Vị Hôn Thê Của Thiếu Chủ Lạnh Lùng!
Chương 14
Hoa Như Ngọc
21/01/2018
Hoàng Liên lướt nhìn xính lễ trước mắt, lòng tử mở to... Trên môi xuất hiện nụ cười gian xảo:
-Thấy chưa lão gia! Giờ chúng ta lại có thêm hiền tế! Thiên hạ này lo gì không nằm trong Dạ gia!
Dạ Lão gia nhìn mọi thứ, bất giác nhớ đến con gái:
-Dạ Lam xa nhà đã lâu, không co tin tức gì! Chẳng biết có sao không!
Dạ Tuyết bĩu môi, cô ả lướt qua đến sính lễ:
-E rằng tỷ ấy đã sớm hạnh phúc và quên nơi này rồi!
Hoàng Liên gật đầu lia lịa bà ta giả bộ vỗ vai chồng:
-Lỡ vậy rồi! Chắc con bé đã nhận ra mình bị bỏ thuốc, nhưng theo kế hoạch, chắc thiếu chủ đã động lòng rồi! Nếu Dạ Lam xảy ra chuyện thì sao việc kinh doanh của ta lại vẫn như thường!
Lão gia gật nhẹ, từ khi nàng đi ông vẫn áy náy. Trước lúc mẹ nàng mất nhờ ông chăm sóc nàng tử tế, vậy mà bôn ba nhiều năm ông chẳng thể để ý đến nàng, khi công việc ổn định thì nàng lại đổi tính nết, dong chơi la cà, hay cãi lời phu nhân hiện tại, lại nang ngược không nhận làm mẹ.... Thêm nữa, ông bấy giờ mới dạy dỗ nàng, đành lấy gia Pháp ra trị, tiếc là qua bao năm, nàng càng lỳ mặt, chứng nào tật nấy, khiến ông mờ nhạt... Nhưng ông lại thương nàng, thương đứa hài nhi mất mẹ từ sớm, vậy nên mỗi lần xuống tay, chỉ cần nhắc đến vợ cũ, ông lại chạnh lòng.... Tiếc là, ông lại không biết! Đứa con ông trong mềm ngoài rắn, là bị ủy khuất bao nhiêu, bản thân ông đã bị mẹ con ghì làm tổn thương Dạ Lam sâu sắc.... Hoàng Liên đứng dậy, nhếch mép vuốt sính lễ:
-Dạ Lam đi rồi! Hôn sự này không thể không nhận!
Dạ Lão gia nhìn lên, băn khoăn :
-Lương Anh không dễ đối phó... Hắn mà biết bị lừa thì Dạ Gia ta qua nổi sao.... Huống chi người Lương thiếu chủ chỉ định là....
-Con sẽ thay tỷ! Phụ thân yên tâm, tỷ ấy đã hy sinh nhiều vậy! Con giờ chịu ủy khuất có sao!
Dạ lão gia xoa đầu cô ả:
-Lại để con và Dạ Lam chịu thiệt! Vậy hai người tự lo liệu! Ta có việc phải đi xa! Ở phủ giao lại cho hai người!
Hoàng Liên cúi đầu, miệng cười :
- thiếp sẽ lo ổn thoả lão gia yên tâm!
Dạ Tuyết đến bên mẹ, ghé sát tai:
-Sắp đạt đc mục đích! Mẫu thân cần gì giữ lại ông ta!
Hoàng Liên cười nhạt, bà ta nhẹ nhàng :
-Muốn việc lớn phải nhịn. Ta bao năm dày công tính kế sao có thể thay đổi. Lão già như hắn, chỉ cần con kết hôn với Lương Anh, ta sẽ cho ông ta trắng tay, mất tất cả. Lúc ấy, con bé Dạ Lam trở tay không kịp, lại nữa, mất cả phụ thân lẫn gia tài này!!!!
Dạ Tuyết níu níu tay mẹ:
-Nhưng NGhe nói Lương Anh đã thấy mặt Dạ Lam, e rằng không qua. Lại thêm lỡ ngài ấy mời Hàn Thiên mà cô ta đi cùng, chẳng phải hỏng bét sao!
Hoàng Liên ngửa mặt cười ha hả:
-Con yên tâm! Ta tính đâu vào đó rồi! Hôn sự Lương Anh to vậy sẽ kinh động mọi người, nếu hắn biết đc thì quá muộn, khách khứa ở đấy, hắn sẽ k tự làm mất mặt. Thêm nữa, quan hệ hai bên không ổn, con nghĩ hắn sẽ mời tình địch đi hôn lễ sao???
