang cuộn trên người, khiến con bé lăn một tròn một vòng, lăn cả ra đất.
“Ơ…..” Nó mơ màng ngồi dậy, khuôn mặt mờ mịt…
“Dậy, thay đồ, xuống nhà, ra ngoài chơi!” Một chuỗi từ ngữ ngắn gọn, xúc tích tuôn ra.
“Hmn…..Oke…” Nó mơ màng gật đầu.
Thấy vẻ mặt ngu ngơ của nó, Phong thực sự cảm thấy mắng không nổi mà không mắng cũng không xong.
Nhưng sống trong một gia đình có truyền thống quân đội, tuy anh không tham gia quân ngũ nhưng kỉ luật quân đội nghiêm ngặt Phong đã sớm được giáo huấn từ nhỏ, thấy nó như vậy Phong bỗng nảy sinh một ý nghĩ nhất định phải đưa con nhỏ này vào nề nếp.
Nghĩ là làm, ngay lập tức Phong xốc nó đứng dậy, nghiêm giọng: “Dậy! Ngay lập tức!”
Bị giọng nói lạnh lùng làm cho hoảng hồn, lập tức đứng nghiêm, hô to theo phản xạ: “Yes, sir!!”
Thấy dáng vẻ của nó, Phong cố nín nhịn cảm giác muốn cười lớn, hắng giọng, tiếp tục nói: “Thay đồ, xuống nhà, chuẩn bị ra ngoài!”
“Yes, sir!” Tiếp tục hô to.
Chuẩn bị quay người đi thay đồ, nó chợt nhận ra hình như có điều gì đó không đúng, quay ngoắt lại, chỉ thẳng vào mặt người vẫn đang đứng trong phòng, hét lên:
“Aaaaaa!! Anh là ai? Tại sao anh lại ở trong phòng tôi??? Ba ơi, mẹ ơi, nhà mình có ….”
Chưa kịp nói xong chữ “trộm”, đã thấy trên mặt mình đã được đeo thêm kính, kèm theo là giọng nói trầm ấm vang lên từ đỉnh đầu: “Đeo kính vào nhìn cho rõ rồi hãy nói! Chồng em đây! Chồng mình mà cũng không nhận ra sao?”
“???”
Định thần lại nhìn kĩ người trước mặt: “ừm…đôi mắt này, cái mũi này, làn da này… có vẻ giống người trong tấm hình mẹ cho coi mấy bữa trước! Ô mồ, hình như đây chính là người trong hình! Ô mồ!! Thế chả phải đây chính là chồng mình thật sao??? Không không, là chồng chưa cưới của mình thật sao???”
“!!!!”
Thấy một loạt biểu tình trên khuôn mặt nó, Phong bỗng thấy hết sức thú vị, tiến lại gần, xoa xoa đầu nó, nói: “Ngoan, mau thay đồ rồi anh dẫn đi chơi!”, giọng nói mang theo chút dịu dàng mà chính anh cũng chưa kịp nhận ra.
Sau mấy phút thất thần, nó cuối cùng cũng trở lại hiện tại, chợt nhận ra hành động của Phong, nó phẫn nộ kêu lên:
“Ai cho anh xoa đầu tôi?? Tôi là con pet nhà anh à? Còn nữa, ai bảo anh là chồng tôi, cùng lắm chỉ là chồng chưa cưới, là vị hôn phu thôi! Vẫn còn, tại sao anh lại ở đây? Ai cho anh tự tiện vô phòng con gái vậy hả… Ế, tôi chưa nói xong mà, anh đi đâu vậy…. Nói trước là tôi không đi chơi với anh đâu, không bao giờ! Neverr!! Này, anh có nghe tôi nói gì không đấy! Người khác chưa nói xong mà bỏ đi là sao? Bất lịch sự vậy! Này…..”
Thong thả bước xuống nhà, bỏ mặc ai đó đang như con mèo nhỏ xù lông trong phòng, Phong vừa đi vừa nở nụ cười khe khẽ, khiến khuôn mặt lạnh lùng thêm vài phần ấm áp…
“Có lẽ, hôm nay đến nhà Linh cũng không phải là một quyết định tồi đi!” Phong thầm nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.