Dạ Tuyết nhăn mặt :
-Vậy... Nếu như có mời!!!
Hoàng Liên uống ngụm trà, cười khanh khách :
-Vậy càng tốt! Với tính cách Lương Anh hắn sẽ không để thứ gì lọt qua. Bọn họ càng căng thẳng thêm thôi! Vậy ta càng ngư ông đắc lợi rồi! Nhưng có điều...
Bà ta nhìn Dạ Tuyết rồi vỗ vai cô ả:
-Con lại phải chịu ủy khuất rồi! Hắn có lẽ lẽ tức giận, nhưng con phải nhớ, nhất định phải lỳ lại, dù thân phận gì!
Dạ Tuyết cười khì khì cô nàng nhếch mép :
-Mẹ yên tâm! Con sẽ làm tốt hiện tỷ ta! Ngày chúng ta phát đạt chẳng còn bao xa nữa!!!!
Dạ Lam chạy về phòng, nàng đưa khay cho Mai Mai, rồi đi về cửa phòng:
-Dọn dẹp và đừng làm phiền ta!
Mai Mai thấy sắc mặt nàng không ổn hỏi lại:
-Người.... Sao vậy!
Dạ Lam cười nhẹ, vỗ vai:
-Ta không sao! Em đừng làm phiền ta!
Rồi nàng đóng chặt cửa phòng lại.... Mai Mai khó hiểu, cô nàng mau chóng dọn dẹp.. Lý Uy chạy lại:
-Dạ Lam tiểu thư sao rồi!
Mai Mai ngẩng lên, cô nàng tròn mắt:
-Chẳng lẽ hai người họ xảy ra chuyện gì à!
Lý Uy gãi đầu, anh lắc lắc :
-Ta không biết nhưng có vẻ căng thẳng, cô ấy sao rồi!
Mai Mai lắc đầu :
-Nô tỳ không biết nhưng từ sáng đến giờ tiểu thư cứ ở trong phòng! Ơ...
Mai Mai ngơ ngác... Cô nàng gõ vào đầu:
-Sao nô tỳ lại không nghĩ ra! Không đc! Cô ấy tuổi thơ đã chứng kiến....thôi, Thần phải xem tình hình cô ấy!! Chào ngài!
Nói rồi cô nàng cúi đầu, rồi chạy mất hút... Lý Uy nhìn theo, anh quay chân về một phía....
Dạ Lam ngồi thần ra ở góc giường, nàng không biểu lộ cảm xúc, nỗi đau như chợt ùa về
-Lão gia! Ngài uống canh đi!
Cả hai phu nhân giơ bát canh lên trước mặt Dạ lão gia, Mẹ nàng nở nụ cười tươi như hoa, đưa canh về phía ông, nhưng ông lại từ chối, bàn tay xoay sang nhận bát canh từ hoàng liên:
-Để sau đi!
Mẹ nàng vẫn kiên trì đưa bát canh :
-Canh này nên uống trước, lão gia hay nhức đầu mà!
Nhưng ông gàn, đẩy nhẹ tay, bát canh vô thức xuống dưới đất tạo tiếng vỡ vụn, mẹ nàng kéo nào bỏ đi.. Lúc ấy nàng còn quá nhỏ, chỉ ngơ ngác chứng kiến mẹ bị bỏ qua. Mẹ nàng vỗ vai nàng, nhẹ giọng:
-Dạ Lam! Con nhớ nhé! Khi lớn lên! Nhất định phải tìm người yêu thương mình thật sự, thấy người đó tốt là phải biết tận dụng.. Con nhất định sẽ hạnh phúc! Đừng như ta, cả cuộc đời! Có lẽ chẳng thể nhận đc gì từ ông ấy!
Cô lúc đó cười tươi gật đầu :
-Dạ mẫu thân!
Nhớ lại cô biết mình đã bỏ quên, đã không nghĩ đến cảm nhận của mẹ!!!! Thì ra bị hất đi tấm lòng nó đau đớn đến, nàng giật mình khi thấy nước mắt đã trào ra.... Nàng chạm nhẹ vào giọt nước mắt, cười nhạt:
-Mẫu thân! Con lại giống người! Con lại yêu một người lạnh lùng đến thế! Con xin lỗi! Con..
Nàng lẩm bẩm nấc nghẹn, nhớ lại hồi sáng, chàng hất bát canh xuống sàn, ném tấm lệnh bài khiến trái tim nàng tan nát. Nhưng chàng đâu biết, nàng đã vui ra sao khi tự làm món canh, đã gửi bao tình cảm trong đó.... Chỉ là nàng ngốc, quá ngốc khi nhận ra mình đã sớm có tình cảm với chàng.... Lần đầu gặp, nàng đã bị hoá đá bởi con người ấy, lúc đó nàng đã nhận định, chàng sẽ là người nàng yêu thương, dẫu ra sao nàng sẽ tìm chàng, sẽ bên cạnh chàng.. May thay, trời trao duyên cho nàng đc cạnh chàng, lúc phát hiện sự thật, nàng đã rất vui! Nàng đã đặt niềm tin chỉ cần cố gắng, trái tim ấy sẽ mở cửa cho nàng... Nhưng tiếc là, chỉ hành động ấy, trái tim nàng đã tan nát... Chàng lại hất đi chính tấm lòng của nàng với khuôn mặt lạnh ấy, nàng khóc, nhưng khuôn mặt không thể hiện cảm xúc, tay liên tục bấu vào mặc dù nó đã sớm bị thương, nàng giơ ngón tay lên, cười nhạt:
-Ngươi có thấy đau không???
Lý Uy nhẹ nhàng bước vào, cúi đầu bẩm báo :
-Thần muốn nói một chuyện!!
Hàn Thiên vẫn lạnh như thường, chàng đang xem hoá đơn:
-Nói đi!.
Lý Uy gật đầu bẩm báo :
-Chẳng là.........
Chỉ biết khi nghe xong, Hàn Thiên bóp nát tờ giấy, đứng lên, cầm theo lọ thuốc:
-Ngươi nghỉ sớm đi!
Lý Uy giật mình, anh nhìn lên vui vẻ theo dõi :
-Thiếu chủ! Thần nghĩ người đã sớm không còn là người nữa rồi!
Mai Mai gọi cửa liên tục :
-Tiểu thư! Tiểu thư! Người mở cửa ngay cho em!
-Em đi đi!
Mai Mai khóc nấc lên:
-Không người mà vậy em sẽ đứng ở ngoài cho đến khi người mở cửa! Dù lạnh chết đi chăng nữa!
Không gian về đêm tĩnh lặng, tiếng thở dài lại gần. Dạ Lam lên tiếng :
-Ta... Không khoá cửa!
Mai Mai thấy mình ngu ngốc, cửa vốn không khoá, cô nàng chạy vào, ôm chặt lấy nàng:
-Người... Sao lại như vậy! Ngài ấy đã đối xử sao với người!
Dạ Lam lắc lắc đầu.. MaiMai hét lên:
-Người nói dối! Chắc chắn xảy ra chuyện, em nhìn là biết lịch sử lặp lại. Em theo người từ nhỏ, làm sao không hiểu, tình hình này, chẳng khác tình hình ngày xưa của lão phu nhân!
Dạ Lam lắc lắc đầu, ngón tay bấu đến sưng, nàng bật khóc:
-Không phải! Là ta là ta sai....
Hàn Thiên đứng trước phòng thấy tiếng thút thít trong phòng thì dừng lại, ánh mắt khẽ nhìn bên trong, chàng khoanh tay, đứng lặng người....
Mai Mai lắc lắc đầu :
-Sao lại như vậy! Ngài ấy thật quá đáng! Em em phải tìm ngài ấy!
Nói rồi cô nàng giận dữ đứng lên bị Dạ Lam kéo xuống:
-Đừng đi! Nếu vậy em sẽ bị liên lụy! Ta biết! Huynh ấy sẽ chẳng để tâm... Ta không muốn sự thương hại... Ta chỉ là ngốc... Quá ngốc...
Mai Mai vỗ vai tiểu thư.. Dạ Lam khóc tựa vào vai cô nàng:
-Ta sai ta đã sai, ta giống mẫu thân đều lao đầu vào những con người lạnh lùng.. Nhưng em biết không... Ta là ta dối mình dối người, ta thật sự rất yêu chàng ấy ,rất yêu, khi biết sự thật ta thật sự đã muốn bên cạnh chàng, ta.. Ta chỉ lừa là lệnh bài, thật sự ta muốn bên chàng không rời đi. Ta biết chàng ấy cô độc và ta cũng vậy... Nhưng chàng ấy lại nói, ta chỉ vì lệnh bài mà quan tâm, lời nói đó như dao cứa vào tim ta vậy, ta chỉ là muốn ra ngoài tự do cùng chàng, vậy mà chàng không hiểu, tấm lòng của ta là thật, vậy mà chàng lại thờ ơ làm trò đùa... Ta nên làm gì đây, phải làm sao để chàng ấy cũng yêu ta như ta yêu chàng, dù một chút, một chút
Nàng vừa khóc vừa nói, giọng nàng bị lạc lại, rất đáng thương.. Mai Mai vỗ vai nàng an ủi, cô nàng khóc:
-Nô tỳ biết! Ngay từ đầu thần đã biết! Nhưng thần lại không ngăn cản người, thần sai rồi!
Dạ Lam khóc nghẹn lại, nàng tựa vào vai Mai Mai:
-Chỉ khi bên em ta mới co thể nói hết vậy! Em là người duy nhất để ta sống thật! Ta sẽ khóc nốt hôm nay, ta sẽ không để ai thấy đc sự yếu đuối của ta. Dạ Lam mạnh mẽ, sẽ là vỏ bọc, mãi mãi!!!
Mai Mai cười khổ, cô nàng vỗ vỗ nàng, liên tục lau nước mắt cho nàng:
-Tiểu thư! Người thật khổ sở! Nhưng chẳng ai biết đc! Lão gia cũng thế và ngay cả Hàn thiếu chủ cũng không biết! Bọn họ đều không biết và càng không hiểu!!!
Hàn Thiên cầm đơ lọ thuốc, chàng nhíu mày rồi thở dài... Trái tim khẽ nhói đau, nhìn người trước mặt khóc đau thương, chàng chạnh lòng, ánh mắt cụp xuống:
-Xin lỗi Dạ Lam! Là ta không hiểu nàng! Chàng cứ vậy đứng trước phòng, không có ý vào, chỉ thở dài liên tục :
-Hàn Thiên ta xưa nay! Chưa từng bị một nữ nhân làm cho tâm can đảo lộn như vậy!
Chàng nắm chặt lọ thuốc, cười khổ:
-Chúng ta giống nhau! Đều cô độc!
-Thấy chưa lão gia! Giờ chúng ta lại có thêm hiền tế! Thiên hạ này lo gì không nằm trong Dạ gia!
Dạ Lão gia nhìn mọi thứ, bất giác nhớ đến con gái:
-Dạ Lam xa nhà đã lâu, không co tin tức gì! Chẳng biết có sao không!
Dạ Tuyết bĩu môi, cô ả lướt qua đến sính lễ:
-E rằng tỷ ấy đã sớm hạnh phúc và quên nơi này rồi!
Hoàng Liên gật đầu lia lịa bà ta giả bộ vỗ vai chồng:
-Lỡ vậy rồi! Chắc con bé đã nhận ra mình bị bỏ thuốc, nhưng theo kế hoạch, chắc thiếu chủ đã động lòng rồi! Nếu Dạ Lam xảy ra chuyện thì sao việc kinh doanh của ta lại vẫn như thường!
Lão gia gật nhẹ, từ khi nàng đi ông vẫn áy náy. Trước lúc mẹ nàng mất nhờ ông chăm sóc nàng tử tế, vậy mà bôn ba nhiều năm ông chẳng thể để ý đến nàng, khi công việc ổn định thì nàng lại đổi tính nết, dong chơi la cà, hay cãi lời phu nhân hiện tại, lại nang ngược không nhận làm mẹ.... Thêm nữa, ông bấy giờ mới dạy dỗ nàng, đành lấy gia Pháp ra trị, tiếc là qua bao năm, nàng càng lỳ mặt, chứng nào tật nấy, khiến ông mờ nhạt... Nhưng ông lại thương nàng, thương đứa hài nhi mất mẹ từ sớm, vậy nên mỗi lần xuống tay, chỉ cần nhắc đến vợ cũ, ông lại chạnh lòng.... Tiếc là, ông lại không biết! Đứa con ông trong mềm ngoài rắn, là bị ủy khuất bao nhiêu, bản thân ông đã bị mẹ con ghì làm tổn thương Dạ Lam sâu sắc.... Hoàng Liên đứng dậy, nhếch mép vuốt sính lễ:
-Dạ Lam đi rồi! Hôn sự này không thể không nhận!
Dạ Lão gia nhìn lên, băn khoăn :
-Lương Anh không dễ đối phó... Hắn mà biết bị lừa thì Dạ Gia ta qua nổi sao.... Huống chi người Lương thiếu chủ chỉ định là....
-Con sẽ thay tỷ! Phụ thân yên tâm, tỷ ấy đã hy sinh nhiều vậy! Con giờ chịu ủy khuất có sao!
Dạ lão gia xoa đầu cô ả:
-Lại để con và Dạ Lam chịu thiệt! Vậy hai người tự lo liệu! Ta có việc phải đi xa! Ở phủ giao lại cho hai người!
Hoàng Liên cúi đầu, miệng cười :
- thiếp sẽ lo ổn thoả lão gia yên tâm!
Dạ Tuyết đến bên mẹ, ghé sát tai:
-Sắp đạt đc mục đích! Mẫu thân cần gì giữ lại ông ta!
Hoàng Liên cười nhạt, bà ta nhẹ nhàng :
-Muốn việc lớn phải nhịn. Ta bao năm dày công tính kế sao có thể thay đổi. Lão già như hắn, chỉ cần con kết hôn với Lương Anh, ta sẽ cho ông ta trắng tay, mất tất cả. Lúc ấy, con bé Dạ Lam trở tay không kịp, lại nữa, mất cả phụ thân lẫn gia tài này!!!!
Dạ Tuyết níu níu tay mẹ:
-Nhưng NGhe nói Lương Anh đã thấy mặt Dạ Lam, e rằng không qua. Lại thêm lỡ ngài ấy mời Hàn Thiên mà cô ta đi cùng, chẳng phải hỏng bét sao!
Hoàng Liên ngửa mặt cười ha hả:
-Con yên tâm! Ta tính đâu vào đó rồi! Hôn sự Lương Anh to vậy sẽ kinh động mọi người, nếu hắn biết đc thì quá muộn, khách khứa ở đấy, hắn sẽ k tự làm mất mặt. Thêm nữa, quan hệ hai bên không ổn, con nghĩ hắn sẽ mời tình địch đi hôn lễ sao???
Dạ Tuyết nhăn mặt :
-Vậy... Nếu như có mời!!!
Hoàng Liên uống ngụm trà, cười khanh khách :
-Vậy càng tốt! Với tính cách Lương Anh hắn sẽ không để thứ gì lọt qua. Bọn họ càng căng thẳng thêm thôi! Vậy ta càng ngư ông đắc lợi rồi! Nhưng có điều...
Bà ta nhìn Dạ Tuyết rồi vỗ vai cô ả:
-Con lại phải chịu ủy khuất rồi! Hắn có lẽ lẽ tức giận, nhưng con phải nhớ, nhất định phải lỳ lại, dù thân phận gì!
Dạ Tuyết cười khì khì cô nàng nhếch mép :
-Mẹ yên tâm! Con sẽ làm tốt hiện tỷ ta! Ngày chúng ta phát đạt chẳng còn bao xa nữa!!!!
Dạ Lam chạy về phòng, nàng đưa khay cho Mai Mai, rồi đi về cửa phòng:
-Dọn dẹp và đừng làm phiền ta!
Mai Mai thấy sắc mặt nàng không ổn hỏi lại:
-Người.... Sao vậy!
Dạ Lam cười nhẹ, vỗ vai:
-Ta không sao! Em đừng làm phiền ta!
Rồi nàng đóng chặt cửa phòng lại.... Mai Mai khó hiểu, cô nàng mau chóng dọn dẹp.. Lý Uy chạy lại:
-Dạ Lam tiểu thư sao rồi!
Mai Mai ngẩng lên, cô nàng tròn mắt:
-Chẳng lẽ hai người họ xảy ra chuyện gì à!
Lý Uy gãi đầu, anh lắc lắc :
-Ta không biết nhưng có vẻ căng thẳng, cô ấy sao rồi!
Mai Mai lắc đầu :
-Nô tỳ không biết nhưng từ sáng đến giờ tiểu thư cứ ở trong phòng! Ơ...
Mai Mai ngơ ngác... Cô nàng gõ vào đầu:
-Sao nô tỳ lại không nghĩ ra! Không đc! Cô ấy tuổi thơ đã chứng kiến....thôi, Thần phải xem tình hình cô ấy!! Chào ngài!
Nói rồi cô nàng cúi đầu, rồi chạy mất hút... Lý Uy nhìn theo, anh quay chân về một phía....
Dạ Lam ngồi thần ra ở góc giường, nàng không biểu lộ cảm xúc, nỗi đau như chợt ùa về
-Lão gia! Ngài uống canh đi!
Cả hai phu nhân giơ bát canh lên trước mặt Dạ lão gia, Mẹ nàng nở nụ cười tươi như hoa, đưa canh về phía ông, nhưng ông lại từ chối, bàn tay xoay sang nhận bát canh từ hoàng liên:
-Để sau đi!
Mẹ nàng vẫn kiên trì đưa bát canh :
-Canh này nên uống trước, lão gia hay nhức đầu mà!
Nhưng ông gàn, đẩy nhẹ tay, bát canh vô thức xuống dưới đất tạo tiếng vỡ vụn, mẹ nàng kéo nào bỏ đi.. Lúc ấy nàng còn quá nhỏ, chỉ ngơ ngác chứng kiến mẹ bị bỏ qua. Mẹ nàng vỗ vai nàng, nhẹ giọng:
-Dạ Lam! Con nhớ nhé! Khi lớn lên! Nhất định phải tìm người yêu thương mình thật sự, thấy người đó tốt là phải biết tận dụng.. Con nhất định sẽ hạnh phúc! Đừng như ta, cả cuộc đời! Có lẽ chẳng thể nhận đc gì từ ông ấy!
Cô lúc đó cười tươi gật đầu :
-Dạ mẫu thân!
Nhớ lại cô biết mình đã bỏ quên, đã không nghĩ đến cảm nhận của mẹ!!!! Thì ra bị hất đi tấm lòng nó đau đớn đến, nàng giật mình khi thấy nước mắt đã trào ra.... Nàng chạm nhẹ vào giọt nước mắt, cười nhạt:
-Mẫu thân! Con lại giống người! Con lại yêu một người lạnh lùng đến thế! Con xin lỗi! Con..
Nàng lẩm bẩm nấc nghẹn, nhớ lại hồi sáng, chàng hất bát canh xuống sàn, ném tấm lệnh bài khiến trái tim nàng tan nát. Nhưng chàng đâu biết, nàng đã vui ra sao khi tự làm món canh, đã gửi bao tình cảm trong đó.... Chỉ là nàng ngốc, quá ngốc khi nhận ra mình đã sớm có tình cảm với chàng.... Lần đầu gặp, nàng đã bị hoá đá bởi con người ấy, lúc đó nàng đã nhận định, chàng sẽ là người nàng yêu thương, dẫu ra sao nàng sẽ tìm chàng, sẽ bên cạnh chàng.. May thay, trời trao duyên cho nàng đc cạnh chàng, lúc phát hiện sự thật, nàng đã rất vui! Nàng đã đặt niềm tin chỉ cần cố gắng, trái tim ấy sẽ mở cửa cho nàng... Nhưng tiếc là, chỉ hành động ấy, trái tim nàng đã tan nát... Chàng lại hất đi chính tấm lòng của nàng với khuôn mặt lạnh ấy, nàng khóc, nhưng khuôn mặt không thể hiện cảm xúc, tay liên tục bấu vào mặc dù nó đã sớm bị thương, nàng giơ ngón tay lên, cười nhạt:
-Ngươi có thấy đau không???
Lý Uy nhẹ nhàng bước vào, cúi đầu bẩm báo :
-Thần muốn nói một chuyện!!
Hàn Thiên vẫn lạnh như thường, chàng đang xem hoá đơn:
-Nói đi!.
Lý Uy gật đầu bẩm báo :
-Chẳng là.........
Chỉ biết khi nghe xong, Hàn Thiên bóp nát tờ giấy, đứng lên, cầm theo lọ thuốc:
-Ngươi nghỉ sớm đi!
Lý Uy giật mình, anh nhìn lên vui vẻ theo dõi :
-Thiếu chủ! Thần nghĩ người đã sớm không còn là người nữa rồi!
Mai Mai gọi cửa liên tục :
-Tiểu thư! Tiểu thư! Người mở cửa ngay cho em!
-Em đi đi!
Mai Mai khóc nấc lên:
-Không người mà vậy em sẽ đứng ở ngoài cho đến khi người mở cửa! Dù lạnh chết đi chăng nữa!
Không gian về đêm tĩnh lặng, tiếng thở dài lại gần. Dạ Lam lên tiếng :
-Ta... Không khoá cửa!
Mai Mai thấy mình ngu ngốc, cửa vốn không khoá, cô nàng chạy vào, ôm chặt lấy nàng:
-Người... Sao lại như vậy! Ngài ấy đã đối xử sao với người!
Dạ Lam lắc lắc đầu.. MaiMai hét lên:
-Người nói dối! Chắc chắn xảy ra chuyện, em nhìn là biết lịch sử lặp lại. Em theo người từ nhỏ, làm sao không hiểu, tình hình này, chẳng khác tình hình ngày xưa của lão phu nhân!
Dạ Lam lắc lắc đầu, ngón tay bấu đến sưng, nàng bật khóc:
-Không phải! Là ta là ta sai....
Hàn Thiên đứng trước phòng thấy tiếng thút thít trong phòng thì dừng lại, ánh mắt khẽ nhìn bên trong, chàng khoanh tay, đứng lặng người....
Mai Mai lắc lắc đầu :
-Sao lại như vậy! Ngài ấy thật quá đáng! Em em phải tìm ngài ấy!
Nói rồi cô nàng giận dữ đứng lên bị Dạ Lam kéo xuống:
-Đừng đi! Nếu vậy em sẽ bị liên lụy! Ta biết! Huynh ấy sẽ chẳng để tâm... Ta không muốn sự thương hại... Ta chỉ là ngốc... Quá ngốc...
Mai Mai vỗ vai tiểu thư.. Dạ Lam khóc tựa vào vai cô nàng:
-Ta sai ta đã sai, ta giống mẫu thân đều lao đầu vào những con người lạnh lùng.. Nhưng em biết không... Ta là ta dối mình dối người, ta thật sự rất yêu chàng ấy ,rất yêu, khi biết sự thật ta thật sự đã muốn bên cạnh chàng, ta.. Ta chỉ lừa là lệnh bài, thật sự ta muốn bên chàng không rời đi. Ta biết chàng ấy cô độc và ta cũng vậy... Nhưng chàng ấy lại nói, ta chỉ vì lệnh bài mà quan tâm, lời nói đó như dao cứa vào tim ta vậy, ta chỉ là muốn ra ngoài tự do cùng chàng, vậy mà chàng không hiểu, tấm lòng của ta là thật, vậy mà chàng lại thờ ơ làm trò đùa... Ta nên làm gì đây, phải làm sao để chàng ấy cũng yêu ta như ta yêu chàng, dù một chút, một chút
Nàng vừa khóc vừa nói, giọng nàng bị lạc lại, rất đáng thương.. Mai Mai vỗ vai nàng an ủi, cô nàng khóc:
-Nô tỳ biết! Ngay từ đầu thần đã biết! Nhưng thần lại không ngăn cản người, thần sai rồi!
Dạ Lam khóc nghẹn lại, nàng tựa vào vai Mai Mai:
-Chỉ khi bên em ta mới co thể nói hết vậy! Em là người duy nhất để ta sống thật! Ta sẽ khóc nốt hôm nay, ta sẽ không để ai thấy đc sự yếu đuối của ta. Dạ Lam mạnh mẽ, sẽ là vỏ bọc, mãi mãi!!!
Mai Mai cười khổ, cô nàng vỗ vỗ nàng, liên tục lau nước mắt cho nàng:
-Tiểu thư! Người thật khổ sở! Nhưng chẳng ai biết đc! Lão gia cũng thế và ngay cả Hàn thiếu chủ cũng không biết! Bọn họ đều không biết và càng không hiểu!!!
Hàn Thiên cầm đơ lọ thuốc, chàng nhíu mày rồi thở dài... Trái tim khẽ nhói đau, nhìn người trước mặt khóc đau thương, chàng chạnh lòng, ánh mắt cụp xuống:
-Xin lỗi Dạ Lam! Là ta không hiểu nàng! Chàng cứ vậy đứng trước phòng, không có ý vào, chỉ thở dài liên tục :
-Hàn Thiên ta xưa nay! Chưa từng bị một nữ nhân làm cho tâm can đảo lộn như vậy!
Chàng nắm chặt lọ thuốc, cười khổ:
-Chúng ta giống nhau! Đều cô độc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.